Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Chết đi và sống lại.
Trên đoạn đường X, cảnh tưởng khiến người nhìn sợ hãi, một chiếc xe bị văng ra khỏi lòng đường va vào hàng rào chắn, đầu xe bênh lên bốc khói dữ dội. Giữa lòng đường, người con gái nằm bất động ở đó, cô mặc một bộ váy trắng muốt, máu lan ra một khoảng nhuộm đỏ cả người cô.
Nếu đến gần sẽ nhận ra rằng, người con gái đó thật sự rất đẹp, cô như một đóa hoa bỉ ngạn khiến bao người ước muốn mà không với tới được. Cảnh tượng thật khiến cho người khác hãi hùng nhưng lại đẹp đến quỷ dị.
Cô cảm thấy khó thở quá, mắt không mở nổi, chân tay rã rời không cử động được, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Cô nhớ đến lúc trước khi mình ngất đi... Tiếng xe cứu thương, tiếng dồn dập, tiếng bàn tán của mọi người xung quanh,... dần dần thế giới bỗng im lặng cô không còn nghe thấy tiếng gì nữa, cô sắp rời xa thế giới này ư?
Cả người Hứa Nghiêm được nhấc bổng đưa lên cáng, có người hét to:
- Vẫn còn thở, nhanh đưa đến bệnh viện, cấp cứu ngay.
Ha, thật tốt, cái người bác sĩ xa lạ này muốn cứu cô. Vậy mà tại sao... người đàn ông cô yêu, người bạn thân cô tin tưởng lại bỏ mặc cơ hội cứu sống cô. Tại sao, chết rồi không phải hết rồi sao, tại sao... tại sao lại nói ra hết tất cả sự thật, để cô không cam lòng mà chết sao? Muốn cô chết đi rồi vẫn phải chịu đau khổ uất ức?
Ngay khi vừa gặp tai nạn, cô nhìn thấy họ ngay trước mắt, họ đã cười cô ngu ngốc... mà người ngu ngốc cô đây đã hết giá trị lợi dụng. Người đàn ông cô tưởng vẫn luôn yêu mình hóa ra bấy lâu nay lại yêu bạn thân của cô, người cô vẫn luôn xem là bạn thân lại ghen ghét, ngầm hãm hại cô. Rõ ràng có thể cứu cô nhưng họ lại không cứu, mặc cho cô nằm đấy.
Lúc đấy cô đã khóc, cô đã lắc đầu, bàn tay đầy máu nắm lấy ống quần của người đàn ông, ánh mắt cầu xin, xin anh ta hãy nghĩ lấy tình cảm giữa hai người mà cứu cô. Biết được sự thật thì sao, khi nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết cô còn có thể đau lòng hay phẫn uất sao? Chỉ cần được sống thì đều có thể làm lại... Nhưng ngọn lửa cuối cùng đã bị dập tắt.
Bầu trời hôm nay thật đẹp, huyền ảo và đầy sao, bỗng nhiên Hứa Nghiêm cảm thấy đời này mình sống thật vô nghĩa, như một con rối mặc cho người khác điều khiển.
Ha... thật thảm hại mà.
Hứa Nghiêm ơi Hứa Nghiêm, thật sự ngu ngốc làm sao? Sao vẫn còn tin tưởng vào những thứ cặn bã như thế chứ?
Hơi thở cô bỗng dồn dập, cô cười mà nước mắt cứ trào ra, cô nhớ ba mẹ, nhớ về gia đình, những ký ức tươi đẹp cứ dần dần hiện ra. Những cái ôm của mẹ, những món ngon của ba,…nhưng đâu còn nữa ba mẹ cũng đã bỏ cô mà đi trong một vụ hỏa hoạn vào 2 năm trước. Trên thế giới này đã chả còn gì để cô lưu luyến nhưng bản năng mách bảo rằng, cô vẫn muốn được sống hay nói đúng hơn cô … sợ chết.
Hóa ra cảm giác trước lúc chết là như thế này, khi biết được bao nhiêu sự thật, cô đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là tim cô đang rỉ máu rất nhiều, rất nhiều...
Cô không cam lòng mình chết như vậy, thật sự không cam lòng.
- Bác sĩ bệnh nhân đã ngừng thở, tim đã ngừng đập.
- Mau, máy kích tim. Chuẩn bị một... hai... ba...
Cô không còn cảm nhận được gì nữa.
____________ dải phân cách ________________
Đâu đó trong con hẻm nhỏ vọng lại :
- Đại ca, anh nói xem con nhỏ đó có chết không?
- Chết làm sao được, nó vẫn còn thở. Nhanh nhanh rời khỏi đây, dính vào cảnh sát thì không hay.
- Vâng.
Vài bóng người đi dần, con hẻm vắng lặng, trong góc khuất người con gái bỗng nhiên ngồi dậy:
- Đau quá. Khụ...khụ..
Sống?! Cô vẫn còn sống? Cô nhìn xung quanh con hẻm, nơi này chất đầy những bao rác bẩn bỉu, mùi hôi thối ẩm mốc xộc lên mũi làm cô tỉnh táo. Toàn thân đau nhức, trên tay có mấy vết bầm tím nhìn như vết thương lâu rồi chưa lành hẳn, chằng chịt với mấy vết lần đỏ mới bị đánh, quần áo thì lem nhem bẩn thỉu. Nhìn thấy phía trước có tia ánh sáng hắt vào, cô gượng mình dựa vào tường từng bước, bước về phía trước. Cô không biết tại sao mình ở nơi đây, cũng không biết tại sao mình vẫn còn sống. Nhưng sự đau đớn này cho cô hiểu rõ... cô vẫn còn sống, không, là nhất định phải sống. Với niềm tin đó, cơn đau như giảm đi, bước chân cô cũng nhanh hơn dần dần tiến về phía trước.
Cô bám vào tường đi ra đường chính, khác với sự lặng lẽ vừa nãy, sự sầm uất nơi đây khiến cô chưa thích ứng kịp, hình như đang có lễ hội gì đó, mọi người xô đẩy nhau, xe cộ tấp nập.
Cô bắt xe về nhà, ba mẹ đã có mua một ngôi nhà ở khu Thái Hòa cách thành phố hơn 20 km, đó là thứ duy nhất hai người để lại cho cô sau khi mất, ở đó nhịp sống chậm hơn so với trong thành phố, trước kia cô thích cuộc sống sầm uất, thích thể hiện mình nên mới vào thành phố học làm diễn viên, tài năng của cô giống như viên ngọc thô được người ta mài dũa thành viên kim cương sáng giá. Chỉ trong 5 năm, cái tên Hứa Nghiêm vang xa trong giới nghệ sĩ, sự nghiệp của cô thăng tiến không ngừng, chỉ có lên chứ không có xuống, giật về tay nhiều giải thưởng xuất sắc.
Cô cười khinh, như thế thì sao chứ? Tài năng thì sao? Vẫn ngu ngốc đó thôi, không phải vẫn bị lừa dối bởi chính người mình đã yêu và bị hãm hại bởi người bạn thân cô vẫn luôn tin tưởng như chị em sao. Tài năng là như vậy, nhưng cô rất không được người khác ưa thích, càng nổi tiếng cô càng kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.
Người khác kêu cô kiêu ngạo, cô có tài năng kiêu ngạo thì có gì sai. Người khác kêu cô không coi ai ra gì, cô dạy dỗ hậu bối cũng sai sao? Người khác kêu cô ngạo mạn, còn chẳng phải vì ghen ghét cô sao?
Cô thông minh lý trí trong mọi việc, nhưng tình yêu là thứ gì lại khiến cô ngu ngốc như vậy, trở thành một đứa ngu ngốc bị chính người mình yêu thương và tin tưởng hại chết... Cái thứ tra nam, lợi dụng tình yêu của cô, dẫm đạp lên sự nghiệp của cô để đi lên, đáng để cô yêu sao, đáng để đau lòng sao? Loại tiện nhân, lợi dụng lòng tin của cô, lừa dối cô bao nhiêu lần, cướp đi mọi thứ của cô, thế là bạn thân sao? Tốt nhất đừng bao giờ để cô gặp lại những thứ cặn bã như vậy, tốt nhất đừng đụng vào cô, nếu không cô có thù tất báo, sẽ không khiến mình chịu ủy khuất nữa.
Cô rất ít khi về đây, giờ đây bỗng thấy lạ lẫm quá, ngôi nhà không quá lớn, trước nhà có một khoảng sân nhỏ. Mặc dù ít khi ở đây nhưng sao cô thấy nó có vẻ sạch sẽ hơn cô tưởng . Cô bấm vân tay vào nhà, vừa nắm tay vào chốt cửa bỗng cô cảm giác có gì đó bám lấy chân mình, nhìn xuống thì thấy đó là một cánh tay, cô hoảng hốt ngã ra đằng sau, vung vẩy cố gỡ chân mình ra khỏi tay người kia. Sức nắm không mạnh, cánh tay bị hất sang 1 bên, men theo chút ánh sáng bên trong hất ra cô nhìn thấy có người nằm ngay cạnh cửa. cô hơi lưỡng lự lại gần:
- Ai vậy? Này!
Cô nhìn gần hơn mới để ý, đó là một người đàn ông và anh ta đang chảy máu, cô lay nhẹ tay anh ta:
- Nè, còn sống không, anh gì ơi?
Đưa tay kiểm tra hơi thở và động mạch, cô khẽ thở hắt ra:
- Ngất rồi sao?
Cô đang phân vân không biết có nên đưa anh ta đi bệnh viện không vì giờ đã muộn lắm rồi và cô cũng không còn đồng tiền nào trong người sau khi trả tiền taxi thì trời bỗng nổi sấm chớp, có vài hạt mưa đã rơi, cô vội vã đưa anh ta vào nhà :
- Coi như anh may mắn vì gặp được tôi.
Vất vả lắm mới đỡ được anh ta vào nhà, cô vội đi lấy nước khử trùng lau qua từng vết thương, chân tay chỉ là những vết xước nhỏ, sau đó tìm bộ sơ cứu băng lại vết thương cho anh ta, nặng nhất là vết thương sau đầu, nhìn không sâu nhưng dù gì cũng ở phần đầu nên rất khó nói có nguy hiểm hay không. Vết thương sau đầu chảy rất nhiều máu, cô băng bó rất cẩn thận, những vết thương khác cô chỉ cầm máu rồi bôi thuốc. Cái này vẫn sẽ đợi anh ta tỉnh lại rồi khuyên anh ta đi bệnh viện kiểm tra thì hơn. Cô là diễn viên từng đóng rất nhiều vai như bác sĩ, y tá,...nên mấy cái này cô từng thực hành và diễn tập qua nên mấy chuyện sơ cứu như này cô vẫn làm được.
Xong xuôi đâu đấy, cô đi tắm rửa, nhìn lại mình trong gương cô hơi sửng sốt, người trong gương... không phải cô, đúng là có vài nét giống cô nhưng lại có phần sắc xảo rõ nét hơn, vừa có chút điềm đạm đáng yêu lại vừa có chút nhu mì quyến rũ và hình như còn có chút trẻ hơn. Cô đứng trân trân trước gương hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện rất nhiều kí ức, hóa ra cô thật sự đã chết nhưng cô đã sống lại… trong một cuốn tiểu thuyết?
Cuốn tiểu thuyết đó kể về hành trình gian nan chinh phục vợ của nam chính, câu chuyện là mô tuýp quen thuộc tình một đêm bất ngờ, nữ chính bỏ đi rồi nhiều năm sau mang theo đứa con trở về, trở thành một hình mẫu bà mẹ đơn thân thành công trong giới giải trí. Nam chính sau khi biết được về sự tồn tại của đứa con thì dồn ép nữ chính yêu mình, rồi sau 7749 truyện ngược tâm lẫn ngược thân rồi ngọt sủng thì hai người họ trở về bên nhau và được toàn giới giải trí ủng hộ. Mà cô chỉ là một nhân vật xuất hiện trong một tiểu cảnh nhỏ, trong một lần làm việc cùng một đoàn phim với nữ chính, cái bình hoa như cô lại muốn hãm hại nữ chính cuối cùng tự mình hại mình, chỉ sau một đêm thân bại danh liệt còn bị người khác mưu kế hại chết.
Câu chuyện được tác giả viết dựa trên thế giới thật nên thiết lập cảnh vật của câu chuyện giống như thế giới thật, chỉ có nhân vật là hư cấu nhưng lại chả biết đâu ra một nhân vật trùng tên với cô như vậy. Cô thật nghi ngờ không biết tác giả có phải antifan của mình không nữa.
Sau một hồi ngẩn ngơ suy nghĩ, bụng cô bỗng ọc ọc kêu... Cô đói rồi. Vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, cô tắm rửa rồi bôi thuốc lên vết thương cho mình, cũng may không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng chỉ sợ những vết bầm này sẽ rất lâu mới lành được. Cô xuống bếp tìm gì đó để ăn, ở trong truyện thì ngôi nhà này lại chính là chỗ ở duy nhất của cô ở thành phố B, cha mẹ cô ấy ở thành phố A, bảo sao ngôi nhà lại khá sạch sẽ và ngăn nắp như vậy. Trong tủ chỉ có mấy quả trứng và vài chai nước lọc, cô thật nghi ngờ không biết người này chỉ hít không khí và uống nước lọc để sống chăng. Tự nấu cho mình một bát mì trứng, cảm giác đói làm cho cô cảm thấy mình thực sự sống, thực sự tồn tại, cả ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện vô lý, chuyện vô lý nhất đó là cô sống lại trong một cuốn tiểu thuyết, một thế giới giả tưởng do ai đó tạo ra. Có một chút khó tin nhưng cô cảm thấy điều đó thật may mắn, cô nên cảm ơn ông trời đã cho cô cơ hội sống lần nữa.
Lúc này, là thời điểm cô đang được chú ý tới trong giới giải trí về sắc đẹp và diễn xuất của mình. Sắc đẹp thì không nói nhưng chính cái diễn xuất kia mà lại nổi tiếng được thì…? Theo thiết lập nhân vật, cô phải là một người kiêu ngạo, hống hách, mưu mô tính toán, là một người thị thi lúc nào cũng dính vào scandal thái độ và diễn xuất mang tiếng cực xấu trong giới. Theo một cách hiểu nào đó thì cô vẫn khá nổi tiếng … dù không theo chiều hướng tốt đẹp gì mấy, nhiều đoàn làm phim hay quảng cáo vẫn mời cô quay chỉ để tạo hiệu ứng lan truyền cho các sản phẩm của họ.
Dạo gần đây, cô được mời diễn vai nữ thứ cho một bộ phim, nhưng vì chưa có công ty quản lý nên mọi thứ vẫn chưa ổn thỏa, vai diễn đó vẫn có thể đưa cho người khác. Hôm nay, cô bị thương thành như vậy, là thành quả của việc này, ai đó muốn cướp vai diễn của cô, không ngờ bây giờ còn có kiểu giật vai diễn bạo lực như vậy, may mà không tổn hại gì đến khuôn mặt nếu không thật không biết cô có còn kiếm ăn nhờ khuôn mặt này được nữa hay không. Có lẽ bây giờ vẫn chưa đến xuất hiện tuyến nhân vật của cô trong chuyện vì còn rất lâu nữa bộ phim kia mới lên dự án quay. Kể từ bây giờ cô sẽ chuẩn bị cho mình những bước đệm thật tốt để có thể vượt qua tình tiết trong truyện, sống thật tốt yêu bản thân hưởng thụ cuộc sống.
Tình yêu là gì? Tình bạn là gì? Bà đây cóc cần, bà phải sống đã.
Nếu đến gần sẽ nhận ra rằng, người con gái đó thật sự rất đẹp, cô như một đóa hoa bỉ ngạn khiến bao người ước muốn mà không với tới được. Cảnh tượng thật khiến cho người khác hãi hùng nhưng lại đẹp đến quỷ dị.
Cô cảm thấy khó thở quá, mắt không mở nổi, chân tay rã rời không cử động được, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Cô nhớ đến lúc trước khi mình ngất đi... Tiếng xe cứu thương, tiếng dồn dập, tiếng bàn tán của mọi người xung quanh,... dần dần thế giới bỗng im lặng cô không còn nghe thấy tiếng gì nữa, cô sắp rời xa thế giới này ư?
Cả người Hứa Nghiêm được nhấc bổng đưa lên cáng, có người hét to:
- Vẫn còn thở, nhanh đưa đến bệnh viện, cấp cứu ngay.
Ha, thật tốt, cái người bác sĩ xa lạ này muốn cứu cô. Vậy mà tại sao... người đàn ông cô yêu, người bạn thân cô tin tưởng lại bỏ mặc cơ hội cứu sống cô. Tại sao, chết rồi không phải hết rồi sao, tại sao... tại sao lại nói ra hết tất cả sự thật, để cô không cam lòng mà chết sao? Muốn cô chết đi rồi vẫn phải chịu đau khổ uất ức?
Ngay khi vừa gặp tai nạn, cô nhìn thấy họ ngay trước mắt, họ đã cười cô ngu ngốc... mà người ngu ngốc cô đây đã hết giá trị lợi dụng. Người đàn ông cô tưởng vẫn luôn yêu mình hóa ra bấy lâu nay lại yêu bạn thân của cô, người cô vẫn luôn xem là bạn thân lại ghen ghét, ngầm hãm hại cô. Rõ ràng có thể cứu cô nhưng họ lại không cứu, mặc cho cô nằm đấy.
Lúc đấy cô đã khóc, cô đã lắc đầu, bàn tay đầy máu nắm lấy ống quần của người đàn ông, ánh mắt cầu xin, xin anh ta hãy nghĩ lấy tình cảm giữa hai người mà cứu cô. Biết được sự thật thì sao, khi nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết cô còn có thể đau lòng hay phẫn uất sao? Chỉ cần được sống thì đều có thể làm lại... Nhưng ngọn lửa cuối cùng đã bị dập tắt.
Bầu trời hôm nay thật đẹp, huyền ảo và đầy sao, bỗng nhiên Hứa Nghiêm cảm thấy đời này mình sống thật vô nghĩa, như một con rối mặc cho người khác điều khiển.
Ha... thật thảm hại mà.
Hứa Nghiêm ơi Hứa Nghiêm, thật sự ngu ngốc làm sao? Sao vẫn còn tin tưởng vào những thứ cặn bã như thế chứ?
Hơi thở cô bỗng dồn dập, cô cười mà nước mắt cứ trào ra, cô nhớ ba mẹ, nhớ về gia đình, những ký ức tươi đẹp cứ dần dần hiện ra. Những cái ôm của mẹ, những món ngon của ba,…nhưng đâu còn nữa ba mẹ cũng đã bỏ cô mà đi trong một vụ hỏa hoạn vào 2 năm trước. Trên thế giới này đã chả còn gì để cô lưu luyến nhưng bản năng mách bảo rằng, cô vẫn muốn được sống hay nói đúng hơn cô … sợ chết.
Hóa ra cảm giác trước lúc chết là như thế này, khi biết được bao nhiêu sự thật, cô đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là tim cô đang rỉ máu rất nhiều, rất nhiều...
Cô không cam lòng mình chết như vậy, thật sự không cam lòng.
- Bác sĩ bệnh nhân đã ngừng thở, tim đã ngừng đập.
- Mau, máy kích tim. Chuẩn bị một... hai... ba...
Cô không còn cảm nhận được gì nữa.
____________ dải phân cách ________________
Đâu đó trong con hẻm nhỏ vọng lại :
- Đại ca, anh nói xem con nhỏ đó có chết không?
- Chết làm sao được, nó vẫn còn thở. Nhanh nhanh rời khỏi đây, dính vào cảnh sát thì không hay.
- Vâng.
Vài bóng người đi dần, con hẻm vắng lặng, trong góc khuất người con gái bỗng nhiên ngồi dậy:
- Đau quá. Khụ...khụ..
Sống?! Cô vẫn còn sống? Cô nhìn xung quanh con hẻm, nơi này chất đầy những bao rác bẩn bỉu, mùi hôi thối ẩm mốc xộc lên mũi làm cô tỉnh táo. Toàn thân đau nhức, trên tay có mấy vết bầm tím nhìn như vết thương lâu rồi chưa lành hẳn, chằng chịt với mấy vết lần đỏ mới bị đánh, quần áo thì lem nhem bẩn thỉu. Nhìn thấy phía trước có tia ánh sáng hắt vào, cô gượng mình dựa vào tường từng bước, bước về phía trước. Cô không biết tại sao mình ở nơi đây, cũng không biết tại sao mình vẫn còn sống. Nhưng sự đau đớn này cho cô hiểu rõ... cô vẫn còn sống, không, là nhất định phải sống. Với niềm tin đó, cơn đau như giảm đi, bước chân cô cũng nhanh hơn dần dần tiến về phía trước.
Cô bám vào tường đi ra đường chính, khác với sự lặng lẽ vừa nãy, sự sầm uất nơi đây khiến cô chưa thích ứng kịp, hình như đang có lễ hội gì đó, mọi người xô đẩy nhau, xe cộ tấp nập.
Cô bắt xe về nhà, ba mẹ đã có mua một ngôi nhà ở khu Thái Hòa cách thành phố hơn 20 km, đó là thứ duy nhất hai người để lại cho cô sau khi mất, ở đó nhịp sống chậm hơn so với trong thành phố, trước kia cô thích cuộc sống sầm uất, thích thể hiện mình nên mới vào thành phố học làm diễn viên, tài năng của cô giống như viên ngọc thô được người ta mài dũa thành viên kim cương sáng giá. Chỉ trong 5 năm, cái tên Hứa Nghiêm vang xa trong giới nghệ sĩ, sự nghiệp của cô thăng tiến không ngừng, chỉ có lên chứ không có xuống, giật về tay nhiều giải thưởng xuất sắc.
Cô cười khinh, như thế thì sao chứ? Tài năng thì sao? Vẫn ngu ngốc đó thôi, không phải vẫn bị lừa dối bởi chính người mình đã yêu và bị hãm hại bởi người bạn thân cô vẫn luôn tin tưởng như chị em sao. Tài năng là như vậy, nhưng cô rất không được người khác ưa thích, càng nổi tiếng cô càng kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.
Người khác kêu cô kiêu ngạo, cô có tài năng kiêu ngạo thì có gì sai. Người khác kêu cô không coi ai ra gì, cô dạy dỗ hậu bối cũng sai sao? Người khác kêu cô ngạo mạn, còn chẳng phải vì ghen ghét cô sao?
Cô thông minh lý trí trong mọi việc, nhưng tình yêu là thứ gì lại khiến cô ngu ngốc như vậy, trở thành một đứa ngu ngốc bị chính người mình yêu thương và tin tưởng hại chết... Cái thứ tra nam, lợi dụng tình yêu của cô, dẫm đạp lên sự nghiệp của cô để đi lên, đáng để cô yêu sao, đáng để đau lòng sao? Loại tiện nhân, lợi dụng lòng tin của cô, lừa dối cô bao nhiêu lần, cướp đi mọi thứ của cô, thế là bạn thân sao? Tốt nhất đừng bao giờ để cô gặp lại những thứ cặn bã như vậy, tốt nhất đừng đụng vào cô, nếu không cô có thù tất báo, sẽ không khiến mình chịu ủy khuất nữa.
Cô rất ít khi về đây, giờ đây bỗng thấy lạ lẫm quá, ngôi nhà không quá lớn, trước nhà có một khoảng sân nhỏ. Mặc dù ít khi ở đây nhưng sao cô thấy nó có vẻ sạch sẽ hơn cô tưởng . Cô bấm vân tay vào nhà, vừa nắm tay vào chốt cửa bỗng cô cảm giác có gì đó bám lấy chân mình, nhìn xuống thì thấy đó là một cánh tay, cô hoảng hốt ngã ra đằng sau, vung vẩy cố gỡ chân mình ra khỏi tay người kia. Sức nắm không mạnh, cánh tay bị hất sang 1 bên, men theo chút ánh sáng bên trong hất ra cô nhìn thấy có người nằm ngay cạnh cửa. cô hơi lưỡng lự lại gần:
- Ai vậy? Này!
Cô nhìn gần hơn mới để ý, đó là một người đàn ông và anh ta đang chảy máu, cô lay nhẹ tay anh ta:
- Nè, còn sống không, anh gì ơi?
Đưa tay kiểm tra hơi thở và động mạch, cô khẽ thở hắt ra:
- Ngất rồi sao?
Cô đang phân vân không biết có nên đưa anh ta đi bệnh viện không vì giờ đã muộn lắm rồi và cô cũng không còn đồng tiền nào trong người sau khi trả tiền taxi thì trời bỗng nổi sấm chớp, có vài hạt mưa đã rơi, cô vội vã đưa anh ta vào nhà :
- Coi như anh may mắn vì gặp được tôi.
Vất vả lắm mới đỡ được anh ta vào nhà, cô vội đi lấy nước khử trùng lau qua từng vết thương, chân tay chỉ là những vết xước nhỏ, sau đó tìm bộ sơ cứu băng lại vết thương cho anh ta, nặng nhất là vết thương sau đầu, nhìn không sâu nhưng dù gì cũng ở phần đầu nên rất khó nói có nguy hiểm hay không. Vết thương sau đầu chảy rất nhiều máu, cô băng bó rất cẩn thận, những vết thương khác cô chỉ cầm máu rồi bôi thuốc. Cái này vẫn sẽ đợi anh ta tỉnh lại rồi khuyên anh ta đi bệnh viện kiểm tra thì hơn. Cô là diễn viên từng đóng rất nhiều vai như bác sĩ, y tá,...nên mấy cái này cô từng thực hành và diễn tập qua nên mấy chuyện sơ cứu như này cô vẫn làm được.
Xong xuôi đâu đấy, cô đi tắm rửa, nhìn lại mình trong gương cô hơi sửng sốt, người trong gương... không phải cô, đúng là có vài nét giống cô nhưng lại có phần sắc xảo rõ nét hơn, vừa có chút điềm đạm đáng yêu lại vừa có chút nhu mì quyến rũ và hình như còn có chút trẻ hơn. Cô đứng trân trân trước gương hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện rất nhiều kí ức, hóa ra cô thật sự đã chết nhưng cô đã sống lại… trong một cuốn tiểu thuyết?
Cuốn tiểu thuyết đó kể về hành trình gian nan chinh phục vợ của nam chính, câu chuyện là mô tuýp quen thuộc tình một đêm bất ngờ, nữ chính bỏ đi rồi nhiều năm sau mang theo đứa con trở về, trở thành một hình mẫu bà mẹ đơn thân thành công trong giới giải trí. Nam chính sau khi biết được về sự tồn tại của đứa con thì dồn ép nữ chính yêu mình, rồi sau 7749 truyện ngược tâm lẫn ngược thân rồi ngọt sủng thì hai người họ trở về bên nhau và được toàn giới giải trí ủng hộ. Mà cô chỉ là một nhân vật xuất hiện trong một tiểu cảnh nhỏ, trong một lần làm việc cùng một đoàn phim với nữ chính, cái bình hoa như cô lại muốn hãm hại nữ chính cuối cùng tự mình hại mình, chỉ sau một đêm thân bại danh liệt còn bị người khác mưu kế hại chết.
Câu chuyện được tác giả viết dựa trên thế giới thật nên thiết lập cảnh vật của câu chuyện giống như thế giới thật, chỉ có nhân vật là hư cấu nhưng lại chả biết đâu ra một nhân vật trùng tên với cô như vậy. Cô thật nghi ngờ không biết tác giả có phải antifan của mình không nữa.
Sau một hồi ngẩn ngơ suy nghĩ, bụng cô bỗng ọc ọc kêu... Cô đói rồi. Vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, cô tắm rửa rồi bôi thuốc lên vết thương cho mình, cũng may không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng chỉ sợ những vết bầm này sẽ rất lâu mới lành được. Cô xuống bếp tìm gì đó để ăn, ở trong truyện thì ngôi nhà này lại chính là chỗ ở duy nhất của cô ở thành phố B, cha mẹ cô ấy ở thành phố A, bảo sao ngôi nhà lại khá sạch sẽ và ngăn nắp như vậy. Trong tủ chỉ có mấy quả trứng và vài chai nước lọc, cô thật nghi ngờ không biết người này chỉ hít không khí và uống nước lọc để sống chăng. Tự nấu cho mình một bát mì trứng, cảm giác đói làm cho cô cảm thấy mình thực sự sống, thực sự tồn tại, cả ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện vô lý, chuyện vô lý nhất đó là cô sống lại trong một cuốn tiểu thuyết, một thế giới giả tưởng do ai đó tạo ra. Có một chút khó tin nhưng cô cảm thấy điều đó thật may mắn, cô nên cảm ơn ông trời đã cho cô cơ hội sống lần nữa.
Lúc này, là thời điểm cô đang được chú ý tới trong giới giải trí về sắc đẹp và diễn xuất của mình. Sắc đẹp thì không nói nhưng chính cái diễn xuất kia mà lại nổi tiếng được thì…? Theo thiết lập nhân vật, cô phải là một người kiêu ngạo, hống hách, mưu mô tính toán, là một người thị thi lúc nào cũng dính vào scandal thái độ và diễn xuất mang tiếng cực xấu trong giới. Theo một cách hiểu nào đó thì cô vẫn khá nổi tiếng … dù không theo chiều hướng tốt đẹp gì mấy, nhiều đoàn làm phim hay quảng cáo vẫn mời cô quay chỉ để tạo hiệu ứng lan truyền cho các sản phẩm của họ.
Dạo gần đây, cô được mời diễn vai nữ thứ cho một bộ phim, nhưng vì chưa có công ty quản lý nên mọi thứ vẫn chưa ổn thỏa, vai diễn đó vẫn có thể đưa cho người khác. Hôm nay, cô bị thương thành như vậy, là thành quả của việc này, ai đó muốn cướp vai diễn của cô, không ngờ bây giờ còn có kiểu giật vai diễn bạo lực như vậy, may mà không tổn hại gì đến khuôn mặt nếu không thật không biết cô có còn kiếm ăn nhờ khuôn mặt này được nữa hay không. Có lẽ bây giờ vẫn chưa đến xuất hiện tuyến nhân vật của cô trong chuyện vì còn rất lâu nữa bộ phim kia mới lên dự án quay. Kể từ bây giờ cô sẽ chuẩn bị cho mình những bước đệm thật tốt để có thể vượt qua tình tiết trong truyện, sống thật tốt yêu bản thân hưởng thụ cuộc sống.
Tình yêu là gì? Tình bạn là gì? Bà đây cóc cần, bà phải sống đã.