Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266: Sao con lại hướng cùi chỏ ra bên ngoài
An Thiếu Sâm nhìn cô em gái khẩu phật tâm xà xa lạ trong video, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ nhu nhược độ lượng của cô ta trước kia, trong đầu như có từng cuốn phim đang phát lại những chuyện này, chẳng hạn như cô ta bị Mặc Tinh đẩy ngã, chẳng hạn như cô ta nói là không cẩn thận đã hắt trà nóng lên người Mặc Tinh...
Khoảnh khắc đó, cả người anh ta lạnh lẽo, toàn thân đều đã bị mồ hôi lạnh thấm vào người rồi.
Anh ta khó mà tin được cái người lòng dạ rắn rết đó là cô em gái trước kia anh ta nghĩ là người lòng dạ tốt bụng, anh ta càng khó mà tưởng tượng được là, bao nhiêu năm nay em gái anh ta luôn coi anh ta như thằng ngốc mà lừa!
Hơn hai giờ chiều, dưới trường hợp bình thường thì giờ này câu lạc bộ Dream sẽ không có mấy khách, nhưng bởi vì An Thiếu Sâm đang quỳ ở đây, số lượng người đến câu lạc bộ Dream vào lúc này không khác gì lưu lượng khách lúc giờ cao điểm.
Ở thành phố B, nhà họ An cũng là gia đình giàu có số một số hai, danh tiếng trong giới thượng lưu rất cao, đại đa số mọi người đều biết An Thiếu Sâm. Vừa nghe nói là anh ta đang quỳ ở cửa câu lạc bộ Dream xin lỗi Mặc Tinh, rất nhiều người đã qua hóng hớt rồi.
An Thiếu Sâm quỳ trên mặt đất, chịu đựng ánh mắt của mọi người, hoặc là hóng hớt hoặc đồng tình hoặc là vui sướng khi người gặp họa hoặc là chán ghét. Khuôn mặt tuấn tú nóng lên, đã mấy lần anh ta suýt không chịu đựng nổi, muốn đứng dậy rồi rời đi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chịu đựng.
Trước đây, khi Mặc Tinh vì anh ta mà bị phạt quỳ, bị người khác vây xem, có phải cô cũng chật vật bất kham như thế này không?
Trước đây cô kiêu ngạo như vậy, cô coi trọng sĩ diện nhất, nhưng lại bị người ta sỉ nhục như thế, sợ rằng tư vị còn khó chịu hơn anh ta ngày hôm nay gấp trăm lần...
Có người có quan hệ thân thiết với nhà họ An đi qua khuyên: "Em gái anh đã là làm cái chuyện như vậy, cô ta đã hủy hoại Mặc Tinh rồi, đừng nói là anh quỳ ở đây một ngày, cho dù là quỳ một tháng thì cũng chưa chắc cô ấy đã tha thứ cho anh!"
"Anh quỳ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, anh đứng lên đi!"
Anh ta đánh mắt với người bên cạnh, hai người cùng đi nâng An Thiếu Sâm dậy.
An Thiếu Sâm giãy dụa rồi đẩy bọn họ ra, sau đó lại tiếp tục quỳ trên mặt đất: "Không cần lo cho tôi, các anh đi đi."
Đủ mọi loại ánh mắt đánh giá ở xung quanh khiến cho khuôn mặt anh ta càng ngày càng nóng, anh ta siết chặt nắm tay, kìm nén cảm giác xấu hổ bị mọi người vây xem, anh ta nói to: "Mặc Tinh, xin lỗi, tôi đã đổ oan cho em rồi!"
Có người cầm điện thoại quay video, cười toe toét bình luận: "Mau nhìn đi, cậu chủ tập đoàn An Thị quỳ ở cửa câu lạc bộ Dream xin lỗi Mặc Tinh kìa! An Sơ Tuyết quấn lấy tổng giám đốc Tiêu không buông, An Thiếu Sâm thì quấn lấy Mặc Tinh không buông, hai anh em này thật thú vị!"
Người quay video là đối thủ làm ăn của tập đoàn An Thị, bình thường không đối phó được An Thiếu Sâm. Lúc này, anh ta trắng trợn quay video, lúc nói chuyện còn nói to lên, để xác nhạn An Thiếu Sâm có thể nghe thấy được.
An Thiếu Sâm căng cứng mặt, ánh mắt sắc như dao nhìn lên cái người đó, khuôn mặt tuấn tú nóng hầm hập như lửa đốt.
Anh ta nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của người đó, anh ta siết chặt nắm đấm định đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được cái suy nghĩ này, anh ta thu lại ánh nhìn, coi như không nghe thấy những lời mà anh ta nói.
Khi đó Mặc Tinh quỳ trên mặt đất bị Đường Thiến, anh ta với cả người khác chế nhạo như vậy, chẳng phải cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất rồi giả như người điếc sao?
Anh chỉ mới quỳ ở đây chưa đến hai tiếng đồng hồ đã cảm thấy dày vò như này, rốt cuộc Mặc Tinh đã chịu đựng qua khoảng thời gian đó như thế nào?
Nghĩ tới chuyện khi đó Mặc Tinh muốn đâm xe tự sát, từng tế bào trên người An Thiếu Sâm đều buộc chặt, trong lòng khó chịu như dao cứa.
Trước năm mười tám tuổi, Mặc Tinh toàn đi ngang, có lúc nào chịu nhục nhã như vậy cơ chứ? Mà khoảng thời gian cô làm việc ở câu lạc bộ Dream, không chỉ hàng ngày phải làm việc nặng, cô còn bị người ta sỉ nhục về tinh thần, chẳng trách cô lại không chịu đựng được nữa, muốn tự sát...
Hơn nữa, nhìn từ những vết sẹo giăng chằng chịt trên người cô, hai năm cô ở trong tù, chắc chắn là đã sống rất vất vả!
"Trước đây không tôi không chấp nhận anh, chỉ đơn thuần vì tôi không thích anh, nhưng bây giờ tôi không chấp nhận anh, là bởi vì tôi cảm thấy ghê tởm!"
Những lời mà Mặc Tinh từng nói với anh ta vài ngày trước lại vang cọng bên tai, An Thiếu Sâm siết chặt hai tay, anh ta bỗng nghiêng người lên trước rồi quỳ rạp trên mặt đất, đấm mạnh xuống mặt đất.
Đau.
Trái tim bị xé rách đau đến chết lặng.
Sơ Tuyết đã làm ra những chuyện như thế với Mặc Tinh, thế mà anh ta còn hết lần này đến lần khác hiên ngang lẫm liệt đi bảo Mặc Tinh xin lỗi Sơ Tuyết, thảo nào Mặc Tinh chán ghét anh ta như vậy!
Mọi người cũng bị hành động của anh ta làm cho sửng sốt, nghi luận sôi nổi.
"Đầu óc cậu An có vấn đề à?"
"Anh ta đã đính hôn với Đường Thiến rồi, vả lại bây giờ Mặc Tinh cũng là bạn gái của tổng giám đốc Tiêu, anh ta còn quấn lấy Mặc Tinh như vậy, thật không biết nên nói là anh ta si tình, hay là nói anh vô sỉ nữa!"
"Khả năng là anh ta liên tục bị em gái lợi dụng, đối phó với người phụ nữ mình thích, nên tâm lý có hơi không chịu nổi đó!"
"Ngày thường, trông An Sơ Tuyết dịu dàng yếu đuối, không ngờ làm việc lại lòng dạ độc ác như vậy, An Thiếu Sâm bị lừa cũng bình thường, người bị cô ta lừa dối cũng không chỉ có một mình anh ta."
Đúng lúc này, đám người truyền tới một trận xôn xao, bà An và Đường Thiến vội vàng chạy tới.
Đường Thiến nghe thấy những lời mà mọi người nói, cô ta xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt, cô ta vội vàng đi đến trước mặt An Thiếu Sâm, đưa tay ra kéo anh ta, rồi nhỏ giọng cảnh cáo: "An Thiếu Sâm, anh quỳ ở đây, nhưng người mất mặt là hai nhà Đường, An!"
Trên nắm tay của An Thiếu Sâm toàn là máu, anh ta quỳ vững vàng trên mặt đất, người không động đậy, đôi mắt màu hổ phách cũng giăng đầy tơ máu, thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.
"An Thiếu Sâm!" Đường Thiến tức đến nỗi quát to một tiếng, trong tiếng nghị luận của mọi người, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui vào.
An Thiếu Sâm cụp mắt nhìn mặt đất, thể xác và tinh thần câu bì: "Là anh có lỗi với em, ngày mai anh sẽ đến nhà tạ tội, giải trừ hôn ước của hai chúng ta."
Không ngờ anh ta đột ngột nói một câu như vậy, Đường Thiến ngây ngẩn cả người.
Hôn sự của hai nhà Đường, An không chỉ liên quan đến vấn đề hôn nhân của hai người, nó còn liên quan đến việc hợp tác giữa hai công ty nữa, vậy mà An Thiếu Sâm lại nói với cô ta là sẽ hủy hôn ư?
"Thiếu Sâm, con đang nói linh tinh cái gì vậy?" Vừa nghe thấy câu này, bà An cũng sốt ruột rồi: "Có phải con hồ ly tinh Mặc Tinh đó đã nói gì với con rồi đúng không, nó bảo con hủy bỏ hôn ước sao?"
An Thiếu Sâm vốn đã bất mãn với thái độ của bố mẹ và mẹ gái anh ta, là Sơ Tuyết đã làm sai, Mặc Tinh mới là người bị hại, nhưng ba người bọn họ lại không hề cảm thấy hổ thẹn với Mặc Tinh.
Giờ lại nghe thấy mẹ anh ta gọi Mặc Tinh là hồ ly tinh, sự nhẫn nại của anh ta đã đến cực điểm rồi: "Mặc Tinh chẳng làm gì hết, đến cả cuộc gọi của con cô ấy còn không bắt máy, cô ấy ghét con, con muốn xin lỗi cô ấy cũng không có cơ hội, giờ mẹ hài lòng rồi chứ?"
"Thiếu Sâm, sao con lại hướng cùi chỏ ra bên ngoài vậy?" Bà An thật sự không thể hiểu nổi thái độ của anh ta, vào lúc nhà họ An xảy ra xung đột với người khác, phản ứng đầu tiên là đứng về phía người nhà mình, không phải sao?
"Đây là chuyện cùi chỏ hướng ra ngoài sao?" An Thiếu Sâm vẫn luôn cảm thấy mẹ anh ta ngang ngạnh, bất chấp lý lẽ, hôm nay thì càng quá: "Sơ Tuyết vu cáo hãm hại Mặc Tinh, còn hại cô ấy gãy chân, bị giam vào tù hai năm, bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, em ấy đã làm ra chuyện sai trái như vậy, lẽ nào không nên xin lỗi Mặc Tinh sao?"
Anh ta quỳ trên mặt đất, nhưng dưới tình huống đang tức giận đến cực điểm, khí thế đã vượt xa bà An.
"Rốt cuộc Mặc Tinh đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì, để con đi khắp nơi nói giúp cô ta vậy hả?" Bà An tức đến nỗi thở hồng hộc: "Cô ta đi tù hai năm thì có gì to tát đâu, cô ta gãy chân, em gái con cũng gãy chân mà, này chẳng phải là hai người họ huề nhau sao?"
Khoảnh khắc đó, cả người anh ta lạnh lẽo, toàn thân đều đã bị mồ hôi lạnh thấm vào người rồi.
Anh ta khó mà tin được cái người lòng dạ rắn rết đó là cô em gái trước kia anh ta nghĩ là người lòng dạ tốt bụng, anh ta càng khó mà tưởng tượng được là, bao nhiêu năm nay em gái anh ta luôn coi anh ta như thằng ngốc mà lừa!
Hơn hai giờ chiều, dưới trường hợp bình thường thì giờ này câu lạc bộ Dream sẽ không có mấy khách, nhưng bởi vì An Thiếu Sâm đang quỳ ở đây, số lượng người đến câu lạc bộ Dream vào lúc này không khác gì lưu lượng khách lúc giờ cao điểm.
Ở thành phố B, nhà họ An cũng là gia đình giàu có số một số hai, danh tiếng trong giới thượng lưu rất cao, đại đa số mọi người đều biết An Thiếu Sâm. Vừa nghe nói là anh ta đang quỳ ở cửa câu lạc bộ Dream xin lỗi Mặc Tinh, rất nhiều người đã qua hóng hớt rồi.
An Thiếu Sâm quỳ trên mặt đất, chịu đựng ánh mắt của mọi người, hoặc là hóng hớt hoặc đồng tình hoặc là vui sướng khi người gặp họa hoặc là chán ghét. Khuôn mặt tuấn tú nóng lên, đã mấy lần anh ta suýt không chịu đựng nổi, muốn đứng dậy rồi rời đi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chịu đựng.
Trước đây, khi Mặc Tinh vì anh ta mà bị phạt quỳ, bị người khác vây xem, có phải cô cũng chật vật bất kham như thế này không?
Trước đây cô kiêu ngạo như vậy, cô coi trọng sĩ diện nhất, nhưng lại bị người ta sỉ nhục như thế, sợ rằng tư vị còn khó chịu hơn anh ta ngày hôm nay gấp trăm lần...
Có người có quan hệ thân thiết với nhà họ An đi qua khuyên: "Em gái anh đã là làm cái chuyện như vậy, cô ta đã hủy hoại Mặc Tinh rồi, đừng nói là anh quỳ ở đây một ngày, cho dù là quỳ một tháng thì cũng chưa chắc cô ấy đã tha thứ cho anh!"
"Anh quỳ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, anh đứng lên đi!"
Anh ta đánh mắt với người bên cạnh, hai người cùng đi nâng An Thiếu Sâm dậy.
An Thiếu Sâm giãy dụa rồi đẩy bọn họ ra, sau đó lại tiếp tục quỳ trên mặt đất: "Không cần lo cho tôi, các anh đi đi."
Đủ mọi loại ánh mắt đánh giá ở xung quanh khiến cho khuôn mặt anh ta càng ngày càng nóng, anh ta siết chặt nắm tay, kìm nén cảm giác xấu hổ bị mọi người vây xem, anh ta nói to: "Mặc Tinh, xin lỗi, tôi đã đổ oan cho em rồi!"
Có người cầm điện thoại quay video, cười toe toét bình luận: "Mau nhìn đi, cậu chủ tập đoàn An Thị quỳ ở cửa câu lạc bộ Dream xin lỗi Mặc Tinh kìa! An Sơ Tuyết quấn lấy tổng giám đốc Tiêu không buông, An Thiếu Sâm thì quấn lấy Mặc Tinh không buông, hai anh em này thật thú vị!"
Người quay video là đối thủ làm ăn của tập đoàn An Thị, bình thường không đối phó được An Thiếu Sâm. Lúc này, anh ta trắng trợn quay video, lúc nói chuyện còn nói to lên, để xác nhạn An Thiếu Sâm có thể nghe thấy được.
An Thiếu Sâm căng cứng mặt, ánh mắt sắc như dao nhìn lên cái người đó, khuôn mặt tuấn tú nóng hầm hập như lửa đốt.
Anh ta nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của người đó, anh ta siết chặt nắm đấm định đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được cái suy nghĩ này, anh ta thu lại ánh nhìn, coi như không nghe thấy những lời mà anh ta nói.
Khi đó Mặc Tinh quỳ trên mặt đất bị Đường Thiến, anh ta với cả người khác chế nhạo như vậy, chẳng phải cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất rồi giả như người điếc sao?
Anh chỉ mới quỳ ở đây chưa đến hai tiếng đồng hồ đã cảm thấy dày vò như này, rốt cuộc Mặc Tinh đã chịu đựng qua khoảng thời gian đó như thế nào?
Nghĩ tới chuyện khi đó Mặc Tinh muốn đâm xe tự sát, từng tế bào trên người An Thiếu Sâm đều buộc chặt, trong lòng khó chịu như dao cứa.
Trước năm mười tám tuổi, Mặc Tinh toàn đi ngang, có lúc nào chịu nhục nhã như vậy cơ chứ? Mà khoảng thời gian cô làm việc ở câu lạc bộ Dream, không chỉ hàng ngày phải làm việc nặng, cô còn bị người ta sỉ nhục về tinh thần, chẳng trách cô lại không chịu đựng được nữa, muốn tự sát...
Hơn nữa, nhìn từ những vết sẹo giăng chằng chịt trên người cô, hai năm cô ở trong tù, chắc chắn là đã sống rất vất vả!
"Trước đây không tôi không chấp nhận anh, chỉ đơn thuần vì tôi không thích anh, nhưng bây giờ tôi không chấp nhận anh, là bởi vì tôi cảm thấy ghê tởm!"
Những lời mà Mặc Tinh từng nói với anh ta vài ngày trước lại vang cọng bên tai, An Thiếu Sâm siết chặt hai tay, anh ta bỗng nghiêng người lên trước rồi quỳ rạp trên mặt đất, đấm mạnh xuống mặt đất.
Đau.
Trái tim bị xé rách đau đến chết lặng.
Sơ Tuyết đã làm ra những chuyện như thế với Mặc Tinh, thế mà anh ta còn hết lần này đến lần khác hiên ngang lẫm liệt đi bảo Mặc Tinh xin lỗi Sơ Tuyết, thảo nào Mặc Tinh chán ghét anh ta như vậy!
Mọi người cũng bị hành động của anh ta làm cho sửng sốt, nghi luận sôi nổi.
"Đầu óc cậu An có vấn đề à?"
"Anh ta đã đính hôn với Đường Thiến rồi, vả lại bây giờ Mặc Tinh cũng là bạn gái của tổng giám đốc Tiêu, anh ta còn quấn lấy Mặc Tinh như vậy, thật không biết nên nói là anh ta si tình, hay là nói anh vô sỉ nữa!"
"Khả năng là anh ta liên tục bị em gái lợi dụng, đối phó với người phụ nữ mình thích, nên tâm lý có hơi không chịu nổi đó!"
"Ngày thường, trông An Sơ Tuyết dịu dàng yếu đuối, không ngờ làm việc lại lòng dạ độc ác như vậy, An Thiếu Sâm bị lừa cũng bình thường, người bị cô ta lừa dối cũng không chỉ có một mình anh ta."
Đúng lúc này, đám người truyền tới một trận xôn xao, bà An và Đường Thiến vội vàng chạy tới.
Đường Thiến nghe thấy những lời mà mọi người nói, cô ta xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt, cô ta vội vàng đi đến trước mặt An Thiếu Sâm, đưa tay ra kéo anh ta, rồi nhỏ giọng cảnh cáo: "An Thiếu Sâm, anh quỳ ở đây, nhưng người mất mặt là hai nhà Đường, An!"
Trên nắm tay của An Thiếu Sâm toàn là máu, anh ta quỳ vững vàng trên mặt đất, người không động đậy, đôi mắt màu hổ phách cũng giăng đầy tơ máu, thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.
"An Thiếu Sâm!" Đường Thiến tức đến nỗi quát to một tiếng, trong tiếng nghị luận của mọi người, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui vào.
An Thiếu Sâm cụp mắt nhìn mặt đất, thể xác và tinh thần câu bì: "Là anh có lỗi với em, ngày mai anh sẽ đến nhà tạ tội, giải trừ hôn ước của hai chúng ta."
Không ngờ anh ta đột ngột nói một câu như vậy, Đường Thiến ngây ngẩn cả người.
Hôn sự của hai nhà Đường, An không chỉ liên quan đến vấn đề hôn nhân của hai người, nó còn liên quan đến việc hợp tác giữa hai công ty nữa, vậy mà An Thiếu Sâm lại nói với cô ta là sẽ hủy hôn ư?
"Thiếu Sâm, con đang nói linh tinh cái gì vậy?" Vừa nghe thấy câu này, bà An cũng sốt ruột rồi: "Có phải con hồ ly tinh Mặc Tinh đó đã nói gì với con rồi đúng không, nó bảo con hủy bỏ hôn ước sao?"
An Thiếu Sâm vốn đã bất mãn với thái độ của bố mẹ và mẹ gái anh ta, là Sơ Tuyết đã làm sai, Mặc Tinh mới là người bị hại, nhưng ba người bọn họ lại không hề cảm thấy hổ thẹn với Mặc Tinh.
Giờ lại nghe thấy mẹ anh ta gọi Mặc Tinh là hồ ly tinh, sự nhẫn nại của anh ta đã đến cực điểm rồi: "Mặc Tinh chẳng làm gì hết, đến cả cuộc gọi của con cô ấy còn không bắt máy, cô ấy ghét con, con muốn xin lỗi cô ấy cũng không có cơ hội, giờ mẹ hài lòng rồi chứ?"
"Thiếu Sâm, sao con lại hướng cùi chỏ ra bên ngoài vậy?" Bà An thật sự không thể hiểu nổi thái độ của anh ta, vào lúc nhà họ An xảy ra xung đột với người khác, phản ứng đầu tiên là đứng về phía người nhà mình, không phải sao?
"Đây là chuyện cùi chỏ hướng ra ngoài sao?" An Thiếu Sâm vẫn luôn cảm thấy mẹ anh ta ngang ngạnh, bất chấp lý lẽ, hôm nay thì càng quá: "Sơ Tuyết vu cáo hãm hại Mặc Tinh, còn hại cô ấy gãy chân, bị giam vào tù hai năm, bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, em ấy đã làm ra chuyện sai trái như vậy, lẽ nào không nên xin lỗi Mặc Tinh sao?"
Anh ta quỳ trên mặt đất, nhưng dưới tình huống đang tức giận đến cực điểm, khí thế đã vượt xa bà An.
"Rốt cuộc Mặc Tinh đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì, để con đi khắp nơi nói giúp cô ta vậy hả?" Bà An tức đến nỗi thở hồng hộc: "Cô ta đi tù hai năm thì có gì to tát đâu, cô ta gãy chân, em gái con cũng gãy chân mà, này chẳng phải là hai người họ huề nhau sao?"