Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-36
Chương 36: Nói rõ
Lương Xuân Vũ đóng cửa xe, đầu Nhị đại gia thò tới, chân nó để lên bệ cửa, đôi mắt tròn xoe lanh lợi nhếch lên, lưỡi thè ra ngoài thở, hai người nhìn nhau, chú thè lưỡi liếm lên mặt Lương Xuân Vũ. Bản tính của chó Golden Retriever là thân thiện, dễ gần, nghe lời… thế nên tất cả mọi người đều là người quen thân với nó.
Đang là mùa thu, thời tiết mát mẻ, ở cửa công viên mấy cô chú đang vung tay lắc chân nhảy theo nhạc. Nhảy tới lúc cao trào, một phụ nữ tóc uốn cao vung tay theo nhịp trống, xòe quạt múa. Nhị đại gia nhìn thấy cực kỳ hứng thú, mí mắt theo nhịp nhạc rung rung, mắt sáng lên, cái đuôi xù phất qua phất lại liên tục trên đất. Dì uốn tóc nhảy xong rồi thì thu kiếm thu quạt, lấy máy hát bỏ đi. Nhị đại gia lưu luyến không rời, hướng theo nhóm mấy cô chú đó mà sủa mấy tiếng. Mấy dì đi rồi, Nhị đại gia không chịu được sự buồn chán, may mà có mấy chú mặc áo trắng tới múa Thái cực quyền, theo động tác cử động mà ống tay áo thổi gió.
**
Khi Từ Phong đi tới công viên thì Lương Xuân Vũ và Nhị đại gia người ở ngồi nhìn phía đông, người nhìn phía tây, cách nhau sợi dây xích dài ở giữa. Từ Phong bước lên bậc thang “Tiểu Xuân”
Lương Xuân Vũ còn chưa kịp trả lời, Nhị đại gia nghe tiếng anh thì Thái cực cũng chả thèm nhìn, sủa to nhào tới phía anh. Từ Phong ngồi xuống đón lấy, xoa xoa đầu nó, nói mấy câu, Nhị đại gia hớn hở vui vẻ thở phì phò, đuôi chó dựng lên vung vẩy. Bày tỏ tình cảm đủ rồi thì Nhị đại gia lại quay về hướng Tây coi đánh Thái cực quyền.
Từ Phong ngồi xuống cạnh Lương Xuân Vũ, cô đứng dậy đưa sợi xích cho anh. “Ngồi một lát đi” Từ Phong không nhận, hỏi “Em nhìn gì vậy?”
Lương Xuân Vũ đưa tay chỉ quảng trường trong công viên phía dàn nhạc “Bên kia kìa”
Từ Phong nghe rồi hỏi “Rock n roll?”
Lương Xuân Vũ “Dạ, mẹ tôi trước kia thích nghe, bà có một bộ đĩa CD”
“Không phải mẹ em học nhạc cụ dân tộc à?” Từ Phong nhướng mày “Bà còn thích rock n roll?”
Lương Xuân Vũ kinh ngạc “Sao anh biết mẹ tôi học nhạc cụ dân tộc?”
“Biết chứ, lần trước bạn em nói với anh”
Lương Xuân Vũ gật đầu “Bà ấy học nhạc cụ dân tộc và nghe rock n roll. Thật ra không mâu thuẫn, rock n roll là thứ gần gũi với tâm tình bà nhất”
“Bà làm việc gì?”
“Bà có một ban nhạc nhỏ với bạn bè, có điều ba tôi phản đối bà ra ngoài biểu diễn”
“Tại sao, vì tiền ông kiếm đủ để nuôi sống gia đình?”
“Dạ, có một thời gian ông có rất nhiều tiền”
“Một thời gian?”
“Dạ, sau đó thì không còn nữa”
“Chậc, tiền” Từ Phong ngưng lại “Còn em, em đã bao giờ lo lắng về tiền bạc chưa?”
Lương Xuân Vũ suy nghĩ rồi nói thật “Trong một thời gian, tất cả những gì tôi nghĩ tới đều là tiền”
“Tại sao? Em muốn dùng tiền đổi lấy cái gì?” Từ Phong ngạc nhiên
“Không có trao đổi cái gì, nhưng mà có thể giảm bớt những điều lo lắng cấp bách không thể thay đổi, nó là thứ tốt, tốt đến mức có thể lấp đầy mối quan hệ, bởi vì đây là điều thực tế nhất, hầu hết mọi người không có cơ hội nhìn thấy những điều bất lợi của nó”
“Em có ước ao làm người giàu không?”
“Ước ao?” Lương Xuân Vũ lặp lại rồi lắc đầu “Không, tiền nhiều chưa chắc đã tốt. Tôi chỉ nói là lúc tôi cần tiền nhất thì không được như ý muốn, đáng tiếc”
“Được rồi, vậy em” Từ Phong nhìn cô, giọng ôn hòa “Em, em có nghĩ mình đang bị tiền “giam cầm” không?”
“Chắc là có, vì tôi phải dựa vào nó mà sống” Lương Xuân Vũ không do dự trả lời, nhìn anh cười “Nhưng mà tôi vẫn thấy mình tự do, không phụ thuộc vào tiền, nó cũng không thể hủy hoại tôi”
“Thái độ tốt!” Từ Phong khen
Cả hai nhìn vào ban nhạc ở phía xa. Sau khi ban nhạc đánh xong một bài, tay trống đánh một đoạn kết thúc bài nhạc, âm thanh còn rung động trong không khí, tiếng vỗ tay thưa thớt. Lát sau, tiết tấu biến đổi thành bài hát tiếp theo. Giọng người ca sĩ khàn khàn
“Dành thanh xuân của bạn cho thành phố huy hoàng phía sau bạn
Vì giấc mơ đẹp mà chúng ta phải trả giá”
Từ Phong thu hồi ánh mắt, từ từ nhìn sang nơi khác
“Hãy để lại tình yêu cho cô gái chân thành nhất bên cạnh tôi
Em bên tôi ca hát, em bên tôi lang thang, hai chúng ta đều lạc lối”
Không ai khẩn trương, cũng không ai ngại ngùng, khoảnh khắc này rất hài hòa. Không ai nhìn vào mắt ai, đêm tối, ánh đèn rực sáng trong bóng tối, trái tim buông lơi.
“Cho đến bây giờ tôi đột nhiên hiểu
Tôi tha thiết mơ về tình yêu và sự tự do thực sự...”
Khi bài hát lên đến đỉnh điểm, có nhiều người la hét và reo hò xung quanh. Mặc dù không có nhiều khán giả, họ vẫn đắm chìm trong đó, nhớ về một thời hoàng kim của nhạc rock and roll. Niềm đam mê mãnh liệt đã bị chôn vùi vội vàng, trong khoảnh khắc nhắc nhớ kia, họ đã cống hiến cho đến hiện tại và vẫn còn nhớ nó.
Trong số những tiếng động lớn, trống, giọng hát và giai điệu sâu lắng.
Từ Phong quay đầu lại: “Em có thể hát không?”
Sau đoạn nhạc dạo ngắn, theo nhịp trống cô cất tiếng hát nhẹ nhàng. Giọng cô không trầm khàn, giọng rất non nớt, âm vực tốt nhưng hơi thở không ổn định, hơi run, lúc xuống giọng càng rõ hơn. Cô không thích hợp hát rock.
Từ Phong thầm đánh giá trong lòng. Nhưng mà… Vẻ mặt cô thư thái, lúc hát giọng run run không phù hợp với tiếng kim loại nặng mà lại vô cùng tinh tế, từng vòng từng vòng quấn quanh trái tim Từ Phong.
Ca hát là một việc mang theo tình cảm, cô ấy mang theo tình cảm đó trong đêm tối mà hát rất chân thành.
Cô ấy hát gì?
Ước mơ tha thiết về tình yêu và tự do.
Trên đầu họ, màn đêm nặng nề, bên cạnh họ, gió lạnh phất phơ, nơi xa xa có tiếng hò reo cùng tiếng nhạc.
Lớp này đến lớp khác pháo hoa, thu lại, nở ra, từng đợt từng đợt, dài lâu, kéo dài, thu vào nhịp đập nhân gian. Lãng tử gào thét thanh xuân, thi sĩ ngâm thơ tương tư, một sớm hương hoa, thời gian mấy độ, trần thế nửa tỉnh nửa mê.
Từ Phong nhìn Lương Xuân Vũ. Cái gì gọi là tình cảm quyến luyến, cái gì gọi là tình yêu sâu đậm, cái gì là cái gì? Nói không nên lời, chỉ thở than trăng sáng mây về.
Đột nhiên anh không muốn che giấu, hiện tại anh không muốn chờ đợi, anh sẽ không dừng lại bất kể điều gì ngăn cản. Trong mắt có điều gì thì cứ để nó như vậy.
Sự xúc động, khao khát muốn thể hiện.
Lương Xuân Vũ quay đầu lại với nụ cười trên môi, mắt mày thư thái nhìn Từ Phong. Ánh đèn mờ nhạt, người khôi ngô, anh không nói, cũng không cần phải nói, chỉ đôi mắt chứa chan tình cảm mênh mông đã đủ động lòng người.
Nụ cười Lương Xuân Vũ dần dần ngưng lại.
Đôi mắt tình cảm vậy. Ai còn có thể là đầu gỗ? Ai còn có thể là người ngốc? Ai còn có thể nhìn mà không hiểu?
Từ Phong không hề do dự, cũng không thấp thỏm ngại ngần, anh cúi xuống hôn lên trán, rồi lại hôn lên chân mày cô. Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm nóng, như mang theo một cái móc câu, muốn móc lấy sự thật lòng thật dạ.
Em thì sao? Em có tình nguyện mắc câu không?
Ngón tay của Lương Xuân Vũ để trên ghế co lại, cô bíu lấy khe hở trên ván ghế, ngực đau nhói. Hai cái hôn như dao cắt.
“Em có can đảm theo anh không?
Anh muốn đưa em đi trốn đến thành trấn xa xôi nhất
Anh muốn đưa em đi trốn để trở thành người hạnh phúc nhất”
Từ Phong rời khỏi cô, ngồi thẳng dậy.
“Anh thích em”, anh nói, đôi mắt trong sáng đầy dịu dàng “Anh thích em”
Lương Xuân Vũ ngẩn ngơ, đôi mắt nhoáng lên, khô khốc, đau đau.
Thật lâu sau cô mới thì thầm “Tại sao?”
Cô nói nhẹ nhàng, như không cần trả lời mà cũng không nhìn anh.
Anh cũng không trả lời, chỉ nói lại một lần nữa “Anh thích em, em có đồng ý không? Ở bên anh”
Lương Xuân Vũ đưa tay chạm lên xương chân mày nơi Từ Phong đã hôn. Khi cô chạm lên đó, trái tim vẫn run rẩy, căng lên như muốn nổ tung ra.
Yên tĩnh lạ thường, đây là thế giới của hai người.
Cô biết Từ Phong đang đợi quyết định của cô, hơn nữa anh không hề kích động, hoang mang, anh đã dùng can đảm với sự chân thành của mình để bày tỏ, khoảnh khắc này là khoảnh khắc bình tĩnh nhất của anh.
Cô nhớ tới Lữ Tố, người mẹ yêu thích nhạc rock n roll, mặc sức tưởng tượng về tự do mà mẹ mong muốn.
“Nếu bây giờ để mẹ chọn lại, mẹ sẽ chọn ai đó, không cần phải nhân nhượng chiều theo, không cần nhìn thấy tình cảm của mình dần dần khô héo…, đây là chuyện làm người ta nản lòng nhất”
“Mẹ hy vọng sau này bất kể là ai hay là bất cứ điều gì trên thế giới này sẽ không thể làm thay đổi con, một người có thể làm chính mình, đó là sự tự do lớn nhất…”
Hà Giai Chanh lúc đi đã cảnh cáo cô “Tao biết mày không sợ cái gì, nhưng mà tao chỉ cảm thấy nếu như đối phương ưu tú như Từ Phong, vậy thì hai người sẽ rất khó khăn khi ở bên nhau, bởi vì chúng ta đang đối mặt với thế giới phồn hoa hiện thực”
Thế giới phồn hoa này, cô biết, sẽ làm tổn thương rất nhiều tình cảm, vì vậy mỗi người đều sa sút, tình người như vậy thì trên thực tế dù bạn có lòng cũng chưa chắc đã giữ được. Nhiều năm trước khi xem phim Thập diện mai phục với Hà Giai Chanh, lúc đó các cô đều còn trẻ tuổi ngây thơ chưa biết gì. Những dụ dỗ, kế trong kế, mặt nạ, tình thật, mặt trái mặt phải, đây đều là âm mưu trong thế giới phồn hoa này. Chỉ đọng lại hình ảnh: quần áo xanh biếc đong đưa như mây, ngựa phi như bay, thảo nguyên cỏ úa vàng.
Chân thành đổi lấy chân thành “Đi qua những ngày gió”
Có dám không?
Lương Xuân Vũ ngước lên, anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đợi câu trả lời của cô.
“Cảm ơn anh” cô nói, rồi rút những ngón tay đang bấu vào kẹt ghế ra.
Rồi cô gật đầu “Được”
Ánh mắt sáng như sao của Từ Phong như biển sâu không đáy đột nhiên lóe lên, anh ôm Lương Xuân Vũ như muốn đem cô giam cầm vĩnh viễn ở đây, bàn tay mềm mại đặt khẽ sau đầu cô.
Rất lâu sau Lương Xuân Vũ vẫn không cử động, mặt trời lặn chạm xuống đường chân trời, một chiếc thuyền đi đến một bến bờ xa lạ, phía trên cỏ mọc um tùm, cô nhìn rất thích, cô hạ thuyền nhưng nhất thời cô chưa dám đi vào, bởi vì trước đó, cô chưa bao giờ bỏ neo ở bất cứ đâu.
Nhị đại gia ở xa chạy tới không biết từ lúc nào, chú ta không còn nhìn người ta đánh Thái cực quyền mà ngồi xổm trên đất nhìn hai người trước mặt với dáng vẻ thích thú.
Lương Xuân Vũ đóng cửa xe, đầu Nhị đại gia thò tới, chân nó để lên bệ cửa, đôi mắt tròn xoe lanh lợi nhếch lên, lưỡi thè ra ngoài thở, hai người nhìn nhau, chú thè lưỡi liếm lên mặt Lương Xuân Vũ. Bản tính của chó Golden Retriever là thân thiện, dễ gần, nghe lời… thế nên tất cả mọi người đều là người quen thân với nó.
Đang là mùa thu, thời tiết mát mẻ, ở cửa công viên mấy cô chú đang vung tay lắc chân nhảy theo nhạc. Nhảy tới lúc cao trào, một phụ nữ tóc uốn cao vung tay theo nhịp trống, xòe quạt múa. Nhị đại gia nhìn thấy cực kỳ hứng thú, mí mắt theo nhịp nhạc rung rung, mắt sáng lên, cái đuôi xù phất qua phất lại liên tục trên đất. Dì uốn tóc nhảy xong rồi thì thu kiếm thu quạt, lấy máy hát bỏ đi. Nhị đại gia lưu luyến không rời, hướng theo nhóm mấy cô chú đó mà sủa mấy tiếng. Mấy dì đi rồi, Nhị đại gia không chịu được sự buồn chán, may mà có mấy chú mặc áo trắng tới múa Thái cực quyền, theo động tác cử động mà ống tay áo thổi gió.
**
Khi Từ Phong đi tới công viên thì Lương Xuân Vũ và Nhị đại gia người ở ngồi nhìn phía đông, người nhìn phía tây, cách nhau sợi dây xích dài ở giữa. Từ Phong bước lên bậc thang “Tiểu Xuân”
Lương Xuân Vũ còn chưa kịp trả lời, Nhị đại gia nghe tiếng anh thì Thái cực cũng chả thèm nhìn, sủa to nhào tới phía anh. Từ Phong ngồi xuống đón lấy, xoa xoa đầu nó, nói mấy câu, Nhị đại gia hớn hở vui vẻ thở phì phò, đuôi chó dựng lên vung vẩy. Bày tỏ tình cảm đủ rồi thì Nhị đại gia lại quay về hướng Tây coi đánh Thái cực quyền.
Từ Phong ngồi xuống cạnh Lương Xuân Vũ, cô đứng dậy đưa sợi xích cho anh. “Ngồi một lát đi” Từ Phong không nhận, hỏi “Em nhìn gì vậy?”
Lương Xuân Vũ đưa tay chỉ quảng trường trong công viên phía dàn nhạc “Bên kia kìa”
Từ Phong nghe rồi hỏi “Rock n roll?”
Lương Xuân Vũ “Dạ, mẹ tôi trước kia thích nghe, bà có một bộ đĩa CD”
“Không phải mẹ em học nhạc cụ dân tộc à?” Từ Phong nhướng mày “Bà còn thích rock n roll?”
Lương Xuân Vũ kinh ngạc “Sao anh biết mẹ tôi học nhạc cụ dân tộc?”
“Biết chứ, lần trước bạn em nói với anh”
Lương Xuân Vũ gật đầu “Bà ấy học nhạc cụ dân tộc và nghe rock n roll. Thật ra không mâu thuẫn, rock n roll là thứ gần gũi với tâm tình bà nhất”
“Bà làm việc gì?”
“Bà có một ban nhạc nhỏ với bạn bè, có điều ba tôi phản đối bà ra ngoài biểu diễn”
“Tại sao, vì tiền ông kiếm đủ để nuôi sống gia đình?”
“Dạ, có một thời gian ông có rất nhiều tiền”
“Một thời gian?”
“Dạ, sau đó thì không còn nữa”
“Chậc, tiền” Từ Phong ngưng lại “Còn em, em đã bao giờ lo lắng về tiền bạc chưa?”
Lương Xuân Vũ suy nghĩ rồi nói thật “Trong một thời gian, tất cả những gì tôi nghĩ tới đều là tiền”
“Tại sao? Em muốn dùng tiền đổi lấy cái gì?” Từ Phong ngạc nhiên
“Không có trao đổi cái gì, nhưng mà có thể giảm bớt những điều lo lắng cấp bách không thể thay đổi, nó là thứ tốt, tốt đến mức có thể lấp đầy mối quan hệ, bởi vì đây là điều thực tế nhất, hầu hết mọi người không có cơ hội nhìn thấy những điều bất lợi của nó”
“Em có ước ao làm người giàu không?”
“Ước ao?” Lương Xuân Vũ lặp lại rồi lắc đầu “Không, tiền nhiều chưa chắc đã tốt. Tôi chỉ nói là lúc tôi cần tiền nhất thì không được như ý muốn, đáng tiếc”
“Được rồi, vậy em” Từ Phong nhìn cô, giọng ôn hòa “Em, em có nghĩ mình đang bị tiền “giam cầm” không?”
“Chắc là có, vì tôi phải dựa vào nó mà sống” Lương Xuân Vũ không do dự trả lời, nhìn anh cười “Nhưng mà tôi vẫn thấy mình tự do, không phụ thuộc vào tiền, nó cũng không thể hủy hoại tôi”
“Thái độ tốt!” Từ Phong khen
Cả hai nhìn vào ban nhạc ở phía xa. Sau khi ban nhạc đánh xong một bài, tay trống đánh một đoạn kết thúc bài nhạc, âm thanh còn rung động trong không khí, tiếng vỗ tay thưa thớt. Lát sau, tiết tấu biến đổi thành bài hát tiếp theo. Giọng người ca sĩ khàn khàn
“Dành thanh xuân của bạn cho thành phố huy hoàng phía sau bạn
Vì giấc mơ đẹp mà chúng ta phải trả giá”
Từ Phong thu hồi ánh mắt, từ từ nhìn sang nơi khác
“Hãy để lại tình yêu cho cô gái chân thành nhất bên cạnh tôi
Em bên tôi ca hát, em bên tôi lang thang, hai chúng ta đều lạc lối”
Không ai khẩn trương, cũng không ai ngại ngùng, khoảnh khắc này rất hài hòa. Không ai nhìn vào mắt ai, đêm tối, ánh đèn rực sáng trong bóng tối, trái tim buông lơi.
“Cho đến bây giờ tôi đột nhiên hiểu
Tôi tha thiết mơ về tình yêu và sự tự do thực sự...”
Khi bài hát lên đến đỉnh điểm, có nhiều người la hét và reo hò xung quanh. Mặc dù không có nhiều khán giả, họ vẫn đắm chìm trong đó, nhớ về một thời hoàng kim của nhạc rock and roll. Niềm đam mê mãnh liệt đã bị chôn vùi vội vàng, trong khoảnh khắc nhắc nhớ kia, họ đã cống hiến cho đến hiện tại và vẫn còn nhớ nó.
Trong số những tiếng động lớn, trống, giọng hát và giai điệu sâu lắng.
Từ Phong quay đầu lại: “Em có thể hát không?”
Sau đoạn nhạc dạo ngắn, theo nhịp trống cô cất tiếng hát nhẹ nhàng. Giọng cô không trầm khàn, giọng rất non nớt, âm vực tốt nhưng hơi thở không ổn định, hơi run, lúc xuống giọng càng rõ hơn. Cô không thích hợp hát rock.
Từ Phong thầm đánh giá trong lòng. Nhưng mà… Vẻ mặt cô thư thái, lúc hát giọng run run không phù hợp với tiếng kim loại nặng mà lại vô cùng tinh tế, từng vòng từng vòng quấn quanh trái tim Từ Phong.
Ca hát là một việc mang theo tình cảm, cô ấy mang theo tình cảm đó trong đêm tối mà hát rất chân thành.
Cô ấy hát gì?
Ước mơ tha thiết về tình yêu và tự do.
Trên đầu họ, màn đêm nặng nề, bên cạnh họ, gió lạnh phất phơ, nơi xa xa có tiếng hò reo cùng tiếng nhạc.
Lớp này đến lớp khác pháo hoa, thu lại, nở ra, từng đợt từng đợt, dài lâu, kéo dài, thu vào nhịp đập nhân gian. Lãng tử gào thét thanh xuân, thi sĩ ngâm thơ tương tư, một sớm hương hoa, thời gian mấy độ, trần thế nửa tỉnh nửa mê.
Từ Phong nhìn Lương Xuân Vũ. Cái gì gọi là tình cảm quyến luyến, cái gì gọi là tình yêu sâu đậm, cái gì là cái gì? Nói không nên lời, chỉ thở than trăng sáng mây về.
Đột nhiên anh không muốn che giấu, hiện tại anh không muốn chờ đợi, anh sẽ không dừng lại bất kể điều gì ngăn cản. Trong mắt có điều gì thì cứ để nó như vậy.
Sự xúc động, khao khát muốn thể hiện.
Lương Xuân Vũ quay đầu lại với nụ cười trên môi, mắt mày thư thái nhìn Từ Phong. Ánh đèn mờ nhạt, người khôi ngô, anh không nói, cũng không cần phải nói, chỉ đôi mắt chứa chan tình cảm mênh mông đã đủ động lòng người.
Nụ cười Lương Xuân Vũ dần dần ngưng lại.
Đôi mắt tình cảm vậy. Ai còn có thể là đầu gỗ? Ai còn có thể là người ngốc? Ai còn có thể nhìn mà không hiểu?
Từ Phong không hề do dự, cũng không thấp thỏm ngại ngần, anh cúi xuống hôn lên trán, rồi lại hôn lên chân mày cô. Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm nóng, như mang theo một cái móc câu, muốn móc lấy sự thật lòng thật dạ.
Em thì sao? Em có tình nguyện mắc câu không?
Ngón tay của Lương Xuân Vũ để trên ghế co lại, cô bíu lấy khe hở trên ván ghế, ngực đau nhói. Hai cái hôn như dao cắt.
“Em có can đảm theo anh không?
Anh muốn đưa em đi trốn đến thành trấn xa xôi nhất
Anh muốn đưa em đi trốn để trở thành người hạnh phúc nhất”
Từ Phong rời khỏi cô, ngồi thẳng dậy.
“Anh thích em”, anh nói, đôi mắt trong sáng đầy dịu dàng “Anh thích em”
Lương Xuân Vũ ngẩn ngơ, đôi mắt nhoáng lên, khô khốc, đau đau.
Thật lâu sau cô mới thì thầm “Tại sao?”
Cô nói nhẹ nhàng, như không cần trả lời mà cũng không nhìn anh.
Anh cũng không trả lời, chỉ nói lại một lần nữa “Anh thích em, em có đồng ý không? Ở bên anh”
Lương Xuân Vũ đưa tay chạm lên xương chân mày nơi Từ Phong đã hôn. Khi cô chạm lên đó, trái tim vẫn run rẩy, căng lên như muốn nổ tung ra.
Yên tĩnh lạ thường, đây là thế giới của hai người.
Cô biết Từ Phong đang đợi quyết định của cô, hơn nữa anh không hề kích động, hoang mang, anh đã dùng can đảm với sự chân thành của mình để bày tỏ, khoảnh khắc này là khoảnh khắc bình tĩnh nhất của anh.
Cô nhớ tới Lữ Tố, người mẹ yêu thích nhạc rock n roll, mặc sức tưởng tượng về tự do mà mẹ mong muốn.
“Nếu bây giờ để mẹ chọn lại, mẹ sẽ chọn ai đó, không cần phải nhân nhượng chiều theo, không cần nhìn thấy tình cảm của mình dần dần khô héo…, đây là chuyện làm người ta nản lòng nhất”
“Mẹ hy vọng sau này bất kể là ai hay là bất cứ điều gì trên thế giới này sẽ không thể làm thay đổi con, một người có thể làm chính mình, đó là sự tự do lớn nhất…”
Hà Giai Chanh lúc đi đã cảnh cáo cô “Tao biết mày không sợ cái gì, nhưng mà tao chỉ cảm thấy nếu như đối phương ưu tú như Từ Phong, vậy thì hai người sẽ rất khó khăn khi ở bên nhau, bởi vì chúng ta đang đối mặt với thế giới phồn hoa hiện thực”
Thế giới phồn hoa này, cô biết, sẽ làm tổn thương rất nhiều tình cảm, vì vậy mỗi người đều sa sút, tình người như vậy thì trên thực tế dù bạn có lòng cũng chưa chắc đã giữ được. Nhiều năm trước khi xem phim Thập diện mai phục với Hà Giai Chanh, lúc đó các cô đều còn trẻ tuổi ngây thơ chưa biết gì. Những dụ dỗ, kế trong kế, mặt nạ, tình thật, mặt trái mặt phải, đây đều là âm mưu trong thế giới phồn hoa này. Chỉ đọng lại hình ảnh: quần áo xanh biếc đong đưa như mây, ngựa phi như bay, thảo nguyên cỏ úa vàng.
Chân thành đổi lấy chân thành “Đi qua những ngày gió”
Có dám không?
Lương Xuân Vũ ngước lên, anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đợi câu trả lời của cô.
“Cảm ơn anh” cô nói, rồi rút những ngón tay đang bấu vào kẹt ghế ra.
Rồi cô gật đầu “Được”
Ánh mắt sáng như sao của Từ Phong như biển sâu không đáy đột nhiên lóe lên, anh ôm Lương Xuân Vũ như muốn đem cô giam cầm vĩnh viễn ở đây, bàn tay mềm mại đặt khẽ sau đầu cô.
Rất lâu sau Lương Xuân Vũ vẫn không cử động, mặt trời lặn chạm xuống đường chân trời, một chiếc thuyền đi đến một bến bờ xa lạ, phía trên cỏ mọc um tùm, cô nhìn rất thích, cô hạ thuyền nhưng nhất thời cô chưa dám đi vào, bởi vì trước đó, cô chưa bao giờ bỏ neo ở bất cứ đâu.
Nhị đại gia ở xa chạy tới không biết từ lúc nào, chú ta không còn nhìn người ta đánh Thái cực quyền mà ngồi xổm trên đất nhìn hai người trước mặt với dáng vẻ thích thú.