- Tác giả
- Hiểu Bì Phong
- Thể loại
- Ngôn tình
- Cổ đại
- Sủng
- HE
- Điền Văn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 15
- Nguồn
- tieulygiatrang.wordpress
- Lượt đọc
- 5,556
- Cập nhật
Giới thiệu:
Nàng từ khi sinh ra đã mang trong mình kịch độc, dung mạo bị biến đổi không khác gì ma quỷ dọa người.
Sống trên đời mười bảy năm chỉ làm bạn với hai người, một con chó, một đám chim cùng một bầy cá.
Ngày xem mắt của nàng trở thành xem mắt tỷ tỷ, nàng hóa thành vô hình đứng ở một bên.
Vì một lời cá cược, gả vào vương phủ trở thành chính thê của vương gia, cứ tưởng đã xong chuyện, ngày thành hôn cư nhiên kiệu hoa chưa bước vào cửa phủ đã bị người ngăn lại.
Nàng cứ thế cười lạnh tay cầm giấy từ hôn trở về nhà, bỏ lại sau lưng vương gia tuấn mỹ đang nhu tình ôm chặt một nữ tử khác.
Giúp tỷ tỷ tiến cung làm đến quý phi, rốt cuộc được đáp trả bằng một cái bẫy chết người.
Hoàng thượng gián tội nàng là yêu ma hiển thế, đày đi đến một thiền viện nơi xa xôi hẻo lánh, suốt đời không được rời khỏi, chỉ một mực cầu mong thần phật sẽ làm mục chết yêu ma là nàng.
Phụ thân thương yêu nàng nhưng thúc thủ vô sách, ngày đưa tiễn nàng không kềm được nước mắt, bất hạnh thay, đó không phải là cha thân sinh của nàng.
Cha đẻ của nàng lại không hề biết nàng tồn tại trên cõi đời, kề đao vào cổ lạnh lùng buộc nàng rời đi, tự thân áp giả nàng đi đến cõi chết, gương mặt lãnh khốc, ngàn năm không đổi.
Lảm nhảm đôi lời của tác giả:
Vì đây là truyện ngôn tình đầu tiên ta viết, nên thật sự ta không có can đảm đưa nó lên cho lắm, nhưng mà ta vẫn muốn san sẻ nó cùng với mọi người, tìm kiếm tri âm. Nếu ai không thích, xin lướt qua thôi, nếu có nhận xét, xin hãy nhẹ nhàng, và nếu ai cảm thấy đồng suy nghĩ, đồng cách nhìn với ta, xin hãy để lại đôi lời, ta sẽ thật hạnh phúc.
Theo như ta tự nhận xét, truyện này của ta nó có độ dài khá ngắn, mùi vị khá nhạt, bình bình đạm đạm, khác hoàn toàn với những truyện ta đang viết bây giờ, nữ chính không có tâm tư tranh đấu, chỉ muốn sống cuộc sống thôn quê yên bình, nam chính không phải soái ca, không lãnh khốc, không yêu mị, không tiền tài, không quyền thế.
Hai người đến với nhau không phải vì ái mộ sắc đẹp, tài năng tuyệt diễm, nam chính chỉ biết chữa bệnh, nữ chính chỉ giỏi nữ công, nam chính tướng mạo tầm thường, nữ chính vì trúng độc mà gương mặt có thể sánh ngang với quỷ. Họ đến với nhau vì cảm nhận được sự tương liên, ở bên nhau để sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau mà lắng nghe nhịp đập của đối phương.
Nàng từ khi sinh ra đã mang trong mình kịch độc, dung mạo bị biến đổi không khác gì ma quỷ dọa người.
Sống trên đời mười bảy năm chỉ làm bạn với hai người, một con chó, một đám chim cùng một bầy cá.
Ngày xem mắt của nàng trở thành xem mắt tỷ tỷ, nàng hóa thành vô hình đứng ở một bên.
Vì một lời cá cược, gả vào vương phủ trở thành chính thê của vương gia, cứ tưởng đã xong chuyện, ngày thành hôn cư nhiên kiệu hoa chưa bước vào cửa phủ đã bị người ngăn lại.
Nàng cứ thế cười lạnh tay cầm giấy từ hôn trở về nhà, bỏ lại sau lưng vương gia tuấn mỹ đang nhu tình ôm chặt một nữ tử khác.
Giúp tỷ tỷ tiến cung làm đến quý phi, rốt cuộc được đáp trả bằng một cái bẫy chết người.
Hoàng thượng gián tội nàng là yêu ma hiển thế, đày đi đến một thiền viện nơi xa xôi hẻo lánh, suốt đời không được rời khỏi, chỉ một mực cầu mong thần phật sẽ làm mục chết yêu ma là nàng.
Phụ thân thương yêu nàng nhưng thúc thủ vô sách, ngày đưa tiễn nàng không kềm được nước mắt, bất hạnh thay, đó không phải là cha thân sinh của nàng.
Cha đẻ của nàng lại không hề biết nàng tồn tại trên cõi đời, kề đao vào cổ lạnh lùng buộc nàng rời đi, tự thân áp giả nàng đi đến cõi chết, gương mặt lãnh khốc, ngàn năm không đổi.
Lảm nhảm đôi lời của tác giả:
Vì đây là truyện ngôn tình đầu tiên ta viết, nên thật sự ta không có can đảm đưa nó lên cho lắm, nhưng mà ta vẫn muốn san sẻ nó cùng với mọi người, tìm kiếm tri âm. Nếu ai không thích, xin lướt qua thôi, nếu có nhận xét, xin hãy nhẹ nhàng, và nếu ai cảm thấy đồng suy nghĩ, đồng cách nhìn với ta, xin hãy để lại đôi lời, ta sẽ thật hạnh phúc.
Theo như ta tự nhận xét, truyện này của ta nó có độ dài khá ngắn, mùi vị khá nhạt, bình bình đạm đạm, khác hoàn toàn với những truyện ta đang viết bây giờ, nữ chính không có tâm tư tranh đấu, chỉ muốn sống cuộc sống thôn quê yên bình, nam chính không phải soái ca, không lãnh khốc, không yêu mị, không tiền tài, không quyền thế.
Hai người đến với nhau không phải vì ái mộ sắc đẹp, tài năng tuyệt diễm, nam chính chỉ biết chữa bệnh, nữ chính chỉ giỏi nữ công, nam chính tướng mạo tầm thường, nữ chính vì trúng độc mà gương mặt có thể sánh ngang với quỷ. Họ đến với nhau vì cảm nhận được sự tương liên, ở bên nhau để sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau mà lắng nghe nhịp đập của đối phương.
Bình luận facebook