-
Chương 17: Chu Phi Trì
Hai giờ rưỡi sáng, Từ Trắc Khải vẫn chờ ở dưới lầu.
Đợi bao lâu thì chính anh ta cũng đã quên mất.
Nhưng miễn chờ đủ lâu thì anh ta có thể thấy được đáp án mà mình không mong muốn.
Tô Dư vui vẻ chạy đến bên một người đàn ông khác, hai người tay nắm tay, chặt đến vậy, tựa như dây leo bện vào nhau không thể tách rời.
Mỗi một hình ảnh đều quá quen thuộc với Từ Trắc Khải.
Trước kia anh ta cũng là một dây leo trong sinh mệnh của cô gái ấy.
Anh ta từng có nó, và lẽ ra những thứ này phải là của anh ta.
Từ Trắc Khải và áo sơ mi đen gần như hoà làm một thể.
Cửa sổ xe đóng kín, anh ta hút từng điếu một, khói bay đầy khoang xe, khó ngửi và sặc sụa, nhưng anh ta mặc kệ, dùng thứ này để lấp đầy chỗ hổng trống rỗng đã qua.
Mãi đến khi Chu Phi Trì ra khỏi toà nhà.
Từ Trắc Khải lại có cơ hội thắng rồi.
Chu Phi Trì dừng lại cách Maybach ba thước, và nhìn thẳng vào Từ Trắc Khải qua lớp cửa sổ xe.
Không thể dùng cụm từ bình tĩnh để mô tả ánh mắt anh, mà là ung dung lạnh lùng tiếp nhận tất cả sắc bén và áp lực của Từ Trắc Khải.
Chu Phi Trì không ngồi lên chiếc xe sang trọng hàng chục triệu đó.
Thay vì thế, anh lên xe gắn máy của mình, đặt đôi chân dài xuống đất và đội mũ bảo hiểm theo luật. Sau đó đưa lưng về phía Maybach, anh nghiêng mặt sang bên và ra hiệu đi tới trước.
Xe gắn máy nổ vang, Maybach đi theo sau.
Anh dẫn Từ Trắc Khải ra một quán ăn khuya.
Lúc này chỉ còn một bàn khách say mèm, bà chủ đang kiểm lại hoá đơn trong khi ông chủ đang rề rà dọn dẹp lọ gia vị.
Chu Phi Trì đánh tiếng, tự cầm hai chai bia.
Đặt mình vào cuộc sống chợ búa, Từ Trắc Khải không hoà hợp được.
Chu Phi Trì mở nắp chai, “bóc”, để trước mặt anh ta rồi nói: “Tới cũng tới rồi, coi như tôi tiếp đãi với tư cách chủ nhà vậy.”
Từ Trắc Khải: “Tôi quen thuộc Quảng Châu hơn anh đấy.”
Chu Phi Trì “ừ”: “Nhà họ Từ tương lai tươi sáng, đâu đâu cũng có sản nghiệp của nhà họ Từ.”
Anh rót đầy bia cho Từ Trắc Khải, đẩy qua rồi nhìn anh ta: “Không liên quan gì đến nhà cậu. Cậu là bạn trai cũ của Tô Dư, bạn trai hiện tại phải mời cậu một ly chứ, đúng không.”
Lúc này vẻ mặt Từ Trắc Khải thay đổi.
Chu Phi Trì không rời mắt, từng giây từng phút quan sát mỗi một sắc thái trên nét mặt của anh ta.
Từ Trắc Khải không chạm ly.
Chu Phi Trì tự uống một hớp, cạn sạch bia trong ly.
“Cho anh mấy thứ này, anh rời xa Tô Dư đi.” Từ Trắc Khải bắt chéo chân, lấy một cái thẻ từ vạt áo khoác ra.
Chu Phi Trì nhận, lật qua lật lại giữa ngón tay. Anh hỏi: “Có bao nhiêu?”
Từ Trắc Khải cong năm ngón tay và gõ lên mặt bàn.
Chu Phi Trì nói: “Tô Dư ở chỗ cậu có giá thật nhỉ.”
Từ Trắc Khải đánh hơi thấy cơ hội nên theo đó thừa thắng xông lên: “Nếu anh chê ít, cho tôi một con số đi.”
“Tôi không cho nổi.”
Chu Phi Trì nói tiếp: “Tô Dư ở chỗ tôi là báu vật vô giá.”
Cơ hội sống sót của Từ Trắc Khải đã bị dập tắt.
Cậu Từ căm giận, oán hận, không cam lòng và cũng không đè nén nổi nữa.
“Anh là cái thá gì?” - Sâu trong lòng anh ta coi khinh Chu Phi Trì, đơn phương định nghĩa anh.
Chu Phi Trì vẫn bình tĩnh, nhìn người đàn ông trước mặt với thần sắc mất ổn định trong thoáng chốc.
Hồi lâu, anh hỏi: “Trước đây, khi cậu nói vậy với Tô Dư, có nghĩ tới... cô ấy là con gái, da mặt mỏng, cần trân trọng, cần tự ái hay không.”
Từ Trắc Khải sững sờ, theo sau là luồng lửa giận vọt thẳng lên đầu. Ngọn lửa càng bốc lên dữ dội, nhiên liệu bên trong cũng vét sạch sức lực của anh ta.
Từ Trắc Khải không muốn thừa nhận.
Nhưng anh ta sâu sắc cảm nhận thấy tòa tháp cao đang rung chuyển chực đổ.
“Bây giờ tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh.” Anh ta nói.
“Cậu đã thấy Tô Dư ở cùng với tôi rồi, sao còn có thể nói năng gì nữa?” Chu Phi Trì khẽ bật cười, mời bia anh ta: “Tổng giám đốc Từ cứng nhỉ, thứ cho tôi không học tập được điều tốt nhất này từ cậu được.”
Dứt lời, Chu Phi Trì uống hết phần bia còn thừa rồi đứng dậy rời đi.
Lúc anh đi sượt qua, Từ Trắc Khải đanh mặt và nghiến răng nghiến lợi lặp lại câu vừa nãy: “Anh là cái thá gì.”
Đồng thời, trong chiếc xe Maybach màu đen đằng sau, bốn người đàn ông lực lưỡng bước xuống.
Quả nhiên, kết cuộc của tình địch luôn là lấy bạo lực chống bạo lực.
Vậy mới đúng.
Tích tụ oán giận và hận thù, phẫn nộ và ghen tuông, lấy thể diện làm vỏ bọc, vốn không phải là kế hoạch lâu dài.
Lưỡi dao khát máu, cái nhìn ăn thịt người và một lòng muốn đối thủ chết mới chính là trung tâm gió bão Từ Trắc Khải.
Dẫu vậy, hình như anh ta đã đánh giá thấp tình địch này.
Mỗi một cơ bắp của Chu Phi Trì không phải uổng công rèn luyện, và chuyện này có liên quan đến Tô Dư. Lúc nào anh cũng sẵn sàng chiến đấu. Chu Phi Trì chấm dứt lòng tin của tình địch bằng việc anh không hề rơi xuống thế yếu. Chân đau, tay trẹo, nhưng anh chẳng mảy may nhận thua.
Tờ mờ sáng, trò náo nhiệt này thật cay nghiệt.
Mãi đến khi bà chủ nướng quán gào to “Báo cảnh sát đi!”.
Từ Trắc Khải quát tháo, giơ tay bảo ngừng.
Bọn tay chân nghe lời, được huấn luyện thật nghiêm chỉnh.
Tuy nhiên, Chu Phi Trì không chịu lép vế.
Anh chầm chậm thở dài hai hơi, từ từ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại thành một rãnh sâu và nhìn thẳng Từ Trắc Khải.
Từ Trắc Khải nói: “Đây là dạy dỗ anh, lần sau...”
Chu Phi Trì bất ngờ vọt lên, tóm lấy cổ áo anh ta rồi vung mạnh một đấm vào má phải.
“Đệch mẹ mày còn lần sau! Bây giờ ông muốn tẩn mày ra bã!”
Một đòn trúng ngay.
Từ Trắc Khải loạng choạng té xuống.
Cậu Từ cũng chẳng hiền lành gì, lợi dụng sơ hở xoay người khom lưng và chộp lấy vỏ chai rồi vung lên đánh vào gáy Chu Phi Trì.
Thật ra lần này rất mạnh, nhưng Chu Phi Trì dù đau không biến sắc.
Anh đấm từng đấm phản đòn Từ Trắc Khải, báo thù rửa hận cũng được, bất bình thay cũng thế. Dù là bạn trai hiện tại hay Chu Phi Trì hay đàn anh Chu thời còn trẻ, đều phải thay Tô Dư trút cơn giận này.
“Tô Dư đã từng thích mày như vậy, mà mày, mày đã làm gì? Ở nhà họ Từ mày đứng ở địa vị đại thiếu gia, khinh khỉnh cúi nhìn cô ấy từ trên cao, miệt thị cô ấy. Nhà mày đưa cô ấy ra khỏi trại trẻ mồ côi, rõ là mày có thể bảo vệ cô ấy thật tốt, nhưng hết kẻ này tới kẻ khác vội vàng đẩy cô ấy vào trong nước sôi lửa bỏng.”
Từ Trắc Khải đỡ đòn đánh trả: “Mày là cái thá gì, ai cần mày dạy đời ở đây!”
“Tao chẳng cần là cái thá gì cả, là một người đàn ông bình thường thì má nó cũng biết không thể đối xử với cô gái mình thương yêu như thế. Không, mày không xứng. Mày vốn không xứng được yêu cô ấy.”
Từ Trắc Khải từng được huấn luyện, một cánh tay chộp lấy cổ Chu Phi Trì, khoé mắt cũng đỏ ngầu: “Im miệng, mày im miệng cho tao. Tao cho cô ấy toàn những thứ tốt nhất, tao đối xử với cô ấy bằng cả tấm lòng, mày thì biết cái gì!”
Chu Phi Trì thấy nực cười làm sao: “Một niềm tin cơ bản cũng chẳng có, đấy là tốt à? Đứng trên cao vênh mặt hất hàm sai khiến cô ấy, mày bảo thế là tốt? Áp đặt suy nghĩ ‘anh cho rằng’ lên cô ấy, cô ấy không nhận, không làm theo, không thể có chút tư tưởng nào của riêng mình và buộc phải nghe lời mày, vậy là tốt sao?!”
Khoé mắt Từ Trắc Khải đỏ bừng, miệng phát run, đến cả câu “Mày im miệng” cũng không nói nổi. Cánh tay anh ta đang vắt ngang cổ Chu Phi Trì cũng mất đi sức lực như thể xương tuỷ đã bị cuốn trôi đi mất.
Chu Phi Trì nói tiếp: “Hồi cấp ba tao thấy Tô Dư, cô ấy hoạt bát rực rỡ là thế, sau này khi tao gặp lại thì cô ấy đã chẳng còn chút ánh sáng nào nữa cả, thay vào đó cô ấy biến thành một quái vật dùng khôn lỏi và sắc nhọn để che giấu mình.”
“Mày chèn ép cô ấy, không tin cô ấy, lâu lâu lại bố thí một viên kẹo nhen nhóm hy vọng cho cô ấy, để rồi lại thất vọng. Dựa vào cái hành động bi3n thái liên tục tái diễn này mà mày đã hành hạ cô ấy, làm cô ấy tan nát, hại cô ấy lo được lo mất rồi nghi ngờ bản thân mình.”
Mắt Chu Phi Trì cũng đỏ au: “Mày giỏi đấy Từ Trắc Khải, nuôi được một cô gái thành ra như thế, tao thích cô ấy bấy nhiêu năm qua, thậm chí khi tỏ tình tao cũng phải dè dặt lắm. Còn mày, mày giày xéo cô ấy, coi cô ấy là đồ vật, có phải mày đã quên rằng cô ấy là một người đang sống sờ sờ không.”
“Tao không có, không có.” Từ Trắc Khải cứ lặp lại: “Không phải như mày nói, không phải vậy.”
“Đúng là vậy!” Chu Phi Trì lạnh lùng quát lớn: “Mày ích kỷ tới cực điểm!”
“Mày nói bậy!!”
Chu Phi Trì lau máu trên khoé miệng, chống đầu gối đứng thẳng eo.
“Mấy ngày trước, cô ấy té xuống cầu thang, ngồi dưới đất trông rất tội nghiệp. Cô ấy đã thì thầm với tao rằng cô ấy không còn biết yêu người khác thế nào nữa, cô ấy đang rất cố gắng.”
Chu Phi Trì nuốt nước bọt, bây giờ nhớ lại mà lòng anh vẫn đau như dao cắt.
“Từ Trắc Khải, đây là của chiến tích của mày, có phải mày rất kiêu ngạo, rất tự hào đúng không?”
Từ Trắc Khải tê liệt, ánh mắt như dây cung không căng lên được rồi lỏng ra từng hồi.
Anh ta ngưỡng cổ, trừng Chu Phi Trì như muốn ăn tươi nuốt sống.
Con cưng của trời cao quý khôn cùng, thời khắc chiến đấu bị thương khí thế cũng không chịu thua.
Chu Phi Trì lại cười khinh: “Mày có thể tới Quảng Châu, chắc một lòng muốn tao chết thôi chứ gì. Sở dĩ mày dừng tay, không phải do lương tâm trỗi dậy, mà vì nghe người khác đòi báo cảnh sát. Một cậu chủ Từ sao có thể vào đồn chứ, mà còn ghen tuông vì một người con gái. Mày có thể lấy mạng tao vì Tô Dư, nhưng không dám trả giá vì cô ấy. Chỉ vì sĩ diện mà mày có thể vứt bỏ cô ấy. Tổng giám đốc Từ, Từ Trắc Khải, đàn em Từ, có lẽ mày yêu cô ấy đấy, nhưng tình yêu của mày chắc chắn không nhiều bằng tao rồi.”
Trong không gian vắng lặng, Chu Phi Trì đi vài bước, rồi dừng chân, sau đó xoay người vòng lại đi tới bàn gỗ nhỏ - nơi họ vừa uống bia.
Hai chai bia, vốn mỗi người một chai.
Anh đã uống xong chai của mình. Còn chai của cậu Từ, anh ta không nể mặt nên nó vẫn còn nguyên.
Chu Phi Trì không sử dụng dụng cụ mở nắp chai, mà dùng răng cạy ra, nắp chai rơi xuống đất.
Anh ngửa đầu, uống một hơi hết chai bia.
Chu Phi Trì vứt chai rỗng, nghiêng đầu nhìn Từ Trắc Khải một lần cuối cùng.
“Nhưng mà tao vẫn phải cảm ơn mày.”
“Mày không yêu nên tao mới có cơ hội.”
Từ Trắc Khải như một tờ giấy bị máy huỷ giấy xé nát. Trên giấy, là từng khung cảnh đẹp đẽ của đôi thanh mai trúc mã cực dịu dàng và lưu luyến.
Ngay trong khoảnh khắc này, nó vô tình vỡ vụn và tan đi như mây khói.
-
Chu Phi Trì về đến nhà, nhẹ nhàng mở khoá rồi mở cửa ra.
Trong nhà đèn sáng trưng, như một kho báu đang phát sáng.
Tô Dư và Thấm Chi đang ở trong bếp, leng keng lạch cạch, bận luôn tay luôn chân.
Thêm muối, thêm bột ngọt, rồi la oai oái.
Chu Phi Trì buồn cười, phân biệt được rõ hai thứ gia vị này không đấy.
Tô Dư như cảm nhận được, vô thức quay đầu.
Mỉm cười với cô, Chu Phi Trì hơi nghiêng mặt sang trái.
Má trái có vết thương.
Tô Dư vẫn phát hiện ra.
Chu Phi Trì về phòng ngủ, khử trùng, bôi thuốc, xử lý vết thương.
Không lâu sau, Tô Dư đi vào.
Cô đứng ở cửa, bưng một chén…nóng hổi. Chu Phi Trì hỏi: “Đây là gì?”
“Anh không nhìn ra được hả?” Tô Dư bước lại gần: “Nhìn lại đi.”
“Em đứng xa nên anh không thấy rõ.”
“Ờ.”
Tô Dư đến gần.
Sự thật chứng minh rằng gần cũng nhìn không ra.
“Đây là thịt kho chua ngọt với mơ.” Cô giải đáp thắc mắc.
Chu Phi Trì rất bất ngờ.
Anh cứ nghĩ đây là canh bí đỏ cháy khét chứ.
Tô Dư hơi bị đả kích, lẩm nhẩm: “Lần đầu tiên em xuống bếp đó.”
“Vì anh hả.”
“Ừm.”
Chu Phi Trì cười, một tay vặn nắp chai cồn i-ốt.
Tô Dư nhìn kĩ hơn rồi thỏ thẻ hỏi: “Anh ta dẫn theo mấy người đánh anh?”
Chu Phi Trì hỏi lại: “Sao em không hỏi anh ta có bị anh đánh chết không.”
“Không đâu.” Tô Dư nói: “Nhà họ Từ rất bi3n thái, Từ Trắc Khải là người nối nghiệp, từ nhỏ tập luyện đủ loại như đấu kiếm, trượt tuyết, đánh gôn, nên thể lực rất cường tráng.”
Chu Phi Trì dở khóc dở cười.
Tô Dư nhận ra mình lại nói sai, lập tức im bặt rồi căng thẳng nhìn anh.
Chu Phi Trì kín đáo tiếp nhận cái nhìn chăm chú của cô, cảm giác được sự căng thẳng của cô. Anh đắm chìm trong khoảnh khắc này, thời khắc “duy nhất” trong mắt cô.
Nhìn một chốc, mắt Tô Dư bỗng đỏ hoe.
Chu Phi Trì không nói gì, không an ủi, nhưng vẫn điềm nhiên, thẳng thắn, quay về và mang theo một chút áp lực vừa ác vừa cứng rắn.
Anh cũng muốn có một đáp án.
Tan xương nát thịt, rút đao rướm máu, từ một đến cuối.
Chẳng lẽ không đáng giá cho một đáp án à.
Cuối cùng.
Tô Dư nghẹn ngào, khẽ nói: “Chu Phi Trì, em có thể ôm anh không?”
Chu Phi Trì cười.
Yêu thầm là khổ tận cam lai, là cửu tử nhất sinh.
Giây phút này, Tô Dư đã mở ra cánh cửa cuộc đời cho anh.
Tô Dư ôm lấy anh.
Ghì thêm đôi chút, không buông tay mà càng chặt hơn.
Vừa lúc cô chạm trúng vết thương ở xương lông mày, Chu Phi Trì bị đau nên anh nói: “Lần đầu tiên em xuống bếp, để anh nếm thử xem nào.”
Thịt kho trông không bắt mắt, nhưng mùi vị vẫn có thể chấp nhận được.
Chu Phi Trì rất dễ nuôi, nấu chín là được, anh không kén cá chọn canh.
Tô Dư thấy anh ăn quá nhanh.
Cô dần dần ngộ ra.
“Ngay từ đầu, anh đã dạy em lái xe tải, dạy em nhào bột, băm thịt, nhóm lửa nướng bánh, đưa em đến chợ mua quần áo. Anh để em không chết đói, biết lái xe rẻ tiền, ăn, mặc, ở, đi lại và chú ý đến mọi mặt. Bởi vì, anh biết ngày này sẽ đến, cho nên từ lúc đó anh đã dạy em kĩ năng sinh tồn rồi.”
Chu Phi Trì không nhanh không chậm ăn hết miếng thịt cuối cùng, rồi ngẩng đầu lên kèm theo đôi mắt đầy chân thành.
Anh nói: “Những gì anh dạy em là kĩ năng, nhưng yêu em là bản năng của anh.”
Tô Dư cúi đầu, tóc che kín sườn mặt, bả vai không nhúc nhích.
Chu Phi Trì không nghe được lời cô nói.
Vì vậy, anh ghé sát vào đôi chút: “Sao?”
Tô Dư thuận thế ôm lấy cổ anh, kéo anh thấp xuống, khiến anh lắc qua lắc lại mất trọng tâm.
“Ăn thịt của em rồi, có phải anh nên trả lễ không nè.” Tô Dư dụ dỗ một cách lộ liễu: “Đàn anh Chu, chừng nào anh mới tới sửa em á...”
Đàn em ngồi trong vòng tay, nhưng đàn anh không bối rối. Quả là kiên định.
Chu Phi Trì không biến sắc: “Sửa kiểu nào?”
Tô Dư thực tế hơn, cúi đầu liếc nhìn xuống, sau khi khiếp sợ một phen thì cô quyết tâm mặc kệ tất cả.
“Anh c ởi quần ra đi, nằm xuống.”
Chu Phi Trì: “...”
Tô Dư nôn nóng: “Ngơ ngẩn cái gì, em sợ anh bị gãy kìa.”
Chu Phi Trì: “...”
Từ bi độ lượng quá nhỉ.
Nhưng, anh có thể đi tắm trước không vậy.
Đợi bao lâu thì chính anh ta cũng đã quên mất.
Nhưng miễn chờ đủ lâu thì anh ta có thể thấy được đáp án mà mình không mong muốn.
Tô Dư vui vẻ chạy đến bên một người đàn ông khác, hai người tay nắm tay, chặt đến vậy, tựa như dây leo bện vào nhau không thể tách rời.
Mỗi một hình ảnh đều quá quen thuộc với Từ Trắc Khải.
Trước kia anh ta cũng là một dây leo trong sinh mệnh của cô gái ấy.
Anh ta từng có nó, và lẽ ra những thứ này phải là của anh ta.
Từ Trắc Khải và áo sơ mi đen gần như hoà làm một thể.
Cửa sổ xe đóng kín, anh ta hút từng điếu một, khói bay đầy khoang xe, khó ngửi và sặc sụa, nhưng anh ta mặc kệ, dùng thứ này để lấp đầy chỗ hổng trống rỗng đã qua.
Mãi đến khi Chu Phi Trì ra khỏi toà nhà.
Từ Trắc Khải lại có cơ hội thắng rồi.
Chu Phi Trì dừng lại cách Maybach ba thước, và nhìn thẳng vào Từ Trắc Khải qua lớp cửa sổ xe.
Không thể dùng cụm từ bình tĩnh để mô tả ánh mắt anh, mà là ung dung lạnh lùng tiếp nhận tất cả sắc bén và áp lực của Từ Trắc Khải.
Chu Phi Trì không ngồi lên chiếc xe sang trọng hàng chục triệu đó.
Thay vì thế, anh lên xe gắn máy của mình, đặt đôi chân dài xuống đất và đội mũ bảo hiểm theo luật. Sau đó đưa lưng về phía Maybach, anh nghiêng mặt sang bên và ra hiệu đi tới trước.
Xe gắn máy nổ vang, Maybach đi theo sau.
Anh dẫn Từ Trắc Khải ra một quán ăn khuya.
Lúc này chỉ còn một bàn khách say mèm, bà chủ đang kiểm lại hoá đơn trong khi ông chủ đang rề rà dọn dẹp lọ gia vị.
Chu Phi Trì đánh tiếng, tự cầm hai chai bia.
Đặt mình vào cuộc sống chợ búa, Từ Trắc Khải không hoà hợp được.
Chu Phi Trì mở nắp chai, “bóc”, để trước mặt anh ta rồi nói: “Tới cũng tới rồi, coi như tôi tiếp đãi với tư cách chủ nhà vậy.”
Từ Trắc Khải: “Tôi quen thuộc Quảng Châu hơn anh đấy.”
Chu Phi Trì “ừ”: “Nhà họ Từ tương lai tươi sáng, đâu đâu cũng có sản nghiệp của nhà họ Từ.”
Anh rót đầy bia cho Từ Trắc Khải, đẩy qua rồi nhìn anh ta: “Không liên quan gì đến nhà cậu. Cậu là bạn trai cũ của Tô Dư, bạn trai hiện tại phải mời cậu một ly chứ, đúng không.”
Lúc này vẻ mặt Từ Trắc Khải thay đổi.
Chu Phi Trì không rời mắt, từng giây từng phút quan sát mỗi một sắc thái trên nét mặt của anh ta.
Từ Trắc Khải không chạm ly.
Chu Phi Trì tự uống một hớp, cạn sạch bia trong ly.
“Cho anh mấy thứ này, anh rời xa Tô Dư đi.” Từ Trắc Khải bắt chéo chân, lấy một cái thẻ từ vạt áo khoác ra.
Chu Phi Trì nhận, lật qua lật lại giữa ngón tay. Anh hỏi: “Có bao nhiêu?”
Từ Trắc Khải cong năm ngón tay và gõ lên mặt bàn.
Chu Phi Trì nói: “Tô Dư ở chỗ cậu có giá thật nhỉ.”
Từ Trắc Khải đánh hơi thấy cơ hội nên theo đó thừa thắng xông lên: “Nếu anh chê ít, cho tôi một con số đi.”
“Tôi không cho nổi.”
Chu Phi Trì nói tiếp: “Tô Dư ở chỗ tôi là báu vật vô giá.”
Cơ hội sống sót của Từ Trắc Khải đã bị dập tắt.
Cậu Từ căm giận, oán hận, không cam lòng và cũng không đè nén nổi nữa.
“Anh là cái thá gì?” - Sâu trong lòng anh ta coi khinh Chu Phi Trì, đơn phương định nghĩa anh.
Chu Phi Trì vẫn bình tĩnh, nhìn người đàn ông trước mặt với thần sắc mất ổn định trong thoáng chốc.
Hồi lâu, anh hỏi: “Trước đây, khi cậu nói vậy với Tô Dư, có nghĩ tới... cô ấy là con gái, da mặt mỏng, cần trân trọng, cần tự ái hay không.”
Từ Trắc Khải sững sờ, theo sau là luồng lửa giận vọt thẳng lên đầu. Ngọn lửa càng bốc lên dữ dội, nhiên liệu bên trong cũng vét sạch sức lực của anh ta.
Từ Trắc Khải không muốn thừa nhận.
Nhưng anh ta sâu sắc cảm nhận thấy tòa tháp cao đang rung chuyển chực đổ.
“Bây giờ tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh.” Anh ta nói.
“Cậu đã thấy Tô Dư ở cùng với tôi rồi, sao còn có thể nói năng gì nữa?” Chu Phi Trì khẽ bật cười, mời bia anh ta: “Tổng giám đốc Từ cứng nhỉ, thứ cho tôi không học tập được điều tốt nhất này từ cậu được.”
Dứt lời, Chu Phi Trì uống hết phần bia còn thừa rồi đứng dậy rời đi.
Lúc anh đi sượt qua, Từ Trắc Khải đanh mặt và nghiến răng nghiến lợi lặp lại câu vừa nãy: “Anh là cái thá gì.”
Đồng thời, trong chiếc xe Maybach màu đen đằng sau, bốn người đàn ông lực lưỡng bước xuống.
Quả nhiên, kết cuộc của tình địch luôn là lấy bạo lực chống bạo lực.
Vậy mới đúng.
Tích tụ oán giận và hận thù, phẫn nộ và ghen tuông, lấy thể diện làm vỏ bọc, vốn không phải là kế hoạch lâu dài.
Lưỡi dao khát máu, cái nhìn ăn thịt người và một lòng muốn đối thủ chết mới chính là trung tâm gió bão Từ Trắc Khải.
Dẫu vậy, hình như anh ta đã đánh giá thấp tình địch này.
Mỗi một cơ bắp của Chu Phi Trì không phải uổng công rèn luyện, và chuyện này có liên quan đến Tô Dư. Lúc nào anh cũng sẵn sàng chiến đấu. Chu Phi Trì chấm dứt lòng tin của tình địch bằng việc anh không hề rơi xuống thế yếu. Chân đau, tay trẹo, nhưng anh chẳng mảy may nhận thua.
Tờ mờ sáng, trò náo nhiệt này thật cay nghiệt.
Mãi đến khi bà chủ nướng quán gào to “Báo cảnh sát đi!”.
Từ Trắc Khải quát tháo, giơ tay bảo ngừng.
Bọn tay chân nghe lời, được huấn luyện thật nghiêm chỉnh.
Tuy nhiên, Chu Phi Trì không chịu lép vế.
Anh chầm chậm thở dài hai hơi, từ từ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại thành một rãnh sâu và nhìn thẳng Từ Trắc Khải.
Từ Trắc Khải nói: “Đây là dạy dỗ anh, lần sau...”
Chu Phi Trì bất ngờ vọt lên, tóm lấy cổ áo anh ta rồi vung mạnh một đấm vào má phải.
“Đệch mẹ mày còn lần sau! Bây giờ ông muốn tẩn mày ra bã!”
Một đòn trúng ngay.
Từ Trắc Khải loạng choạng té xuống.
Cậu Từ cũng chẳng hiền lành gì, lợi dụng sơ hở xoay người khom lưng và chộp lấy vỏ chai rồi vung lên đánh vào gáy Chu Phi Trì.
Thật ra lần này rất mạnh, nhưng Chu Phi Trì dù đau không biến sắc.
Anh đấm từng đấm phản đòn Từ Trắc Khải, báo thù rửa hận cũng được, bất bình thay cũng thế. Dù là bạn trai hiện tại hay Chu Phi Trì hay đàn anh Chu thời còn trẻ, đều phải thay Tô Dư trút cơn giận này.
“Tô Dư đã từng thích mày như vậy, mà mày, mày đã làm gì? Ở nhà họ Từ mày đứng ở địa vị đại thiếu gia, khinh khỉnh cúi nhìn cô ấy từ trên cao, miệt thị cô ấy. Nhà mày đưa cô ấy ra khỏi trại trẻ mồ côi, rõ là mày có thể bảo vệ cô ấy thật tốt, nhưng hết kẻ này tới kẻ khác vội vàng đẩy cô ấy vào trong nước sôi lửa bỏng.”
Từ Trắc Khải đỡ đòn đánh trả: “Mày là cái thá gì, ai cần mày dạy đời ở đây!”
“Tao chẳng cần là cái thá gì cả, là một người đàn ông bình thường thì má nó cũng biết không thể đối xử với cô gái mình thương yêu như thế. Không, mày không xứng. Mày vốn không xứng được yêu cô ấy.”
Từ Trắc Khải từng được huấn luyện, một cánh tay chộp lấy cổ Chu Phi Trì, khoé mắt cũng đỏ ngầu: “Im miệng, mày im miệng cho tao. Tao cho cô ấy toàn những thứ tốt nhất, tao đối xử với cô ấy bằng cả tấm lòng, mày thì biết cái gì!”
Chu Phi Trì thấy nực cười làm sao: “Một niềm tin cơ bản cũng chẳng có, đấy là tốt à? Đứng trên cao vênh mặt hất hàm sai khiến cô ấy, mày bảo thế là tốt? Áp đặt suy nghĩ ‘anh cho rằng’ lên cô ấy, cô ấy không nhận, không làm theo, không thể có chút tư tưởng nào của riêng mình và buộc phải nghe lời mày, vậy là tốt sao?!”
Khoé mắt Từ Trắc Khải đỏ bừng, miệng phát run, đến cả câu “Mày im miệng” cũng không nói nổi. Cánh tay anh ta đang vắt ngang cổ Chu Phi Trì cũng mất đi sức lực như thể xương tuỷ đã bị cuốn trôi đi mất.
Chu Phi Trì nói tiếp: “Hồi cấp ba tao thấy Tô Dư, cô ấy hoạt bát rực rỡ là thế, sau này khi tao gặp lại thì cô ấy đã chẳng còn chút ánh sáng nào nữa cả, thay vào đó cô ấy biến thành một quái vật dùng khôn lỏi và sắc nhọn để che giấu mình.”
“Mày chèn ép cô ấy, không tin cô ấy, lâu lâu lại bố thí một viên kẹo nhen nhóm hy vọng cho cô ấy, để rồi lại thất vọng. Dựa vào cái hành động bi3n thái liên tục tái diễn này mà mày đã hành hạ cô ấy, làm cô ấy tan nát, hại cô ấy lo được lo mất rồi nghi ngờ bản thân mình.”
Mắt Chu Phi Trì cũng đỏ au: “Mày giỏi đấy Từ Trắc Khải, nuôi được một cô gái thành ra như thế, tao thích cô ấy bấy nhiêu năm qua, thậm chí khi tỏ tình tao cũng phải dè dặt lắm. Còn mày, mày giày xéo cô ấy, coi cô ấy là đồ vật, có phải mày đã quên rằng cô ấy là một người đang sống sờ sờ không.”
“Tao không có, không có.” Từ Trắc Khải cứ lặp lại: “Không phải như mày nói, không phải vậy.”
“Đúng là vậy!” Chu Phi Trì lạnh lùng quát lớn: “Mày ích kỷ tới cực điểm!”
“Mày nói bậy!!”
Chu Phi Trì lau máu trên khoé miệng, chống đầu gối đứng thẳng eo.
“Mấy ngày trước, cô ấy té xuống cầu thang, ngồi dưới đất trông rất tội nghiệp. Cô ấy đã thì thầm với tao rằng cô ấy không còn biết yêu người khác thế nào nữa, cô ấy đang rất cố gắng.”
Chu Phi Trì nuốt nước bọt, bây giờ nhớ lại mà lòng anh vẫn đau như dao cắt.
“Từ Trắc Khải, đây là của chiến tích của mày, có phải mày rất kiêu ngạo, rất tự hào đúng không?”
Từ Trắc Khải tê liệt, ánh mắt như dây cung không căng lên được rồi lỏng ra từng hồi.
Anh ta ngưỡng cổ, trừng Chu Phi Trì như muốn ăn tươi nuốt sống.
Con cưng của trời cao quý khôn cùng, thời khắc chiến đấu bị thương khí thế cũng không chịu thua.
Chu Phi Trì lại cười khinh: “Mày có thể tới Quảng Châu, chắc một lòng muốn tao chết thôi chứ gì. Sở dĩ mày dừng tay, không phải do lương tâm trỗi dậy, mà vì nghe người khác đòi báo cảnh sát. Một cậu chủ Từ sao có thể vào đồn chứ, mà còn ghen tuông vì một người con gái. Mày có thể lấy mạng tao vì Tô Dư, nhưng không dám trả giá vì cô ấy. Chỉ vì sĩ diện mà mày có thể vứt bỏ cô ấy. Tổng giám đốc Từ, Từ Trắc Khải, đàn em Từ, có lẽ mày yêu cô ấy đấy, nhưng tình yêu của mày chắc chắn không nhiều bằng tao rồi.”
Trong không gian vắng lặng, Chu Phi Trì đi vài bước, rồi dừng chân, sau đó xoay người vòng lại đi tới bàn gỗ nhỏ - nơi họ vừa uống bia.
Hai chai bia, vốn mỗi người một chai.
Anh đã uống xong chai của mình. Còn chai của cậu Từ, anh ta không nể mặt nên nó vẫn còn nguyên.
Chu Phi Trì không sử dụng dụng cụ mở nắp chai, mà dùng răng cạy ra, nắp chai rơi xuống đất.
Anh ngửa đầu, uống một hơi hết chai bia.
Chu Phi Trì vứt chai rỗng, nghiêng đầu nhìn Từ Trắc Khải một lần cuối cùng.
“Nhưng mà tao vẫn phải cảm ơn mày.”
“Mày không yêu nên tao mới có cơ hội.”
Từ Trắc Khải như một tờ giấy bị máy huỷ giấy xé nát. Trên giấy, là từng khung cảnh đẹp đẽ của đôi thanh mai trúc mã cực dịu dàng và lưu luyến.
Ngay trong khoảnh khắc này, nó vô tình vỡ vụn và tan đi như mây khói.
-
Chu Phi Trì về đến nhà, nhẹ nhàng mở khoá rồi mở cửa ra.
Trong nhà đèn sáng trưng, như một kho báu đang phát sáng.
Tô Dư và Thấm Chi đang ở trong bếp, leng keng lạch cạch, bận luôn tay luôn chân.
Thêm muối, thêm bột ngọt, rồi la oai oái.
Chu Phi Trì buồn cười, phân biệt được rõ hai thứ gia vị này không đấy.
Tô Dư như cảm nhận được, vô thức quay đầu.
Mỉm cười với cô, Chu Phi Trì hơi nghiêng mặt sang trái.
Má trái có vết thương.
Tô Dư vẫn phát hiện ra.
Chu Phi Trì về phòng ngủ, khử trùng, bôi thuốc, xử lý vết thương.
Không lâu sau, Tô Dư đi vào.
Cô đứng ở cửa, bưng một chén…nóng hổi. Chu Phi Trì hỏi: “Đây là gì?”
“Anh không nhìn ra được hả?” Tô Dư bước lại gần: “Nhìn lại đi.”
“Em đứng xa nên anh không thấy rõ.”
“Ờ.”
Tô Dư đến gần.
Sự thật chứng minh rằng gần cũng nhìn không ra.
“Đây là thịt kho chua ngọt với mơ.” Cô giải đáp thắc mắc.
Chu Phi Trì rất bất ngờ.
Anh cứ nghĩ đây là canh bí đỏ cháy khét chứ.
Tô Dư hơi bị đả kích, lẩm nhẩm: “Lần đầu tiên em xuống bếp đó.”
“Vì anh hả.”
“Ừm.”
Chu Phi Trì cười, một tay vặn nắp chai cồn i-ốt.
Tô Dư nhìn kĩ hơn rồi thỏ thẻ hỏi: “Anh ta dẫn theo mấy người đánh anh?”
Chu Phi Trì hỏi lại: “Sao em không hỏi anh ta có bị anh đánh chết không.”
“Không đâu.” Tô Dư nói: “Nhà họ Từ rất bi3n thái, Từ Trắc Khải là người nối nghiệp, từ nhỏ tập luyện đủ loại như đấu kiếm, trượt tuyết, đánh gôn, nên thể lực rất cường tráng.”
Chu Phi Trì dở khóc dở cười.
Tô Dư nhận ra mình lại nói sai, lập tức im bặt rồi căng thẳng nhìn anh.
Chu Phi Trì kín đáo tiếp nhận cái nhìn chăm chú của cô, cảm giác được sự căng thẳng của cô. Anh đắm chìm trong khoảnh khắc này, thời khắc “duy nhất” trong mắt cô.
Nhìn một chốc, mắt Tô Dư bỗng đỏ hoe.
Chu Phi Trì không nói gì, không an ủi, nhưng vẫn điềm nhiên, thẳng thắn, quay về và mang theo một chút áp lực vừa ác vừa cứng rắn.
Anh cũng muốn có một đáp án.
Tan xương nát thịt, rút đao rướm máu, từ một đến cuối.
Chẳng lẽ không đáng giá cho một đáp án à.
Cuối cùng.
Tô Dư nghẹn ngào, khẽ nói: “Chu Phi Trì, em có thể ôm anh không?”
Chu Phi Trì cười.
Yêu thầm là khổ tận cam lai, là cửu tử nhất sinh.
Giây phút này, Tô Dư đã mở ra cánh cửa cuộc đời cho anh.
Tô Dư ôm lấy anh.
Ghì thêm đôi chút, không buông tay mà càng chặt hơn.
Vừa lúc cô chạm trúng vết thương ở xương lông mày, Chu Phi Trì bị đau nên anh nói: “Lần đầu tiên em xuống bếp, để anh nếm thử xem nào.”
Thịt kho trông không bắt mắt, nhưng mùi vị vẫn có thể chấp nhận được.
Chu Phi Trì rất dễ nuôi, nấu chín là được, anh không kén cá chọn canh.
Tô Dư thấy anh ăn quá nhanh.
Cô dần dần ngộ ra.
“Ngay từ đầu, anh đã dạy em lái xe tải, dạy em nhào bột, băm thịt, nhóm lửa nướng bánh, đưa em đến chợ mua quần áo. Anh để em không chết đói, biết lái xe rẻ tiền, ăn, mặc, ở, đi lại và chú ý đến mọi mặt. Bởi vì, anh biết ngày này sẽ đến, cho nên từ lúc đó anh đã dạy em kĩ năng sinh tồn rồi.”
Chu Phi Trì không nhanh không chậm ăn hết miếng thịt cuối cùng, rồi ngẩng đầu lên kèm theo đôi mắt đầy chân thành.
Anh nói: “Những gì anh dạy em là kĩ năng, nhưng yêu em là bản năng của anh.”
Tô Dư cúi đầu, tóc che kín sườn mặt, bả vai không nhúc nhích.
Chu Phi Trì không nghe được lời cô nói.
Vì vậy, anh ghé sát vào đôi chút: “Sao?”
Tô Dư thuận thế ôm lấy cổ anh, kéo anh thấp xuống, khiến anh lắc qua lắc lại mất trọng tâm.
“Ăn thịt của em rồi, có phải anh nên trả lễ không nè.” Tô Dư dụ dỗ một cách lộ liễu: “Đàn anh Chu, chừng nào anh mới tới sửa em á...”
Đàn em ngồi trong vòng tay, nhưng đàn anh không bối rối. Quả là kiên định.
Chu Phi Trì không biến sắc: “Sửa kiểu nào?”
Tô Dư thực tế hơn, cúi đầu liếc nhìn xuống, sau khi khiếp sợ một phen thì cô quyết tâm mặc kệ tất cả.
“Anh c ởi quần ra đi, nằm xuống.”
Chu Phi Trì: “...”
Tô Dư nôn nóng: “Ngơ ngẩn cái gì, em sợ anh bị gãy kìa.”
Chu Phi Trì: “...”
Từ bi độ lượng quá nhỉ.
Nhưng, anh có thể đi tắm trước không vậy.