Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-2
“Vậy Lưu hoàng thượng, anh có cách gì không?” Vân Ánh Lục khiêm tốn thỉnh giáo.
“Trẫm đã nói rồi, lừa gạt trẫm, nàng sẽ nhận hậu quả như thế nào?” Lưu Huyên Thần chậm rãi dò hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ánh Lục tái nhợt, cô gượng cười nói, “Lưu hoàng thượng lúc ấy chỉ nói đùa với tôi thôi”.
“Vua không nói chơi”.
Vân Ánh Lục sửng sốt, đôi mắt to tròn láo liên xoay đảo ngẫm nghĩ, “Nếu vua không nói chơi thì anh chẳng phải đã thừa nhận lời bẩm tấu xác nhận nguyên nhân hoàng hậu tử vong của Dụ thái y rồi sao? Lưu hoàng thượng, chẳng phải anh cũng đã cho chiếu cáo thiên hạ, cử hành quốc tang, mai táng hoàng hậu ở hoàng lăng? Lưu hoàng thượng, hoàng hậu mà anh đang nói tới là ai vậy?”
Dùng mâu của hắn đâm vào lá chắn của hắn, cô phản lại Lưu Huyên Thần một đòn khá đau.
Lưu Huyên Thần nhàn tản mỉm cười, trông không có vẻ gì là đang cuồng nộ tức giận cả. “Vân thái y thật đúng là không chỉ tài mạo song toàn mà còn thông minh hơn người, trẫm thực vô cùng ngưỡng mộ. Được, trẫm tạm thời nuốt cục tức này vậy. Chúng ta nói sang chuyện của Nguyễn phi đi”.
Ngoài xe, tiếng mưa vẫn rì rầm không dứt, một tiếng sấm vang rền khắp trời, mưa càng lúc càng mau. Bên trong xe, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi việc của Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục không khỏi thầm than tự trách mình đã tự chui đầu vào thòng lọng. Một lát sau, Vân Ánh Lục thở hắt ra, nhắm nghiền mắt lại.
“Lưu hoàng thượng, chuyện Nguyễn phi, tôi... không tự ý làm càn, là do tôi dò lòng đoán ý anh mà làm, hoàn toàn không hề có chút tư niệm nào”. Càng quẫn bách, mặt cô lại càng đỏ bừng. Lưu Huyên Thần nhìn chằm chằm vào đôi má hồng rực của cô, hồi lâu buông lời. “Trẫm hạ ý chỉ cho nàng khi nào vậy?”
“Không phải anh đã nói nếu tôi không nghiệm thân cho cô ấy, thái giám phủ Nội vụ sẽ ra tay hay sao?”
“Đó là trẫm tin tưởng vào y thuật của nàng. Vậy mà nàng lại lấy cớ đó đùa giỡn trẫm sao?”
Vân Ánh Lục trợn tròn hai mắt.
“Tôi đâu có đùa giỡn anh, chỉ là…” Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nàng nói nàng không lừa trẫm?” Hắn cười khẽ, ôn hòa hỏi.
Cô do dự một lát rồi quả quyết ngẩng đầu lên. “Đúng vậy, tôi không lừa gạt anh, cũng không trêu đùa anh, tôi chỉ che dấu một phần sự thật mà thôi. Vì anh không thể bảo vệ được phi tần của mình, nên cô ấy mới bị thất thân hạ nhục đến vậy. Lúc đó, anh không có quyền chỉ trích, trừng phạt cô ấy, mà phải là cây đại thụ để cô ấy dựa vào”.
“Vì thế, nàng đã thay trẫm làm cây đại thụ?” Giọng nói của Lưu Huyên Thần lạnh lùng như huyền băng ngàn năm, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô.
Cô lặng lẽ né tránh ánh mắt hắn, khẽ khàng hỏi: “Lưu hoàng thượng, anh muốn trừng phạt tôi thế nào thì cứ nói thẳng đi! Ngoại trừ chuyện tiến cung làm phi tần, trừng phạt thế nào tôi cũng nhận”.
Ôi, làm người tốt thật khó, đoán ý vua cũng là tự mình chuốc khổ.
“Chưa từng có tội nhân nào được quyền lựa chọn hình phạt, mà tội lỗi của nàng không chỉ có một, nàng không có sự lựa chọn nào cả”.
Cô hít sâu, “Lưu hoàng thượng, hôn nhân miễn cưỡng sẽ không đem lại hạnh phúc. Tôi đã có…”
“Nàng đã có ý trung nhân, nàng đã có hôn ước nên nàng không muốn dùng dằng với chồng người khác?”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã cướp lời nói hết.
“Đúng!” Cô đáp khẽ, dường như là để cho chính cô nghe.
“Vân Ánh Lục”, hắn không khách khí gọi cô là Vân thái y, mà gọi thẳng khuê danh của cô, “Trẫm không muốn đoạt vị hôn thê của người khác, chia cắt tình yêu, lại càng không có ý định động lòng với quan viên của trẫm. Chỉ là hết lần này đến lần khác nàng lay động trái tim đầy nghi kị của trẫm, trẫm mới hạ quyết tâm quẳng đi đạo đức lệ thường, chấp nhận tình yêu của nàng”.
“…”
Cô sững sờ như thể sét đánh ngang tai, Lưu hoàng thượng nói gì kì lạ vậy?
“Không cần giả ngốc trước mặt trẫm. Hôm nay trẫm không để nàng trốn tránh nữa đâu”. Lưu Huyên Thần nói thêm, “Trẫm từng hỏi nàng, vì sao ông trời lại đưa nàng tới hoàng cung này, nàng có nhớ mình đã trả lời thế nào không?”
“Giúp anh… sinh con đẻ cái”. Trước mắt Vân Ánh Lục tối sầm, chỉ muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.
“Đấy không phải là thổ lộ tâm tình hay sao? Nàng muốn sinh con cho trẫm, chẳng lẽ lại không muốn tiến cung làm phi tần, hay nàng cho rằng trẫm cũng như đám nam nhân thô lậu khác, dựng ‘phòng nhì’ ngoài cung?”
Vân Ánh Lục ném cho hắn một ánh mắt xem thường sắc như dao. “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn giúp đỡ đám phi tần sớm sinh hạ long tử mà thôi…”
Xe ngựa sao lại chạy chậm như vậy, còn bao lâu nữa mới tới hoàng cung chứ, cô không hề muốn ở cùng Lưu hoàng thượng giảo hoạt như hồ ly kia tí nào. Cái hố mà anh ta đào quá lớn, cô mà không mau tìm chỗ né thì chỉ còn nước vùi thân trong hậu cung thôi.
“Không được nói dối! Dù gì Viên thục nghi cũng có tuệ nhãn hơn người, trẫm rất đồng ý với lời cô ta, nàng chính là cao thủ trong hậu cung, im hơi lặng tiếng triệt hạ từng phi tần, mục tiêu rõ ràng là vì vị trí ở Trung Cung, độc chiếm ân sủng của trẫm”.
“Anh nói tôi…” Vân Ánh Lục đứng bật dậy, ngắc ngứ chỉ vào mặt mình.
“Không phải nàng thì là ai? Phong thư trong tay Cổ thục nghi không phải do nàng mang vào khiến cô ấy trúng độc mất mạng sao? Hoàng hậu không phải do nàng xúi giục xuất cung sao? Nguyễn phi, nàng tận lực giúp cô ấy giấu giếm bí mật, cô ấy dám không nghe theo nàng sao? Viên thục nghi năm lần bảy lượt bị nàng chọc tức, nói năng hồ đồ, không phải để trẫm chán ghét cùng cực sao? Trong tay nàng không phải cũng đã nắm được điểm yếu chết người của cô ta sao? Nàng xem, hậu cung của trẫm phi tần nhiều như mây, nhưng tính lại thì còn có mấy. Người thì chết, người thì bỏ đi, người im miệng không dám nói, nàng còn đối thủ nữa sao? Nàng dụng ý khó lường như vậy, mục đích…”
“Tôi không có, tôi không có…” Vân Ánh Lục cuống đến độ viền mắt đỏ hoe, “Tôi việc gì phải tìm đủ mưu hèn quỷ kế để tiếp cận một người đàn ông chứ? Trừ phi người đó thích tôi, tôi cũng có tình cảm với người ấy…”
“Trẫm thích nàng”. Ngữ khí vô cùng bình thản nhưng lại mang sức nặng ngàn quân. Vân Ánh Lục nhất thời chấn động, mặt mày xám ngoét, ngơ ngác nhìn hắn.
Lưu hoàng thượng thích cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Ôi, thượng đế ơi! Hoa đào đã rụng từ đầu hạ, cô sao có thể đỏ vận đào hoa như thế chứ?
“Trẫm vốn chỉ coi nàng là một tiểu thái y bình thường, tính tình đáng yêu, không khôn khéo lõi đời, không nịnh nọt ba hoa, trong lành tựa làn gió xuân. Nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác bức trẫm thích nàng. Bởi vậy trẫm mới ngầm chấp nhận những hành vi to gan lớn mật của nàng, giang tay che chở cho nàng”.
Lưu Huyên Thần sợ cô chấn động chưa đủ, liên tiếp tấn công.
“Lưu hoàng thượng, tôi thật sự không cố ý…” Hắn càng nói cô càng nhận thấy tội lỗi của mình chất chồng.
“Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết, thử hỏi có đáng trách không? Hậu cung của trẫm bị đảo lộn tất thảy, nàng còn muốn phủi tay trốn tránh trách nhiệm?” Lưu Huyên Thần lạnh băng bức hỏi.
Cô chột dạ, liều đáp. “Lưu hoàng thượng, anh có thể không quan tâm tới tự do luyến ái, muốn cưới là cưới, nhưng tôi lại không thể phản bội người mình yêu”.
“Vân Ánh Lục, nàng có thực sự nhận ra lòng mình không? Nàng đã phản bội người đó từ rất sớm, rất rất sớm rồi. Vị hôn phu của nàng và người nàng yêu đã không còn là một, nàng có chắc mình không làm người nàng yêu thất vọng chứ?”
“Đó là tình huống đặc biệt. Anh… theo dõi tôi sao?” Cô kinh hãi trợn tròn mắt.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Để ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế này, nàng vẫn cho rằng trẫm là hạng người thiện lương chất phác sao? Bất kỳ người nào có liên quan tới trẫm đều không thoát khỏi tầm mắt của trẫm. mà nàng vốn là người trẫm đặc biệt chú ý”.
Vân Ánh Lục rùng mình hốt hoảng xoay mặt về phía cửa sổ xe, hít lấy ngụm không khí trong lành.
“Tuy nói như vậy, nhưng trẫm vẫn không muốn bức ép nàng. Trẫm vốn rất ghét kẻ nào đến với trẫm vì tiền tài và danh vọng. Trẫm nguyện ý đánh đổi cả hậu cung để có được người con gái yêu mình thật lòng”.
“Lưu hoàng thượng…” Cô sợ hãi kêu lên, không hiểu sao, nước mắt lại trào ra. Là vì quá mừng vui khi hắn tuyên bố không bức ép cô sao?
“Trẫm tin Vân thái y sẽ không làm trẫm phải thất vọng. Chuyện của Nguyễn phi, nếu Vân thái y muốn can thiệp, trẫm sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu không, cứ giao cho phủ Nội vụ…”
Anh ta… anh ta biết Nguyễn Nhược Nam mang thai rồi sao? Nếu cô tiếp tục nhúng tay vào, đây có phải là cái cớ tốt để Lưu hoàng thượng trói buộc cô thêm không?
Cô biết Lưu hoàng thượng không phải người xấu, nhưng đừng thấy anh ta nói vậy mà vội mừng, nếu anh ta đã giăng sẵn thiên la địa võng, thì dù có mọc cánh cô cũng khó thoát.
Mặc kệ Nguyễn phi? Phủ Nội vụ đã nhúng tay vào, Nguyễn Nhược Nam còn giữ đươc mạng sống sao?
“Không, chuyện này… tôi sẽ làm”. Cô bất đắc dĩ gật đầu chấp thuận.
Lưu Huyên Thần cười gian xảo hệt như một con mèo vừa vớ bẫm cá rán, đôi mắt phương cong đầy toan tính.
“Lưu hoàng thượng, trong mắt anh, phụ nữ là gì?” Cô tức giận hỏi.
“Đồ trang sức”. Lưu Huyên Thần thản nhiên trả lời.
Vân Ánh Lục bàng hoàng, “Sao anh lại nói như thế?”
“Hoàng đế đương nhiên không thể giống nam nhân bình thường được. Tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cùng lắm cũng chỉ là đồ trang sức cho ngôi báu mà thôi”.
“Vậy Lưu hoàng thượng, anh cho rằng mấy món đồ trang sức này có cần thiết không?”
“Đứng ở góc độ hoàng đế triều Ngụy, trẫm thấy có cần thiết. Nhưng đứng ở góc độ của một người đàn ông bình thường, ta cho rằng đó là sự xa hoa lãng phí không cần thiết. Trái tim con người ta vốn rất nhỏ, chỉ có thể chứa đựng hình bóng của một người mà thôi. Một đời một kiếp bên nhau, đấy mới là hạnh phúc đích thực. Thế nên trẫm mới không đành lòng chia rẽ Ngu nguyên soái và Mạn Lăng”.
Không khí trong xe lập tức trở nên im lặng khác thường.
Vân Ánh Lục xoay người, mở cửa sổ. Xe ngựa đang đi qua khu vực phố xá sầm uất, quán trà tiệm rượu san sát, cờ phướn bay bay trong mưa. Chợt có một giọt nước rơi xuống mặt Vân Ánh. Cô nâng tay áo lau nhẹ, không biết là mưa hay là nước mắt.
“Lưu hoàng thượng, tôi… sợ mình sẽ làm anh thất vọng”. Cô xoay lưng về phía hắn, nghèn nghẹn lên tiếng.
“Thật thế sao?” Lưu Huyên Thần diụ dàng đáp lời, “Thương nhân không để tiền bạc rời tay quá ba tấc, trẫm cũng là người không dễ chấp nhận thất bại như vậy, ba mươi chưa phải là tết mà. Nàng hiểu tâm ý của trẫm là được rồi. Mau quay về thôi!” Hắn cao giọng ra lệnh cho xa phu, giọng nói sang sảng đầy quyền uy, xem ta tâm tình cũng không tồi.
“Vâng, thưa hoàng thượng!”
Xe ngựa lọc cọc bước vào cửa cung.
“Đừng quá để tâm tới lời của trẫm, trước kia nàng thế nào bây giờ cứ thế mà làm, không cần phải e dè trẫm. Nhưng khi nào xác định rõ tình cảm trong lòng, nhất định phải nói với trẫm một tiếng, đừng để trẫm đợi quá lâu”. Lưu Huyên Thần đỡ Vân Ánh Lục xuống xe, thấy vẻ mặt cô ảm đạm như đưa đám, hắn bật cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Vân Ánh Lục thật sự dở khóc dở cười, rốt cuộc đây là khoan dung hay là bá đạo?
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Giang Dũng vừa nhìn thấy Lưu Huyên Thần đã vội gọi to.
Lưu Huyên Thần nhanh chóng trở lại dáng vẻ uy nghi như thường. “Có chuyện gì vậy?”
Giang Dũng đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục rồi thấp giọng bẩm báo: “Tâu hoàng thượng, hôm nay Viên thục nghi không qua sắp xếp của phụ Nội vụ, tự ý triệu kiến Viên nguyên soái tiến cung với lý do nhớ nhà”.
Sau khi tiến cung, phi tần chính thức trở thành người của hoàng thất, dựa theo quy tắc trong cung, phi tần không được phép tùy ý gặp mặt người nhà, nếu muốn gặp, phải đề xuất với phủ Nội vụ để phủ Nội vụ xem xét, sắp xếp.
“Viên nguyên soái đã tiến cung chưa?” Lưu Huyên Thần cau mày quay sang nhìn Vân Ánh Lục đứng bên cạnh.
“Ông ta hiện đang ở tẩm cung của Viên thục nghi rồi ạ”. Giang Dũng cả đêm giám sát ngự hoa viên, trong mắt đầy tia máu, mệt mỏi bẩm báo.
“Vậy để trẫm tới xem thế nào. Vân thái y, nàng không có việc gì thì cùng trẫm qua đó đi. Giang thị vệ, khanh cũng đi theo trẫm!” Hắn không để tâm đến vẻ mặt mệt mỏi của Giang Dũng, mặt không đổi sắc, lạnh lùng ra lệnh.
“Vân thái y… cũng đi sao?” Cơn buồn ngủ của Giang Dũng trong phút chốc biến mất, hắn đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, “Viên thục nghi không đau ốm gì đâu ạ!”
“Lần trước vì chuyện hoàng hậu đột ngột qua đời, giữa Viên thục nghi và Vân thái y có xảy ra chút hiểu lầm, trẫm muốn mượn dịp hôm nay để hòa giải cho cả hai. Trẫm không muốn hậu cung suốt ngày khói lửa nổi khắp bốn phía đâu”.
Vân Ánh Lục thở dài, Lưu hoàng thượng nói không ép cô, nhưng mở miệng ra là coi cô như người ở hậu cung. Đỗ Tử Bân mà nghe được, thể nào cũng lại hiểu lầm.
Ôi, đau đầu!
“Trẫm đã nói rồi, lừa gạt trẫm, nàng sẽ nhận hậu quả như thế nào?” Lưu Huyên Thần chậm rãi dò hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Ánh Lục tái nhợt, cô gượng cười nói, “Lưu hoàng thượng lúc ấy chỉ nói đùa với tôi thôi”.
“Vua không nói chơi”.
Vân Ánh Lục sửng sốt, đôi mắt to tròn láo liên xoay đảo ngẫm nghĩ, “Nếu vua không nói chơi thì anh chẳng phải đã thừa nhận lời bẩm tấu xác nhận nguyên nhân hoàng hậu tử vong của Dụ thái y rồi sao? Lưu hoàng thượng, chẳng phải anh cũng đã cho chiếu cáo thiên hạ, cử hành quốc tang, mai táng hoàng hậu ở hoàng lăng? Lưu hoàng thượng, hoàng hậu mà anh đang nói tới là ai vậy?”
Dùng mâu của hắn đâm vào lá chắn của hắn, cô phản lại Lưu Huyên Thần một đòn khá đau.
Lưu Huyên Thần nhàn tản mỉm cười, trông không có vẻ gì là đang cuồng nộ tức giận cả. “Vân thái y thật đúng là không chỉ tài mạo song toàn mà còn thông minh hơn người, trẫm thực vô cùng ngưỡng mộ. Được, trẫm tạm thời nuốt cục tức này vậy. Chúng ta nói sang chuyện của Nguyễn phi đi”.
Ngoài xe, tiếng mưa vẫn rì rầm không dứt, một tiếng sấm vang rền khắp trời, mưa càng lúc càng mau. Bên trong xe, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi việc của Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục không khỏi thầm than tự trách mình đã tự chui đầu vào thòng lọng. Một lát sau, Vân Ánh Lục thở hắt ra, nhắm nghiền mắt lại.
“Lưu hoàng thượng, chuyện Nguyễn phi, tôi... không tự ý làm càn, là do tôi dò lòng đoán ý anh mà làm, hoàn toàn không hề có chút tư niệm nào”. Càng quẫn bách, mặt cô lại càng đỏ bừng. Lưu Huyên Thần nhìn chằm chằm vào đôi má hồng rực của cô, hồi lâu buông lời. “Trẫm hạ ý chỉ cho nàng khi nào vậy?”
“Không phải anh đã nói nếu tôi không nghiệm thân cho cô ấy, thái giám phủ Nội vụ sẽ ra tay hay sao?”
“Đó là trẫm tin tưởng vào y thuật của nàng. Vậy mà nàng lại lấy cớ đó đùa giỡn trẫm sao?”
Vân Ánh Lục trợn tròn hai mắt.
“Tôi đâu có đùa giỡn anh, chỉ là…” Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nàng nói nàng không lừa trẫm?” Hắn cười khẽ, ôn hòa hỏi.
Cô do dự một lát rồi quả quyết ngẩng đầu lên. “Đúng vậy, tôi không lừa gạt anh, cũng không trêu đùa anh, tôi chỉ che dấu một phần sự thật mà thôi. Vì anh không thể bảo vệ được phi tần của mình, nên cô ấy mới bị thất thân hạ nhục đến vậy. Lúc đó, anh không có quyền chỉ trích, trừng phạt cô ấy, mà phải là cây đại thụ để cô ấy dựa vào”.
“Vì thế, nàng đã thay trẫm làm cây đại thụ?” Giọng nói của Lưu Huyên Thần lạnh lùng như huyền băng ngàn năm, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô.
Cô lặng lẽ né tránh ánh mắt hắn, khẽ khàng hỏi: “Lưu hoàng thượng, anh muốn trừng phạt tôi thế nào thì cứ nói thẳng đi! Ngoại trừ chuyện tiến cung làm phi tần, trừng phạt thế nào tôi cũng nhận”.
Ôi, làm người tốt thật khó, đoán ý vua cũng là tự mình chuốc khổ.
“Chưa từng có tội nhân nào được quyền lựa chọn hình phạt, mà tội lỗi của nàng không chỉ có một, nàng không có sự lựa chọn nào cả”.
Cô hít sâu, “Lưu hoàng thượng, hôn nhân miễn cưỡng sẽ không đem lại hạnh phúc. Tôi đã có…”
“Nàng đã có ý trung nhân, nàng đã có hôn ước nên nàng không muốn dùng dằng với chồng người khác?”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã cướp lời nói hết.
“Đúng!” Cô đáp khẽ, dường như là để cho chính cô nghe.
“Vân Ánh Lục”, hắn không khách khí gọi cô là Vân thái y, mà gọi thẳng khuê danh của cô, “Trẫm không muốn đoạt vị hôn thê của người khác, chia cắt tình yêu, lại càng không có ý định động lòng với quan viên của trẫm. Chỉ là hết lần này đến lần khác nàng lay động trái tim đầy nghi kị của trẫm, trẫm mới hạ quyết tâm quẳng đi đạo đức lệ thường, chấp nhận tình yêu của nàng”.
“…”
Cô sững sờ như thể sét đánh ngang tai, Lưu hoàng thượng nói gì kì lạ vậy?
“Không cần giả ngốc trước mặt trẫm. Hôm nay trẫm không để nàng trốn tránh nữa đâu”. Lưu Huyên Thần nói thêm, “Trẫm từng hỏi nàng, vì sao ông trời lại đưa nàng tới hoàng cung này, nàng có nhớ mình đã trả lời thế nào không?”
“Giúp anh… sinh con đẻ cái”. Trước mắt Vân Ánh Lục tối sầm, chỉ muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.
“Đấy không phải là thổ lộ tâm tình hay sao? Nàng muốn sinh con cho trẫm, chẳng lẽ lại không muốn tiến cung làm phi tần, hay nàng cho rằng trẫm cũng như đám nam nhân thô lậu khác, dựng ‘phòng nhì’ ngoài cung?”
Vân Ánh Lục ném cho hắn một ánh mắt xem thường sắc như dao. “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn giúp đỡ đám phi tần sớm sinh hạ long tử mà thôi…”
Xe ngựa sao lại chạy chậm như vậy, còn bao lâu nữa mới tới hoàng cung chứ, cô không hề muốn ở cùng Lưu hoàng thượng giảo hoạt như hồ ly kia tí nào. Cái hố mà anh ta đào quá lớn, cô mà không mau tìm chỗ né thì chỉ còn nước vùi thân trong hậu cung thôi.
“Không được nói dối! Dù gì Viên thục nghi cũng có tuệ nhãn hơn người, trẫm rất đồng ý với lời cô ta, nàng chính là cao thủ trong hậu cung, im hơi lặng tiếng triệt hạ từng phi tần, mục tiêu rõ ràng là vì vị trí ở Trung Cung, độc chiếm ân sủng của trẫm”.
“Anh nói tôi…” Vân Ánh Lục đứng bật dậy, ngắc ngứ chỉ vào mặt mình.
“Không phải nàng thì là ai? Phong thư trong tay Cổ thục nghi không phải do nàng mang vào khiến cô ấy trúng độc mất mạng sao? Hoàng hậu không phải do nàng xúi giục xuất cung sao? Nguyễn phi, nàng tận lực giúp cô ấy giấu giếm bí mật, cô ấy dám không nghe theo nàng sao? Viên thục nghi năm lần bảy lượt bị nàng chọc tức, nói năng hồ đồ, không phải để trẫm chán ghét cùng cực sao? Trong tay nàng không phải cũng đã nắm được điểm yếu chết người của cô ta sao? Nàng xem, hậu cung của trẫm phi tần nhiều như mây, nhưng tính lại thì còn có mấy. Người thì chết, người thì bỏ đi, người im miệng không dám nói, nàng còn đối thủ nữa sao? Nàng dụng ý khó lường như vậy, mục đích…”
“Tôi không có, tôi không có…” Vân Ánh Lục cuống đến độ viền mắt đỏ hoe, “Tôi việc gì phải tìm đủ mưu hèn quỷ kế để tiếp cận một người đàn ông chứ? Trừ phi người đó thích tôi, tôi cũng có tình cảm với người ấy…”
“Trẫm thích nàng”. Ngữ khí vô cùng bình thản nhưng lại mang sức nặng ngàn quân. Vân Ánh Lục nhất thời chấn động, mặt mày xám ngoét, ngơ ngác nhìn hắn.
Lưu hoàng thượng thích cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Ôi, thượng đế ơi! Hoa đào đã rụng từ đầu hạ, cô sao có thể đỏ vận đào hoa như thế chứ?
“Trẫm vốn chỉ coi nàng là một tiểu thái y bình thường, tính tình đáng yêu, không khôn khéo lõi đời, không nịnh nọt ba hoa, trong lành tựa làn gió xuân. Nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác bức trẫm thích nàng. Bởi vậy trẫm mới ngầm chấp nhận những hành vi to gan lớn mật của nàng, giang tay che chở cho nàng”.
Lưu Huyên Thần sợ cô chấn động chưa đủ, liên tiếp tấn công.
“Lưu hoàng thượng, tôi thật sự không cố ý…” Hắn càng nói cô càng nhận thấy tội lỗi của mình chất chồng.
“Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết, thử hỏi có đáng trách không? Hậu cung của trẫm bị đảo lộn tất thảy, nàng còn muốn phủi tay trốn tránh trách nhiệm?” Lưu Huyên Thần lạnh băng bức hỏi.
Cô chột dạ, liều đáp. “Lưu hoàng thượng, anh có thể không quan tâm tới tự do luyến ái, muốn cưới là cưới, nhưng tôi lại không thể phản bội người mình yêu”.
“Vân Ánh Lục, nàng có thực sự nhận ra lòng mình không? Nàng đã phản bội người đó từ rất sớm, rất rất sớm rồi. Vị hôn phu của nàng và người nàng yêu đã không còn là một, nàng có chắc mình không làm người nàng yêu thất vọng chứ?”
“Đó là tình huống đặc biệt. Anh… theo dõi tôi sao?” Cô kinh hãi trợn tròn mắt.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Để ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế này, nàng vẫn cho rằng trẫm là hạng người thiện lương chất phác sao? Bất kỳ người nào có liên quan tới trẫm đều không thoát khỏi tầm mắt của trẫm. mà nàng vốn là người trẫm đặc biệt chú ý”.
Vân Ánh Lục rùng mình hốt hoảng xoay mặt về phía cửa sổ xe, hít lấy ngụm không khí trong lành.
“Tuy nói như vậy, nhưng trẫm vẫn không muốn bức ép nàng. Trẫm vốn rất ghét kẻ nào đến với trẫm vì tiền tài và danh vọng. Trẫm nguyện ý đánh đổi cả hậu cung để có được người con gái yêu mình thật lòng”.
“Lưu hoàng thượng…” Cô sợ hãi kêu lên, không hiểu sao, nước mắt lại trào ra. Là vì quá mừng vui khi hắn tuyên bố không bức ép cô sao?
“Trẫm tin Vân thái y sẽ không làm trẫm phải thất vọng. Chuyện của Nguyễn phi, nếu Vân thái y muốn can thiệp, trẫm sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu không, cứ giao cho phủ Nội vụ…”
Anh ta… anh ta biết Nguyễn Nhược Nam mang thai rồi sao? Nếu cô tiếp tục nhúng tay vào, đây có phải là cái cớ tốt để Lưu hoàng thượng trói buộc cô thêm không?
Cô biết Lưu hoàng thượng không phải người xấu, nhưng đừng thấy anh ta nói vậy mà vội mừng, nếu anh ta đã giăng sẵn thiên la địa võng, thì dù có mọc cánh cô cũng khó thoát.
Mặc kệ Nguyễn phi? Phủ Nội vụ đã nhúng tay vào, Nguyễn Nhược Nam còn giữ đươc mạng sống sao?
“Không, chuyện này… tôi sẽ làm”. Cô bất đắc dĩ gật đầu chấp thuận.
Lưu Huyên Thần cười gian xảo hệt như một con mèo vừa vớ bẫm cá rán, đôi mắt phương cong đầy toan tính.
“Lưu hoàng thượng, trong mắt anh, phụ nữ là gì?” Cô tức giận hỏi.
“Đồ trang sức”. Lưu Huyên Thần thản nhiên trả lời.
Vân Ánh Lục bàng hoàng, “Sao anh lại nói như thế?”
“Hoàng đế đương nhiên không thể giống nam nhân bình thường được. Tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cùng lắm cũng chỉ là đồ trang sức cho ngôi báu mà thôi”.
“Vậy Lưu hoàng thượng, anh cho rằng mấy món đồ trang sức này có cần thiết không?”
“Đứng ở góc độ hoàng đế triều Ngụy, trẫm thấy có cần thiết. Nhưng đứng ở góc độ của một người đàn ông bình thường, ta cho rằng đó là sự xa hoa lãng phí không cần thiết. Trái tim con người ta vốn rất nhỏ, chỉ có thể chứa đựng hình bóng của một người mà thôi. Một đời một kiếp bên nhau, đấy mới là hạnh phúc đích thực. Thế nên trẫm mới không đành lòng chia rẽ Ngu nguyên soái và Mạn Lăng”.
Không khí trong xe lập tức trở nên im lặng khác thường.
Vân Ánh Lục xoay người, mở cửa sổ. Xe ngựa đang đi qua khu vực phố xá sầm uất, quán trà tiệm rượu san sát, cờ phướn bay bay trong mưa. Chợt có một giọt nước rơi xuống mặt Vân Ánh. Cô nâng tay áo lau nhẹ, không biết là mưa hay là nước mắt.
“Lưu hoàng thượng, tôi… sợ mình sẽ làm anh thất vọng”. Cô xoay lưng về phía hắn, nghèn nghẹn lên tiếng.
“Thật thế sao?” Lưu Huyên Thần diụ dàng đáp lời, “Thương nhân không để tiền bạc rời tay quá ba tấc, trẫm cũng là người không dễ chấp nhận thất bại như vậy, ba mươi chưa phải là tết mà. Nàng hiểu tâm ý của trẫm là được rồi. Mau quay về thôi!” Hắn cao giọng ra lệnh cho xa phu, giọng nói sang sảng đầy quyền uy, xem ta tâm tình cũng không tồi.
“Vâng, thưa hoàng thượng!”
Xe ngựa lọc cọc bước vào cửa cung.
“Đừng quá để tâm tới lời của trẫm, trước kia nàng thế nào bây giờ cứ thế mà làm, không cần phải e dè trẫm. Nhưng khi nào xác định rõ tình cảm trong lòng, nhất định phải nói với trẫm một tiếng, đừng để trẫm đợi quá lâu”. Lưu Huyên Thần đỡ Vân Ánh Lục xuống xe, thấy vẻ mặt cô ảm đạm như đưa đám, hắn bật cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Vân Ánh Lục thật sự dở khóc dở cười, rốt cuộc đây là khoan dung hay là bá đạo?
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Giang Dũng vừa nhìn thấy Lưu Huyên Thần đã vội gọi to.
Lưu Huyên Thần nhanh chóng trở lại dáng vẻ uy nghi như thường. “Có chuyện gì vậy?”
Giang Dũng đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục rồi thấp giọng bẩm báo: “Tâu hoàng thượng, hôm nay Viên thục nghi không qua sắp xếp của phụ Nội vụ, tự ý triệu kiến Viên nguyên soái tiến cung với lý do nhớ nhà”.
Sau khi tiến cung, phi tần chính thức trở thành người của hoàng thất, dựa theo quy tắc trong cung, phi tần không được phép tùy ý gặp mặt người nhà, nếu muốn gặp, phải đề xuất với phủ Nội vụ để phủ Nội vụ xem xét, sắp xếp.
“Viên nguyên soái đã tiến cung chưa?” Lưu Huyên Thần cau mày quay sang nhìn Vân Ánh Lục đứng bên cạnh.
“Ông ta hiện đang ở tẩm cung của Viên thục nghi rồi ạ”. Giang Dũng cả đêm giám sát ngự hoa viên, trong mắt đầy tia máu, mệt mỏi bẩm báo.
“Vậy để trẫm tới xem thế nào. Vân thái y, nàng không có việc gì thì cùng trẫm qua đó đi. Giang thị vệ, khanh cũng đi theo trẫm!” Hắn không để tâm đến vẻ mặt mệt mỏi của Giang Dũng, mặt không đổi sắc, lạnh lùng ra lệnh.
“Vân thái y… cũng đi sao?” Cơn buồn ngủ của Giang Dũng trong phút chốc biến mất, hắn đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, “Viên thục nghi không đau ốm gì đâu ạ!”
“Lần trước vì chuyện hoàng hậu đột ngột qua đời, giữa Viên thục nghi và Vân thái y có xảy ra chút hiểu lầm, trẫm muốn mượn dịp hôm nay để hòa giải cho cả hai. Trẫm không muốn hậu cung suốt ngày khói lửa nổi khắp bốn phía đâu”.
Vân Ánh Lục thở dài, Lưu hoàng thượng nói không ép cô, nhưng mở miệng ra là coi cô như người ở hậu cung. Đỗ Tử Bân mà nghe được, thể nào cũng lại hiểu lầm.
Ôi, đau đầu!