-
Chap 14: Chia tay anh hai tạm thời
Chap 14: Chia tay anh hai tạm thời
Cơn gió chiều lướt qua gương mặt mĩ lệ kia, hàng mi cong vút khẽ động đậy theo cơn gió, giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cũng vì đó mà khô theo. Thiên Vũ nhẹ nhàng đến bên Di Hân, cuối người hôn nhẹ lên vầng trán của cô, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ. Anh cười buồn rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ cô, tay cầm điện thoại bấm số để gọi một người.
- Bà Thê, tôi muốn nói chuyện với bà, khi nào thì rãnh?
- Cậu Thiên Vũ muốn gặp thì tôi nào từ chối được, vậy hẹn 10 giờ tối nay!
- Được. – Anh cúp máy, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, trong đầu suy nghĩ mông lu.
“ Di Hân, sinh mệnh của anh là bảo vệ em, yêu thương em, che chở em. Ngoài em ra anh còn có thể yêu thêm một ai khác nữa sao? Kiếp trước anh đã mất em, nhìn em bước bên một ai…mà không đủ khả năng để giữ em lại. Anh biết tình yêu là sự hy sinh, nhưng anh vẫn tham lam chính là muốn đoạt được em… Cho dù có phải làm em quên đi tất cả hồi ức tốt đẹp về Hàn Phong, cho dù đó là tội lỗi, là sự hèn hạ thì anh cũng xin cam lòng, bởi lẽ anh không còn đủ can đảm để buông tay em một lần nữa…”- Chìm vào dòng suy nghĩ mênh mang, anh không để ý Di Hân đã đứng cạnh anh từ lúc nào.
- Anh Vũ, anh đang có chuyện sao? – Giọng nói trong trẻo vang lên, con ngươi không tránh khỏi sự lo lắng.
- Anh không sao. Em thức dậy rồi sao? Có đói không?
- Anh nói em có được không? Chẳng lẽ anh không thể chia sẻ cùng em gái của mình sao?
- Em gái… - Thiên Vũ cười buồn, đưa đôi bàn tay khô ráp của mình áp lên mặt của nó. Ánh mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rồi tan biến rất nhanh. – Anh sẽ tâm sự với em gái của mình khi nào anh cần mà. Cảm ơn em đã lo lắng cho anh.
- … - Nó im lặng, từ từ tiến lại gần anh. Đôi bàn tay nhỏ bé, ấm áp quàng qua cổ anh. Nhẹ nhàng cọ cọ hai má vào ngực anh, chất lỏng trong suốt trong khóe mắt cứ tự nhiên mà rơi xuống. Nó biết anh đau lòng, biết anh hận Hàn Phong, biết anh hận cái thân phận của nó, cái thân phận chết tiệt…
***
10 giờ tối, tại biệt thự của Thiên Vũ.
- Cậu Thiên Vũ đích thân mời bà Thê tôi đến, chắc hẳn có chuyện gì quan trọng? – Người đàn bà già ngồi trên ghế, tay cầm tách trà vẻ mặt thản nhiên châm chọc Thiên Vũ.
- Bà có cách nào khiến Di Hân quên mọi thứ không?
- Hoàn toàn không. – Bà Thê nhanh chóng trả lời.
- Tôi có thể đánh đổi tất cả cho bà, bà muốn gì nhất định tôi sẽ đưa cho bà, chỉ cần bà giúp Di Hân quên đi kí ức xuyên không đau khổ kia. Sau đó tôi lập tức đưa Di Hân sang Mĩ, bắt đầu cuộc sống mới.
- Tôi không có cách, có chết cũng không có cách, xin cậu hiểu cho bà lão này.
- Tôi nhất định sẽ cho bà tất cả bà muốn! – Thiên Vũ tha thiết cầu xin. Không một chút sỉ diện anh quỳ xuống chân của bà Thê trước mặt, giọt nước mắt bất giác không kìm được mà rơi xuống. Bà Thê bất giác ngạc nhiên trước hành động của anh. Con người anh trước đây là tàn độc, là kiêu hãnh, là vô tình, vậy mà giờ đây vì một cô gái mà vứt bỏ đi lòng tự trọng mà quỳ xuống cầu xin bà, lại còn rơi nước mắt không ngừng. Rốt cuộc bà phải làm thế nào? Tương lai trước mắt bà có thể thấy được, nhưng không cách nào thay đổi được. Đành phải từ chối lòng thành khẩn của anh vậy…
- Cậu Thiên Vũ, xin cậu đứng dậy. Hồ Ly chúng tôi không có khả năng thay đổi được điều đó, nhưng tôi có thể cho cậu thấy được trước tương lai.
- Tôi tự mình thấy được.
Bà Thê bất lực nhìn người con trai trước mặt, anh thật sự yêu Di Hân đến mê mụi rồi sao? Bà tự trách bản thân mình không thể làm gì cho bọn họ được, phút chốc buông lời.
- Vũ à, tôi biết cậu yêu Di Hân rất nhiều, muốn cô ấy sống hạnh phúc. Nhưng trên thế giới này, ai cũng sinh mệnh của mình, không cách nào thay đổi được nó. Thay vì cậu cố gắng dùng ma pháp để khiến Di Hân quên đi kí ức thì sao cậu không lấp đầy khoảng trống đó? Miệng thì nói không thay đổi được sinh mệnh, nhưng thật sự vẫn có thể, bằng sự chân thành của trái tim thì bất kể thứ gì trên đời này cũng phải lung lay, huống chi là sinh mệnh ngu ngốc kia? – Bà Thê nhẹ giọng với Thiên Vũ, nói xong lập tức rời đi không để lại một dấu vết. Thiên Vũ sau khi nghe xong những lời đó, lòng có chút ngộ nhận. Anh yêu cô, anh sẽ làm tất cả vì cô, đứa con lai…
***
Ba tuần sau.
Kể từ sau ngày đầu tiên Thiên Vũ đưa Di Hân đến biệt thự của mình anh thay đổi thái độ của mình đột ngột. Anh quan tâm nó còn nhiều hơn trước, mỗi ngày đưa đón nó đi học đều đặn mặc cho công việc ở công ty nhiều gấp đôi. Thời gian gần đây, anh và bố rời nhà từ sớm, trở về vào lúc giữa đêm. Nó cũng không có thời gian gần gũi anh nữa, lại chuyên tâm vào việc học như trước, gạt suy nghĩ về Hàn Phong sang một bên. Nhìn anh cường quật với công việc và chuyện tình cảm như thế, nó lại càng đau lòng, càng quyết tâm học thật giỏi để giúp anh trong việc công ty. Bố nó quyết giữ lại công ty, nó đủ hiểu ông yêu quý và trân trọng nó thế nào. Nhà họ Di suốt bao đời qua đều đi lên nhờ công ty bé nhỏ đó, để ngày hôm nay đang đứng trên đỉnh đầu của thế giới… vậy mà vì một chút lơ đãng đã mất tất cả, chỉ còn lại công ty mẹ trải qua bao sóng gió.
Giờ ăn tối.
- Bố, con dự định sẽ sang Mĩ hai tháng để sắp xếp lại cổ phiếu của công ty mình.
- Con đã dự định ngày đi chưa?
- Là chủ nhật tuần này.
Nó bất giác nhìn tấm lịch treo góc tường, hôm nay là thứ sáu rồi, nghĩa là anh chỉ còn ở đây ngày mai nữa thôi sao? Nước mắt khóe mắt lại tự nhiên rơi xuống không ngần ngại. Nhìn gương mặt đau lòng của nó, anh không nỡ rời đi chút nào, tiến lại gần ôm nó vào lòng, thủ thỉ.
- Di Hân của anh ngoan, ở nhà chăm sóc ba và mẹ của em có được không? Anh đi rồi sẽ về mà, hai tháng thật ra trôi qua rất nhanh.
- Em không chịu được… cảm giác cô đơn lần nữa.
Nghe được bốn chữ “ cô đơn lần nữa” thì tim anh lại nhói lên. Anh biết nó đã trải qua những gì, biết nó đang cần anh ủng hộ tinh thần, cần anh che chở vượt qua thời kì khó khăn này, nhưng anh đi rồi… ai sẽ làm điều đó? Hàn Phong thậm chí còn chưa xuất hiện.
- Di Hân của anh ngoan, anh không thể không đi được.
Di Hân buông đũa, chạy vội về phòng để không nhìn thấy gương mặt của anh nữa. Nó gào lên trong phòng, nước mắt cứ mà rơi không thương tiết. Thiên Vũ đứng ngoài cửa nghe được tiếng nất mà lòng không khỏi đau khổ. Việc lần này anh viện cớ là đi khảo sát cổ phiếu nhưng thật ra là do Cha ( vua của Devil) gọi anh về. Đứng cạnh phòng nó một lúc lâu rồi anh chậm rãi bước về phòng mình. Đôi mắt vô hồn không một chút cảm xúc cứ thế mà nhìn ánh trắng chiếu qua khung sắt. Lòng anh bây giờ thật sự rất phức tạp, anh biết chắc khoảng thời gian anh đi sẽ có chuyện xảy ra với Di Hân, nhưng đó cũng là ý của sinh mệnh rồi còn gì…
***
Sáng hôm sau.
- Di Hân, anh vào được không?
- Được.
Anh mở cửa phòng bước vào nhẹ nhàng. Chợt, lòng anh thắt lại khi thấy đôi mắt sưng húp của nó, quầng thăm mắt càng đậm hơn chứng tỏ đêm qua nó không hề chợp mắt. Trong lòng Thiên Vũ có chút hạnh phúc, nó vì anh mà lo lắng đến vậy…
- Anh có chuyện gì sao?
- À, không có gì nghiêm trọng đâu… anh đến là để đưa em vật này. – Nói rồi anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền cẩm thạch rất đẹp. Hình dáng tựa như giọt nước, tao nhã. Bên trong chứa chất lỏng màu đỏ, là máu của Bạch Phách ( Hổ Trắng), là vật nuôi lâu đời của Thiên Vũ. Xung quanh còn phát ra ánh quào quang màu tím đậm, vẻ quyền bí.
- Nhìn nó đẹp quá. – Di Hân ngẩn ngơ thốt lên.
- Bên trọng sợi dây chuyền này là máu của Bạch Phách, bất kể chuyện gì nguy hiểm thì nó vẫn luôn hiện hình bảo vệ em. Nhớ đừng tháo nó ra cho đến khi anh trở về. Ngoài ra đây cũng là vật để chứng tỏ em là người nhà của Hoàng Tử Devil, đến bất cứ đâu em cũng sẽ được bảo vệ.
- Em… cảm ơn anh. – Nó lao đến ôm anh vào lòng, biết là cuộc chia tay nào cũng đầy rẫy niềm đau và nước mắt… Anh đau lòng không muốn buôn nó ra…
- Em đừng khóc, anh đau lòng lắm.
- Anh đi bảo trọng nhé, nhớ gọi điện về cho em thường xuyên… và sớm trở về…
- Anh biết rồi…
Anh cứ thể rời đi vào sáng sớm Chủ nhật, nó nhận ra thật là đau, thật xót… Anh đang rời xa nó, cuộc sống mới sẽ lại đến với nó, rồi nỗi đau sẽ dần lớn lên, đánh gục đi ý chí mạnh mẽ kia. Dẫu vậy, vẫn có người luôn che chở, ủng hộ tinh thần cho nó ở một nơi xa xôi…
- Bà Thê, tôi muốn nói chuyện với bà, khi nào thì rãnh?
- Cậu Thiên Vũ muốn gặp thì tôi nào từ chối được, vậy hẹn 10 giờ tối nay!
- Được. – Anh cúp máy, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, trong đầu suy nghĩ mông lu.
“ Di Hân, sinh mệnh của anh là bảo vệ em, yêu thương em, che chở em. Ngoài em ra anh còn có thể yêu thêm một ai khác nữa sao? Kiếp trước anh đã mất em, nhìn em bước bên một ai…mà không đủ khả năng để giữ em lại. Anh biết tình yêu là sự hy sinh, nhưng anh vẫn tham lam chính là muốn đoạt được em… Cho dù có phải làm em quên đi tất cả hồi ức tốt đẹp về Hàn Phong, cho dù đó là tội lỗi, là sự hèn hạ thì anh cũng xin cam lòng, bởi lẽ anh không còn đủ can đảm để buông tay em một lần nữa…”- Chìm vào dòng suy nghĩ mênh mang, anh không để ý Di Hân đã đứng cạnh anh từ lúc nào.
- Anh Vũ, anh đang có chuyện sao? – Giọng nói trong trẻo vang lên, con ngươi không tránh khỏi sự lo lắng.
- Anh không sao. Em thức dậy rồi sao? Có đói không?
- Anh nói em có được không? Chẳng lẽ anh không thể chia sẻ cùng em gái của mình sao?
- Em gái… - Thiên Vũ cười buồn, đưa đôi bàn tay khô ráp của mình áp lên mặt của nó. Ánh mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rồi tan biến rất nhanh. – Anh sẽ tâm sự với em gái của mình khi nào anh cần mà. Cảm ơn em đã lo lắng cho anh.
- … - Nó im lặng, từ từ tiến lại gần anh. Đôi bàn tay nhỏ bé, ấm áp quàng qua cổ anh. Nhẹ nhàng cọ cọ hai má vào ngực anh, chất lỏng trong suốt trong khóe mắt cứ tự nhiên mà rơi xuống. Nó biết anh đau lòng, biết anh hận Hàn Phong, biết anh hận cái thân phận của nó, cái thân phận chết tiệt…
***
10 giờ tối, tại biệt thự của Thiên Vũ.
- Cậu Thiên Vũ đích thân mời bà Thê tôi đến, chắc hẳn có chuyện gì quan trọng? – Người đàn bà già ngồi trên ghế, tay cầm tách trà vẻ mặt thản nhiên châm chọc Thiên Vũ.
- Bà có cách nào khiến Di Hân quên mọi thứ không?
- Hoàn toàn không. – Bà Thê nhanh chóng trả lời.
- Tôi có thể đánh đổi tất cả cho bà, bà muốn gì nhất định tôi sẽ đưa cho bà, chỉ cần bà giúp Di Hân quên đi kí ức xuyên không đau khổ kia. Sau đó tôi lập tức đưa Di Hân sang Mĩ, bắt đầu cuộc sống mới.
- Tôi không có cách, có chết cũng không có cách, xin cậu hiểu cho bà lão này.
- Tôi nhất định sẽ cho bà tất cả bà muốn! – Thiên Vũ tha thiết cầu xin. Không một chút sỉ diện anh quỳ xuống chân của bà Thê trước mặt, giọt nước mắt bất giác không kìm được mà rơi xuống. Bà Thê bất giác ngạc nhiên trước hành động của anh. Con người anh trước đây là tàn độc, là kiêu hãnh, là vô tình, vậy mà giờ đây vì một cô gái mà vứt bỏ đi lòng tự trọng mà quỳ xuống cầu xin bà, lại còn rơi nước mắt không ngừng. Rốt cuộc bà phải làm thế nào? Tương lai trước mắt bà có thể thấy được, nhưng không cách nào thay đổi được. Đành phải từ chối lòng thành khẩn của anh vậy…
- Cậu Thiên Vũ, xin cậu đứng dậy. Hồ Ly chúng tôi không có khả năng thay đổi được điều đó, nhưng tôi có thể cho cậu thấy được trước tương lai.
- Tôi tự mình thấy được.
Bà Thê bất lực nhìn người con trai trước mặt, anh thật sự yêu Di Hân đến mê mụi rồi sao? Bà tự trách bản thân mình không thể làm gì cho bọn họ được, phút chốc buông lời.
- Vũ à, tôi biết cậu yêu Di Hân rất nhiều, muốn cô ấy sống hạnh phúc. Nhưng trên thế giới này, ai cũng sinh mệnh của mình, không cách nào thay đổi được nó. Thay vì cậu cố gắng dùng ma pháp để khiến Di Hân quên đi kí ức thì sao cậu không lấp đầy khoảng trống đó? Miệng thì nói không thay đổi được sinh mệnh, nhưng thật sự vẫn có thể, bằng sự chân thành của trái tim thì bất kể thứ gì trên đời này cũng phải lung lay, huống chi là sinh mệnh ngu ngốc kia? – Bà Thê nhẹ giọng với Thiên Vũ, nói xong lập tức rời đi không để lại một dấu vết. Thiên Vũ sau khi nghe xong những lời đó, lòng có chút ngộ nhận. Anh yêu cô, anh sẽ làm tất cả vì cô, đứa con lai…
***
Ba tuần sau.
Kể từ sau ngày đầu tiên Thiên Vũ đưa Di Hân đến biệt thự của mình anh thay đổi thái độ của mình đột ngột. Anh quan tâm nó còn nhiều hơn trước, mỗi ngày đưa đón nó đi học đều đặn mặc cho công việc ở công ty nhiều gấp đôi. Thời gian gần đây, anh và bố rời nhà từ sớm, trở về vào lúc giữa đêm. Nó cũng không có thời gian gần gũi anh nữa, lại chuyên tâm vào việc học như trước, gạt suy nghĩ về Hàn Phong sang một bên. Nhìn anh cường quật với công việc và chuyện tình cảm như thế, nó lại càng đau lòng, càng quyết tâm học thật giỏi để giúp anh trong việc công ty. Bố nó quyết giữ lại công ty, nó đủ hiểu ông yêu quý và trân trọng nó thế nào. Nhà họ Di suốt bao đời qua đều đi lên nhờ công ty bé nhỏ đó, để ngày hôm nay đang đứng trên đỉnh đầu của thế giới… vậy mà vì một chút lơ đãng đã mất tất cả, chỉ còn lại công ty mẹ trải qua bao sóng gió.
Giờ ăn tối.
- Bố, con dự định sẽ sang Mĩ hai tháng để sắp xếp lại cổ phiếu của công ty mình.
- Con đã dự định ngày đi chưa?
- Là chủ nhật tuần này.
Nó bất giác nhìn tấm lịch treo góc tường, hôm nay là thứ sáu rồi, nghĩa là anh chỉ còn ở đây ngày mai nữa thôi sao? Nước mắt khóe mắt lại tự nhiên rơi xuống không ngần ngại. Nhìn gương mặt đau lòng của nó, anh không nỡ rời đi chút nào, tiến lại gần ôm nó vào lòng, thủ thỉ.
- Di Hân của anh ngoan, ở nhà chăm sóc ba và mẹ của em có được không? Anh đi rồi sẽ về mà, hai tháng thật ra trôi qua rất nhanh.
- Em không chịu được… cảm giác cô đơn lần nữa.
Nghe được bốn chữ “ cô đơn lần nữa” thì tim anh lại nhói lên. Anh biết nó đã trải qua những gì, biết nó đang cần anh ủng hộ tinh thần, cần anh che chở vượt qua thời kì khó khăn này, nhưng anh đi rồi… ai sẽ làm điều đó? Hàn Phong thậm chí còn chưa xuất hiện.
- Di Hân của anh ngoan, anh không thể không đi được.
Di Hân buông đũa, chạy vội về phòng để không nhìn thấy gương mặt của anh nữa. Nó gào lên trong phòng, nước mắt cứ mà rơi không thương tiết. Thiên Vũ đứng ngoài cửa nghe được tiếng nất mà lòng không khỏi đau khổ. Việc lần này anh viện cớ là đi khảo sát cổ phiếu nhưng thật ra là do Cha ( vua của Devil) gọi anh về. Đứng cạnh phòng nó một lúc lâu rồi anh chậm rãi bước về phòng mình. Đôi mắt vô hồn không một chút cảm xúc cứ thế mà nhìn ánh trắng chiếu qua khung sắt. Lòng anh bây giờ thật sự rất phức tạp, anh biết chắc khoảng thời gian anh đi sẽ có chuyện xảy ra với Di Hân, nhưng đó cũng là ý của sinh mệnh rồi còn gì…
***
Sáng hôm sau.
- Di Hân, anh vào được không?
- Được.
Anh mở cửa phòng bước vào nhẹ nhàng. Chợt, lòng anh thắt lại khi thấy đôi mắt sưng húp của nó, quầng thăm mắt càng đậm hơn chứng tỏ đêm qua nó không hề chợp mắt. Trong lòng Thiên Vũ có chút hạnh phúc, nó vì anh mà lo lắng đến vậy…
- Anh có chuyện gì sao?
- À, không có gì nghiêm trọng đâu… anh đến là để đưa em vật này. – Nói rồi anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền cẩm thạch rất đẹp. Hình dáng tựa như giọt nước, tao nhã. Bên trong chứa chất lỏng màu đỏ, là máu của Bạch Phách ( Hổ Trắng), là vật nuôi lâu đời của Thiên Vũ. Xung quanh còn phát ra ánh quào quang màu tím đậm, vẻ quyền bí.
- Nhìn nó đẹp quá. – Di Hân ngẩn ngơ thốt lên.
- Bên trọng sợi dây chuyền này là máu của Bạch Phách, bất kể chuyện gì nguy hiểm thì nó vẫn luôn hiện hình bảo vệ em. Nhớ đừng tháo nó ra cho đến khi anh trở về. Ngoài ra đây cũng là vật để chứng tỏ em là người nhà của Hoàng Tử Devil, đến bất cứ đâu em cũng sẽ được bảo vệ.
- Em… cảm ơn anh. – Nó lao đến ôm anh vào lòng, biết là cuộc chia tay nào cũng đầy rẫy niềm đau và nước mắt… Anh đau lòng không muốn buôn nó ra…
- Em đừng khóc, anh đau lòng lắm.
- Anh đi bảo trọng nhé, nhớ gọi điện về cho em thường xuyên… và sớm trở về…
- Anh biết rồi…
Anh cứ thể rời đi vào sáng sớm Chủ nhật, nó nhận ra thật là đau, thật xót… Anh đang rời xa nó, cuộc sống mới sẽ lại đến với nó, rồi nỗi đau sẽ dần lớn lên, đánh gục đi ý chí mạnh mẽ kia. Dẫu vậy, vẫn có người luôn che chở, ủng hộ tinh thần cho nó ở một nơi xa xôi…