Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
Hừng đông gà gáy, không đến nửa giờ nữa bầu trời sẽ sáng tỏ, như có một tấm màn đen trên không trung đột nhiên bị kéo ra, ánh sáng tràn vào. Đầu ngõ truyền đến tiếng bánh xe ma sát với con đường đá gập ghềnh, có tiếng hô to từ xa vọng đến, hai bên cây cầu lớn đầy người bán đồ ăn sáng. Trần Dương vùi đầu ăn cháo trong tích tắc rồi đứng dậy: “Em no rồi.”
Cậu nói xong vội cầm lấy cặp sách định chạy.
“Đứng lại.” Độ Sóc gọi cậu lại, chỉ quả trứng gà còn lại trên bàn: “Mang theo đi.”
“Dạ.” Trần Dương cầm quả trứng vẫn còn hơi ấm trong lòng bàn tay rồi đi ra cửa: “Em đi học đây.”
Độ Sóc rũ mắt: “Ừ, tối về chúng ta lại nói chuyện.”
Trần Dương nghe vậy suýt vấp chân vào cạnh cửa, nhưng cậu không từ chối, chỉ nói “Đã biết.” rồi chạy nhanh như gió. Cậu thoăn thoắt dắt xe, ngồi lên rồi đạp đi mất hút. Khi cậu ra cửa, Độ Sóc vốn đang tập trung ăn cháo bỗng ngước nhìn lên, hai mắt chuyên chú nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
Trần Dương rất nhanh đến trường học, trong trường vẫn náo nhiệt như cũ. Lúc cậu đi đến cửa lớp thì nghe bên trong bàn tán ồn ào, cậu nhìn bảng tên lớp trên cửa, đúng là lớp của cậu. Trần Dương cảm thấy kỳ quái, lớp cậu là lớp chọn của khối 12, sáng nào cũng thấy các bạn học đang ôn bài, hoặc là cúi đầu làm bài tập.
Trần Dương đi vào ngồi xuống, bạn cùng bàn kéo cậu, thần bí nói: “Cậu biết lớp chúng ta có người chết chưa?”
“Ai chết thế?” Trần Dương nhìn quanh bốn phía, học sinh lớp chọn thường đi học rất sớm. Bây giờ là 7 giờ 30 phút, học sinh đã đến lớp gần đủ.
Bạn cùng bạn nói: “Còn ai nữa? Cái tên lão nhị muôn đời, người luôn cạnh tranh hạng nhất với cậu nhưng luôn xếp hạng hai đó. Người mà luôn xếp sau cậu, cậu ta bao giờ cũng thua cậu một chút đó.” Giọng nói của hắn rất thờ ơ, hơi có vẻ giễu cợt. Không thể trách hắn không có tình cảm bạn bè hay không tôn trọng người đã mất mà thật sự là không có cách nào tôn trọng tên đeo kính kia.
Trần Dương nhét cặp sách vào ngăn bàn, không xác định hỏi: “Hay là tin vịt đó. Hôm qua tôi còn thấy cậu ta mà, nhìn khỏe mạnh bình thường không ốm đau gì.”
Bạn cùng bàn nói: “Thật mà. Sáng nay cha mẹ hắn đến trường làm ầm ĩ, nói là nhà trường và bài vở tạo áp lực quá lớn, bức tử con họ.” Hắn hạ giọng nói: “Nghe nói nửa đêm hắn đi đến ngọn núi sau trường học có ma thắt cổ tự tử. Sáng sớm mẹ hắn gọi hắn dậy thì không thấy người đâu, còn tưởng hắn đi học từ sớm rồi. Nhưng hơn sáu giờ sáng, người lớn trong nhà hắn gặp ác mộng, nói là thấy cháu trai thắt cổ chết ở Núi Mộ, trông rất thê thảm, bảo người nhà nhanh đi nhặt xác. Người nhà hắn không chịu nổi ông cụ cứ lằng nhằng nên đi xem thử, ai ngờ thật sự thấy thi thể của con trai. Bảy giờ sáng đã khiêng thi thể hắn đến trường náo loạn một trận, vậy nên tất cả học sinh đều biết.”
Trần Dương lấy sách vở ra, mở đến trang đã đánh dấu rồi ngẩng đầu nói: “Hắn không giống người sẽ làm loại chuyện như tự sát.”
“Đúng vậy. Cho nên ai cũng nói hắn bị quỷ mê hoặc lúc nửa đêm rồi lừa đi tự sát. Mọi người đều nói ngọn núi sau trường trung học kia rất tà môn.” Bạn cùng bàn cũng lấy sách vở, nhắc đến chuyện ma quái vẻ mặt có hơi e dè nhưng vẫn không nén nổi sự tò mò.
Ngôi trường ma quái mà hắn nói chính là trường học mà An Mễ và bạn bè đi thám hiểm, Trần Dương cứu bọn họ và giết chết lệ quỷ hại người. Tuy trường học không còn lệ quỷ nữa nhưng vẫn có vài cô hồn dã quỷ, cho nên khá là tiêu điều.
Ngọn núi phía sau ngôi trường đó là Núi Mộ rất nổi tiếng khắp các làng quê lân cận. Nhìn từ xa thì thấy mênh mông xanh biếc, tràn đầy sức sống, nhưng đến gần sẽ phát hiện dù đứng dưới ánh mắt trời chói chang vẫn cảm thấy lạnh run từng trận. Nếu đi sâu vào sẽ cảm thấy sởn tóc gáy và sợ hãi không thôi. Núi Mộ vốn tên là Núi Hoàng Thổ, sau đó có cái tên là Núi Mộ vì cả ngọn núi, cứ đi ba bước lại có một ngôi mộ nhỏ, năm bước lại có phần mộ to.
Cả ngọn núi đầy mồ mả, nghĩ là rợn người. Thảo nào khi nghe tên đeo kính thắt cổ tự sát ở đó, mọi người nghi là hắn bị quỷ mê hoặc. Dù sao người bình thường sẽ không chạy đến Núi Mộ mà tự sát, sắp chết còn đi dọa bản thân làm gì?
Bạn học ngồi bàn trên nghe hai người nói chuyện bèn xoay người góp lời: “Không chừng đúng là vậy. Hắn vốn rất kỳ quái, ai biết hắn nghĩ gì.”
Trần Dương nói: “Người chết như đèn tắt, tôn trọng chút vẫn tốt hơn.”
Hai người kia nghe vậy nhún nhún vai, đều xoay người đi bắt đầu ôn bài. Lãnh đạo nhà trường rất nhanh đã khống chế cục diện, các giáo viên trấn an học sinh, khuyên bảo mọi người nếu có áp lực thì phải trò chuyện giãi bày với giáo viên và người nhà, không nên kìm nén. Việc học của học sinh lớp 12 rất nặng nề, loại chuyện như có học sinh tự sát thế này, không đến một ngày là không còn ai bàn tán nữa.
Trần Dương dự định sau giờ học sẽ đi đến Núi Mộ nhìn xem có đúng là quỷ quái quấy phá hay không, tốt nhất là không phải. Nhưng trên đường tan trường, cậu lại bị An Mễ quấn lấy. Cậu thở dài nói: “An Mễ, tôi thật sự không thể dạy cậu.”
Sắc mặt An Mễ trắng bệch, quầng mắt xanh đen, nhìn rất tiều tụy. Cô lên tiếng: “Tớ có thể thấy quỷ rồi.”
“Cậu có thể thấy quỷ?” Trần Dương cau mày: “Cậu đã làm gì hả?”
“Nuốt mắt quạ đen, có thể thấy ma quỷ, hoặc nghiền nát ra bôi lên mắt, ban đêm cũng có thể thấy quỷ.” Môi An Mễ hơi run rẩy: “Tớ nghiền nát mắt quạ đen thành chất lỏng rồi bôi lên mắt, vậy nên bây giờ tớ đã thấy quỷ được rồi.” Cô không dám nuốt sống mắt quạ đen bèn nghiền nát thành chất lỏng.
“Nếu cậu vẫn chưa hài lòng, tớ có thể thử nuốt mắt quạ đen.” Cô vẫn còn một con mắt quạ đen.
Trần Dương giật mình hoảng sợ, không ngờ tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy: “Cậu có được mắt quạ đen từ đâu?” Người phương nam vốn không thích quạ đen, coi quạ đen là loài chim mang đến tai họa. Thế nên loài chim này rất ít khi xuất hiện, nếu có thì cũng là trong rừng sâu núi thẳm hay ở những nơi có mồ mả, vì quạ đen ăn xác thối.
“Cậu đi đến Núi Mộ phải không? Vào tối qua?”
An Mễ gật đầu, nở nụ cười yếu ớt: “Cậu nhận tớ làm học trò đi, được không?”
Trần Dương lắc đầu từ chối: “Không nói đến việc tôi không có biện pháp dạy cậu, mà hành vi của cậu vô cùng cố chấp, ngoan cố và tâm thuật bất chính. Dù cậu có thể học thì tôi cũng sẽ không dạy.”
“Tại sao?!” Gương mặt An Mễ đột nhiên trở nên dữ tợn: “Cậu nói tớ không thể thấy quỷ, giờ tớ thấy được rồi mà cậu vẫn không chịu dạy! Cậu cố ý đúng không?”
Trần Dương bình tĩnh nói: “Cậu nói tôi cố tình cũng được, nhưng cậu nên biết quạ đen thông linh và hay mang thù. Cậu tự tiện bắt nó, còn móc mắt nó nuốt sống, cẩn thận bị nó quấn lấy.” Cậu sải bước bỏ đi, được vài bước bỗng quay lại nhìn An Mễ, hỏi cô cái chết của tên đeo kính có liên quan đến cô không.
Vẻ mặt An Mễ mờ mịt: “Ai chết?”
“Cậu không biết à?” Trần Dương cau mày, chẳng lẽ cái chết của tên đeo kính không liên quan gì đến An Mễ? Cậu nhớ quan hệ của hai người này không tồi, lúc trước gặp quỷ ở trường học kia cũng có mặt tên đeo kính.
“Quên đi, tự cậu giải quyết cho tốt.”
An Mễ âm u nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trần Dương, sau đó gương mặt cô dần trở nên lo âu, cô thì thầm trong miệng: “Chết rồi sao? Sao lại chết? Không phải hắn là quỷ sao? Làm sao lại chết được? Lừa đảo.”
Trần Dương đi một vòng ở Núi Mộ, trông thấy người nhà của tên đeo kính và bà đồng đang có mặt ở đây. Nơi này có phong tục, người tự sát phải mời bà đồng đến hiện trường tử vong gọi hồn về, như vậy mới có thể về nhà rồi nhập luân hồi. Nếu không người vừa mới mất, hồn phách đần độn không có ý thức sẽ lạc đường. Theo tiếng ngâm tụng của bà đồng, người nhà tên đeo kính khóc lóc vô cùng thảm thương làm bầu không khí trở nên rất thê lương ảm đạm.
Tên đeo kính treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo, trên chạc cây còn sợi dây thừng to cỡ ngón tay cái. Dây thừng cách mặt đất không xa, ước lượng chiều cao của hắn thì khi hắn treo cổ, chân sẽ vẫn chạm đất. Tình huống này bình thường sẽ không chết người, trừ phi trúng tà hoặc ý niệm muốn chết cực mạnh. Nhưng nếu cực kỳ muốn chết thì sẽ không treo dây thừng gần mặt đất như vậy, chỉ làm khổ bản thân và giảm tỷ lệ tử vong.
Thế nhưng… không nhìn ra có gì kỳ quái.
Trần Dương đứng cách đó không xa xem bà đồng gọi hồn, cậu định đợi bọn họ đi hết sẽ đến gần xem xét. Thế nhưng bà đồng gọi hồn được một lúc bỗng dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với người nhà: “Tôi không nhận làm vụ này nữa, tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền cọc.”
Người nhà vội vàng giữ bà đồng lại: “Sao bà lại làm vậy? Bà không gọi thì hồn con tôi biết làm sao? Chẳng lẽ để nó thành cô hồn dã quỷ đáng thương nơi rừng núi thế này? Mong bà thương xót, tiền bạc không thành vấn đề.”
Bà đồng vội vàng muốn bỏ đi, bước chân hấp tấp: “Tiền bạc không phải là vấn đề. Vấn đề không phải là tiền mà là con mấy người có chuyện.”
“Con, con tôi có vấn đề? Bà có việc gì cứ nói thẳng, đừng giấu giếm, bây giờ chuyện gì cũng không bằng con tôi.”
Vẻ mặt bà đồng khó coi đến cực điểm, cuối cùng người nhà tên đeo kính nhét thêm một bao lì xì to, bà mới lên tiếng: “Nếu ngày sinh tháng đẻ mấy người đưa tôi không sai thì con trai hai người đã chết hai năm trước rồi. Ôi chao, thiên cơ bất khả lộ, tôi thật sự không dám đắc tội mấy thứ kia.” Bà xua tay lia lịa, bảo đồ đệ thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, giống như có thứ gì kinh khủng đuổi theo phía sau vậy.
Người nhà tên đeo kính nhìn nhau, không hiểu ra sao. Nếu con trai họ đã chết từ hai năm trước, vậy đứa con trai sống cùng họ suốt hai năm nay là ai? Ngẫm lại mà sởn tóc gáy, bọn họ vốn không muốn tin lời bà đồng, nhưng đúng là tính tình con trai họ hai năm nay thay đổi quá nhiều. Họ nhìn sợi dây thừng trước mặt, không hiểu sao lại có cảm giác sợi dây thừng như ác quỷ nhào đến trước mặt, bọn họ sợ hãi bỏ chạy trối chết.
Hai năm trước? Trần Dương đi đến cái cây nghiêng ngả xiêu vẹo kia, vươn tay tháo sợi dây thừng xuống. Mới vừa lấy xuống, bầu trời lập tức tối sầm, một bầy quạ đen ẩn trong rừng cây bỗng đập cánh bay ra, kêu lên mấy tiếng “quạ quạ” khàn khàn nặng nề. Cậu dời tầm mắt, nhìn sợi dây thừng trong tay một lúc rồi mới xoay người đi về nhà.
Về đến nhà, cậu đưa sợi dây thừng cho Độ Sóc xem: “Anh Độ, anh xem sợi dây thừng này có vấn đề gì không?”
Độ Sóc nhận lấy, sợi dây vừa đến tay hắn lập tức trở nên cũ nát như sắp rã ra, còn ướt đẫm, mấy giọt nước nhỏ xuống bàn nhanh chóng đọng thành vũng, bốc lên mùi hôi tanh tưởi. Trần Dương đi lấy mảnh vải, đặt sợi dây lên vải rồi đi vào phòng tắm, cầm khăn lông thấm ướt ra lau tay cho Độ Sóc: “Chuyện này là sao? Em cầm về suốt đoạn đường, không có nước mà.”
Độ Sóc cầm cái khăn lông ấm áp trong tay, trở tay lau cho cậu.
“Dây thừng này là dây trói tay chân quỷ nước, trước khi người chết nhảy sông sẽ trói tay chân lại. Em nhìn nút thắt đi, đều là nút chết.”
“Trong lớp em có một nam sinh dùng sợi dây thừng này thắt cổ tự sát ở Núi Mộ. Người nhà hắn mời bà đồng gọi hồn, bà đồng gọi được một nửa thì dừng lại, nói hắn đã chết vào hai năm trước. Lúc đó em hoài nghi việc này có liên quan đến quỷ nước anh nhắc đến tối qua, bây giờ nghe anh nói thì càng chắc chắn có liên quan đến nó.” Trần Dương cầm sợi dây thừng nói: “Em đoán, nam sinh kia đã bị quỷ nước nhập vào từ hai năm trước.”
“Ừ, khả năng này rất cao.”
Trần Dương nhíu mày, sau đó kể lại chuyện An Mễ cho Độ Sóc nghe: “Anh nói cô ta có liên quan đến cái chết của nam sinh này không?”
Độ Sóc hỏi ngược lại: “Cô ta nuốt mắt quạ đen?”
“Không.” Trần Dương lắc đầu: “Cô tay nghiền mắt quạ thành nước rồi bôi lên mắt.”
“Sống không được.”
“Sao vậy?”
“Quạ đen mang thù, lại thông linh, móc mắt nó thì nó nhất định sẽ trả thù. Dù quạ đen không trả thù thì cô ta cũng không sống được. Không phải người nào cũng có mắt quỷ bẩm sinh, cô ta thấy quỷ, quỷ cũng thấy cô ta, cũng biết cô ta có thể nhìn thấy chúng đó. Em nghĩ lại xem, mười mấy năm qua em sống thế nào? Cô ta lại không có năng khiếu học Đạo thuật, không có Đạo thuật phòng thân, không ai cứu được, tự tìm đường chết.”
Trần Dương mềm lòng, cảm thấy An Mễ không đáng tội chết: “Không có cách nào sao?”
Giọng nói của Độ Sóc cực kỳ bình tĩnh: “Tự làm tự chịu.”
Cậu nắm ngón giữa của hắn hỏi tiếp: “Thực sự không có cách nào sao?”
Độ Sóc bất đắc dĩ: “Không phải không có cách. May mà cô ta không nuốt sống mắt quạ đen, nếu không thì không ai có thể cứu được. Chỉ là nghiền mắt quạ thành chất lỏng bôi lên mắt, rửa đi là được. Dùng lá bưởi và cành đào nấu nước rồi rửa, hai thứ này trừ tà.”
Trần Dương gật đầu: “Cám ơn anh Độ. Có điều em chỉ giúp An Mễ lần này thôi, mong là cô ta có thể trưởng thành.”
Độ Sóc ngồi thẳng người, nắm lấy gáy Trần Dương khiến cậu đi đến: “Qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Cái mông Trần Dương vừa mới chạm xuống sô pha, cậu nghe vậy lập tức nhảy dựng: “Em đi tắm.”
“Ngồi xuống.” Hắn cứng rắn đè cậu ngồi xuống ghế rồi nói: “Phải nói rõ thì em mới có thể suy nghĩ kỹ càng.”
“Vậy… anh muốn nói gì?”
Vẻ mặt hắn như thường, đưa cho cậu một quyển sách dày cỡ 2 cm: “Em có thể vừa xem vừa nghe anh nói. Anh đã từng nói, nếu sau năm mười tám, chúng ta giải trừ quan hệ hôn nhân thì anh sẽ rời đi và không bao giờ xuất hiện nữa. Còn nếu không giải trừ quan hệ hôn nhân thì đây là nghĩa vụ mà vợ chồng cần làm.”
“Nghĩa vụ vợ chồng?” Trần Dương lập tức cảm thấy quyển sách trong tay như nặng ngàn cân. Cậu giở trang đầu tiên, thình lình bị hai chữ to “ĐỘNG PHÒNG” đập vào mắt.
Độ Sóc liếc mắt, bưng tách trà lên uống. Hắn lên tiếng: “Đây là nghĩa vụ cơ bản.” Hắn suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không tính chuyện ôm ấp, hôn môi dù là trong hay ngoài phòng ngủ, và cũng không quy định thời gian, đó là những nghĩa vụ khác.”
Hai mắt Trần Dương đầy hoài nghi: “Em còn nhỏ tuổi, anh không được gạt em.”
“Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa?” Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Trần Dương do dự rồi lắc đầu: “Không có.” Đúng là Độ Sóc không lừa cậu, ít nhận hiện tại cậu không phát hiện hắn lừa cậu điều gì. Còn về không phát hiện, nếu chưa phát hiện thì làm sao biết bị lừa gạt?
Vẻ mặt Độ Sóc dịu xuống: “Xem kỹ đi. Anh đi chuẩn bị bữa tối.”
Cậu kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm hả?”
“Thử xem.”
Thử một chút, kết quả phòng bếp liên tục vang lên tiếng loảng xoảng, cái nồi còn bị thủng một lỗ. Mà gương mặt Độ Sóc còn đen hơn cái đáy nồi đó, hắn mặc tạp dề chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trần Dương: “Độ khó của ủ rượu và nấu cơm ngang nhau, cần phải kiên trì và tìm ra bí quyết đặc biệt. Trước khi tìm được bí quyết, anh không nên nấu cơm.”
Trần Dương thầm nghĩ: Không, nấu cơm chỉ cần thành thạo thôi.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Lần này Độ Sóc không nói mấy câu như “đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ” nữa mà chỉ đáp một tiếng rồi đi thay quần áo sạch sẽ. Hai người cùng ra ngoài ăn tối, lúc về nhà lại phát hiện sợi dây thừng trên bàn đã biến mất, dưới đất có một vệt nước, hơi sền sệt dính nhớp. Vệt nước từ trong nhà đi ra ngoài, Trần Dương lần theo, đến đầu ngõ bên cầu thì dừng lại.
Độ Sóc đi theo sau cậu: “Quỷ nước chạy thoát từ đây, hẳn là nó nhập vào người khác. Đi thôi, đi đến nhà cô bạn em nói. Nếu như cô ta có liên quan đến người chết, rất có khả năng là quỷ nước nhập vào người đó rồi dẫn cô ta đi móc mắt quạ đen.”
“Vậy là mục tiêu kế tiếp của quỷ nước chính là An Mễ?”
“Ừ.”
Thế là hai người đi đến nhà An Mễ, dọc đường hai người cũng không sốt ruột vội vàng. Độ Sóc không chịu ngồi xe bus: “Chờ trời hoàn toàn tối đen rồi đến cũng không sao.”
“Chỉ mong An Mễ không bị dọa sợ.” Trời tối, bách quỷ dạ hành, sợ là An Mễ sẽ bị dọa hỏng luôn.
Lúc hai người đến nhà An Mễ, trời đã hoàn toàn tối đen. Trong nhà cô vang lên mấy tiếng la hét, sau đó An Mễ kinh hồn bạt vía chạy ra. Trần Dương một đám sương mù dày đặc màu đen đang đuổi theo sát cô, trong màn sương mù có mấy cái mặt quỷ lóe lên liên tục. Cậu tăng tốc chạy lên, tóm lấy An Mễ đồng thời xua tan quỷ khí đông đặc thành sương mù sau lưng cô: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Sắc!”
Quỷ quái trong màn sương dày đặc lập tức tan tác như ong vỡ tổ, An Mễ nắm chặt cánh tay Trần Dương, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Tớ biết lỗi rồi, tớ không muốn thấy quỷ, không muốn gặp quỷ nữa. Cậu cứu tớ với, Trần Dương!”
Độ Sóc kéo người ra sau, từ trên cao nhìn xuống An Mễ: “Bên ngoài càng nhiều quỷ quái, quay vào nhà đi.” Sau đó hắn cúi đầu kiểm ra cánh tay bị nắm chặt mà hồng hồng của Trần Dương, mày cau chặt.
Chẳng biết tại sao, An Mễ lại nghĩ Độ Sóc còn đáng sợ hơn đám yêu ma quỷ quái rất nhiều, cô sợ hãi nhưng vẫn không nhúc nhích: “Trong nhà… có rất nhiều quỷ.”
Trần Dương nghe vậy lên tiếng: “Ngoài cửa có môn thần, trong nhà có Táo Quân, Thổ Địa là gia thần bảo vệ, làm sao quỷ quái vào nhà được? Cậu còn làm gì nữa?”
An Mễ dùng sức lắc đầu: “Không có, thật sự không có.”
“Mặc dù vong linh quạ đen sẽ ngăn cản, khiến cậu không được gia thần bảo vệ nhưng chỉ cần cậu ở trong nhà, có gia thần ở đó, quỷ quái không thể xông vào được.” Trần Dương bước vào nhà An Mễ, thấy trên khe cửa có vệt máu đen chảy xuống, mở cửa nhìn kỹ thì phát hiện cánh cửa đã bị tạt máu.
“Máu chó mực? Thảo nào môn thần không phù hộ gia đình.”
Cha mẹ An Mễ không có ở nhà, vẫn còn ở nhà máy làm việc, thế nên đêm nay chỉ có một mình cô ở nhà. Trần Dương đi một vòng trong nhà cô nàng, phát hiện các vị trí thờ cúng gia thần đều bị tạt đồ bẩn, ngay cả bếp lò cũng bị tạt máu chó mực.
“Gia thần bị giội đồ bẩn, chọc giận họ, thảo nào họ không phù hộ cậu. Hôm nay ai tới nhà cậu?”
An Mễ ấp úng: “…Trần, Trần Thái.”
Trần Thái, gã đeo kính đã thắt cổ tự sát. Hai mắt Trần Dương trở nên sắc bén, cậu quát lớn: “Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì?! Nếu cậu không nói rõ thì không ai cứu được cậu!” An Mễ biết rõ Trần Thái đã chết vì tự sát, vậy mà thấy hắn xuất hiện còn dám để hắn vào nhà, rõ ràng có gì đó quái lạ.
An Mễ hốt hoảng nói: “Tối qua tớ mới biết sự thật, thật đó. Là hắn nói cho tớ biết chuyện mắt quạ đen có thể thấy quỷ, hắn muốn tớ nuốt mắt quạ đen, nhưng tớ sợ hãi nên lén nghiền thành chất lỏng bôi lên mắt, sau đó lừa hắn ăn mắt quạ. Nhưng lúc tụi tớ tách ra đi về, tớ trông thấy sau lưng Trần Thái có một thi thể sưng to trắng bệch, nó điều khiển cơ thể Trần Thái và nhìn tớ chằm chằm với ánh mắt thèm muốn. Tớ sợ quá lập tức bỏ chạy.”
“Vậy sao hôm nay hắn đến, cậu còn dám cho hắn vào nhà?”
“Hắn nói về hậu quả đáng sợ liên quan đến việc bôi mắt quạ đen, tớ sợ quá nên cho hắn vào. Trần Thái vừa vào nhà chỉ nhìn tớ chằm chằm mà không nói gì. Tớ sợ hãi bèn lấy cớ đi gọi điện thoại tìm bạn bè nhờ giúp đỡ. Lúc đi ra thì không thấy hắn đâu bèn tìm một vòng, bỗng nhiên hắn nhảy ra từ sau cửa, vừa bóp cổ tớ vừa nhét mắt quạ đen vào miệng tớ. Trần Thái điên cuồng la hét “Mày gạt tao! Mày gạt tao!”. Tớ thật sự rất sợ, ban nãy tớ đang tắm thì đám ma quỷ chui vào từ miệng thoát nước và cửa thông gió.” An Mễ ôm vai sợ hãi.
Trần Dương nhìn Độ Sóc hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Độ Sóc không quá để ý chuyện của An Mễ nhưng vì Trần Dương hỏi nên hắn trả lời: “Quỷ nước nhập vào người suốt hai năm, quan sát tìm kiếm thân thể thích hợp. Nó nghĩ cô ta không tệ nên lừa cô ta ăn mắt quạ đen có thể thấy quỷ. Quỷ nước là quỷ, nhập vào người có thể tu luyện Quỷ đạo, phiền phức duy nhất là khi nhập vào người rồi thì không thể thấy quỷ nữa, sau khi nhập cũng không thể cải tạo. Thế nên nó lừa cô ta ăn mắt quạ đen rồi đi tự sát, sau đó hồn phách rời đi, muốn chiếm thân xác của An Mễ.”
“Thế nhưng An Mễ lại lừa quỷ nước khiến kế hoạch của nó thất bại. Nhưng dù như vậy nó vẫn không từ bỏ cơ thể cô ta. Nó mượn xác chết của Trần Thái quay về gặp cô ta, ép cô ta nuốt mắt quạ đen.” Trần Dương nhìn An Mễ nói: “Quỷ nước sẽ không bỏ qua An Mễ, đúng không?”
An Mễ hơi ngạc nhiên: “Đúng vậy.”
Trần Dương đứng lên: “Mày còn định giả vờ đến khi nào?”
An Mễ sửng sốt: “Cậu nói gì vậy?”
Trần Dương vén tay áo, vết đỏ trên cánh tay cậu đã biến thành màu xanh đen: “An Mễ không mạnh như vậy. Quan trọng nhất là mùi hôi trên người mày rất nồng.” Dù quỷ nước ép An Mễ nuốt mắt quạ đen rồi ăn hết hồn phách của cô, sau đó lợi dụng thân thể An Mễ trộm dây thừng từ nhà cậu đi về nhà rồi vội vàng tắm rửa, nhưng mùi hôi thối nồng đậm vẫn không cách nào tẩy được.
An Mễ nhìn chằm chằm Trần Dương, con ngươi vụt co lại nhỏ bằng hạt đậu, hai mắt chỉ còn tròng trắng quỷ dị. Mái tóc vốn còn hơi ướt nước nhỏ giọt lúc này trở nên ướt đẫm, áo ngủ cũng ướt dầm dề, nước bẩn không ngừng nhỏ xuống. Mùi hôi thối xông ra từ người cô. Khóe miệng cô cong lên, cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, giọng nói An Mễ biến thành của đàn ông: “Bị chúng mày phát hiện rồi, vậy ngại quá, chỉ có thể ăn luôn linh hồn của chúng mày.”
An Mễ nói xong lập tức bay lên, cả người cô bỗng trở nên sưng to trắng bệch như bị ngâm nước quá lâu không còn máu. Cô nhào về phía Trần Dương, cậu còn chưa kịp ra tay thì An Mễ đã bị Độ Sóc đá bay, quỷ hồn cũng bị đá văng ra khỏi cơ thể An Mễ. Trần Dương kịp phản ứng, có quỷ sai Phong Đô bên cạnh, cậu không cần hành động.
Thế là cậu lui ra sau lưng Độ Sóc, hắn thì dùng Câu Hồn Tác mới “mượn” hai ngày trước ở Phong Đô khóa quỷ nước lại: “Hại chết chín mạng người, tử tội.” Sau đó hắn dứt khoát đánh quỷ nước hồn phi phách tán.
Trần Dương nhớ Độ Sóc từng nói hai năm nay quỷ nước đã giết năm mạng người, còn ăn luôn hồn phách của họ. Hiện tại cộng thêm Trần Thái, An Mễ, vậy hai người nữa là ai?
Độ Sóc nói: “Cha mẹ của An Mễ.”
Thì ra cha mẹ An Mễ vốn không đến nhà máy, tối qua họ đã bị quỷ hồn hại chết. Vì An Mễ giết chết quạ đen rồi móc mắt nó nên bị quạ đen trả thù, quạ đen dẫn vong linh đến ăn linh hồn của cha mẹ An Mễ. Thế là cha mẹ An Mễ bị cô hại chết, còn cô thì bị chính bản thân hại chết.
Trần Dương không biết phải đánh giá An Mễ thế nào, cũng không hiểu vì sao cô lại hứng thú với quỷ thần như vậy. Đối với cậu mà nói, nếu có thể tránh thì đương nhiên phải cố gắng tránh va chạm đến quỷ thần. Cậu thật sự không hiểu nổi sự cố chấp của An Mễ.
Cuối cùng hai người báo cảnh sát, sau khi điều tra, cảnh sát xác định cái chết của ba người trong nhà không liên quan gì đến Trần Dương và Độ Sóc. Lúc khám nghiệm hiện trường, cảnh sát phát hiện trên xác ba người đều có dịch nhờn trơn trợt. Dịch này có chứa thủy tảo, chính là từ đáy sông ở cầu lớn. Nhưng An Mễ đã chết lúc hơn 4 giờ chiều, mà sau khi cảnh sát kiểm tra lại phát hiện thứ này có trên người thi thể vào khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ. Quá nhiều điểm đáng ngờ, vụ án quá quỷ dị, cuối cùng bị xếp vào hồ sơ mật, nhiều năm khó giải.
Cậu nói xong vội cầm lấy cặp sách định chạy.
“Đứng lại.” Độ Sóc gọi cậu lại, chỉ quả trứng gà còn lại trên bàn: “Mang theo đi.”
“Dạ.” Trần Dương cầm quả trứng vẫn còn hơi ấm trong lòng bàn tay rồi đi ra cửa: “Em đi học đây.”
Độ Sóc rũ mắt: “Ừ, tối về chúng ta lại nói chuyện.”
Trần Dương nghe vậy suýt vấp chân vào cạnh cửa, nhưng cậu không từ chối, chỉ nói “Đã biết.” rồi chạy nhanh như gió. Cậu thoăn thoắt dắt xe, ngồi lên rồi đạp đi mất hút. Khi cậu ra cửa, Độ Sóc vốn đang tập trung ăn cháo bỗng ngước nhìn lên, hai mắt chuyên chú nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười.
Trần Dương rất nhanh đến trường học, trong trường vẫn náo nhiệt như cũ. Lúc cậu đi đến cửa lớp thì nghe bên trong bàn tán ồn ào, cậu nhìn bảng tên lớp trên cửa, đúng là lớp của cậu. Trần Dương cảm thấy kỳ quái, lớp cậu là lớp chọn của khối 12, sáng nào cũng thấy các bạn học đang ôn bài, hoặc là cúi đầu làm bài tập.
Trần Dương đi vào ngồi xuống, bạn cùng bàn kéo cậu, thần bí nói: “Cậu biết lớp chúng ta có người chết chưa?”
“Ai chết thế?” Trần Dương nhìn quanh bốn phía, học sinh lớp chọn thường đi học rất sớm. Bây giờ là 7 giờ 30 phút, học sinh đã đến lớp gần đủ.
Bạn cùng bạn nói: “Còn ai nữa? Cái tên lão nhị muôn đời, người luôn cạnh tranh hạng nhất với cậu nhưng luôn xếp hạng hai đó. Người mà luôn xếp sau cậu, cậu ta bao giờ cũng thua cậu một chút đó.” Giọng nói của hắn rất thờ ơ, hơi có vẻ giễu cợt. Không thể trách hắn không có tình cảm bạn bè hay không tôn trọng người đã mất mà thật sự là không có cách nào tôn trọng tên đeo kính kia.
Trần Dương nhét cặp sách vào ngăn bàn, không xác định hỏi: “Hay là tin vịt đó. Hôm qua tôi còn thấy cậu ta mà, nhìn khỏe mạnh bình thường không ốm đau gì.”
Bạn cùng bàn nói: “Thật mà. Sáng nay cha mẹ hắn đến trường làm ầm ĩ, nói là nhà trường và bài vở tạo áp lực quá lớn, bức tử con họ.” Hắn hạ giọng nói: “Nghe nói nửa đêm hắn đi đến ngọn núi sau trường học có ma thắt cổ tự tử. Sáng sớm mẹ hắn gọi hắn dậy thì không thấy người đâu, còn tưởng hắn đi học từ sớm rồi. Nhưng hơn sáu giờ sáng, người lớn trong nhà hắn gặp ác mộng, nói là thấy cháu trai thắt cổ chết ở Núi Mộ, trông rất thê thảm, bảo người nhà nhanh đi nhặt xác. Người nhà hắn không chịu nổi ông cụ cứ lằng nhằng nên đi xem thử, ai ngờ thật sự thấy thi thể của con trai. Bảy giờ sáng đã khiêng thi thể hắn đến trường náo loạn một trận, vậy nên tất cả học sinh đều biết.”
Trần Dương lấy sách vở ra, mở đến trang đã đánh dấu rồi ngẩng đầu nói: “Hắn không giống người sẽ làm loại chuyện như tự sát.”
“Đúng vậy. Cho nên ai cũng nói hắn bị quỷ mê hoặc lúc nửa đêm rồi lừa đi tự sát. Mọi người đều nói ngọn núi sau trường trung học kia rất tà môn.” Bạn cùng bàn cũng lấy sách vở, nhắc đến chuyện ma quái vẻ mặt có hơi e dè nhưng vẫn không nén nổi sự tò mò.
Ngôi trường ma quái mà hắn nói chính là trường học mà An Mễ và bạn bè đi thám hiểm, Trần Dương cứu bọn họ và giết chết lệ quỷ hại người. Tuy trường học không còn lệ quỷ nữa nhưng vẫn có vài cô hồn dã quỷ, cho nên khá là tiêu điều.
Ngọn núi phía sau ngôi trường đó là Núi Mộ rất nổi tiếng khắp các làng quê lân cận. Nhìn từ xa thì thấy mênh mông xanh biếc, tràn đầy sức sống, nhưng đến gần sẽ phát hiện dù đứng dưới ánh mắt trời chói chang vẫn cảm thấy lạnh run từng trận. Nếu đi sâu vào sẽ cảm thấy sởn tóc gáy và sợ hãi không thôi. Núi Mộ vốn tên là Núi Hoàng Thổ, sau đó có cái tên là Núi Mộ vì cả ngọn núi, cứ đi ba bước lại có một ngôi mộ nhỏ, năm bước lại có phần mộ to.
Cả ngọn núi đầy mồ mả, nghĩ là rợn người. Thảo nào khi nghe tên đeo kính thắt cổ tự sát ở đó, mọi người nghi là hắn bị quỷ mê hoặc. Dù sao người bình thường sẽ không chạy đến Núi Mộ mà tự sát, sắp chết còn đi dọa bản thân làm gì?
Bạn học ngồi bàn trên nghe hai người nói chuyện bèn xoay người góp lời: “Không chừng đúng là vậy. Hắn vốn rất kỳ quái, ai biết hắn nghĩ gì.”
Trần Dương nói: “Người chết như đèn tắt, tôn trọng chút vẫn tốt hơn.”
Hai người kia nghe vậy nhún nhún vai, đều xoay người đi bắt đầu ôn bài. Lãnh đạo nhà trường rất nhanh đã khống chế cục diện, các giáo viên trấn an học sinh, khuyên bảo mọi người nếu có áp lực thì phải trò chuyện giãi bày với giáo viên và người nhà, không nên kìm nén. Việc học của học sinh lớp 12 rất nặng nề, loại chuyện như có học sinh tự sát thế này, không đến một ngày là không còn ai bàn tán nữa.
Trần Dương dự định sau giờ học sẽ đi đến Núi Mộ nhìn xem có đúng là quỷ quái quấy phá hay không, tốt nhất là không phải. Nhưng trên đường tan trường, cậu lại bị An Mễ quấn lấy. Cậu thở dài nói: “An Mễ, tôi thật sự không thể dạy cậu.”
Sắc mặt An Mễ trắng bệch, quầng mắt xanh đen, nhìn rất tiều tụy. Cô lên tiếng: “Tớ có thể thấy quỷ rồi.”
“Cậu có thể thấy quỷ?” Trần Dương cau mày: “Cậu đã làm gì hả?”
“Nuốt mắt quạ đen, có thể thấy ma quỷ, hoặc nghiền nát ra bôi lên mắt, ban đêm cũng có thể thấy quỷ.” Môi An Mễ hơi run rẩy: “Tớ nghiền nát mắt quạ đen thành chất lỏng rồi bôi lên mắt, vậy nên bây giờ tớ đã thấy quỷ được rồi.” Cô không dám nuốt sống mắt quạ đen bèn nghiền nát thành chất lỏng.
“Nếu cậu vẫn chưa hài lòng, tớ có thể thử nuốt mắt quạ đen.” Cô vẫn còn một con mắt quạ đen.
Trần Dương giật mình hoảng sợ, không ngờ tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy: “Cậu có được mắt quạ đen từ đâu?” Người phương nam vốn không thích quạ đen, coi quạ đen là loài chim mang đến tai họa. Thế nên loài chim này rất ít khi xuất hiện, nếu có thì cũng là trong rừng sâu núi thẳm hay ở những nơi có mồ mả, vì quạ đen ăn xác thối.
“Cậu đi đến Núi Mộ phải không? Vào tối qua?”
An Mễ gật đầu, nở nụ cười yếu ớt: “Cậu nhận tớ làm học trò đi, được không?”
Trần Dương lắc đầu từ chối: “Không nói đến việc tôi không có biện pháp dạy cậu, mà hành vi của cậu vô cùng cố chấp, ngoan cố và tâm thuật bất chính. Dù cậu có thể học thì tôi cũng sẽ không dạy.”
“Tại sao?!” Gương mặt An Mễ đột nhiên trở nên dữ tợn: “Cậu nói tớ không thể thấy quỷ, giờ tớ thấy được rồi mà cậu vẫn không chịu dạy! Cậu cố ý đúng không?”
Trần Dương bình tĩnh nói: “Cậu nói tôi cố tình cũng được, nhưng cậu nên biết quạ đen thông linh và hay mang thù. Cậu tự tiện bắt nó, còn móc mắt nó nuốt sống, cẩn thận bị nó quấn lấy.” Cậu sải bước bỏ đi, được vài bước bỗng quay lại nhìn An Mễ, hỏi cô cái chết của tên đeo kính có liên quan đến cô không.
Vẻ mặt An Mễ mờ mịt: “Ai chết?”
“Cậu không biết à?” Trần Dương cau mày, chẳng lẽ cái chết của tên đeo kính không liên quan gì đến An Mễ? Cậu nhớ quan hệ của hai người này không tồi, lúc trước gặp quỷ ở trường học kia cũng có mặt tên đeo kính.
“Quên đi, tự cậu giải quyết cho tốt.”
An Mễ âm u nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trần Dương, sau đó gương mặt cô dần trở nên lo âu, cô thì thầm trong miệng: “Chết rồi sao? Sao lại chết? Không phải hắn là quỷ sao? Làm sao lại chết được? Lừa đảo.”
Trần Dương đi một vòng ở Núi Mộ, trông thấy người nhà của tên đeo kính và bà đồng đang có mặt ở đây. Nơi này có phong tục, người tự sát phải mời bà đồng đến hiện trường tử vong gọi hồn về, như vậy mới có thể về nhà rồi nhập luân hồi. Nếu không người vừa mới mất, hồn phách đần độn không có ý thức sẽ lạc đường. Theo tiếng ngâm tụng của bà đồng, người nhà tên đeo kính khóc lóc vô cùng thảm thương làm bầu không khí trở nên rất thê lương ảm đạm.
Tên đeo kính treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo, trên chạc cây còn sợi dây thừng to cỡ ngón tay cái. Dây thừng cách mặt đất không xa, ước lượng chiều cao của hắn thì khi hắn treo cổ, chân sẽ vẫn chạm đất. Tình huống này bình thường sẽ không chết người, trừ phi trúng tà hoặc ý niệm muốn chết cực mạnh. Nhưng nếu cực kỳ muốn chết thì sẽ không treo dây thừng gần mặt đất như vậy, chỉ làm khổ bản thân và giảm tỷ lệ tử vong.
Thế nhưng… không nhìn ra có gì kỳ quái.
Trần Dương đứng cách đó không xa xem bà đồng gọi hồn, cậu định đợi bọn họ đi hết sẽ đến gần xem xét. Thế nhưng bà đồng gọi hồn được một lúc bỗng dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với người nhà: “Tôi không nhận làm vụ này nữa, tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền cọc.”
Người nhà vội vàng giữ bà đồng lại: “Sao bà lại làm vậy? Bà không gọi thì hồn con tôi biết làm sao? Chẳng lẽ để nó thành cô hồn dã quỷ đáng thương nơi rừng núi thế này? Mong bà thương xót, tiền bạc không thành vấn đề.”
Bà đồng vội vàng muốn bỏ đi, bước chân hấp tấp: “Tiền bạc không phải là vấn đề. Vấn đề không phải là tiền mà là con mấy người có chuyện.”
“Con, con tôi có vấn đề? Bà có việc gì cứ nói thẳng, đừng giấu giếm, bây giờ chuyện gì cũng không bằng con tôi.”
Vẻ mặt bà đồng khó coi đến cực điểm, cuối cùng người nhà tên đeo kính nhét thêm một bao lì xì to, bà mới lên tiếng: “Nếu ngày sinh tháng đẻ mấy người đưa tôi không sai thì con trai hai người đã chết hai năm trước rồi. Ôi chao, thiên cơ bất khả lộ, tôi thật sự không dám đắc tội mấy thứ kia.” Bà xua tay lia lịa, bảo đồ đệ thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, giống như có thứ gì kinh khủng đuổi theo phía sau vậy.
Người nhà tên đeo kính nhìn nhau, không hiểu ra sao. Nếu con trai họ đã chết từ hai năm trước, vậy đứa con trai sống cùng họ suốt hai năm nay là ai? Ngẫm lại mà sởn tóc gáy, bọn họ vốn không muốn tin lời bà đồng, nhưng đúng là tính tình con trai họ hai năm nay thay đổi quá nhiều. Họ nhìn sợi dây thừng trước mặt, không hiểu sao lại có cảm giác sợi dây thừng như ác quỷ nhào đến trước mặt, bọn họ sợ hãi bỏ chạy trối chết.
Hai năm trước? Trần Dương đi đến cái cây nghiêng ngả xiêu vẹo kia, vươn tay tháo sợi dây thừng xuống. Mới vừa lấy xuống, bầu trời lập tức tối sầm, một bầy quạ đen ẩn trong rừng cây bỗng đập cánh bay ra, kêu lên mấy tiếng “quạ quạ” khàn khàn nặng nề. Cậu dời tầm mắt, nhìn sợi dây thừng trong tay một lúc rồi mới xoay người đi về nhà.
Về đến nhà, cậu đưa sợi dây thừng cho Độ Sóc xem: “Anh Độ, anh xem sợi dây thừng này có vấn đề gì không?”
Độ Sóc nhận lấy, sợi dây vừa đến tay hắn lập tức trở nên cũ nát như sắp rã ra, còn ướt đẫm, mấy giọt nước nhỏ xuống bàn nhanh chóng đọng thành vũng, bốc lên mùi hôi tanh tưởi. Trần Dương đi lấy mảnh vải, đặt sợi dây lên vải rồi đi vào phòng tắm, cầm khăn lông thấm ướt ra lau tay cho Độ Sóc: “Chuyện này là sao? Em cầm về suốt đoạn đường, không có nước mà.”
Độ Sóc cầm cái khăn lông ấm áp trong tay, trở tay lau cho cậu.
“Dây thừng này là dây trói tay chân quỷ nước, trước khi người chết nhảy sông sẽ trói tay chân lại. Em nhìn nút thắt đi, đều là nút chết.”
“Trong lớp em có một nam sinh dùng sợi dây thừng này thắt cổ tự sát ở Núi Mộ. Người nhà hắn mời bà đồng gọi hồn, bà đồng gọi được một nửa thì dừng lại, nói hắn đã chết vào hai năm trước. Lúc đó em hoài nghi việc này có liên quan đến quỷ nước anh nhắc đến tối qua, bây giờ nghe anh nói thì càng chắc chắn có liên quan đến nó.” Trần Dương cầm sợi dây thừng nói: “Em đoán, nam sinh kia đã bị quỷ nước nhập vào từ hai năm trước.”
“Ừ, khả năng này rất cao.”
Trần Dương nhíu mày, sau đó kể lại chuyện An Mễ cho Độ Sóc nghe: “Anh nói cô ta có liên quan đến cái chết của nam sinh này không?”
Độ Sóc hỏi ngược lại: “Cô ta nuốt mắt quạ đen?”
“Không.” Trần Dương lắc đầu: “Cô tay nghiền mắt quạ thành nước rồi bôi lên mắt.”
“Sống không được.”
“Sao vậy?”
“Quạ đen mang thù, lại thông linh, móc mắt nó thì nó nhất định sẽ trả thù. Dù quạ đen không trả thù thì cô ta cũng không sống được. Không phải người nào cũng có mắt quỷ bẩm sinh, cô ta thấy quỷ, quỷ cũng thấy cô ta, cũng biết cô ta có thể nhìn thấy chúng đó. Em nghĩ lại xem, mười mấy năm qua em sống thế nào? Cô ta lại không có năng khiếu học Đạo thuật, không có Đạo thuật phòng thân, không ai cứu được, tự tìm đường chết.”
Trần Dương mềm lòng, cảm thấy An Mễ không đáng tội chết: “Không có cách nào sao?”
Giọng nói của Độ Sóc cực kỳ bình tĩnh: “Tự làm tự chịu.”
Cậu nắm ngón giữa của hắn hỏi tiếp: “Thực sự không có cách nào sao?”
Độ Sóc bất đắc dĩ: “Không phải không có cách. May mà cô ta không nuốt sống mắt quạ đen, nếu không thì không ai có thể cứu được. Chỉ là nghiền mắt quạ thành chất lỏng bôi lên mắt, rửa đi là được. Dùng lá bưởi và cành đào nấu nước rồi rửa, hai thứ này trừ tà.”
Trần Dương gật đầu: “Cám ơn anh Độ. Có điều em chỉ giúp An Mễ lần này thôi, mong là cô ta có thể trưởng thành.”
Độ Sóc ngồi thẳng người, nắm lấy gáy Trần Dương khiến cậu đi đến: “Qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Cái mông Trần Dương vừa mới chạm xuống sô pha, cậu nghe vậy lập tức nhảy dựng: “Em đi tắm.”
“Ngồi xuống.” Hắn cứng rắn đè cậu ngồi xuống ghế rồi nói: “Phải nói rõ thì em mới có thể suy nghĩ kỹ càng.”
“Vậy… anh muốn nói gì?”
Vẻ mặt hắn như thường, đưa cho cậu một quyển sách dày cỡ 2 cm: “Em có thể vừa xem vừa nghe anh nói. Anh đã từng nói, nếu sau năm mười tám, chúng ta giải trừ quan hệ hôn nhân thì anh sẽ rời đi và không bao giờ xuất hiện nữa. Còn nếu không giải trừ quan hệ hôn nhân thì đây là nghĩa vụ mà vợ chồng cần làm.”
“Nghĩa vụ vợ chồng?” Trần Dương lập tức cảm thấy quyển sách trong tay như nặng ngàn cân. Cậu giở trang đầu tiên, thình lình bị hai chữ to “ĐỘNG PHÒNG” đập vào mắt.
Độ Sóc liếc mắt, bưng tách trà lên uống. Hắn lên tiếng: “Đây là nghĩa vụ cơ bản.” Hắn suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không tính chuyện ôm ấp, hôn môi dù là trong hay ngoài phòng ngủ, và cũng không quy định thời gian, đó là những nghĩa vụ khác.”
Hai mắt Trần Dương đầy hoài nghi: “Em còn nhỏ tuổi, anh không được gạt em.”
“Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa?” Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Trần Dương do dự rồi lắc đầu: “Không có.” Đúng là Độ Sóc không lừa cậu, ít nhận hiện tại cậu không phát hiện hắn lừa cậu điều gì. Còn về không phát hiện, nếu chưa phát hiện thì làm sao biết bị lừa gạt?
Vẻ mặt Độ Sóc dịu xuống: “Xem kỹ đi. Anh đi chuẩn bị bữa tối.”
Cậu kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm hả?”
“Thử xem.”
Thử một chút, kết quả phòng bếp liên tục vang lên tiếng loảng xoảng, cái nồi còn bị thủng một lỗ. Mà gương mặt Độ Sóc còn đen hơn cái đáy nồi đó, hắn mặc tạp dề chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trần Dương: “Độ khó của ủ rượu và nấu cơm ngang nhau, cần phải kiên trì và tìm ra bí quyết đặc biệt. Trước khi tìm được bí quyết, anh không nên nấu cơm.”
Trần Dương thầm nghĩ: Không, nấu cơm chỉ cần thành thạo thôi.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Lần này Độ Sóc không nói mấy câu như “đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ” nữa mà chỉ đáp một tiếng rồi đi thay quần áo sạch sẽ. Hai người cùng ra ngoài ăn tối, lúc về nhà lại phát hiện sợi dây thừng trên bàn đã biến mất, dưới đất có một vệt nước, hơi sền sệt dính nhớp. Vệt nước từ trong nhà đi ra ngoài, Trần Dương lần theo, đến đầu ngõ bên cầu thì dừng lại.
Độ Sóc đi theo sau cậu: “Quỷ nước chạy thoát từ đây, hẳn là nó nhập vào người khác. Đi thôi, đi đến nhà cô bạn em nói. Nếu như cô ta có liên quan đến người chết, rất có khả năng là quỷ nước nhập vào người đó rồi dẫn cô ta đi móc mắt quạ đen.”
“Vậy là mục tiêu kế tiếp của quỷ nước chính là An Mễ?”
“Ừ.”
Thế là hai người đi đến nhà An Mễ, dọc đường hai người cũng không sốt ruột vội vàng. Độ Sóc không chịu ngồi xe bus: “Chờ trời hoàn toàn tối đen rồi đến cũng không sao.”
“Chỉ mong An Mễ không bị dọa sợ.” Trời tối, bách quỷ dạ hành, sợ là An Mễ sẽ bị dọa hỏng luôn.
Lúc hai người đến nhà An Mễ, trời đã hoàn toàn tối đen. Trong nhà cô vang lên mấy tiếng la hét, sau đó An Mễ kinh hồn bạt vía chạy ra. Trần Dương một đám sương mù dày đặc màu đen đang đuổi theo sát cô, trong màn sương mù có mấy cái mặt quỷ lóe lên liên tục. Cậu tăng tốc chạy lên, tóm lấy An Mễ đồng thời xua tan quỷ khí đông đặc thành sương mù sau lưng cô: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Sắc!”
Quỷ quái trong màn sương dày đặc lập tức tan tác như ong vỡ tổ, An Mễ nắm chặt cánh tay Trần Dương, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Tớ biết lỗi rồi, tớ không muốn thấy quỷ, không muốn gặp quỷ nữa. Cậu cứu tớ với, Trần Dương!”
Độ Sóc kéo người ra sau, từ trên cao nhìn xuống An Mễ: “Bên ngoài càng nhiều quỷ quái, quay vào nhà đi.” Sau đó hắn cúi đầu kiểm ra cánh tay bị nắm chặt mà hồng hồng của Trần Dương, mày cau chặt.
Chẳng biết tại sao, An Mễ lại nghĩ Độ Sóc còn đáng sợ hơn đám yêu ma quỷ quái rất nhiều, cô sợ hãi nhưng vẫn không nhúc nhích: “Trong nhà… có rất nhiều quỷ.”
Trần Dương nghe vậy lên tiếng: “Ngoài cửa có môn thần, trong nhà có Táo Quân, Thổ Địa là gia thần bảo vệ, làm sao quỷ quái vào nhà được? Cậu còn làm gì nữa?”
An Mễ dùng sức lắc đầu: “Không có, thật sự không có.”
“Mặc dù vong linh quạ đen sẽ ngăn cản, khiến cậu không được gia thần bảo vệ nhưng chỉ cần cậu ở trong nhà, có gia thần ở đó, quỷ quái không thể xông vào được.” Trần Dương bước vào nhà An Mễ, thấy trên khe cửa có vệt máu đen chảy xuống, mở cửa nhìn kỹ thì phát hiện cánh cửa đã bị tạt máu.
“Máu chó mực? Thảo nào môn thần không phù hộ gia đình.”
Cha mẹ An Mễ không có ở nhà, vẫn còn ở nhà máy làm việc, thế nên đêm nay chỉ có một mình cô ở nhà. Trần Dương đi một vòng trong nhà cô nàng, phát hiện các vị trí thờ cúng gia thần đều bị tạt đồ bẩn, ngay cả bếp lò cũng bị tạt máu chó mực.
“Gia thần bị giội đồ bẩn, chọc giận họ, thảo nào họ không phù hộ cậu. Hôm nay ai tới nhà cậu?”
An Mễ ấp úng: “…Trần, Trần Thái.”
Trần Thái, gã đeo kính đã thắt cổ tự sát. Hai mắt Trần Dương trở nên sắc bén, cậu quát lớn: “Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì?! Nếu cậu không nói rõ thì không ai cứu được cậu!” An Mễ biết rõ Trần Thái đã chết vì tự sát, vậy mà thấy hắn xuất hiện còn dám để hắn vào nhà, rõ ràng có gì đó quái lạ.
An Mễ hốt hoảng nói: “Tối qua tớ mới biết sự thật, thật đó. Là hắn nói cho tớ biết chuyện mắt quạ đen có thể thấy quỷ, hắn muốn tớ nuốt mắt quạ đen, nhưng tớ sợ hãi nên lén nghiền thành chất lỏng bôi lên mắt, sau đó lừa hắn ăn mắt quạ. Nhưng lúc tụi tớ tách ra đi về, tớ trông thấy sau lưng Trần Thái có một thi thể sưng to trắng bệch, nó điều khiển cơ thể Trần Thái và nhìn tớ chằm chằm với ánh mắt thèm muốn. Tớ sợ quá lập tức bỏ chạy.”
“Vậy sao hôm nay hắn đến, cậu còn dám cho hắn vào nhà?”
“Hắn nói về hậu quả đáng sợ liên quan đến việc bôi mắt quạ đen, tớ sợ quá nên cho hắn vào. Trần Thái vừa vào nhà chỉ nhìn tớ chằm chằm mà không nói gì. Tớ sợ hãi bèn lấy cớ đi gọi điện thoại tìm bạn bè nhờ giúp đỡ. Lúc đi ra thì không thấy hắn đâu bèn tìm một vòng, bỗng nhiên hắn nhảy ra từ sau cửa, vừa bóp cổ tớ vừa nhét mắt quạ đen vào miệng tớ. Trần Thái điên cuồng la hét “Mày gạt tao! Mày gạt tao!”. Tớ thật sự rất sợ, ban nãy tớ đang tắm thì đám ma quỷ chui vào từ miệng thoát nước và cửa thông gió.” An Mễ ôm vai sợ hãi.
Trần Dương nhìn Độ Sóc hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Độ Sóc không quá để ý chuyện của An Mễ nhưng vì Trần Dương hỏi nên hắn trả lời: “Quỷ nước nhập vào người suốt hai năm, quan sát tìm kiếm thân thể thích hợp. Nó nghĩ cô ta không tệ nên lừa cô ta ăn mắt quạ đen có thể thấy quỷ. Quỷ nước là quỷ, nhập vào người có thể tu luyện Quỷ đạo, phiền phức duy nhất là khi nhập vào người rồi thì không thể thấy quỷ nữa, sau khi nhập cũng không thể cải tạo. Thế nên nó lừa cô ta ăn mắt quạ đen rồi đi tự sát, sau đó hồn phách rời đi, muốn chiếm thân xác của An Mễ.”
“Thế nhưng An Mễ lại lừa quỷ nước khiến kế hoạch của nó thất bại. Nhưng dù như vậy nó vẫn không từ bỏ cơ thể cô ta. Nó mượn xác chết của Trần Thái quay về gặp cô ta, ép cô ta nuốt mắt quạ đen.” Trần Dương nhìn An Mễ nói: “Quỷ nước sẽ không bỏ qua An Mễ, đúng không?”
An Mễ hơi ngạc nhiên: “Đúng vậy.”
Trần Dương đứng lên: “Mày còn định giả vờ đến khi nào?”
An Mễ sửng sốt: “Cậu nói gì vậy?”
Trần Dương vén tay áo, vết đỏ trên cánh tay cậu đã biến thành màu xanh đen: “An Mễ không mạnh như vậy. Quan trọng nhất là mùi hôi trên người mày rất nồng.” Dù quỷ nước ép An Mễ nuốt mắt quạ đen rồi ăn hết hồn phách của cô, sau đó lợi dụng thân thể An Mễ trộm dây thừng từ nhà cậu đi về nhà rồi vội vàng tắm rửa, nhưng mùi hôi thối nồng đậm vẫn không cách nào tẩy được.
An Mễ nhìn chằm chằm Trần Dương, con ngươi vụt co lại nhỏ bằng hạt đậu, hai mắt chỉ còn tròng trắng quỷ dị. Mái tóc vốn còn hơi ướt nước nhỏ giọt lúc này trở nên ướt đẫm, áo ngủ cũng ướt dầm dề, nước bẩn không ngừng nhỏ xuống. Mùi hôi thối xông ra từ người cô. Khóe miệng cô cong lên, cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, giọng nói An Mễ biến thành của đàn ông: “Bị chúng mày phát hiện rồi, vậy ngại quá, chỉ có thể ăn luôn linh hồn của chúng mày.”
An Mễ nói xong lập tức bay lên, cả người cô bỗng trở nên sưng to trắng bệch như bị ngâm nước quá lâu không còn máu. Cô nhào về phía Trần Dương, cậu còn chưa kịp ra tay thì An Mễ đã bị Độ Sóc đá bay, quỷ hồn cũng bị đá văng ra khỏi cơ thể An Mễ. Trần Dương kịp phản ứng, có quỷ sai Phong Đô bên cạnh, cậu không cần hành động.
Thế là cậu lui ra sau lưng Độ Sóc, hắn thì dùng Câu Hồn Tác mới “mượn” hai ngày trước ở Phong Đô khóa quỷ nước lại: “Hại chết chín mạng người, tử tội.” Sau đó hắn dứt khoát đánh quỷ nước hồn phi phách tán.
Trần Dương nhớ Độ Sóc từng nói hai năm nay quỷ nước đã giết năm mạng người, còn ăn luôn hồn phách của họ. Hiện tại cộng thêm Trần Thái, An Mễ, vậy hai người nữa là ai?
Độ Sóc nói: “Cha mẹ của An Mễ.”
Thì ra cha mẹ An Mễ vốn không đến nhà máy, tối qua họ đã bị quỷ hồn hại chết. Vì An Mễ giết chết quạ đen rồi móc mắt nó nên bị quạ đen trả thù, quạ đen dẫn vong linh đến ăn linh hồn của cha mẹ An Mễ. Thế là cha mẹ An Mễ bị cô hại chết, còn cô thì bị chính bản thân hại chết.
Trần Dương không biết phải đánh giá An Mễ thế nào, cũng không hiểu vì sao cô lại hứng thú với quỷ thần như vậy. Đối với cậu mà nói, nếu có thể tránh thì đương nhiên phải cố gắng tránh va chạm đến quỷ thần. Cậu thật sự không hiểu nổi sự cố chấp của An Mễ.
Cuối cùng hai người báo cảnh sát, sau khi điều tra, cảnh sát xác định cái chết của ba người trong nhà không liên quan gì đến Trần Dương và Độ Sóc. Lúc khám nghiệm hiện trường, cảnh sát phát hiện trên xác ba người đều có dịch nhờn trơn trợt. Dịch này có chứa thủy tảo, chính là từ đáy sông ở cầu lớn. Nhưng An Mễ đã chết lúc hơn 4 giờ chiều, mà sau khi cảnh sát kiểm tra lại phát hiện thứ này có trên người thi thể vào khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ. Quá nhiều điểm đáng ngờ, vụ án quá quỷ dị, cuối cùng bị xếp vào hồ sơ mật, nhiều năm khó giải.