Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Lỡ nhầm Tiêu lang thành người qua đường
Chuyện tuyển tú nữ làm cho tâm tư của Lưu Huyên Thần vô cùng khó chịu, hắn chẳng còn lòng dạ nào để tiếp tục phê duyệt tấu chương. Sau khi tiễn thái hậu, hoàng hậu về tẩm cung, hắn cũng định hồi cung nghỉ ngơi, nhưng sực nhớ tới công văn khẩn cấp do bộ Binh gửi đến còn chưa xem, nên lại quay lại ngự thư phòng.
Hoàng cung nghe có vẻ rộng lớn nhưng thật ra chỉ bao gồm hai khu đại viện. Tiền viện là nơi hoàng đế xử lý chính sự, bao gồm điện Nghị Chính, điện Yến Hội, điện Hậu Triều, ngự thư phòng... Còn sau vòng tường đo đỏ chính là hậu viện của hoàng đế, nơi ở của các phi tần, mỹ nữ. Theo pháp chế của triều đình, hậu cung không được tham gia chính sự, nên ngăn cách giữa tiền viện và hậu viện là một cánh cửa, chỉ hoàng đế và thái giám mới được tự do ra vào, phi tần tuyệt đối không được phép bước chân khỏi cửa, ngoại trừ thái hậu và hoàng hậu.
Lúc này đêm đã rất khuya, trong ngự hoa viên, cánh hoa lả tả bay theo gió, mang theo mùi hương ẩn hiện dịu dàng trong không khí. Ánh sáng hiu hắt của dãy đèn lồng soi tỏ con đường thanh vắng trong hoàng cung. Mùa xuân xưa nay vốn vẫn ngắn ngủi, không lâu nữa trời sẽ vào hạ, thời tiết càng lúc càng oi nóng, Lưu Huyên Thần vén cao ống tay áo nhưng cũng chẳng thấy mát hơn. Hắn đang lững thững đi đến ngự thư phòng thì phát hiện có bóng người đứng ngoài cửa, thò đầu nhướng cổ nhìn vào như đang tìm kiếm cái gì đó.
Lưu Huyên Thần chậm rãi quan sát diện mạo của đối phương. Đó là một thanh niên trẻ mặc trường bào màu lục thủy, dáng người thanh mảnh thư sinh, hai gò má nhẵn mịn như ngọc tạc, khuôn mặt thanh tú, phong thái điềm đạm, cần cổ thon dài, mang dáng vẻ thanh tân hiếm thấy.
Chàng trai này nhìn qua không giống thị vệ, càng không phải thái giám, vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Lưu Huyên Thần không khỏi tò mò, hắn hắng giọng rồi tiến lại gần kẻ lạ mặt:
"Ngươi nhìn gì vậy?"
Hắn vừa kịp liếc thấy bên hông cậu thanh niên đeo một tấm yêu bài xuất nhập cung dành cho y quan của thái y viện. Lưu Huyên Thần khẽ nhíu mày, trí nhớ của hắn vốn không tồi, mấy thái y trong thái y viện hắn đều nhẵn mặt, chẳng nhẽ đây là người học việc mới sao?
Mà thái y viện nhận người học việc từ bao giờ vậy?
Cậu thanh niên cũng hoảng sợ, xoay người nhìn hắn, chớp chớp mắt vài cái rồi nhoẻn cười tươi tắn, hít sâu một hơi, "Cuối cùng hôm nay tôi cũng được nhìn thấy một người giống đàn ông".
Lưu Huyên Thần ngẩn ra, người này không biết hắn là ai hay sao? Hắn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác màu lam đậm bên ngoài vừa hay che khuất long bào bên trong, đồng thời cũng che giấu luôn thân phận đặc biệt của hắn. Ngày ngày phải nghe đám thần tử nịnh nọt tâng bốc, đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện ngang hàng nên hắn không khỏi cảm thấy hứng thú, cũng không vội vàng rời đi.
"Rốt cuộc ngươi đang nhìn gì thế?"
Anh chàng thư sinh lại chạy đến bên cửa, thập thò quan sát bên trong. "Nếu muốn vào trong này đọc sách, thì cần làm thủ tục gì vậy?" Cậu ta mở to đôi mắt đen láy, ngây ngô hỏi.
"Cứ xông vào là được". Lưu Huyên Thần cố nén cười, đáp.
"Anh cho rằng hoàng cung là cái cửa hàng, muốn vào là vào muốn ra là ra được sao?" Cậu ta đưa tay chỉnh lại cái mũ quan trên đầu, nhìn hắn đầy ý xem thường.
"Không phải ngươi đang đứng trong cái cửa hàng ấy sao?"
"Tôi... đi trực, rảnh đâu mà dạo chơi chứ". Ôi, ngày đầu tiên đi làm lại gặp đúng ca trực, thực là may mắn quá mà.
Anh chàng thư sinh này chính là người mới được thái hậu tiến cử vào cung, y quan "mới ra lò" Vân Ánh Lục.
Thái hậu thực là nôn nóng, Vân Ánh Lục vừa gật đầu đồng ý, ngay trong ngày bà đã hạ đạo ý chỉ lệnh cho cô tiến cung, ngay cả phủ Nội vụ cũng không cần thông qua. Vân phủ nhận ý chỉ của thái hậu khác nào nghe thấy sấm sét giữa trời quang, Vân Ánh Lục phải giở một hồi võ mồm, vừa thề thốt vừa hứa hẹn, mới khiến phụ mẫu tạm thời yên lòng để cho cô tiến cung làm y quan.
Vân Ánh Lục không hề hay biết, cô vừa tiến cung thì bà mối của Tần phủ đã tới cổng nhà, khiến vợ chồng Vân viên ngoại ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Hiện tại tâm tính con gái thế nào, họ không sao dò đoán nổi, cũng không dám đứng ra quyết thay. Đương nhiên, đó là chuyện phụ mẫu lao tâm khổ tứ, còn Vân Ánh Lục vẫn thoải mái đi nhậm chức.
Thái y viện chỉ là một khu đình viện nhỏ bé yên tĩnh với vài tiểu thái giám lo việc sắc thuốc và chạy việc vặt, cùng mấy lão thái y già lụ khụ phụ trách dược phòng. Sự xuất hiện bất ngờ của Vân Ánh Lục khiến bọn họ dù kinh ngạc đến mấy cũng không dám biểu lộ ra mặt, bởi cô chính là người được thái hậu khâm điểm tuyển chọn.
Thái y viện nói trắng ra chính là bệnh viện tư của hoàng đế, còn y quan là bác sĩ gia đình của hoàng đế, theo lý thuyết hẳn sẽ không quá bận rộn. Thời gian làm việc của y quan cũng không khác biệt lắm so với các đại thần trong triều, có điều không cần lên triều điểm danh, một tháng cũng có ngày nghỉ, còn lại thì thay phiên nhau trực đêm ở trong cung. Những chuyện này Vân Ánh Lục không quá xa lạ, bởi khi làm bác sĩ ở khoa phụ sản bệnh viện, công việc của cô cũng bận rộn quay cuồng như thế.
Thế nhưng vừa đọc danh sách nhân sự trong các cung viện do tiểu thái giám đem tới, cô kinh hãi suýt ngất xỉu. Trong hậu cung này, từ thái hậu đến các cấp bậc cung nữ, có tới hơn một ngàn người, vậy không phải là cô sẽ có hơn một ngàn đối tượng cố định phải phục vụ sao? Nếu mỗi người phụ nữ ở đây là một bông hoa thì hoàng cung này có khác nào đại quan viên đâu. Nhưng chuyện hãi hùng đâu chỉ có vậy, toàn bộ hậu cung lại chỉ xoay quanh một người đàn ông trên ngai vàng tối thượng. Vân Ánh Lục tặc lưỡi thầm nghĩ, người đàn ông này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?
Ngày đầu tiên nhập cung vẫn chưa có việc gì để làm, tiểu thái giám được phân công hướng dẫn đã đưa Vân Ánh Lục đi một vòng trong cung để nắm bắt sơ bộ tình hình. Trong lúc tiểu thái giám đang chỉ đông chỉ tây, Ánh Lục bóng gió hỏi vị trí của ngự thư phòng để sau này còn biết đường dâng thuốc. Đêm vừa buông, cô vội chạy tới thăm dò với hi vọng tìm được cơ hội trà trộn vào đó để tìm cuốn Thần Nông bách thảo kinh.
"Ngươi nhìn trước ngó sau như vậy, chẳng lẽ là thị vệ tuần tra mới?" Lưu Huyên Thần cố ý hỏi.
"Không phải, tôi là Vân Ánh Lục, y quan mới của thái y viện. Còn anh thì sao, làm gì ở đây?" Cô cự lại.
Người này dáng vẻ thanh nhã, danh xưng cũng rất êm tai. Lưu Huyên Thần ngẫm một lát rồi trả lời: "Ta họ Lưu, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi".
"Hóa ra là Lưu công tử". Vân Ánh Lục hoàn toàn không hay biết toàn thành Đông Dương chỉ có một nơi họ Lưu sinh sống, "Dám lảng vảng ở nơi này, xem ra lá gan của anh cũng lớn đấy. Trong hoàng cung này đâu đâu cũng có quy củ luật lệ, áp lực đến nỗi chẳng còn dám thở mạnh, hơi một tí là bị lôi ra chém đầu chặt chân, móc mắt, thật chẳng có chút nhân tính nào".
Lưu Huyên Thần sờ sờ sống mũi, "Chỉ cần ngươi tuân thủ mọi quy tắc ở đây thì sẽ chẳng sao hết".
"Ừ, nói cho vui thế thôi, chứ tôi chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được. Đúng rồi, Lưu công tử, anh có quen nhân viên phụ trách ở đây không?" Vân Ánh Lục chỉ tay về phía ngự thư phòng.
"Tính ra thì cũng có phần quen biết". Nhân viên phụ trách là thái giám thân cận sao?
"Vậy sau này anh tìm cơ hội dẫn tôi vào trong xem sách có được không?" Đôi mắt Vân Ánh Lục nheo lại vì mừng rỡ.
"Việc này không khó, nhưng ở trong này không có quyển sách thuốc nào cả. Mấy cuốn sách y học thông thường đều cất tại tàng thư các của thái y viện".
"Đúng thế, thứ tôi muốn xem không phải là sách thuốc bình thường". Vân Ánh Lục ngó nghiêng quanh quất rồi kiễng chân, hạ giọng thì thầm vào tai Lưu Huyên Thần, "Tôi muốn xem Thần Nông bách thảo kinh cơ".
Lưu Huyên Thần thoáng biến sắc, hắn quan sát Vân Ánh Lục một hồi lâu rồi lạnh lùng nhếch miệng hỏi, "Không phải ngươi vì cuốn sách thuốc này mới tìm trăm phương ngàn kế để tiến cung đấy chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đỏ lựng như gấc chín, "Anh... dám nghi ngờ y đức của tôi? Nói cho anh biết, tôi không phải hạng người chỉ biết dựa vào mối quan hệ, xun xoe tặng quà hay thừa nước đục thả câu đâu nhé, tôi hoàn toàn tự tin về y thuật của mình. Lần này tiến cung là do thái hậu yêu cầu chứ không phải là do tôi chủ động đề nghị. Nhưng mà, đã vào cung thì cũng phải nhận được chút lợi lộc chứ. Từ lâu tôi đã nghe nói ở trong này cất giấu một cuốn sách thuốc có từ thời thượng cổ nên vô cùng tò mò háo hức, chẳng phải có câu biển học vô bờ đó sao? Anh không giúp đỡ thì thôi, tôi nghĩ cách khác vậy".
Anh chàng này diện mạo dáng vẻ cũng không tồi, nhưng sao lại nhìn người khác phiến diện thế chứ? Áo choàng lam đậm viền kim tuyến, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cương nghị, toàn thân anh ta toát nên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị khiến người khác khó lòng tiếp cận. Kẻ nhát gan nào đột nhiên nhìn thấy anh ta, e là sẽ bị dọa chết khiếp mất.
Lưu Huyên Thần bật cười lắc đầu, tiểu y quan này thật thẳng thắn đáng yêu, “Cách gì cũng không ưu việt bằng nhờ cậy ta". Hắn thản nhiên nói.
"Vậy anh chịu giúp tôi à?" Vân Ánh Lục xoay người lại, hai mắt sáng rỡ.
"Ngươi có biết cuốn Thần Nông bách thảo kinh này chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới được xem không, ngoài ra không ai được phép đụng đến".
Vân Ánh Lục trợn tròn mắt, sau đó hai vai đột nhiên rủ xuống, chán nản lắc đầu, “Không phải nói nữa, tôi từ bỏ hi vọng rồi".
"Nhưng không phải là không thể". Lưu Huyên Thần nhếch mày giễu cợt.
"Anh không thể nói một lần cho hết ý hay sao?" Vân Ánh Lục ỉu xìu hỏi.
"Sau này ngươi không cần thộn mặt ở thái y viện nữa, ta sẽ tìm người tiến cử ngươi làm y quan chuyên trách ở ngự thư phòng, như thế ngươi sẽ có cơ hội tiếp xúc với quyển sách kia". Không hiểu sao Lưu Huyên Thần lại thấy hứng thú với tiểu y quan đáng yêu này, bất chợt nảy ra ý tưởng muốn giữ hắn lại bên cạnh mình.
Có người như thế này pha trò với hắn lúc giải lao cũng không tệ.
"Haizzz!" Vân Ánh Lục uể oải phất tay, "Đa tạ ý tốt của Lưu công tử, nhưng thôi miễn đi! Thời gian cũng không còn sớm, tôi quay về thái y viện đây, chúc anh ngủ ngon".
"Ngươi không muốn ở đây sao?" Lưu Huyên Thần giữ tay tiểu y quan lại, bất giác nhận ra bàn tay trong tay hắn nhỏ nhắn mềm mại, thật sự không giống tay của một người đàn ông.
Vân Ánh Lục khẽ nhíu mày, "Không phải không muốn, nhưng Lưu công tử à, chuyên môn của tôi là khám bệnh phụ khoa, làm y quan chuyên trách cho một người đàn ông liệu có phù hợp hay không?"
Hoàng cung nghe có vẻ rộng lớn nhưng thật ra chỉ bao gồm hai khu đại viện. Tiền viện là nơi hoàng đế xử lý chính sự, bao gồm điện Nghị Chính, điện Yến Hội, điện Hậu Triều, ngự thư phòng... Còn sau vòng tường đo đỏ chính là hậu viện của hoàng đế, nơi ở của các phi tần, mỹ nữ. Theo pháp chế của triều đình, hậu cung không được tham gia chính sự, nên ngăn cách giữa tiền viện và hậu viện là một cánh cửa, chỉ hoàng đế và thái giám mới được tự do ra vào, phi tần tuyệt đối không được phép bước chân khỏi cửa, ngoại trừ thái hậu và hoàng hậu.
Lúc này đêm đã rất khuya, trong ngự hoa viên, cánh hoa lả tả bay theo gió, mang theo mùi hương ẩn hiện dịu dàng trong không khí. Ánh sáng hiu hắt của dãy đèn lồng soi tỏ con đường thanh vắng trong hoàng cung. Mùa xuân xưa nay vốn vẫn ngắn ngủi, không lâu nữa trời sẽ vào hạ, thời tiết càng lúc càng oi nóng, Lưu Huyên Thần vén cao ống tay áo nhưng cũng chẳng thấy mát hơn. Hắn đang lững thững đi đến ngự thư phòng thì phát hiện có bóng người đứng ngoài cửa, thò đầu nhướng cổ nhìn vào như đang tìm kiếm cái gì đó.
Lưu Huyên Thần chậm rãi quan sát diện mạo của đối phương. Đó là một thanh niên trẻ mặc trường bào màu lục thủy, dáng người thanh mảnh thư sinh, hai gò má nhẵn mịn như ngọc tạc, khuôn mặt thanh tú, phong thái điềm đạm, cần cổ thon dài, mang dáng vẻ thanh tân hiếm thấy.
Chàng trai này nhìn qua không giống thị vệ, càng không phải thái giám, vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Lưu Huyên Thần không khỏi tò mò, hắn hắng giọng rồi tiến lại gần kẻ lạ mặt:
"Ngươi nhìn gì vậy?"
Hắn vừa kịp liếc thấy bên hông cậu thanh niên đeo một tấm yêu bài xuất nhập cung dành cho y quan của thái y viện. Lưu Huyên Thần khẽ nhíu mày, trí nhớ của hắn vốn không tồi, mấy thái y trong thái y viện hắn đều nhẵn mặt, chẳng nhẽ đây là người học việc mới sao?
Mà thái y viện nhận người học việc từ bao giờ vậy?
Cậu thanh niên cũng hoảng sợ, xoay người nhìn hắn, chớp chớp mắt vài cái rồi nhoẻn cười tươi tắn, hít sâu một hơi, "Cuối cùng hôm nay tôi cũng được nhìn thấy một người giống đàn ông".
Lưu Huyên Thần ngẩn ra, người này không biết hắn là ai hay sao? Hắn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác màu lam đậm bên ngoài vừa hay che khuất long bào bên trong, đồng thời cũng che giấu luôn thân phận đặc biệt của hắn. Ngày ngày phải nghe đám thần tử nịnh nọt tâng bốc, đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện ngang hàng nên hắn không khỏi cảm thấy hứng thú, cũng không vội vàng rời đi.
"Rốt cuộc ngươi đang nhìn gì thế?"
Anh chàng thư sinh lại chạy đến bên cửa, thập thò quan sát bên trong. "Nếu muốn vào trong này đọc sách, thì cần làm thủ tục gì vậy?" Cậu ta mở to đôi mắt đen láy, ngây ngô hỏi.
"Cứ xông vào là được". Lưu Huyên Thần cố nén cười, đáp.
"Anh cho rằng hoàng cung là cái cửa hàng, muốn vào là vào muốn ra là ra được sao?" Cậu ta đưa tay chỉnh lại cái mũ quan trên đầu, nhìn hắn đầy ý xem thường.
"Không phải ngươi đang đứng trong cái cửa hàng ấy sao?"
"Tôi... đi trực, rảnh đâu mà dạo chơi chứ". Ôi, ngày đầu tiên đi làm lại gặp đúng ca trực, thực là may mắn quá mà.
Anh chàng thư sinh này chính là người mới được thái hậu tiến cử vào cung, y quan "mới ra lò" Vân Ánh Lục.
Thái hậu thực là nôn nóng, Vân Ánh Lục vừa gật đầu đồng ý, ngay trong ngày bà đã hạ đạo ý chỉ lệnh cho cô tiến cung, ngay cả phủ Nội vụ cũng không cần thông qua. Vân phủ nhận ý chỉ của thái hậu khác nào nghe thấy sấm sét giữa trời quang, Vân Ánh Lục phải giở một hồi võ mồm, vừa thề thốt vừa hứa hẹn, mới khiến phụ mẫu tạm thời yên lòng để cho cô tiến cung làm y quan.
Vân Ánh Lục không hề hay biết, cô vừa tiến cung thì bà mối của Tần phủ đã tới cổng nhà, khiến vợ chồng Vân viên ngoại ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Hiện tại tâm tính con gái thế nào, họ không sao dò đoán nổi, cũng không dám đứng ra quyết thay. Đương nhiên, đó là chuyện phụ mẫu lao tâm khổ tứ, còn Vân Ánh Lục vẫn thoải mái đi nhậm chức.
Thái y viện chỉ là một khu đình viện nhỏ bé yên tĩnh với vài tiểu thái giám lo việc sắc thuốc và chạy việc vặt, cùng mấy lão thái y già lụ khụ phụ trách dược phòng. Sự xuất hiện bất ngờ của Vân Ánh Lục khiến bọn họ dù kinh ngạc đến mấy cũng không dám biểu lộ ra mặt, bởi cô chính là người được thái hậu khâm điểm tuyển chọn.
Thái y viện nói trắng ra chính là bệnh viện tư của hoàng đế, còn y quan là bác sĩ gia đình của hoàng đế, theo lý thuyết hẳn sẽ không quá bận rộn. Thời gian làm việc của y quan cũng không khác biệt lắm so với các đại thần trong triều, có điều không cần lên triều điểm danh, một tháng cũng có ngày nghỉ, còn lại thì thay phiên nhau trực đêm ở trong cung. Những chuyện này Vân Ánh Lục không quá xa lạ, bởi khi làm bác sĩ ở khoa phụ sản bệnh viện, công việc của cô cũng bận rộn quay cuồng như thế.
Thế nhưng vừa đọc danh sách nhân sự trong các cung viện do tiểu thái giám đem tới, cô kinh hãi suýt ngất xỉu. Trong hậu cung này, từ thái hậu đến các cấp bậc cung nữ, có tới hơn một ngàn người, vậy không phải là cô sẽ có hơn một ngàn đối tượng cố định phải phục vụ sao? Nếu mỗi người phụ nữ ở đây là một bông hoa thì hoàng cung này có khác nào đại quan viên đâu. Nhưng chuyện hãi hùng đâu chỉ có vậy, toàn bộ hậu cung lại chỉ xoay quanh một người đàn ông trên ngai vàng tối thượng. Vân Ánh Lục tặc lưỡi thầm nghĩ, người đàn ông này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?
Ngày đầu tiên nhập cung vẫn chưa có việc gì để làm, tiểu thái giám được phân công hướng dẫn đã đưa Vân Ánh Lục đi một vòng trong cung để nắm bắt sơ bộ tình hình. Trong lúc tiểu thái giám đang chỉ đông chỉ tây, Ánh Lục bóng gió hỏi vị trí của ngự thư phòng để sau này còn biết đường dâng thuốc. Đêm vừa buông, cô vội chạy tới thăm dò với hi vọng tìm được cơ hội trà trộn vào đó để tìm cuốn Thần Nông bách thảo kinh.
"Ngươi nhìn trước ngó sau như vậy, chẳng lẽ là thị vệ tuần tra mới?" Lưu Huyên Thần cố ý hỏi.
"Không phải, tôi là Vân Ánh Lục, y quan mới của thái y viện. Còn anh thì sao, làm gì ở đây?" Cô cự lại.
Người này dáng vẻ thanh nhã, danh xưng cũng rất êm tai. Lưu Huyên Thần ngẫm một lát rồi trả lời: "Ta họ Lưu, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi".
"Hóa ra là Lưu công tử". Vân Ánh Lục hoàn toàn không hay biết toàn thành Đông Dương chỉ có một nơi họ Lưu sinh sống, "Dám lảng vảng ở nơi này, xem ra lá gan của anh cũng lớn đấy. Trong hoàng cung này đâu đâu cũng có quy củ luật lệ, áp lực đến nỗi chẳng còn dám thở mạnh, hơi một tí là bị lôi ra chém đầu chặt chân, móc mắt, thật chẳng có chút nhân tính nào".
Lưu Huyên Thần sờ sờ sống mũi, "Chỉ cần ngươi tuân thủ mọi quy tắc ở đây thì sẽ chẳng sao hết".
"Ừ, nói cho vui thế thôi, chứ tôi chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được. Đúng rồi, Lưu công tử, anh có quen nhân viên phụ trách ở đây không?" Vân Ánh Lục chỉ tay về phía ngự thư phòng.
"Tính ra thì cũng có phần quen biết". Nhân viên phụ trách là thái giám thân cận sao?
"Vậy sau này anh tìm cơ hội dẫn tôi vào trong xem sách có được không?" Đôi mắt Vân Ánh Lục nheo lại vì mừng rỡ.
"Việc này không khó, nhưng ở trong này không có quyển sách thuốc nào cả. Mấy cuốn sách y học thông thường đều cất tại tàng thư các của thái y viện".
"Đúng thế, thứ tôi muốn xem không phải là sách thuốc bình thường". Vân Ánh Lục ngó nghiêng quanh quất rồi kiễng chân, hạ giọng thì thầm vào tai Lưu Huyên Thần, "Tôi muốn xem Thần Nông bách thảo kinh cơ".
Lưu Huyên Thần thoáng biến sắc, hắn quan sát Vân Ánh Lục một hồi lâu rồi lạnh lùng nhếch miệng hỏi, "Không phải ngươi vì cuốn sách thuốc này mới tìm trăm phương ngàn kế để tiến cung đấy chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đỏ lựng như gấc chín, "Anh... dám nghi ngờ y đức của tôi? Nói cho anh biết, tôi không phải hạng người chỉ biết dựa vào mối quan hệ, xun xoe tặng quà hay thừa nước đục thả câu đâu nhé, tôi hoàn toàn tự tin về y thuật của mình. Lần này tiến cung là do thái hậu yêu cầu chứ không phải là do tôi chủ động đề nghị. Nhưng mà, đã vào cung thì cũng phải nhận được chút lợi lộc chứ. Từ lâu tôi đã nghe nói ở trong này cất giấu một cuốn sách thuốc có từ thời thượng cổ nên vô cùng tò mò háo hức, chẳng phải có câu biển học vô bờ đó sao? Anh không giúp đỡ thì thôi, tôi nghĩ cách khác vậy".
Anh chàng này diện mạo dáng vẻ cũng không tồi, nhưng sao lại nhìn người khác phiến diện thế chứ? Áo choàng lam đậm viền kim tuyến, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cương nghị, toàn thân anh ta toát nên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị khiến người khác khó lòng tiếp cận. Kẻ nhát gan nào đột nhiên nhìn thấy anh ta, e là sẽ bị dọa chết khiếp mất.
Lưu Huyên Thần bật cười lắc đầu, tiểu y quan này thật thẳng thắn đáng yêu, “Cách gì cũng không ưu việt bằng nhờ cậy ta". Hắn thản nhiên nói.
"Vậy anh chịu giúp tôi à?" Vân Ánh Lục xoay người lại, hai mắt sáng rỡ.
"Ngươi có biết cuốn Thần Nông bách thảo kinh này chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới được xem không, ngoài ra không ai được phép đụng đến".
Vân Ánh Lục trợn tròn mắt, sau đó hai vai đột nhiên rủ xuống, chán nản lắc đầu, “Không phải nói nữa, tôi từ bỏ hi vọng rồi".
"Nhưng không phải là không thể". Lưu Huyên Thần nhếch mày giễu cợt.
"Anh không thể nói một lần cho hết ý hay sao?" Vân Ánh Lục ỉu xìu hỏi.
"Sau này ngươi không cần thộn mặt ở thái y viện nữa, ta sẽ tìm người tiến cử ngươi làm y quan chuyên trách ở ngự thư phòng, như thế ngươi sẽ có cơ hội tiếp xúc với quyển sách kia". Không hiểu sao Lưu Huyên Thần lại thấy hứng thú với tiểu y quan đáng yêu này, bất chợt nảy ra ý tưởng muốn giữ hắn lại bên cạnh mình.
Có người như thế này pha trò với hắn lúc giải lao cũng không tệ.
"Haizzz!" Vân Ánh Lục uể oải phất tay, "Đa tạ ý tốt của Lưu công tử, nhưng thôi miễn đi! Thời gian cũng không còn sớm, tôi quay về thái y viện đây, chúc anh ngủ ngon".
"Ngươi không muốn ở đây sao?" Lưu Huyên Thần giữ tay tiểu y quan lại, bất giác nhận ra bàn tay trong tay hắn nhỏ nhắn mềm mại, thật sự không giống tay của một người đàn ông.
Vân Ánh Lục khẽ nhíu mày, "Không phải không muốn, nhưng Lưu công tử à, chuyên môn của tôi là khám bệnh phụ khoa, làm y quan chuyên trách cho một người đàn ông liệu có phù hợp hay không?"