Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Đẹp trai thích bám người
Sáng sớm cựa mình cô thấy rất bức bối, không sao mà lật người nổi, mở mắt ra thì thật sự không nói nên lời, rõ ràng lúc đi ngủ rất nghiêm chỉnh, mà sao ngủ rồi thì như con gấu gola vậy. Sở Kỷ Quân thật sự coi cô là cái gối ôm mà quấn lấy, anh nằm gọn trong lòng cô, hai tay ôm lấy eo cô, chả biết ngủ mơ thấy cái gì lâu lâu còn dụi đầu vào eo cô rồi cười rất mãn nguyện. Sao nhìn kiểu gì cũng giống hình ảnh con ôm mẹ âu yếm trong mấy câu chuyện về tình mẫu tử, đang tự mình suy diễn thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình, lắc đầu vội xua đi hình ảnh trong đầu, làm gì có đứa con nào lớn tuổi hơn mẹ nó chứ. Rướn người với lấy điện thoại tắt chuông, cô gỡ tay anh ra rồi nhẹ nhàng xuống giường đi đến ngồi gần cửa sổ, cố không làm anh thức giấc. Lúc này mới nhỏ giọng nói vào điện thoại
- Chị nghe.
- Em cũng không muốn làm phiền chị đâu nhưng em tức quá. Chị không biết đâu, tại sao họ có thể thêm mắm dặm muối như vậy chứ…
Vừa nghe điện thoại, giọng của Tô Nhi đã vọng lại nghe rất tức giận. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra vội ngắt lời cô nàng nói nhiều này lại:
- Em tức cái gì mà gọi cho chị? Có chuyện gì à?
Nghe giọng nói bình tĩnh của Hứa Nghiêm thì Tô Nhi hơi đơ một lát:
- Ơ… chị tôi ơi, chị vẫn chưa lên mạng sao? Người ta sắp bôi đen chị đến không nhìn thấy người luôn rồi mà sao chị có thể bình tĩnh như vậy. Bình thường chị hay trực trên mấy cái diễn đàn xem người ta có nói xấu hay chê chị không cơ mà, không phải còn lôi tài khoản phụ ra nói lại với người ta sao? Thế mà giờ chị hỏi em chuyện gì à? Ôi trời, cái vụ vai diễn nữ phụ trong “Thiên hành giả” kia đúng như chị đoán, cái vai đó rơi vào tay Diệp Thanh Thanh thì thôi đi, vậy mà đội ngũ của cô ta lại nói bóng nói gió là do chị thái độ làm việc không chuyên nghiệp nên mới bị đổi người diễn.
Cô nghe qua thì cũng hiểu phần nào nhưng lại không hề có sự tức giận nào, dù sao tình huống này kiếp trước cô cũng đã từng trải qua mà cô của kiếp này thì gặp như cơm bữa. Hứa Nghiêm chỉ mới được để ý đến trong hai năm đổ lại, các nhân vật từ quần chúng đến vai phụ Hứa Nghiêm đều đóng qua, nhưng khi đóng vai phản diện thì hình ảnh của cô mới thật sự nổi bật trong mắt công chúng.
Vì đóng vai phản diện nên có một phần người ghét nhân vật trong phim mà ghét luôn người đóng, nhiều người có khi hỏi tên Hứa Nghiêm thì không nhớ nhưng nhắc tên vai phản diện thì lại nhớ ra. Vậy nên sự nổi tiếng của Hứa Nghiêm có hơi buồn cười, có thể nói ra ngoài đường gần như chả ai nhận ra nhưng ở trên mạng thì không ai là không biết, nhận được sự nổi tiếng nên mọi hành động, lời nói, cử chỉ đều phải chú ý. Hứa Nghiêm trong truyện lại được dựng sẵn là một pháo hôi, tính cách và thái độ đều kém nên bị công kích hay bôi xấu chỉ như tình tiết được sắp đặt sẵn cho còn đường pháo hôi sau này. Cô thở dài một hơi não nề rồi khuyên Tô Nhi:
- Em đó, chị bình tĩnh như vậy, em tức giận gì chứ? Chị cho em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, lên mạng hóng hớt cái gì hả? Mấy vụ như này không phải xảy ra như cơm bữa sao, qua hai đến ba tuần nữa kiểu gì cũng lắng xuống thôi. Em cứ mặc kệ, đừng có phản hồi lại cái gì. Chị tắt máy đây.
- Nhưng mà, chị….
Không gian lại trở nên im lặng, nói thì nói như vậy nhưng cô vẫn có chút tò mò, mở ForumZ* ra xem, tài khoản của cô có hơn sáu trăm nghìn người theo dõi, lướt dòng thời gian thì cũng không có gì đặc sắc chỉ toàn mấy bài quảng bá phim với quảng cáo nhưng ra đến trang chủ trên diễn đàn thì vô cùng đặc sắc. Cô thấy bài viết của Diệp Thanh Thanh, cô ta cảm ơn cô vì đã cho cô ta cơ hội có được vai diễn này, dưới bài lại không biết xuất hiện đâu ra một nick có tên ‘TX’ nhận mình là nhân viên đoàn phim “Thiên hành giả” nói rằng do hôm kí hợp đồng Hứa Nghiêm không đến khiến đạo diễn vô cùng tức giận nên vai diễn được chuyển qua cho Diệp Thanh Thanh. Đại khái là ý muốn nói cô không có sự chuyên nghiệp, thái độ cực kém nên không được nhận vai diễn.
Theo như cô nhớ thì hôm đi khí hợp đồng cũng là hôm cô xuyên vào quyển tiểu thuyết này, hôm đó Hứa Nghiêm trên đường đi kí hợp đồng xảy ra xô xát còn bị bắt đi, bị đánh đến chết cho đến khi cô xuyên qua. Cô bị như vậy, ai có lợi nhất, đã hưởng lợi còn dám hiên ngang hắt 'xô nước bẩn' này vào người cô. Xem một lúc cô lại quay ra ForumC**, cũng chả mấy bạn bè đếm sơ qua có hơn mười lăm người, có vẻ như Hứa Nghiêm cũng không thường xuyên trò chuyện hay liên lạc với ai. Cô tắt điện thoại, đứng lên rồi quay lại đằng sau thì giật mình, một tay ôm lấy ngực trái một tay bám lấy cửa sổ:
- Ôi mẹ ơi, ôi ôi, tim ngừng đập rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì anh bật cười:
- Ha… Nhìn mẹ thật ngốc, tim ngừng đập thì mẹ chết rồi.
Anh cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngẩng lên mới nhìn rõ nụ cười của anh, ánh sáng chiếu vào từng góc cạnh trên khuôn mặt anh, làn da không tỳ vết, hàng mi rung rung, mắt nheo lại vì chói. Mỗi cử chỉ trên khuôn mặt cô đều thấy rất đẹp, nhưng có đẹp như thế nào cũng không làm cho cô bớt hoảng hồn, cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
- Anh định hù chết người ta hả? Làm cái gì mà đừng lù lù ngay đằng sau người khác mà không một tiếng động thế?
Đã thu lại nụ cười nhưng ánh mắt thì vẫn toát lên niềm vui, anh liếc mắt xung quanh rồi viện lý do:
- Chẳng phải con thấy mẹ chú tâm quá nên không dám làm phiền sao? Sao mẹ dậy rồi mà không gọi con? Để con đi chuẩn bị bữa sáng.
Anh nói rồi đi ra khỏi phòng không để cô có cơ hội trách thêm câu nào. Cô đợi tim mình bình tĩnh lại rồi đi rửa mặt, lúc cô ra bàn ăn thì bữa sáng cũng đã xong, có trứng ốp la bánh mì nướng và sữa. Bếp gần ngay phòng tắm ngoài nên cô có thể nhìn thấy cô đang đánh răng, cả người anh mặc đồ ngủ toàn hình vịt Donald tay cầm cốc đánh răng có in hình Hello Kitty, nhìn kiểu gì cũng thấy thật đẹp mắt, cô cứ nhìn rồi tâm đắc cười cười.
Lúc mua quần áo đồ ngủ là do cô chọn còn cốc là của cô đưa anh, cô cảm thấy anh rất hợp với những thứ dễ thương như vậy, giờ nhìn thấy quả thực càng hợp hơn. Anh rửa mặt xong, đi ra thì thấy cô đang nhìn mình cười cười nên cũng cười theo cô.
“Ôi trời, nhìn đáng yêu chết đi được.”
Cô kéo ghế bên cạnh mình ra rồi vỗ vỗ xuống ghế:
- Nào, Quân Quân ngồi đây. - Người nào đó nghe hai chữ ‘Quân Quân’ thì cong đuôi đi đến.
Thật ra cô có một bí mật, trước kia khi cô nổi tiếng cô vẫn luôn chú ý hành động cử chỉ của mình. Thích gì cũng không thể hiện ra, làm gì cũng luôn chừng mực, hình tượng mà cô duy trì luôn rất hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng thật ra, cô rất thích những thứ dễ thương, cô gần như không có sức phản kháng với sự dễ thương. Sau khi xuyên vào một nhân vật pháo hôi trong tiểu thuyết thì cô muốn sống như cô vẫn luôn ước, không câu nệ, không để ý, sống vì bản thân. Cô sẽ không đi theo con đường cũ của kiếp trước, cũng sẽ không đi theo tình tiết truyện mà cô sẽ làm theo ý của cô, làm những điều mình thích, thử làm những điều mình chưa từng làm.
Sở Kỷ Quân xuất hiện ngay khi cô vừa xuyên qua, có lẽ do ngẫu nhiên, anh như một biến số bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời thứ hai của cô, là một người trưởng thành nhưng anh cứ ngây thơ ngoan ngoãn và dễ thương như một đứa trẻ, cô làm sao mà từ chối hay bỏ rơi anh được.
________ dải phân cách ____________
Ở tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố B, trong phòng làm việc:
- Ông đừng lo lắng, ông còn không hiểu thằng bé sao? Nó đi đâu đó vài ngày rồi lại về thôi. - Sở Kỷ Hành vừa khuyên ông mình, vừa xem xét mấy bức ảnh trên bàn làm việc.
- Bình thường ông không nói, nó chống đối ông thế nào cũng được, nhưng buổi họp cổ đông hai hôm trước quan trọng như vậy nó cũng không tham gia. Điện thoại gọi thì không nghe, hai hôm nay cũng không về nhà càng không cho ông một câu trả lời thích đáng. Thật là muốn làm ông tức chết.
Sở Kỷ Hành cầm mấy bức ảnh lên, suy xét một lúc rồi nói:
- Ông để đó cho con, con sẽ cho ông một câu trả lời hợp lý.
Nói xong anh tắt máy, nhìn lại mấy bức ảnh, trong cảnh là cảnh chụp lại hình ảnh vỡ nát của chiếc siêu xe gần dìa đường cao tốc, nhìn kĩ thì có thể thấy được biển xe bị văng ra mắc ở rào chắn. Mà biển số xe của chiếc xe này chính là chiếc xe mà năm ngoái Sở Kỷ Quân vừa mới sưu tầm. Anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý:
- Cậu điều tra hành trình của một chiếc xe cho tôi, biển số xe tôi vừa mới gửi.
Anh rất hiểu em trai mình, nó thích sưu tầm xe và rất quý chúng. Anh nhớ có một lần, anh có việc gấp lấy xe của nó đi có để lại lời nhắn rồi, mà nó coi anh như kẻ cướp xe ngay lập tức báo án hại một phen dở khóc dở cười. Anh lúc đó rất tức giận, đến anh ruột nó mà nó cũng không thể cho mượn, lúc đến tìm nó hỏi thì nó thản nhiên nói rằng:
- Anh có hỏi mượn em, nhưng em không cho mượn mà anh vẫn lấy thì đó là hành vi trộm cắp, dù có là anh trai ruột thì cũng không được bao che. Với cả, em lại phải mất tiền đi rửa xe đây này.
- Em còn thiếu ít tiền đấy à?
- Người ta thường nói dùng tiền để rút ngắn thời gian còn gì, vậy mà em vừa mất tiền rửa xe lại còn không thể dùng đến nó trong hai ngày tới.
Lúc đó, đến anh trai nó mà nó còn không cho mượn thì làm gì có chuyện nó cho người ta mượn rồi để chiếc xe của nó tan tành như này. Sáng nay khi đang làm việc, có số điện thoại của bên cảnh sát giao thông gọi đến cho Sở Kỷ Hành, họ nói rằng có một chiếc xe chạy quá tốc độ trong đêm khi họ tra lại CCTV thì nó đã xảy ra tại nạn nhưng điều lạ lùng là lại không có một ai trong xe chỉ thấy một chiếc điện thoại, xem dữ liệu trong điện thoại thì số điện thoại gọi đến gần nhất là số điện thoại của Sở Kỷ Hành.
*CCTV là camera quan sát nhá các bạn
(*: các bạn cứ tưởng tượng nó là một app giống với Facebook bên mình hay Weibo bên Trung nhá. **: còn app này là kiểu nhắn tin giống Zalo hay Wechat ấy)
- Chị nghe.
- Em cũng không muốn làm phiền chị đâu nhưng em tức quá. Chị không biết đâu, tại sao họ có thể thêm mắm dặm muối như vậy chứ…
Vừa nghe điện thoại, giọng của Tô Nhi đã vọng lại nghe rất tức giận. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra vội ngắt lời cô nàng nói nhiều này lại:
- Em tức cái gì mà gọi cho chị? Có chuyện gì à?
Nghe giọng nói bình tĩnh của Hứa Nghiêm thì Tô Nhi hơi đơ một lát:
- Ơ… chị tôi ơi, chị vẫn chưa lên mạng sao? Người ta sắp bôi đen chị đến không nhìn thấy người luôn rồi mà sao chị có thể bình tĩnh như vậy. Bình thường chị hay trực trên mấy cái diễn đàn xem người ta có nói xấu hay chê chị không cơ mà, không phải còn lôi tài khoản phụ ra nói lại với người ta sao? Thế mà giờ chị hỏi em chuyện gì à? Ôi trời, cái vụ vai diễn nữ phụ trong “Thiên hành giả” kia đúng như chị đoán, cái vai đó rơi vào tay Diệp Thanh Thanh thì thôi đi, vậy mà đội ngũ của cô ta lại nói bóng nói gió là do chị thái độ làm việc không chuyên nghiệp nên mới bị đổi người diễn.
Cô nghe qua thì cũng hiểu phần nào nhưng lại không hề có sự tức giận nào, dù sao tình huống này kiếp trước cô cũng đã từng trải qua mà cô của kiếp này thì gặp như cơm bữa. Hứa Nghiêm chỉ mới được để ý đến trong hai năm đổ lại, các nhân vật từ quần chúng đến vai phụ Hứa Nghiêm đều đóng qua, nhưng khi đóng vai phản diện thì hình ảnh của cô mới thật sự nổi bật trong mắt công chúng.
Vì đóng vai phản diện nên có một phần người ghét nhân vật trong phim mà ghét luôn người đóng, nhiều người có khi hỏi tên Hứa Nghiêm thì không nhớ nhưng nhắc tên vai phản diện thì lại nhớ ra. Vậy nên sự nổi tiếng của Hứa Nghiêm có hơi buồn cười, có thể nói ra ngoài đường gần như chả ai nhận ra nhưng ở trên mạng thì không ai là không biết, nhận được sự nổi tiếng nên mọi hành động, lời nói, cử chỉ đều phải chú ý. Hứa Nghiêm trong truyện lại được dựng sẵn là một pháo hôi, tính cách và thái độ đều kém nên bị công kích hay bôi xấu chỉ như tình tiết được sắp đặt sẵn cho còn đường pháo hôi sau này. Cô thở dài một hơi não nề rồi khuyên Tô Nhi:
- Em đó, chị bình tĩnh như vậy, em tức giận gì chứ? Chị cho em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, lên mạng hóng hớt cái gì hả? Mấy vụ như này không phải xảy ra như cơm bữa sao, qua hai đến ba tuần nữa kiểu gì cũng lắng xuống thôi. Em cứ mặc kệ, đừng có phản hồi lại cái gì. Chị tắt máy đây.
- Nhưng mà, chị….
Không gian lại trở nên im lặng, nói thì nói như vậy nhưng cô vẫn có chút tò mò, mở ForumZ* ra xem, tài khoản của cô có hơn sáu trăm nghìn người theo dõi, lướt dòng thời gian thì cũng không có gì đặc sắc chỉ toàn mấy bài quảng bá phim với quảng cáo nhưng ra đến trang chủ trên diễn đàn thì vô cùng đặc sắc. Cô thấy bài viết của Diệp Thanh Thanh, cô ta cảm ơn cô vì đã cho cô ta cơ hội có được vai diễn này, dưới bài lại không biết xuất hiện đâu ra một nick có tên ‘TX’ nhận mình là nhân viên đoàn phim “Thiên hành giả” nói rằng do hôm kí hợp đồng Hứa Nghiêm không đến khiến đạo diễn vô cùng tức giận nên vai diễn được chuyển qua cho Diệp Thanh Thanh. Đại khái là ý muốn nói cô không có sự chuyên nghiệp, thái độ cực kém nên không được nhận vai diễn.
Theo như cô nhớ thì hôm đi khí hợp đồng cũng là hôm cô xuyên vào quyển tiểu thuyết này, hôm đó Hứa Nghiêm trên đường đi kí hợp đồng xảy ra xô xát còn bị bắt đi, bị đánh đến chết cho đến khi cô xuyên qua. Cô bị như vậy, ai có lợi nhất, đã hưởng lợi còn dám hiên ngang hắt 'xô nước bẩn' này vào người cô. Xem một lúc cô lại quay ra ForumC**, cũng chả mấy bạn bè đếm sơ qua có hơn mười lăm người, có vẻ như Hứa Nghiêm cũng không thường xuyên trò chuyện hay liên lạc với ai. Cô tắt điện thoại, đứng lên rồi quay lại đằng sau thì giật mình, một tay ôm lấy ngực trái một tay bám lấy cửa sổ:
- Ôi mẹ ơi, ôi ôi, tim ngừng đập rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì anh bật cười:
- Ha… Nhìn mẹ thật ngốc, tim ngừng đập thì mẹ chết rồi.
Anh cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngẩng lên mới nhìn rõ nụ cười của anh, ánh sáng chiếu vào từng góc cạnh trên khuôn mặt anh, làn da không tỳ vết, hàng mi rung rung, mắt nheo lại vì chói. Mỗi cử chỉ trên khuôn mặt cô đều thấy rất đẹp, nhưng có đẹp như thế nào cũng không làm cho cô bớt hoảng hồn, cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
- Anh định hù chết người ta hả? Làm cái gì mà đừng lù lù ngay đằng sau người khác mà không một tiếng động thế?
Đã thu lại nụ cười nhưng ánh mắt thì vẫn toát lên niềm vui, anh liếc mắt xung quanh rồi viện lý do:
- Chẳng phải con thấy mẹ chú tâm quá nên không dám làm phiền sao? Sao mẹ dậy rồi mà không gọi con? Để con đi chuẩn bị bữa sáng.
Anh nói rồi đi ra khỏi phòng không để cô có cơ hội trách thêm câu nào. Cô đợi tim mình bình tĩnh lại rồi đi rửa mặt, lúc cô ra bàn ăn thì bữa sáng cũng đã xong, có trứng ốp la bánh mì nướng và sữa. Bếp gần ngay phòng tắm ngoài nên cô có thể nhìn thấy cô đang đánh răng, cả người anh mặc đồ ngủ toàn hình vịt Donald tay cầm cốc đánh răng có in hình Hello Kitty, nhìn kiểu gì cũng thấy thật đẹp mắt, cô cứ nhìn rồi tâm đắc cười cười.
Lúc mua quần áo đồ ngủ là do cô chọn còn cốc là của cô đưa anh, cô cảm thấy anh rất hợp với những thứ dễ thương như vậy, giờ nhìn thấy quả thực càng hợp hơn. Anh rửa mặt xong, đi ra thì thấy cô đang nhìn mình cười cười nên cũng cười theo cô.
“Ôi trời, nhìn đáng yêu chết đi được.”
Cô kéo ghế bên cạnh mình ra rồi vỗ vỗ xuống ghế:
- Nào, Quân Quân ngồi đây. - Người nào đó nghe hai chữ ‘Quân Quân’ thì cong đuôi đi đến.
Thật ra cô có một bí mật, trước kia khi cô nổi tiếng cô vẫn luôn chú ý hành động cử chỉ của mình. Thích gì cũng không thể hiện ra, làm gì cũng luôn chừng mực, hình tượng mà cô duy trì luôn rất hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng thật ra, cô rất thích những thứ dễ thương, cô gần như không có sức phản kháng với sự dễ thương. Sau khi xuyên vào một nhân vật pháo hôi trong tiểu thuyết thì cô muốn sống như cô vẫn luôn ước, không câu nệ, không để ý, sống vì bản thân. Cô sẽ không đi theo con đường cũ của kiếp trước, cũng sẽ không đi theo tình tiết truyện mà cô sẽ làm theo ý của cô, làm những điều mình thích, thử làm những điều mình chưa từng làm.
Sở Kỷ Quân xuất hiện ngay khi cô vừa xuyên qua, có lẽ do ngẫu nhiên, anh như một biến số bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời thứ hai của cô, là một người trưởng thành nhưng anh cứ ngây thơ ngoan ngoãn và dễ thương như một đứa trẻ, cô làm sao mà từ chối hay bỏ rơi anh được.
________ dải phân cách ____________
Ở tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố B, trong phòng làm việc:
- Ông đừng lo lắng, ông còn không hiểu thằng bé sao? Nó đi đâu đó vài ngày rồi lại về thôi. - Sở Kỷ Hành vừa khuyên ông mình, vừa xem xét mấy bức ảnh trên bàn làm việc.
- Bình thường ông không nói, nó chống đối ông thế nào cũng được, nhưng buổi họp cổ đông hai hôm trước quan trọng như vậy nó cũng không tham gia. Điện thoại gọi thì không nghe, hai hôm nay cũng không về nhà càng không cho ông một câu trả lời thích đáng. Thật là muốn làm ông tức chết.
Sở Kỷ Hành cầm mấy bức ảnh lên, suy xét một lúc rồi nói:
- Ông để đó cho con, con sẽ cho ông một câu trả lời hợp lý.
Nói xong anh tắt máy, nhìn lại mấy bức ảnh, trong cảnh là cảnh chụp lại hình ảnh vỡ nát của chiếc siêu xe gần dìa đường cao tốc, nhìn kĩ thì có thể thấy được biển xe bị văng ra mắc ở rào chắn. Mà biển số xe của chiếc xe này chính là chiếc xe mà năm ngoái Sở Kỷ Quân vừa mới sưu tầm. Anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý:
- Cậu điều tra hành trình của một chiếc xe cho tôi, biển số xe tôi vừa mới gửi.
Anh rất hiểu em trai mình, nó thích sưu tầm xe và rất quý chúng. Anh nhớ có một lần, anh có việc gấp lấy xe của nó đi có để lại lời nhắn rồi, mà nó coi anh như kẻ cướp xe ngay lập tức báo án hại một phen dở khóc dở cười. Anh lúc đó rất tức giận, đến anh ruột nó mà nó cũng không thể cho mượn, lúc đến tìm nó hỏi thì nó thản nhiên nói rằng:
- Anh có hỏi mượn em, nhưng em không cho mượn mà anh vẫn lấy thì đó là hành vi trộm cắp, dù có là anh trai ruột thì cũng không được bao che. Với cả, em lại phải mất tiền đi rửa xe đây này.
- Em còn thiếu ít tiền đấy à?
- Người ta thường nói dùng tiền để rút ngắn thời gian còn gì, vậy mà em vừa mất tiền rửa xe lại còn không thể dùng đến nó trong hai ngày tới.
Lúc đó, đến anh trai nó mà nó còn không cho mượn thì làm gì có chuyện nó cho người ta mượn rồi để chiếc xe của nó tan tành như này. Sáng nay khi đang làm việc, có số điện thoại của bên cảnh sát giao thông gọi đến cho Sở Kỷ Hành, họ nói rằng có một chiếc xe chạy quá tốc độ trong đêm khi họ tra lại CCTV thì nó đã xảy ra tại nạn nhưng điều lạ lùng là lại không có một ai trong xe chỉ thấy một chiếc điện thoại, xem dữ liệu trong điện thoại thì số điện thoại gọi đến gần nhất là số điện thoại của Sở Kỷ Hành.
*CCTV là camera quan sát nhá các bạn
(*: các bạn cứ tưởng tượng nó là một app giống với Facebook bên mình hay Weibo bên Trung nhá. **: còn app này là kiểu nhắn tin giống Zalo hay Wechat ấy)