Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
- Nhiếp thái tử lần này hạ giá đến thăm Hoa Lâu chỉ đích danh gặp mặt Uyển Linh, không biết là vì muốn mua thông tin hay tìm một tiểu nương tử xinh đẹp?
- Cạch...Rầm..
Phòng bên cạnh chợt vang lên tiếng đổ vỡ. Hoa Uyển Linh rùng mình,chấn chỉnh lại bộ dạng nghiêm túc,cẩn thận rót trà cho Nhiếp Khương Dương. Hắn tuy thấy lạ nhưng cũng chỉ giữ ở trong lòng. Dẫu sao cũng không phải vấn đề liên quan đến hắn
- Mời Nhiếp thế tử dùng trà
- Đa tạ Hoa lâu chủ. Ta hôm nay tới đây là muốn thỉnh giáo lâu chủ vài chuyện.
- Không biết ta có thể giúp gì cho Nhiếp thế tử?
- Là ai đã âm thầm giúp đỡ Nhiếp mỗ?
- Chuyện này... - Hoa Uyển Linh chần chừ - Hoa Lâu chúng ta làm việc trên giang hồ nhiều năm như vậy. Nhiếp thế tử thân là người của hoàng tộc,thế nhưng cũng không nên làm khó chúng ta.
- ......
Nhiếp Khương Dương trầm mặc. Hoa Uyển Linh ánh mắt sắc bén nhắm trúng mảnh ngọc bội ngang thắt lưng của hắn,nửa úp nửa mở:
- Tuy nhiên,cũng không phải không thể không cho thế tử biết. Ta muốn cái đó.
Nhiếp Khương Dương cười nhạt,dùng vạt áo che đi đôi mảnh ngọc bội kia. Muốn nó ư? Vậy phải xem người muốn là ai? Một Hoa Lâu chủ,danh tiếng không nhỏ nhưng mà Nhiếp Khương Dương đâu thể tùy tiện cho người lạ chạm vào nó một cách dễ dàng như vậy. Nếu không biết người tự xưng là cố nhân của hắn là ai thì cùng lắm cả đời này của hắn nợ kẻ đó một ân tình,dù có muốn lấy cả tính mạng chắc chắn hắn cũng đem ra để bù vào.
Hoa Uyển Linh thoáng ngạc nhiên trước ánh mắt khinh thường của Nhiếp Khương Dương. Lại thêm từ ngoài khung cửa sổ,một con tử điệp bay vào,màu sắc lấp lánh ánh đỏ đan xen vài tia hắc tím chầm chậm đậu trên sống mũi của Nhiếp Khương Dương lại càng khiến Hoa Uyển Linh sợ hãi. Cảm giác như không thể thở được,hô hấp mơ hồ khó khăn.
Nhiếp Khương Dương lạ lẫm dùng ngón tay đỡ lấy tử điệp. Tử điệp như có linh tính,ngoan ngoãn bò xuống,vui vẻ mà vẫy vẫy đôi cánh
Nhã Hân thầm cười.
Cả hai cách nhau....chỉ một cánh cửa.
- Rầm...
Âm thanh chói tai vang lên từ dưới đại sảnh. Vài tiếng la hét của nữ nhân lại thêm một vài câu hăm dọa của nam nhân. Tiếng binh khí va vào nhau. Không khí náo loạn,khách chạy mỗi người một ngả.
Nhã Hân không vội mở cửa,cho đến khi phòng bên cạnh vang lên những thanh âm lạch cạch,sau mới chịu đi ra. Cùng khi ấy,Nhiếp Khương Dương cũng một đường hướng cửa. Bốn mắt chạm nhau. Nhã Hân vô cùng bình tĩnh,cúi đầu,chắp tay ngang eo hành lễ rồi thong thả ôm ban công mà hóng chuyện.
Nhiếp Khương Dương lặng lẽ rời đi,chợt nghe tiếng lục lạp lách cách. Âu Dương Lân đến rồi? Đến Hoa Lâu để làm gì? Không phải y đang ở trong cung sao?
Nhiếp Khương Dương chững lại,quay người,vừa kịp bắt gặp nụ cười cao ngạo đầy vẻ đắc ý của Nhã Hân sau mạng khăn che mặt đúng lúc gió thổi tung lên. Nhan sắc ấy khiến hắn sững người trong giây lát. Tử điệp từ lúc nào lặng lẽ đậu trên chiếc trâm cài tóc đơn điệu của nữ nhân.
Tiếng lục lạp một lần nữa đánh thức tâm tính của Nhiếp Khương Dương tỉnh thức.
Hoa Uyển Linh tay cầm vòng càn khôn vung một đường. Một nửa hắc y nhân tay cầm đao kiếm thổ huyết mà ngã xuống,chết bất đắc kì tử. Nét mặt Hoa Uyển Linh đầy phấn khích.Vương Nhã Hân đúng là không lừa nàng. Ban đầu còn nghĩ họa tiết trên vòng càn khôn chỉ là giả,làm màu qua mắt.Huyền thiết là thứ đồ vật gì mà một tiểu cô nương như Vương Nhã Hân có thể có chứ? Kể cho người khác biết,ai cũng cho rằng nàng tự lừa mình dối người.
Ban nãy là vòng càn khôn chủ động bay ra từ nhẫn trữ vật ra để đỡ cho nàng một chiêu chí mạng từ Âu Dương Lân,đồng thời phản kích một lực đạo vô cùng lớn,đến chính nàng là chủ nhân của nó cũng bị dọa cho tay chân run cầm cập.
- Haha..Haha....
Chúng tỷ muội Hoa Lâu vỗ tay rầm rộ,phấn khích cổ vũ. Âu Dương Lân tức giận muốn trút giận lên bọn họ,sát khí bao quanh hóa thành hình. Nhưng kì lạ thay,âm khí chưa đến thì đã tan thành những làn khói màu sắc khác nhau,hòa lẫn vào không khí.
- Muốn động vào người của ta? Làm loạn Hoa Lâu của ta? Nào có dễ?!!!
Hoa Uyển Linh một luồng khí thế bức người,ném ánh nhìn đe dọa về phía Âu Dương Lân. Âu Dương Lân là kẻ chinh chiến sa trường nhiều năm,dĩ nhiên biết tiến biết lùi,nhận ra mối nguy hiểm trước mắt không phải Hoa Uyển Linh mà chính là chiếc vòng càn khôn nàng đang cầm. Rốt cuộc thứ binh khí ấy,được làm từ thứ gì? Ngay cả Cốt Tử Lâu của lão ta mà cũng không thể sánh lại.
- Cạch...Rầm..
Phòng bên cạnh chợt vang lên tiếng đổ vỡ. Hoa Uyển Linh rùng mình,chấn chỉnh lại bộ dạng nghiêm túc,cẩn thận rót trà cho Nhiếp Khương Dương. Hắn tuy thấy lạ nhưng cũng chỉ giữ ở trong lòng. Dẫu sao cũng không phải vấn đề liên quan đến hắn
- Mời Nhiếp thế tử dùng trà
- Đa tạ Hoa lâu chủ. Ta hôm nay tới đây là muốn thỉnh giáo lâu chủ vài chuyện.
- Không biết ta có thể giúp gì cho Nhiếp thế tử?
- Là ai đã âm thầm giúp đỡ Nhiếp mỗ?
- Chuyện này... - Hoa Uyển Linh chần chừ - Hoa Lâu chúng ta làm việc trên giang hồ nhiều năm như vậy. Nhiếp thế tử thân là người của hoàng tộc,thế nhưng cũng không nên làm khó chúng ta.
- ......
Nhiếp Khương Dương trầm mặc. Hoa Uyển Linh ánh mắt sắc bén nhắm trúng mảnh ngọc bội ngang thắt lưng của hắn,nửa úp nửa mở:
- Tuy nhiên,cũng không phải không thể không cho thế tử biết. Ta muốn cái đó.
Nhiếp Khương Dương cười nhạt,dùng vạt áo che đi đôi mảnh ngọc bội kia. Muốn nó ư? Vậy phải xem người muốn là ai? Một Hoa Lâu chủ,danh tiếng không nhỏ nhưng mà Nhiếp Khương Dương đâu thể tùy tiện cho người lạ chạm vào nó một cách dễ dàng như vậy. Nếu không biết người tự xưng là cố nhân của hắn là ai thì cùng lắm cả đời này của hắn nợ kẻ đó một ân tình,dù có muốn lấy cả tính mạng chắc chắn hắn cũng đem ra để bù vào.
Hoa Uyển Linh thoáng ngạc nhiên trước ánh mắt khinh thường của Nhiếp Khương Dương. Lại thêm từ ngoài khung cửa sổ,một con tử điệp bay vào,màu sắc lấp lánh ánh đỏ đan xen vài tia hắc tím chầm chậm đậu trên sống mũi của Nhiếp Khương Dương lại càng khiến Hoa Uyển Linh sợ hãi. Cảm giác như không thể thở được,hô hấp mơ hồ khó khăn.
Nhiếp Khương Dương lạ lẫm dùng ngón tay đỡ lấy tử điệp. Tử điệp như có linh tính,ngoan ngoãn bò xuống,vui vẻ mà vẫy vẫy đôi cánh
Nhã Hân thầm cười.
Cả hai cách nhau....chỉ một cánh cửa.
- Rầm...
Âm thanh chói tai vang lên từ dưới đại sảnh. Vài tiếng la hét của nữ nhân lại thêm một vài câu hăm dọa của nam nhân. Tiếng binh khí va vào nhau. Không khí náo loạn,khách chạy mỗi người một ngả.
Nhã Hân không vội mở cửa,cho đến khi phòng bên cạnh vang lên những thanh âm lạch cạch,sau mới chịu đi ra. Cùng khi ấy,Nhiếp Khương Dương cũng một đường hướng cửa. Bốn mắt chạm nhau. Nhã Hân vô cùng bình tĩnh,cúi đầu,chắp tay ngang eo hành lễ rồi thong thả ôm ban công mà hóng chuyện.
Nhiếp Khương Dương lặng lẽ rời đi,chợt nghe tiếng lục lạp lách cách. Âu Dương Lân đến rồi? Đến Hoa Lâu để làm gì? Không phải y đang ở trong cung sao?
Nhiếp Khương Dương chững lại,quay người,vừa kịp bắt gặp nụ cười cao ngạo đầy vẻ đắc ý của Nhã Hân sau mạng khăn che mặt đúng lúc gió thổi tung lên. Nhan sắc ấy khiến hắn sững người trong giây lát. Tử điệp từ lúc nào lặng lẽ đậu trên chiếc trâm cài tóc đơn điệu của nữ nhân.
Tiếng lục lạp một lần nữa đánh thức tâm tính của Nhiếp Khương Dương tỉnh thức.
Hoa Uyển Linh tay cầm vòng càn khôn vung một đường. Một nửa hắc y nhân tay cầm đao kiếm thổ huyết mà ngã xuống,chết bất đắc kì tử. Nét mặt Hoa Uyển Linh đầy phấn khích.Vương Nhã Hân đúng là không lừa nàng. Ban đầu còn nghĩ họa tiết trên vòng càn khôn chỉ là giả,làm màu qua mắt.Huyền thiết là thứ đồ vật gì mà một tiểu cô nương như Vương Nhã Hân có thể có chứ? Kể cho người khác biết,ai cũng cho rằng nàng tự lừa mình dối người.
Ban nãy là vòng càn khôn chủ động bay ra từ nhẫn trữ vật ra để đỡ cho nàng một chiêu chí mạng từ Âu Dương Lân,đồng thời phản kích một lực đạo vô cùng lớn,đến chính nàng là chủ nhân của nó cũng bị dọa cho tay chân run cầm cập.
- Haha..Haha....
Chúng tỷ muội Hoa Lâu vỗ tay rầm rộ,phấn khích cổ vũ. Âu Dương Lân tức giận muốn trút giận lên bọn họ,sát khí bao quanh hóa thành hình. Nhưng kì lạ thay,âm khí chưa đến thì đã tan thành những làn khói màu sắc khác nhau,hòa lẫn vào không khí.
- Muốn động vào người của ta? Làm loạn Hoa Lâu của ta? Nào có dễ?!!!
Hoa Uyển Linh một luồng khí thế bức người,ném ánh nhìn đe dọa về phía Âu Dương Lân. Âu Dương Lân là kẻ chinh chiến sa trường nhiều năm,dĩ nhiên biết tiến biết lùi,nhận ra mối nguy hiểm trước mắt không phải Hoa Uyển Linh mà chính là chiếc vòng càn khôn nàng đang cầm. Rốt cuộc thứ binh khí ấy,được làm từ thứ gì? Ngay cả Cốt Tử Lâu của lão ta mà cũng không thể sánh lại.