Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247: Thương tôi rồi à?
Hai người đàn ông bàn bạc một lát, một người ở lại đưa Mặc Tinh về, một người còn lại đi về cùng ông Tiêu.
Đợi sau khi ông Tiêu vào thang máy, bà Lục nói với hai bác sĩ: "Hai người cần tan làm thì tan làm đi."
"Biết rồi, viện trưởng."
"Chào viện trưởng."
Hai bác sĩ chào bà Lục, sau đó rời đi luôn, từ đầu đến cuối không có nhìn Mặc Tinh, cũng không có nói thêm một câu nào với cô.
"Cô Mặc chú ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt." Bà Lục xỏ hai tay vào trong túi áo, bà ấy gật đầu với Mặc Tinh và người đàn ông đứng sau cô, sau đó dẫn theo một đám người rời đi.
Còn lúc này, người đàn ông sau lưng Mặc Tinh luôn quan sát đến phản ứng của hai bác sĩ và bà Lục đối với Mặc Tinh, thấy bọn họ đã đi cả rồi, anh ta mới thoáng thả lỏng.
Khi Mặc Tinh ngồi xe trở về Trúc Hiền Trang, Tiêu Cảnh Nam vẫn đang nằm trong phòng khách, còn anh Nam, cũng là tên đầu trọc, đứng thẳng sau phía sau anh.
Thấy cô tới, anh Nam nói với cô: "Làm phiền cô Mặc nhìn giúp tôi ba giây, tôi đi toilet."
"...Ừ." Mặc Tinh trả lời, đợi sau khi anh ta đi, cô tiến lên đỡ Tiêu Cảnh Nam: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Tiêu Cảnh Nam dựa vào người cô, mỉm cười: "Thương tôi rồi à?"
"Chẳng qua tôi không muốn nợ nhân tình của anh mà thôi." Máu trên cánh tay anh chảy đến người Mặc Tinh, mùi máu tương nồng đậm bao vây cô, nặng trĩu ép cô đến nỗi cô gần như không thở nổi.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia u ám, anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô đỡ anh hơi mất sức, anh liền nói: "Đỡ tôi lên sô pha."
"Đi bệnh viện luôn đi." Mặc Tinh nhìn vết máu trên sàn nhà, cô chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, có chút lóa mắt.
"Không đi được." Tiêu Cảnh Nam buông cô ra, anh lên sô pha cực vất vả: "Anh Nam là người của ông nội, ông nội không nói cho tôi đi bệnh viện, anh ta sẽ không để tôi đi."
Mặc Tinh nhíu mày nhìn anh từ tốn di chuyển, cuối cùng cô vẫn không kìm được, tiến lên đỡ anh, để cho anh ngồi lên sô pha: "Nếu anh đi thì sao?"
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng.
"... Tôi đi lấy hòm thuốc xử lý vết thương cho anh." Mặc Tinh cụp mắt, sau đó quay người đi lên tầng rồi nói.
"Không cần." Tiêu Cảnh Nam nói: "Em đi ngủ đi."
Dừng một chút, anh nói: "Không chết được đâu."
Trên người cô còn lưu nhiều vết sẹo như vậy, không biết lúc đó cô đã đau đến thế nào, anh muốn thử xem nỗi đau của cô... mặc dù như thế không thể giảm bớt đau đớn của cô khi xưa.
Trừ lần đó ra, anh không xử lý miệng vết thương là còn có kế hoạch khác. Anh Nam là một người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ anh làm thế này thì có lợi cho việc lôi kéo anh Nam.
Anh Nam không hề đảm nhận chức vụ quan trọng nào trong tập đoàn hay như nào, nhưng nếu độ hảo cảm của anh Nam dành cho anh tăng lên, thí sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc mà anh muốn làm sau này.
Mặc Tinh quay đầu nhìn anh một cái, cô không nói chuyện, đi thẳng lên tầng. Một lúc sau, cô xách hòm thuốc xuống, đi đến bên cạnh sô pha.
"Không cần xử lý, chảy ít máu thôi mà, sẽ không chết đâu." Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô rồi nói.
Mặc Tinh cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần của anh lên, sau đó bắt lấy cổ chân không bị thương của anh, nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích!"
Đáy mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia bất đắc dĩ, anh vươn tay ra xoa tóc cô, sau đó bình tĩnh thu tay về trước khi cô ra một số lời tổn thương người ta hoặc là cô né đi, anh vuốt vuốt đầu ngón tay.
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô khẽ nhíu mày, nhưng không có nói gì, cô lại cúi đầu một lần nữa.
"Đừng xử lý nữa, tôi có cách dùng khác." Tiêu Cảnh Nam giật giật chân, trong giọng nói lúc nào cũng thanh lạnh chứa một tia dịu dàng cực nhạt.
Mặc Tinh dùng sức cố định cổ chân của anh, cũng không biết là cô giậnên cố tình hay là vô ý, cô thẳng tay ấn hai miếng bông đã thấm cồn lên miệng vết thương của anh.
Vào khoảng khắc cồn và máu gặp nhau, chân đau buốt một chút, Tiêu Cảnh Nam đau đến nỗi cái trán đồ mồ hôi, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười.
Đã rất lâu rồi cô chưa cáu kỉnh với anh.
"Anh có chỗ dùng khác, sau này anh lại cầm dao tự rạch đi, tôi tuyệt đối sẽ không quản. Nhưng lần này thì không được, tôi không muốn nợ nhân tình của anh." Mặc Tinh xử lý xong miệng vết thương, cô ném tăm bông đi, sau đó cầm lấy cái nhíp, cẩn thận rút mảnh thủy tinh đang cắm trong miệng vết thương khác của anh ra.
Có thể nhìn ra, cô đã hết sức cẩn thận rồi, nhưng trên trán Tiêu Cảnh Nam vẫn toát mồ hôi.
Có hơi đau, nhưng khóe miệng anh vẫn nhếch lên độ cong nho nhỏ.
Lúc anh Nam đi tới, vừa khóe nhìn thấy cảnh này.
Khi Mặc Tinh nghe thấy tiếng bước chân, cô vội giấu hòm thuốc ra sau lưng, đứng lên, anh Nam không nói gì, anh ta chỉ nhìn về phía sau của cô.
"Hôm qua sự việc xảy ra cấp bách, tôi không cẩn thận làm anh bị thương, tôi rất xin lỗi." Mặc Tinh xách hòm thuốc lên, mặc không đổi sắc nói: "Tôi thấy miệng vết thương của anh vẫn chưa xử lý, nên tôi mang hòm thuốc xuống."
Anh Nam: "Vết thương trên mặt cô Mặc là anh em tôi làm, chúng ta hòa nhau. Có điều, cô khỏe đến nỗi ấn khuyên tai vào thái dương tôi, thật sự là làm tôi bội phục."
"Tôi phải bội phục anh Nam mới phải, hôm qua sắp mất mạng rồi, anh còn biết dùng phanh gấp để đối phó tôi. Chuyện này tôi phải nói với ông Tiêu mới phải, cho dù không tăng lương cho anh, thì cũng phải cho anh ít trợ cấp thuốc men." Mặc Tinh lạnh nhạt nói.
Anh Nam chỉ vào hòm thuốc trong tay cô: "Tôi đã tiêm phòng uốn ván rồi, không cần dùng đến hòm thuốc, có điều vẫn cảm ơn cô Mặc nhá."
"Không cần khách khí." Mặc Tinh nói.
Anh Nam lại một lần nữa nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam: "Cậu ba cứ quỳ đi, nếu ông cụ tới rồi thấy cậu ngồi, thì tôi không tiện ăn nói."
Mặc Tinh khẽ nhíu mày, cánh môi mím chặt.
"Cô Mặc lên tầng nghỉ ngơi đi, có đôi khi lòng tốt sẽ chỉ làm hỏng việc." Anh Nam cũng không có nhắc đến chuyện cô đã xử lý miệng vết thương cho Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam lau đi vết máu ở thái dương, rồi nói với cô: "Em đi nghỉ đi, tôi ở đây có anh Nam coi, sẽ không sao đâu."
Nói xong, anh trầy trật đứng lên, rồi lại quỳ tại chỗ.
Mặc Tinh đứng yên không nhúc nhích, chỉ là nắm tay siết chặt, rồi thả ra, sau đó lại siết chặt, vẻ mặt biến ảo không rõ.
"Tôi không muốn để em nhìn thấy tôi thế này." Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó mỉm cười: "Đi lên đi, tôi không sao."
Mặc Tinh nhìn thấy nụ cười của anh, trong nháy mắt cô như rơi vào trong hố cát, mắt mũi miệng bị cát bịt kín, không thể hô hấp, không thể hò hét, chỉ có bóng đêm và cảm giác ngạt thở.
Cô liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó thu lại ánh mắt, ôm hòm thuốc đi lên lầu.
Nhưng mà cô đi được một nửa, cô lại quay người lại rồi đi lại, sau khi đặt hòm thuốc lên bàn, mới vội vàng lên lầu.
Mặc Tinh đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt trống rỗng đi đến bên giường, ngồi xuống, đầu óc trống rỗng, nhưng lại giống như chứa một đống đồ vậy.
Rừ.
Rừ.
Tiếng chuông điện thoại gọi Mặc Tinh trở lại từ trạng thái ngây người, cô xoa hai tay lên mặt, để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó cầm điện thoại lên.
Là Lục Ngôn Sầm gọi điện tới.
Đợi sau khi ông Tiêu vào thang máy, bà Lục nói với hai bác sĩ: "Hai người cần tan làm thì tan làm đi."
"Biết rồi, viện trưởng."
"Chào viện trưởng."
Hai bác sĩ chào bà Lục, sau đó rời đi luôn, từ đầu đến cuối không có nhìn Mặc Tinh, cũng không có nói thêm một câu nào với cô.
"Cô Mặc chú ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt." Bà Lục xỏ hai tay vào trong túi áo, bà ấy gật đầu với Mặc Tinh và người đàn ông đứng sau cô, sau đó dẫn theo một đám người rời đi.
Còn lúc này, người đàn ông sau lưng Mặc Tinh luôn quan sát đến phản ứng của hai bác sĩ và bà Lục đối với Mặc Tinh, thấy bọn họ đã đi cả rồi, anh ta mới thoáng thả lỏng.
Khi Mặc Tinh ngồi xe trở về Trúc Hiền Trang, Tiêu Cảnh Nam vẫn đang nằm trong phòng khách, còn anh Nam, cũng là tên đầu trọc, đứng thẳng sau phía sau anh.
Thấy cô tới, anh Nam nói với cô: "Làm phiền cô Mặc nhìn giúp tôi ba giây, tôi đi toilet."
"...Ừ." Mặc Tinh trả lời, đợi sau khi anh ta đi, cô tiến lên đỡ Tiêu Cảnh Nam: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Tiêu Cảnh Nam dựa vào người cô, mỉm cười: "Thương tôi rồi à?"
"Chẳng qua tôi không muốn nợ nhân tình của anh mà thôi." Máu trên cánh tay anh chảy đến người Mặc Tinh, mùi máu tương nồng đậm bao vây cô, nặng trĩu ép cô đến nỗi cô gần như không thở nổi.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia u ám, anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô đỡ anh hơi mất sức, anh liền nói: "Đỡ tôi lên sô pha."
"Đi bệnh viện luôn đi." Mặc Tinh nhìn vết máu trên sàn nhà, cô chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, có chút lóa mắt.
"Không đi được." Tiêu Cảnh Nam buông cô ra, anh lên sô pha cực vất vả: "Anh Nam là người của ông nội, ông nội không nói cho tôi đi bệnh viện, anh ta sẽ không để tôi đi."
Mặc Tinh nhíu mày nhìn anh từ tốn di chuyển, cuối cùng cô vẫn không kìm được, tiến lên đỡ anh, để cho anh ngồi lên sô pha: "Nếu anh đi thì sao?"
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng.
"... Tôi đi lấy hòm thuốc xử lý vết thương cho anh." Mặc Tinh cụp mắt, sau đó quay người đi lên tầng rồi nói.
"Không cần." Tiêu Cảnh Nam nói: "Em đi ngủ đi."
Dừng một chút, anh nói: "Không chết được đâu."
Trên người cô còn lưu nhiều vết sẹo như vậy, không biết lúc đó cô đã đau đến thế nào, anh muốn thử xem nỗi đau của cô... mặc dù như thế không thể giảm bớt đau đớn của cô khi xưa.
Trừ lần đó ra, anh không xử lý miệng vết thương là còn có kế hoạch khác. Anh Nam là một người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ anh làm thế này thì có lợi cho việc lôi kéo anh Nam.
Anh Nam không hề đảm nhận chức vụ quan trọng nào trong tập đoàn hay như nào, nhưng nếu độ hảo cảm của anh Nam dành cho anh tăng lên, thí sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc mà anh muốn làm sau này.
Mặc Tinh quay đầu nhìn anh một cái, cô không nói chuyện, đi thẳng lên tầng. Một lúc sau, cô xách hòm thuốc xuống, đi đến bên cạnh sô pha.
"Không cần xử lý, chảy ít máu thôi mà, sẽ không chết đâu." Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô rồi nói.
Mặc Tinh cẩn thận từng li từng tí kéo ống quần của anh lên, sau đó bắt lấy cổ chân không bị thương của anh, nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích!"
Đáy mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia bất đắc dĩ, anh vươn tay ra xoa tóc cô, sau đó bình tĩnh thu tay về trước khi cô ra một số lời tổn thương người ta hoặc là cô né đi, anh vuốt vuốt đầu ngón tay.
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô khẽ nhíu mày, nhưng không có nói gì, cô lại cúi đầu một lần nữa.
"Đừng xử lý nữa, tôi có cách dùng khác." Tiêu Cảnh Nam giật giật chân, trong giọng nói lúc nào cũng thanh lạnh chứa một tia dịu dàng cực nhạt.
Mặc Tinh dùng sức cố định cổ chân của anh, cũng không biết là cô giậnên cố tình hay là vô ý, cô thẳng tay ấn hai miếng bông đã thấm cồn lên miệng vết thương của anh.
Vào khoảng khắc cồn và máu gặp nhau, chân đau buốt một chút, Tiêu Cảnh Nam đau đến nỗi cái trán đồ mồ hôi, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười.
Đã rất lâu rồi cô chưa cáu kỉnh với anh.
"Anh có chỗ dùng khác, sau này anh lại cầm dao tự rạch đi, tôi tuyệt đối sẽ không quản. Nhưng lần này thì không được, tôi không muốn nợ nhân tình của anh." Mặc Tinh xử lý xong miệng vết thương, cô ném tăm bông đi, sau đó cầm lấy cái nhíp, cẩn thận rút mảnh thủy tinh đang cắm trong miệng vết thương khác của anh ra.
Có thể nhìn ra, cô đã hết sức cẩn thận rồi, nhưng trên trán Tiêu Cảnh Nam vẫn toát mồ hôi.
Có hơi đau, nhưng khóe miệng anh vẫn nhếch lên độ cong nho nhỏ.
Lúc anh Nam đi tới, vừa khóe nhìn thấy cảnh này.
Khi Mặc Tinh nghe thấy tiếng bước chân, cô vội giấu hòm thuốc ra sau lưng, đứng lên, anh Nam không nói gì, anh ta chỉ nhìn về phía sau của cô.
"Hôm qua sự việc xảy ra cấp bách, tôi không cẩn thận làm anh bị thương, tôi rất xin lỗi." Mặc Tinh xách hòm thuốc lên, mặc không đổi sắc nói: "Tôi thấy miệng vết thương của anh vẫn chưa xử lý, nên tôi mang hòm thuốc xuống."
Anh Nam: "Vết thương trên mặt cô Mặc là anh em tôi làm, chúng ta hòa nhau. Có điều, cô khỏe đến nỗi ấn khuyên tai vào thái dương tôi, thật sự là làm tôi bội phục."
"Tôi phải bội phục anh Nam mới phải, hôm qua sắp mất mạng rồi, anh còn biết dùng phanh gấp để đối phó tôi. Chuyện này tôi phải nói với ông Tiêu mới phải, cho dù không tăng lương cho anh, thì cũng phải cho anh ít trợ cấp thuốc men." Mặc Tinh lạnh nhạt nói.
Anh Nam chỉ vào hòm thuốc trong tay cô: "Tôi đã tiêm phòng uốn ván rồi, không cần dùng đến hòm thuốc, có điều vẫn cảm ơn cô Mặc nhá."
"Không cần khách khí." Mặc Tinh nói.
Anh Nam lại một lần nữa nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam: "Cậu ba cứ quỳ đi, nếu ông cụ tới rồi thấy cậu ngồi, thì tôi không tiện ăn nói."
Mặc Tinh khẽ nhíu mày, cánh môi mím chặt.
"Cô Mặc lên tầng nghỉ ngơi đi, có đôi khi lòng tốt sẽ chỉ làm hỏng việc." Anh Nam cũng không có nhắc đến chuyện cô đã xử lý miệng vết thương cho Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam lau đi vết máu ở thái dương, rồi nói với cô: "Em đi nghỉ đi, tôi ở đây có anh Nam coi, sẽ không sao đâu."
Nói xong, anh trầy trật đứng lên, rồi lại quỳ tại chỗ.
Mặc Tinh đứng yên không nhúc nhích, chỉ là nắm tay siết chặt, rồi thả ra, sau đó lại siết chặt, vẻ mặt biến ảo không rõ.
"Tôi không muốn để em nhìn thấy tôi thế này." Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó mỉm cười: "Đi lên đi, tôi không sao."
Mặc Tinh nhìn thấy nụ cười của anh, trong nháy mắt cô như rơi vào trong hố cát, mắt mũi miệng bị cát bịt kín, không thể hô hấp, không thể hò hét, chỉ có bóng đêm và cảm giác ngạt thở.
Cô liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó thu lại ánh mắt, ôm hòm thuốc đi lên lầu.
Nhưng mà cô đi được một nửa, cô lại quay người lại rồi đi lại, sau khi đặt hòm thuốc lên bàn, mới vội vàng lên lầu.
Mặc Tinh đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt trống rỗng đi đến bên giường, ngồi xuống, đầu óc trống rỗng, nhưng lại giống như chứa một đống đồ vậy.
Rừ.
Rừ.
Tiếng chuông điện thoại gọi Mặc Tinh trở lại từ trạng thái ngây người, cô xoa hai tay lên mặt, để cho mình tỉnh táo một chút, sau đó cầm điện thoại lên.
Là Lục Ngôn Sầm gọi điện tới.