Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 3
- Yến Nhi.
- Vâng, tiểu thư.
Ta gọi Yến Nhi đang hung hăng soi xét mấy tấm vải đỏ dùng để may đồ cưới đến bên, không khỏi buồn cười nhìn cô nương này. Trông Yến Nhi như thế, nghĩ thế nào cũng giống như các vị ma ma xét nét chuyên bới xương trong trứng gà.
- Yến Nhi, em giúp ta một việc, ra ngoài tìm hiểu tất cả các tin tức liên quan đến Duyệt Lăng Vương, càng kỹ càng cụ thể càng tốt, được không?
Yến Nhi híp mắt nhìn ta, bộ dạng cao thâm khó dò “À há” một tiếng, sau đó gật đầu “Hiểu, có thể hiểu” liên tục rồi toe toét cười lao ra khỏi phòng. Ta không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, nha đầu này lại hiểu lầm gì rồi chăng.
Ta đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, nương cùng phụ thân đã yêu thương ta đằng ấy năm, dù không máu mủ ruột rà nhưng công nuôi dưỡng át công sinh thành, có lẽ lần này ta phải tự thân hành động thôi, một phần là để trả ơn, một phần là vì chính ta.
Ta thật sự không muốn gả vào Duyệt Lăng phủ làm vương phi, hào môn thế gia chính là một cái hang ăn xương uống máu người, ngày xưa mẫu thân ta cũng từ nơi đó mà mang một nửa mạng rời đi, ta như thế nào lại không biết thời thế mà tự chui đầu vào? Hơn nữa, ta cũng nắm phần nào qua hôn sự lần này có thể khiến Lệ Dung thuận lợi tiến cung, một công đôi lợi, chắc chắn phải làm.
Nghĩ đoạn, ta đứng dậy gọi theo tiểu Hoàng, một người một thú dạo bước ra khỏi nơi ở của ta, hướng Uyển Lan viện tiến tới. Mọi chuyện muốn êm đẹp, trước hết cần phải dẹp loạn bên trong quân mình, trước khi chuyện của ta đại thành, nhất định không thể để tỷ tỷ vì nhất thời quẫn bách mà quậy tung lên được.
Uyển Lan viện có thể xem là đối diện với Hàn Mai viện của ta, viện của ta ở đầu Bắc Hà phủ, còn nó thì tọa lạc ở đầu Nam, Bắc Nam đối đầu, cách nhau khoảng một giờ đi bộ.
Bước đến cửa viện đã nghe mùi hoa lan thơm ngát cùng tiếng đàn thánh thót vang vọng ra. Hôm nay tiếng đàn của Lệ Dung không như mọi ngày, ẩn chứa trong đó là một cỗ bất an, sự ấm ức, cùng một hương vị tức giận đang được cật lực cất giấu. Xem ra tỷ tỷ của ta vẫn là không cam tâm, chỉ là không biết nàng có nhanh tay nhanh chân hành động ngay lúc này hay không. Ta lẳng lặng đi vào, ra hiệu cho nha hoàn tùy thân của Lệ Dung – Linh Tuyết không cần thông báo, sau đó ngoắc tay bảo nàng ra ngoài.
Ta vỗ về tiểu Hoàng im lặng ngồi một bên, thả mình thưởng thức âm thanh réo rắt phát ra từ cổ cầm. Ta không thể gãy đàn không có nghĩa là ta mù âm nhạc, năng lực cảm nhận của ta vẫn còn hoạt động khá tốt.
Nhạc hết, tay ngừng, căn phòng chìm vào im lặng tĩnh mịch. Tỷ tỷ ưu nhã xoay người lại, thoáng giật mình khi nhìn thấy ta ngồi phía sau, nhưng nàng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày, xem ra nương dạy dỗ nàng rèn luyện khí độ khá tốt.
- My Thiền, sao muội lại ở chỗ này? Đến đây từ lúc nào? Sao không gọi ta?
- Cũng không lâu lắm, muội không muốn phiền tỷ nên mới bảo Linh Tuyết không cần báo, không nên trách nàng ấy.
Ta thong thả rót cho mình một tách trà. Trước khi đàm phán, ta cần phải thông cổ họng một chút. Trà này nghe mùi vị có lẽ là loại trà trên đỉnh Bắc Huyền Sơn mà hôm ấy vị công tử kia giới thiệu (Bữa xem mắt lần thứ ba ý, quà của tiểu Thiền bị bay sang tay của Lệ Dung), quả thật không tệ, không quá đắng, không quá chát, mùi vị rất thanh. Ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao hôm ấy không xin một ít mang về, dù sao trên danh nghĩa đó cũng là quà của ta.
- Muội hôm nay đến tìm ta là có việc gì sao?
Mặc dù đã được đè nén, nhưng ta vẫn cảm thấy thoang thoảng đâu đây mùi thuốc súng trong giọng điệu của Lệ Dung, xem ra vẫn còn tức giận. Ta không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, bắt đầu sắp xếp lời nói như thế nào cho có trình tự. Tỷ tỷ vẫn im lặng chờ đợi ta trả lời, rất có kiên nhẫn.
- Ta hôm nay đến đây là muốn bàn bạc.
- Bàn bạc?
Tỷ tỷ ta nhếch miệng cười, biểu tình trên gương mặt diễm lệ của nàng trông như vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước nhất trong đời.
- Bàn bạc về hôn sự của ta và chuyện tiến cung của tỷ.
Ta thoáng thấy nụ cười trên miệng Lệ Dung có chút cứng đờ, cười khẽ trong lòng, xem ra rốt cuộc cũng chạm đến điểm mấu chốt, bèn tiếp tục chậm rãi nói ra kế hoạch của mình.
- Có lẽ tỷ cũng biết, chỉ cần ta thành công gả vào Duyệt Lăng phủ, điều đó liền thể hiện cho việc gì. Dù Hà gia ta không thật sự ủng hộ cho Duyệt Lăng Vương, nhưng cũng không thể tránh khỏi khiến cho hoàng thượng nghi kị. Tới lúc đó, đối với tỷ khi tham gia tuyển tú chỉ có hai con đường, thứ nhất, được đưa vào cung để hoàng thượng kềm giữ Hà gia, nhận lấy sự lạnh nhạt của long nhan, hoặc thứ hai, hoàng thượng không có tâm tư để người thuộc phe cánh Duyệt Lăng Vương bên người, không thu tỷ vào cung.
Ta ngừng lại một thoáng, thu vào mắt từng biến đổi trên gương mặt của Lệ Dung. Nếu muốn nàng thật lòng hợp tác, trước hết ta phải cho nàng thấy rõ thiệt thòi mà bản thân phải chịu khi sự việc không thành công, như vậy mới có thể khiến nàng tận lực ra tay. Cả hai con đường trên đối với Lệ Dung đều không khác nào đi vào ngõ cụt, hậu vị chính là điểm yếu của nàng.
- Tỷ tỷ, ngươi có muốn ta giúp ngươi dẹp đi chướng ngại này không?
Quả nhiên lời này của ta đã đánh động tới nàng, chỉ thấy Lệ Dung thoáng giật mình nhìn ta, gương mặt phảng phất ý vị không tin tưởng. Ta ngoài cười trong không cười, ngón tay nhẹ nhàng miết xung quanh miệng tách trà. Mỗi khi suy nghĩ điều gì, ta đều có thói xấu như thế, ta cảm thấy như vậy cũng không mấy gì ảnh hưởng đến hình ảnh, dù sao hình ảnh của ta cũng đã không xinh đẹp gì cho cam, vậy nên cũng không để tâm chú ý sửa đổi.
- Thật ra ta cũng không muốn gả vào Duyệt Lăng phủ, huống hồ, điều này lại gây ảnh hưởng xấu đến Hà gia, ta hiển nhiên càng muốn phá hủy cái hôn sự này.
- Nhưng… phụ thân…
- Phụ thân người không chịu hủy không có nghĩa là ta không thể…
- Ngươi… My Thiền… muội muốn làm gì? Muội không được làm bậy.
- Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ suy xét kỹ, dù sao phía sau ta còn có Hà gia, ta nhất định không dám vọng động. Ngươi cứ ở đây không cần lo lắng, My Thiền xin hứa, ta nhất định sẽ làm cho tỷ thuận lợi tiến cung, hơn nữa, còn dành cho tỷ một hậu lễ từ hôn sự lần này, chỉ cần đến lúc quyết định, tỷ có thể giúp ta xuất ra một chút sức lực…
- Chuyện này…
- Tỷ tỷ, thiệt hơn trong chuyện này ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi hoàn toàn có quyền hoặc đồng ý giúp ta, hoặc đem chuyện này đến báo cho phụ thân, ta không hề có ý kiến, cũng không dám giận dỗi ngươi. Chỉ là, nếu như ngươi thật sự muốn ta được gả tới Duyệt Lăng Phủ, ta cũng sẽ không chối từ tấm thịnh tình này, Duyệt Lăng vương phi, đâu phải muốn là có thể ngồi lên. Tỷ tỷ, nếu như người thật sự muốn dùng hậu vị để đổi lấy chiếc ghế vương phi này cho ta, My Thiền vô cùng cảm kích.
Chuyện đã xong, còn lại phải để cho Lệ Dung tự mình suy nghĩ, ta ở lại cũng không giúp ích được gì nên dứt khoát đứng dậy ra về, bỏ lại nàng một mình đăm chiêu rối rắm ngồi đó.
Ta từ tốn nhấc váy bước ra khỏi căn phòng thơm ngát trầm hương, đưa tay ra hiệu cho Linh Tuyết đang đứng đợi bên ngoài đi vào. Trên hành lang ngoài phòng vẫn còn vẳng lại giọng nói thánh thót như chuông bạc của Lệ Dung.
- Vì… vì sao muội lại giúp ta?
Giọng nói của Lệ Dung rất hay, cao, thanh, trong, khiến cho lòng người khi nghe được không khỏi cảm thấy vui vẻ náo nức, trái ngược hẳn với thanh âm của ta. Tự bản thân mình cảm thấy, giọng nói của ta chỉ là đệ nhất khi dùng để ru ngủ người khác, may mắn, Lệ Dung không bị ru ngủ mà rốt cuộc cũng nắm được trọng tâm.
- Vì chúng ta đều là con của phụ thân cùng nương.
Để lại cho nàng câu trả lời thật tâm, ta dắt Tiểu Hoàng sải bước đi khỏi Uyển Lan viện, bỏ lại sau lưng hương hoa lan thanh mát, trở lại với không khí muôn hoa thơm ngát của hoa viên, tắm mình dưới ánh nắng dịu nhẹ của khí trời cuối thu. Bây giờ, chỉ cần đợi Yến Nhi trở lại nữa thôi.
Tối hôm ấy, ta nhận được những hai tin tốt, một là Yến Nhi sau một ngày tìm hiểu bên ngoài rốt cuộc cũng trở về, mang theo không ít thông tin, hai là nha đầu Linh Tuyết đến chuyển lời của tỷ tỷ lại cho ta, chỉ ba chữ “Ta đồng ý” thôi nhưng lại khiến ta vô cùng hài lòng.
Qua ánh đèn vàng hiu hắt lập lòe phát ra từ ánh nến, ta buồn cười nhìn gương mặt nhăn nhó nói không nên lời của Yến Nhi, xem ra nàng ta đã thu được tin tức gì khá thú vị. Ta gặng hỏi, quả nhiên ông trời vẫn còn thương yêu đứa con này, mang đến cho ta không ít tin tức tốt lành. Sắp xếp lại một vài tin tức, trong đầu ta bắt đầu loáng thoáng lên một kế hoạch, đồng thời càng thêm cảm thấy bản thân mình may mắn. Nếu như những tin tức đó là thật, nếu như ta thật tâm muốn gả vào Duyệt Lăng phủ, thì có lẽ, kết cục của mẫu thân trước kia cũng sẽ là kết cục của ta sau này.
Duyệt Lang Vương, trước ta đã không ưa gì hắn, nay ta lại càng thêm vạn phần khinh thường hắn. Dùng hạnh phúc của một cô gái để đánh đổi lấy danh tiếng cho bản thân, cho dù nàng ta có là xú nữ, nhưng nàng ta cũng là người, cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc như bao kẻ khác. Ta muốn bình lặng nhưng người không cho ta bình lặng, vậy nên đừng oán trách khi ta nổi sóng.
Ta trầm ngâm nhìn ánh nến lung lay trong gió, dõi theo hình bóng của mình bất động trên tường. Ta đã sống như một cái bóng suốt mười bảy năm, tại sao ông trời lại không để cho ta tiếp tục sống như thế? Nếu như có thể, ta thật không muốn lấy chồng, chỉ có ước mơ tìm đến một chốn bồng lai, xây một tu viện nhỏ, mang theo Tiểu Hoàng, đám chim, bầy cá cùng Yến Nhi đến nơi đó, nuôi vài con gà, trồng vài thớt rau, đông thì ăn giá, hạ lại tắm ao, cứ như thế mà an ổn sống cho đến hết đời.
- Vâng, tiểu thư.
Ta gọi Yến Nhi đang hung hăng soi xét mấy tấm vải đỏ dùng để may đồ cưới đến bên, không khỏi buồn cười nhìn cô nương này. Trông Yến Nhi như thế, nghĩ thế nào cũng giống như các vị ma ma xét nét chuyên bới xương trong trứng gà.
- Yến Nhi, em giúp ta một việc, ra ngoài tìm hiểu tất cả các tin tức liên quan đến Duyệt Lăng Vương, càng kỹ càng cụ thể càng tốt, được không?
Yến Nhi híp mắt nhìn ta, bộ dạng cao thâm khó dò “À há” một tiếng, sau đó gật đầu “Hiểu, có thể hiểu” liên tục rồi toe toét cười lao ra khỏi phòng. Ta không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, nha đầu này lại hiểu lầm gì rồi chăng.
Ta đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, nương cùng phụ thân đã yêu thương ta đằng ấy năm, dù không máu mủ ruột rà nhưng công nuôi dưỡng át công sinh thành, có lẽ lần này ta phải tự thân hành động thôi, một phần là để trả ơn, một phần là vì chính ta.
Ta thật sự không muốn gả vào Duyệt Lăng phủ làm vương phi, hào môn thế gia chính là một cái hang ăn xương uống máu người, ngày xưa mẫu thân ta cũng từ nơi đó mà mang một nửa mạng rời đi, ta như thế nào lại không biết thời thế mà tự chui đầu vào? Hơn nữa, ta cũng nắm phần nào qua hôn sự lần này có thể khiến Lệ Dung thuận lợi tiến cung, một công đôi lợi, chắc chắn phải làm.
Nghĩ đoạn, ta đứng dậy gọi theo tiểu Hoàng, một người một thú dạo bước ra khỏi nơi ở của ta, hướng Uyển Lan viện tiến tới. Mọi chuyện muốn êm đẹp, trước hết cần phải dẹp loạn bên trong quân mình, trước khi chuyện của ta đại thành, nhất định không thể để tỷ tỷ vì nhất thời quẫn bách mà quậy tung lên được.
Uyển Lan viện có thể xem là đối diện với Hàn Mai viện của ta, viện của ta ở đầu Bắc Hà phủ, còn nó thì tọa lạc ở đầu Nam, Bắc Nam đối đầu, cách nhau khoảng một giờ đi bộ.
Bước đến cửa viện đã nghe mùi hoa lan thơm ngát cùng tiếng đàn thánh thót vang vọng ra. Hôm nay tiếng đàn của Lệ Dung không như mọi ngày, ẩn chứa trong đó là một cỗ bất an, sự ấm ức, cùng một hương vị tức giận đang được cật lực cất giấu. Xem ra tỷ tỷ của ta vẫn là không cam tâm, chỉ là không biết nàng có nhanh tay nhanh chân hành động ngay lúc này hay không. Ta lẳng lặng đi vào, ra hiệu cho nha hoàn tùy thân của Lệ Dung – Linh Tuyết không cần thông báo, sau đó ngoắc tay bảo nàng ra ngoài.
Ta vỗ về tiểu Hoàng im lặng ngồi một bên, thả mình thưởng thức âm thanh réo rắt phát ra từ cổ cầm. Ta không thể gãy đàn không có nghĩa là ta mù âm nhạc, năng lực cảm nhận của ta vẫn còn hoạt động khá tốt.
Nhạc hết, tay ngừng, căn phòng chìm vào im lặng tĩnh mịch. Tỷ tỷ ưu nhã xoay người lại, thoáng giật mình khi nhìn thấy ta ngồi phía sau, nhưng nàng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày, xem ra nương dạy dỗ nàng rèn luyện khí độ khá tốt.
- My Thiền, sao muội lại ở chỗ này? Đến đây từ lúc nào? Sao không gọi ta?
- Cũng không lâu lắm, muội không muốn phiền tỷ nên mới bảo Linh Tuyết không cần báo, không nên trách nàng ấy.
Ta thong thả rót cho mình một tách trà. Trước khi đàm phán, ta cần phải thông cổ họng một chút. Trà này nghe mùi vị có lẽ là loại trà trên đỉnh Bắc Huyền Sơn mà hôm ấy vị công tử kia giới thiệu (Bữa xem mắt lần thứ ba ý, quà của tiểu Thiền bị bay sang tay của Lệ Dung), quả thật không tệ, không quá đắng, không quá chát, mùi vị rất thanh. Ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao hôm ấy không xin một ít mang về, dù sao trên danh nghĩa đó cũng là quà của ta.
- Muội hôm nay đến tìm ta là có việc gì sao?
Mặc dù đã được đè nén, nhưng ta vẫn cảm thấy thoang thoảng đâu đây mùi thuốc súng trong giọng điệu của Lệ Dung, xem ra vẫn còn tức giận. Ta không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, bắt đầu sắp xếp lời nói như thế nào cho có trình tự. Tỷ tỷ vẫn im lặng chờ đợi ta trả lời, rất có kiên nhẫn.
- Ta hôm nay đến đây là muốn bàn bạc.
- Bàn bạc?
Tỷ tỷ ta nhếch miệng cười, biểu tình trên gương mặt diễm lệ của nàng trông như vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước nhất trong đời.
- Bàn bạc về hôn sự của ta và chuyện tiến cung của tỷ.
Ta thoáng thấy nụ cười trên miệng Lệ Dung có chút cứng đờ, cười khẽ trong lòng, xem ra rốt cuộc cũng chạm đến điểm mấu chốt, bèn tiếp tục chậm rãi nói ra kế hoạch của mình.
- Có lẽ tỷ cũng biết, chỉ cần ta thành công gả vào Duyệt Lăng phủ, điều đó liền thể hiện cho việc gì. Dù Hà gia ta không thật sự ủng hộ cho Duyệt Lăng Vương, nhưng cũng không thể tránh khỏi khiến cho hoàng thượng nghi kị. Tới lúc đó, đối với tỷ khi tham gia tuyển tú chỉ có hai con đường, thứ nhất, được đưa vào cung để hoàng thượng kềm giữ Hà gia, nhận lấy sự lạnh nhạt của long nhan, hoặc thứ hai, hoàng thượng không có tâm tư để người thuộc phe cánh Duyệt Lăng Vương bên người, không thu tỷ vào cung.
Ta ngừng lại một thoáng, thu vào mắt từng biến đổi trên gương mặt của Lệ Dung. Nếu muốn nàng thật lòng hợp tác, trước hết ta phải cho nàng thấy rõ thiệt thòi mà bản thân phải chịu khi sự việc không thành công, như vậy mới có thể khiến nàng tận lực ra tay. Cả hai con đường trên đối với Lệ Dung đều không khác nào đi vào ngõ cụt, hậu vị chính là điểm yếu của nàng.
- Tỷ tỷ, ngươi có muốn ta giúp ngươi dẹp đi chướng ngại này không?
Quả nhiên lời này của ta đã đánh động tới nàng, chỉ thấy Lệ Dung thoáng giật mình nhìn ta, gương mặt phảng phất ý vị không tin tưởng. Ta ngoài cười trong không cười, ngón tay nhẹ nhàng miết xung quanh miệng tách trà. Mỗi khi suy nghĩ điều gì, ta đều có thói xấu như thế, ta cảm thấy như vậy cũng không mấy gì ảnh hưởng đến hình ảnh, dù sao hình ảnh của ta cũng đã không xinh đẹp gì cho cam, vậy nên cũng không để tâm chú ý sửa đổi.
- Thật ra ta cũng không muốn gả vào Duyệt Lăng phủ, huống hồ, điều này lại gây ảnh hưởng xấu đến Hà gia, ta hiển nhiên càng muốn phá hủy cái hôn sự này.
- Nhưng… phụ thân…
- Phụ thân người không chịu hủy không có nghĩa là ta không thể…
- Ngươi… My Thiền… muội muốn làm gì? Muội không được làm bậy.
- Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ suy xét kỹ, dù sao phía sau ta còn có Hà gia, ta nhất định không dám vọng động. Ngươi cứ ở đây không cần lo lắng, My Thiền xin hứa, ta nhất định sẽ làm cho tỷ thuận lợi tiến cung, hơn nữa, còn dành cho tỷ một hậu lễ từ hôn sự lần này, chỉ cần đến lúc quyết định, tỷ có thể giúp ta xuất ra một chút sức lực…
- Chuyện này…
- Tỷ tỷ, thiệt hơn trong chuyện này ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi hoàn toàn có quyền hoặc đồng ý giúp ta, hoặc đem chuyện này đến báo cho phụ thân, ta không hề có ý kiến, cũng không dám giận dỗi ngươi. Chỉ là, nếu như ngươi thật sự muốn ta được gả tới Duyệt Lăng Phủ, ta cũng sẽ không chối từ tấm thịnh tình này, Duyệt Lăng vương phi, đâu phải muốn là có thể ngồi lên. Tỷ tỷ, nếu như người thật sự muốn dùng hậu vị để đổi lấy chiếc ghế vương phi này cho ta, My Thiền vô cùng cảm kích.
Chuyện đã xong, còn lại phải để cho Lệ Dung tự mình suy nghĩ, ta ở lại cũng không giúp ích được gì nên dứt khoát đứng dậy ra về, bỏ lại nàng một mình đăm chiêu rối rắm ngồi đó.
Ta từ tốn nhấc váy bước ra khỏi căn phòng thơm ngát trầm hương, đưa tay ra hiệu cho Linh Tuyết đang đứng đợi bên ngoài đi vào. Trên hành lang ngoài phòng vẫn còn vẳng lại giọng nói thánh thót như chuông bạc của Lệ Dung.
- Vì… vì sao muội lại giúp ta?
Giọng nói của Lệ Dung rất hay, cao, thanh, trong, khiến cho lòng người khi nghe được không khỏi cảm thấy vui vẻ náo nức, trái ngược hẳn với thanh âm của ta. Tự bản thân mình cảm thấy, giọng nói của ta chỉ là đệ nhất khi dùng để ru ngủ người khác, may mắn, Lệ Dung không bị ru ngủ mà rốt cuộc cũng nắm được trọng tâm.
- Vì chúng ta đều là con của phụ thân cùng nương.
Để lại cho nàng câu trả lời thật tâm, ta dắt Tiểu Hoàng sải bước đi khỏi Uyển Lan viện, bỏ lại sau lưng hương hoa lan thanh mát, trở lại với không khí muôn hoa thơm ngát của hoa viên, tắm mình dưới ánh nắng dịu nhẹ của khí trời cuối thu. Bây giờ, chỉ cần đợi Yến Nhi trở lại nữa thôi.
Tối hôm ấy, ta nhận được những hai tin tốt, một là Yến Nhi sau một ngày tìm hiểu bên ngoài rốt cuộc cũng trở về, mang theo không ít thông tin, hai là nha đầu Linh Tuyết đến chuyển lời của tỷ tỷ lại cho ta, chỉ ba chữ “Ta đồng ý” thôi nhưng lại khiến ta vô cùng hài lòng.
Qua ánh đèn vàng hiu hắt lập lòe phát ra từ ánh nến, ta buồn cười nhìn gương mặt nhăn nhó nói không nên lời của Yến Nhi, xem ra nàng ta đã thu được tin tức gì khá thú vị. Ta gặng hỏi, quả nhiên ông trời vẫn còn thương yêu đứa con này, mang đến cho ta không ít tin tức tốt lành. Sắp xếp lại một vài tin tức, trong đầu ta bắt đầu loáng thoáng lên một kế hoạch, đồng thời càng thêm cảm thấy bản thân mình may mắn. Nếu như những tin tức đó là thật, nếu như ta thật tâm muốn gả vào Duyệt Lăng phủ, thì có lẽ, kết cục của mẫu thân trước kia cũng sẽ là kết cục của ta sau này.
Duyệt Lang Vương, trước ta đã không ưa gì hắn, nay ta lại càng thêm vạn phần khinh thường hắn. Dùng hạnh phúc của một cô gái để đánh đổi lấy danh tiếng cho bản thân, cho dù nàng ta có là xú nữ, nhưng nàng ta cũng là người, cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc như bao kẻ khác. Ta muốn bình lặng nhưng người không cho ta bình lặng, vậy nên đừng oán trách khi ta nổi sóng.
Ta trầm ngâm nhìn ánh nến lung lay trong gió, dõi theo hình bóng của mình bất động trên tường. Ta đã sống như một cái bóng suốt mười bảy năm, tại sao ông trời lại không để cho ta tiếp tục sống như thế? Nếu như có thể, ta thật không muốn lấy chồng, chỉ có ước mơ tìm đến một chốn bồng lai, xây một tu viện nhỏ, mang theo Tiểu Hoàng, đám chim, bầy cá cùng Yến Nhi đến nơi đó, nuôi vài con gà, trồng vài thớt rau, đông thì ăn giá, hạ lại tắm ao, cứ như thế mà an ổn sống cho đến hết đời.