Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Phải như thế nào thì anh mới chịu bỏ qua cho anh ấy
"Bản ghi gì, em nghe nhầm rồi! Hừ, anh uống nhiều quá nên giờ có chút đau đầu. Anh ngủ thêm một lát, em đừng gọi anh nhé!" Mặc Lôi cười ranh mãnh, vội vàng nói vài câu, không cho Mặc Tinh cơ hội để đặt câu hỏi, nói xong anh ấy liền cúp máy/
Mặc Tinh gọi lại, nhưng không ai trả lời.
Cô mím môi, xuống giường đi giày, cô còn chưa kịp thay bộ quần áo bệnh nhân đã vội bước ra ngoài.
Anh trai cô hành động quá bồng bột mà không tính đến hậu quả gì cả, không biết vừa rồi anh ấy đã làm gì!
“Cô muốn đi ra ngoài?” Lâm Hiểu đứng dậy chặn trước mặt cô: “Chị dâu nói cô nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Mặc Tinh cau mày: “Tránh ra."
"Chân của cô trước đây bị đánh tàn tật, bây giờ lại còn bị bỏng. Nếu tình trạng viêm nhiễm gây hoại tử tế bào và chân bị liệt hoàn toàn thì sao?" Lâm Hiểu vẫn cố gắng ngăn cản Mặc Tinh lại, không cho cô rời đi.
Mặc Tinh cau mày càng chặt hơn: “Tôi biết rõ chân mình như nào, cô mau tránh ra!”
Ngập ngừng một lát, cô nói thêm: "Cô không muốn đắc tội với chị dâu tôi thì có thể nói với chị ấy rằng là tôi ép cô làm vậy. Chị ấy không phải là người không hiểu chuyện đâu.”
Lâm Hiểu nhìn thoáng qua nét mặt của Mặc Tinh, cô ấy do dự một hồi cuối cùng cũng lui sang một bên: “Là do cô nói đấy nhé."
Mặc Tinh ậm ừ một cách bất cẩn, và bỏ chạy khỏi cô ấy.
“Mặc Tinh, chờ tôi với, tôi đi cùng cô!” Lâm Hiểu suy nghĩ một chút sau đó cũng nhanh chóng chạy theo.
Mặc Tinh không dừng lại, cô chạy một mạch tới trước thang máy, ấn vào cả bốn thang máy, cúi đầu cau mày đứng đợi ở giữa hai thang máy.
Ding!
Thang máy mở ra.
Cô vừa ngẩng đầu định bước vào thì sững sờ khi nhìn thấy người trong thang máy.
Trong thang máy, Tiêu Cảnh Nam đứng sau xe lăn trong bộ âu phục màu xám bạc, đẹp trai cao quý, anh đang chăm chú nhìn xuống vết thương trên mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
Lâm Hiểu đang đứng cạnh Mặc Tinh, và cô ấy choáng váng khi nhìn thấy điều này.
“Tại sao cô lại chạy ra ngoài?” Ánh mắt An Sơ Tuyết rơi vào chân cô, lo lắng nói: “Chân cô bị bỏng. Tốt hơn hết là nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Tiêu Cảnh Nam nhướng mắt, ánh mắt dừng ở trên chân Mặc Tinh, sau đó nhanh chóng dịch chuyển tầm nhìn.
“Anh trai tôi gây ra vết thương trên mu bàn tay của cô sao?” Mặc Tinh hỏi, cô liếm môi khô khốc của mình, sau đó lại nhìn vết thương trên mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
Anh trai cô đã ở đồn cảnh sát lâu như vậy, chắc hẳn anh ấy đã gặp rắc rối lớn, ngoài việc chọc tức Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.
An Sơ Tuyết nhẹ gật đầu, nét mặt xinh đẹp lộ ra vẻ chua xót: “Anh Mặc Lôi nói, ác giả ác báo. Anh ấy còn bảo là tôi cố tình làm bỏng chân cô, tôi có giải thích thế nào anh ấy cũng không tin.”
Lâm Hiểu ánh mắt đảo qua đảo lại, không biết nên nhìn nơi nào.
“Không… Làm thế nào thì anh mới bỏ qua cho anh ấy?” Mặc Tinh nói, cố gắng đèn nén dòng chữ “không phải là cố ý” xuống cổ họng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn miếng băng gạc phồng lên trên chân Mặc Tinh, mắt anh lóe lên một tia tức giận.
“Tôi đã mấy lần nói tự hòa giải, nhưng anh Mặc Lôi lại bảo tôi mưu mô hèn hạ, giả vờ, anh ấy không chịu nhận lòng tốt của tôi, tôi thật sự hết cách.” An Sơ Tuyết bất lực thở dài.
Nghe vậy, Lâm Hiểu, người im lặng từ nãy đến giờ bỗng cau mày nói: “Cậu chủ Mặc quả thực sai rồi, cô An nói không tính toán với anh ấy nữa, vậy mà anh ấy còn…” Cô ấy nói tiếp: “Mắng người ta.”
Mặc Tinh mím chặt môi, hai tay vo tròn, nắm chặt lại.
"Cô An, tay cô bỏng như thế này nên nhanh chóng nhờ bác sĩ xử lý giúp. Nếu vì chuyện này mà để lại sẹo thì sẽ không tốt." Lâm Hiểu nhìn chằm chằm vào những vết phồng rộp trên mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết cắn môi, lông mày hiện lên vẻ chua xót: “Tôi không ngại để lại sẹo hay gì, nhưng Mặc Lôi đã hiểu lầm tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu."
Khóe môi Tiêu Cảnh Nam hiện lên một tia châm chọc, nhưng anh không nói gì.
“Tôi sẽ giải thích cho anh trai tôi về mọi chuyện, là do cô vô tình làm bỏng tôi chứ không phải cố ý hay gì, cô có thể tha thứ cho anh tôi không?” Mặc Tinh cúi người, quỳ gối xuống.
"Đừng nói như vậy, tôi chưa bao giờ trách anh Mặc Lôi, chỉ là tôi cảm thấy không thoải mái. Đã quen nhau nhiều năm như vậy, tôi mới biết trong lòng người khác, mình có hình tượng xấu như vậy." An Sơ Tuyết thở dài.
Mặc Tinh cố nén cơn buồn nôn trong lòng, nhẹ giọng nói: "Anh trai tôi ăn nói không giỏi, mong cô An tha thứ cho anh tôi, quả thực anh tôi vẫn thường nói tôi nên học tập cô.”
Anh trai cô luôn yêu cầu cô phải dịu dàng như An Sơ Tuyết, nói rằng chỉ có những người như vậy mới được người khác yêu quý, nhưng đó đều là chuyện của hai năm trước.
"Nhưng tôi cũng rất vui. Anh Mặc Lôi ra mặt vì cô. Điều đó chứng tỏ quan hệ anh em hai người vẫn tốt như xưa." An Sơ Tuyết cong môi, có vẻ như thật sự rất vui mừng cho cô: “Tôi biết, chú Mặc đã nhẫn tâm cắt đứt mối quan hệ giữa cô và gia đình nhà họ Mặc, dù gì tôi cũng không cần phải áy náy như vậy.”
“!” Mặc Tinh đồng tử co rụt lại, vô thức nhìn Tiêu Cảnh Nam, thân thể cô khẽ run.
Hai năm trước, nhà họ Mặc đã cắt đứt mối quan hệ với cô nên mới có thể bảo đảm an toàn tới bây giờ.
An Sơ Tuyết nói như vậy, cô không biết liệu Tiêu Cảnh Nam có suy nghĩ thêm hay không.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, ánh mắt anh nhàn nhạt giễu cợt: “Suýt chút nữa đã quên mua quả óc chó cho em rồi. May mà hôm nay em nhắc nhở."
"Em đã nhờ người nhà mua rồi. Làm phiền anh Cảnh Nam." An Sơ Tuyết cong môi nói.
Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ, không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận: “Đúng vậy, là ngươi dùng trí não, nên ăn quả óc chó mới có thể dưỡng não."
An Sơ Tuyết cứng người một hồi, cười cười, không nói gì.
Lâm Hiểu đứng ở bên cạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không để người khác chú ý.
Cô ấy luôn cảm thấy bầu không khí hiện tại rất não nề, quả thực tổng giám đốc Tiêu và cô An, quan hệ giữa hai người không hề tốt như trong truyền thuyết.
"Nhà họ Mặc đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi." Mặc Tinh hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Cảnh Nam, tư thế cực kỳ thấp, trong giọng nói xen lẫn sự khẩn cầu: “Ngày hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của bác gái, anh đã tận mắt nhìn thấy điều đó.”
Cô nuốt nước bọt và nói một cách khó khăn: "Tổng giám đốc Mặc và bà Mặc thực sự cảm thấy tôi là nỗi nhục của họ. Tôi đã không gặp ai kể từ khi tôi ra tù. Nếu tôi không tới dự bữa tiệc sinh nhật của bác gái, chưa chắc tôi đã gặp được bà Mặc ở đó.”
“Thông minh.” Tiêu Cảnh Nam liếc xéo cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tôi hỏi cô chuyện này à?”
Mặc Tinh đứng ngây ra, điều đó có nghĩa là... anh không định làm khó cô trong chuyện này?
Cô chưa kịp hỏi gì thì Tiêu Cảnh Nam đã đẩy An Sơ Tuyết ra.
Sau khi họ rời đi, Lâm Hiểu nghiêng người về phía Mặc Tinh và nói: “Nghe này, cô An nói không trách cậu Mặc nữa rồi, tổng giám đốc Tiêu cũng không nói gì. Điều đó chứng tỏ anh ấy không sao, cô mau trở lại phòng bệnh đi, đừng làm loạn thêm gì nữa.”
Cô ấy vừa nói vừa nắm lấy tay Mặc Tinh rời đi.
Mặc Tinh bỗng vô tình lùi về phía sau một bước, chỉ là tránh đụng phải Lâm Hiểu: “Không còn sớm nữa, cô về trước đi."
“Vậy ngày mai tôi tới thăm cô.” Lâm Hiểu buông tay, cười ranh mãnh.
Mặc Tinh không quay đầu lại, cô bước vào thang máy rồi ấn nút đóng cửa, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, giọng nói yếu ớt của cô mới vang lên: “Không cần, cảm ơn."
Lâm Hiểu nhìn cửa thang máy đóng lại, ánh mắt u ám.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ấy liền làm một động tác nắm tay như cổ vũ chính mình, và sau đó đi vào một thang máy khác.
Mặc Tinh gọi lại, nhưng không ai trả lời.
Cô mím môi, xuống giường đi giày, cô còn chưa kịp thay bộ quần áo bệnh nhân đã vội bước ra ngoài.
Anh trai cô hành động quá bồng bột mà không tính đến hậu quả gì cả, không biết vừa rồi anh ấy đã làm gì!
“Cô muốn đi ra ngoài?” Lâm Hiểu đứng dậy chặn trước mặt cô: “Chị dâu nói cô nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Mặc Tinh cau mày: “Tránh ra."
"Chân của cô trước đây bị đánh tàn tật, bây giờ lại còn bị bỏng. Nếu tình trạng viêm nhiễm gây hoại tử tế bào và chân bị liệt hoàn toàn thì sao?" Lâm Hiểu vẫn cố gắng ngăn cản Mặc Tinh lại, không cho cô rời đi.
Mặc Tinh cau mày càng chặt hơn: “Tôi biết rõ chân mình như nào, cô mau tránh ra!”
Ngập ngừng một lát, cô nói thêm: "Cô không muốn đắc tội với chị dâu tôi thì có thể nói với chị ấy rằng là tôi ép cô làm vậy. Chị ấy không phải là người không hiểu chuyện đâu.”
Lâm Hiểu nhìn thoáng qua nét mặt của Mặc Tinh, cô ấy do dự một hồi cuối cùng cũng lui sang một bên: “Là do cô nói đấy nhé."
Mặc Tinh ậm ừ một cách bất cẩn, và bỏ chạy khỏi cô ấy.
“Mặc Tinh, chờ tôi với, tôi đi cùng cô!” Lâm Hiểu suy nghĩ một chút sau đó cũng nhanh chóng chạy theo.
Mặc Tinh không dừng lại, cô chạy một mạch tới trước thang máy, ấn vào cả bốn thang máy, cúi đầu cau mày đứng đợi ở giữa hai thang máy.
Ding!
Thang máy mở ra.
Cô vừa ngẩng đầu định bước vào thì sững sờ khi nhìn thấy người trong thang máy.
Trong thang máy, Tiêu Cảnh Nam đứng sau xe lăn trong bộ âu phục màu xám bạc, đẹp trai cao quý, anh đang chăm chú nhìn xuống vết thương trên mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
Lâm Hiểu đang đứng cạnh Mặc Tinh, và cô ấy choáng váng khi nhìn thấy điều này.
“Tại sao cô lại chạy ra ngoài?” Ánh mắt An Sơ Tuyết rơi vào chân cô, lo lắng nói: “Chân cô bị bỏng. Tốt hơn hết là nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Tiêu Cảnh Nam nhướng mắt, ánh mắt dừng ở trên chân Mặc Tinh, sau đó nhanh chóng dịch chuyển tầm nhìn.
“Anh trai tôi gây ra vết thương trên mu bàn tay của cô sao?” Mặc Tinh hỏi, cô liếm môi khô khốc của mình, sau đó lại nhìn vết thương trên mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
Anh trai cô đã ở đồn cảnh sát lâu như vậy, chắc hẳn anh ấy đã gặp rắc rối lớn, ngoài việc chọc tức Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.
An Sơ Tuyết nhẹ gật đầu, nét mặt xinh đẹp lộ ra vẻ chua xót: “Anh Mặc Lôi nói, ác giả ác báo. Anh ấy còn bảo là tôi cố tình làm bỏng chân cô, tôi có giải thích thế nào anh ấy cũng không tin.”
Lâm Hiểu ánh mắt đảo qua đảo lại, không biết nên nhìn nơi nào.
“Không… Làm thế nào thì anh mới bỏ qua cho anh ấy?” Mặc Tinh nói, cố gắng đèn nén dòng chữ “không phải là cố ý” xuống cổ họng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn miếng băng gạc phồng lên trên chân Mặc Tinh, mắt anh lóe lên một tia tức giận.
“Tôi đã mấy lần nói tự hòa giải, nhưng anh Mặc Lôi lại bảo tôi mưu mô hèn hạ, giả vờ, anh ấy không chịu nhận lòng tốt của tôi, tôi thật sự hết cách.” An Sơ Tuyết bất lực thở dài.
Nghe vậy, Lâm Hiểu, người im lặng từ nãy đến giờ bỗng cau mày nói: “Cậu chủ Mặc quả thực sai rồi, cô An nói không tính toán với anh ấy nữa, vậy mà anh ấy còn…” Cô ấy nói tiếp: “Mắng người ta.”
Mặc Tinh mím chặt môi, hai tay vo tròn, nắm chặt lại.
"Cô An, tay cô bỏng như thế này nên nhanh chóng nhờ bác sĩ xử lý giúp. Nếu vì chuyện này mà để lại sẹo thì sẽ không tốt." Lâm Hiểu nhìn chằm chằm vào những vết phồng rộp trên mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết cắn môi, lông mày hiện lên vẻ chua xót: “Tôi không ngại để lại sẹo hay gì, nhưng Mặc Lôi đã hiểu lầm tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu."
Khóe môi Tiêu Cảnh Nam hiện lên một tia châm chọc, nhưng anh không nói gì.
“Tôi sẽ giải thích cho anh trai tôi về mọi chuyện, là do cô vô tình làm bỏng tôi chứ không phải cố ý hay gì, cô có thể tha thứ cho anh tôi không?” Mặc Tinh cúi người, quỳ gối xuống.
"Đừng nói như vậy, tôi chưa bao giờ trách anh Mặc Lôi, chỉ là tôi cảm thấy không thoải mái. Đã quen nhau nhiều năm như vậy, tôi mới biết trong lòng người khác, mình có hình tượng xấu như vậy." An Sơ Tuyết thở dài.
Mặc Tinh cố nén cơn buồn nôn trong lòng, nhẹ giọng nói: "Anh trai tôi ăn nói không giỏi, mong cô An tha thứ cho anh tôi, quả thực anh tôi vẫn thường nói tôi nên học tập cô.”
Anh trai cô luôn yêu cầu cô phải dịu dàng như An Sơ Tuyết, nói rằng chỉ có những người như vậy mới được người khác yêu quý, nhưng đó đều là chuyện của hai năm trước.
"Nhưng tôi cũng rất vui. Anh Mặc Lôi ra mặt vì cô. Điều đó chứng tỏ quan hệ anh em hai người vẫn tốt như xưa." An Sơ Tuyết cong môi, có vẻ như thật sự rất vui mừng cho cô: “Tôi biết, chú Mặc đã nhẫn tâm cắt đứt mối quan hệ giữa cô và gia đình nhà họ Mặc, dù gì tôi cũng không cần phải áy náy như vậy.”
“!” Mặc Tinh đồng tử co rụt lại, vô thức nhìn Tiêu Cảnh Nam, thân thể cô khẽ run.
Hai năm trước, nhà họ Mặc đã cắt đứt mối quan hệ với cô nên mới có thể bảo đảm an toàn tới bây giờ.
An Sơ Tuyết nói như vậy, cô không biết liệu Tiêu Cảnh Nam có suy nghĩ thêm hay không.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, ánh mắt anh nhàn nhạt giễu cợt: “Suýt chút nữa đã quên mua quả óc chó cho em rồi. May mà hôm nay em nhắc nhở."
"Em đã nhờ người nhà mua rồi. Làm phiền anh Cảnh Nam." An Sơ Tuyết cong môi nói.
Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ, không nhìn ra được là vui mừng hay tức giận: “Đúng vậy, là ngươi dùng trí não, nên ăn quả óc chó mới có thể dưỡng não."
An Sơ Tuyết cứng người một hồi, cười cười, không nói gì.
Lâm Hiểu đứng ở bên cạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không để người khác chú ý.
Cô ấy luôn cảm thấy bầu không khí hiện tại rất não nề, quả thực tổng giám đốc Tiêu và cô An, quan hệ giữa hai người không hề tốt như trong truyền thuyết.
"Nhà họ Mặc đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi." Mặc Tinh hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Cảnh Nam, tư thế cực kỳ thấp, trong giọng nói xen lẫn sự khẩn cầu: “Ngày hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của bác gái, anh đã tận mắt nhìn thấy điều đó.”
Cô nuốt nước bọt và nói một cách khó khăn: "Tổng giám đốc Mặc và bà Mặc thực sự cảm thấy tôi là nỗi nhục của họ. Tôi đã không gặp ai kể từ khi tôi ra tù. Nếu tôi không tới dự bữa tiệc sinh nhật của bác gái, chưa chắc tôi đã gặp được bà Mặc ở đó.”
“Thông minh.” Tiêu Cảnh Nam liếc xéo cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tôi hỏi cô chuyện này à?”
Mặc Tinh đứng ngây ra, điều đó có nghĩa là... anh không định làm khó cô trong chuyện này?
Cô chưa kịp hỏi gì thì Tiêu Cảnh Nam đã đẩy An Sơ Tuyết ra.
Sau khi họ rời đi, Lâm Hiểu nghiêng người về phía Mặc Tinh và nói: “Nghe này, cô An nói không trách cậu Mặc nữa rồi, tổng giám đốc Tiêu cũng không nói gì. Điều đó chứng tỏ anh ấy không sao, cô mau trở lại phòng bệnh đi, đừng làm loạn thêm gì nữa.”
Cô ấy vừa nói vừa nắm lấy tay Mặc Tinh rời đi.
Mặc Tinh bỗng vô tình lùi về phía sau một bước, chỉ là tránh đụng phải Lâm Hiểu: “Không còn sớm nữa, cô về trước đi."
“Vậy ngày mai tôi tới thăm cô.” Lâm Hiểu buông tay, cười ranh mãnh.
Mặc Tinh không quay đầu lại, cô bước vào thang máy rồi ấn nút đóng cửa, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, giọng nói yếu ớt của cô mới vang lên: “Không cần, cảm ơn."
Lâm Hiểu nhìn cửa thang máy đóng lại, ánh mắt u ám.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ấy liền làm một động tác nắm tay như cổ vũ chính mình, và sau đó đi vào một thang máy khác.