-
Chương 60
cậu ấy bước tới trao cho tôi cái túi
có vài trái xòai chín và mận trắng..
“tôi mua ở Vĩnh Long. nhưng xem ra ở đây còn có nhiều hơn..”
“cảm ơn cậu… vào trong này đi..”
tôi xách cái túi và kéo Lãm vào nhà, ông nội đã đi khỏi chỗ cái võng rồi…
bàn cơm đang được bác gái dọn ra, Lãm quăng ba lô và đỡ phụ tô canh to, tôi thấy ông nội vờ đi..
“cháu là…?”
“cháu là bạn của Xuân, đi cắm trại gần đây ạh.”
“àh, ghé gặp bữa ăn cơm luôn hen cháu.”
“dạ, canh ngon quá sao từ chối được bác.”
cách nói đối đáp của Lãm khéo léo làm bác gái tôi cười tủm tỉm, chị Oanh cũng mỉm cười, chỉ riêng có ông nội là mặt cứ vô cảm, dù Lãm cố tình quay sang cúi chào ông rất lễ phép..
“ông ăn cơm luôn chứ ạ?”
“chả lẽ nhịn đói sao. hỏi thừa.”
giọng ông nội khó chịu, ít khi nào tôi thấy ông như vậy, hình như là ông ko thích La La..
ngộ thiệt, nhà tôi mỗi người 1 tính
ba thì ko thích Long, ba nói cậu ấy nhà giàu chơi bời
mẹ ko thích Đu Đu, vì ba Đu Đu có tình nhân, còn ông nội ko thích Lãm, tại sao chứ..
Lãm có gì ko tốt đâu..T____T
…
sau bữa cơm tốt, bác hai và gia đình cùng xem ti vi, ông nội vào phòng nghe đài FM..
tôi dắt Lãm ra vườn.. chỗ mấy chậu hoa kiểng của bác..
có mấy cái ghế đá.
“ko đi chung với Đu Đu của Xuân à?”
“ko, bọn tớ … ah, mà thôi..Đu Đu ko phải của tớ.”
“hai người có chuyện gì à?”
“uhm… ”
“hắn làm Xuân buồn vậy sao?”
tôi khẽ lắc đầu, ko nhìn Lãm, tự nhiên hai dòng nước mắt cứ chảy ra ko kìm được..
“sao ai cũng thích nhắc Đu Đu vậy?”
“ờ thì…”
“tớ là tớ, Đu Đu là Đu Đu. từ nay tớ ko dính dáng gì với Đu Đu nữa..!!”
“chuyện gì xảy ra? có phải vì thằng Long ko?”
“hơ… sao lại vì Long?”
Lãm cười nhạt như cái cách cậu ấy vẫn thường như thế, rồi lặng lẽ ngước nhìn mặt trăng treo trên ngọn cây ổi..
thở dài 1 tiếng nhỏ.
“tôi vẫn tự hỏi tại sao 2 thằng lại thích cùng 1 người con gái…”
“uh… tớ cũng ko hiểu…”
“nhưng.. đã vậy thì… Xuân phải chọn 1 người đi…”
“chọn … á???”
tôi tỏ ra lúng túng.. tôi vốn ko thích nghĩ đến chuyện bạn trai, chọn hay bỏ ai.. tôi ko muốn..
ko lẽ chọn rồi thì ko được chơi với người kia nữa?
“sao phải chọn??..tất cả cứ làm bạn bè đi..”
“ko đuợc… càng gần nhau nhiều tình cảm càng sâu nặng.. nếu Xuân ko thích ai đó, Xuân phải để họ thóat ra..”
“nghe phức tạp quá, tớ chẳng muốn, thôi.. ugh…tớ vào ngủ đây…ughhh..”
ôi trời, tôi lại nấc cục.
lúc căng thẳng lại như thế…
mà ko có Đu Đu ở đây, ai sẽ búng tai cho tôi..?
ugh…ugh..
tôi đứng dậy định vào nhà uống nuớc, rồi ngủ luôn… dù biết uống nước cũng chẳng ích gì, nhưng có thể 1 đêm ngủ dậy sẽ hết nấc..
“Lại nấc cục àh?”
“uh…ugh… tớ vào tìm nước uống rồi…ugh…ngủ luôn mai dậy…ughh..cậu ngủ ở đi văng nhà ngoài …ugh..nhé.”
khó chịu dễ sợ..>_<
có lẽ phải nhờ Lãm búng giúp cái lỗ tai thôi..
tôi đang mở miệng định bảo thì, bị La La………………………………………… ….. hôn ngay vào môi… OH MY GOD….
O_______________O
một nụ hôn….
……………………………….
khoảng vài giây…………………………………T_____ ____T
…………….
tim tôi đập thình thịch và mặt tôi tái mét, ko phải đỏ thẹn mà là TÁI MÉT.
và………
tôi hết nấc.
Lãm khẽ gãi đầu nhưng đồng thời cũng nhoẻn miệng cười..
tôi vẫn cứng đơ người ko thể phản ứng gì thêm..
“xin lỗi… tôi ko nghĩ ra cách nào khác… mà Xuân cũng hết nấc rồi.^-^”
“…………………”
“nếu việc vừa rồi là… quá đáng…thì, Xuân đánh tôi đi.”
“………………”
“tôi… ko biết sao mình làm vậy nữa…”
sự im lặng của tôi làm cậu ấy sợ, tôi thấy rõ nỗi bức rức của Lãm, dù cho ban đầu cậu ấy còn cười, nhưng chỉ 2 câu sau khi thấy tôi cứ trơ mắt ra nhìn, La La đâm ra bối rối…
còn tôi chuyển từ nấc cục sang cà lăm..
“c…ca..cậ…u vừa…vừa… hôn… ack…tớ áh?”
“uhm… nếu ko nói là hôn thì …Xuân cứ coi như là…biện pháp chữa nấc..”
“hic… tớ…ko thích…cách chữa nấc này chút nào..”
“tạ..i sa..o?”
“nó làm …tớ tê liệt…hic hic…”
La La bật cười và nắm tay tôi, cả hai cùng vào nhà, trước khi tôi đi về phòng, cậu ấy khẽ nói nhỏ..
“tôi cũng tê liệt đấy..”
……………………………..
vụ án “chữa nấc kỳ quái” đêm qua làm tôi ngủ mà ko yên, cứ chốc chốc lại xoay người đánh thức bé Rơm.
chừng hơn 4 giờ sáng, tôi thấy tội nghiệp con bé, nên ngồi dậy ra ngoài luôn..
trời còn tối mịt.
tôi rón rén đi nhẹ vòng cửa sau ra ngoài sân, tránh đi ngang phòng khách chỗ đi văng có Lãm đang ngủ..
ót ét…
con heo con thấy bóng tôi thì kêu liền, sao nó dậy sớm vậy nhỉ…
tôi ko mở đèn sợ mấy con kia lại kêu thì ồn lắm..
mà chỉ quơ rổ rau ban chiều còn lại 1 ít, nhét vào mồm nó..
ánh sáng ngọn đèn pin bỗng tỏa ra, tôi quay lại, 1 bóng người mờ mờ đang đứng..
áo trắng… ÁH…
có vài trái xòai chín và mận trắng..
“tôi mua ở Vĩnh Long. nhưng xem ra ở đây còn có nhiều hơn..”
“cảm ơn cậu… vào trong này đi..”
tôi xách cái túi và kéo Lãm vào nhà, ông nội đã đi khỏi chỗ cái võng rồi…
bàn cơm đang được bác gái dọn ra, Lãm quăng ba lô và đỡ phụ tô canh to, tôi thấy ông nội vờ đi..
“cháu là…?”
“cháu là bạn của Xuân, đi cắm trại gần đây ạh.”
“àh, ghé gặp bữa ăn cơm luôn hen cháu.”
“dạ, canh ngon quá sao từ chối được bác.”
cách nói đối đáp của Lãm khéo léo làm bác gái tôi cười tủm tỉm, chị Oanh cũng mỉm cười, chỉ riêng có ông nội là mặt cứ vô cảm, dù Lãm cố tình quay sang cúi chào ông rất lễ phép..
“ông ăn cơm luôn chứ ạ?”
“chả lẽ nhịn đói sao. hỏi thừa.”
giọng ông nội khó chịu, ít khi nào tôi thấy ông như vậy, hình như là ông ko thích La La..
ngộ thiệt, nhà tôi mỗi người 1 tính
ba thì ko thích Long, ba nói cậu ấy nhà giàu chơi bời
mẹ ko thích Đu Đu, vì ba Đu Đu có tình nhân, còn ông nội ko thích Lãm, tại sao chứ..
Lãm có gì ko tốt đâu..T____T
…
sau bữa cơm tốt, bác hai và gia đình cùng xem ti vi, ông nội vào phòng nghe đài FM..
tôi dắt Lãm ra vườn.. chỗ mấy chậu hoa kiểng của bác..
có mấy cái ghế đá.
“ko đi chung với Đu Đu của Xuân à?”
“ko, bọn tớ … ah, mà thôi..Đu Đu ko phải của tớ.”
“hai người có chuyện gì à?”
“uhm… ”
“hắn làm Xuân buồn vậy sao?”
tôi khẽ lắc đầu, ko nhìn Lãm, tự nhiên hai dòng nước mắt cứ chảy ra ko kìm được..
“sao ai cũng thích nhắc Đu Đu vậy?”
“ờ thì…”
“tớ là tớ, Đu Đu là Đu Đu. từ nay tớ ko dính dáng gì với Đu Đu nữa..!!”
“chuyện gì xảy ra? có phải vì thằng Long ko?”
“hơ… sao lại vì Long?”
Lãm cười nhạt như cái cách cậu ấy vẫn thường như thế, rồi lặng lẽ ngước nhìn mặt trăng treo trên ngọn cây ổi..
thở dài 1 tiếng nhỏ.
“tôi vẫn tự hỏi tại sao 2 thằng lại thích cùng 1 người con gái…”
“uh… tớ cũng ko hiểu…”
“nhưng.. đã vậy thì… Xuân phải chọn 1 người đi…”
“chọn … á???”
tôi tỏ ra lúng túng.. tôi vốn ko thích nghĩ đến chuyện bạn trai, chọn hay bỏ ai.. tôi ko muốn..
ko lẽ chọn rồi thì ko được chơi với người kia nữa?
“sao phải chọn??..tất cả cứ làm bạn bè đi..”
“ko đuợc… càng gần nhau nhiều tình cảm càng sâu nặng.. nếu Xuân ko thích ai đó, Xuân phải để họ thóat ra..”
“nghe phức tạp quá, tớ chẳng muốn, thôi.. ugh…tớ vào ngủ đây…ughhh..”
ôi trời, tôi lại nấc cục.
lúc căng thẳng lại như thế…
mà ko có Đu Đu ở đây, ai sẽ búng tai cho tôi..?
ugh…ugh..
tôi đứng dậy định vào nhà uống nuớc, rồi ngủ luôn… dù biết uống nước cũng chẳng ích gì, nhưng có thể 1 đêm ngủ dậy sẽ hết nấc..
“Lại nấc cục àh?”
“uh…ugh… tớ vào tìm nước uống rồi…ugh…ngủ luôn mai dậy…ughh..cậu ngủ ở đi văng nhà ngoài …ugh..nhé.”
khó chịu dễ sợ..>_<
có lẽ phải nhờ Lãm búng giúp cái lỗ tai thôi..
tôi đang mở miệng định bảo thì, bị La La………………………………………… ….. hôn ngay vào môi… OH MY GOD….
O_______________O
một nụ hôn….
……………………………….
khoảng vài giây…………………………………T_____ ____T
…………….
tim tôi đập thình thịch và mặt tôi tái mét, ko phải đỏ thẹn mà là TÁI MÉT.
và………
tôi hết nấc.
Lãm khẽ gãi đầu nhưng đồng thời cũng nhoẻn miệng cười..
tôi vẫn cứng đơ người ko thể phản ứng gì thêm..
“xin lỗi… tôi ko nghĩ ra cách nào khác… mà Xuân cũng hết nấc rồi.^-^”
“…………………”
“nếu việc vừa rồi là… quá đáng…thì, Xuân đánh tôi đi.”
“………………”
“tôi… ko biết sao mình làm vậy nữa…”
sự im lặng của tôi làm cậu ấy sợ, tôi thấy rõ nỗi bức rức của Lãm, dù cho ban đầu cậu ấy còn cười, nhưng chỉ 2 câu sau khi thấy tôi cứ trơ mắt ra nhìn, La La đâm ra bối rối…
còn tôi chuyển từ nấc cục sang cà lăm..
“c…ca..cậ…u vừa…vừa… hôn… ack…tớ áh?”
“uhm… nếu ko nói là hôn thì …Xuân cứ coi như là…biện pháp chữa nấc..”
“hic… tớ…ko thích…cách chữa nấc này chút nào..”
“tạ..i sa..o?”
“nó làm …tớ tê liệt…hic hic…”
La La bật cười và nắm tay tôi, cả hai cùng vào nhà, trước khi tôi đi về phòng, cậu ấy khẽ nói nhỏ..
“tôi cũng tê liệt đấy..”
……………………………..
vụ án “chữa nấc kỳ quái” đêm qua làm tôi ngủ mà ko yên, cứ chốc chốc lại xoay người đánh thức bé Rơm.
chừng hơn 4 giờ sáng, tôi thấy tội nghiệp con bé, nên ngồi dậy ra ngoài luôn..
trời còn tối mịt.
tôi rón rén đi nhẹ vòng cửa sau ra ngoài sân, tránh đi ngang phòng khách chỗ đi văng có Lãm đang ngủ..
ót ét…
con heo con thấy bóng tôi thì kêu liền, sao nó dậy sớm vậy nhỉ…
tôi ko mở đèn sợ mấy con kia lại kêu thì ồn lắm..
mà chỉ quơ rổ rau ban chiều còn lại 1 ít, nhét vào mồm nó..
ánh sáng ngọn đèn pin bỗng tỏa ra, tôi quay lại, 1 bóng người mờ mờ đang đứng..
áo trắng… ÁH…