-
Chương 2131-2135
Chương 2131: Sức mạnh của giai cấp công nhân
Ngày nay, các nhà xưởng ở Đông Hải mọc lên như nấm sau mưa. Nơi đây không chỉ nuôi sống một lượng lớn người tị nạn mà còn chiếm vị trí dẫn đầu trong nhiều ngành công nghiệp của Đại Khang.
Chẳng hạn, trong ngành đóng tàu, Đông Hải hiện đã trở thành cơ sở đóng tàu lớn nhất Đại Khang và thậm chí cả thế giới. Sau khi có công nghệ hàn điện, thuyền lầu thiết gíap đã bước đầu được sản xuất hàng loạt. Xưởng đóng tàu số 3 chuyên sản xuất thuyền nhỏ cũng không chịu tụt lại phía sau. Sau vài năm phát triển, công nghệ đã rất trưởng thành, những chiếc thuyền vừa và nhỏ do nơi này sản xuất ra không chỉ có chất lượng đáng tin câjy mà thời gian sản xuất còn rất nhanh.
Trước đây, ngư dân đều thuê thợ mộc địa phương để đóng thuyền, nhưng số lượng thợ mộc chuyên nghiệp trong việc đóng thuyền tương đối ít. Những người thợ không chuyên đã làm ra những chiếc thuyền đánh cá có chất lượng khác nhau và thường gặp nhiều vấn đề khác nhau.
Ngày nay, ngư dân khắp nơi trên cả nước có thể đặt mua tàu thuyền đánh cá từ các hợp tác xã mua bán. Thuyền đánh cá sản xuất tại Đông Hải không chỉ đáng tin cậy về chất lượng mà còn được bảo hành ba năm.
Sự phát triển của ngành đóng tàu cũng đã thúc đẩy ngành đánh bắt cá. Sau vài năm phát triển, quy mô của đội đánh bắt tại Đông Hải đã tăng lên gấp nhiều lần so với quy mô ban đầu. Hồng Đào Bình cũng đóng cho họ bảy tàu săn cá voi và phạm vi đánh bắt ngày càng rộng hơn.
Đối với bách tính Đại Khang trước đây, cá biển là một mặt hàng xa xỉ. Nhiều người dân trong đất liền chưa từng ăn cá biển, thậm chí chưa từng nghe nói đến biển. Nhưng nhờ ngành đánh bắt phát triển mạnh mẽ nên các hợp tác xã mua bán đã cung ứng các sản phẩm như rong biển, cá khô không giới hạn.
Ngoài ra, Kim Phi còn xây dựng các xưởng nhiệt điện, xưởng luyện kim, xưởng dệt may và nhiều công xưởng khác ở Đông Hải, nếu cướp biển tấn công Đông Hải thì thiệt hại gây ra sẽ không thể tưởng tượng được.
"Tiên sinh, lũ cướp biển sẽ không tấn công Đông Hải thật chứ?" Thiết Thế Hâm lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết", Kim Phi lắc đầu nhưng trong lòng lại có nhiều dự cảm không lành.
Sự thật một lần nữa chứng minh linh cảm của y là đúng.
Đêm đó Kim Phi ở lại Ngự thư phòng, vì có chuyện lo lắng trong đầu nên đêm đó y ngủ không ngon giấc, mãi tận khuya mới thiếp đi. Sáng hôm sau y bị đánh thức bởi Châu Nhi.
Hàn Phong phái mật thám đi xuyên đêm gửi mật thư về, quả nhiên đêm qua cướp biển đã tấn công Đông Hải!
Trước khi Kim Phi và Hồng Đào Bình hợp tác, Đông Hải chỉ là một danh từ chung chung. Đông Hải ngày nay được phảt triển từ một trấn nhỏ tên là trấn Ngư Khê.
Các thành trì trước đây có tường cao và hào nước, nhưng theo quan điểm của Kim Phi, với sự xuất hiện của phi thuyền và thuốc nổ, việc lãng phí nhân lực và tiền của để xây tường thành và hào nước là không cần thiết, đồng thời cũng sẽ hạn chế sự phát triển của thành phố. Cho nên trong bản thiết kế quy hoạch Đông Hải ban đầu không hề có hạng mục xây tường thành.
Đội ca nô của bọn cướp biển xuất hiện sau khi màn đêm buông xuống. Sau khi tiến vào biển Đông Hải, chúng lập tức chia thành nhiều nhóm. Một số tấn công bến tàu, một số tấn công phủ quận trưởng, một số xông vào các nhà xưởng như xưởng phát điện, xưởng luyện kim với hy vọng có thể chiếm được những nhà xưởng này.
May mắn thay, những đơn vị này luôn được Cửu Công chúa coi như đơn vị quân đội, không chỉ có nhân viên hộ tống đóng quân mà còn xây dựng rất nhiều pháo đài. Nhờ đó, các nhân viên hộ tống đã sử dụng pháo đài và súng trường để ngăn chặn làn sóng tấn công đầu tiên của cướp biển.
Đông Hải không chỉ có nhân viên hộ tống chính quy túc trực mà dưới sự lãnh đạo của Khánh Mộ Lam, mỗi xưởng đều thành lập các đội an ninh. Mặc dù trách nhiệm chính của các đội an ninh này là tuần tra khu vực công xưởng. Mặc dù hiệu quả chiến đấu của họ không thể so sánh với đội an ninh do Khánh Mộ Lam đích thân dẫn dắt, nhưng họ cũng không giống những ngư dân bình thường không có khả năng chống cự khi nhìn thấy cướp biển.
Điều quan trọng nhất là những công nhân này đều đi lên từ những ngày tháng đói khổ, mới sống cuộc sống tốt đẹp được có vài năm. Vậy mà giờ lại có kẻ muốn phá hủy công xưởng, phá hủy cuộc sống tốt đẹp của họ, liệu những công nhân này có cho phép chuyện đó xảy ra không?
Dĩ nhiên là không!
Lúc này, sức mạnh của quần chúng nhân dân mới được bộc lộ.
Ngày nay, Đông Hải đã lắp đặt loa phóng thanh ở hầu hết các ngã tư để hình thành hệ thống phát thanh. Từ Cương khi biết bọn cướp biển đang đến, lập tức yêu cầu nhân viên phát thanh đọc tin và kêu gọi công nhân trẻ có sức khoẻ cầm vũ khí bảo vệ công xưởng, chống cướp biển.
Theo tiếng gọi trên loa, công nhân tự phát lao ra khỏi nhà với các loại vũ khí như dao làm bếp lao về phía các công xưởng lớn.
Trước đây khi cướp biển đến Đại Khang cướp làng chài, về cơ bản ngư dân ở đó đều bị chúng khống chế, nhưng Đông Hải này không phải là làng chài.
Một làng chài giỏi lắm thì được hơn một ngàn người, nhưng hiện tại ở Đông Hải có có hàng trăm ngàn người sinh sống. Trong số đó, dù chỉ có 1/5 là thanh niên trai tráng trẻ tuổi thì vẫn thừa sức đè bẹp bọn cướp.
Nếu là ở trên biển, ngư dân có thể không làm gì được nhưng giờ bọn chúng đã lên bờ và tấn công nhà xưởng.
Khi nhìn thấy biển công nhân đến gần, bọn cướp biển cuối cùng cũng hoảng sợ, nhưng đến lúc này thì đã quá muộn để trốn thoát.
Đêm hôm đó, giữa công nhân và bọn cướp biển xảy ra xung đột vũ trang gay gắt. Chỉ có khoảng 1/10 số cướp biển ban đầu lên bờ là trốn thoát được về tàu, còn lại hầu hết đều bị công nhân và đội hộ tống, đội an ninh đánh chết.
Tuy số lượng công nhân đông nhưng lại không được huấn luyện kỹ thuật chiến đấu và kỷ luật chiến đấu nên số thương vong còn nhiều hơn cả cướp biển. Nếu đội hộ tống và đội an ninh không đến kịp thời thì thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Qua trận chiến này, Từ Cương và công nhân Đông Hải đã nhận ra tầm quan trọng của việc huấn luyện. Cho nên bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi công xưởng đều tiến hành huấn luyện quân sự cơ bản trong thời gian rảnh rỗi. Trong các hoạt động chống cướp biển sau đó, công nhân Đông Hải đóng vai trò rất lớn.
Tất nhiên, chuyện này sẽ nói sau.
Kim Phi đặt báo cáo chiến đấu xuống, bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía mật thám: “Lúc trở về ngươi có gặp được Lương ca không?”
“Ta có gặp”, mật thám trả lời: “Ta gặp Trương đại soái tại quận An Điền. Sau khi biết tin Đông Hải bị đánh úp, ngài ấy đã hạ lệnh cho thuyền chạy hết tốc lực tiến về phía trước nhanh nhất có thể, có lẽ sẽ tới nơi trước tối ngày hôm nay!"
Khi xuôi dòng, tốc độ của thuyền lầu sẽ rất nhanh, vì lý do an toàn nên động cơ hơi nước thường không chạy hết tốc lực.
Khi biết biển Đông Hải đang bị tấn công, Trương Lương trở nên lo lắng và trực tiếp ra lệnh cho ca nô cắm cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi trước dọn đường, sau đó cho động cơ hơi nước trên thuyền lầu chạy hết tốc lực và lao tới biển Đông Hải càng nhanh càng tốt.
“Số liệu thống kê thương vong cụ thể ở Đông Hải đã được công bố chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Vẫn chưa", mật thám trả lời: “Sau trận chiến, Cục trưởng Hàn ra lệnh cho ta và một số đồng đội khác lái ca nô về để báo cáo. Khi ta rời đi thì trận chiến vừa kết thúc, ta chỉ thấy các huynh đệ công nhân đang chống lại bọn cướp, còn con số thương vong cụ thể thì chưa biết”.
“Những nơi như xưởng đóng tàu và xưởng phát điện có bị bọn cướp biển phá hoại không?” Kim Phi lại hỏi.
“Không”, mật thám nói: “Sự hỗ trợ của công nhân rất kịp thời, bọn cướp biển cũng chưa kịp xông vào nhà máy".
"Vậy thì tốt", Kim Phi khẽ gật đầu.
Các công xưởng đều có pháo đài. Sau khi đội hộ tống do Trương Lương dẫn đầu tới, cộng thêm sự trợ giúp của pháo đài, súng trường và sự giúp đỡ của rất nhiều công nhân, bọn cướp biển này trừ khi có gấp mười lần quân lực hiện tại thì đừng mơ có thể tiếp cận nhà xưởng.
Cho dù bọn cướp biển có tàu hơi nước, việc huy động hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn quân từ đất liền để tấn công Đông Hải vẫn là chuyện viển vông.
Kim Phi đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa hỏi: "Tình hình của khu trồng rong biển và đội đánh bắt thế nào rồi?"
Kim Phi nghe xong câu hỏi thì tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Chương 2132: Vậy thì đánh thôi!
“Tình hình của đội đánh bắt vẫn chưa rõ, nhưng khu vực trồng rong biển…”
Mật thám mím môi nói tiếp: “Ta không biết tình hình cụ thể của khu vực trồng rong biển, nhưng khi bọn cướp biển tấn công bến tàu, ta nhìn thấy một đám cháy ở vùng biển phía Đông. Xét theo vị trí và khoảng cách, đó có vẻ là khu vực trồng rong biển".
Nghe vậy, Kim Phi bất giác siết chặt nắm đấm.
Khu vực xung quanh đảo Mạo Lãng rất thích hợp cho rong biển phát triển. Sau khi khai thác rong biển tự nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho ngư dân trồng lại rong biển nhân tạo.
Sau vài năm phát triển, quy mô nuôi trồng rong biển trên đảo Mạo Lãng đã mở rộng gấp nhiều lần so với phạm vi rong biển tự nhiên ban đầu. 80% rong biển do toàn bộ hợp tác xã mua bán bán ra đều đến từ đảo Mạo Lãng, 20% còn lại là do đội đánh bắt vô tình vớt được trong lúc đánh bắt rồi nhặt lại.
Khu vực trồng rong biển có quy mô lớn như vậy nên cần số lượng nhân công lớn, bởi vậy trên đảo Mạo Lãng có hàng ngàn ngư dân sinh sống. Thậm chí trong mùa thu hoạch và ươm giống, nhiều ngư dân sẽ tạm thời đến đây để làm việc bán thời gian.
Đối với người dân trong đất liền, rong biển không chỉ là loại hải sản vô cùng mới lạ, nó còn có tác dụng chữa bệnh bướu cổ, giá lại phải chăng nên nhu cầu về rong biển luôn rất lớn. Những người ngư dân nhận thầu khu vực trồng rong biển năm xưa đều đã trở nên giàu có, cuộc sống ngày càng sung túc.
Hợp đồng ký giữa Kim Phi và ngư dân có thời hạn ba năm. Khi hợp đồng đầu tiên hết hạn, Từ Cương viết thư cho Kim Phi đặc biệt hỏi về việc có nên tăng phí nhận thầu khu vực trồng rong biển hay không, nhưng Kim Phi đã từ chối.
Lúc đầu, Xuyên Thục rất thiếu lương thực, nhóm ngư dân này ngày đêm vớt rong biển, điều này đã giúp giảm bớt rất nhiều áp lực lương thực ở Xuyên Thục.
Để khai thác rong biển, nhiều ngư dân sinh hoạt và sống luôn trên thuyền. Bởi vì không có bình oxy và các dụng cụ hỗ trợ tương tự nên phần lớn rong biển được thu hoạch bởi những ngư dân dũng cảm nín thở lặn xuống biển.
Rong biển giống như những sợi dây chăng dưới lòng biển cả, khi đó tháng nào cũng có một vài vụ ngư dân bị chết đuối do rong biển quấn chân không ngoi lên được.
Chính sự hy sinh và cống hiến của họ đã giúp Kim Phi có được chỗ đứng vững chắc ở Đông Hải. Khu vực trồng rong biển cũng là động lực ban đầu cho sự phát triển của Đông Hải rộng lớn, bao gồm cả sự phát triển thuận lợi của dự án thành phố mới sau này. Nếu nói khu vực trồng rong biển đã có đóng góp rất lớn đối với Đông Hải thì cũng chẳng ngoa.
Hiện tại thời kỳ khó khăn vừa qua lại lập tức tăng giá nhận thầu, Kim Phi quả thực không thể làm việc qua cầu rút ván như vậy.
Vì vậy, y không những không đồng tình với đề nghị của Từ Cương mà còn chủ động yêu cầu Cục quản lý hàng hải cử người bổ sung thêm một điều khoản không tăng giá nhận thầu khu vực trồng rong biển trong mười năm tới vào thoả thuận.
Các ngư dân vô cùng cảm kích về điều này, họ đã cử đại diện đến làng Tây Hà trong hai năm liên tiếp để mang về cho Kim Phi và Cửu công chúa những mẻ rong biển lớn nhất hái được trong năm đó, nhiều ngư dân thậm chí còn coi Kim Phi như Hải Vương.
Cuộc sống của họ ngày càng tốt đẹp hơn, vậy mà nay lại gặp phải bọn cướp biển.
Mặc dù mật thám nói rằng anh ta không tận mắt nhìn thấy bọn cướp biển tấn công khu vực trồng rong biển, nhưng đảo Mạo Lãng là con đường duy nhất để bọn chúng đến biển Hoa Đông. Nơi đây chủ yếu là ngư dân, chỉ có một tiểu đội thuỷ quân đóng quân, như vậy thì sao lũ cướp biển có thể tha cho họ?
Và sự thật quả nhiên là vậy.
Buổi chiều, nhóm mật thám báo tin thứ hai quay lại, họ mang về những thông tin chi tiết hơn.
Thống kê sơ bộ cho thấy, trận chiến lần này chủ yếu diễn ra xung quanh phủ quận trưởng và một số công xưởng lớn. Tổng cộng có 3,726 tên cướp biển bị tiêu diệt, 120 tên bị bắt. 2,337 công nhân hy sinh, hơn 5,000 người bị thương nặng. 2,760 nhân viên hộ tống và binh phủ thiệt mạng, hơn 300 người bị thương nặng. 27 ngôi nhà bị đốt cháy, các tàu thuyền đủ kích cỡ đậu tại bến tàu thuỷ quân và bến tàu dân dụng bị hư hỏng nặng, con số cụ thể vẫn đang được thống kê. Các căn cứ bay của nhân viên hộ tống và thuỷ quân là mục tiêu đầu tiên bị kẻ địch tấn công, nhiều nhà kho bị hư hỏng nặng.
Điều khiến Kim Phi tức giận nhất là đảo Mạo Lãng quả thực đã bị cướp biển bao vây, gần như tất cả ngư dân trên đảo đều bị thảm sát, chỉ có một số ít ngư dân sống trên thuyền trốn thoát được!
Đội đánh bắt cũng gặp phải một nhóm cướp biển trên biển. Bởi những năm gần đây cướp biển ngày càng ít và Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị thành lập căn cứ thuỷ quân Nam Hải ở Minh Châu, nên 2/3 số tàu chiến của thuỷ quân hộ tống đội đánh bắt đã bị điều đi. Bởi vậy lần này đội đánh bắt cũng thương vong nặng nề.
Tuy nhiên, do đội đánh bắt nằm rải rác trên biển rộng nên hiện chưa có cách nào xác nhận có bao nhiêu tàu của đội đánh bắt đã gặp phải cướp biển, cũng như không thể xác nhận số thương vong cụ thể.
Tóm lại một câu là thương vong nặng nề, tài sản thiệt hại không thể đo đếm được.
Ngoài ra, mật thám còn mang đến một tin tức khác. Trong nhóm cướp biển tấn công Đông Hải lần này ngoài cướp biển nước X, còn có những người nước ngoài tóc vàng và mắt xanh, chiếm khoảng 1/10 số cướp biển.
"Thiên hạ dù đã tạm an bình, nhưng nếu quên cách chiến đấu thì ắt sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta đã đánh giá thấp kẻ địch!"
Kim Phi đặt báo cáo trận chiến xuống với vẻ mặt đầy áy náy.
Sau khi Trung Nguyên và Giang Nam được bình định, Đảng Hang, Đông Man và Thổ Phiên cũng đầu hàng, Kim Phi và Cửu công chúa đã cảm thấy xung quanh mình tạm thời không có kẻ thù. Sợi dây cảnh giác luôn căng lên trong lòng họ mấy năm trời tạm thời được nới lỏng. Họ đã cho rằng vào thời điểm này có thể tập trung phát triển công nghiệp, nông nghiệp, khôi phục sinh kế cho người dân.
Mặc dù quân đội vẫn tiếp tục phát triển, nhưng tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Để có thể có nhiều thanh niên tham gia sản xuất, tốc độ chiêu binh cũng chậm lại, đặc biệt đối với quân nhân chuyên nghiệp thì việc chiêu mộ càng ngày càng ít. Còn việc tuyển chọn lực lượng vũ trang đảm bảo trật tự tại các địa phương cũng chủ yếu do binh phủ đảm nhận.
Kim Phi cũng biết Tấn Vương bỏ trốn, nhưng trong thâm tâm y cảm thấy ông ta cũng không có gì đáng sợ.
Ai biết Tấn Vương và cướp biển lại thông đồng, gây ra chuyện lớn như vậy.
Tuy không thể gọi là đòn chí mạng nhưng thương vong nặng nề tại Đông Hải và Minh Châu cũng khiến Kim Phi vô cùng tức giận.
Và trận chiến này khác hẳn với cuộc hỗn chiến phiên vương, cũng khác trận chiến với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Trong lòng Kim Phi, phiên vương ở các nơi và Đông Man, Thổ Phiên, Đảng Hạng thực ra đều là dân tộc Hoa Hạ. Cho dù đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì vẫn là nội chiến. Nhưng cướp biển nước X và đám người tóc vàng mắt xanh này lại khác, bọn chúng từ nơi khác tới, là quân xâm lựơc!
Khi Kim Phi học lịch sử ở kiếp trước, thầy y đã từng nói rằng người nước X có tham vọng lớn và luôn thèm khát lãnh thổ Hoa Hạ. Còn người châu Âu tham lam và độc ác, cổ xuý văn hóa cướp biển. Trong thời đại Khám phá, bọn họ đã phát triển chế độ thực dân tại các thuộc địa vòng quanh thế giới, bóc lột người dân địa phương bằng nhiều cách khác nhau và cướp bóc khắp nơi.
Cho đến khi Kim Phi đến thế giới này, những di vật văn hóa bị đánh cắp từ Hoa Hạ vẫn được trưng bày trong các viện bảo tàng ở nhiều nước châu Âu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Mỗi lần nghĩ tới điểm này, Kim Phi đều cảm thấy ô nhục.
Sau khi đến thế giới này, ta vốn đã không định tìm bọn chúng tính sổ, nhưng cuối cùng bọn chúng lại tự đến tìm cái chết!
“Thiết Chuỳ, đi gọi Trần Văn Viễn tới!” Kim Phi hướng về phía cửa hét lớn.
"Vâng!" Thiết Chuỳ lập tức tuân lệnh, cho cận vệ đi tìm Trần Văn Viễn.
"Phu quân, chàng có dự định gì?" Cửu công chúa hỏi.
"Phải cho bách tính biết bọn cướp biển đã làm gì ở Đông Hải và Minh Châu. Nước X và đám người phương Tây đã chủ động tấn công Minh Châu và Đông Hải, hơn nữa còn không tuyên mà chiến!"
Kim Phi lạnh lùng nói: "Nếu bọn chúng muốn đánh, vậy thì đánh thôi!"
Chương 2133: Giả
Nội loạn ở Đại Khang vừa mới kết thúc, Trung Nguyên và Giang Nam vẫn còn tàn dư của quyền quý đang âm thầm phá hoại trong bóng tối, Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì càng khỏi nói, thường xuyên xảy ra bạo lực.
Ý định ban đầu của Kim Phi vốn là đợi Đại Khang hoàn toàn ổn định rồi trước hết phải để người dân hoàn toàn thoát khỏi vấn đề ấm no, sau đó mới tính tới những chuyện khác, nhưng cuối cùng thì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
"Phu quân, chàng chuẩn bị đánh thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Cần ban hành lệnh bắt lính không?"
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Tạm thời không cần, trước hết cứ điều một ít nhân lực từ những khu đất đã ổn định như Trung Nguyên và Giang Nam đến những khu vực trọng điểm ở ven biển để phòng thủ, chắc không cần nhiều người lắm đâu, nếu thật sự không đủ thì hẵng tiến hành bắt lính."
"Chỉ phòng ngự thôi sao?" Cửu công chúa hỏi: "Chúng ta không chủ động tấn công sao?"
Cửu công chúa đã muốn chủ động tấn công từ trước rồi, nhưng Kim Phi chưa đồng ý, vừa rồi nhìn dáng vẻ của Kim Phi, cô ấy còn tưởng rằng Kim Phi muốn phát động tấn công quy mô lớn vào nước X, cuối cùng Kim Phi lại chỉ yêu cầu phòng thủ những khu vực trọng điểm ở ven biển, điều này khiến Cửu công chúa hơi thất vọng.
"Thời cơ để chủ động tấn công vẫn chưa tới, " Kim Phi nói: "Lần này cướp biển đánh lén Đông Hải và Minh Châu, nhất định sẽ cướp đoạt máy hơi nước, sau đó tính năng của máy hơi nước của bọn họ có thể sẽ tốt hơn rất nhiều, bọn họ còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu như không có vũ khí có thể áp đảo bọn họ, cuối cùng cho dù có đánh hạ được nước X, thương vong của phe ta cũng sẽ vô cùng lớn."
"Phu quân, chàng sắp phát minh vũ khí mới rồi?" Cửu công chúa ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.
"Đúng vậy, " Kim Phi khẽ gật đầu.
"Cần khoảng bao lâu nữa?"
"Khó nói, " Kim Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nhanh thì một tháng, chậm thì có thể cần nửa năm!"
"Vậy thì tốt, " Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng cần mấy năm nữa, hóa ra có chậm thì nửa năm cũng đủ rồi, việc này thật sự vượt xa dự tính của Cửu công chúa.
Lần đánh lén này của cướp biển Đông Hải không chỉ gây ra thương vong về nhân lực và tổn thất tài sản, còn gây thiệt hại nặng nề cho rất nhiều ca-nô đậu sát ở bến tàu và phi thuyền trong kho hàng.
Hiển nhiên là cướp biển sẽ thừa cơ trộm một ít ca-nô để mang về nghiên cứu.
Máy hơi nước bọn họ đang sử dụng là do Tấn vương cướp được trong lần đầu tiên tập kích Lão Ưng, lúc ấy ca-nô rơi xuống từ nơi rất cao, máy hơi nước khó tránh khỏi kết cục bị rơi vỡ tan tành, hơn nữa khi đó máy hơi nước chỉ mới được phát minh không lâu, công nghệ tương đối lạc hậu, trải qua mấy năm phát triển, máy hơi nước bây giờ được trang bị trên ca-nô và phi thuyền đã được cải tiến nhiều lần, tính năng tốt hơn nhiều so với đống mà Tấn vương nhặt được lúc đầu.
Kết cấu máy hơi nước cũng không phức tạp, kẻ địch rất dễ bắt chước.
Thế nên khoảng thời gian tiếp theo, tính năng của ca-nô và phi thuyền của cướp biển, e là sẽ tốt lên rất nhiều.
Nhưng Kim Phi vẫn luôn làm theo quan niệm một thế hệ sản xuất, một thế hệ dự trữ, một thế hệ nghiên cứu, mấy năm nay y cũng không hề rảnh rỗi mà đã sớm thiết kế xong đồ thay thế cho máy hơi nước, cũng đã bảo Mãn Thương chuẩn bị xong việc sản xuất, chỉ là phi thuyền và ca-nô sản xuất lúc trước đã đủ áp đảo kẻ địch rồi, nên Kim Phi không lãng phí tài nguyên để cải tiến phi thuyền và ca-nô nữa, thay vào đó y tập trung nguồn lực cho việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp.
Mà bây giờ, đã đến thời điểm cần thiết!
Hai người đang trò chuyện thì Tiểu Ngọc dẫn tình báo tới.
"Bệ hạ, tiên sinh, tổ tình báo thứ ba trở lại rồi!"
"Lại có tình báo mới sao?" Kim Phi cau mày hỏi: "Cướp biển lại phát động đánh lén à?"
"Không phải, " Tình báo trả lời: "Ngày hôm qua bắt được một số cướp biển làm tù binh, trong đó có mấy tên có địa vị không thấp, chúng đã khai báo một ít về tình hình, Hàn đại nhân bảo bọn ta đưa lời khai về giao cho bệ hạ và quốc sư đại nhân xem qua."
Nói xong, tình báo lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa đến phía trước.
Châu Nhi tiến lên nhận lấy, kiểm tra con dấu niêm phong màu đỏ thật cẩn thận, sau khi xác nhận dấu niêm phong đúng là của Hàn Phong và chưa bị phá hỏng thì mới mở phong thư ra đưa cho Cửu công chúa.
Trong phong thư có tổng cộng bảy lời khai của bảy người, Cửu công chúa chia cho Kim Phi một nửa.
Số lượng cướp biển phát động lần tập kích này thực sự quá nhiều, chỉ riêng Đông Hải đã có tới mấy ngàn người bị tiêu diệt, còn Minh Châu nữa, tổng số lượng cướp biển tuyệt đối hơn vạn người.
Mặc dù nước X và phương Tây lưu hành văn hóa cướp biển, nhưng muốn tập hợp nhiều người như vậy trong thời gian ngắn cũng không hề dễ, thế nên Kim Phi và Cửu công chúa đều biết chắc chắn triều đình nước X có tham dự, nhưng không có chứng cứ.
Bây giờ chứng cứ tới rồi.
Trong lời khai của bảy người có bốn người nước X và ba tên giặc phương Tây, trong bốn người nước X có ba người là sĩ quan chính thức của nước X, người còn lại cũng là cựu binh đã giải ngũ, toàn bộ ba tên giặc đều là quý tộc phương Tây!
Nói cách khác, một nhóm cướp biển này, gần như đều là quân chính quy của nước X và phương Tây.
"Đúng là ngựa quen đường cũ mà!" Kim Phi cười khẩy.
Thời đại khám phá ở đời trước, phương Tây cũng giống như vậy, rất nhiều kẻ thuộc tầng lớp quyền quý giả mạo cướp biển cướp bóc khắp nơi trên thế giới, ở thế giới này cũng vẫn như vậy.
Lúc trước Cửu công chúa còn đang buồn bực, cướp biển nước X mấy năm nay bị thủy quân đánh đến không ngóc đầu lên nổi, hẳn phải hiểu rất rõ sức chiến đấu của thủy quân và nhân viên hộ tống, cho dù bọn họ có ca-nô và phi thuyền, tùy tiện tấn công Đại Khang cũng sẽ lành ít dữ nhiều, trốn về quê phát triển thêm mấy năm nữa không được à? Sao cứ phải gấp rút tấn công Đại Khang như vậy?
Còn lũ giặc Tây kia nữa, trước kia bọn họ ít khi tới vùng biển của Đại Khang, thỉnh thoảng có vài người tới thì phần lớn cũng là người lạc đường trên biển, lần này sao bỗng dưng có thể phái ra nhiều như vậy?
Nhìn xong lời khai lúc tra hỏi, Cửu công chúa đã hiểu, hóa ra tất cả đều do Tấn vương giở trò.
Ban đầu Tấn vương chạy trốn khỏi đất Tấn, đầu tiên là đi Đảng Hạng, sau đó từ Đảng Hạng tới Đông Man, lại từ Đông Man ngồi thuyền ra biển, cuối cùng chạy tới nước X.
Sau khi đến nước X, Tấn vương gặp Hoàng đế nước X, bàn với hắn về sự uy hiếp của Đại Khang, nói với Hoàng đế nước X là Kim Phi vô cùng căm ghét người nước X, chờ sau khi Đại Khang phát triển, y nhất định sẽ tiêu diệt nước X.
Kim Phi căm ghét cướp biển, Hoàng đế nước X cũng cực kỳ căm ghét Kim Phi, mặc dù biết Tấn vương muốn mượn đao giết người, nhưng Hoàng đế nước X vẫn thực sự bị Tấn vương hù dọa.
Bởi vì Kim Phi đúng là rất căm ghét cướp biển nước X, y đã ra lệnh cho thủy quân Đông Hải, chỉ cần phát hiện cướp biển, giết chết bất luận tội!
Đông Hải có hòn đảo nhỏ, sau khi thủy quân bắt được cướp biển, cũng sẽ tiến hành xử tử trên hòn đảo nhỏ đó, sau đó treo thi thể lên cộc gỗ.
Mấy năm qua, trên hòn đảo nhỏ kia không biết đã xử tử bao nhiêu tên cướp biển, cách rất xa vẫn có thể thấy khắp nơi đều là xương trắng.
Thủ đoạn cứng rắn như vậy, hơn nữa tiêu cục Trấn Viễn đã từng tấn công một nơi ở nước X, còn từng bắt hoàng tử và công chúa nước X, nếu không phải do Hoàng đế chạy nhanh, e là cũng sớm bị bắt rồi.
Theo Hoàng đế nước X thấy, Tấn vương có thể muốn mượn đao giết người, nhưng lời Tấn vương nói cũng là sự thật.
Kim Phi mới vừa bình định Trung Nguyên, Giang Nam, Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đông Man và các nơi khác, nội bộ vẫn chưa ổn định, đây là thời cơ cuối cùng để tấn công Đại Khang, nếu như bỏ qua thời cơ này, chờ đến khi Đại Khang hoàn toàn phát triển, nước X sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể chờ Kim Phi đánh đến cửa.
Hơn nữa Tấn vương đã lấy ra bản vẽ của máy hơi nước, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, lại bảo đảm sẽ trở lại Đại Khang thuyết phục tàn dư quyền quý ở Trung Nguyên, Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đông Man và các nơi khác để nội ứng ngoại hợp với cướp biển, cuối cùng Hoàng đế nước X mới đồng ý.
Nhưng vì lo lắng chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì không đủ để chống lại Đại Khang, Hoàng đế nước X đã phái người liên lạc với cướp biển phương Tây, cấu kết với lũ giặc Tây.
Chương 2134: Bắn súng
Hải tặc phương tây có tính tham lam, lúc Hoàng đế nước X hứa sẽ thưởng một lượng vàng lớn làm thù lao sau khi xong việc, đồng thời bằng lòng cung cấp máy hơi nước cho hải tặc phương tây, hải tặc phương tây đã thẳng thắn đồng ý.
Thế là hoàng đế nước X tập hợp lực lượng toàn quốc, bắt đầu chế tạo động cơ hơi nước và vải không cháy, còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Khi một quốc gia dồn sức đi làm một việc nào đó, sức mạnh có thể sử dụng sẽ cực kì to lớn, cho dù đối phương chỉ là một đảo quốc.
Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, nước X chế tạo một lượng phi thuyền ca nô lớn, sau đó mới có cuộc đánh úp lần này.
Hiểu được nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, cũng chứng thực suy đoán của Kim Phi và Cửu công chúa.
“Bệ hạ, Trần công tử tới rồi!” Châu Nhi tiến vào thông báo.
Tiểu Ngọc biết Kim Phi và Cửu công chúa muốn bàn chuyện với Trần Văn Viễn, nên chủ động muốn hành lễ cáo lui với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng Kim Phi đã gọi lại: “Tiểu Ngọc cô ở lại, lát nữa có chuyện nói với cô.”
Tiểu Ngọc gật đầu ở lại, theo sát Châu Nhi rời khỏi ngự thư phòng.
Lát sau, Trần Văn Viễn tiến vào, hai bên hành lễ, Kim Phi bảo Tiểu Ngọc tóm tắt tình hình Việt Châu và Đông Hải bị tấn công lần này.
Trần Văn Viễn nghe xong thì tức giận vô cùng, bảo đảm nói: “Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta về sẽ tranh thủ làm bản thảo, mau chóng cho mọi người biết nước X và giặc Tây đã làm gì!”
“Còn cả Trần Vĩnh Trạch nữa!” Cửu công chúa nghiến răng nói: “Thay trẫm tuyên bố với thiên hạ, trẫm lấy thân phận hoàng đế Đại Khang và gia chủ đương thời của Trần gia, trục xuất Trần Vĩnh Trạch ra khỏi gia môn, biên giới, ai cũng có thể bắt giết!”
Trần Văn Viễn nghe xong, theo bản năng nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới đồng ý.
Tiểu Ngọc còn cho rằng Kim Phi giữ cô ấy lại, là bảo cô ấy tóm tắt tình hình cho Trần Văn Viễn thôi, bây giờ đã tóm tắt xong rồi, lại nghe thấy Kim Phi nói với cô ấy: “Tiểu Ngọc, cô bắt tay chiêu mộ một vài học trò bằng lòng đi tới nước X và Tây Dương làm giáo viên, rồi tuyển người hiểu tiếng nước X và tiếng Tây Dương, dạy tiếng nước X và tiếng Tây Dương cho họ.”
Đừng nói Tiểu Ngọc không ngờ Kim Phi giữ cô ấy lại vì chuyện này, ngay cả Cửu công chúa cũng không ngờ.
“Phu quân, chàng có ý gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Nước X và Tây Dương quá ngang ngược tàn bạo rồi, ngày nào cũng muốn cho hải tặc đi cướp bóc của người khác, thế này không được, chúng ta thân là nước bạn, nên giúp chúng thoát khỏi loại dã man này!”
Kim Phi giải thích nói: “Người nước X và Tây Dương nói chuyện khác với chúng ta, cho nên phải bồi dưỡng giáo viên trước, nếu không sao mà giáo hóa chúng được?”
“Cái này…” Cửu công chúa mãi không nói chuyện, Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn cũng kinh ngạc há to miệng.
Nước X và giặc tây vừa đánh lén Việt Châu và Đông Hải, kết quả Kim Phi đã nghĩ nên giáo hóa bọn chúng thế nào rồi…
Phải tự tin ghê gớm thế nào mới đưa ra quyết định như này?
Vậy mà ba người lại không cảm thấy Kim Phi kiêu ngạo, ngược lại còn thấy rất đương nhiên.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đáp một tiếng, cùng rời đi với Trần Văn Viễn.
“Phu quân, chàng thật sự muốn phái giáo viên đi tới nước X và Tây Dương để dạy kiến thức cho chúng à?” Cửu công chúa hỏi.
“Đương nhiên,” Kim Phi gật đầu nói: “Người dân nước X và Tây Dương vẫn sống trong thế nước sôi lửa bỏng, nếu chúng ta đã có năng lực, nên đi cứu giúp bọn họ.”
Cửu công chúa nghe xong, lập tức hiểu dự định của Kim Phi, khẽ cười gật đầu: “Đúng!”
Văn hóa Hoa Hạ có năng lực đồng hóa cực kì mạnh mẽ, liên minh các bộ lạc nhỏ ngoài thành Du Quân là ví dụ tốt nhất.
Lúc đầu Kim Phi cũng xây trường học ngoài thành Du Quan, trẻ em của liên minh các bộ lạc nhỏ đều có thể đi học miễn phí, trải qua vài năm giáo dục, những đứa trẻ này và trẻ em ở Xuyên Thục đã không còn sự khác biệt quá lớn, cũng có cảm giác thuộc về Đại Khang sâu sắc.
Tin là qua thêm vài năm mười mấy năm nữa, Đông Man và Đại Khang sẽ hoàn toàn dung hợp làm một.
Mặc dù trong cảm nhận của Kim Phi, Đông Man và Đại Khang đều là con cháu Viêm Hoàng, nhưng trong mắt của thời đại này, Đông Man trước kia là một quốc gia khác, nếu cách nào đã có thể thực hiện được ở liên minh các bộ lạc nhỏ, thì xác suất cao là cũng có thể thực hiện được ở nước X và Tây Dương, nhiều lắm là tốc độ đồng hóa hơi chậm thôi.
Trước đây nhật báo Kim Xuyên đều viết bài trong ngày, hôm sau là có thể đưa tới các nơi ở Xuyên Thục, nhưng bây giờ đã dẹp yên được cả Đại Khang, muốn đưa đến mọi miền đất nước trong vòng một ngày đã không còn thực tế, hơn nữa chuyển giao xa như vậy sẽ lãng phí rất nhiều năng lực vận chuyển, cho nên nhật báo Kim Xuyên đã tiến hành cải cách, thành lập mấy chi nhánh và xưởng in ấn ở Giang Nam và Trung Nguyên.
Tổng bộ viết bản thảo xong, trải qua sự xét duyệt của viện Khu Mật và Cửu công chúa, hình thành hiệu đính cuối cùng, sau đó phái người chuyên trách chuyển hiệu đính tới chi nhánh và xưởng in ấn, in ấn ngay tại các nơi trong Trung Nguyên và Giang Nam, tiếp đó giao tới vùng lần cận, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều công sức vận chuyển, chỉ có điều hiệu lực thời gian không nhanh như lúc trước, cần kéo dài thời gian hai ngày.
Ba ngày sau, báo giấy đăng bài của Trần Văn Viễn được giao tới mọi miền trong Đại Khang, sau khi biết Tấn vương cấu kết với hải tặc làm ra hành vi tàn bạo ở Đông Hải và Việt Châu, người dân Đại Khang phẫn nộ vô cùng, nhân viên hộ tống các nơi thậm chí còn tự phát động, viết thư xin đánh.
Chốc lát, tinh thần kháng chiến trên khắp cả nước cực kì mãnh liệt, cũng khiến Cửu công chúa rất vui mừng, cảm thấy giảm lao dịch, giảm thuế má không hề vô ích.
Còn Kim Phi thì phớt lờ bên ngoài, ngày đó sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ cho Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn, y lập tức chui vào phòng thí nghiệm, sau đó mãi nửa tháng vẫn chưa ra.
Nếu là lúc bình thường, Kim Phi tăng ca liên tục lâu như vậy, Quan Hạ Nhi chắc chắn sẽ phái Bắc Thiên Tầm đi khiêng y về, nhưng Quan Hạ Nhi cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện lần này, không ngăn cản Kim Phi, mà cho người đi dọn dẹp thêm hai căn phòng trong phòng thí nghiệm, dẫn Nhuận Nương vào ở cùng, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Kim Phi.
Bận rộn hơn nửa tháng, Kim Phi râu ria xồm xoàm cuối cùng cũng ra khỏi phòng thí nghiệm, dẫn người đi ra sân huấn luyện nhân viên hộ tống ở sau núi.
Cửu công chúa biết tin, lập tức bỏ công việc trong tay xuống nhanh chóng tới sau núi.
Đến căn cứ huấn luyện nhân viên hộ tống, đã thấy Kim Phi với Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đang bận rộn ở sân tập bắn.
“Tỷ tỷ, đám người phu quân đang làm gì vậy?” Cửu công chúa đi tới cạnh Quan Hạ Nhi ở rìa sân bãi hỏi.
“Tướng công làm ra một loại súng mới, bọn họ đang thử súng.” Quan Hạ Nhi nói.
Sự xuất hiện của súng trường nạp đạn sau đã hoàn tòa thay đổi phương thức chiến đấu truyền thống, cũng kết thúc thời đại binh khí lạnh, theo Cửu công chúa thấy, đã đạt đến cực hạn của binh khí, kết quả bây giờ Kim Phi lại làm ra súng mới.
Cửu công chúa không khỏi mong đợi.
Dưới cái nhìn chăm chú kì vọng của mọi người, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã lắp ráp súng mới xong xuôi.
Kim Phi kiểm tra súng mới một lượt, sau đó bưng lên, báng súng tỳ vào vai phải, ngắm đúng vào phía mục tiêu.
Cửu công chúa nhìn cây súng trong tay Kim Phi, hoang mang hỏi: “Cái này không giống với khẩu súng trường trước đó à?”
Vừa dứt lời, đã thấy Kim Phi bóp cò.
Pằng pằng pằng!
Một loạt tiếng súng phát ra trong sân tập bắn.
Cửu công chúa ngơ ngác một lát, sau đó mắt lập tức trợn tròn!
Chương 2135: Đại bác
Vĩ nhân từng nói, quyền lực chính trị phát ra từ nòng súng, lực lượng vũ trang mạnh mẽ mới là nền tảng của thành công.
Kim Phi vẫn luôn giữ vững quan điểm tiêu diệt kẻ địch ngay trên đường, kể từ khi lập ra tiêu cục Trấn Viễn y vẫn thường xuyên đổi mới vũ khí, đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng có chỗ đứng.
Đặc biệt là sau khi súng kíp xuất hiện, tiêu cục Trấn Viễn càng không có đối thủ.
Đối với kẻ địch còn đang sử dụng vũ khí lạnh, một cây súng kíp chính là một phương trận cung tên, mỗi một viên cát sắt và cột thép bắn ra đều là một mũi tên, mỗi một cây súng trường nạp sau chính là một chiếc cung nỏ hạng nặng di động, hơn nữa tốc độ bắn, độ chính xác và uy lực đều mạnh hơn cung nỏ hạng nặng di động, vật liệu được sử dụng tốt hơn, chi phí cũng rẻ hơn.
Lượng sắt thép cần sử dụng để chế tạo một chiếc cung nỏ hạng nặng di động đủ để chế tạo ba cây súng trường nạp sau, lượng gỗ được sử dụng lại đủ để chế tạo từ bảy báng súng của súng trường trở lên.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng càng không so được với đạn, nguyên liệu dùng để chế tạo một mũi tên của cung nỏ hạng nặng, đổi thành tiền đồng thì có thể mua nguyên liệu cho mấy chục viên đạn.
Hơn nữa sức nặng của đạn súng trường rất nhẹ, có thể bay xa hơn, lực xuyên thấu cũng mạnh hơn, nếu như không đánh trúng xương của kẻ địch, mà đánh trúng mấy chỗ như bụng, có thể bắn xuyên qua cả thân thể con người.
Bây giờ loại vũ khí nguy hiểm này có thể bắn liên tục rồi, có đáng sợ không cơ chứ?
Nghe tiếng súng dày đặc, trong lòng Cửu công chúa chỉ có một ý nghĩ: nước X và lũ cướp biển phương Tây xong đời rồi!
Nỗi lo lắng trong lòng suốt mấy ngày nay của cô ấy cuối cùng cũng tan biến
Tiếng súng chỉ kéo dài mấy hơi thở thì ngưng, trên tấm bia đối diện xuất hiện đầy dấu đạn, mặc dù Cửu công chúa không đếm, nhưng ít nhất chắc chắn vẫn có hai ba chục dấu.
Kim Phi giơ kính viễn vọng lên nhìn thử tấm bia, cười bảo: "Xem ra vẫn phải luyện thêm kỹ thuật bắn súng cho thật giỏi mới được!"
Cửu công chúa vừa nãy thấy Kim Phi mới vừa buông súng trường xuống thì đưa tay ra cầm, kết quả là bị Kim Phi kéo lại.
"Mới vừa bắn xong, nòng súng quá nóng, không được cầm nòng súng và các vị trí gần đó!"
Sau khi bóp cò, búa quay của súng trường sẽ đánh vào mồi đạn, làm nổ thuốc nổ ở đầu đạn, thuốc nổ phát nổ trong nháy mắt sẽ tạo ra lực đẩy mạnh mẽ, đẩy đầu đạn ra khỏi nòng súng, thế là bắn xong.
Trong quá trình này, thuốc nổ phát nổ và ma sát của đạn với nòng súng cũng sẽ tạo ra rất nhiều nhiệt, trước đây khi bắn một phát súng trường đều phải nạp đạn một lần, để thời gian cho nòng súng nguội đủ để cầm, nhưng súng trường Kim Phi mới làm ra có thể bắn liên tục mấy chục phát đạn, không có thời gian để nguội, nhiệt độ nòng súng trở nên rất cao, nếu tùy ý sờ vào, bàn tay nhất định sẽ bị bỏng.
Kim Phi vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên đổ mấy giọt nước lên trên nòng súng.
Xì!
Một làn khói trắng bay ra, giọt nước trên nòng súng bị bốc hơi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cửu công chúa thấy vậy, vội vàng rút tay về.
"Tiên sinh, nếu cứ bóp cò súng không buông tay, chẳng phải đạn trong cả băng đạn sẽ lập tức bị dùng hết sao?" Thiết Chùy hỏi.
Mặc dù anh ta là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, nhưng cũng không tiến vào phòng thí nghiệm, thế nên đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy súng trường bắn liên tục.
"Đúng vậy, " Kim Phi gật đầu nói: "Chỉ cần bóp cò súng không buông tay, là có thể bắn sạch tất cả đạn."
"Như vậy tuy dễ nhưng bắn cũng hết đạn nhanh quá?"
"Không sao, nó có hai chế độ bắn, có thể bắn liên tục hoặc bắn từng viên."
Kim Phi lại cầm súng trường lên, chỉ vào trục xoay bên cạnh mà giải thích: "Xoay tới nơi này là bắn liên tục, nơi này là bắn từng viên!"
Nói xong y ra hiệu cho Cửu công chúa lui về sau mấy bước, sau đó lại đổi một băng đạn khác, điều chỉnh trục xoay về chế độ bắn từng viên, nhắm vào tấm bia mà bóp cò.
Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng!
Xung quanh vang lên những tiếng súng có tiết tấu.
Sau mười mấy hơi thở, Kim Phi mới xoa bả vai rồi buông súng trường xuống.
Bình thường y rất ít khi sử dụng súng trường, bả vai đỡ báng súng nên hơi đau.
Lần này tốc độ bắn đã chậm đi không ít, Kim Phi phải bóp cò súng một lần mới có thể bắn ra một viên đạn, nhưng như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho việc nạp đạn và động tác kéo cò súng mỗi lần nạp đạn xong, tốc độ bắn vẫn nhanh hơn trước rất nhiều.
Cửu công chúa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, ôm báng súng nhìn về phía súng trường: "Phu quân, vũ khí mới mà chàng làm ra này cũng dễ sử dụng thật đấy!"
"Đây chỉ là sửa đổi lại súng trường một chút thôi, tăng số băng đạn lên, đổi từ bắn từng viên thành bắn liên tục mà thôi, không tính là vũ khí mới." Kim Phi lắc đầu.
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng càng vui hơn nữa, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi: "Vậy vũ khí mới là cái gì?"
"Bên kia!" Kim Phi hất cằm về hướng bên cạnh.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên cạnh sân huấn luyện có một chiếc xe ngựa phủ bạt, trước đó cô ấy tưởng là mấy loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện đồ trên xe ngựa rõ ràng không giống cung nỏ hạng nặng.
"Đây là cái gì?" Cửu công chúa tò mò hỏi.
"Đại bác!" Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.
"Đại bác?" Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi, Châu Nhi tiến lên mở tấm bạt ra.
Nhìn đại bác bên dưới tấm bạt, Cửu công chúa luôn cảm thấy khẩu đại bác này hơi quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước ở chiến dịch kênh Hoàng Đồng, để gạt Lý Lăng Duệ nên Kim Phi đã từng tạo ra hai khẩu đại bác, sau đó cho người chôn trước thuốc nổ xuống khu vực mục tiêu, khi đại bác bắn sẽ bắt lửa vào thuốc nổ, tạo ra sức công phá vô cùng lớn.
Vũ khí lúc trước Kim Phi chế tạo quá mạnh mẽ, lúc đó Lý Lăng Duệ thật sự bị dọa sợ nên đã thả Lý Địch Địch do Kim Phi phái đi thương lượng về, nhưng sau này Kim Phi vẫn không dùng tới đại bác, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.
Lúc ấy y đã sử dụng số lượng lớn đồng thau để đúc hai khẩu đại bác đó, thời gian trước cần số lượng lớn đồng thau để chế tạo dây điện nên Kim Phi đã phá hủy hai khẩu đại bác kia, không ngờ lại chế tạo lại lần nữa.
Mặc dù Cửu công chúa chưa nói chuyện kênh Hoàng Đồng, nhưng Kim Phi cũng đoán ra ý nghĩ của cô ấy rồi, y cười bảo: "Hai khẩu đại bác trước kia đúng là để hù dọa Lý Lăng Duệ, nhưng lần này thì không phải."
"Thứ này dùng như thế nào?" Cửu công chúa tò mò hỏi.
"Đi, chúng ta đi tới sau núi, ta biểu diễn cho nàng xem thử." Kim Phi nghiêng đầu nhìn về phía Thiết Chùy: "Sân sau núi đã dọn dẹp xong chưa?"
"Dọn dẹp xong rồi, " Thiết Chùy trả lời: "Các huynh đệ đã kiểm tra nhiều lần, trong vòng hai dặm bên phía kênh Mao Nhi không có một ai."
"Vậy thì được, kéo đại bác lên, chúng ta đến sau núi."
Rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống chưa được bao xa, Kim Phi đã cho người đậu xe ngựa trên đất trống, sau đó giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía xa.
"Phu quân, không phải chàng muốn đến kênh Mao Nhi sao?" Cửu công chúa hỏi.
Ở làng Tây Hà mấy năm rồi, Cửu công chúa cũng đã khá quen thuộc với những khu vực xung quanh, kênh Mao Nhi ở phía Đông Bắc làng Tây Hà, cách nơi này có bốn năm dặm thôi.
"Không cần đến kênh Mao Nhi, ở chỗ này là được rồi."
Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, bắt đầu chỉ huy đám người Thiết Chùy cố định lại phần đế đại bác, bản thân thì đứng ở phía sau đại bác để điều chỉnh phương hướng của đại bác và những tham số khác.
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Kim Phi bảo Thiết Chùy mở rương đạn dược bên cạnh ra, ôm ra một quả đạn đại bác to bằng bắp chân, bỏ vào chỗ nạp đạn của đại bác.
Ngày nay, các nhà xưởng ở Đông Hải mọc lên như nấm sau mưa. Nơi đây không chỉ nuôi sống một lượng lớn người tị nạn mà còn chiếm vị trí dẫn đầu trong nhiều ngành công nghiệp của Đại Khang.
Chẳng hạn, trong ngành đóng tàu, Đông Hải hiện đã trở thành cơ sở đóng tàu lớn nhất Đại Khang và thậm chí cả thế giới. Sau khi có công nghệ hàn điện, thuyền lầu thiết gíap đã bước đầu được sản xuất hàng loạt. Xưởng đóng tàu số 3 chuyên sản xuất thuyền nhỏ cũng không chịu tụt lại phía sau. Sau vài năm phát triển, công nghệ đã rất trưởng thành, những chiếc thuyền vừa và nhỏ do nơi này sản xuất ra không chỉ có chất lượng đáng tin câjy mà thời gian sản xuất còn rất nhanh.
Trước đây, ngư dân đều thuê thợ mộc địa phương để đóng thuyền, nhưng số lượng thợ mộc chuyên nghiệp trong việc đóng thuyền tương đối ít. Những người thợ không chuyên đã làm ra những chiếc thuyền đánh cá có chất lượng khác nhau và thường gặp nhiều vấn đề khác nhau.
Ngày nay, ngư dân khắp nơi trên cả nước có thể đặt mua tàu thuyền đánh cá từ các hợp tác xã mua bán. Thuyền đánh cá sản xuất tại Đông Hải không chỉ đáng tin cậy về chất lượng mà còn được bảo hành ba năm.
Sự phát triển của ngành đóng tàu cũng đã thúc đẩy ngành đánh bắt cá. Sau vài năm phát triển, quy mô của đội đánh bắt tại Đông Hải đã tăng lên gấp nhiều lần so với quy mô ban đầu. Hồng Đào Bình cũng đóng cho họ bảy tàu săn cá voi và phạm vi đánh bắt ngày càng rộng hơn.
Đối với bách tính Đại Khang trước đây, cá biển là một mặt hàng xa xỉ. Nhiều người dân trong đất liền chưa từng ăn cá biển, thậm chí chưa từng nghe nói đến biển. Nhưng nhờ ngành đánh bắt phát triển mạnh mẽ nên các hợp tác xã mua bán đã cung ứng các sản phẩm như rong biển, cá khô không giới hạn.
Ngoài ra, Kim Phi còn xây dựng các xưởng nhiệt điện, xưởng luyện kim, xưởng dệt may và nhiều công xưởng khác ở Đông Hải, nếu cướp biển tấn công Đông Hải thì thiệt hại gây ra sẽ không thể tưởng tượng được.
"Tiên sinh, lũ cướp biển sẽ không tấn công Đông Hải thật chứ?" Thiết Thế Hâm lo lắng hỏi.
"Ta cũng không biết", Kim Phi lắc đầu nhưng trong lòng lại có nhiều dự cảm không lành.
Sự thật một lần nữa chứng minh linh cảm của y là đúng.
Đêm đó Kim Phi ở lại Ngự thư phòng, vì có chuyện lo lắng trong đầu nên đêm đó y ngủ không ngon giấc, mãi tận khuya mới thiếp đi. Sáng hôm sau y bị đánh thức bởi Châu Nhi.
Hàn Phong phái mật thám đi xuyên đêm gửi mật thư về, quả nhiên đêm qua cướp biển đã tấn công Đông Hải!
Trước khi Kim Phi và Hồng Đào Bình hợp tác, Đông Hải chỉ là một danh từ chung chung. Đông Hải ngày nay được phảt triển từ một trấn nhỏ tên là trấn Ngư Khê.
Các thành trì trước đây có tường cao và hào nước, nhưng theo quan điểm của Kim Phi, với sự xuất hiện của phi thuyền và thuốc nổ, việc lãng phí nhân lực và tiền của để xây tường thành và hào nước là không cần thiết, đồng thời cũng sẽ hạn chế sự phát triển của thành phố. Cho nên trong bản thiết kế quy hoạch Đông Hải ban đầu không hề có hạng mục xây tường thành.
Đội ca nô của bọn cướp biển xuất hiện sau khi màn đêm buông xuống. Sau khi tiến vào biển Đông Hải, chúng lập tức chia thành nhiều nhóm. Một số tấn công bến tàu, một số tấn công phủ quận trưởng, một số xông vào các nhà xưởng như xưởng phát điện, xưởng luyện kim với hy vọng có thể chiếm được những nhà xưởng này.
May mắn thay, những đơn vị này luôn được Cửu Công chúa coi như đơn vị quân đội, không chỉ có nhân viên hộ tống đóng quân mà còn xây dựng rất nhiều pháo đài. Nhờ đó, các nhân viên hộ tống đã sử dụng pháo đài và súng trường để ngăn chặn làn sóng tấn công đầu tiên của cướp biển.
Đông Hải không chỉ có nhân viên hộ tống chính quy túc trực mà dưới sự lãnh đạo của Khánh Mộ Lam, mỗi xưởng đều thành lập các đội an ninh. Mặc dù trách nhiệm chính của các đội an ninh này là tuần tra khu vực công xưởng. Mặc dù hiệu quả chiến đấu của họ không thể so sánh với đội an ninh do Khánh Mộ Lam đích thân dẫn dắt, nhưng họ cũng không giống những ngư dân bình thường không có khả năng chống cự khi nhìn thấy cướp biển.
Điều quan trọng nhất là những công nhân này đều đi lên từ những ngày tháng đói khổ, mới sống cuộc sống tốt đẹp được có vài năm. Vậy mà giờ lại có kẻ muốn phá hủy công xưởng, phá hủy cuộc sống tốt đẹp của họ, liệu những công nhân này có cho phép chuyện đó xảy ra không?
Dĩ nhiên là không!
Lúc này, sức mạnh của quần chúng nhân dân mới được bộc lộ.
Ngày nay, Đông Hải đã lắp đặt loa phóng thanh ở hầu hết các ngã tư để hình thành hệ thống phát thanh. Từ Cương khi biết bọn cướp biển đang đến, lập tức yêu cầu nhân viên phát thanh đọc tin và kêu gọi công nhân trẻ có sức khoẻ cầm vũ khí bảo vệ công xưởng, chống cướp biển.
Theo tiếng gọi trên loa, công nhân tự phát lao ra khỏi nhà với các loại vũ khí như dao làm bếp lao về phía các công xưởng lớn.
Trước đây khi cướp biển đến Đại Khang cướp làng chài, về cơ bản ngư dân ở đó đều bị chúng khống chế, nhưng Đông Hải này không phải là làng chài.
Một làng chài giỏi lắm thì được hơn một ngàn người, nhưng hiện tại ở Đông Hải có có hàng trăm ngàn người sinh sống. Trong số đó, dù chỉ có 1/5 là thanh niên trai tráng trẻ tuổi thì vẫn thừa sức đè bẹp bọn cướp.
Nếu là ở trên biển, ngư dân có thể không làm gì được nhưng giờ bọn chúng đã lên bờ và tấn công nhà xưởng.
Khi nhìn thấy biển công nhân đến gần, bọn cướp biển cuối cùng cũng hoảng sợ, nhưng đến lúc này thì đã quá muộn để trốn thoát.
Đêm hôm đó, giữa công nhân và bọn cướp biển xảy ra xung đột vũ trang gay gắt. Chỉ có khoảng 1/10 số cướp biển ban đầu lên bờ là trốn thoát được về tàu, còn lại hầu hết đều bị công nhân và đội hộ tống, đội an ninh đánh chết.
Tuy số lượng công nhân đông nhưng lại không được huấn luyện kỹ thuật chiến đấu và kỷ luật chiến đấu nên số thương vong còn nhiều hơn cả cướp biển. Nếu đội hộ tống và đội an ninh không đến kịp thời thì thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Qua trận chiến này, Từ Cương và công nhân Đông Hải đã nhận ra tầm quan trọng của việc huấn luyện. Cho nên bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi công xưởng đều tiến hành huấn luyện quân sự cơ bản trong thời gian rảnh rỗi. Trong các hoạt động chống cướp biển sau đó, công nhân Đông Hải đóng vai trò rất lớn.
Tất nhiên, chuyện này sẽ nói sau.
Kim Phi đặt báo cáo chiến đấu xuống, bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía mật thám: “Lúc trở về ngươi có gặp được Lương ca không?”
“Ta có gặp”, mật thám trả lời: “Ta gặp Trương đại soái tại quận An Điền. Sau khi biết tin Đông Hải bị đánh úp, ngài ấy đã hạ lệnh cho thuyền chạy hết tốc lực tiến về phía trước nhanh nhất có thể, có lẽ sẽ tới nơi trước tối ngày hôm nay!"
Khi xuôi dòng, tốc độ của thuyền lầu sẽ rất nhanh, vì lý do an toàn nên động cơ hơi nước thường không chạy hết tốc lực.
Khi biết biển Đông Hải đang bị tấn công, Trương Lương trở nên lo lắng và trực tiếp ra lệnh cho ca nô cắm cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi trước dọn đường, sau đó cho động cơ hơi nước trên thuyền lầu chạy hết tốc lực và lao tới biển Đông Hải càng nhanh càng tốt.
“Số liệu thống kê thương vong cụ thể ở Đông Hải đã được công bố chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Vẫn chưa", mật thám trả lời: “Sau trận chiến, Cục trưởng Hàn ra lệnh cho ta và một số đồng đội khác lái ca nô về để báo cáo. Khi ta rời đi thì trận chiến vừa kết thúc, ta chỉ thấy các huynh đệ công nhân đang chống lại bọn cướp, còn con số thương vong cụ thể thì chưa biết”.
“Những nơi như xưởng đóng tàu và xưởng phát điện có bị bọn cướp biển phá hoại không?” Kim Phi lại hỏi.
“Không”, mật thám nói: “Sự hỗ trợ của công nhân rất kịp thời, bọn cướp biển cũng chưa kịp xông vào nhà máy".
"Vậy thì tốt", Kim Phi khẽ gật đầu.
Các công xưởng đều có pháo đài. Sau khi đội hộ tống do Trương Lương dẫn đầu tới, cộng thêm sự trợ giúp của pháo đài, súng trường và sự giúp đỡ của rất nhiều công nhân, bọn cướp biển này trừ khi có gấp mười lần quân lực hiện tại thì đừng mơ có thể tiếp cận nhà xưởng.
Cho dù bọn cướp biển có tàu hơi nước, việc huy động hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn quân từ đất liền để tấn công Đông Hải vẫn là chuyện viển vông.
Kim Phi đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa hỏi: "Tình hình của khu trồng rong biển và đội đánh bắt thế nào rồi?"
Kim Phi nghe xong câu hỏi thì tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Chương 2132: Vậy thì đánh thôi!
“Tình hình của đội đánh bắt vẫn chưa rõ, nhưng khu vực trồng rong biển…”
Mật thám mím môi nói tiếp: “Ta không biết tình hình cụ thể của khu vực trồng rong biển, nhưng khi bọn cướp biển tấn công bến tàu, ta nhìn thấy một đám cháy ở vùng biển phía Đông. Xét theo vị trí và khoảng cách, đó có vẻ là khu vực trồng rong biển".
Nghe vậy, Kim Phi bất giác siết chặt nắm đấm.
Khu vực xung quanh đảo Mạo Lãng rất thích hợp cho rong biển phát triển. Sau khi khai thác rong biển tự nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho ngư dân trồng lại rong biển nhân tạo.
Sau vài năm phát triển, quy mô nuôi trồng rong biển trên đảo Mạo Lãng đã mở rộng gấp nhiều lần so với phạm vi rong biển tự nhiên ban đầu. 80% rong biển do toàn bộ hợp tác xã mua bán bán ra đều đến từ đảo Mạo Lãng, 20% còn lại là do đội đánh bắt vô tình vớt được trong lúc đánh bắt rồi nhặt lại.
Khu vực trồng rong biển có quy mô lớn như vậy nên cần số lượng nhân công lớn, bởi vậy trên đảo Mạo Lãng có hàng ngàn ngư dân sinh sống. Thậm chí trong mùa thu hoạch và ươm giống, nhiều ngư dân sẽ tạm thời đến đây để làm việc bán thời gian.
Đối với người dân trong đất liền, rong biển không chỉ là loại hải sản vô cùng mới lạ, nó còn có tác dụng chữa bệnh bướu cổ, giá lại phải chăng nên nhu cầu về rong biển luôn rất lớn. Những người ngư dân nhận thầu khu vực trồng rong biển năm xưa đều đã trở nên giàu có, cuộc sống ngày càng sung túc.
Hợp đồng ký giữa Kim Phi và ngư dân có thời hạn ba năm. Khi hợp đồng đầu tiên hết hạn, Từ Cương viết thư cho Kim Phi đặc biệt hỏi về việc có nên tăng phí nhận thầu khu vực trồng rong biển hay không, nhưng Kim Phi đã từ chối.
Lúc đầu, Xuyên Thục rất thiếu lương thực, nhóm ngư dân này ngày đêm vớt rong biển, điều này đã giúp giảm bớt rất nhiều áp lực lương thực ở Xuyên Thục.
Để khai thác rong biển, nhiều ngư dân sinh hoạt và sống luôn trên thuyền. Bởi vì không có bình oxy và các dụng cụ hỗ trợ tương tự nên phần lớn rong biển được thu hoạch bởi những ngư dân dũng cảm nín thở lặn xuống biển.
Rong biển giống như những sợi dây chăng dưới lòng biển cả, khi đó tháng nào cũng có một vài vụ ngư dân bị chết đuối do rong biển quấn chân không ngoi lên được.
Chính sự hy sinh và cống hiến của họ đã giúp Kim Phi có được chỗ đứng vững chắc ở Đông Hải. Khu vực trồng rong biển cũng là động lực ban đầu cho sự phát triển của Đông Hải rộng lớn, bao gồm cả sự phát triển thuận lợi của dự án thành phố mới sau này. Nếu nói khu vực trồng rong biển đã có đóng góp rất lớn đối với Đông Hải thì cũng chẳng ngoa.
Hiện tại thời kỳ khó khăn vừa qua lại lập tức tăng giá nhận thầu, Kim Phi quả thực không thể làm việc qua cầu rút ván như vậy.
Vì vậy, y không những không đồng tình với đề nghị của Từ Cương mà còn chủ động yêu cầu Cục quản lý hàng hải cử người bổ sung thêm một điều khoản không tăng giá nhận thầu khu vực trồng rong biển trong mười năm tới vào thoả thuận.
Các ngư dân vô cùng cảm kích về điều này, họ đã cử đại diện đến làng Tây Hà trong hai năm liên tiếp để mang về cho Kim Phi và Cửu công chúa những mẻ rong biển lớn nhất hái được trong năm đó, nhiều ngư dân thậm chí còn coi Kim Phi như Hải Vương.
Cuộc sống của họ ngày càng tốt đẹp hơn, vậy mà nay lại gặp phải bọn cướp biển.
Mặc dù mật thám nói rằng anh ta không tận mắt nhìn thấy bọn cướp biển tấn công khu vực trồng rong biển, nhưng đảo Mạo Lãng là con đường duy nhất để bọn chúng đến biển Hoa Đông. Nơi đây chủ yếu là ngư dân, chỉ có một tiểu đội thuỷ quân đóng quân, như vậy thì sao lũ cướp biển có thể tha cho họ?
Và sự thật quả nhiên là vậy.
Buổi chiều, nhóm mật thám báo tin thứ hai quay lại, họ mang về những thông tin chi tiết hơn.
Thống kê sơ bộ cho thấy, trận chiến lần này chủ yếu diễn ra xung quanh phủ quận trưởng và một số công xưởng lớn. Tổng cộng có 3,726 tên cướp biển bị tiêu diệt, 120 tên bị bắt. 2,337 công nhân hy sinh, hơn 5,000 người bị thương nặng. 2,760 nhân viên hộ tống và binh phủ thiệt mạng, hơn 300 người bị thương nặng. 27 ngôi nhà bị đốt cháy, các tàu thuyền đủ kích cỡ đậu tại bến tàu thuỷ quân và bến tàu dân dụng bị hư hỏng nặng, con số cụ thể vẫn đang được thống kê. Các căn cứ bay của nhân viên hộ tống và thuỷ quân là mục tiêu đầu tiên bị kẻ địch tấn công, nhiều nhà kho bị hư hỏng nặng.
Điều khiến Kim Phi tức giận nhất là đảo Mạo Lãng quả thực đã bị cướp biển bao vây, gần như tất cả ngư dân trên đảo đều bị thảm sát, chỉ có một số ít ngư dân sống trên thuyền trốn thoát được!
Đội đánh bắt cũng gặp phải một nhóm cướp biển trên biển. Bởi những năm gần đây cướp biển ngày càng ít và Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị thành lập căn cứ thuỷ quân Nam Hải ở Minh Châu, nên 2/3 số tàu chiến của thuỷ quân hộ tống đội đánh bắt đã bị điều đi. Bởi vậy lần này đội đánh bắt cũng thương vong nặng nề.
Tuy nhiên, do đội đánh bắt nằm rải rác trên biển rộng nên hiện chưa có cách nào xác nhận có bao nhiêu tàu của đội đánh bắt đã gặp phải cướp biển, cũng như không thể xác nhận số thương vong cụ thể.
Tóm lại một câu là thương vong nặng nề, tài sản thiệt hại không thể đo đếm được.
Ngoài ra, mật thám còn mang đến một tin tức khác. Trong nhóm cướp biển tấn công Đông Hải lần này ngoài cướp biển nước X, còn có những người nước ngoài tóc vàng và mắt xanh, chiếm khoảng 1/10 số cướp biển.
"Thiên hạ dù đã tạm an bình, nhưng nếu quên cách chiến đấu thì ắt sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta đã đánh giá thấp kẻ địch!"
Kim Phi đặt báo cáo trận chiến xuống với vẻ mặt đầy áy náy.
Sau khi Trung Nguyên và Giang Nam được bình định, Đảng Hang, Đông Man và Thổ Phiên cũng đầu hàng, Kim Phi và Cửu công chúa đã cảm thấy xung quanh mình tạm thời không có kẻ thù. Sợi dây cảnh giác luôn căng lên trong lòng họ mấy năm trời tạm thời được nới lỏng. Họ đã cho rằng vào thời điểm này có thể tập trung phát triển công nghiệp, nông nghiệp, khôi phục sinh kế cho người dân.
Mặc dù quân đội vẫn tiếp tục phát triển, nhưng tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Để có thể có nhiều thanh niên tham gia sản xuất, tốc độ chiêu binh cũng chậm lại, đặc biệt đối với quân nhân chuyên nghiệp thì việc chiêu mộ càng ngày càng ít. Còn việc tuyển chọn lực lượng vũ trang đảm bảo trật tự tại các địa phương cũng chủ yếu do binh phủ đảm nhận.
Kim Phi cũng biết Tấn Vương bỏ trốn, nhưng trong thâm tâm y cảm thấy ông ta cũng không có gì đáng sợ.
Ai biết Tấn Vương và cướp biển lại thông đồng, gây ra chuyện lớn như vậy.
Tuy không thể gọi là đòn chí mạng nhưng thương vong nặng nề tại Đông Hải và Minh Châu cũng khiến Kim Phi vô cùng tức giận.
Và trận chiến này khác hẳn với cuộc hỗn chiến phiên vương, cũng khác trận chiến với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Trong lòng Kim Phi, phiên vương ở các nơi và Đông Man, Thổ Phiên, Đảng Hạng thực ra đều là dân tộc Hoa Hạ. Cho dù đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì vẫn là nội chiến. Nhưng cướp biển nước X và đám người tóc vàng mắt xanh này lại khác, bọn chúng từ nơi khác tới, là quân xâm lựơc!
Khi Kim Phi học lịch sử ở kiếp trước, thầy y đã từng nói rằng người nước X có tham vọng lớn và luôn thèm khát lãnh thổ Hoa Hạ. Còn người châu Âu tham lam và độc ác, cổ xuý văn hóa cướp biển. Trong thời đại Khám phá, bọn họ đã phát triển chế độ thực dân tại các thuộc địa vòng quanh thế giới, bóc lột người dân địa phương bằng nhiều cách khác nhau và cướp bóc khắp nơi.
Cho đến khi Kim Phi đến thế giới này, những di vật văn hóa bị đánh cắp từ Hoa Hạ vẫn được trưng bày trong các viện bảo tàng ở nhiều nước châu Âu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Mỗi lần nghĩ tới điểm này, Kim Phi đều cảm thấy ô nhục.
Sau khi đến thế giới này, ta vốn đã không định tìm bọn chúng tính sổ, nhưng cuối cùng bọn chúng lại tự đến tìm cái chết!
“Thiết Chuỳ, đi gọi Trần Văn Viễn tới!” Kim Phi hướng về phía cửa hét lớn.
"Vâng!" Thiết Chuỳ lập tức tuân lệnh, cho cận vệ đi tìm Trần Văn Viễn.
"Phu quân, chàng có dự định gì?" Cửu công chúa hỏi.
"Phải cho bách tính biết bọn cướp biển đã làm gì ở Đông Hải và Minh Châu. Nước X và đám người phương Tây đã chủ động tấn công Minh Châu và Đông Hải, hơn nữa còn không tuyên mà chiến!"
Kim Phi lạnh lùng nói: "Nếu bọn chúng muốn đánh, vậy thì đánh thôi!"
Chương 2133: Giả
Nội loạn ở Đại Khang vừa mới kết thúc, Trung Nguyên và Giang Nam vẫn còn tàn dư của quyền quý đang âm thầm phá hoại trong bóng tối, Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì càng khỏi nói, thường xuyên xảy ra bạo lực.
Ý định ban đầu của Kim Phi vốn là đợi Đại Khang hoàn toàn ổn định rồi trước hết phải để người dân hoàn toàn thoát khỏi vấn đề ấm no, sau đó mới tính tới những chuyện khác, nhưng cuối cùng thì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
"Phu quân, chàng chuẩn bị đánh thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Cần ban hành lệnh bắt lính không?"
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Tạm thời không cần, trước hết cứ điều một ít nhân lực từ những khu đất đã ổn định như Trung Nguyên và Giang Nam đến những khu vực trọng điểm ở ven biển để phòng thủ, chắc không cần nhiều người lắm đâu, nếu thật sự không đủ thì hẵng tiến hành bắt lính."
"Chỉ phòng ngự thôi sao?" Cửu công chúa hỏi: "Chúng ta không chủ động tấn công sao?"
Cửu công chúa đã muốn chủ động tấn công từ trước rồi, nhưng Kim Phi chưa đồng ý, vừa rồi nhìn dáng vẻ của Kim Phi, cô ấy còn tưởng rằng Kim Phi muốn phát động tấn công quy mô lớn vào nước X, cuối cùng Kim Phi lại chỉ yêu cầu phòng thủ những khu vực trọng điểm ở ven biển, điều này khiến Cửu công chúa hơi thất vọng.
"Thời cơ để chủ động tấn công vẫn chưa tới, " Kim Phi nói: "Lần này cướp biển đánh lén Đông Hải và Minh Châu, nhất định sẽ cướp đoạt máy hơi nước, sau đó tính năng của máy hơi nước của bọn họ có thể sẽ tốt hơn rất nhiều, bọn họ còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu như không có vũ khí có thể áp đảo bọn họ, cuối cùng cho dù có đánh hạ được nước X, thương vong của phe ta cũng sẽ vô cùng lớn."
"Phu quân, chàng sắp phát minh vũ khí mới rồi?" Cửu công chúa ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.
"Đúng vậy, " Kim Phi khẽ gật đầu.
"Cần khoảng bao lâu nữa?"
"Khó nói, " Kim Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nhanh thì một tháng, chậm thì có thể cần nửa năm!"
"Vậy thì tốt, " Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng cần mấy năm nữa, hóa ra có chậm thì nửa năm cũng đủ rồi, việc này thật sự vượt xa dự tính của Cửu công chúa.
Lần đánh lén này của cướp biển Đông Hải không chỉ gây ra thương vong về nhân lực và tổn thất tài sản, còn gây thiệt hại nặng nề cho rất nhiều ca-nô đậu sát ở bến tàu và phi thuyền trong kho hàng.
Hiển nhiên là cướp biển sẽ thừa cơ trộm một ít ca-nô để mang về nghiên cứu.
Máy hơi nước bọn họ đang sử dụng là do Tấn vương cướp được trong lần đầu tiên tập kích Lão Ưng, lúc ấy ca-nô rơi xuống từ nơi rất cao, máy hơi nước khó tránh khỏi kết cục bị rơi vỡ tan tành, hơn nữa khi đó máy hơi nước chỉ mới được phát minh không lâu, công nghệ tương đối lạc hậu, trải qua mấy năm phát triển, máy hơi nước bây giờ được trang bị trên ca-nô và phi thuyền đã được cải tiến nhiều lần, tính năng tốt hơn nhiều so với đống mà Tấn vương nhặt được lúc đầu.
Kết cấu máy hơi nước cũng không phức tạp, kẻ địch rất dễ bắt chước.
Thế nên khoảng thời gian tiếp theo, tính năng của ca-nô và phi thuyền của cướp biển, e là sẽ tốt lên rất nhiều.
Nhưng Kim Phi vẫn luôn làm theo quan niệm một thế hệ sản xuất, một thế hệ dự trữ, một thế hệ nghiên cứu, mấy năm nay y cũng không hề rảnh rỗi mà đã sớm thiết kế xong đồ thay thế cho máy hơi nước, cũng đã bảo Mãn Thương chuẩn bị xong việc sản xuất, chỉ là phi thuyền và ca-nô sản xuất lúc trước đã đủ áp đảo kẻ địch rồi, nên Kim Phi không lãng phí tài nguyên để cải tiến phi thuyền và ca-nô nữa, thay vào đó y tập trung nguồn lực cho việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp.
Mà bây giờ, đã đến thời điểm cần thiết!
Hai người đang trò chuyện thì Tiểu Ngọc dẫn tình báo tới.
"Bệ hạ, tiên sinh, tổ tình báo thứ ba trở lại rồi!"
"Lại có tình báo mới sao?" Kim Phi cau mày hỏi: "Cướp biển lại phát động đánh lén à?"
"Không phải, " Tình báo trả lời: "Ngày hôm qua bắt được một số cướp biển làm tù binh, trong đó có mấy tên có địa vị không thấp, chúng đã khai báo một ít về tình hình, Hàn đại nhân bảo bọn ta đưa lời khai về giao cho bệ hạ và quốc sư đại nhân xem qua."
Nói xong, tình báo lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa đến phía trước.
Châu Nhi tiến lên nhận lấy, kiểm tra con dấu niêm phong màu đỏ thật cẩn thận, sau khi xác nhận dấu niêm phong đúng là của Hàn Phong và chưa bị phá hỏng thì mới mở phong thư ra đưa cho Cửu công chúa.
Trong phong thư có tổng cộng bảy lời khai của bảy người, Cửu công chúa chia cho Kim Phi một nửa.
Số lượng cướp biển phát động lần tập kích này thực sự quá nhiều, chỉ riêng Đông Hải đã có tới mấy ngàn người bị tiêu diệt, còn Minh Châu nữa, tổng số lượng cướp biển tuyệt đối hơn vạn người.
Mặc dù nước X và phương Tây lưu hành văn hóa cướp biển, nhưng muốn tập hợp nhiều người như vậy trong thời gian ngắn cũng không hề dễ, thế nên Kim Phi và Cửu công chúa đều biết chắc chắn triều đình nước X có tham dự, nhưng không có chứng cứ.
Bây giờ chứng cứ tới rồi.
Trong lời khai của bảy người có bốn người nước X và ba tên giặc phương Tây, trong bốn người nước X có ba người là sĩ quan chính thức của nước X, người còn lại cũng là cựu binh đã giải ngũ, toàn bộ ba tên giặc đều là quý tộc phương Tây!
Nói cách khác, một nhóm cướp biển này, gần như đều là quân chính quy của nước X và phương Tây.
"Đúng là ngựa quen đường cũ mà!" Kim Phi cười khẩy.
Thời đại khám phá ở đời trước, phương Tây cũng giống như vậy, rất nhiều kẻ thuộc tầng lớp quyền quý giả mạo cướp biển cướp bóc khắp nơi trên thế giới, ở thế giới này cũng vẫn như vậy.
Lúc trước Cửu công chúa còn đang buồn bực, cướp biển nước X mấy năm nay bị thủy quân đánh đến không ngóc đầu lên nổi, hẳn phải hiểu rất rõ sức chiến đấu của thủy quân và nhân viên hộ tống, cho dù bọn họ có ca-nô và phi thuyền, tùy tiện tấn công Đại Khang cũng sẽ lành ít dữ nhiều, trốn về quê phát triển thêm mấy năm nữa không được à? Sao cứ phải gấp rút tấn công Đại Khang như vậy?
Còn lũ giặc Tây kia nữa, trước kia bọn họ ít khi tới vùng biển của Đại Khang, thỉnh thoảng có vài người tới thì phần lớn cũng là người lạc đường trên biển, lần này sao bỗng dưng có thể phái ra nhiều như vậy?
Nhìn xong lời khai lúc tra hỏi, Cửu công chúa đã hiểu, hóa ra tất cả đều do Tấn vương giở trò.
Ban đầu Tấn vương chạy trốn khỏi đất Tấn, đầu tiên là đi Đảng Hạng, sau đó từ Đảng Hạng tới Đông Man, lại từ Đông Man ngồi thuyền ra biển, cuối cùng chạy tới nước X.
Sau khi đến nước X, Tấn vương gặp Hoàng đế nước X, bàn với hắn về sự uy hiếp của Đại Khang, nói với Hoàng đế nước X là Kim Phi vô cùng căm ghét người nước X, chờ sau khi Đại Khang phát triển, y nhất định sẽ tiêu diệt nước X.
Kim Phi căm ghét cướp biển, Hoàng đế nước X cũng cực kỳ căm ghét Kim Phi, mặc dù biết Tấn vương muốn mượn đao giết người, nhưng Hoàng đế nước X vẫn thực sự bị Tấn vương hù dọa.
Bởi vì Kim Phi đúng là rất căm ghét cướp biển nước X, y đã ra lệnh cho thủy quân Đông Hải, chỉ cần phát hiện cướp biển, giết chết bất luận tội!
Đông Hải có hòn đảo nhỏ, sau khi thủy quân bắt được cướp biển, cũng sẽ tiến hành xử tử trên hòn đảo nhỏ đó, sau đó treo thi thể lên cộc gỗ.
Mấy năm qua, trên hòn đảo nhỏ kia không biết đã xử tử bao nhiêu tên cướp biển, cách rất xa vẫn có thể thấy khắp nơi đều là xương trắng.
Thủ đoạn cứng rắn như vậy, hơn nữa tiêu cục Trấn Viễn đã từng tấn công một nơi ở nước X, còn từng bắt hoàng tử và công chúa nước X, nếu không phải do Hoàng đế chạy nhanh, e là cũng sớm bị bắt rồi.
Theo Hoàng đế nước X thấy, Tấn vương có thể muốn mượn đao giết người, nhưng lời Tấn vương nói cũng là sự thật.
Kim Phi mới vừa bình định Trung Nguyên, Giang Nam, Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đông Man và các nơi khác, nội bộ vẫn chưa ổn định, đây là thời cơ cuối cùng để tấn công Đại Khang, nếu như bỏ qua thời cơ này, chờ đến khi Đại Khang hoàn toàn phát triển, nước X sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể chờ Kim Phi đánh đến cửa.
Hơn nữa Tấn vương đã lấy ra bản vẽ của máy hơi nước, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, lại bảo đảm sẽ trở lại Đại Khang thuyết phục tàn dư quyền quý ở Trung Nguyên, Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đông Man và các nơi khác để nội ứng ngoại hợp với cướp biển, cuối cùng Hoàng đế nước X mới đồng ý.
Nhưng vì lo lắng chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì không đủ để chống lại Đại Khang, Hoàng đế nước X đã phái người liên lạc với cướp biển phương Tây, cấu kết với lũ giặc Tây.
Chương 2134: Bắn súng
Hải tặc phương tây có tính tham lam, lúc Hoàng đế nước X hứa sẽ thưởng một lượng vàng lớn làm thù lao sau khi xong việc, đồng thời bằng lòng cung cấp máy hơi nước cho hải tặc phương tây, hải tặc phương tây đã thẳng thắn đồng ý.
Thế là hoàng đế nước X tập hợp lực lượng toàn quốc, bắt đầu chế tạo động cơ hơi nước và vải không cháy, còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Khi một quốc gia dồn sức đi làm một việc nào đó, sức mạnh có thể sử dụng sẽ cực kì to lớn, cho dù đối phương chỉ là một đảo quốc.
Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, nước X chế tạo một lượng phi thuyền ca nô lớn, sau đó mới có cuộc đánh úp lần này.
Hiểu được nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, cũng chứng thực suy đoán của Kim Phi và Cửu công chúa.
“Bệ hạ, Trần công tử tới rồi!” Châu Nhi tiến vào thông báo.
Tiểu Ngọc biết Kim Phi và Cửu công chúa muốn bàn chuyện với Trần Văn Viễn, nên chủ động muốn hành lễ cáo lui với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng Kim Phi đã gọi lại: “Tiểu Ngọc cô ở lại, lát nữa có chuyện nói với cô.”
Tiểu Ngọc gật đầu ở lại, theo sát Châu Nhi rời khỏi ngự thư phòng.
Lát sau, Trần Văn Viễn tiến vào, hai bên hành lễ, Kim Phi bảo Tiểu Ngọc tóm tắt tình hình Việt Châu và Đông Hải bị tấn công lần này.
Trần Văn Viễn nghe xong thì tức giận vô cùng, bảo đảm nói: “Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta về sẽ tranh thủ làm bản thảo, mau chóng cho mọi người biết nước X và giặc Tây đã làm gì!”
“Còn cả Trần Vĩnh Trạch nữa!” Cửu công chúa nghiến răng nói: “Thay trẫm tuyên bố với thiên hạ, trẫm lấy thân phận hoàng đế Đại Khang và gia chủ đương thời của Trần gia, trục xuất Trần Vĩnh Trạch ra khỏi gia môn, biên giới, ai cũng có thể bắt giết!”
Trần Văn Viễn nghe xong, theo bản năng nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới đồng ý.
Tiểu Ngọc còn cho rằng Kim Phi giữ cô ấy lại, là bảo cô ấy tóm tắt tình hình cho Trần Văn Viễn thôi, bây giờ đã tóm tắt xong rồi, lại nghe thấy Kim Phi nói với cô ấy: “Tiểu Ngọc, cô bắt tay chiêu mộ một vài học trò bằng lòng đi tới nước X và Tây Dương làm giáo viên, rồi tuyển người hiểu tiếng nước X và tiếng Tây Dương, dạy tiếng nước X và tiếng Tây Dương cho họ.”
Đừng nói Tiểu Ngọc không ngờ Kim Phi giữ cô ấy lại vì chuyện này, ngay cả Cửu công chúa cũng không ngờ.
“Phu quân, chàng có ý gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Nước X và Tây Dương quá ngang ngược tàn bạo rồi, ngày nào cũng muốn cho hải tặc đi cướp bóc của người khác, thế này không được, chúng ta thân là nước bạn, nên giúp chúng thoát khỏi loại dã man này!”
Kim Phi giải thích nói: “Người nước X và Tây Dương nói chuyện khác với chúng ta, cho nên phải bồi dưỡng giáo viên trước, nếu không sao mà giáo hóa chúng được?”
“Cái này…” Cửu công chúa mãi không nói chuyện, Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn cũng kinh ngạc há to miệng.
Nước X và giặc tây vừa đánh lén Việt Châu và Đông Hải, kết quả Kim Phi đã nghĩ nên giáo hóa bọn chúng thế nào rồi…
Phải tự tin ghê gớm thế nào mới đưa ra quyết định như này?
Vậy mà ba người lại không cảm thấy Kim Phi kiêu ngạo, ngược lại còn thấy rất đương nhiên.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đáp một tiếng, cùng rời đi với Trần Văn Viễn.
“Phu quân, chàng thật sự muốn phái giáo viên đi tới nước X và Tây Dương để dạy kiến thức cho chúng à?” Cửu công chúa hỏi.
“Đương nhiên,” Kim Phi gật đầu nói: “Người dân nước X và Tây Dương vẫn sống trong thế nước sôi lửa bỏng, nếu chúng ta đã có năng lực, nên đi cứu giúp bọn họ.”
Cửu công chúa nghe xong, lập tức hiểu dự định của Kim Phi, khẽ cười gật đầu: “Đúng!”
Văn hóa Hoa Hạ có năng lực đồng hóa cực kì mạnh mẽ, liên minh các bộ lạc nhỏ ngoài thành Du Quân là ví dụ tốt nhất.
Lúc đầu Kim Phi cũng xây trường học ngoài thành Du Quan, trẻ em của liên minh các bộ lạc nhỏ đều có thể đi học miễn phí, trải qua vài năm giáo dục, những đứa trẻ này và trẻ em ở Xuyên Thục đã không còn sự khác biệt quá lớn, cũng có cảm giác thuộc về Đại Khang sâu sắc.
Tin là qua thêm vài năm mười mấy năm nữa, Đông Man và Đại Khang sẽ hoàn toàn dung hợp làm một.
Mặc dù trong cảm nhận của Kim Phi, Đông Man và Đại Khang đều là con cháu Viêm Hoàng, nhưng trong mắt của thời đại này, Đông Man trước kia là một quốc gia khác, nếu cách nào đã có thể thực hiện được ở liên minh các bộ lạc nhỏ, thì xác suất cao là cũng có thể thực hiện được ở nước X và Tây Dương, nhiều lắm là tốc độ đồng hóa hơi chậm thôi.
Trước đây nhật báo Kim Xuyên đều viết bài trong ngày, hôm sau là có thể đưa tới các nơi ở Xuyên Thục, nhưng bây giờ đã dẹp yên được cả Đại Khang, muốn đưa đến mọi miền đất nước trong vòng một ngày đã không còn thực tế, hơn nữa chuyển giao xa như vậy sẽ lãng phí rất nhiều năng lực vận chuyển, cho nên nhật báo Kim Xuyên đã tiến hành cải cách, thành lập mấy chi nhánh và xưởng in ấn ở Giang Nam và Trung Nguyên.
Tổng bộ viết bản thảo xong, trải qua sự xét duyệt của viện Khu Mật và Cửu công chúa, hình thành hiệu đính cuối cùng, sau đó phái người chuyên trách chuyển hiệu đính tới chi nhánh và xưởng in ấn, in ấn ngay tại các nơi trong Trung Nguyên và Giang Nam, tiếp đó giao tới vùng lần cận, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều công sức vận chuyển, chỉ có điều hiệu lực thời gian không nhanh như lúc trước, cần kéo dài thời gian hai ngày.
Ba ngày sau, báo giấy đăng bài của Trần Văn Viễn được giao tới mọi miền trong Đại Khang, sau khi biết Tấn vương cấu kết với hải tặc làm ra hành vi tàn bạo ở Đông Hải và Việt Châu, người dân Đại Khang phẫn nộ vô cùng, nhân viên hộ tống các nơi thậm chí còn tự phát động, viết thư xin đánh.
Chốc lát, tinh thần kháng chiến trên khắp cả nước cực kì mãnh liệt, cũng khiến Cửu công chúa rất vui mừng, cảm thấy giảm lao dịch, giảm thuế má không hề vô ích.
Còn Kim Phi thì phớt lờ bên ngoài, ngày đó sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ cho Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn, y lập tức chui vào phòng thí nghiệm, sau đó mãi nửa tháng vẫn chưa ra.
Nếu là lúc bình thường, Kim Phi tăng ca liên tục lâu như vậy, Quan Hạ Nhi chắc chắn sẽ phái Bắc Thiên Tầm đi khiêng y về, nhưng Quan Hạ Nhi cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện lần này, không ngăn cản Kim Phi, mà cho người đi dọn dẹp thêm hai căn phòng trong phòng thí nghiệm, dẫn Nhuận Nương vào ở cùng, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Kim Phi.
Bận rộn hơn nửa tháng, Kim Phi râu ria xồm xoàm cuối cùng cũng ra khỏi phòng thí nghiệm, dẫn người đi ra sân huấn luyện nhân viên hộ tống ở sau núi.
Cửu công chúa biết tin, lập tức bỏ công việc trong tay xuống nhanh chóng tới sau núi.
Đến căn cứ huấn luyện nhân viên hộ tống, đã thấy Kim Phi với Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đang bận rộn ở sân tập bắn.
“Tỷ tỷ, đám người phu quân đang làm gì vậy?” Cửu công chúa đi tới cạnh Quan Hạ Nhi ở rìa sân bãi hỏi.
“Tướng công làm ra một loại súng mới, bọn họ đang thử súng.” Quan Hạ Nhi nói.
Sự xuất hiện của súng trường nạp đạn sau đã hoàn tòa thay đổi phương thức chiến đấu truyền thống, cũng kết thúc thời đại binh khí lạnh, theo Cửu công chúa thấy, đã đạt đến cực hạn của binh khí, kết quả bây giờ Kim Phi lại làm ra súng mới.
Cửu công chúa không khỏi mong đợi.
Dưới cái nhìn chăm chú kì vọng của mọi người, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã lắp ráp súng mới xong xuôi.
Kim Phi kiểm tra súng mới một lượt, sau đó bưng lên, báng súng tỳ vào vai phải, ngắm đúng vào phía mục tiêu.
Cửu công chúa nhìn cây súng trong tay Kim Phi, hoang mang hỏi: “Cái này không giống với khẩu súng trường trước đó à?”
Vừa dứt lời, đã thấy Kim Phi bóp cò.
Pằng pằng pằng!
Một loạt tiếng súng phát ra trong sân tập bắn.
Cửu công chúa ngơ ngác một lát, sau đó mắt lập tức trợn tròn!
Chương 2135: Đại bác
Vĩ nhân từng nói, quyền lực chính trị phát ra từ nòng súng, lực lượng vũ trang mạnh mẽ mới là nền tảng của thành công.
Kim Phi vẫn luôn giữ vững quan điểm tiêu diệt kẻ địch ngay trên đường, kể từ khi lập ra tiêu cục Trấn Viễn y vẫn thường xuyên đổi mới vũ khí, đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng có chỗ đứng.
Đặc biệt là sau khi súng kíp xuất hiện, tiêu cục Trấn Viễn càng không có đối thủ.
Đối với kẻ địch còn đang sử dụng vũ khí lạnh, một cây súng kíp chính là một phương trận cung tên, mỗi một viên cát sắt và cột thép bắn ra đều là một mũi tên, mỗi một cây súng trường nạp sau chính là một chiếc cung nỏ hạng nặng di động, hơn nữa tốc độ bắn, độ chính xác và uy lực đều mạnh hơn cung nỏ hạng nặng di động, vật liệu được sử dụng tốt hơn, chi phí cũng rẻ hơn.
Lượng sắt thép cần sử dụng để chế tạo một chiếc cung nỏ hạng nặng di động đủ để chế tạo ba cây súng trường nạp sau, lượng gỗ được sử dụng lại đủ để chế tạo từ bảy báng súng của súng trường trở lên.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng càng không so được với đạn, nguyên liệu dùng để chế tạo một mũi tên của cung nỏ hạng nặng, đổi thành tiền đồng thì có thể mua nguyên liệu cho mấy chục viên đạn.
Hơn nữa sức nặng của đạn súng trường rất nhẹ, có thể bay xa hơn, lực xuyên thấu cũng mạnh hơn, nếu như không đánh trúng xương của kẻ địch, mà đánh trúng mấy chỗ như bụng, có thể bắn xuyên qua cả thân thể con người.
Bây giờ loại vũ khí nguy hiểm này có thể bắn liên tục rồi, có đáng sợ không cơ chứ?
Nghe tiếng súng dày đặc, trong lòng Cửu công chúa chỉ có một ý nghĩ: nước X và lũ cướp biển phương Tây xong đời rồi!
Nỗi lo lắng trong lòng suốt mấy ngày nay của cô ấy cuối cùng cũng tan biến
Tiếng súng chỉ kéo dài mấy hơi thở thì ngưng, trên tấm bia đối diện xuất hiện đầy dấu đạn, mặc dù Cửu công chúa không đếm, nhưng ít nhất chắc chắn vẫn có hai ba chục dấu.
Kim Phi giơ kính viễn vọng lên nhìn thử tấm bia, cười bảo: "Xem ra vẫn phải luyện thêm kỹ thuật bắn súng cho thật giỏi mới được!"
Cửu công chúa vừa nãy thấy Kim Phi mới vừa buông súng trường xuống thì đưa tay ra cầm, kết quả là bị Kim Phi kéo lại.
"Mới vừa bắn xong, nòng súng quá nóng, không được cầm nòng súng và các vị trí gần đó!"
Sau khi bóp cò, búa quay của súng trường sẽ đánh vào mồi đạn, làm nổ thuốc nổ ở đầu đạn, thuốc nổ phát nổ trong nháy mắt sẽ tạo ra lực đẩy mạnh mẽ, đẩy đầu đạn ra khỏi nòng súng, thế là bắn xong.
Trong quá trình này, thuốc nổ phát nổ và ma sát của đạn với nòng súng cũng sẽ tạo ra rất nhiều nhiệt, trước đây khi bắn một phát súng trường đều phải nạp đạn một lần, để thời gian cho nòng súng nguội đủ để cầm, nhưng súng trường Kim Phi mới làm ra có thể bắn liên tục mấy chục phát đạn, không có thời gian để nguội, nhiệt độ nòng súng trở nên rất cao, nếu tùy ý sờ vào, bàn tay nhất định sẽ bị bỏng.
Kim Phi vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên đổ mấy giọt nước lên trên nòng súng.
Xì!
Một làn khói trắng bay ra, giọt nước trên nòng súng bị bốc hơi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cửu công chúa thấy vậy, vội vàng rút tay về.
"Tiên sinh, nếu cứ bóp cò súng không buông tay, chẳng phải đạn trong cả băng đạn sẽ lập tức bị dùng hết sao?" Thiết Chùy hỏi.
Mặc dù anh ta là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, nhưng cũng không tiến vào phòng thí nghiệm, thế nên đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy súng trường bắn liên tục.
"Đúng vậy, " Kim Phi gật đầu nói: "Chỉ cần bóp cò súng không buông tay, là có thể bắn sạch tất cả đạn."
"Như vậy tuy dễ nhưng bắn cũng hết đạn nhanh quá?"
"Không sao, nó có hai chế độ bắn, có thể bắn liên tục hoặc bắn từng viên."
Kim Phi lại cầm súng trường lên, chỉ vào trục xoay bên cạnh mà giải thích: "Xoay tới nơi này là bắn liên tục, nơi này là bắn từng viên!"
Nói xong y ra hiệu cho Cửu công chúa lui về sau mấy bước, sau đó lại đổi một băng đạn khác, điều chỉnh trục xoay về chế độ bắn từng viên, nhắm vào tấm bia mà bóp cò.
Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng!
Xung quanh vang lên những tiếng súng có tiết tấu.
Sau mười mấy hơi thở, Kim Phi mới xoa bả vai rồi buông súng trường xuống.
Bình thường y rất ít khi sử dụng súng trường, bả vai đỡ báng súng nên hơi đau.
Lần này tốc độ bắn đã chậm đi không ít, Kim Phi phải bóp cò súng một lần mới có thể bắn ra một viên đạn, nhưng như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho việc nạp đạn và động tác kéo cò súng mỗi lần nạp đạn xong, tốc độ bắn vẫn nhanh hơn trước rất nhiều.
Cửu công chúa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, ôm báng súng nhìn về phía súng trường: "Phu quân, vũ khí mới mà chàng làm ra này cũng dễ sử dụng thật đấy!"
"Đây chỉ là sửa đổi lại súng trường một chút thôi, tăng số băng đạn lên, đổi từ bắn từng viên thành bắn liên tục mà thôi, không tính là vũ khí mới." Kim Phi lắc đầu.
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng càng vui hơn nữa, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi: "Vậy vũ khí mới là cái gì?"
"Bên kia!" Kim Phi hất cằm về hướng bên cạnh.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên cạnh sân huấn luyện có một chiếc xe ngựa phủ bạt, trước đó cô ấy tưởng là mấy loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện đồ trên xe ngựa rõ ràng không giống cung nỏ hạng nặng.
"Đây là cái gì?" Cửu công chúa tò mò hỏi.
"Đại bác!" Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.
"Đại bác?" Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi, Châu Nhi tiến lên mở tấm bạt ra.
Nhìn đại bác bên dưới tấm bạt, Cửu công chúa luôn cảm thấy khẩu đại bác này hơi quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước ở chiến dịch kênh Hoàng Đồng, để gạt Lý Lăng Duệ nên Kim Phi đã từng tạo ra hai khẩu đại bác, sau đó cho người chôn trước thuốc nổ xuống khu vực mục tiêu, khi đại bác bắn sẽ bắt lửa vào thuốc nổ, tạo ra sức công phá vô cùng lớn.
Vũ khí lúc trước Kim Phi chế tạo quá mạnh mẽ, lúc đó Lý Lăng Duệ thật sự bị dọa sợ nên đã thả Lý Địch Địch do Kim Phi phái đi thương lượng về, nhưng sau này Kim Phi vẫn không dùng tới đại bác, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.
Lúc ấy y đã sử dụng số lượng lớn đồng thau để đúc hai khẩu đại bác đó, thời gian trước cần số lượng lớn đồng thau để chế tạo dây điện nên Kim Phi đã phá hủy hai khẩu đại bác kia, không ngờ lại chế tạo lại lần nữa.
Mặc dù Cửu công chúa chưa nói chuyện kênh Hoàng Đồng, nhưng Kim Phi cũng đoán ra ý nghĩ của cô ấy rồi, y cười bảo: "Hai khẩu đại bác trước kia đúng là để hù dọa Lý Lăng Duệ, nhưng lần này thì không phải."
"Thứ này dùng như thế nào?" Cửu công chúa tò mò hỏi.
"Đi, chúng ta đi tới sau núi, ta biểu diễn cho nàng xem thử." Kim Phi nghiêng đầu nhìn về phía Thiết Chùy: "Sân sau núi đã dọn dẹp xong chưa?"
"Dọn dẹp xong rồi, " Thiết Chùy trả lời: "Các huynh đệ đã kiểm tra nhiều lần, trong vòng hai dặm bên phía kênh Mao Nhi không có một ai."
"Vậy thì được, kéo đại bác lên, chúng ta đến sau núi."
Rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống chưa được bao xa, Kim Phi đã cho người đậu xe ngựa trên đất trống, sau đó giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía xa.
"Phu quân, không phải chàng muốn đến kênh Mao Nhi sao?" Cửu công chúa hỏi.
Ở làng Tây Hà mấy năm rồi, Cửu công chúa cũng đã khá quen thuộc với những khu vực xung quanh, kênh Mao Nhi ở phía Đông Bắc làng Tây Hà, cách nơi này có bốn năm dặm thôi.
"Không cần đến kênh Mao Nhi, ở chỗ này là được rồi."
Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, bắt đầu chỉ huy đám người Thiết Chùy cố định lại phần đế đại bác, bản thân thì đứng ở phía sau đại bác để điều chỉnh phương hướng của đại bác và những tham số khác.
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Kim Phi bảo Thiết Chùy mở rương đạn dược bên cạnh ra, ôm ra một quả đạn đại bác to bằng bắp chân, bỏ vào chỗ nạp đạn của đại bác.