-
Chap 3: Gặp gỡ Vương Gia !?
Chap 3: Gặp gỡ Vương Gia?!
- Băng Lệ Hân! Dậy mau lên, chúng ta sắp trễ giờ rồi!- Bách Y Nguyệt lay lay người nó, mặt nhăn nhó.
- Cho em ngủ thêm tí nữa!- Nó lầm bầm trong miệng, mắt vẫn cứ nhắm nghiền.
- Thôi được, em không dậy thì chịđi một mình vậy!
- Thôi được rồi, em dậy, em dậy! - Băng Lệ Hân mệt mỏi đứng lên, cầm bộ y phục Bách Y Nguyệt đưa cho nó rồi đi thay đồ. Nó nhìn thật lộng lẫy trong bộ y phục hồng phấn đó, thêm làng da trắng hồng càng làm cho nó nổi bật hơn.
Cuộc thi được diễn ra để tuyển chọn những mỹ nhân đẹp để phục vụ cho hoàng thượng, hoàng hậu, và các quan lớn trong cung.
Hàng trăm cô gái mặc y phục xếp hàng chời đợi. Sau cuộc tuyển lựa, dĩ nhiên nó dễ dàng qua được.
- Băng Lệ Hân! – Mẫn Nhu gọi nó. Mẫn Nhu là quản lý các phi tần trong cung, bà ấy cũng sống trong cung này ba mươi mấy năm nên hiểu biết cũng rộng rãi, nhưng với nhan sắc của nó thì hiếm khi mới có một mĩ nhân thế này, nếu cho phục vụ những quan lớn thì tầm thường quá, nên ba quyết địng âm thầm đổi người hầu của Vương Gia thay vào đó nó được phục vụ Vương Gia. Nếu lỡ sau này, với nhan sắc của nó sẽ lọt và mắt xanh của Vương Gia thì bà ấy cũng có công.
- Vâng!
- Từ nay tôi giao cho cô nhiệm vụ phục vụ cho Vương Gia, cô đã hiểu chưa?
- Vương Gia?
- Đúng!
- Vương Gia là ai ạ?
- Con nha đầu này, còn không biết Vương Gia là ai à?
- Dạ không ạ.- Nó từ thời hiện đại đến thì làm sao biết cách xưng hô trong cung được
- Vương Gia chính là em trai của vua đấy, liệu hồn mà phục vụ cho đàng hoàng, may mắn cho cô là tí nhan sắc đấy!- Nói xong Mẫn Nhu bỏ đi, để lại trên tay nó bộ y phục. Nó ngơ ngác chưa biết chuyện gì, vứt bộ y phục sang một bên, nó đi ngủ. Còn về phần Bách Y Nguyệt thì chỉ làm phục vụ trong nhà bếp của hoàng cung thôi. Từ nay nó khó mà gặp được Bách Y Nguyệt, rồi ai sẽ chỉ dạy nó những chuyện trong cung đây? Nó mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn quay về thế giới của nó thôi. Nhắm mắt lại, nó thiếp vào trong giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau
- Con nha đầu này còn chưa thức dậy?- Mẫn Nhu lay lay người nó, hét lên
- Ơ, chuyện gì vậy? – Nó ngồi dậy mắt nhắm mắt mở, thấy Mẫn Nhu ngồi trước mặt.
- Hỗn láo. Ta Mẫn Nhu đây, còn không mau thay y phục để còn mang đồ ăn sang cho Vương Gia.
- Dạ vâng.- Nó quên mất hôm nay là ngày đầu tiên nó được phục vụ Vương Gia nên nhanh chóng chạy đi thay y phục. Theo sau Mẫn Nhu đến cung của Vương Gia lòng nó hồi hộp, dù gì đây cũng là lần đầu nó được sống với thân phận phi tần, vả lại còn được gặp có Vương Gia, nó cũng muốn biết gương mặt của Vương Gia trông như thế nào.
- Đến nơi rồi, đây là chỗ ngủ của cô cùng những phi tần khác, từ nay Hàn Nhi sẽ chỉ cho cô công việc phải làm.
- Dạ vâng! – Mẫn Nhu gọi Hàn Nhi ra sau thì thầm to nhỏ rồi Hàn Nhi cười nhẹ, bước vào giúp đỡ nó.
- Bách Lệ Hân, mụi ra bếp chuẩn bị mang đồ ăn sáng lên cho Vương Gia đi!
- Nhưng mà, mụi không biết phải đi đường nào? Với lại mụi là người mới, không biết cách phục vụ Vương Gia như thế nào.
- Thôi được rồi, đi theo tỷ.
Hàn Nhi dẫn nó xung quanh những chỗ nó cần làm công việc hàng ngày, chỉ cho nó cách phục vụ Vương Gia, và cả nội quy ở đây nữa. Được cái nó học cũng nhanh, nên cũng không mấy khó khăn. Nhưng hôm nay ngày đầu, nó chưa được mang đồ ăn sáng lên cho Vương Gia nên chưa được thấy chân dung của Vương Gia, nó cũng hơi thất vọng.
- Hàn Nhi, mụi có chuyện muốn hỏi!
- Mụi chưa ngủ à, khuya rồi, sáng mai mụi còn phải dậy lúc 5 giờ sáng đấy!
- Nhưng mà mụi có chuyện muốn hỏi thật mà!
- Thôi được rồi, mụi hỏi đi!
- Vương Gia bao nhiêu tuổi rôi ạ?- Nó tò mò hỏi nhỏ Hàn Nhi. Hàn Nhi bật cười lớn
- Mụi hỏi chuyện đó làm gì?
- Sao tỷ lại cười, mui chỉ muốn biết thôi mà, chắc Vương Gia cũng bốn mươi mấy tuổi rồi đúng không ạ?
- Suỵt! Nói nhỏ thôi, không thôi người ta là mụi chết đấy! Vương Gia chỉ mới 19 tuổi thôi.
- Hả?- Nó hét lên trong ngạc nhiên, vậy là Vương Gia chỉ lớn hơn nó một tuổi thôi sao?
- Suỵt! Mụi hét lớn quá vậy, thôi ngủ đi!
- Mụi vẫn còn một câu hỏi!
- Sao mụi hỏi nhiều quá vậy?
- Câu này là cuối cùng mà.
- Thôi được rồi, hỏi đi.
- Vương Gia tên gì ạ?- Hàn Nhi lại một lần nữa bật cười lớn.
- Sao mụi lại muốn biết tên của Vương Gia?
- Mụi… mụi chỉ hỏi vậy thôi.
- Lại đây tỷ nói nhỏ cho nghe!- Hàn Nhi kéo nó lại gần thì thầm vào tai nó – Vương Gia tên là Diệp Lạc.
- Thôi mụi biết rồi, mụi đi ngủ đây.!
- Cái con nha đầu này, mụi hỏi tỷ xong rồi phủi ơn đi ngủ vậy đó hả? Thôi ngủ đi.
- Chúc tỷ ngủ ngon.
Nó hồi hộp muốn thấy Vương Gia lắm rồi, Vương Gia chỉ mới 19 tuổi thôi sao, vậy mà nó cứ tưởng Vương Gia già lắm rồi chứ. Ngày hôm nay nó mệt lắm rồi, nên thiếp đi lúc nào không hay, trên môi vẫn nụ cười đó.
- Cho em ngủ thêm tí nữa!- Nó lầm bầm trong miệng, mắt vẫn cứ nhắm nghiền.
- Thôi được, em không dậy thì chịđi một mình vậy!
- Thôi được rồi, em dậy, em dậy! - Băng Lệ Hân mệt mỏi đứng lên, cầm bộ y phục Bách Y Nguyệt đưa cho nó rồi đi thay đồ. Nó nhìn thật lộng lẫy trong bộ y phục hồng phấn đó, thêm làng da trắng hồng càng làm cho nó nổi bật hơn.
Cuộc thi được diễn ra để tuyển chọn những mỹ nhân đẹp để phục vụ cho hoàng thượng, hoàng hậu, và các quan lớn trong cung.
Hàng trăm cô gái mặc y phục xếp hàng chời đợi. Sau cuộc tuyển lựa, dĩ nhiên nó dễ dàng qua được.
- Băng Lệ Hân! – Mẫn Nhu gọi nó. Mẫn Nhu là quản lý các phi tần trong cung, bà ấy cũng sống trong cung này ba mươi mấy năm nên hiểu biết cũng rộng rãi, nhưng với nhan sắc của nó thì hiếm khi mới có một mĩ nhân thế này, nếu cho phục vụ những quan lớn thì tầm thường quá, nên ba quyết địng âm thầm đổi người hầu của Vương Gia thay vào đó nó được phục vụ Vương Gia. Nếu lỡ sau này, với nhan sắc của nó sẽ lọt và mắt xanh của Vương Gia thì bà ấy cũng có công.
- Vâng!
- Từ nay tôi giao cho cô nhiệm vụ phục vụ cho Vương Gia, cô đã hiểu chưa?
- Vương Gia?
- Đúng!
- Vương Gia là ai ạ?
- Con nha đầu này, còn không biết Vương Gia là ai à?
- Dạ không ạ.- Nó từ thời hiện đại đến thì làm sao biết cách xưng hô trong cung được
- Vương Gia chính là em trai của vua đấy, liệu hồn mà phục vụ cho đàng hoàng, may mắn cho cô là tí nhan sắc đấy!- Nói xong Mẫn Nhu bỏ đi, để lại trên tay nó bộ y phục. Nó ngơ ngác chưa biết chuyện gì, vứt bộ y phục sang một bên, nó đi ngủ. Còn về phần Bách Y Nguyệt thì chỉ làm phục vụ trong nhà bếp của hoàng cung thôi. Từ nay nó khó mà gặp được Bách Y Nguyệt, rồi ai sẽ chỉ dạy nó những chuyện trong cung đây? Nó mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn quay về thế giới của nó thôi. Nhắm mắt lại, nó thiếp vào trong giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau
- Con nha đầu này còn chưa thức dậy?- Mẫn Nhu lay lay người nó, hét lên
- Ơ, chuyện gì vậy? – Nó ngồi dậy mắt nhắm mắt mở, thấy Mẫn Nhu ngồi trước mặt.
- Hỗn láo. Ta Mẫn Nhu đây, còn không mau thay y phục để còn mang đồ ăn sang cho Vương Gia.
- Dạ vâng.- Nó quên mất hôm nay là ngày đầu tiên nó được phục vụ Vương Gia nên nhanh chóng chạy đi thay y phục. Theo sau Mẫn Nhu đến cung của Vương Gia lòng nó hồi hộp, dù gì đây cũng là lần đầu nó được sống với thân phận phi tần, vả lại còn được gặp có Vương Gia, nó cũng muốn biết gương mặt của Vương Gia trông như thế nào.
- Đến nơi rồi, đây là chỗ ngủ của cô cùng những phi tần khác, từ nay Hàn Nhi sẽ chỉ cho cô công việc phải làm.
- Dạ vâng! – Mẫn Nhu gọi Hàn Nhi ra sau thì thầm to nhỏ rồi Hàn Nhi cười nhẹ, bước vào giúp đỡ nó.
- Bách Lệ Hân, mụi ra bếp chuẩn bị mang đồ ăn sáng lên cho Vương Gia đi!
- Nhưng mà, mụi không biết phải đi đường nào? Với lại mụi là người mới, không biết cách phục vụ Vương Gia như thế nào.
- Thôi được rồi, đi theo tỷ.
Hàn Nhi dẫn nó xung quanh những chỗ nó cần làm công việc hàng ngày, chỉ cho nó cách phục vụ Vương Gia, và cả nội quy ở đây nữa. Được cái nó học cũng nhanh, nên cũng không mấy khó khăn. Nhưng hôm nay ngày đầu, nó chưa được mang đồ ăn sáng lên cho Vương Gia nên chưa được thấy chân dung của Vương Gia, nó cũng hơi thất vọng.
- Hàn Nhi, mụi có chuyện muốn hỏi!
- Mụi chưa ngủ à, khuya rồi, sáng mai mụi còn phải dậy lúc 5 giờ sáng đấy!
- Nhưng mà mụi có chuyện muốn hỏi thật mà!
- Thôi được rồi, mụi hỏi đi!
- Vương Gia bao nhiêu tuổi rôi ạ?- Nó tò mò hỏi nhỏ Hàn Nhi. Hàn Nhi bật cười lớn
- Mụi hỏi chuyện đó làm gì?
- Sao tỷ lại cười, mui chỉ muốn biết thôi mà, chắc Vương Gia cũng bốn mươi mấy tuổi rồi đúng không ạ?
- Suỵt! Nói nhỏ thôi, không thôi người ta là mụi chết đấy! Vương Gia chỉ mới 19 tuổi thôi.
- Hả?- Nó hét lên trong ngạc nhiên, vậy là Vương Gia chỉ lớn hơn nó một tuổi thôi sao?
- Suỵt! Mụi hét lớn quá vậy, thôi ngủ đi!
- Mụi vẫn còn một câu hỏi!
- Sao mụi hỏi nhiều quá vậy?
- Câu này là cuối cùng mà.
- Thôi được rồi, hỏi đi.
- Vương Gia tên gì ạ?- Hàn Nhi lại một lần nữa bật cười lớn.
- Sao mụi lại muốn biết tên của Vương Gia?
- Mụi… mụi chỉ hỏi vậy thôi.
- Lại đây tỷ nói nhỏ cho nghe!- Hàn Nhi kéo nó lại gần thì thầm vào tai nó – Vương Gia tên là Diệp Lạc.
- Thôi mụi biết rồi, mụi đi ngủ đây.!
- Cái con nha đầu này, mụi hỏi tỷ xong rồi phủi ơn đi ngủ vậy đó hả? Thôi ngủ đi.
- Chúc tỷ ngủ ngon.
Nó hồi hộp muốn thấy Vương Gia lắm rồi, Vương Gia chỉ mới 19 tuổi thôi sao, vậy mà nó cứ tưởng Vương Gia già lắm rồi chứ. Ngày hôm nay nó mệt lắm rồi, nên thiếp đi lúc nào không hay, trên môi vẫn nụ cười đó.
Last edited by a moderator: