-
Chương 6-10
Chương 6: Bắt thỏ
“Chị họ mang đến”, Quan Hạ Nhi đỏ mặt nói: “Chị ấy bảo là quà mừng chúng ta thành hôn”.
Kim Phi bỗng chốc hiểu ra chắc chắn là chị họ sợ Quan Hạ Nhi gả cho mình sẽ bị đói.
“Vậy đã cảm ơn chị họ chưa?”
“Chàng không giận à?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
Cô nghe nhà họ Quan nói Kim Phi khoác lác rằng mình là người tri thức, cực kỳ để ý đến thể diện, rất sợ Kim Phi nghĩ chị họ đang sỉ nhục y.
“Tại sao ta phải tức giận?”
Kim Phi cười nói: “Dù nói thế nào chị cũng muốn tốt cho nàng, thương yêu nàng, ta cảm ơn chị ấy còn không kịp, huống hồ còn tặng một món quà lớn như vậy”.
Vài năm trước, chồng của Lâm Vân Phương là Trương Lương từng tham gia quân đội, sau đó mất đi một cánh tay trên chiến trường, không thể làm rất nhiều việc. Còn Trương Mãn Thương từ nhỏ đã bị ngã gãy chân ở trên núi, từ đó về sau trở thành người tàn tật, chỉ có thể kiếm sống bằng cách chặt củi, đốn tre.
Cả nhà vốn dĩ sống rất cực khổ, một năm không ăn được một bữa cơm no.
Lâm Vân Phương có thể tặng một bao rau quả thật là món quà lớn rồi.
Với điều kiện hiện giờ của nhà Kim Phi, buổi trưa cũng không ăn cơm nhưng nghe nói buổi chiều Kim Phi phải vào rừng săn bắt, Quan Hạ Nhi vẫn nấu một ít cháo lúa mạch.
Lần này cho dù Kim Phi nói thế nào, có hung dữ với cô giống hôm qua cũng vô dụng, cô khăng khăng không chịu ăn, kiên quyết ngồi xổm trong sân nghiên cứu cung tên.
Mặc dù Đại Khang đã có cung tên nhưng vì công nghệ lạc hậu, cung nỏ được chế tạo ra cũng khá phức tạp, không có tính thực dụng nên người dân rất ít được thấy, thợ săn vẫn thích dùng cung dài đơn giản hơn.
“Tướng công, đây là cung sao? Sao lại không giống cung tên của mấy chú thợ săn gì cả?”
Quan Hạ Nhi lần đầu tiên nhìn thấy cung nên tò mò hỏi.
“Đây gọi là cung nỏ”.
Kim Phi nhận lấy cung nỏ kéo mũi tên lên rồi nhắm chuẩn vào một cái cây cổ thụ cách đó hơn hai mươi mét, sau đó thả ra.
Xoẹt!
Mũi tên bay ra cắm vào trên thân cây, mũi tên đâm vào thân cây, phần đuôi còn hơi rung lên.
“Giỏi… giỏi quá!”, Quan Hạ Nhi giật mình: “Tướng công, đây là do chàng làm sao?”
“Ngoài ta ra thì còn ai nữa?”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Quan Hạ Nhi, Kim Phi cực kỳ đắc ý.
Y giải thích cho Quan Hạ Nhi cách sử dụng cung nỏ, sau đó Kim Phi đeo túi đựng mũi tên lên rồi đi ra khỏi sân.
Vừa ra đến cửa thì gặp phải một nhóm phụ nữ ra sau núi hái rau.
“Kim Phi, huynh không ở nhà với cô dâu mà đi đâu đấy?”
Một cô gái thắt hai bím tóc nhíu mày hỏi.
Cô ta là con gái của trưởng làng, tính cách khá hoạt bát, các cô gái chưa lấy chồng trong thôn và vài cô vợ trẻ đều bắt chước theo cô ta.
“Ra sau núi đi săn”, Kim Phi đáp.
“Huynh đi săn ư?”, Tiểu Ngọc cười nói: “Huynh biết săn từ bao giờ thế?”
“Liên quan gì đến cô?”
Kim Phi lười dây dưa với mấy người này bèn cúi đầu bước đi nhanh hơn.
Cũng có vài người tò mò cung nỏ trong tay Kim Phi nhưng vẫn chưa kịp hỏi gì thì Kim Phi đã đi mất.
“Vào rừng đừng để lạc đường đấy”, Tiểu Ngọc ở đằng sau lớn tiếng nói: “Không bắt được cái gì thì về mau, đừng để cô dâu đợi”.
Mấy người khác cũng bật cười.
Khu vực gần sau núi thường có người hoạt động, con mồi không nhiều, muốn bắt được cũng phải leo núi lần nữa, đi vào rừng sâu hơn.
Ở thế giới trước, Kim Phi được sinh ra ở vùng thôn núi, từ nhỏ đã đi theo ông nội vào rừng săn bắt nên không xa lạ gì với việc này, y cầm theo cung nỏ đi sâu vào rừng, tìm vết tích con mồi để lại.
Lúc này đã là cuối xuân, núi non cây cối xanh um, tán cây bên trên che khuất cả bầu trời, cũng là mùa động vật hoạt động mạnh nhất.
Không lâu sau, Kim Phi phát hiện một con thỏ xám đang uống nước bên cạnh hố nước nhỏ.
Thỏ hoang cực kỳ cảnh giác, dù là đang uống nước, mắt cũng nhìn ngó xung quanh.
Kiên nhẫn là phẩm chất cơ bản của thợ săn, lúc này con thỏ đã nằm trong tầm ngắm của cung nỏ nhưng Kim Phi chưa ra tay mà giơ cung lên kiên nhẫn đợi.
Đến khi thỏ uống nước xong định xoay người đi thì y không hề do dự bắn mũi tên ra.
Mũi tên tức khắc bay đi đâm vào người con thỏ xám khiến nó ngã xuống đất. Kim Phi đi đến, con thỏ đã tắt thở.
“Khá lắm, cũng béo đấy”.
Kim Phi bỏ con thỏ vào trong túi vải bên hông, cất mũi tên đi rồi tiếp tục tìm con mỗi tiếp theo.
…
Mặt trời đã ngã đằng Tây, mấy người phụ nữ hái rau dưới chân núi cũng chuẩn bị quay về.
“Này, các cô thấy Kim Phi về chưa thế?”
Tiểu Ngọc – con gái trưởng làng hỏi người bên cạnh.
“Không thấy”.
“Ta cũng không”.
“Anh ta không lạc đường đó chứ?”
“Chẳng lẽ gặp sói rồi à?”
“Gặp sói còn có thể chạy, gặp phải sơn tặc là xong đời”.
“Nghe nói núi Lão Ngưu có ma núi, anh ta mới cưới sao chổi về lỡ trúng tà thì phải làm sao?”
Đám phụ nữ trong làng nói chuyện cũng rất hà khắc, nhưng hầu hết đều giản dị, bình thường coi thường Kim Phi nhưng không ai muốn y chết thật cả.
Thấy mặt trời sắp xuống núi mà Kim Phi vẫn chưa về, ai cũng hết sức lo lắng.
Tiểu Ngọc nhìn vợ bé của anh thợ săn: “Bích Hoa, tướng công nhà cô quen đường núi, hay là bảo anh ta đi xem thử đi”.
“Hôm nay tướng công nhà ta lên thị trấn sửa cung rồi, tối mới về”.
“Các cô đợi ở đây, ta về nhà bảo bố gọi người vào rừng tìm xem”, Tiểu Ngọc vội vã nói.
“Các cô nhìn xem, bên kia có người đấy, có phải Kim Phi không?”
Vợ bé của thợ săn chỉ về phía sau núi.
Trong ánh tà chiều, một bóng người băng qua sườn núi đang xuống núi.
“Không phải anh ta thì còn là ai”.
Tiểu Ngọc lẩm bẩm thở phào.
“Các cô nói xem anh ta có bắt được gì không?”
“Nghe tướng công nhà ta nói gà thỏ trong rừng còn thông minh hơn con người, không để ý một chút là chạy mất”.
Vợ bé của thợ săn nói: “Trước đây Kim Phi chưa từng vào rừng săn bắt không lạc đường là khá lắm rồi”.
“Đúng thế, nếu săn bắt dễ như vậy thì ai lên núi cũng bắt được hết rồi”.
Có người nói hùa theo.
Nhưng đến khi Kim Phi đi đến gần, rất nhiều người đều nhìn thấy túi vải bên hông y căng phồng, còn đang nhỏ máu.
“Kim Phi, huynh bắt được con mồi cơ à?”
Khi Kim Phi đến gần hơn, mấy người phụ nữ vây lại.
“Đương nhiên!”, Kim Phi cực kỳ đắc ý ném hai con thỏ xuống đất.
“Thỏ lớn thế, còn bắt được hai con”.
“Con này cũng phải ba, bốn cân nhỉ?”
“Ta thấy khoảng chừng đấy, nếu đem hai con thỏ này lên trấn ít nhất có thể đổi được hai mươi cân thóc”.
Không còn ai chế giễu Kim Phi nữa, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, không ít người trong thôn gặp được may mắn nhưng bình thường người ta không có cung tên, chỉ dựa vào đôi chân thì ai có thể đuổi kịp được thỏ chứ?
Hầu hết đều tay không trở về.
Không ngờ Kim Phi lần đầu vào rừng săn bắt mà lại thu hoạch lớn như vậy.
Hai mươi cân thóc và rau dại đủ để hai người trải qua hết mùa đông.
“Kim Phi, huynh bắt được thỏ bằng thứ này sao?”
Tiểu Ngọc chỉ vào cung nỏ tò mò hỏi: “Cho ta xem thử nhé”.
“Đúng thế”.
Đều là người trong thôn nên Kim Phi cũng không giấu giếm gì, y hào phòng lấy cung nỏ ra cho bọn họ xem.
“Ta có thể thử không?”, Tiểu Ngọc nghịch cung nỏ muốn thử.
Chương 7: Một đêm xuân nồng cháy
“Không được đâu!”, Kim Phi từ chối không chút do dự: “Làm người khác bị thương là không được”.
“Keo kiệt, không cho thử thì thôi”.
Tiểu Ngọc bĩu môi, trả lại cung tên cho Kim Phi.
“Kim Phi, huynh để Tiểu Ngọc thử một chút đi, vừa rồi lúc huynh chưa về, Tiểu Ngọc sợ huynh bị sói ăn thịt, nôn nóng đến mức sắp khóc luôn đấy, còn bảo Bích Hoa gọi tướng công của cô ấy vào rừng tìm huynh đấy”.
Có một người khác trêu chọc hai người.
“Tiểu Ngọc, nếu cô có ý gì với người ta thì sao không bảo anh cô đi nói với nhà Kim Phi sớm một chút, bây giờ gả sang đó chỉ có thể làm vợ bé thôi”.
Lập tức có người đùa theo.
“Nói cái gì đó, xem ta có xé nát miệng các cô ra không”.
Tiểu Ngọc thẹn quá hóa giận đuổi theo hai cô gái kia.
Trong làng thường xuyên thấy mấy kiểu đùa giỡn như vậy, Kim Phi cũng không để ý, y nhặt con thỏ ở dưới đất lên rồi đi.
Trong sân, Quan Hạ Nhi thấy trời sắp tối mà Kim Phi vẫn chưa về cũng lo lắng đứng ngồi không yên.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, cô chạy như bay ra: “Tướng công, chàng về rồi”.
Sau đó cô mới nhìn thấy con thỏ trong tay Kim Phi, vui mừng suýt nữa nhảy cẫng lên.
Tướng công không hề gạt mình, chàng ấy biết săn bắn thật.
Quan Hạ Nhi ngồi xuống bên cạnh con thỏ nhìn một lúc, đột nhiên vỗ đầu rồi chạy vào bếp bưng bát nước ra: “Tướng công mệt rồi, uống chút nước trước đi, ta đi hâm nóng cơm”.
“Sau này nếu ta ngủ nướng hoặc về muộn, nàng không cần đợi, nấu cơm xong thì cứ ăn trước đi”.
Kim Phi đi theo vào bếp.
“Sao mà được, có lý nào mà người đàn ông chưa cầm đũa, phụ nữ đã ăn trước đâu?”
Quan Hạ Nhi ném một nắm lá khô vào lò lửa, cầm lấy cây gỗ đẩy lá khô vào, lại thổi thêm mấy hơi, mồi lửa trong lò đốt cháy.
Nhưng lúc thổi hơi, có tro bụi bay ra dính lên mặt cô.
“Bẩn này”.
Kim Phi chỉ vào mũi mình.
Quan Hạ Nhi vội lấy tay lau đi.
Nhưng cô lại quên trên tay mình cũng dính tro, càng lau càng dính nhiều hơn khiến hai bên mũi bẩn luôn.
“Bẩn như mũi mèo”, Kim Phi bật cười, vươn tay lau giúp cô: “Chúng ta không có nhiều quy tắc như thế, nấu cơm xong, nàng chỉ cần ăn thôi… Ồ? Sao lau mà không sạch thế nhỉ?”
Quan Hạ Nhi trợn to mắt không dám động đậy, tim đập nhanh như có một chú nai chui vào nhảy loạn trong đó…
Cô hoàn toàn không nghe thấy Kim Phi nói gì cả.
“Ngây người gì đó?”
Kim Phi vươn tay xoa chóp mũi cô, sau đó đứng lên đi lấy khăn.
“Bụp bụp bụp...”
Lúc này người phụ nữ nào có thể chống đỡ được sự trêu ghẹo này chứ?
Quan Hạ Nhi ôm mặt cảm thấy tim mình sắp bị chú nai đang nhảy loạn xạ đó giẫm nát.
Kim Phi cầm khăn đi vào, Quan Hạ Nhi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, ngượng ngùng giật lấy khăn rồi đẩy Kim Phi ra ngoài.
Đến khi ăn cơm, mặt Quan Hạ Nhi vẫn còn đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.
Ăn tối xong, Kim Phi không đến cửa tiệm nữa.
Y có thể nhận ra Quan Hạ Nhi đã sẵn sàng, đèn dầu đã được cô bọc thành màu đỏ bằng những tấm vải đỏ nhỏ duy nhất ở trong nhà, thể hiện sự chúc mừng.
Đợi Kim Phi tắm xong, Quan Hạ Nhi lặng lẽ ngồi bên giường.
Có lẽ hai ngày qua chung sống với nhau, cô đã có chút hiểu biết về Kim Phi, cũng có lẽ là hai con thỏ treo trong sân khiến cô nhìn thấy hy vọng cuộc sống. Lúc này cô không còn lộ vẻ lo lắng và sợ hãi về tương lai nữa mà chỉ còn lại vẻ e thẹn ngượng ngùng.
Kim Phi đi đến nắm lấy bàn tay cô.
Quan Hạ Nhi khẽ run nhưng không phản đối, mặc cho Kim Phi nắm.
Ngay lúc Kim Phi chuẩn bị làm động tác tiếp theo, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bịch.
“Nhị Cẩu Tử, mày chen cái gì mà chen?”
“Đã nói với nhau rồi mà, họ nắm tay thì đến lượt tao xem rồi”.
Bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau của trẻ con.
“Đám con nít ranh này!”
Kim Phi sầm mặt cầm ghế đẩu chạy ra ngoài.
“Ôi trời, chạy mau, Kim Phi nổi giận rồi”.
Năm sáu đứa trẻ con vội vàng chạy tán loạn.
“Có thôi đi không hả?”
Kim Phi cầm ghế đẩu, tâm trạng cực kỳ không tốt, rất buồn bực.
Thông thường đám trẻ con chỉ đến nghe lén vào ngày thành hôn thôi, sao hôm nay lại đến nữa vậy?
Kim Phi bỗng vỗ trán.
Dù sao kết hôn cũng là chuyện vui nên ít nhiều gì cũng nên chuẩn bị chút đồ ăn vặt như lạc rang phân phát cho đám trẻ.
Trẻ con ở độ tuổi này một năm có mấy lần được ăn vặt đâu, Kim Phi cũng không chuẩn bị, chúng có thể buông tha mới lạ.
Bọn trẻ bị đuổi cũng không về nhà mà tiếp tục thăm dò ở cách đó không xa, xem ra là quyết tâm muốn nghịch đây mà.
Có lẽ tối nay vẫn chưa hết chuyện…
Kim Phi cầm ghế đẩu quay về phòng: “Hạ Nhi, nàng ngủ trước đi, cung tên có chút vấn đề nhỏ, ta đi chỉnh sửa một chút”.
Quan Hạ Nhi đỏ mặt gật đầu.
Tối hôm đó, Kim Phi làm thêm một cái bàn kéo đơn giản cho cung tên rồi lại làm hộp đựng tên, như thế khi lên dây tốc độ sẽ nhanh hơn, còn bớt rắc rối khi phải nạp lại mũi tên sau mỗi lần bắn ra.
Làm xong mấy thứ này đã đến nửa đêm, vừa định dỡ ván cửa xuống ngủ thì nhận ra Quan Hạ Nhi đang ngồi trên cột gỗ trước cửa.
Mặc dù đã là cuối xuân nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, Quan Hạ Nhi ôm đầu gối thi thoảng còn xoa tay vào nhau.
“Hạ Nhi, nàng không ngủ mà ở đây làm gì?”
“Tướng công, chàng về phòng ngủ đi”.
Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói: “Nếu để người khác thấy tướng công ngủ trong cửa tiệm sẽ nói Hạ Nhi không biết làm vợ… Nếu tướng công ghét Hạ Nhi… Hạ Nhi sẽ đến cửa tiệm ngủ…”
“Nói gì đấy? Ta ghét nàng lúc nào?”
Kim Phi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Quan Hạ Nhi, đặt vào lòng bàn tay sưởi ấm.
“Tướng công không ghét Hạ Nhi, tại sao… tại sao không muốn chung phòng với Hạ Nhi?”
Quan Hạ Nhi cúi đầu, nói rồi nước mắt rơi xuống.
“Hạ Nhi, là thế này”.
Kim Phi nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Chúng ta vừa gặp nhau lần đầu đã kết hôn, ta muốn để nàng làm quen với ngôi nhà này, làm quen với ta, sau đó mới nói đến chuyện chung phòng, nếu không nàng sẽ nghĩ ta là người xấu thì phải làm sao?”
“Ta biết tướng công không phải là người xấu, có thể gả cho tướng công là phước đức lớn nhất cả đời này của Hạ Nhi”.
“Cô gái ngốc, nàng đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu”.
Kim Phi dở khóc dở cười, vươn tay ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Cưới được cô vợ xinh đẹp, dịu dàng như nàng cũng là phước đức của ta”.
Chỉ một câu đơn giản đã chọc cho Quan Hạ Nhi đỏ mặt.
Tình ý giữa trán càng thêm nồng đâm.
Kim Phi cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Quan Hạ Nhi trợn to mắt, ngượng ngùng vùi đầu vào ngực Kim Phi.
Hoa nở đáng bẻ thì nên bẻ ngay, con gái nhà người ta đã cất công đợi đến nửa đêm, còn dây dưa nữa thì phí của trời quá.
Kim Phi bế ngang Quan Hạ Nhi lên rồi đi vào phòng.
Không lâu sau đó, trong phòng vang lên âm thanh cởi quần áo sột soạt.
Quan Hạ Nhi suốt ngày chỉ ở trong nhà, chưa từng trải qua phong ba bão táp nào, làn da trắng mịn mềm mại, thân hình cực kỳ hoàn hảo, không thua kém bất kỳ giáo viên nào mà Kim Phi giấu trong ổ cứng máy tính.
“Đúng là cô gái bảo bối”.
Kim Phi thong thả dạo chơi giữa đỉnh núi tuyết, lưu luyến quên đường về.
Một lúc lâu sau, giường phát ra tiếng rung lắc, hài hòa cùng tiếng côn trùng kêu vào đêm xuân.
Chương 8: Đòi nợ
Dậy sớm đã quen, gà vừa gáy hai tiếng, Quan Hạ Nhi đã tỉnh.
Nhìn Kim Phi ngủ bên cạnh, cô cảm thấy thật mãn nguyện.
Cô không kìm được chui vào lòng Kim Phi, dụi mặt vào ngực Kim Phi hệt như một chú mèo.
Lười biếng nằm trong lòng Kim Phi một lát, sau đó cô nhẹ nhàng vén chăn lên, thức dậy nấu cơm.
Ăn xong bữa sáng, Kim Phi lên thị trấn bán thỏ đổi lấy mười lăm cân gạo và một ít vật dụng hằng ngày.
Dĩ nhiên còn mua một chút đồ ăn vặt như lạc, mận khô phát cho đám trẻ con.
Hơn mười lăm cân không nặng lắm nhưng đường núi khó đi, đeo bao vải trên lưng cũng không thoải mái, đi một lúc y lại nghỉ một hồi, về đến nhà đã quá trưa.
Dù sao cũng là lần đầu của Quan Hạ Nhi nên dáng đi của cô hơi kỳ, nhưng cô vẫn bận rộn chạy tới chạy lui bưng nước lau mồ hôi.
“Được rồi, nàng nghỉ một lúc đi”, Kim Phi ấn Quan Hạ Nhi ngồi xuống ghế, liếc nhìn đùi cô nói: “Còn đau không?”
Quan Hạ Nhi đỏ mặt lắc đầu.
“Nói dối không phải là trẻ ngoan đâu”.
Kim Phi vươn tay chạm lên mũi Quan Hạ Nhi.
“Người ta đã không còn là trẻ con nữa rồi”.
“Ừ ừ, tối qua đã là cô dâu nhỏ rồi”.
“Tướng công…”
Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu chui vào lòng Kim Phi suýt nữa khiến y lộn nhào.
“Này, xem ta làm sao trừng trị nàng”.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng giở trò.
Quan Hạ Nhi bỗng chốc mềm nhũn ở trong lòng Kim Phi, đôi mắt to ngấn nước.
Đôi vợ chồng đang đùa giỡn với nhau thì ngoài cửa vang lên một giọng nói không kiên nhẫn: “Kim Phi, ra đây”.
Quan Hạ Nhi nghe có người gọi thì bỗng giật nảy mình như chạm vào điện.
Cô nhìn ra ngoài, thấy ngoài sân không nhìn thấy bên trong mới thở phào, hờn dỗi liếc Kim Phi, đỏ mặt chỉnh sửa lại quần áo.
Hai người đi vào gian chính nhìn thấy tên côn đồ Tạ Quang lắc lư đi vào sân.
Vừa bước gã vào đã nhìn chằm chằm Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi liếc xéo Tạ Quang, cúi đầu đi vào phòng.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Thế giới hai người bị làm phiền nên giọng Kim Phi không được vui lắm.
“Trước đây bố ngươi mượn ta năm cân thóc, trước đó thấy ngươi đáng thương nên ta không tìm người đòi lại, bây giờ nhà ta có thêm một miệng ăn, không có gì ăn rồi, ngươi trả thóc lại cho ta đi”.
Tạ Quang nghênh ngang kéo ghế ngồi trong sân cứ như về đến nhà mình.
“Bố ta mượn ngươi năm cân thóc sao?”
Kim Phi tức cười nói: “Ngươi từng thấy năm cân thóc rồi à?”
Nhà ai là nhà nghèo nhất trong làng Tây Hà này chứ? Tạ Quang nghiện cờ bạc thành thói chắc chắn là được xếp thứ nhất, nhà nghèo đến nỗi chỉ có bốn bức tường, đến cả giường ngủ cũng bị gã bán lấy tiền đánh bài.
Nếu không nhờ người trong làng nể tình bố gã năm xưa, không đành lòng nhìn nhà họ Tạ không có hương khói nên họ cho đồ ăn thức uống khi không còn gì nữa, nếu không gã đã đói chết từ lâu rồi.
Người như vậy sao có thể có năm cân thóc cho ông thợ rèn mượn được?
Rõ ràng là đến lừa gạt tống tiền.
“Mau cút đi, đừng có đánh mất thể diện, khiến người ta ghét ở đây”.
Kim Phi lười để ý đến tên côn đồ vô lại này.
“Kim Phi, nhìn bộ dạng của ngươi là định quỵt nợ à?”
Là một tên côn đồ, nếu Tạ Quang đã đến chứng tỏ có chuẩn bị sẵn sàng, làm gì có chuyện bị vài lời của Kim Phi đuổi đi?
Gã liếc nhìn về phía cửa, rồi đứng dậy cao giọng quát: “Mọi người đến xem này, Kim Phi vay lương thực không trả”.
Ngoài cửa một nhóm phụ nữ đang hái rau sau núi về làng uống nước vừa lúc đi đến gần nhà Kim Phi, nghe tiếng hét của Tạ Quang bèn xúm đến gần hàng rào thấp.
Mọi người đã đến, Tạ Quang bèn ngồi xuống đất bắt đầu gào la.
“Mọi người cho ý kiến thử xem, hai năm trước ông Kim tìm ta mượn năm cân thóc…”
Gã vừa hét vừa đập xuống đất định giở trò ăn vạ đến cùng.
Ở thời đại thiếu các hoạt động giải trí thì đây quả là một chuyện đáng để hóng.
Mắt của đám phụ nữ trong làng đều sáng rực lên.
“Các ngươi nói xem ông Kim có mượn lương thực của Tạ Quang không?”
“Sao có thể, Tạ Quang như thế không tìm ông Kim vay lương thực đã tốt lắm rồi, đâu ra lương thực cho ông Kim mượn chứ?”
“Thế sao Tạ Quang lại chạy đến đòi lương thực?”
“Chắc là gã biết Kim Phi bán được thỏ, mua lương thực nên đến lừa gạt lấy tiền”.
“Kim Phi cũng thật là, vừa có chút tiền mua lương thực đã khoe khoang, giờ thì hay rồi, bị Tạ Quang ăn vạ”.
“Không phải Kim Phi khoe khoang đâu mà lúc anh ta từ thị trấn về thì gặp thím Ba ở bãi đập lúa chỗ cổng làng. Bà ta cứ khăng khăng phải kéo túi vải của anh ta xem thử đã mua những gì, con người thím Ba thì ai cũng biết đấy, lớn miệng nhiều chuyện lắm, truyền đi một tin cả làng đều biết”.
“Kim Phi cũng xui quá, Tạ Quang là một kẻ huênh hoang khoác lác, không đưa mấy cân lương thực thì Tạ Quang chắc chắn không chịu đi”.
Phụ nữ trong làng đến hóng chuyện nhao nhao bàn luận, phấn khích không thôi.
“Cha mượn thì con trả là điều hiển nhiên. Kim Phi, ngươi còn to mồm nói mình là người tri thức, bố ngươi chết thì quỵt nợ, thấy xứng với bố ngươi không? Có thấy xứng đọc sách thánh hiền không?”
Tạ Quang chỉ vào Kim Phi diễn rất thật.
Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Tạ Quang rất được, giọng điệu, biểu cảm đều rất thật, nắm bắt lòng người cũng rất chuẩn.
Nếu vẫn là Kim Phi mọt sách trước đó rất có thể sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nhưng Kim Phi hiện giờ là Kim Phi đã đi làm thêm bên ngoài từ năm nhất, từng bị đủ loại độc hại trong xã hội đánh đập, chút sỉ nhục của Tạ Quang này chỉ là chuyện nhỏ với y.
Thấy Tạ Quang ăn vạ không chịu đi, y cười nhạo gật đầu: “Muốn đòi lương thực đúng không? Không thành vấn đề, ta có thể đưa cho ngươi”.
Tạ Quang vui mừng, vừa định tiếp lời thì lại nghe Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ngươi nên trả hai lượng bạc mẹ ngươi nợ ta trước đã”.
“Mẹ ta mượn bạc của ngươi lúc nào?”, Tạ Quang ngơ ngác.
“Mười năm trước, năm mẹ ngươi bị bệnh đó”.
“Mười năm trước ngươi mới tám tuổi làm gì có hai lượng bạc?”
“Ngươi mười sáu tuổi có thể có năm cân thóc thì tại sao ta tám tuổi không thể có hai lượng bạc?”
“Ta… ta…”, Tạ Quang nhất thời không tìm được từ để cãi lại.
Ngoài sân, đám phụ nữ trong làng bật cười ha ha.
“Được rồi, đừng diễn kịch nữa, một là ngươi lấy bằng chứng ra chứng minh bố ta mượn của ngươi năm cân thóc, hai là mau cút”.
Kim Phi chỉ về phía cửa.
“Đồ mọt sách, ngươi kiên quyết quỵt nợ phải không?”
Tạ Quang thấy nói không lại Kim Phi nên cũng lười diễn nữa, đứng lên vỗ mông: “Đã giữ thể diện cho ngươi mà ngươi không cần thì ta cũng không cần phải khách sáo với ngươi nữa, hôm nay ngươi đưa thì đưa, không đưa cũng phải đưa”.
“Sao vậy? Ngươi còn muốn ăn cướp hả?”
Kim Phi khinh thường liếc nhìn Tạ Quang.
Đời trước vì để kiếm tiền mà Kim Phi từng làm người cùng luyện tập với người khác trong võ quán quyền anh hai năm, bị đánh rất nhiều nên cũng luyện được chút bản lĩnh. Không ít tay quyền anh chuyên nghiệp đều không phải là đối thủ của y, chỉ một tên côn đồ thường không có cơm ăn vẫn không xứng tầm với y.
“Không phải cướp mà là đòi nợ”.
Tạ Quang xắn tay áo lên, mặt mày dữ tợn.
Chương 9: Sắp phát tài rồi
Quan Hạ Nhi trốn ở sau cửa nhìn lén tình hình trong sân, thấy tên côn đồ họ Tạ định ra tay đánh, cô sợ Kim Phi chịu thiệt bèn ôm chổi chạy ra.
Hai tay cô cầm chặt cây chổi, chỉ vào Tạ Quang: “Ngươi đừng qua đây, nếu không ta đánh ngươi đấy”.
Trong sân trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người đều bật cười.
Hình tượng và lời nói của Quan Hạ Nhi không có lực sát thương nào cả, vừa dữ dằn nhưng lại đáng yêu.
Tạ Quang nhìn chằm chằm, cười gằn nói: “Kim Phi, ngươi không muốn trả lương thực thì để Quan Hạ Nhi ngủ với ta một đêm cũng được”.
Phải biết rằng, các cô gái trong thanh lâu ngủ một đêm cũng chỉ mới mười cân thóc…
“Mẹ kiếp!”
Kim Phi có thể kiềm chế cơn giận của mình để cãi với Tạ Quang nhưng lại không thể chịu được hắn sỉ nhục Quan Hạ Nhi.
Không để Tạ Quang nói hết câu, y đã bay đến đạp một cú khiến hắn ngã lộn nhào.
“Kim Phi, ngươi dám đánh ta hả?”
Tạ Quang ngồi dưới đất hơi lơ ngơ.
Đã nhiều năm như vậy, chỉ có Tạ Quang hắn mới đánh Kim Phi, Kim Phi cùng lắm là mắng hắn vài câu, chưa từng dám đánh trả.
Đừng nói là Tạ Quang, ngay cả đám phụ nữ hóng chuyện cũng ngơ ngác.
Đây vẫn còn là tên mọt sách mà họ quen sao?
“Chắc chắn là ta sơ ý rồi”.
Tạ Quang không phục, ngồi dậy, hét lên rồi lao đến lần nữa.
Nhưng ngay sau đó lại bị đá ngã xuống đất.
Lần này Kim Phi không tha cho hắn nữa, y đuổi theo đạp mạnh một cú.
Mấy lần Tạ Quang muốn ngồi dậy nhưng không được, chỉ có thể co người lại ôm đầu.
“Tướng công, đừng đánh nữa”.
Quan Hạ Nhi sợ Kim Phi lỡ tay đánh chết Tạ Quang nên vội vàng kéo y lại.
Tạ Quang nhân lúc này vội vàng chạy ra khỏi sân, đứng ngoài cửa gào lên: “Kim Phi, ngươi đợi đấy cho ta, ta không tha cho ngươi đâu”.
“Tướng quân, chàng không sao chứ?”
Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi vào phòng, lo lắng nhìn từ trên xuống sợ Kim Phi bị thương ở đâu.
“Không sao, ta có thể đánh được mười tên giống vậy”.
Kim Phi không để tâm nói.
“Tướng công, hay là chàng nạp thêm tiểu thiếp đi?”, Quan Hạ Nhi bỗng nói.
“Nàng nói gì thế?”
Kim Phi nghĩ mình nghe lầm.
Vừa kết hôn chưa được hai ngày mà vợ cả đã khuyên mình nạp thiếp?
“Ta nói tướng công nạp thiếp đi”.
Quan Hạ Nhi nghiêm túc nói: “Tướng công không có huynh đệ, anh trai Hạ Nhi cũng không thể giúp chàng, nếu chàng cưới một cô gái có nhiều huynh đệ thì tên côn đồ họ Tạ đó không dám làm gì chúng ta nữa…”
Ở thời đại mà giao tiếp với nhau bằng cách lớn tiếng gào, giao thông thì chỉ có đi bộ, đi một chuyến lên quận phủ mất cả một ngày.
Trong làng có tranh chấp chỉ cần không gây ra án mạng thì bình thường không ai báo quan cả, đều tự mình giải quyết.
Cách giải quyết cũng cực kỳ đơn giản, ai có nhiều huynh đệ, có quyền hơn thì người đó có lý hơn.
Thế nên trong làng người nào có nhiều huynh đệ trong nhà thì có thể tung hoành trong làng.
“Cô gái ngốc, cái đầu này của nàng toàn nghĩ gì đâu đâu?”
Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Đừng sợ Tạ Quang, một tên côn đồ thôi mà, vừa rồi nếu nàng không kéo ta lại, ta đánh chết hắn luôn”.
“Tướng công còn nói nữa, lúc nãy chàng ra tay mạnh quá, lỡ đâu đánh chết Tạ Quang thì vào nhà lao mất”.
“Ta có tính toán mà, sẽ không đánh chết hắn đâu”, Kim Phi nói: “Loại côn đồ này là kẻ huênh hoang khoác lác, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải khiến hắn sợ, sau này không dám đến gây phiền phức cho chúng ta nữa”.
“Ta nghe anh trai ta nói Tạ Quang có không ít bạn xấu, côn đồ của làng chúng ta đều sợ hắn, nếu hắn về dẫn theo mấy tên nữa đến thì làm sao?”
Quan Hạ Nhi nhíu mày: “Ta nghĩ tướng công vẫn nên cưới một tiểu thiếp có nhiều huynh đệ thì hơn”.
“Bạn học Quan Hạ Nhi, ta phỏng vấn nàng một chút”, Kim Phi cười chỉ vào phòng: “Nhà chúng ta có một chiếc giường, cưới tiểu thiếp về thì ngủ ở đâu?”
“Ngủ chung thôi, mọi người đều vậy mà”.
Quan Hạ Nhi xem như lẽ đương nhiên nói.
Kích thích vậy luôn sao?
Kim Phi nuốt nước bọt.
“Nếu tướng công thấy ổn thì khi về ta nhờ chị họ nghe ngóng tin tức, trong làng có cô gái nào có nhiều huynh đệ…”
“Thôi vậy, chúng ta ăn no trước rồi hẵng nói đến chuyện này”.
Kim Phi ngắt lời Quan Hạ Nhi: “Ăn cơm đã, chạy cả buổi sáng sắp đói chết mất”.
Ăn cơm xong là vừa qua buổi trưa, đang nhàn rỗi không có việc gì, Kim Phi lại lấy cung nỏ đi đến sau núi.
Lúc đi ngang qua chân núi, mấy phụ nữ hái rau chỉ vào y nói gì đó, rõ ràng là đang truyền việc y đánh Tạ Quang cho người khác.
Nếu bị mấy người phụ nữ này vây lại, một lúc nữa đừng hòng đi được, Kim Phi bèn đổi một con đường nhỏ lên núi.
Vốn dĩ chỉ muốn đi vòng vòng thử vận may, kết quả hôm nay con mồi lại khá nhiều, chưa đi được một vòng đã bắt được bốn con thỏ và một con gà rừng.
Nếu không phải vì không đeo nổi túi thì có lẽ y vẫn có thể bắt được vài con nữa.
“Thỏ sau núi nhiều như thế từ lúc nào vậy?”
Kim Phi không đắc ý vì thu hoạch được nhiều mà ngược lại còn cảnh giác có gì đó không đúng.
Thỏ và gà rừng đều cực kỳ có tính cảnh giác, không dễ đi vào khu vực con người thường xuyên hoạt động, hôm nay thỏ ở sau núi lại nhiều đến mức bất thường.
Xuất hiện tình trạng này rất có thể trong rừng sâu có thú dữ gì đó nên thỏ mới phải mạo hiểm chạy đến gần nơi con người tập trung đông.
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kim Phi là hổ.
Ở thời đại chưa có súng đạn, hổ gần như không có thiên địch, số lượng cực kỳ nhiều, nhất là Thục Địa núi non nhiều như vậy, hổ dữ hung bạo, hàng năm đều có không ít người chết vì bị hổ tấn công.
Trước tình hình đó, quan phủ đã cố gắng khuyến khích thợ săn giết hổ, còn treo thưởng rất cao cho mục đích này, nhưng đa số thợ săn vào rừng giết hổ đều trở thành mồi cho hổ.
Đời trước, y liều mạng tăng ca vì xe và nhà, tuổi còn trẻ đã chết ngay trong xe và nhà, không dễ gì ông trời mới cho cơ hội sống lại một lần, Kim Phi càng thận trọng hơn.
Cảm thấy có gì không ổn, y lập tức đem theo con mồi xuống núi.
Dưới chân núi, đám phụ nữ còn đang tụ tập thành nhóm hái rau.
“Có nên nhắc nhở họ không?”
Kim Phi rất đắn đo.
Thôi tỉnh táo đi, mọi chuyện đều chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ gì cả.
Một con thỏ trưởng thành có thể đổi mấy cân gạo, đây là sự cám dỗ đối với những người thường xuyên không có cơm ăn.
Nếu để đám người này biết đến chuyện thỏ và gà rừng sau núi đột nhiên nhiều hơn trước, ngày mai người trong làng sẽ lên núi bắt thỏ.
Như thế ngộ nhỡ trong rừng có thú dữ thật thì chẳng phải là hại họ rồi sao.
Thôi không nói vậy, họ hái rau ở chân núi, ngộ nhỡ hổ xuống núi cũng nguy hiểm như nhau.
Kim Phi vẫn còn đang đắn đo, Tiểu Ngọc đã dẫn đám phụ nữ vây lại cười nói: “Kim Phi, xem ra thu hoạch khá nhỉ, đầy túi luôn, mở ra cho bọn ta xem ngươi lại bắt được thứ gì nào?”
“Thôi vậy, thông báo đến người cần thông báo, có tin hay không là chuyện của họ”.
Kim Phi thầm đưa ra quyết định, mở túi đổ hết mồi xuống đất.
Tiểu Ngọc tròn xoe hai mắt.
Vừa rồi cô ta chỉ trêu chọc Kim Phi thôi, cứ tưởng trong túi là đồ gì khác, không ngờ toàn là con mồi.
“Trời ạ, bốn con thỏ, một gà rừng”.
“Kim Phi, ngươi vào rừng chưa đến một canh giờ, sao lại bắt được nhiều như thế?”
“Hai ngày bắt được sáu con thỏ, Tiểu Phi, ngươi sắp phát tài rồi”.
…
Đám phụ nữ ngưỡng mộ nhìn y.
“Kim Phi, sao ngươi bắt được nhiều thỏ thế, có bí quyết gì sao?”
Tiểu Ngọc túm lấy áo Kim Phi hỏi.
Những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Chương 10: Trong rừng có thú dữ
“Không có bí quyết gì cả, hai ngày nay thỏ sau núi bỗng nhiên nhiều hơn, ta vừa đến đã gặp được mấy con…”
“Thật sao?”, Tiểu Ngọc vui mừng ngắt lời Kim Phi: “Tối về ta sẽ nói với bố để ngày mai ông ấy cũng lên núi. Kim Phi, cảm ơn huynh, huynh đúng là người tốt”.
Những người khác cũng vui mừng không thôi, có vài người suýt nữa đã không kiềm chế được chạy về gọi đàn ông nhà mình đến đó ngay lập tức.
“Người tốt cái rắm!”
Đột nhiên vô cớ được phát cho thẻ người tốt khiến Kim Phi nhớ đến sự chua xót ở kiếp trước.
Anh không vui nói với Tiểu Ngọc: “Ý của ta là rất có thể dạo gần đây sau núi có nguy hiểm, mấy ngày nay các cô tốt nhất đừng đến đây hái rau nữa”.
“Nguy hiểm gì?”, Tiểu Ngọc chớp mắt hỏi.
“Cô biết đấy sau núi không hề có thỏ, bây giờ đột nhiên lại nhiều hơn trước, ta nghi ngờ trong rừng có thú dữ đuổi thỏ chạy đến sau núi”.
Kim Phi nói: “Nếu ta đoán đúng, các cô hái rau ở chân núi sẽ nguy hiểm”.
“Thật à?”
“Gạt cô làm gì?”
“Ta không tin, chắc chắn huynh sợ bọn ta bên núi bắt thỏ thì huynh không bắt được nên mới nói thế”.
Tiểu Ngọc tỏ ra không tin nói.
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự.
Đúng là rất khó để khiến đám người này tin tưởng, đã nhắc nhở rồi mà họ không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thuyết phục nhiều lần, ngược lại họ sẽ nghĩ mình cố ý nói mấy lời này dọa họ, không muốn để người khác vào rừng phát tài.
“Tự các cô suy nghĩ mà làm”.
Kim Phi liếc nhìn đám phụ nữ đang vui vẻ, rồi xách con mồi rời đi.
Nhìn thấy Kim Phi có thu hoạch lớn như thế, Quan Hạ Nhi phấn khích hệt một đứa trẻ, thích thú sờ bộ lông tuyệt đẹp của gà rừng.
Đây mới là dáng vẻ nên có của cô gái mười tám tuổi.
Kim Phi cực kỳ vui mừng với sự thay đổi của Quan Hạ Nhi, cười hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm!”
Quan Hạ Nhi gật đầu.
“Vậy được, tối nay thêm một món gà hầm”.
Kim Phi cười nói: “Lông thì nàng cứ giữ lại”.
“Hầm?”, Quan Hạ Nhi sửng sốt: “Không bán sao?”
“Gà rừng ngoài lông thì chỉ có xương, người muốn mua không nhiều, cũng không bán được bao nhiêu tiền, hầm đi”.
Kim Phi nói: “Hai chúng ta đều quá gầy, phải bồi bổ thêm vào, nếu không ta bắt về cũng tốn sức”.
Người đời sau khi ăn rất chú trọng hương vị, người thời đại này lại chú trọng lợi ích thực tế, lúc mua thịt mọi người đều chọn thịt mỡ, không ai muốn mua thịt nạc, càng sẽ không có người muốn mua xương.
Bán gà rừng không được bao nhiêu tiền, thôi thì chi bằng giữ lại ăn.
Ký chủ đã hơn một năm bữa đói bữa no, nền tảng sức khỏe quá yếu, quả thật phải bồi bổ.
“Được rồi”.
Bản thân Quan Hạ Nhi tiếc ăn đồ ngon nhưng cũng không nỡ để Kim Phi đói nên đành ngoan ngoãn đưa gà rừng ra ngoài.
Chạng vạng hôm đó, Quan Hạ Nhi được ăn một bữa tối phong phú nhất từ trước đến nay.
Canh gà thơm phức và hạt gạo mềm dẻo, đây là cuộc sống mà trước đây cô không dám nằm mơ đến.
Cô biết mọi thứ đều là do Kim Phi mang đến.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng trở nên nóng bỏng và ỷ lại hơn.
“Cứ nhìn ta làm gì? Ăn cơm đi”.
Kim Phi lại gắp cho Quan Hạ Nhi miếng thịt: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới cho nàng nhìn”.
Nói xong, y không ngại nháy mắt với Quan Hạ Nhi.
“Tướng công lại nói bậy rồi…”
Quan Hạ Nhi ngượng ngùng liếc Kim Phi rồi lại gắp miếng thịt Kim Phi vừa gắp cho cô vào lại trong bát y: “Chàng là trụ cột trong nhà, phải ăn nhiều thịt một chút, ta ăn cơm là được rồi”.
“Một miếng thịt gà thôi mà, còn phải nhường qua nhường lại sao?”
Kim Phi bưng bát lên bỏ mấy miếng vào trong bát Quan Hạ Nhi: “Chẳng phải bên ngoài còn thỏ đó sao? Nếu ăn chưa đã nghiền thì ngày mai chúng ta cũng hầm nó luôn”.
“Thỏ thì phải để lại bán lấy tiền, tri huyện cũng không thể ngày nào cũng ăn thịt mà?”
“Phủ tri huyện ba năm có một trăm ngàn bạc tuyết hoa, đừng nói là tri huyện, trong phủ huyện này có khả năng có rất nhiều người ngày nào cũng ăn thịt đấy”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ cố gắng hơn để sớm ngày cho nàng sống những ngày tháng được ăn thịt”.
“Có thể ăn no là ta đã cảm ơn trời đất rồi, ngày nào cũng ăn thịt thì ta không dám nghĩ”.
“Có gì mà không dám nghĩ? Nếu không phải trong núi có thú dữ thì sau này chúng ta sẽ không thiếu thịt mà ăn, đến lúc đó cho nàng nhìn thấy thịt là ói đấy”.
“Thú dữ? Thú dữ gì?”
“Ta cũng không biết”.
Kim Phi lắc đầu nói lại suy đoán của mình cho cô.
“Tướng công, mấy ngày nay chàng đừng vào rừng nữa được không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Kim Phi.
Không dễ gì cô mới tìm được một chỗ dựa, sợ Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ừ, mấy ngày nay không vào rừng, ở nhà với nàng”.
Kim Phi cười đáp.
Quan Hạ Nhi đỏ mặt, bỗng nhớ đến gì đó: “Tướng công, chị họ cũng hái rau ở sau núi, tỷ ấy có biết chuyện này không?”
“Chị họ?”
Kim Phi sửng sốt.
Những người khác hái rau đều tụm năm tụm ba lại nhưng cả nhà Trương Mãn Thương có hai người tàn tật nên thức ăn hàng năm đa phần là rau, do đó tốc độ hái rau của mấy chị em Lâm Vân Phương cực kỳ nhanh, những người khác không muốn đi cùng họ.
Buổi chiều đúng thật không nhìn thấy cả nhà Lâm Vân Phương.
“Lát nữa ta đến nhà Mãn Thương nói với chị họ một tiếng”.
Ăn xong cơm tối, Kim Phi đến nhà Trương Mãn Thương, kết quả chỉ có người vợ mới cưới của Mãn Thương đang nấu cơm, Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng vẫn còn ở sau núi chưa về.
Người khác thế nào Kim Phi không quan tâm nhưng Lâm Vân Phương lại có thiện ý với mình, Kim Phi không thể không để tâm đến cô ấy.
Y quay về lấy nỏ, lại đem theo một thanh đao chặt củi rồi đến sau núi.
Thím Ba mồm lớn đang bưng bát từ nhà đi ra vừa lúc thấy Kim Phi ra ngoài.
Không lâu sau, hầu hết người trong làng đều biết Kim Phi lại mang theo cung nỏ kỳ lạ đến sau núi.
Đám phụ nữ vốn dĩ đã rục rịch nhưng không chắc lắm, bây giờ thì bỗng chốc như ong vỡ tổ.
“Ta biết Kim Phi dọa chúng ta mà, nói gì mà thú dữ, có thú dữ mà hắn còn dám vào rừng lúc này sao?”
“Người tri thức đúng là không thành thật, tâm địa xấu xa”.
“Ta thấy hắn không phải bụng dạ xấu xa mà là đen tối, dọa chúng ta thì đã đành, còn nói mấy ngày nay chúng ta đừng đi hái rau, không hái rau thì năm nay ăn gì đây?”
“Đi thôi, mọi người gọi đàn ông trong nhà ra sau núi, không thể để một mình hắn bắt được thỏ”.
“Đúng thế, vừa hay đi hỏi Kim Phi thử xem, tại sao hắn lại gạt chúng ta”.
…
Đám phụ nữ tức giận đùng đùng, chưa kịp ăn cơm đã vội chạy về nhà gọi đàn ông trong nhà chuẩn bị ra sau núi bắt thỏ, tiện thể tìm Kim Phi nói lý.
Đợi đến khi Kim Phi đến sau núi thì trời đã tối, vài bóng người đang lắc lư ở cách rừng không xa.
Kim Phi chạy đến, chính là Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng của cô ấy.
“Chị họ, trời tối rồi mà sao mọi người vẫn chưa về?”
“Giống cây mã đề đang còn non, bọn ta nhân lúc còn có thể nhìn thấy, cố đào thêm một chút”.
Lâm Vân Phương nhìn bên trái: “Mãn Thương chặt củi bên kia, vẫn chưa đầy một xe, bọn ta đợi chàng thêm một lát”.
Vài bó củi khô được đặt bên ngoài khu rừng cách đó hơn một trăm mét, Trương Mãn Thương đang chất củi lên xe.
“Chị họ mang đến”, Quan Hạ Nhi đỏ mặt nói: “Chị ấy bảo là quà mừng chúng ta thành hôn”.
Kim Phi bỗng chốc hiểu ra chắc chắn là chị họ sợ Quan Hạ Nhi gả cho mình sẽ bị đói.
“Vậy đã cảm ơn chị họ chưa?”
“Chàng không giận à?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
Cô nghe nhà họ Quan nói Kim Phi khoác lác rằng mình là người tri thức, cực kỳ để ý đến thể diện, rất sợ Kim Phi nghĩ chị họ đang sỉ nhục y.
“Tại sao ta phải tức giận?”
Kim Phi cười nói: “Dù nói thế nào chị cũng muốn tốt cho nàng, thương yêu nàng, ta cảm ơn chị ấy còn không kịp, huống hồ còn tặng một món quà lớn như vậy”.
Vài năm trước, chồng của Lâm Vân Phương là Trương Lương từng tham gia quân đội, sau đó mất đi một cánh tay trên chiến trường, không thể làm rất nhiều việc. Còn Trương Mãn Thương từ nhỏ đã bị ngã gãy chân ở trên núi, từ đó về sau trở thành người tàn tật, chỉ có thể kiếm sống bằng cách chặt củi, đốn tre.
Cả nhà vốn dĩ sống rất cực khổ, một năm không ăn được một bữa cơm no.
Lâm Vân Phương có thể tặng một bao rau quả thật là món quà lớn rồi.
Với điều kiện hiện giờ của nhà Kim Phi, buổi trưa cũng không ăn cơm nhưng nghe nói buổi chiều Kim Phi phải vào rừng săn bắt, Quan Hạ Nhi vẫn nấu một ít cháo lúa mạch.
Lần này cho dù Kim Phi nói thế nào, có hung dữ với cô giống hôm qua cũng vô dụng, cô khăng khăng không chịu ăn, kiên quyết ngồi xổm trong sân nghiên cứu cung tên.
Mặc dù Đại Khang đã có cung tên nhưng vì công nghệ lạc hậu, cung nỏ được chế tạo ra cũng khá phức tạp, không có tính thực dụng nên người dân rất ít được thấy, thợ săn vẫn thích dùng cung dài đơn giản hơn.
“Tướng công, đây là cung sao? Sao lại không giống cung tên của mấy chú thợ săn gì cả?”
Quan Hạ Nhi lần đầu tiên nhìn thấy cung nên tò mò hỏi.
“Đây gọi là cung nỏ”.
Kim Phi nhận lấy cung nỏ kéo mũi tên lên rồi nhắm chuẩn vào một cái cây cổ thụ cách đó hơn hai mươi mét, sau đó thả ra.
Xoẹt!
Mũi tên bay ra cắm vào trên thân cây, mũi tên đâm vào thân cây, phần đuôi còn hơi rung lên.
“Giỏi… giỏi quá!”, Quan Hạ Nhi giật mình: “Tướng công, đây là do chàng làm sao?”
“Ngoài ta ra thì còn ai nữa?”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Quan Hạ Nhi, Kim Phi cực kỳ đắc ý.
Y giải thích cho Quan Hạ Nhi cách sử dụng cung nỏ, sau đó Kim Phi đeo túi đựng mũi tên lên rồi đi ra khỏi sân.
Vừa ra đến cửa thì gặp phải một nhóm phụ nữ ra sau núi hái rau.
“Kim Phi, huynh không ở nhà với cô dâu mà đi đâu đấy?”
Một cô gái thắt hai bím tóc nhíu mày hỏi.
Cô ta là con gái của trưởng làng, tính cách khá hoạt bát, các cô gái chưa lấy chồng trong thôn và vài cô vợ trẻ đều bắt chước theo cô ta.
“Ra sau núi đi săn”, Kim Phi đáp.
“Huynh đi săn ư?”, Tiểu Ngọc cười nói: “Huynh biết săn từ bao giờ thế?”
“Liên quan gì đến cô?”
Kim Phi lười dây dưa với mấy người này bèn cúi đầu bước đi nhanh hơn.
Cũng có vài người tò mò cung nỏ trong tay Kim Phi nhưng vẫn chưa kịp hỏi gì thì Kim Phi đã đi mất.
“Vào rừng đừng để lạc đường đấy”, Tiểu Ngọc ở đằng sau lớn tiếng nói: “Không bắt được cái gì thì về mau, đừng để cô dâu đợi”.
Mấy người khác cũng bật cười.
Khu vực gần sau núi thường có người hoạt động, con mồi không nhiều, muốn bắt được cũng phải leo núi lần nữa, đi vào rừng sâu hơn.
Ở thế giới trước, Kim Phi được sinh ra ở vùng thôn núi, từ nhỏ đã đi theo ông nội vào rừng săn bắt nên không xa lạ gì với việc này, y cầm theo cung nỏ đi sâu vào rừng, tìm vết tích con mồi để lại.
Lúc này đã là cuối xuân, núi non cây cối xanh um, tán cây bên trên che khuất cả bầu trời, cũng là mùa động vật hoạt động mạnh nhất.
Không lâu sau, Kim Phi phát hiện một con thỏ xám đang uống nước bên cạnh hố nước nhỏ.
Thỏ hoang cực kỳ cảnh giác, dù là đang uống nước, mắt cũng nhìn ngó xung quanh.
Kiên nhẫn là phẩm chất cơ bản của thợ săn, lúc này con thỏ đã nằm trong tầm ngắm của cung nỏ nhưng Kim Phi chưa ra tay mà giơ cung lên kiên nhẫn đợi.
Đến khi thỏ uống nước xong định xoay người đi thì y không hề do dự bắn mũi tên ra.
Mũi tên tức khắc bay đi đâm vào người con thỏ xám khiến nó ngã xuống đất. Kim Phi đi đến, con thỏ đã tắt thở.
“Khá lắm, cũng béo đấy”.
Kim Phi bỏ con thỏ vào trong túi vải bên hông, cất mũi tên đi rồi tiếp tục tìm con mỗi tiếp theo.
…
Mặt trời đã ngã đằng Tây, mấy người phụ nữ hái rau dưới chân núi cũng chuẩn bị quay về.
“Này, các cô thấy Kim Phi về chưa thế?”
Tiểu Ngọc – con gái trưởng làng hỏi người bên cạnh.
“Không thấy”.
“Ta cũng không”.
“Anh ta không lạc đường đó chứ?”
“Chẳng lẽ gặp sói rồi à?”
“Gặp sói còn có thể chạy, gặp phải sơn tặc là xong đời”.
“Nghe nói núi Lão Ngưu có ma núi, anh ta mới cưới sao chổi về lỡ trúng tà thì phải làm sao?”
Đám phụ nữ trong làng nói chuyện cũng rất hà khắc, nhưng hầu hết đều giản dị, bình thường coi thường Kim Phi nhưng không ai muốn y chết thật cả.
Thấy mặt trời sắp xuống núi mà Kim Phi vẫn chưa về, ai cũng hết sức lo lắng.
Tiểu Ngọc nhìn vợ bé của anh thợ săn: “Bích Hoa, tướng công nhà cô quen đường núi, hay là bảo anh ta đi xem thử đi”.
“Hôm nay tướng công nhà ta lên thị trấn sửa cung rồi, tối mới về”.
“Các cô đợi ở đây, ta về nhà bảo bố gọi người vào rừng tìm xem”, Tiểu Ngọc vội vã nói.
“Các cô nhìn xem, bên kia có người đấy, có phải Kim Phi không?”
Vợ bé của thợ săn chỉ về phía sau núi.
Trong ánh tà chiều, một bóng người băng qua sườn núi đang xuống núi.
“Không phải anh ta thì còn là ai”.
Tiểu Ngọc lẩm bẩm thở phào.
“Các cô nói xem anh ta có bắt được gì không?”
“Nghe tướng công nhà ta nói gà thỏ trong rừng còn thông minh hơn con người, không để ý một chút là chạy mất”.
Vợ bé của thợ săn nói: “Trước đây Kim Phi chưa từng vào rừng săn bắt không lạc đường là khá lắm rồi”.
“Đúng thế, nếu săn bắt dễ như vậy thì ai lên núi cũng bắt được hết rồi”.
Có người nói hùa theo.
Nhưng đến khi Kim Phi đi đến gần, rất nhiều người đều nhìn thấy túi vải bên hông y căng phồng, còn đang nhỏ máu.
“Kim Phi, huynh bắt được con mồi cơ à?”
Khi Kim Phi đến gần hơn, mấy người phụ nữ vây lại.
“Đương nhiên!”, Kim Phi cực kỳ đắc ý ném hai con thỏ xuống đất.
“Thỏ lớn thế, còn bắt được hai con”.
“Con này cũng phải ba, bốn cân nhỉ?”
“Ta thấy khoảng chừng đấy, nếu đem hai con thỏ này lên trấn ít nhất có thể đổi được hai mươi cân thóc”.
Không còn ai chế giễu Kim Phi nữa, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, không ít người trong thôn gặp được may mắn nhưng bình thường người ta không có cung tên, chỉ dựa vào đôi chân thì ai có thể đuổi kịp được thỏ chứ?
Hầu hết đều tay không trở về.
Không ngờ Kim Phi lần đầu vào rừng săn bắt mà lại thu hoạch lớn như vậy.
Hai mươi cân thóc và rau dại đủ để hai người trải qua hết mùa đông.
“Kim Phi, huynh bắt được thỏ bằng thứ này sao?”
Tiểu Ngọc chỉ vào cung nỏ tò mò hỏi: “Cho ta xem thử nhé”.
“Đúng thế”.
Đều là người trong thôn nên Kim Phi cũng không giấu giếm gì, y hào phòng lấy cung nỏ ra cho bọn họ xem.
“Ta có thể thử không?”, Tiểu Ngọc nghịch cung nỏ muốn thử.
Chương 7: Một đêm xuân nồng cháy
“Không được đâu!”, Kim Phi từ chối không chút do dự: “Làm người khác bị thương là không được”.
“Keo kiệt, không cho thử thì thôi”.
Tiểu Ngọc bĩu môi, trả lại cung tên cho Kim Phi.
“Kim Phi, huynh để Tiểu Ngọc thử một chút đi, vừa rồi lúc huynh chưa về, Tiểu Ngọc sợ huynh bị sói ăn thịt, nôn nóng đến mức sắp khóc luôn đấy, còn bảo Bích Hoa gọi tướng công của cô ấy vào rừng tìm huynh đấy”.
Có một người khác trêu chọc hai người.
“Tiểu Ngọc, nếu cô có ý gì với người ta thì sao không bảo anh cô đi nói với nhà Kim Phi sớm một chút, bây giờ gả sang đó chỉ có thể làm vợ bé thôi”.
Lập tức có người đùa theo.
“Nói cái gì đó, xem ta có xé nát miệng các cô ra không”.
Tiểu Ngọc thẹn quá hóa giận đuổi theo hai cô gái kia.
Trong làng thường xuyên thấy mấy kiểu đùa giỡn như vậy, Kim Phi cũng không để ý, y nhặt con thỏ ở dưới đất lên rồi đi.
Trong sân, Quan Hạ Nhi thấy trời sắp tối mà Kim Phi vẫn chưa về cũng lo lắng đứng ngồi không yên.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, cô chạy như bay ra: “Tướng công, chàng về rồi”.
Sau đó cô mới nhìn thấy con thỏ trong tay Kim Phi, vui mừng suýt nữa nhảy cẫng lên.
Tướng công không hề gạt mình, chàng ấy biết săn bắn thật.
Quan Hạ Nhi ngồi xuống bên cạnh con thỏ nhìn một lúc, đột nhiên vỗ đầu rồi chạy vào bếp bưng bát nước ra: “Tướng công mệt rồi, uống chút nước trước đi, ta đi hâm nóng cơm”.
“Sau này nếu ta ngủ nướng hoặc về muộn, nàng không cần đợi, nấu cơm xong thì cứ ăn trước đi”.
Kim Phi đi theo vào bếp.
“Sao mà được, có lý nào mà người đàn ông chưa cầm đũa, phụ nữ đã ăn trước đâu?”
Quan Hạ Nhi ném một nắm lá khô vào lò lửa, cầm lấy cây gỗ đẩy lá khô vào, lại thổi thêm mấy hơi, mồi lửa trong lò đốt cháy.
Nhưng lúc thổi hơi, có tro bụi bay ra dính lên mặt cô.
“Bẩn này”.
Kim Phi chỉ vào mũi mình.
Quan Hạ Nhi vội lấy tay lau đi.
Nhưng cô lại quên trên tay mình cũng dính tro, càng lau càng dính nhiều hơn khiến hai bên mũi bẩn luôn.
“Bẩn như mũi mèo”, Kim Phi bật cười, vươn tay lau giúp cô: “Chúng ta không có nhiều quy tắc như thế, nấu cơm xong, nàng chỉ cần ăn thôi… Ồ? Sao lau mà không sạch thế nhỉ?”
Quan Hạ Nhi trợn to mắt không dám động đậy, tim đập nhanh như có một chú nai chui vào nhảy loạn trong đó…
Cô hoàn toàn không nghe thấy Kim Phi nói gì cả.
“Ngây người gì đó?”
Kim Phi vươn tay xoa chóp mũi cô, sau đó đứng lên đi lấy khăn.
“Bụp bụp bụp...”
Lúc này người phụ nữ nào có thể chống đỡ được sự trêu ghẹo này chứ?
Quan Hạ Nhi ôm mặt cảm thấy tim mình sắp bị chú nai đang nhảy loạn xạ đó giẫm nát.
Kim Phi cầm khăn đi vào, Quan Hạ Nhi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, ngượng ngùng giật lấy khăn rồi đẩy Kim Phi ra ngoài.
Đến khi ăn cơm, mặt Quan Hạ Nhi vẫn còn đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.
Ăn tối xong, Kim Phi không đến cửa tiệm nữa.
Y có thể nhận ra Quan Hạ Nhi đã sẵn sàng, đèn dầu đã được cô bọc thành màu đỏ bằng những tấm vải đỏ nhỏ duy nhất ở trong nhà, thể hiện sự chúc mừng.
Đợi Kim Phi tắm xong, Quan Hạ Nhi lặng lẽ ngồi bên giường.
Có lẽ hai ngày qua chung sống với nhau, cô đã có chút hiểu biết về Kim Phi, cũng có lẽ là hai con thỏ treo trong sân khiến cô nhìn thấy hy vọng cuộc sống. Lúc này cô không còn lộ vẻ lo lắng và sợ hãi về tương lai nữa mà chỉ còn lại vẻ e thẹn ngượng ngùng.
Kim Phi đi đến nắm lấy bàn tay cô.
Quan Hạ Nhi khẽ run nhưng không phản đối, mặc cho Kim Phi nắm.
Ngay lúc Kim Phi chuẩn bị làm động tác tiếp theo, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bịch.
“Nhị Cẩu Tử, mày chen cái gì mà chen?”
“Đã nói với nhau rồi mà, họ nắm tay thì đến lượt tao xem rồi”.
Bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau của trẻ con.
“Đám con nít ranh này!”
Kim Phi sầm mặt cầm ghế đẩu chạy ra ngoài.
“Ôi trời, chạy mau, Kim Phi nổi giận rồi”.
Năm sáu đứa trẻ con vội vàng chạy tán loạn.
“Có thôi đi không hả?”
Kim Phi cầm ghế đẩu, tâm trạng cực kỳ không tốt, rất buồn bực.
Thông thường đám trẻ con chỉ đến nghe lén vào ngày thành hôn thôi, sao hôm nay lại đến nữa vậy?
Kim Phi bỗng vỗ trán.
Dù sao kết hôn cũng là chuyện vui nên ít nhiều gì cũng nên chuẩn bị chút đồ ăn vặt như lạc rang phân phát cho đám trẻ.
Trẻ con ở độ tuổi này một năm có mấy lần được ăn vặt đâu, Kim Phi cũng không chuẩn bị, chúng có thể buông tha mới lạ.
Bọn trẻ bị đuổi cũng không về nhà mà tiếp tục thăm dò ở cách đó không xa, xem ra là quyết tâm muốn nghịch đây mà.
Có lẽ tối nay vẫn chưa hết chuyện…
Kim Phi cầm ghế đẩu quay về phòng: “Hạ Nhi, nàng ngủ trước đi, cung tên có chút vấn đề nhỏ, ta đi chỉnh sửa một chút”.
Quan Hạ Nhi đỏ mặt gật đầu.
Tối hôm đó, Kim Phi làm thêm một cái bàn kéo đơn giản cho cung tên rồi lại làm hộp đựng tên, như thế khi lên dây tốc độ sẽ nhanh hơn, còn bớt rắc rối khi phải nạp lại mũi tên sau mỗi lần bắn ra.
Làm xong mấy thứ này đã đến nửa đêm, vừa định dỡ ván cửa xuống ngủ thì nhận ra Quan Hạ Nhi đang ngồi trên cột gỗ trước cửa.
Mặc dù đã là cuối xuân nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, Quan Hạ Nhi ôm đầu gối thi thoảng còn xoa tay vào nhau.
“Hạ Nhi, nàng không ngủ mà ở đây làm gì?”
“Tướng công, chàng về phòng ngủ đi”.
Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói: “Nếu để người khác thấy tướng công ngủ trong cửa tiệm sẽ nói Hạ Nhi không biết làm vợ… Nếu tướng công ghét Hạ Nhi… Hạ Nhi sẽ đến cửa tiệm ngủ…”
“Nói gì đấy? Ta ghét nàng lúc nào?”
Kim Phi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Quan Hạ Nhi, đặt vào lòng bàn tay sưởi ấm.
“Tướng công không ghét Hạ Nhi, tại sao… tại sao không muốn chung phòng với Hạ Nhi?”
Quan Hạ Nhi cúi đầu, nói rồi nước mắt rơi xuống.
“Hạ Nhi, là thế này”.
Kim Phi nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Chúng ta vừa gặp nhau lần đầu đã kết hôn, ta muốn để nàng làm quen với ngôi nhà này, làm quen với ta, sau đó mới nói đến chuyện chung phòng, nếu không nàng sẽ nghĩ ta là người xấu thì phải làm sao?”
“Ta biết tướng công không phải là người xấu, có thể gả cho tướng công là phước đức lớn nhất cả đời này của Hạ Nhi”.
“Cô gái ngốc, nàng đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu”.
Kim Phi dở khóc dở cười, vươn tay ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Cưới được cô vợ xinh đẹp, dịu dàng như nàng cũng là phước đức của ta”.
Chỉ một câu đơn giản đã chọc cho Quan Hạ Nhi đỏ mặt.
Tình ý giữa trán càng thêm nồng đâm.
Kim Phi cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Quan Hạ Nhi trợn to mắt, ngượng ngùng vùi đầu vào ngực Kim Phi.
Hoa nở đáng bẻ thì nên bẻ ngay, con gái nhà người ta đã cất công đợi đến nửa đêm, còn dây dưa nữa thì phí của trời quá.
Kim Phi bế ngang Quan Hạ Nhi lên rồi đi vào phòng.
Không lâu sau đó, trong phòng vang lên âm thanh cởi quần áo sột soạt.
Quan Hạ Nhi suốt ngày chỉ ở trong nhà, chưa từng trải qua phong ba bão táp nào, làn da trắng mịn mềm mại, thân hình cực kỳ hoàn hảo, không thua kém bất kỳ giáo viên nào mà Kim Phi giấu trong ổ cứng máy tính.
“Đúng là cô gái bảo bối”.
Kim Phi thong thả dạo chơi giữa đỉnh núi tuyết, lưu luyến quên đường về.
Một lúc lâu sau, giường phát ra tiếng rung lắc, hài hòa cùng tiếng côn trùng kêu vào đêm xuân.
Chương 8: Đòi nợ
Dậy sớm đã quen, gà vừa gáy hai tiếng, Quan Hạ Nhi đã tỉnh.
Nhìn Kim Phi ngủ bên cạnh, cô cảm thấy thật mãn nguyện.
Cô không kìm được chui vào lòng Kim Phi, dụi mặt vào ngực Kim Phi hệt như một chú mèo.
Lười biếng nằm trong lòng Kim Phi một lát, sau đó cô nhẹ nhàng vén chăn lên, thức dậy nấu cơm.
Ăn xong bữa sáng, Kim Phi lên thị trấn bán thỏ đổi lấy mười lăm cân gạo và một ít vật dụng hằng ngày.
Dĩ nhiên còn mua một chút đồ ăn vặt như lạc, mận khô phát cho đám trẻ con.
Hơn mười lăm cân không nặng lắm nhưng đường núi khó đi, đeo bao vải trên lưng cũng không thoải mái, đi một lúc y lại nghỉ một hồi, về đến nhà đã quá trưa.
Dù sao cũng là lần đầu của Quan Hạ Nhi nên dáng đi của cô hơi kỳ, nhưng cô vẫn bận rộn chạy tới chạy lui bưng nước lau mồ hôi.
“Được rồi, nàng nghỉ một lúc đi”, Kim Phi ấn Quan Hạ Nhi ngồi xuống ghế, liếc nhìn đùi cô nói: “Còn đau không?”
Quan Hạ Nhi đỏ mặt lắc đầu.
“Nói dối không phải là trẻ ngoan đâu”.
Kim Phi vươn tay chạm lên mũi Quan Hạ Nhi.
“Người ta đã không còn là trẻ con nữa rồi”.
“Ừ ừ, tối qua đã là cô dâu nhỏ rồi”.
“Tướng công…”
Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu chui vào lòng Kim Phi suýt nữa khiến y lộn nhào.
“Này, xem ta làm sao trừng trị nàng”.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng giở trò.
Quan Hạ Nhi bỗng chốc mềm nhũn ở trong lòng Kim Phi, đôi mắt to ngấn nước.
Đôi vợ chồng đang đùa giỡn với nhau thì ngoài cửa vang lên một giọng nói không kiên nhẫn: “Kim Phi, ra đây”.
Quan Hạ Nhi nghe có người gọi thì bỗng giật nảy mình như chạm vào điện.
Cô nhìn ra ngoài, thấy ngoài sân không nhìn thấy bên trong mới thở phào, hờn dỗi liếc Kim Phi, đỏ mặt chỉnh sửa lại quần áo.
Hai người đi vào gian chính nhìn thấy tên côn đồ Tạ Quang lắc lư đi vào sân.
Vừa bước gã vào đã nhìn chằm chằm Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi liếc xéo Tạ Quang, cúi đầu đi vào phòng.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Thế giới hai người bị làm phiền nên giọng Kim Phi không được vui lắm.
“Trước đây bố ngươi mượn ta năm cân thóc, trước đó thấy ngươi đáng thương nên ta không tìm người đòi lại, bây giờ nhà ta có thêm một miệng ăn, không có gì ăn rồi, ngươi trả thóc lại cho ta đi”.
Tạ Quang nghênh ngang kéo ghế ngồi trong sân cứ như về đến nhà mình.
“Bố ta mượn ngươi năm cân thóc sao?”
Kim Phi tức cười nói: “Ngươi từng thấy năm cân thóc rồi à?”
Nhà ai là nhà nghèo nhất trong làng Tây Hà này chứ? Tạ Quang nghiện cờ bạc thành thói chắc chắn là được xếp thứ nhất, nhà nghèo đến nỗi chỉ có bốn bức tường, đến cả giường ngủ cũng bị gã bán lấy tiền đánh bài.
Nếu không nhờ người trong làng nể tình bố gã năm xưa, không đành lòng nhìn nhà họ Tạ không có hương khói nên họ cho đồ ăn thức uống khi không còn gì nữa, nếu không gã đã đói chết từ lâu rồi.
Người như vậy sao có thể có năm cân thóc cho ông thợ rèn mượn được?
Rõ ràng là đến lừa gạt tống tiền.
“Mau cút đi, đừng có đánh mất thể diện, khiến người ta ghét ở đây”.
Kim Phi lười để ý đến tên côn đồ vô lại này.
“Kim Phi, nhìn bộ dạng của ngươi là định quỵt nợ à?”
Là một tên côn đồ, nếu Tạ Quang đã đến chứng tỏ có chuẩn bị sẵn sàng, làm gì có chuyện bị vài lời của Kim Phi đuổi đi?
Gã liếc nhìn về phía cửa, rồi đứng dậy cao giọng quát: “Mọi người đến xem này, Kim Phi vay lương thực không trả”.
Ngoài cửa một nhóm phụ nữ đang hái rau sau núi về làng uống nước vừa lúc đi đến gần nhà Kim Phi, nghe tiếng hét của Tạ Quang bèn xúm đến gần hàng rào thấp.
Mọi người đã đến, Tạ Quang bèn ngồi xuống đất bắt đầu gào la.
“Mọi người cho ý kiến thử xem, hai năm trước ông Kim tìm ta mượn năm cân thóc…”
Gã vừa hét vừa đập xuống đất định giở trò ăn vạ đến cùng.
Ở thời đại thiếu các hoạt động giải trí thì đây quả là một chuyện đáng để hóng.
Mắt của đám phụ nữ trong làng đều sáng rực lên.
“Các ngươi nói xem ông Kim có mượn lương thực của Tạ Quang không?”
“Sao có thể, Tạ Quang như thế không tìm ông Kim vay lương thực đã tốt lắm rồi, đâu ra lương thực cho ông Kim mượn chứ?”
“Thế sao Tạ Quang lại chạy đến đòi lương thực?”
“Chắc là gã biết Kim Phi bán được thỏ, mua lương thực nên đến lừa gạt lấy tiền”.
“Kim Phi cũng thật là, vừa có chút tiền mua lương thực đã khoe khoang, giờ thì hay rồi, bị Tạ Quang ăn vạ”.
“Không phải Kim Phi khoe khoang đâu mà lúc anh ta từ thị trấn về thì gặp thím Ba ở bãi đập lúa chỗ cổng làng. Bà ta cứ khăng khăng phải kéo túi vải của anh ta xem thử đã mua những gì, con người thím Ba thì ai cũng biết đấy, lớn miệng nhiều chuyện lắm, truyền đi một tin cả làng đều biết”.
“Kim Phi cũng xui quá, Tạ Quang là một kẻ huênh hoang khoác lác, không đưa mấy cân lương thực thì Tạ Quang chắc chắn không chịu đi”.
Phụ nữ trong làng đến hóng chuyện nhao nhao bàn luận, phấn khích không thôi.
“Cha mượn thì con trả là điều hiển nhiên. Kim Phi, ngươi còn to mồm nói mình là người tri thức, bố ngươi chết thì quỵt nợ, thấy xứng với bố ngươi không? Có thấy xứng đọc sách thánh hiền không?”
Tạ Quang chỉ vào Kim Phi diễn rất thật.
Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Tạ Quang rất được, giọng điệu, biểu cảm đều rất thật, nắm bắt lòng người cũng rất chuẩn.
Nếu vẫn là Kim Phi mọt sách trước đó rất có thể sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nhưng Kim Phi hiện giờ là Kim Phi đã đi làm thêm bên ngoài từ năm nhất, từng bị đủ loại độc hại trong xã hội đánh đập, chút sỉ nhục của Tạ Quang này chỉ là chuyện nhỏ với y.
Thấy Tạ Quang ăn vạ không chịu đi, y cười nhạo gật đầu: “Muốn đòi lương thực đúng không? Không thành vấn đề, ta có thể đưa cho ngươi”.
Tạ Quang vui mừng, vừa định tiếp lời thì lại nghe Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ngươi nên trả hai lượng bạc mẹ ngươi nợ ta trước đã”.
“Mẹ ta mượn bạc của ngươi lúc nào?”, Tạ Quang ngơ ngác.
“Mười năm trước, năm mẹ ngươi bị bệnh đó”.
“Mười năm trước ngươi mới tám tuổi làm gì có hai lượng bạc?”
“Ngươi mười sáu tuổi có thể có năm cân thóc thì tại sao ta tám tuổi không thể có hai lượng bạc?”
“Ta… ta…”, Tạ Quang nhất thời không tìm được từ để cãi lại.
Ngoài sân, đám phụ nữ trong làng bật cười ha ha.
“Được rồi, đừng diễn kịch nữa, một là ngươi lấy bằng chứng ra chứng minh bố ta mượn của ngươi năm cân thóc, hai là mau cút”.
Kim Phi chỉ về phía cửa.
“Đồ mọt sách, ngươi kiên quyết quỵt nợ phải không?”
Tạ Quang thấy nói không lại Kim Phi nên cũng lười diễn nữa, đứng lên vỗ mông: “Đã giữ thể diện cho ngươi mà ngươi không cần thì ta cũng không cần phải khách sáo với ngươi nữa, hôm nay ngươi đưa thì đưa, không đưa cũng phải đưa”.
“Sao vậy? Ngươi còn muốn ăn cướp hả?”
Kim Phi khinh thường liếc nhìn Tạ Quang.
Đời trước vì để kiếm tiền mà Kim Phi từng làm người cùng luyện tập với người khác trong võ quán quyền anh hai năm, bị đánh rất nhiều nên cũng luyện được chút bản lĩnh. Không ít tay quyền anh chuyên nghiệp đều không phải là đối thủ của y, chỉ một tên côn đồ thường không có cơm ăn vẫn không xứng tầm với y.
“Không phải cướp mà là đòi nợ”.
Tạ Quang xắn tay áo lên, mặt mày dữ tợn.
Chương 9: Sắp phát tài rồi
Quan Hạ Nhi trốn ở sau cửa nhìn lén tình hình trong sân, thấy tên côn đồ họ Tạ định ra tay đánh, cô sợ Kim Phi chịu thiệt bèn ôm chổi chạy ra.
Hai tay cô cầm chặt cây chổi, chỉ vào Tạ Quang: “Ngươi đừng qua đây, nếu không ta đánh ngươi đấy”.
Trong sân trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người đều bật cười.
Hình tượng và lời nói của Quan Hạ Nhi không có lực sát thương nào cả, vừa dữ dằn nhưng lại đáng yêu.
Tạ Quang nhìn chằm chằm, cười gằn nói: “Kim Phi, ngươi không muốn trả lương thực thì để Quan Hạ Nhi ngủ với ta một đêm cũng được”.
Phải biết rằng, các cô gái trong thanh lâu ngủ một đêm cũng chỉ mới mười cân thóc…
“Mẹ kiếp!”
Kim Phi có thể kiềm chế cơn giận của mình để cãi với Tạ Quang nhưng lại không thể chịu được hắn sỉ nhục Quan Hạ Nhi.
Không để Tạ Quang nói hết câu, y đã bay đến đạp một cú khiến hắn ngã lộn nhào.
“Kim Phi, ngươi dám đánh ta hả?”
Tạ Quang ngồi dưới đất hơi lơ ngơ.
Đã nhiều năm như vậy, chỉ có Tạ Quang hắn mới đánh Kim Phi, Kim Phi cùng lắm là mắng hắn vài câu, chưa từng dám đánh trả.
Đừng nói là Tạ Quang, ngay cả đám phụ nữ hóng chuyện cũng ngơ ngác.
Đây vẫn còn là tên mọt sách mà họ quen sao?
“Chắc chắn là ta sơ ý rồi”.
Tạ Quang không phục, ngồi dậy, hét lên rồi lao đến lần nữa.
Nhưng ngay sau đó lại bị đá ngã xuống đất.
Lần này Kim Phi không tha cho hắn nữa, y đuổi theo đạp mạnh một cú.
Mấy lần Tạ Quang muốn ngồi dậy nhưng không được, chỉ có thể co người lại ôm đầu.
“Tướng công, đừng đánh nữa”.
Quan Hạ Nhi sợ Kim Phi lỡ tay đánh chết Tạ Quang nên vội vàng kéo y lại.
Tạ Quang nhân lúc này vội vàng chạy ra khỏi sân, đứng ngoài cửa gào lên: “Kim Phi, ngươi đợi đấy cho ta, ta không tha cho ngươi đâu”.
“Tướng quân, chàng không sao chứ?”
Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi vào phòng, lo lắng nhìn từ trên xuống sợ Kim Phi bị thương ở đâu.
“Không sao, ta có thể đánh được mười tên giống vậy”.
Kim Phi không để tâm nói.
“Tướng công, hay là chàng nạp thêm tiểu thiếp đi?”, Quan Hạ Nhi bỗng nói.
“Nàng nói gì thế?”
Kim Phi nghĩ mình nghe lầm.
Vừa kết hôn chưa được hai ngày mà vợ cả đã khuyên mình nạp thiếp?
“Ta nói tướng công nạp thiếp đi”.
Quan Hạ Nhi nghiêm túc nói: “Tướng công không có huynh đệ, anh trai Hạ Nhi cũng không thể giúp chàng, nếu chàng cưới một cô gái có nhiều huynh đệ thì tên côn đồ họ Tạ đó không dám làm gì chúng ta nữa…”
Ở thời đại mà giao tiếp với nhau bằng cách lớn tiếng gào, giao thông thì chỉ có đi bộ, đi một chuyến lên quận phủ mất cả một ngày.
Trong làng có tranh chấp chỉ cần không gây ra án mạng thì bình thường không ai báo quan cả, đều tự mình giải quyết.
Cách giải quyết cũng cực kỳ đơn giản, ai có nhiều huynh đệ, có quyền hơn thì người đó có lý hơn.
Thế nên trong làng người nào có nhiều huynh đệ trong nhà thì có thể tung hoành trong làng.
“Cô gái ngốc, cái đầu này của nàng toàn nghĩ gì đâu đâu?”
Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Đừng sợ Tạ Quang, một tên côn đồ thôi mà, vừa rồi nếu nàng không kéo ta lại, ta đánh chết hắn luôn”.
“Tướng công còn nói nữa, lúc nãy chàng ra tay mạnh quá, lỡ đâu đánh chết Tạ Quang thì vào nhà lao mất”.
“Ta có tính toán mà, sẽ không đánh chết hắn đâu”, Kim Phi nói: “Loại côn đồ này là kẻ huênh hoang khoác lác, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải khiến hắn sợ, sau này không dám đến gây phiền phức cho chúng ta nữa”.
“Ta nghe anh trai ta nói Tạ Quang có không ít bạn xấu, côn đồ của làng chúng ta đều sợ hắn, nếu hắn về dẫn theo mấy tên nữa đến thì làm sao?”
Quan Hạ Nhi nhíu mày: “Ta nghĩ tướng công vẫn nên cưới một tiểu thiếp có nhiều huynh đệ thì hơn”.
“Bạn học Quan Hạ Nhi, ta phỏng vấn nàng một chút”, Kim Phi cười chỉ vào phòng: “Nhà chúng ta có một chiếc giường, cưới tiểu thiếp về thì ngủ ở đâu?”
“Ngủ chung thôi, mọi người đều vậy mà”.
Quan Hạ Nhi xem như lẽ đương nhiên nói.
Kích thích vậy luôn sao?
Kim Phi nuốt nước bọt.
“Nếu tướng công thấy ổn thì khi về ta nhờ chị họ nghe ngóng tin tức, trong làng có cô gái nào có nhiều huynh đệ…”
“Thôi vậy, chúng ta ăn no trước rồi hẵng nói đến chuyện này”.
Kim Phi ngắt lời Quan Hạ Nhi: “Ăn cơm đã, chạy cả buổi sáng sắp đói chết mất”.
Ăn cơm xong là vừa qua buổi trưa, đang nhàn rỗi không có việc gì, Kim Phi lại lấy cung nỏ đi đến sau núi.
Lúc đi ngang qua chân núi, mấy phụ nữ hái rau chỉ vào y nói gì đó, rõ ràng là đang truyền việc y đánh Tạ Quang cho người khác.
Nếu bị mấy người phụ nữ này vây lại, một lúc nữa đừng hòng đi được, Kim Phi bèn đổi một con đường nhỏ lên núi.
Vốn dĩ chỉ muốn đi vòng vòng thử vận may, kết quả hôm nay con mồi lại khá nhiều, chưa đi được một vòng đã bắt được bốn con thỏ và một con gà rừng.
Nếu không phải vì không đeo nổi túi thì có lẽ y vẫn có thể bắt được vài con nữa.
“Thỏ sau núi nhiều như thế từ lúc nào vậy?”
Kim Phi không đắc ý vì thu hoạch được nhiều mà ngược lại còn cảnh giác có gì đó không đúng.
Thỏ và gà rừng đều cực kỳ có tính cảnh giác, không dễ đi vào khu vực con người thường xuyên hoạt động, hôm nay thỏ ở sau núi lại nhiều đến mức bất thường.
Xuất hiện tình trạng này rất có thể trong rừng sâu có thú dữ gì đó nên thỏ mới phải mạo hiểm chạy đến gần nơi con người tập trung đông.
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kim Phi là hổ.
Ở thời đại chưa có súng đạn, hổ gần như không có thiên địch, số lượng cực kỳ nhiều, nhất là Thục Địa núi non nhiều như vậy, hổ dữ hung bạo, hàng năm đều có không ít người chết vì bị hổ tấn công.
Trước tình hình đó, quan phủ đã cố gắng khuyến khích thợ săn giết hổ, còn treo thưởng rất cao cho mục đích này, nhưng đa số thợ săn vào rừng giết hổ đều trở thành mồi cho hổ.
Đời trước, y liều mạng tăng ca vì xe và nhà, tuổi còn trẻ đã chết ngay trong xe và nhà, không dễ gì ông trời mới cho cơ hội sống lại một lần, Kim Phi càng thận trọng hơn.
Cảm thấy có gì không ổn, y lập tức đem theo con mồi xuống núi.
Dưới chân núi, đám phụ nữ còn đang tụ tập thành nhóm hái rau.
“Có nên nhắc nhở họ không?”
Kim Phi rất đắn đo.
Thôi tỉnh táo đi, mọi chuyện đều chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ gì cả.
Một con thỏ trưởng thành có thể đổi mấy cân gạo, đây là sự cám dỗ đối với những người thường xuyên không có cơm ăn.
Nếu để đám người này biết đến chuyện thỏ và gà rừng sau núi đột nhiên nhiều hơn trước, ngày mai người trong làng sẽ lên núi bắt thỏ.
Như thế ngộ nhỡ trong rừng có thú dữ thật thì chẳng phải là hại họ rồi sao.
Thôi không nói vậy, họ hái rau ở chân núi, ngộ nhỡ hổ xuống núi cũng nguy hiểm như nhau.
Kim Phi vẫn còn đang đắn đo, Tiểu Ngọc đã dẫn đám phụ nữ vây lại cười nói: “Kim Phi, xem ra thu hoạch khá nhỉ, đầy túi luôn, mở ra cho bọn ta xem ngươi lại bắt được thứ gì nào?”
“Thôi vậy, thông báo đến người cần thông báo, có tin hay không là chuyện của họ”.
Kim Phi thầm đưa ra quyết định, mở túi đổ hết mồi xuống đất.
Tiểu Ngọc tròn xoe hai mắt.
Vừa rồi cô ta chỉ trêu chọc Kim Phi thôi, cứ tưởng trong túi là đồ gì khác, không ngờ toàn là con mồi.
“Trời ạ, bốn con thỏ, một gà rừng”.
“Kim Phi, ngươi vào rừng chưa đến một canh giờ, sao lại bắt được nhiều như thế?”
“Hai ngày bắt được sáu con thỏ, Tiểu Phi, ngươi sắp phát tài rồi”.
…
Đám phụ nữ ngưỡng mộ nhìn y.
“Kim Phi, sao ngươi bắt được nhiều thỏ thế, có bí quyết gì sao?”
Tiểu Ngọc túm lấy áo Kim Phi hỏi.
Những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Chương 10: Trong rừng có thú dữ
“Không có bí quyết gì cả, hai ngày nay thỏ sau núi bỗng nhiên nhiều hơn, ta vừa đến đã gặp được mấy con…”
“Thật sao?”, Tiểu Ngọc vui mừng ngắt lời Kim Phi: “Tối về ta sẽ nói với bố để ngày mai ông ấy cũng lên núi. Kim Phi, cảm ơn huynh, huynh đúng là người tốt”.
Những người khác cũng vui mừng không thôi, có vài người suýt nữa đã không kiềm chế được chạy về gọi đàn ông nhà mình đến đó ngay lập tức.
“Người tốt cái rắm!”
Đột nhiên vô cớ được phát cho thẻ người tốt khiến Kim Phi nhớ đến sự chua xót ở kiếp trước.
Anh không vui nói với Tiểu Ngọc: “Ý của ta là rất có thể dạo gần đây sau núi có nguy hiểm, mấy ngày nay các cô tốt nhất đừng đến đây hái rau nữa”.
“Nguy hiểm gì?”, Tiểu Ngọc chớp mắt hỏi.
“Cô biết đấy sau núi không hề có thỏ, bây giờ đột nhiên lại nhiều hơn trước, ta nghi ngờ trong rừng có thú dữ đuổi thỏ chạy đến sau núi”.
Kim Phi nói: “Nếu ta đoán đúng, các cô hái rau ở chân núi sẽ nguy hiểm”.
“Thật à?”
“Gạt cô làm gì?”
“Ta không tin, chắc chắn huynh sợ bọn ta bên núi bắt thỏ thì huynh không bắt được nên mới nói thế”.
Tiểu Ngọc tỏ ra không tin nói.
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự.
Đúng là rất khó để khiến đám người này tin tưởng, đã nhắc nhở rồi mà họ không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thuyết phục nhiều lần, ngược lại họ sẽ nghĩ mình cố ý nói mấy lời này dọa họ, không muốn để người khác vào rừng phát tài.
“Tự các cô suy nghĩ mà làm”.
Kim Phi liếc nhìn đám phụ nữ đang vui vẻ, rồi xách con mồi rời đi.
Nhìn thấy Kim Phi có thu hoạch lớn như thế, Quan Hạ Nhi phấn khích hệt một đứa trẻ, thích thú sờ bộ lông tuyệt đẹp của gà rừng.
Đây mới là dáng vẻ nên có của cô gái mười tám tuổi.
Kim Phi cực kỳ vui mừng với sự thay đổi của Quan Hạ Nhi, cười hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm!”
Quan Hạ Nhi gật đầu.
“Vậy được, tối nay thêm một món gà hầm”.
Kim Phi cười nói: “Lông thì nàng cứ giữ lại”.
“Hầm?”, Quan Hạ Nhi sửng sốt: “Không bán sao?”
“Gà rừng ngoài lông thì chỉ có xương, người muốn mua không nhiều, cũng không bán được bao nhiêu tiền, hầm đi”.
Kim Phi nói: “Hai chúng ta đều quá gầy, phải bồi bổ thêm vào, nếu không ta bắt về cũng tốn sức”.
Người đời sau khi ăn rất chú trọng hương vị, người thời đại này lại chú trọng lợi ích thực tế, lúc mua thịt mọi người đều chọn thịt mỡ, không ai muốn mua thịt nạc, càng sẽ không có người muốn mua xương.
Bán gà rừng không được bao nhiêu tiền, thôi thì chi bằng giữ lại ăn.
Ký chủ đã hơn một năm bữa đói bữa no, nền tảng sức khỏe quá yếu, quả thật phải bồi bổ.
“Được rồi”.
Bản thân Quan Hạ Nhi tiếc ăn đồ ngon nhưng cũng không nỡ để Kim Phi đói nên đành ngoan ngoãn đưa gà rừng ra ngoài.
Chạng vạng hôm đó, Quan Hạ Nhi được ăn một bữa tối phong phú nhất từ trước đến nay.
Canh gà thơm phức và hạt gạo mềm dẻo, đây là cuộc sống mà trước đây cô không dám nằm mơ đến.
Cô biết mọi thứ đều là do Kim Phi mang đến.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng trở nên nóng bỏng và ỷ lại hơn.
“Cứ nhìn ta làm gì? Ăn cơm đi”.
Kim Phi lại gắp cho Quan Hạ Nhi miếng thịt: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới cho nàng nhìn”.
Nói xong, y không ngại nháy mắt với Quan Hạ Nhi.
“Tướng công lại nói bậy rồi…”
Quan Hạ Nhi ngượng ngùng liếc Kim Phi rồi lại gắp miếng thịt Kim Phi vừa gắp cho cô vào lại trong bát y: “Chàng là trụ cột trong nhà, phải ăn nhiều thịt một chút, ta ăn cơm là được rồi”.
“Một miếng thịt gà thôi mà, còn phải nhường qua nhường lại sao?”
Kim Phi bưng bát lên bỏ mấy miếng vào trong bát Quan Hạ Nhi: “Chẳng phải bên ngoài còn thỏ đó sao? Nếu ăn chưa đã nghiền thì ngày mai chúng ta cũng hầm nó luôn”.
“Thỏ thì phải để lại bán lấy tiền, tri huyện cũng không thể ngày nào cũng ăn thịt mà?”
“Phủ tri huyện ba năm có một trăm ngàn bạc tuyết hoa, đừng nói là tri huyện, trong phủ huyện này có khả năng có rất nhiều người ngày nào cũng ăn thịt đấy”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ cố gắng hơn để sớm ngày cho nàng sống những ngày tháng được ăn thịt”.
“Có thể ăn no là ta đã cảm ơn trời đất rồi, ngày nào cũng ăn thịt thì ta không dám nghĩ”.
“Có gì mà không dám nghĩ? Nếu không phải trong núi có thú dữ thì sau này chúng ta sẽ không thiếu thịt mà ăn, đến lúc đó cho nàng nhìn thấy thịt là ói đấy”.
“Thú dữ? Thú dữ gì?”
“Ta cũng không biết”.
Kim Phi lắc đầu nói lại suy đoán của mình cho cô.
“Tướng công, mấy ngày nay chàng đừng vào rừng nữa được không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Kim Phi.
Không dễ gì cô mới tìm được một chỗ dựa, sợ Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ừ, mấy ngày nay không vào rừng, ở nhà với nàng”.
Kim Phi cười đáp.
Quan Hạ Nhi đỏ mặt, bỗng nhớ đến gì đó: “Tướng công, chị họ cũng hái rau ở sau núi, tỷ ấy có biết chuyện này không?”
“Chị họ?”
Kim Phi sửng sốt.
Những người khác hái rau đều tụm năm tụm ba lại nhưng cả nhà Trương Mãn Thương có hai người tàn tật nên thức ăn hàng năm đa phần là rau, do đó tốc độ hái rau của mấy chị em Lâm Vân Phương cực kỳ nhanh, những người khác không muốn đi cùng họ.
Buổi chiều đúng thật không nhìn thấy cả nhà Lâm Vân Phương.
“Lát nữa ta đến nhà Mãn Thương nói với chị họ một tiếng”.
Ăn xong cơm tối, Kim Phi đến nhà Trương Mãn Thương, kết quả chỉ có người vợ mới cưới của Mãn Thương đang nấu cơm, Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng vẫn còn ở sau núi chưa về.
Người khác thế nào Kim Phi không quan tâm nhưng Lâm Vân Phương lại có thiện ý với mình, Kim Phi không thể không để tâm đến cô ấy.
Y quay về lấy nỏ, lại đem theo một thanh đao chặt củi rồi đến sau núi.
Thím Ba mồm lớn đang bưng bát từ nhà đi ra vừa lúc thấy Kim Phi ra ngoài.
Không lâu sau, hầu hết người trong làng đều biết Kim Phi lại mang theo cung nỏ kỳ lạ đến sau núi.
Đám phụ nữ vốn dĩ đã rục rịch nhưng không chắc lắm, bây giờ thì bỗng chốc như ong vỡ tổ.
“Ta biết Kim Phi dọa chúng ta mà, nói gì mà thú dữ, có thú dữ mà hắn còn dám vào rừng lúc này sao?”
“Người tri thức đúng là không thành thật, tâm địa xấu xa”.
“Ta thấy hắn không phải bụng dạ xấu xa mà là đen tối, dọa chúng ta thì đã đành, còn nói mấy ngày nay chúng ta đừng đi hái rau, không hái rau thì năm nay ăn gì đây?”
“Đi thôi, mọi người gọi đàn ông trong nhà ra sau núi, không thể để một mình hắn bắt được thỏ”.
“Đúng thế, vừa hay đi hỏi Kim Phi thử xem, tại sao hắn lại gạt chúng ta”.
…
Đám phụ nữ tức giận đùng đùng, chưa kịp ăn cơm đã vội chạy về nhà gọi đàn ông trong nhà chuẩn bị ra sau núi bắt thỏ, tiện thể tìm Kim Phi nói lý.
Đợi đến khi Kim Phi đến sau núi thì trời đã tối, vài bóng người đang lắc lư ở cách rừng không xa.
Kim Phi chạy đến, chính là Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng của cô ấy.
“Chị họ, trời tối rồi mà sao mọi người vẫn chưa về?”
“Giống cây mã đề đang còn non, bọn ta nhân lúc còn có thể nhìn thấy, cố đào thêm một chút”.
Lâm Vân Phương nhìn bên trái: “Mãn Thương chặt củi bên kia, vẫn chưa đầy một xe, bọn ta đợi chàng thêm một lát”.
Vài bó củi khô được đặt bên ngoài khu rừng cách đó hơn một trăm mét, Trương Mãn Thương đang chất củi lên xe.