Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Bây giờ em đang ở đâu?
Mặc Tinh bảo những tài khoản weibo có tích xanh dốc hết sức tăng thêm ảnh hưởng dư luận chuyện An Sơ Tuyết vu cáo hãm hại cô, tốt nhất là kéo cả quan hệ của cô ta với tập đoàn An Thị vào nữa, giá cả dễ thương lượng, thế nhưng...
"Mọi người đều nói rằng những tài khoản weibo có tích xanh như chúng tôi cứ đưa tiền là nhận tiền, trên thực tế cũng không phải vậy, chúng tôi cũng có nguyên tắc của mình. Trên thực tế, tối qua đã có người liên lạc với tôi rồi, yêu cầu đưa ra cho tôi cũng giống như cô vừa nói, cho nên tôi không thể nhận đơn này của cô!"
"Cô may mắn thật đấy, vừa khéo cũng có một vị tiên sinh yêu cầu giống cô, cô có thể tiết kiệm số tiền này đi rồi!"
Mặc Tinh tiếp tục liên lạc với mấy tài khoản tích xanh weibo nữa, câu trả lời của những người này đều là cái ý này, nói đúng là bọn họ đã nhận cái đơn này rồi, cô không cần tốn tiền tốn sức nữa.
Cô hỏi bọn họ, người đàn ông đó là ai, những người này đều nói là phải bảo mật thông tin của khách hàng và không nói cho cô biết.
Mặc Tinh đã đoán ra người đó là ai rồi, cô liếm cánh môi khô khốc, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh Nam.
"Sao vậy?" Đầu bên kia bắt máy ngay trong giây, trong giọng nói lộ ra vẻ mừng rỡ.
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
Mặc Tinh đổi tay cầm điện thoại, đá cục đá nhỏ dưới chân: "Người liên hệ với các đại V weibo ngày hôm qua... là anh à?"
"Không phải." Tiêu Cảnh Nam nói.
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh khẽ thở phào một hơi, may không phải nợ nhân tình của anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác trống rỗng nói không rõ.
"Công ty hơi nhiều việc, tôi bảo trợ lý Lý đi sắp xếp những cái này." Tiêu Cảnh Nam nói: "Giờ em đang ở đâu?"
Một lúc lâu sau, Mặc Tinh mới ồ một tiếng, sau đó nói ra tên tiểu khu.
"Em đứng yên ở đó, tôi đi đón em." Tiêu Cảnh Nam nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại luôn, căn bản không cho cô cơ hội từ chối.
Mặc Tinh nhìn điện thoại đã quay lại màn hình chính, cô nhíu mày, sau đó cất điện thoại đi, vẫy tay gọi taxi.
Đợi đến khi xe taxi dừng trước mặt cô, đúng lúc cô một người mẹ trẻ dẫn theo con gái chạy tới.
Thấy taxi đã bị Mặc Tinh gọi mất, bé gái khóc nức nở nói: "Ma mi, xe bị dì này gọi đi rồi, con sắp... sắp không kịp biểu diễn rồi..."
"Hai người đi đi, tôi không vội." Mặc Tinh lùi về sau vài bước, trong lời cảm ơn của hai mẹ con.
Chẳng mấy chiếc lại có một chiếc taxi trống nữa đi qua, Mặc Tinh giơ tay đến giữa không trung, sau đó lại bỏ tay xuống, lòng thấp thỏm đá cục đá nhỏ dưới chân, nhớ về những chuyện đã qua.
Năm cô chín tuổi, cô phải tham gia một cuộc thi, lúc đó tài xế trong nhà lại vừa xin nghỉ phép.
Mẹ cô đã lấy bằng lái lại không dám lái xe lên đường, nhưng lần đó vì để cho cô kịp giờ tham gia thi đấu, mẹ cô đã cắn răng lái xe, khi đến địa điểm biểu diễn, chân bà đã mềm đến nỗi không bước được nữa.
Mặc Tinh hít thở sâu một hơi, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ cô, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu không có vụ tai nạn xe cộ mà An Sơ Tuyết xếp đặt kia, có phải bây giờ cô vẫn là Mặc Tinh ngang ngược đến nỗi làm cho người ta ghét, phải không? Cả nhà bọn họ sẽ mãi ở bên nhau, đúng không?
Tít.
Tiếng còi ô to bất ngờ vang lên.
Suy nghĩ của Mặc Tinh bị gián đoạn, cô ngẩng đầu lên, khi cô trông thấy chiếc Bentley đang dừng ở bên cạnh, cô ngạc nhiên: "... Sao nhanh vậy?"
"Sợ em đi mất." Tiêu Cảnh Nam nghiêng người, mở cửa ghế tay lái phụ ra: "Lên xe đi."
Mặc Tinh há miệng, nhưng cuối cùng cô không nói gì hết, cô đi vòng sang ghế lái phụ rồi lên xe, sau khi đóng cửa xe lại thì thắt dây an toàn.
"Tình huống hiện tại của em không thích hợp để tập xe, em cứ thi bằng trước đi đã, những cái khác đợi chân em khỏi rồi nói sau: "Tiêu Cảnh Nam khởi động xe."
Mặc Tinh ừ một tiếng, chần chừ nói: "Bên phía truyền thông, anh bảo bọn họ trắng trợn đăng bài về vụ tai tiếng của An Sơ Tuyết, anh không sợ ông nội trách anh à?"
Vụ tai tiếng của An Sơ Tuyết sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn An Thị, bên phía nhà họ An điều tra một cái là điều tra ra ngay chuyện này là Tiêu Cảnh Nam làm, đến lúc đó bọn họ nói chuyện này với ông Tiêu, ông ấy sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Cảnh Nam.
"Em không cần lo những chuyện này." Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, ngay sau đó lại khôi phục tự nhiên.
Mặc Tinh nhìn cái băng gạc trên cổ anh vẫn chưa được tháo xuống, nhớ tới dáng vẻ anh nằm trong vũng máu tối hôm đó, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình túm chặt, khó chịu, áp lực.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tiêu Cảnh Nam, anh không cần phải làm như vậy."
Dừng một chút, cô nói: "Cho dù anh có làm những cái này hay không, tôi cũng đã ở bên anh rồi mà."
Mặc dù là tình thế bất đắc dĩ.
"Nhưng tôi muốn em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, chứ không phải lúc nào em cũng nghĩ làm thế nào để bỏ chạy." Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt rất bình thản, nhưng lại giống như đang cố gắng kìm nén hàng vạn cảm xúc vậy.
Anh nhìn Mặc Tinh bằng ánh mắt đó làm cho Mặc Tinh không thoải mái, cô né tránh ánh mắt của anh, sau đó quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cam tâm tình nguyện ư?
Trước đây, đúng là cô cam tâm tình nguyện, đáng tiếc là anh không quan tâm, giờ đã có những chuyện đó thì sao cô có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh cơ chứ?
Thu hết sự kháng cự của cô vào trong mắt, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam sâu hơn, sau đó anh nhìn thẳng về phía trước.
Trên đường đi, không ai nói gì nữa.
Tiêu Cảnh Nam dừng xe ở trước của tập đoàn Tiêu Thị, hai người xuống xe rồi đi vào trong.
"Tiêu... chào anh Tiêu!" Nhân viên trong công ty đi đi lại lại, có người gọi là tổng giám đốc Tiêu, có người gọi là anh Tiêu, không còn chỉ là vẻ tôn kính như trước kia nữa, mà còn lộ ra vẻ đồng tình.
Mặc Tinh đi vào thang máy, cô nói: "Nhân viên của anh rất thích anh."
"Vậy sao?" Tiêu Cảnh Nam theo cô đi vào thang máy, anh ấn số tầng, sau đó cúi đầu nhìn cô: "Nhưng bọn họ có thích tôi hay không, thì cũng không quá có ý nghĩa với tôi, tôi chỉ quan tâm xem là em có thích tôi hay không."
Trong đôi mắt anh tràn ngập hình bóng của cô, ánh mắt sáng ngờ nhìn thẳng vào Mặc Tinh, cô mất tự nhiên lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa cô và anh.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam cũng bước theo cô một bước, đứng cạnh cô như cũ.
Muốn lùi nhưng không thể lùi, khoang mũi toàn là mùi của anh, Mặc Tinh không kìm được căng thẳng, cô nói không rõ rốt cuộc là cô có phản cảm hay không phản cảm.
Từ khi cô có trí nhớ cô đã đi theo sau anh, cô biết anh hiếu thắng và nặng công danh cỡ nào, nhưng bây giờ anh lại vì cô mà bỏ đi cái ghế chủ tịch...
Bây giờ anh đối xử tốt với cô, cái này không giả, nhưng anh đánh gãy chân cô, ném cô vào tù, với cả lột sạch quần áo của cô rồi ném cô ra ngoài cũng là sự thật.
Chuyện sau cùng coi như là cô tự làm đi, ai bảo cô muốn quay video thân mật của hai người để ép buộc anh? Nhưng hai chuyện đằng trước thì sao? Còn cả chuyện anh giữ cô ở lại câu lạc bộ Dream nhục nhã cô thì sao?
Ting!
Thang máy đã tới nơi.
Hai người cùng đi vào văn phòng chủ tịch.
Bình thường, trong văn phòng của chủ tịch rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại có một đám người: Người xử lý việc bàn giao công việc của chủ tịch trong công ty, tổng thanh tra tài vụ, phó tổng giám đốc Lý, trợ lý Lý, Tiêu Nhuận Trạch đều đang ở đây, còn có ba cảnh sát nữa.
Thấy hai người đi vào, phó tổng giám đốc Lý tiến lên một bước rồi nói: "Tổng giám đốc Tiêu, sao tổng thanh tra Dương lại nói là anh bảo cô ta xuyên tạc sổ sách, làm giả sổ sách? Tôi nhớ bình thường, ngoại trừ báo cáo tài vụ với anh ra, những khi khác tổng thanh tra Dương đều không để ý đến anh, cô ta nói là cô ta chỉ nghe lời chủ tịch Tiêu thôi mà?"
Ông Tiêu là chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị.
"Mọi người đều nói rằng những tài khoản weibo có tích xanh như chúng tôi cứ đưa tiền là nhận tiền, trên thực tế cũng không phải vậy, chúng tôi cũng có nguyên tắc của mình. Trên thực tế, tối qua đã có người liên lạc với tôi rồi, yêu cầu đưa ra cho tôi cũng giống như cô vừa nói, cho nên tôi không thể nhận đơn này của cô!"
"Cô may mắn thật đấy, vừa khéo cũng có một vị tiên sinh yêu cầu giống cô, cô có thể tiết kiệm số tiền này đi rồi!"
Mặc Tinh tiếp tục liên lạc với mấy tài khoản tích xanh weibo nữa, câu trả lời của những người này đều là cái ý này, nói đúng là bọn họ đã nhận cái đơn này rồi, cô không cần tốn tiền tốn sức nữa.
Cô hỏi bọn họ, người đàn ông đó là ai, những người này đều nói là phải bảo mật thông tin của khách hàng và không nói cho cô biết.
Mặc Tinh đã đoán ra người đó là ai rồi, cô liếm cánh môi khô khốc, sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh Nam.
"Sao vậy?" Đầu bên kia bắt máy ngay trong giây, trong giọng nói lộ ra vẻ mừng rỡ.
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
Mặc Tinh đổi tay cầm điện thoại, đá cục đá nhỏ dưới chân: "Người liên hệ với các đại V weibo ngày hôm qua... là anh à?"
"Không phải." Tiêu Cảnh Nam nói.
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh khẽ thở phào một hơi, may không phải nợ nhân tình của anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác trống rỗng nói không rõ.
"Công ty hơi nhiều việc, tôi bảo trợ lý Lý đi sắp xếp những cái này." Tiêu Cảnh Nam nói: "Giờ em đang ở đâu?"
Một lúc lâu sau, Mặc Tinh mới ồ một tiếng, sau đó nói ra tên tiểu khu.
"Em đứng yên ở đó, tôi đi đón em." Tiêu Cảnh Nam nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại luôn, căn bản không cho cô cơ hội từ chối.
Mặc Tinh nhìn điện thoại đã quay lại màn hình chính, cô nhíu mày, sau đó cất điện thoại đi, vẫy tay gọi taxi.
Đợi đến khi xe taxi dừng trước mặt cô, đúng lúc cô một người mẹ trẻ dẫn theo con gái chạy tới.
Thấy taxi đã bị Mặc Tinh gọi mất, bé gái khóc nức nở nói: "Ma mi, xe bị dì này gọi đi rồi, con sắp... sắp không kịp biểu diễn rồi..."
"Hai người đi đi, tôi không vội." Mặc Tinh lùi về sau vài bước, trong lời cảm ơn của hai mẹ con.
Chẳng mấy chiếc lại có một chiếc taxi trống nữa đi qua, Mặc Tinh giơ tay đến giữa không trung, sau đó lại bỏ tay xuống, lòng thấp thỏm đá cục đá nhỏ dưới chân, nhớ về những chuyện đã qua.
Năm cô chín tuổi, cô phải tham gia một cuộc thi, lúc đó tài xế trong nhà lại vừa xin nghỉ phép.
Mẹ cô đã lấy bằng lái lại không dám lái xe lên đường, nhưng lần đó vì để cho cô kịp giờ tham gia thi đấu, mẹ cô đã cắn răng lái xe, khi đến địa điểm biểu diễn, chân bà đã mềm đến nỗi không bước được nữa.
Mặc Tinh hít thở sâu một hơi, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ cô, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu không có vụ tai nạn xe cộ mà An Sơ Tuyết xếp đặt kia, có phải bây giờ cô vẫn là Mặc Tinh ngang ngược đến nỗi làm cho người ta ghét, phải không? Cả nhà bọn họ sẽ mãi ở bên nhau, đúng không?
Tít.
Tiếng còi ô to bất ngờ vang lên.
Suy nghĩ của Mặc Tinh bị gián đoạn, cô ngẩng đầu lên, khi cô trông thấy chiếc Bentley đang dừng ở bên cạnh, cô ngạc nhiên: "... Sao nhanh vậy?"
"Sợ em đi mất." Tiêu Cảnh Nam nghiêng người, mở cửa ghế tay lái phụ ra: "Lên xe đi."
Mặc Tinh há miệng, nhưng cuối cùng cô không nói gì hết, cô đi vòng sang ghế lái phụ rồi lên xe, sau khi đóng cửa xe lại thì thắt dây an toàn.
"Tình huống hiện tại của em không thích hợp để tập xe, em cứ thi bằng trước đi đã, những cái khác đợi chân em khỏi rồi nói sau: "Tiêu Cảnh Nam khởi động xe."
Mặc Tinh ừ một tiếng, chần chừ nói: "Bên phía truyền thông, anh bảo bọn họ trắng trợn đăng bài về vụ tai tiếng của An Sơ Tuyết, anh không sợ ông nội trách anh à?"
Vụ tai tiếng của An Sơ Tuyết sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn An Thị, bên phía nhà họ An điều tra một cái là điều tra ra ngay chuyện này là Tiêu Cảnh Nam làm, đến lúc đó bọn họ nói chuyện này với ông Tiêu, ông ấy sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Cảnh Nam.
"Em không cần lo những chuyện này." Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, ngay sau đó lại khôi phục tự nhiên.
Mặc Tinh nhìn cái băng gạc trên cổ anh vẫn chưa được tháo xuống, nhớ tới dáng vẻ anh nằm trong vũng máu tối hôm đó, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình túm chặt, khó chịu, áp lực.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tiêu Cảnh Nam, anh không cần phải làm như vậy."
Dừng một chút, cô nói: "Cho dù anh có làm những cái này hay không, tôi cũng đã ở bên anh rồi mà."
Mặc dù là tình thế bất đắc dĩ.
"Nhưng tôi muốn em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, chứ không phải lúc nào em cũng nghĩ làm thế nào để bỏ chạy." Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt rất bình thản, nhưng lại giống như đang cố gắng kìm nén hàng vạn cảm xúc vậy.
Anh nhìn Mặc Tinh bằng ánh mắt đó làm cho Mặc Tinh không thoải mái, cô né tránh ánh mắt của anh, sau đó quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cam tâm tình nguyện ư?
Trước đây, đúng là cô cam tâm tình nguyện, đáng tiếc là anh không quan tâm, giờ đã có những chuyện đó thì sao cô có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh cơ chứ?
Thu hết sự kháng cự của cô vào trong mắt, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam sâu hơn, sau đó anh nhìn thẳng về phía trước.
Trên đường đi, không ai nói gì nữa.
Tiêu Cảnh Nam dừng xe ở trước của tập đoàn Tiêu Thị, hai người xuống xe rồi đi vào trong.
"Tiêu... chào anh Tiêu!" Nhân viên trong công ty đi đi lại lại, có người gọi là tổng giám đốc Tiêu, có người gọi là anh Tiêu, không còn chỉ là vẻ tôn kính như trước kia nữa, mà còn lộ ra vẻ đồng tình.
Mặc Tinh đi vào thang máy, cô nói: "Nhân viên của anh rất thích anh."
"Vậy sao?" Tiêu Cảnh Nam theo cô đi vào thang máy, anh ấn số tầng, sau đó cúi đầu nhìn cô: "Nhưng bọn họ có thích tôi hay không, thì cũng không quá có ý nghĩa với tôi, tôi chỉ quan tâm xem là em có thích tôi hay không."
Trong đôi mắt anh tràn ngập hình bóng của cô, ánh mắt sáng ngờ nhìn thẳng vào Mặc Tinh, cô mất tự nhiên lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa cô và anh.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam cũng bước theo cô một bước, đứng cạnh cô như cũ.
Muốn lùi nhưng không thể lùi, khoang mũi toàn là mùi của anh, Mặc Tinh không kìm được căng thẳng, cô nói không rõ rốt cuộc là cô có phản cảm hay không phản cảm.
Từ khi cô có trí nhớ cô đã đi theo sau anh, cô biết anh hiếu thắng và nặng công danh cỡ nào, nhưng bây giờ anh lại vì cô mà bỏ đi cái ghế chủ tịch...
Bây giờ anh đối xử tốt với cô, cái này không giả, nhưng anh đánh gãy chân cô, ném cô vào tù, với cả lột sạch quần áo của cô rồi ném cô ra ngoài cũng là sự thật.
Chuyện sau cùng coi như là cô tự làm đi, ai bảo cô muốn quay video thân mật của hai người để ép buộc anh? Nhưng hai chuyện đằng trước thì sao? Còn cả chuyện anh giữ cô ở lại câu lạc bộ Dream nhục nhã cô thì sao?
Ting!
Thang máy đã tới nơi.
Hai người cùng đi vào văn phòng chủ tịch.
Bình thường, trong văn phòng của chủ tịch rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại có một đám người: Người xử lý việc bàn giao công việc của chủ tịch trong công ty, tổng thanh tra tài vụ, phó tổng giám đốc Lý, trợ lý Lý, Tiêu Nhuận Trạch đều đang ở đây, còn có ba cảnh sát nữa.
Thấy hai người đi vào, phó tổng giám đốc Lý tiến lên một bước rồi nói: "Tổng giám đốc Tiêu, sao tổng thanh tra Dương lại nói là anh bảo cô ta xuyên tạc sổ sách, làm giả sổ sách? Tôi nhớ bình thường, ngoại trừ báo cáo tài vụ với anh ra, những khi khác tổng thanh tra Dương đều không để ý đến anh, cô ta nói là cô ta chỉ nghe lời chủ tịch Tiêu thôi mà?"
Ông Tiêu là chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị.