Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Âu Dương Phó Tu
Người đứng đầu là Tô Thủy Kỳ, tuy đã thay bộ trang phục sạch sẽ, nhưng đôi mắt vẫn còn bầm tím, thêm vẻ mặt dữ tợn, trông nàng ta chắc khác gì một con ác quỷ vừa bò ra khỏi địa ngục.
Tô Tử Mạch lại nhìn sang người thanh niên đang đứng bên cạnh Tô Thủy Kỳ.
Đó là một vị công tử trẻ tuổi, tuổi tác tầm hơn hai mươi, ăn mặc sáng sủa. Đôi lông mày nhướng cao, đôi mắt trợn tròn, khí thế hung hăng, trông bộ dạng như đến tìm hung thủ giết chết cha mẹ hắn ta để phục thù. Rõ ràng đó chính là trợ thủ của Tô Thủy Kỳ.
Tô Tử Mạch hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, lập tức nhớ ra nam nhân này chính là vị hôn phu của Tô Thủy Kỳ, là con trai lớn của lễ bộ thị lang triều đình, Âu Dương Phó Tu. Tuổi còn trẻ nhưng hắn ta đã là cao thủ linh giả cấp ba, có chút tiếng tăm ở địa phương.
Nhưng mà đáng tiếc, sau khi nàng uống xong thuốc giải, thì đã lên đến linh giả cấp bốn rồi.
Nếu có đánh nhau thật thì nàng cũng chẳng sợ!
Lúc Tô Tử Mạch trầm mặc để hồi ức lại, Tô Thủy Kỳ lại tưởng Tô Tử Mạch sợ nên nàng ta càng đắc ý thêm.
“Không ngờ đến đúng không! Ban nãy Phó Tu đi ngang cứu ta! Bây giờ, ngươi sẽ phải trả lại cho ta cả vốn lẫn lời!”
Tô Thủy Kỳ cắn chặt răng nói xong, lập tức đẩy Âu Dương Phó Tu, ra hiệu cho hắn ta ra tay.
Âu Dương Phó Tu cũng đã nghe Tô Thủy Kỳ nói qua về sự thay đổi của Tô Tử Mạch, nhưng hắn ta không tin một phế vật mà lại có bản lĩnh lớn như vậy. Hơn nữa, Tô Tử Mạch còn là một nữ nhân đang mang thai. Đối phó một người như vậy chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Sau khi cười khinh, Âu Dương Phó Tu chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
“Hôm nay bổn thiếu gia có tâm trạng tốt, ngươi chỉ cần quỳ xuống lạy Thủy Kỳ và tạ lỗi, thì ta sẽ tha ngươi một mạng.”
“Không phải chúng ta nói với nhau rồi sao, phải cho con tiện nhân này chết không có chỗ chôn, sao chàng lại…”
Tô Thủy Kỳ không được như ý muốn nên dây dưa, nhưng nghĩ đến hình tượng tiểu thư khuê các thường ngày của mình, nghĩ đến việc mình còn phải gả cho Âu Dương Phó Tu, phải duy trì hình tượng dịu dàng hiền lành, nàng ta đành phải kiềm chế lại những lời định nói, mà chuyển sang hùa theo Âu Dương Phó Tu.
“Dập đầu tạ lỗi đi, ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”
“Đừng hòng.”
Đôi môi mỏng của Tô Tử Mạch khẽ hé, không thèm ngước mắt lên mà đáp lại hai chữ.
Sau đó, nàng đưa tay bẻ khớp tay mình.
Từng khớp ngón tay phát ra tiếng “răng rắc”, cảm giác như tiếng dao gõ lên xương người vậy. Cuối cùng, nàng từ tốn bổ sung thêm một câu.
“Ai không phục có thể động thủ.”
“Ngươi.” Âu Dương Phó Tu tức giận.
Đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác xem thường như vậy, mà còn là bị một phế vật xem thường, bị một phế vật khiêu khích.
Thật là quá nhục nhã!
Dưới cơn thịnh nộ, Âu Dương Phó Tu không màng đến hình tượng quân tử của mình nữa, hắn ta vén vạt áo lên, nắm chặt tay thành quyền xông đến Tô Tử Mạch.
Một đòn tấn công bằng linh lực từ một cao thủ linh giả cấp ba có thể sánh bằng thiên thạch rơi từ trên trời, luồng không khí xung quanh chuyển động mạnh như cơn bão cấp sáu. Tô Thủy Kỳ và các hộ vệ nàng ta dẫn đến đều hưng phấn mở to mắt, trông chờ cảnh tượng Tô Tử Mạch bị đánh bay đi.
Nhưng rồi…
“Bùm!”
Sau một tiếng vang lớn, mọi người phát hiện ra Âu Dương Phó Tu không hề chạm trúng Tô Tử Mạch, ngược lại, Tô Tử Mạch nhẹ nhàng lách qua, rồi đấm hắn ta bay đi, đập vào vách tường của Tô phủ.
Tô Tử Mạch lại nhìn sang người thanh niên đang đứng bên cạnh Tô Thủy Kỳ.
Đó là một vị công tử trẻ tuổi, tuổi tác tầm hơn hai mươi, ăn mặc sáng sủa. Đôi lông mày nhướng cao, đôi mắt trợn tròn, khí thế hung hăng, trông bộ dạng như đến tìm hung thủ giết chết cha mẹ hắn ta để phục thù. Rõ ràng đó chính là trợ thủ của Tô Thủy Kỳ.
Tô Tử Mạch hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, lập tức nhớ ra nam nhân này chính là vị hôn phu của Tô Thủy Kỳ, là con trai lớn của lễ bộ thị lang triều đình, Âu Dương Phó Tu. Tuổi còn trẻ nhưng hắn ta đã là cao thủ linh giả cấp ba, có chút tiếng tăm ở địa phương.
Nhưng mà đáng tiếc, sau khi nàng uống xong thuốc giải, thì đã lên đến linh giả cấp bốn rồi.
Nếu có đánh nhau thật thì nàng cũng chẳng sợ!
Lúc Tô Tử Mạch trầm mặc để hồi ức lại, Tô Thủy Kỳ lại tưởng Tô Tử Mạch sợ nên nàng ta càng đắc ý thêm.
“Không ngờ đến đúng không! Ban nãy Phó Tu đi ngang cứu ta! Bây giờ, ngươi sẽ phải trả lại cho ta cả vốn lẫn lời!”
Tô Thủy Kỳ cắn chặt răng nói xong, lập tức đẩy Âu Dương Phó Tu, ra hiệu cho hắn ta ra tay.
Âu Dương Phó Tu cũng đã nghe Tô Thủy Kỳ nói qua về sự thay đổi của Tô Tử Mạch, nhưng hắn ta không tin một phế vật mà lại có bản lĩnh lớn như vậy. Hơn nữa, Tô Tử Mạch còn là một nữ nhân đang mang thai. Đối phó một người như vậy chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Sau khi cười khinh, Âu Dương Phó Tu chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
“Hôm nay bổn thiếu gia có tâm trạng tốt, ngươi chỉ cần quỳ xuống lạy Thủy Kỳ và tạ lỗi, thì ta sẽ tha ngươi một mạng.”
“Không phải chúng ta nói với nhau rồi sao, phải cho con tiện nhân này chết không có chỗ chôn, sao chàng lại…”
Tô Thủy Kỳ không được như ý muốn nên dây dưa, nhưng nghĩ đến hình tượng tiểu thư khuê các thường ngày của mình, nghĩ đến việc mình còn phải gả cho Âu Dương Phó Tu, phải duy trì hình tượng dịu dàng hiền lành, nàng ta đành phải kiềm chế lại những lời định nói, mà chuyển sang hùa theo Âu Dương Phó Tu.
“Dập đầu tạ lỗi đi, ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”
“Đừng hòng.”
Đôi môi mỏng của Tô Tử Mạch khẽ hé, không thèm ngước mắt lên mà đáp lại hai chữ.
Sau đó, nàng đưa tay bẻ khớp tay mình.
Từng khớp ngón tay phát ra tiếng “răng rắc”, cảm giác như tiếng dao gõ lên xương người vậy. Cuối cùng, nàng từ tốn bổ sung thêm một câu.
“Ai không phục có thể động thủ.”
“Ngươi.” Âu Dương Phó Tu tức giận.
Đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác xem thường như vậy, mà còn là bị một phế vật xem thường, bị một phế vật khiêu khích.
Thật là quá nhục nhã!
Dưới cơn thịnh nộ, Âu Dương Phó Tu không màng đến hình tượng quân tử của mình nữa, hắn ta vén vạt áo lên, nắm chặt tay thành quyền xông đến Tô Tử Mạch.
Một đòn tấn công bằng linh lực từ một cao thủ linh giả cấp ba có thể sánh bằng thiên thạch rơi từ trên trời, luồng không khí xung quanh chuyển động mạnh như cơn bão cấp sáu. Tô Thủy Kỳ và các hộ vệ nàng ta dẫn đến đều hưng phấn mở to mắt, trông chờ cảnh tượng Tô Tử Mạch bị đánh bay đi.
Nhưng rồi…
“Bùm!”
Sau một tiếng vang lớn, mọi người phát hiện ra Âu Dương Phó Tu không hề chạm trúng Tô Tử Mạch, ngược lại, Tô Tử Mạch nhẹ nhàng lách qua, rồi đấm hắn ta bay đi, đập vào vách tường của Tô phủ.