Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Tha thứ hay không là chuyện của tôi
“Cô An cũng không phải cố ý làm bỏng cô, hiện tại cô ấy đã xin lỗi rồi, cô cũng nên tha thứ cho cô ấy đi.” Lâm Hiểu kéo góc áo của Mặc Tinh, nhỏ giọng nói.
Mặc Tinh liếc nhìn Lâm Hiểu và dứt tay cô ấy ra.
Bàn tay của Lâm Hiểu bỗng rơi vào không trung, cô ấy cười một cách mỉa mai, sau đó bỏ tay xuống, rồi lại giơ tay lên, cuối cùng không biết đặt ở đâu.
"Việc xin lỗi hay không là việc của cô An, còn tha thứ hay không là chuyện của tôi.” Mặc Tinh nhìn An Sơ Tuyết, lời nói của cô dường như ám chỉ đến chuyện này nhưng cũng dường như đang có ý đề cập tới chuyện khác: “Chuyện cô làm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ, dù có chết tôi cũng sẽ chui đầu vào quan tài cùng với nỗi hận thù của tôi dành cho cô.”
An Sơ Tuyết hai mắt lóe lên, trong mắt cô ta thoáng xoẹt qua một tia u sầu.
Khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm bỗng trở nên căng thẳng, anh ta hét lớn: "Mặc..."
“Mặc Tinh có lẽ cần nghỉ ngơi thêm, anh, anh để thuốc bổ lên bàn đi, chúng ta đi thôi.” An Sơ Tuyết ngắt lời anh ta, khó khăn lắm mới bước trở lại xe lăn.
Lông mày An Thiếu Sâm nhăn lại thành ba đường: "Nhưng Mặc Tinh bắt nạt người quá đáng!”
"Cô ta nói đúng. Xin lỗi cô ta là việc của em, còn tha thứ cho em hay không là việc của cô ta." An Sơ Tuyết cười khổ: “Hơn nữa, dù là cố ý hay vô ý, em cũng đã làm tổn thương cô ta. Anh, mình đi thôi."
Nói xong, cô ta cười xin lỗi với Mặc Tinh rồi quay xe lăn ra khỏi cửa.
An Thiếu Sâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích di chuyển tí nào, lạnh lùng nhìn Mặc Tinh nói: "Cô thật sự khiến tôi… quá thất vọng.”
"Tôi nhớ tối hôm qua tôi vừa nói rằng anh An không nên ở một mình với tôi nữa. Tôi không muốn bị người khác mắng là hồ ly tinh hay tiểu tam." Mặc Tinh ngắt lời anh ta.
Đôi môi mỏng của An Thiếu Sâm mím chặt thành một đường, bàn tay anh ta vo tròn nắm chặt lại, khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng sức.
"Cô An đang đợi anh ở bên ngoài. Anh nên ra ngoài càng sớm càng tốt. Tốt nhất là đừng để cô An hiểu lầm gì." Mặc Tinh bỏ qua sự tức giận của mình, cô nhẹ nói.
An Thiếu Sâm nặng nề khịt mũi: “Cô không cần đuổi, tôi tự đi được!"
Nói xong, An Thiếu Sâm sải bước tới cửa, cầm tay nắm cửa rồi khẽ dừng lại, anh nói: "Nếu cô vẫn còn điên cuồng như vậy, có ngày sẽ hối hận!"
“Hối hận hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh, không cần anh phải lo lắng.” Chân đã gãy rồi, cô còn có thể hối hận cái gì? Hai điều duy nhất cô hối tiếc là đã yêu Tiêu Cảnh Nam và coi An Sơ Tuyết như bạn thân của mình.
Cạch!
An Thiếu Sâm đóng sầm cửa lại và rời đi với khuôn mặt tức tối.
Hai chân Lâm Hiểu đều mềm nhũn cả ra, cô ấy chống tường bước xuống giường, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Cũng may là cô phản ứng nhanh, giật lấy cái quần lót khiêu gợi đó, nếu không tôi không biết giải thích thế nào."
Trên giường bệnh, Mặc Tinh nheo mắt, không nói một lời nào.
"Nếu thấy cũng chẳng sao. Nếu bị cô An và anh An nhìn thấy, chỉ cần chúng ta không nói mục đích của việc sử dụng những bộ quần áo này để quyến rũ tổng giám đốc Tiêu là được, bọn họ chắc chắn sẽ không để tâm tới. Vừa rồi vội vàng quá chưa kịp nghĩ ra điều này.” Lâm Hiểu lo lắng, sợ hãi nói.
Mặc Tinh xếp đống đồ lót khiêu gợi vào hộp quà: “Bao nhiêu chỗ này? Tôi sẽ chuyển tiền cho cô."
"Cũng chẳng đáng bao nhiêu. Chúng ta là bạn bè mà, không cần rõ ràng như vậy." Lâm Hiểu thận trọng lấy lòng.
Mặc Tinh đóng nắp lại, đặt hộp quà bên cạnh gối, quay đầu nhìn cô ấy: “Bao nhiêu?"
"Tôi sợ tổng giám đốc Tiêu không thích nên chọn mấy bộ chất liệu tốt. Ba món tổng cộng là 18,84 triệu, cô đưa tôi 18 triệu là được rồi.” Thấy cô khăng khăng kiên quyết như vậy, Lâm Hiểu đành khai ra.
Mặc Tinh lông mi khẽ run lên, cô cất điện thoại đi, nói: "Khi nào xuất viện tôi sẽ đưa tiền mặt cho cô."
Cả Zalopay và Shopeepay có chính sách ràng buộc thẻ của chính chủ, và thẻ lương của cô cũng không có nhiều tiền như vậy, vì vậy Mặc Tinh chỉ có thể rút tiền từ thẻ do anh trai mình đưa.
“Không sao, không cần gấp.” Lâm Hiểu xua tay: “Thật ra dựa vào quan hệ của chúng ta, cô không đưa cũng được.”
Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc: “Bác sĩ nói hai ngày nữa có thể xuất viện, ngày mốt tôi sẽ đưa cho cô, nếu cầm tiền mặt không tiện thì có thể gửi số thẻ qua đây rồi tôi chuyển tiền cho.”
Lâm hiểu muốn nói rằng mọi chuyện không rắc rối đến như vậy, nhưng nghĩ rằng cô có thể trở về nhà họ Mặc trong tương lai, cô ấy đành gửi cho Mặc Tinh số thẻ ngân hàng Zalopay.
"Tôi nhớ cô nói rằng Tiêu Cảnh Nam thích cô An." Lâm Hiểu nhìn sắc mặt của Mặc Tinh, sau đó chậm rãi nói: "Cho nên, khi nói chuyện với cô An, và cậu An... cô nên nhẹ nhàng hết mức có thể."
"Cô nghĩ xem, nếu cô làm cho cô An bực bội, nếu cô ấy kể chuyện này với Tiêu Cảnh Nam thì chắc chắn anh ta sẽ không dễ gì cho cô rời khỏi câu lạc bộ Dream.”
Món canh sườn vừa rồi hơi mặn, nên Mặc Tinh muốn xuống giường đi rót nước uống.
“Đừng xuống giường, ngồi im đấy, nếu cô muốn uống nước, tôi sẽ rót cho cô!” Lâm Hiểu rót một cốc nước nóng, đưa cho Mặc Tinh.
Mặc Tinh cầm lấy nước và nói lời cảm ơn Lâm Hiểu.
“Chỉ là một ly nước thôi, đừng khách sáo như vậy.” Lâm Hiểu tự rót cho mình một ly nước, cô ấy vừa uống vừa nói: “Thật ra, ngoài việc dụ dỗ Tiêu Cảnh Nam, tôi nghĩ đề nghị khác mà tôi đưa ra trước đó cũng được."
Mặc Tinh siết chặt chiếc cốc mình đang cầm, do dùng lực quá mạnh, tay cô thậm chí còn hơi run lên, nước trong cốc nổi lên những vân nước nông.
"Tôi không tiếp xúc nhiều với cô An, nhưng theo đánh giá của mọi người về cô ấy và qua vài lần tiếp xúc với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là một người rất hiền lành và tốt bụng. Cô nên tha thứ cho cô ấy và nó sẽ giúp cô trong việc câu dẫn Tiêu Cảnh Nam.”
Mặc Tinh uống cạn nửa ly nước, sau đó đem ly đặt ở trên bàn: “Cô về đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
"Hôm nay tôi không có việc gì nên tôi sẽ ở lại đây thêm chút với cô. Nếu có chuyện gì xảy ra tôi còn có thể giúp cô." Lâm Hiểu cảm thấy mình có thể hiểu được tâm tư của Mặc Tinh, nếu đổi lại là người khác, cô ấy cũng sẽ khó chịu khi họ khen tình địch của mình.
Mặc Tinh nhướng mi liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó nằm trở lại trên giường: “Nếu tôi có thể rời khỏi câu lạc bộ Dream, cho dù không thể về được nhà họ Mặc, cũng nhất định không để cô phí công sức đâu, cô về đi.”
Lâm Hiểu sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, lớp nền dày cộp không che giấu được vẻ xấu hổ.
“Mấy ngày nay cô vì tôi mà bận tối mắt tối mũi, vất vả cho cô rồi.” Vết thương ở chân phải của Mặc Tinh có chút hơi ngứa, cô cố gắng không gãi nó: “Nếu tôi có việc gì thì tôi có thể gọi cho bác sĩ hoặc y tá, cô về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy thì... nếu cô có chuyện gì thì gọi tôi nhé, hôm nay tôi rảnh.” Nét ửng hồng trên mặt Lâm Hiểu đã nhạt đi, cô ấy thì thầm một lát rồi rời đi.
Mặc Tinh nằm trên giường và lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Lâm Hiểu nói đúng, lòng người quả thực rất phức tạp.
Không lâu sau khi An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm rời khỏi bệnh viện, họ nhận được cuộc gọi từ Vu Tĩnh Vận, nói rằng bà An đang ở nhà họ Mặc, và bà ta đang tranh cãi gay gắt với Mặc Vệ Quốc và Mặc Vũ. Chính vì thế mà Vu Tĩnh Vận muốn hai người bọn họ qua đó khuyên ngăn bà An.
Hai người trực tiếp yêu cầu tài xế đổi đường đi, chuyển sang hướng nhà họ Mặc.
Khi họ đến, Vu Tĩnh Vận đã đợi sẵn ở ngoài cửa với người hầu của bà ta. Nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, bà ta như chết đi sống lại, vội vàng chào đón.
“Sơ Tuyết, Thiếu Sâm, dì thật sự hết cách nên mới nhờ hai cháu qua đây.” Vu Tĩnh Vận nói, nước mắt bà ta cứ thế rơi lã chã: “Không bàn ai đúng ai sai trước, chú Mặc các cháu bị bệnh tim, nếu cứ tiếp tục cãi nhau như này, dì sợ ông ấy buộc phải vào bệnh viện mất.”
Mặc Tinh liếc nhìn Lâm Hiểu và dứt tay cô ấy ra.
Bàn tay của Lâm Hiểu bỗng rơi vào không trung, cô ấy cười một cách mỉa mai, sau đó bỏ tay xuống, rồi lại giơ tay lên, cuối cùng không biết đặt ở đâu.
"Việc xin lỗi hay không là việc của cô An, còn tha thứ hay không là chuyện của tôi.” Mặc Tinh nhìn An Sơ Tuyết, lời nói của cô dường như ám chỉ đến chuyện này nhưng cũng dường như đang có ý đề cập tới chuyện khác: “Chuyện cô làm, tôi sẽ không bao giờ tha thứ, dù có chết tôi cũng sẽ chui đầu vào quan tài cùng với nỗi hận thù của tôi dành cho cô.”
An Sơ Tuyết hai mắt lóe lên, trong mắt cô ta thoáng xoẹt qua một tia u sầu.
Khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm bỗng trở nên căng thẳng, anh ta hét lớn: "Mặc..."
“Mặc Tinh có lẽ cần nghỉ ngơi thêm, anh, anh để thuốc bổ lên bàn đi, chúng ta đi thôi.” An Sơ Tuyết ngắt lời anh ta, khó khăn lắm mới bước trở lại xe lăn.
Lông mày An Thiếu Sâm nhăn lại thành ba đường: "Nhưng Mặc Tinh bắt nạt người quá đáng!”
"Cô ta nói đúng. Xin lỗi cô ta là việc của em, còn tha thứ cho em hay không là việc của cô ta." An Sơ Tuyết cười khổ: “Hơn nữa, dù là cố ý hay vô ý, em cũng đã làm tổn thương cô ta. Anh, mình đi thôi."
Nói xong, cô ta cười xin lỗi với Mặc Tinh rồi quay xe lăn ra khỏi cửa.
An Thiếu Sâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích di chuyển tí nào, lạnh lùng nhìn Mặc Tinh nói: "Cô thật sự khiến tôi… quá thất vọng.”
"Tôi nhớ tối hôm qua tôi vừa nói rằng anh An không nên ở một mình với tôi nữa. Tôi không muốn bị người khác mắng là hồ ly tinh hay tiểu tam." Mặc Tinh ngắt lời anh ta.
Đôi môi mỏng của An Thiếu Sâm mím chặt thành một đường, bàn tay anh ta vo tròn nắm chặt lại, khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng sức.
"Cô An đang đợi anh ở bên ngoài. Anh nên ra ngoài càng sớm càng tốt. Tốt nhất là đừng để cô An hiểu lầm gì." Mặc Tinh bỏ qua sự tức giận của mình, cô nhẹ nói.
An Thiếu Sâm nặng nề khịt mũi: “Cô không cần đuổi, tôi tự đi được!"
Nói xong, An Thiếu Sâm sải bước tới cửa, cầm tay nắm cửa rồi khẽ dừng lại, anh nói: "Nếu cô vẫn còn điên cuồng như vậy, có ngày sẽ hối hận!"
“Hối hận hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh, không cần anh phải lo lắng.” Chân đã gãy rồi, cô còn có thể hối hận cái gì? Hai điều duy nhất cô hối tiếc là đã yêu Tiêu Cảnh Nam và coi An Sơ Tuyết như bạn thân của mình.
Cạch!
An Thiếu Sâm đóng sầm cửa lại và rời đi với khuôn mặt tức tối.
Hai chân Lâm Hiểu đều mềm nhũn cả ra, cô ấy chống tường bước xuống giường, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Cũng may là cô phản ứng nhanh, giật lấy cái quần lót khiêu gợi đó, nếu không tôi không biết giải thích thế nào."
Trên giường bệnh, Mặc Tinh nheo mắt, không nói một lời nào.
"Nếu thấy cũng chẳng sao. Nếu bị cô An và anh An nhìn thấy, chỉ cần chúng ta không nói mục đích của việc sử dụng những bộ quần áo này để quyến rũ tổng giám đốc Tiêu là được, bọn họ chắc chắn sẽ không để tâm tới. Vừa rồi vội vàng quá chưa kịp nghĩ ra điều này.” Lâm Hiểu lo lắng, sợ hãi nói.
Mặc Tinh xếp đống đồ lót khiêu gợi vào hộp quà: “Bao nhiêu chỗ này? Tôi sẽ chuyển tiền cho cô."
"Cũng chẳng đáng bao nhiêu. Chúng ta là bạn bè mà, không cần rõ ràng như vậy." Lâm Hiểu thận trọng lấy lòng.
Mặc Tinh đóng nắp lại, đặt hộp quà bên cạnh gối, quay đầu nhìn cô ấy: “Bao nhiêu?"
"Tôi sợ tổng giám đốc Tiêu không thích nên chọn mấy bộ chất liệu tốt. Ba món tổng cộng là 18,84 triệu, cô đưa tôi 18 triệu là được rồi.” Thấy cô khăng khăng kiên quyết như vậy, Lâm Hiểu đành khai ra.
Mặc Tinh lông mi khẽ run lên, cô cất điện thoại đi, nói: "Khi nào xuất viện tôi sẽ đưa tiền mặt cho cô."
Cả Zalopay và Shopeepay có chính sách ràng buộc thẻ của chính chủ, và thẻ lương của cô cũng không có nhiều tiền như vậy, vì vậy Mặc Tinh chỉ có thể rút tiền từ thẻ do anh trai mình đưa.
“Không sao, không cần gấp.” Lâm Hiểu xua tay: “Thật ra dựa vào quan hệ của chúng ta, cô không đưa cũng được.”
Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc: “Bác sĩ nói hai ngày nữa có thể xuất viện, ngày mốt tôi sẽ đưa cho cô, nếu cầm tiền mặt không tiện thì có thể gửi số thẻ qua đây rồi tôi chuyển tiền cho.”
Lâm hiểu muốn nói rằng mọi chuyện không rắc rối đến như vậy, nhưng nghĩ rằng cô có thể trở về nhà họ Mặc trong tương lai, cô ấy đành gửi cho Mặc Tinh số thẻ ngân hàng Zalopay.
"Tôi nhớ cô nói rằng Tiêu Cảnh Nam thích cô An." Lâm Hiểu nhìn sắc mặt của Mặc Tinh, sau đó chậm rãi nói: "Cho nên, khi nói chuyện với cô An, và cậu An... cô nên nhẹ nhàng hết mức có thể."
"Cô nghĩ xem, nếu cô làm cho cô An bực bội, nếu cô ấy kể chuyện này với Tiêu Cảnh Nam thì chắc chắn anh ta sẽ không dễ gì cho cô rời khỏi câu lạc bộ Dream.”
Món canh sườn vừa rồi hơi mặn, nên Mặc Tinh muốn xuống giường đi rót nước uống.
“Đừng xuống giường, ngồi im đấy, nếu cô muốn uống nước, tôi sẽ rót cho cô!” Lâm Hiểu rót một cốc nước nóng, đưa cho Mặc Tinh.
Mặc Tinh cầm lấy nước và nói lời cảm ơn Lâm Hiểu.
“Chỉ là một ly nước thôi, đừng khách sáo như vậy.” Lâm Hiểu tự rót cho mình một ly nước, cô ấy vừa uống vừa nói: “Thật ra, ngoài việc dụ dỗ Tiêu Cảnh Nam, tôi nghĩ đề nghị khác mà tôi đưa ra trước đó cũng được."
Mặc Tinh siết chặt chiếc cốc mình đang cầm, do dùng lực quá mạnh, tay cô thậm chí còn hơi run lên, nước trong cốc nổi lên những vân nước nông.
"Tôi không tiếp xúc nhiều với cô An, nhưng theo đánh giá của mọi người về cô ấy và qua vài lần tiếp xúc với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là một người rất hiền lành và tốt bụng. Cô nên tha thứ cho cô ấy và nó sẽ giúp cô trong việc câu dẫn Tiêu Cảnh Nam.”
Mặc Tinh uống cạn nửa ly nước, sau đó đem ly đặt ở trên bàn: “Cô về đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
"Hôm nay tôi không có việc gì nên tôi sẽ ở lại đây thêm chút với cô. Nếu có chuyện gì xảy ra tôi còn có thể giúp cô." Lâm Hiểu cảm thấy mình có thể hiểu được tâm tư của Mặc Tinh, nếu đổi lại là người khác, cô ấy cũng sẽ khó chịu khi họ khen tình địch của mình.
Mặc Tinh nhướng mi liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó nằm trở lại trên giường: “Nếu tôi có thể rời khỏi câu lạc bộ Dream, cho dù không thể về được nhà họ Mặc, cũng nhất định không để cô phí công sức đâu, cô về đi.”
Lâm Hiểu sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, lớp nền dày cộp không che giấu được vẻ xấu hổ.
“Mấy ngày nay cô vì tôi mà bận tối mắt tối mũi, vất vả cho cô rồi.” Vết thương ở chân phải của Mặc Tinh có chút hơi ngứa, cô cố gắng không gãi nó: “Nếu tôi có việc gì thì tôi có thể gọi cho bác sĩ hoặc y tá, cô về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy thì... nếu cô có chuyện gì thì gọi tôi nhé, hôm nay tôi rảnh.” Nét ửng hồng trên mặt Lâm Hiểu đã nhạt đi, cô ấy thì thầm một lát rồi rời đi.
Mặc Tinh nằm trên giường và lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Lâm Hiểu nói đúng, lòng người quả thực rất phức tạp.
Không lâu sau khi An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm rời khỏi bệnh viện, họ nhận được cuộc gọi từ Vu Tĩnh Vận, nói rằng bà An đang ở nhà họ Mặc, và bà ta đang tranh cãi gay gắt với Mặc Vệ Quốc và Mặc Vũ. Chính vì thế mà Vu Tĩnh Vận muốn hai người bọn họ qua đó khuyên ngăn bà An.
Hai người trực tiếp yêu cầu tài xế đổi đường đi, chuyển sang hướng nhà họ Mặc.
Khi họ đến, Vu Tĩnh Vận đã đợi sẵn ở ngoài cửa với người hầu của bà ta. Nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, bà ta như chết đi sống lại, vội vàng chào đón.
“Sơ Tuyết, Thiếu Sâm, dì thật sự hết cách nên mới nhờ hai cháu qua đây.” Vu Tĩnh Vận nói, nước mắt bà ta cứ thế rơi lã chã: “Không bàn ai đúng ai sai trước, chú Mặc các cháu bị bệnh tim, nếu cứ tiếp tục cãi nhau như này, dì sợ ông ấy buộc phải vào bệnh viện mất.”