Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74-75
Chương 74: Sóng ngầm
“Bệ hạ, có chuyện gì mà khiến người vui như vậy?"
Lưu Quý phi thấy trái phải không có ai liền tò mò hỏi.
"Ái phi, Khánh Hoài đã tìm thấy một cao nhân ở Kim Xuyên có thể tạo ra một trận pháp tuyệt vời để kiềm chế kỵ binh".
Trần Cát vui vẻ phất tay áo: "Với trận pháp tuyệt thế này, không cần phải lo gì nữa!"
"Thần thiếp chúc mừng Bệ hạ!"
Lưu Quý phi vội vàng quỳ xuống đất chúc mừng.
"Hahaha, ái phi, nàng sẽ sớm nghe được tin tốt, nàng đúng là một ngôi sao may mắn".
Trần Cát nhéo cằm Lưu Quý phi, vui vẻ: "Dọn dẹp cung Đức Nghi của nàng đi, đêm nay trẫm sẽ qua".
"Vâng!"
Lưu Quý phi vui mừng quỳ lạy.
Những năm gần đây Trần Cát rất ít khi rời cung, khi thị tẩm, ông ta thường gọi thiếp đến cung riêng của mình.
Lần này, ông ta lại quyết định đến cung Đức Nghi để qua đêm, đó quả là một vinh dự lớn của Lưu Quý phi.
"Tham kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế! Vạn tuế!"
Trong điện Hoằng Đức, vài sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng quỳ trên mặt đất, hô to vạn tuế.
"Ta hỏi các ngươi, các ngươi có tận mắt thấy Thiết Lâm Quân chống lại quân kỵ binh của người Đảng Hạng không?"
Trần Cát cũng biết việc đưa tin sai sự thật về chiến công đã trở thành truyền thống ở Bộ Binh, nên dù đã đọc quân báo, ông ta vẫn có chút lo lắng.
"Bẩm bệ hạ, thần là người tiên phong của Thiết Lâm Quân. Trong trận chiến, thần đã ở ngay bên cạnh Kim tướng quân phụ trách truyền lệnh, đã tận mắt thấy toàn bộ trận chiến".
Phạm tướng quân đoán rằng Trần Cát sẽ hỏi về quá trình chiến đấu nên đã đặc biệt cử người tiên phong của Thiết Lâm Quân trở về.
"Vậy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ trảm cửu tộc ngươi!"
Trần Cát hỏi.
"Thần không dám lừa gạt hoàng thượng, thần cam đoan mỗi câu đều là thật".
Người tiên phong ngay lập tức bắt đầu mô tả diễn biến của trận chiến ngày hôm đó.
Cùng lúc đó, tin tức về chiến thắng của Thanh Thủy Cốc bắt đầu lan truyền trong kinh thành.
Tất cả các quan lại nhận được tin tức đều không thể ngồi yên.
Thượng thư bộ binh, Chu Quán, vội vã đến phủ Hữu tướng.
Trung Thư ra lệnh cho Cao Du đừng ngồi trên xe ngựa mà cưỡi ngựa tiến thẳng váo phủ Thái úy.
Bên trong của thành Biên Kinh đầy náo nhiệt, trong khi dòng nước ngầm đang dâng trào cuộn sóng.
Trong phủ Khánh Quốc công, Nhị công tử Khánh Phàm vội vàng chạy vào sân của đại ca Khánh Chinh: "Sư huynh, không ổn rồi".
"Lão nhị, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được nôn nóng, để phụ thân thấy lại bị dạy cho một bài giờ".
Con trai cả Khánh Chinh cầm lồng chim, khiển trách: "Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Hắn luôn để mắt đến Thiết Lâm Quân, nghe nói mấy ngày trước Khánh Hoài bị thương nặng và hôn mê, hắn đã vui vẻ say khướt ở Xuân Phong Lâu ba ngày.
"Đại ca, quân Trấn Tây cấp báo. Thiết Lâm Quân đã đánh bại kỵ binh của người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, chặt đầu hàng ngàn kẻ thù và bắt sống hàng ngàn tù binh!"
Khánh lão nhị thở hồng hộc trả lời.
Cạch!
Chiếc lồng chim trong tay Khánh Chinh rơi xuống đất.
Hắn đã mua con chim hoàng yến trong lồng từ một công tử khác với giá năm trăm lượng, thường rất quý nó, nếu hạ nhân chạm vào sẽ bị chặt tay.
Nhưng bây giờ con chim hoàng yến sợ đến mức bay tứ tung trong lồng, Khánh Chinh lại như không nhìn thấy, nắm lấy cổ áo của Khánh Phàm, trừng mắt hỏi:
"Sao thế được, mày nghe được tin này ở đâu, giả đúng không?"
"Đại ca, làm sao quân báo của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh của quân Trấn Tây lại có thể là giả được?"
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đại biểu cho sự cấp tốc, tất cả các cơ quan chính quyền, dịch trạm dọc đường phải hợp tác toàn lực, ngay cả bọn cướp đường, thổ phỉ khi gặp cũng chủ động cho đi.
Đám tướng trẻ công tử bột báo cáo láo tuyệt đối không dám dùng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, chỉ khi cầu viện binh mới dám dùng.
"Tuy nhiên, Khánh Hoài không phải đã bị thương nặng và bất tỉnh, làm thế nào Thiết Lâm Quân vẫn có thể thắng trận được?"
Khánh Chinh vẫn không thể tin được.
“Ta cũng không biết”, nhị thiếu gia nói: “Nhưng ta nghe nói trong số sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về, có một người là người Thiết Lâm Quân, sau này nhất định sẽ đến phủ tìm cha để báo cáo tình hình quân sự. Chúng ta hãy chờ ở cửa, không chừng lát có thể gặp được đấy".
"Đi".
Khánh Chinh đá lồng chim bay đi, kéo Khánh Phàm chạy ra cửa.
Quả nhiên liền thấy một sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đã sớm cưỡi ngựa tới, anh em nhà Khánh nhìn vào chiếc mũ sắt của quân sĩ, quả nhiên, bên trên có chữ Thiết Lâm.
Người đến là người tiên phong của Thiết Lâm Quân.
Vừa nghe xong câu chuyện của anh ta, Trần Cát rất khoái liền thưởng cho anh ta ba trăm lượng bạc.
Với số tiền này, anh ta có thể mua một ngôi nhà nhỏ ở Biên Kinh và đón cha mẹ, vợ và các con của mình qua đó.
Ngoài quân báo, anh ta còn mang trên tay một bức thư riêng của Phạm tướng quân gửi cho Khánh Quốc công, sau khi ra khỏi cung điện liền đến thẳng phủ của Khánh Quốc công.
Ai ngờ vừa đến đã bị chặn lại ở cửa.
"Này, ngươi là người Thiết Lâm Quân à?"
Khánh Chinh với đôi mắt xếch hỏi.
"Chính là tiểu nhân ạ".
Người tiên phong thấy hai người Khánh Chinh ăn mặc lộng lẫy, biết không thể đắc tội nên nhanh chóng xuống ngựa chào: "Xin hỏi hai vị công tử là?"
"Chúng ta là anh cả và anh hai của Khánh Hoài!"
"Thì ra là đại công tử, nhị công tử!"
Người tiên phong không phải thân binh của Khánh Hoài, nên anh ta không biết mối quan hệ giữa Khánh Hoài và hai người anh em của mình, vì vậy anh ta nhanh chóng cung kính hành lễ.
"Ta nghe nói rằng Thiết Lâm Quân đã thắng trận ở Thanh Thủy Cốc. Chuyện gì đã xảy ra vậy, hãy nhanh chóng nói cho chúng ta biết".
"Vâng!"
Trước khi trở về, Kim Phi đặc biệt dặn anh ta phải cố gắng hết sức để khuếch đại chiến thắng của Thiết Lâm Quân ở Thanh Thủy Cốc ra.
Vì vậy, người tiên phong đã kể lại một cách sống động những lời nói cho hoàng đế lại với anh em nhà Khánh.
"Đang ăn dưa thì có bọ, tên Kim Phi này từ đâu chui ra vậy?"
Sau khi Khánh Chinh nghe xong, hắn đã đấm vào cây bên cạnh mình.
Vừa rồi, bọn hắn không thể hiểu được tại sao Thanh Hoài bị thương nặng và bất tỉnh thế mà Thiết Lâm Quân vẫn có thể thắng trận.
Bây giờ đã hiểu, tất cả đều là do tên Kim Phi chết tiệt này.
Không phải do có hắn, lần này Thiết Lâm Quân chắc chắn đã xong đời rồi.
Nếu không có Thiết Lâm Quân, cho dù Khánh Hoài không chết, hắn cũng sẽ trở thành một con hổ không răng, không có gì đáng sợ nữa.
"Công tử, xin đừng vũ nhục Kim tướng quân!"
Người tiên phong vốn đã là một fan trung thành của Kim Phi, khi anh ta nghe thấy hai người xúc phạm Kim Phi, khuôn mặt của anh ta trở nên rất khó coi.
"Ta vũ nhục đó thì sao?"
Khánh Chinh đá vào chân người tiên phong.
Sau cú đá, vẫn chưa hết giận, hắn lại tay đấm chân đá mấy phát nữa.
Người tiên phong không dám chống trả, vội vàng ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Láo!"
Khánh Quốc công đang định đi ra ngoài thì thấy hai anh em đang đánh người tiên phong, sắc mặt tối sầm lại: "Người đâu, đem chúng về từ đường, mỗi đứa phạt 30 gậy!"
"Cha, tha cho bọn con đi!"
Khi Khánh Chinh nghe thấy vậy, hắn liền ngã cái huỵch xuống đất.
Bị đánh ba mươi gậy xpng, cho dù không chết cũng như lột da, ba tháng nữa cũng đừng nghĩ đến việc lui tới Xuân Phong Lâu.
"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, cản đường sẽ bị chém đầu. Các ngươi dám đánh hắn. Đánh 30 gậy là còn nhẹ đấy!"
Khánh Quốc công đá vào vai Khánh Chinh: "Về tự kiểm điểm lại cho ta!"
Lúc này Khánh Chinh và Khánh Phàm mới nhớ ra đối phương không phải là quân sĩ Thiết Lâm Quân bình thường mà là một sứ giả khẩn cấp Hồng Linh.
Những gì Khánh Quốc công nói là đúng, đánh sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, giết họ cũng không vấn đề gì.
Hai tên này chẳng khác gì đã dạo quanh Quỷ Môn Quan một lượt, mặt tái mét vì sợ hãi.
Khánh Quốc công thất vọng nhìn hai huynh đệ, lệnh cho tùy tùng đỡ người tiên phong dậy, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao không sao".
Người tiên phong biết rất rõ rằng đường đường là Quốc công, sẽ không thể nào xin lỗi anh ta.
Hỏi một câu không sao chứ đã là quan tâm lắm rồi.
Anh ta nhanh chóng lắc đầu và nói rằng không sao cả rồi lấy ra một lá thư từ ngực ra:
"Quốc công, đây là thư mà Phạm tướng quân đã sai tiểu nhân mang cho ngài".
"Được".
Khánh Quốc công gật đầu và nhận lấy phong bì: “Phu nhân luôn lo lắng cho tướng quân của các ngươi và Thiết Lâm Quân, ngươi từ Thanh Thủy Cốc trở về, nên vào thăm phu nhân và nói tình hình của lão tam cho bà ấy nghe.
Quản gia, vào kho lấy ba trăm lượng bạc, gửi cho Nhị phu nhân, ban thưởng".
"Cám ơn Quốc công".
Người tiên phong gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, đi theo quản gia vào phủ Khánh Quốc công, đến gặp mẹ của Khánh Hoài.
Chương 75: Nên trọng thưởng
Trong sân trong của phủ Khánh Quốc công, trong một khoảng sân hẻo lánh và yên tĩnh, mẹ của Khánh Hoài, Khánh Trung Thị, đang ngồi trước cửa sổ may quần áo, từng đường kim mũi chỉ rất cẩn thận.
Nhưng trong khi may, có một vài giọt nước mắt nhỏ xuống quần áo.
"Thưa phu nhân, tại sao phu nhân lại khóc vậy?"
Một người hầu gái chừng ba mươi tuổi nhanh chóng cầm khăn lau nước mắt cho Khánh Trung Thị: "Đừng lo, Hầu gia có thiên tướng, sẽ không sao đâu".
Từ khi nhận được tin Khánh Hoài bị thương nặng, Khánh Trung Thị khóc suốt, mắt sưng to như quả óc chó.
"Xuân Nga, ngươi lại chỗ người gác cổng một chuyến đi, hỏi xem Khánh Nhi có gửi tin gì về cho ta không".
"Vâng, lát nữa tôi sẽ đi ạ".
Cô hầu gái gật đầu với một nụ cười gượng gạo.
Cô ấy hôm nay đã đến chỗ người gác cổng 6 lần rồi.
"Đi ngay đi".
Khánh Trung Thị không muốn đợi một chút nào.
"Vâng, vậy thì người đừng khóc nữa. Khóc nữa sẽ hỏng mắt".
Cô hầu gái bất lực đứng dậy.
Kết quả là sau khi đi được một đoạn đã quay về.
Người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước:
"Thưa bà, thưa bà, có tin tức từ Hầu gia!"
"Có thật không?"
Khánh Trung Thị vội vàng ra khỏi phòng: "Thư đâu, đưa đây".
"Không phải là thư mà là một quân sĩ của Thiết Lâm Quân quay về đưa quân báo, giờ đang ở Thính Vũ Hiên chờ phu nhân đó ạ".
Cô hầu gái thở hổn hển.
Khánh Trung Thị là vợ lẽ của Khánh Quốc công, theo lý mà nói thì không thể gặp gỡ đàn ông khác.
Giờ Khánh Quốc công đã lên tiếng, tất nhiên bà ấy không thể chú ý nhiều như vậy.
Tuy nhiên, ở hậu viện của phủ Khánh Quốc công còn có những nữ nhân khác, cho dù Khánh Quốc công có mở lời, người tiên phong cũng không thể đi vào sân sau, vì vậy quản gia đã sắp xếp anh ta đến Thính Vũ Hiên, nơi nội quyến tiếp đãi người nhà.
Khánh Trung Thị nghe đến đây thì không thèm quan tâm đến cách cư xử của mình nữa, co cẳng chạy ra ngoài.
Chạy một mạch đến cổng Thính Vũ hiên mới dừng lại
"Tham kiến phu nhân!"
Đây là mẹ ruột của Hầu gia, người tiên phong vội vàng quỳ một gối xuống, làm một đại lễ.
"Đứng dậy đi", Khánh Trung Thị lo lắng hỏi: "Có thư của Hầu gia sao?"
"Xin lỗi phu nhân, không có ạ, sau khi Hầu gia bị thương thì tiểu nhân chưa gặp lại Hầu gia, ngày thứ hai người Đảng Hạng đánh tới…"
"Cái gì, người Đảng Hạng đánh tới sao?"
Khánh Trung Thị sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, nếu không phải có người giúp việc đi tới sau vịn, có lẽ đã ngã xuống đất.
Bà ấy sợ nhất là người tiên phong sẽ mang tin xấu đến ...
Do dự hồi lâu, bà ấy thu hết can đảm hỏi: "Hoài Nhi... thế nào rồi?"
"Thưa bà, đừng lo lắng, vào ngày đầu tiên người Đảng Hạng đánh tới, Kim tiên sinh đã nói rằng chiến trường không an toàn, đã cử người đưa Hầu gia đến thành Vị Châu rồi".
Người tiên phong nói: "Mặc dù tôi chưa gặp Hầu gia, nhưng trước khi trở về kinh, tôi đã đến thành vị Châu để gặp Phạm tướng quân, và có hỏi thăm một chút, vết thương của Hầu gia đã ổn định và không có vấn đề gì nghiêm trọng".
"Vậy cũng được, vậy là tốt rồi".
Khánh Trung Thị vỗ ngực: "Kim tiên sinh làm rất đúng, Hầu gia các ngươi bị thương hôn mê, ở tiền tuyến thật sự là không an toàn, đề phòng người Đảng Hạng đánh tới ... Nhân tiện, người Đảng Hạng đánh tới, Thiết Lâm Quân tổn thất có lớn không?"
"Không lớn, không có người chết".
Nói đến đây, lông mày của người tiên phong nhướng lên: "Thiết Lâm Quân của chúng ta đã thắng trận, người Đảng Hạng vừa tiến vào Thanh Thủy Cốc đã bị Kim tiên sinh đánh cho tan tác”.
"Các ngươi thắng á?"
Khánh Trung Thị mặt đầy kinh ngạc.
Lần này, Thiết Lâm Quân bị đại thiếu gia nhà họ Hà lừa vào Thanh Thủy Cốc, cực kỳ nguy hiểm, chưa kể Thanh Hoài còn bị thương và bất tỉnh.
Theo quan điểm của bà ấy, một khi người Đảng Hạng đánh đến, Thiết Lâm Quân sẽ xong đời, người tiên phong về Biên Kinh là để cầu viện.
Nhưng đối phương lại nói là đánh thắng?
Sao thế được?
"Các ngươi thật sự thắng sao?"
Khánh Trung Thị nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lại hỏi lại.
"Đương nhiên, lần này chúng ta trực tiếp giết hơn một ngàn kỵ binh bên người Đảng Hạng, bắt sống hơn một ngàn tù binh. Ngựa chiến bị bắt gần như không có chỗ để, cho nên chỉ có thể để ở trên sườn đồi".
Số lần nói dối nhiều đến nỗi chính người tiên phong cũng bắt đầu tin vào điều đó.
Rõ ràng chỉ có mấy trăm người bị giết, mấy trăm người bị bắt, nhưng bây giờ lại nói ra là giết hơn một ngàn người, bắt được hơn một ngàn người.
Đường đường là một cuộc chiến đấu thế mà hắn nói thành như một cuộc diễn nghĩa, Khánh Trung Thị cùng người hầu đều sửng sốt một hồi.
Nhân tiện, Kim Phi được miêu tả như một cao nhân ẩn thế, sau khi được Khánh Hoài mời xuống núi, y đã ngăn cơn sóng dữ, đại sát tứ phương.
"Về sau khi gặp được vị Kim tiêu sinh này ta nhất định phải cảm tạ hắn mới được".
Khánh Trung Thị nghe xong, thành khẩn nói.
Khi lần đầu tiên nghe về Kim tiên sinh, bà ấy nghĩ y là tướng lĩnh của Thiết Lâm Quân hoặc phụ tá của Khánh Hoài.
Nếu đúng như vậy, nhiệm vụ của Kim tiên sinh là phải giúp Khánh Hoài.
Nhưng Kim Phi không phải là cấp dưới của Khánh Hoài, sự giúp đỡ của y đúng là ân tình to lớn.
Nửa giờ sau, người tiên phong vui vẻ rời khỏi phủ Khánh Quốc công.
Khi Khánh Trung Thị biết rằng Khánh Hoài vẫn ổn, bà ấy đã rất vui mừng, trực tiếp rút tiền riêng của mình ra và ban thưởng cho anh ta 200 lượng, ngoài phần thưởng của cung điện và Khánh Quốc công, giá trị của anh ta sắp quá 1.000 lượng.
Chuyến đi trở lại Biên Kinh này quá đáng giá.
Ngay khi anh ta đang chuẩn bị tìm một tiền trang để gửi tiền giấy, một chiếc xe ngựa sang trọng đã tiến về phía anh ta.
Người tiên phong liếc nhìn lá cờ hoa văn chữ Triệu treo trên xe ngựa, liền biết đây là cỗ xe của nhà Triệu Quốc công, liền nhanh chóng đứng sang một bên để nhường đường.
Nhưng chiếc xe ngựa đã dừng lại bên cạnh anh ta.
Một quý công tử trẻ tuổi vén bức màn lên và hỏi: "Ngươi có phải là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về từ Thanh Thủy Cốc không?"
"Vâng".
Người tiên phong gật đầu.
"Đi cùng ta, có phần thưởng".
Quý công tử nói nhẹ, lập tức có quản gia mang ngựa đến.
"Rõ!"
Người tiên phong vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đồng ý.
Lại có thưởng rồi.
...
Hôm đó, người tiên phong đã vào sáu tòa nhà lớn, giá trị bản thân trực tiếp vượt qua một nghìn lượng.
Đối với nhà quan lại mà nói, phần thưởng cho người sứ giả khẩn cấp Hồng Linh không có gì đáng nói, họ cần thêm thông tin chi tiết kìa.
Sau khi đưa người tiên phong đi, Triệu Quốc công lại tìm đến những sứ giả khẩn cấp Hồng Linh khắc, yêu cầu họ lần lượt xác minh xem tin tức có chính xác hay không.
Các quan lại khác cũng làm như vậy.
Vì vậy, không chỉ người tiên phong phát tài mà các sứ giả khẩn cấp Hồng Linh cũng thu được rất nhiều lộc.
Nhân tiện, danh tiếng của Kim Phi cũng bắt đầu nổi lên ở Biên Kinh, y chính thức được đám quan lại để ý đến.
Không chỉ vậy, Trần Cát thậm chí còn đề cập đến Kim Phi trong buổi thiết triều vào đầu ngày hôm sau.
"Chư vị ái khánh, trẫm rất nhẹ nhõm vì Thiết Lâm Quân đã giành được thắng lợi lớn lần này, trẫm sẵn sàng thưởng lớn cho họ. Các khanh nghĩ sao?"
Trần Cát nhìn xuống với vẻ thích thú.
Khi Khánh Hoài muốn Kim Phi phụ trách Thiết Lâm Quân, Khánh Quốc công kiên quyết phản đối và nhiều lần yêu cầu hoàng đế thay đổi lệnh của mình.
Kết quả là đám người Sở Quốc công Đông Quán đã ra sức phản đối vì sợ Thiết Lâm Quân chạy thoát.
Ai biết là sẽ tự chuốc lấy thất bại, Kim Phi không chỉ đưa Thiết Lâm Quân thoát khỏi tai họa, mà còn giành được thắng lợi lớn.
Khánh Quốc công nhìn Đông Quán mang vẻ mặt giống như ăn phải phân, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cười nhạo Đông Quán, quan trọng hơn là thu được lợi ích.
Ngay khi Hoàng Đế vừa dứt lời, Khánh Quốc công liền ôm quyền bước ra: "Bệ hạ anh minh, Thiết Lâm Quân tác chiến dũng mãnh, một khi đội hình do Kim Phi tạo ra được phổ biến, tướng sĩ Đại Khang sẽ không sợ kỵ binh nữa, nên trọng thưởng!"
“Bệ hạ, có chuyện gì mà khiến người vui như vậy?"
Lưu Quý phi thấy trái phải không có ai liền tò mò hỏi.
"Ái phi, Khánh Hoài đã tìm thấy một cao nhân ở Kim Xuyên có thể tạo ra một trận pháp tuyệt vời để kiềm chế kỵ binh".
Trần Cát vui vẻ phất tay áo: "Với trận pháp tuyệt thế này, không cần phải lo gì nữa!"
"Thần thiếp chúc mừng Bệ hạ!"
Lưu Quý phi vội vàng quỳ xuống đất chúc mừng.
"Hahaha, ái phi, nàng sẽ sớm nghe được tin tốt, nàng đúng là một ngôi sao may mắn".
Trần Cát nhéo cằm Lưu Quý phi, vui vẻ: "Dọn dẹp cung Đức Nghi của nàng đi, đêm nay trẫm sẽ qua".
"Vâng!"
Lưu Quý phi vui mừng quỳ lạy.
Những năm gần đây Trần Cát rất ít khi rời cung, khi thị tẩm, ông ta thường gọi thiếp đến cung riêng của mình.
Lần này, ông ta lại quyết định đến cung Đức Nghi để qua đêm, đó quả là một vinh dự lớn của Lưu Quý phi.
"Tham kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế! Vạn tuế!"
Trong điện Hoằng Đức, vài sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng quỳ trên mặt đất, hô to vạn tuế.
"Ta hỏi các ngươi, các ngươi có tận mắt thấy Thiết Lâm Quân chống lại quân kỵ binh của người Đảng Hạng không?"
Trần Cát cũng biết việc đưa tin sai sự thật về chiến công đã trở thành truyền thống ở Bộ Binh, nên dù đã đọc quân báo, ông ta vẫn có chút lo lắng.
"Bẩm bệ hạ, thần là người tiên phong của Thiết Lâm Quân. Trong trận chiến, thần đã ở ngay bên cạnh Kim tướng quân phụ trách truyền lệnh, đã tận mắt thấy toàn bộ trận chiến".
Phạm tướng quân đoán rằng Trần Cát sẽ hỏi về quá trình chiến đấu nên đã đặc biệt cử người tiên phong của Thiết Lâm Quân trở về.
"Vậy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ trảm cửu tộc ngươi!"
Trần Cát hỏi.
"Thần không dám lừa gạt hoàng thượng, thần cam đoan mỗi câu đều là thật".
Người tiên phong ngay lập tức bắt đầu mô tả diễn biến của trận chiến ngày hôm đó.
Cùng lúc đó, tin tức về chiến thắng của Thanh Thủy Cốc bắt đầu lan truyền trong kinh thành.
Tất cả các quan lại nhận được tin tức đều không thể ngồi yên.
Thượng thư bộ binh, Chu Quán, vội vã đến phủ Hữu tướng.
Trung Thư ra lệnh cho Cao Du đừng ngồi trên xe ngựa mà cưỡi ngựa tiến thẳng váo phủ Thái úy.
Bên trong của thành Biên Kinh đầy náo nhiệt, trong khi dòng nước ngầm đang dâng trào cuộn sóng.
Trong phủ Khánh Quốc công, Nhị công tử Khánh Phàm vội vàng chạy vào sân của đại ca Khánh Chinh: "Sư huynh, không ổn rồi".
"Lão nhị, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được nôn nóng, để phụ thân thấy lại bị dạy cho một bài giờ".
Con trai cả Khánh Chinh cầm lồng chim, khiển trách: "Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Hắn luôn để mắt đến Thiết Lâm Quân, nghe nói mấy ngày trước Khánh Hoài bị thương nặng và hôn mê, hắn đã vui vẻ say khướt ở Xuân Phong Lâu ba ngày.
"Đại ca, quân Trấn Tây cấp báo. Thiết Lâm Quân đã đánh bại kỵ binh của người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, chặt đầu hàng ngàn kẻ thù và bắt sống hàng ngàn tù binh!"
Khánh lão nhị thở hồng hộc trả lời.
Cạch!
Chiếc lồng chim trong tay Khánh Chinh rơi xuống đất.
Hắn đã mua con chim hoàng yến trong lồng từ một công tử khác với giá năm trăm lượng, thường rất quý nó, nếu hạ nhân chạm vào sẽ bị chặt tay.
Nhưng bây giờ con chim hoàng yến sợ đến mức bay tứ tung trong lồng, Khánh Chinh lại như không nhìn thấy, nắm lấy cổ áo của Khánh Phàm, trừng mắt hỏi:
"Sao thế được, mày nghe được tin này ở đâu, giả đúng không?"
"Đại ca, làm sao quân báo của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh của quân Trấn Tây lại có thể là giả được?"
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đại biểu cho sự cấp tốc, tất cả các cơ quan chính quyền, dịch trạm dọc đường phải hợp tác toàn lực, ngay cả bọn cướp đường, thổ phỉ khi gặp cũng chủ động cho đi.
Đám tướng trẻ công tử bột báo cáo láo tuyệt đối không dám dùng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, chỉ khi cầu viện binh mới dám dùng.
"Tuy nhiên, Khánh Hoài không phải đã bị thương nặng và bất tỉnh, làm thế nào Thiết Lâm Quân vẫn có thể thắng trận được?"
Khánh Chinh vẫn không thể tin được.
“Ta cũng không biết”, nhị thiếu gia nói: “Nhưng ta nghe nói trong số sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về, có một người là người Thiết Lâm Quân, sau này nhất định sẽ đến phủ tìm cha để báo cáo tình hình quân sự. Chúng ta hãy chờ ở cửa, không chừng lát có thể gặp được đấy".
"Đi".
Khánh Chinh đá lồng chim bay đi, kéo Khánh Phàm chạy ra cửa.
Quả nhiên liền thấy một sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đã sớm cưỡi ngựa tới, anh em nhà Khánh nhìn vào chiếc mũ sắt của quân sĩ, quả nhiên, bên trên có chữ Thiết Lâm.
Người đến là người tiên phong của Thiết Lâm Quân.
Vừa nghe xong câu chuyện của anh ta, Trần Cát rất khoái liền thưởng cho anh ta ba trăm lượng bạc.
Với số tiền này, anh ta có thể mua một ngôi nhà nhỏ ở Biên Kinh và đón cha mẹ, vợ và các con của mình qua đó.
Ngoài quân báo, anh ta còn mang trên tay một bức thư riêng của Phạm tướng quân gửi cho Khánh Quốc công, sau khi ra khỏi cung điện liền đến thẳng phủ của Khánh Quốc công.
Ai ngờ vừa đến đã bị chặn lại ở cửa.
"Này, ngươi là người Thiết Lâm Quân à?"
Khánh Chinh với đôi mắt xếch hỏi.
"Chính là tiểu nhân ạ".
Người tiên phong thấy hai người Khánh Chinh ăn mặc lộng lẫy, biết không thể đắc tội nên nhanh chóng xuống ngựa chào: "Xin hỏi hai vị công tử là?"
"Chúng ta là anh cả và anh hai của Khánh Hoài!"
"Thì ra là đại công tử, nhị công tử!"
Người tiên phong không phải thân binh của Khánh Hoài, nên anh ta không biết mối quan hệ giữa Khánh Hoài và hai người anh em của mình, vì vậy anh ta nhanh chóng cung kính hành lễ.
"Ta nghe nói rằng Thiết Lâm Quân đã thắng trận ở Thanh Thủy Cốc. Chuyện gì đã xảy ra vậy, hãy nhanh chóng nói cho chúng ta biết".
"Vâng!"
Trước khi trở về, Kim Phi đặc biệt dặn anh ta phải cố gắng hết sức để khuếch đại chiến thắng của Thiết Lâm Quân ở Thanh Thủy Cốc ra.
Vì vậy, người tiên phong đã kể lại một cách sống động những lời nói cho hoàng đế lại với anh em nhà Khánh.
"Đang ăn dưa thì có bọ, tên Kim Phi này từ đâu chui ra vậy?"
Sau khi Khánh Chinh nghe xong, hắn đã đấm vào cây bên cạnh mình.
Vừa rồi, bọn hắn không thể hiểu được tại sao Thanh Hoài bị thương nặng và bất tỉnh thế mà Thiết Lâm Quân vẫn có thể thắng trận.
Bây giờ đã hiểu, tất cả đều là do tên Kim Phi chết tiệt này.
Không phải do có hắn, lần này Thiết Lâm Quân chắc chắn đã xong đời rồi.
Nếu không có Thiết Lâm Quân, cho dù Khánh Hoài không chết, hắn cũng sẽ trở thành một con hổ không răng, không có gì đáng sợ nữa.
"Công tử, xin đừng vũ nhục Kim tướng quân!"
Người tiên phong vốn đã là một fan trung thành của Kim Phi, khi anh ta nghe thấy hai người xúc phạm Kim Phi, khuôn mặt của anh ta trở nên rất khó coi.
"Ta vũ nhục đó thì sao?"
Khánh Chinh đá vào chân người tiên phong.
Sau cú đá, vẫn chưa hết giận, hắn lại tay đấm chân đá mấy phát nữa.
Người tiên phong không dám chống trả, vội vàng ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Láo!"
Khánh Quốc công đang định đi ra ngoài thì thấy hai anh em đang đánh người tiên phong, sắc mặt tối sầm lại: "Người đâu, đem chúng về từ đường, mỗi đứa phạt 30 gậy!"
"Cha, tha cho bọn con đi!"
Khi Khánh Chinh nghe thấy vậy, hắn liền ngã cái huỵch xuống đất.
Bị đánh ba mươi gậy xpng, cho dù không chết cũng như lột da, ba tháng nữa cũng đừng nghĩ đến việc lui tới Xuân Phong Lâu.
"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, cản đường sẽ bị chém đầu. Các ngươi dám đánh hắn. Đánh 30 gậy là còn nhẹ đấy!"
Khánh Quốc công đá vào vai Khánh Chinh: "Về tự kiểm điểm lại cho ta!"
Lúc này Khánh Chinh và Khánh Phàm mới nhớ ra đối phương không phải là quân sĩ Thiết Lâm Quân bình thường mà là một sứ giả khẩn cấp Hồng Linh.
Những gì Khánh Quốc công nói là đúng, đánh sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, giết họ cũng không vấn đề gì.
Hai tên này chẳng khác gì đã dạo quanh Quỷ Môn Quan một lượt, mặt tái mét vì sợ hãi.
Khánh Quốc công thất vọng nhìn hai huynh đệ, lệnh cho tùy tùng đỡ người tiên phong dậy, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao không sao".
Người tiên phong biết rất rõ rằng đường đường là Quốc công, sẽ không thể nào xin lỗi anh ta.
Hỏi một câu không sao chứ đã là quan tâm lắm rồi.
Anh ta nhanh chóng lắc đầu và nói rằng không sao cả rồi lấy ra một lá thư từ ngực ra:
"Quốc công, đây là thư mà Phạm tướng quân đã sai tiểu nhân mang cho ngài".
"Được".
Khánh Quốc công gật đầu và nhận lấy phong bì: “Phu nhân luôn lo lắng cho tướng quân của các ngươi và Thiết Lâm Quân, ngươi từ Thanh Thủy Cốc trở về, nên vào thăm phu nhân và nói tình hình của lão tam cho bà ấy nghe.
Quản gia, vào kho lấy ba trăm lượng bạc, gửi cho Nhị phu nhân, ban thưởng".
"Cám ơn Quốc công".
Người tiên phong gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, đi theo quản gia vào phủ Khánh Quốc công, đến gặp mẹ của Khánh Hoài.
Chương 75: Nên trọng thưởng
Trong sân trong của phủ Khánh Quốc công, trong một khoảng sân hẻo lánh và yên tĩnh, mẹ của Khánh Hoài, Khánh Trung Thị, đang ngồi trước cửa sổ may quần áo, từng đường kim mũi chỉ rất cẩn thận.
Nhưng trong khi may, có một vài giọt nước mắt nhỏ xuống quần áo.
"Thưa phu nhân, tại sao phu nhân lại khóc vậy?"
Một người hầu gái chừng ba mươi tuổi nhanh chóng cầm khăn lau nước mắt cho Khánh Trung Thị: "Đừng lo, Hầu gia có thiên tướng, sẽ không sao đâu".
Từ khi nhận được tin Khánh Hoài bị thương nặng, Khánh Trung Thị khóc suốt, mắt sưng to như quả óc chó.
"Xuân Nga, ngươi lại chỗ người gác cổng một chuyến đi, hỏi xem Khánh Nhi có gửi tin gì về cho ta không".
"Vâng, lát nữa tôi sẽ đi ạ".
Cô hầu gái gật đầu với một nụ cười gượng gạo.
Cô ấy hôm nay đã đến chỗ người gác cổng 6 lần rồi.
"Đi ngay đi".
Khánh Trung Thị không muốn đợi một chút nào.
"Vâng, vậy thì người đừng khóc nữa. Khóc nữa sẽ hỏng mắt".
Cô hầu gái bất lực đứng dậy.
Kết quả là sau khi đi được một đoạn đã quay về.
Người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước:
"Thưa bà, thưa bà, có tin tức từ Hầu gia!"
"Có thật không?"
Khánh Trung Thị vội vàng ra khỏi phòng: "Thư đâu, đưa đây".
"Không phải là thư mà là một quân sĩ của Thiết Lâm Quân quay về đưa quân báo, giờ đang ở Thính Vũ Hiên chờ phu nhân đó ạ".
Cô hầu gái thở hổn hển.
Khánh Trung Thị là vợ lẽ của Khánh Quốc công, theo lý mà nói thì không thể gặp gỡ đàn ông khác.
Giờ Khánh Quốc công đã lên tiếng, tất nhiên bà ấy không thể chú ý nhiều như vậy.
Tuy nhiên, ở hậu viện của phủ Khánh Quốc công còn có những nữ nhân khác, cho dù Khánh Quốc công có mở lời, người tiên phong cũng không thể đi vào sân sau, vì vậy quản gia đã sắp xếp anh ta đến Thính Vũ Hiên, nơi nội quyến tiếp đãi người nhà.
Khánh Trung Thị nghe đến đây thì không thèm quan tâm đến cách cư xử của mình nữa, co cẳng chạy ra ngoài.
Chạy một mạch đến cổng Thính Vũ hiên mới dừng lại
"Tham kiến phu nhân!"
Đây là mẹ ruột của Hầu gia, người tiên phong vội vàng quỳ một gối xuống, làm một đại lễ.
"Đứng dậy đi", Khánh Trung Thị lo lắng hỏi: "Có thư của Hầu gia sao?"
"Xin lỗi phu nhân, không có ạ, sau khi Hầu gia bị thương thì tiểu nhân chưa gặp lại Hầu gia, ngày thứ hai người Đảng Hạng đánh tới…"
"Cái gì, người Đảng Hạng đánh tới sao?"
Khánh Trung Thị sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, nếu không phải có người giúp việc đi tới sau vịn, có lẽ đã ngã xuống đất.
Bà ấy sợ nhất là người tiên phong sẽ mang tin xấu đến ...
Do dự hồi lâu, bà ấy thu hết can đảm hỏi: "Hoài Nhi... thế nào rồi?"
"Thưa bà, đừng lo lắng, vào ngày đầu tiên người Đảng Hạng đánh tới, Kim tiên sinh đã nói rằng chiến trường không an toàn, đã cử người đưa Hầu gia đến thành Vị Châu rồi".
Người tiên phong nói: "Mặc dù tôi chưa gặp Hầu gia, nhưng trước khi trở về kinh, tôi đã đến thành vị Châu để gặp Phạm tướng quân, và có hỏi thăm một chút, vết thương của Hầu gia đã ổn định và không có vấn đề gì nghiêm trọng".
"Vậy cũng được, vậy là tốt rồi".
Khánh Trung Thị vỗ ngực: "Kim tiên sinh làm rất đúng, Hầu gia các ngươi bị thương hôn mê, ở tiền tuyến thật sự là không an toàn, đề phòng người Đảng Hạng đánh tới ... Nhân tiện, người Đảng Hạng đánh tới, Thiết Lâm Quân tổn thất có lớn không?"
"Không lớn, không có người chết".
Nói đến đây, lông mày của người tiên phong nhướng lên: "Thiết Lâm Quân của chúng ta đã thắng trận, người Đảng Hạng vừa tiến vào Thanh Thủy Cốc đã bị Kim tiên sinh đánh cho tan tác”.
"Các ngươi thắng á?"
Khánh Trung Thị mặt đầy kinh ngạc.
Lần này, Thiết Lâm Quân bị đại thiếu gia nhà họ Hà lừa vào Thanh Thủy Cốc, cực kỳ nguy hiểm, chưa kể Thanh Hoài còn bị thương và bất tỉnh.
Theo quan điểm của bà ấy, một khi người Đảng Hạng đánh đến, Thiết Lâm Quân sẽ xong đời, người tiên phong về Biên Kinh là để cầu viện.
Nhưng đối phương lại nói là đánh thắng?
Sao thế được?
"Các ngươi thật sự thắng sao?"
Khánh Trung Thị nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lại hỏi lại.
"Đương nhiên, lần này chúng ta trực tiếp giết hơn một ngàn kỵ binh bên người Đảng Hạng, bắt sống hơn một ngàn tù binh. Ngựa chiến bị bắt gần như không có chỗ để, cho nên chỉ có thể để ở trên sườn đồi".
Số lần nói dối nhiều đến nỗi chính người tiên phong cũng bắt đầu tin vào điều đó.
Rõ ràng chỉ có mấy trăm người bị giết, mấy trăm người bị bắt, nhưng bây giờ lại nói ra là giết hơn một ngàn người, bắt được hơn một ngàn người.
Đường đường là một cuộc chiến đấu thế mà hắn nói thành như một cuộc diễn nghĩa, Khánh Trung Thị cùng người hầu đều sửng sốt một hồi.
Nhân tiện, Kim Phi được miêu tả như một cao nhân ẩn thế, sau khi được Khánh Hoài mời xuống núi, y đã ngăn cơn sóng dữ, đại sát tứ phương.
"Về sau khi gặp được vị Kim tiêu sinh này ta nhất định phải cảm tạ hắn mới được".
Khánh Trung Thị nghe xong, thành khẩn nói.
Khi lần đầu tiên nghe về Kim tiên sinh, bà ấy nghĩ y là tướng lĩnh của Thiết Lâm Quân hoặc phụ tá của Khánh Hoài.
Nếu đúng như vậy, nhiệm vụ của Kim tiên sinh là phải giúp Khánh Hoài.
Nhưng Kim Phi không phải là cấp dưới của Khánh Hoài, sự giúp đỡ của y đúng là ân tình to lớn.
Nửa giờ sau, người tiên phong vui vẻ rời khỏi phủ Khánh Quốc công.
Khi Khánh Trung Thị biết rằng Khánh Hoài vẫn ổn, bà ấy đã rất vui mừng, trực tiếp rút tiền riêng của mình ra và ban thưởng cho anh ta 200 lượng, ngoài phần thưởng của cung điện và Khánh Quốc công, giá trị của anh ta sắp quá 1.000 lượng.
Chuyến đi trở lại Biên Kinh này quá đáng giá.
Ngay khi anh ta đang chuẩn bị tìm một tiền trang để gửi tiền giấy, một chiếc xe ngựa sang trọng đã tiến về phía anh ta.
Người tiên phong liếc nhìn lá cờ hoa văn chữ Triệu treo trên xe ngựa, liền biết đây là cỗ xe của nhà Triệu Quốc công, liền nhanh chóng đứng sang một bên để nhường đường.
Nhưng chiếc xe ngựa đã dừng lại bên cạnh anh ta.
Một quý công tử trẻ tuổi vén bức màn lên và hỏi: "Ngươi có phải là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về từ Thanh Thủy Cốc không?"
"Vâng".
Người tiên phong gật đầu.
"Đi cùng ta, có phần thưởng".
Quý công tử nói nhẹ, lập tức có quản gia mang ngựa đến.
"Rõ!"
Người tiên phong vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đồng ý.
Lại có thưởng rồi.
...
Hôm đó, người tiên phong đã vào sáu tòa nhà lớn, giá trị bản thân trực tiếp vượt qua một nghìn lượng.
Đối với nhà quan lại mà nói, phần thưởng cho người sứ giả khẩn cấp Hồng Linh không có gì đáng nói, họ cần thêm thông tin chi tiết kìa.
Sau khi đưa người tiên phong đi, Triệu Quốc công lại tìm đến những sứ giả khẩn cấp Hồng Linh khắc, yêu cầu họ lần lượt xác minh xem tin tức có chính xác hay không.
Các quan lại khác cũng làm như vậy.
Vì vậy, không chỉ người tiên phong phát tài mà các sứ giả khẩn cấp Hồng Linh cũng thu được rất nhiều lộc.
Nhân tiện, danh tiếng của Kim Phi cũng bắt đầu nổi lên ở Biên Kinh, y chính thức được đám quan lại để ý đến.
Không chỉ vậy, Trần Cát thậm chí còn đề cập đến Kim Phi trong buổi thiết triều vào đầu ngày hôm sau.
"Chư vị ái khánh, trẫm rất nhẹ nhõm vì Thiết Lâm Quân đã giành được thắng lợi lớn lần này, trẫm sẵn sàng thưởng lớn cho họ. Các khanh nghĩ sao?"
Trần Cát nhìn xuống với vẻ thích thú.
Khi Khánh Hoài muốn Kim Phi phụ trách Thiết Lâm Quân, Khánh Quốc công kiên quyết phản đối và nhiều lần yêu cầu hoàng đế thay đổi lệnh của mình.
Kết quả là đám người Sở Quốc công Đông Quán đã ra sức phản đối vì sợ Thiết Lâm Quân chạy thoát.
Ai biết là sẽ tự chuốc lấy thất bại, Kim Phi không chỉ đưa Thiết Lâm Quân thoát khỏi tai họa, mà còn giành được thắng lợi lớn.
Khánh Quốc công nhìn Đông Quán mang vẻ mặt giống như ăn phải phân, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng bây giờ không phải lúc để cười nhạo Đông Quán, quan trọng hơn là thu được lợi ích.
Ngay khi Hoàng Đế vừa dứt lời, Khánh Quốc công liền ôm quyền bước ra: "Bệ hạ anh minh, Thiết Lâm Quân tác chiến dũng mãnh, một khi đội hình do Kim Phi tạo ra được phổ biến, tướng sĩ Đại Khang sẽ không sợ kỵ binh nữa, nên trọng thưởng!"