-
Chương 15: khôn gắt gỏng
Chương 15: Khôn gắt gỏng
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
Guồng quay công việc trở lại như cũ.
Sau khi qua những ngày cuối tháng bận rộn, Nghênh Thần cuối cùng cũng có thời gian xả hơi.
Sau cuộc họp định kỳ vào thứ hai hàng tuần của lãnh đạo công ty, Hứa Vĩ Thành gọi Nghênh Thần và Đường Kỳ Sâm vào văn phòng.
“Xí nghiệp cung cấp nguyên liệu Đức Hâm ở Tứ Xuyên này, đến bây giờ vẫn chưa bàn bạc xong được với chúng ta, theo như tôi biết được, đã có ba nhà xí nghiệp khác đệ đơn cạnh tranh với bọn họ.”
Hứa Vĩ Thành đưa cho hai người bọn họ mỗi người một bảng số liệu báo cáo.
“Kiểm nghiệm kết quả của hàng mẫu lần trước mang về, chất lượng kim loại khu mỏ của bọn họ vô cùng tốt, là nguyên liệu chất lượng tốt điển hình.” Hứa Vĩ Thành nhìn vào quyển lịch đặt trên bàn, nói: “Trương tổng của Đức Hâm chiều nay sẽ đến đây làm việc, tôi đã sắp xếp, buổi tối mời ông ta ăn một bữa cơm. Kỳ Sâm, cậu và Nghênh Thần cùng nhau tiếp đãi ông ta đi.”
Nghênh Thần mới được điều về không lâu, vẫn chưa nắm rõ được mạng lưới quan hệ của công ty.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Đường Kỳ Sâm: “Vị Trương tổng này, tôi mới chỉ nói chuyện qua điện thoại vài lần, cũng không khác biệt lắm so với những chủ sở hữu khu mỏ mà chúng ta từng tiếp xúc.”
Nghênh Thần hiểu rõ, những người như vậy đều là sống dựa vào núi, dựa vào tài nguyên để làm giàu, làm việc đơn giản trực tiếp, không thích loanh quanh lòng vòng.
Đường Kỳ Sâm: “Không sao hết, trong bữa tiệc em phụ trách chiêu đãi, uống rượu xã giao cứ để cho tôi.”
Nghênh Thần cười cười, cũng chưa nói gì.
6 giờ tối, tại nhà hàng Lâm Lang.
Nghênh Thần phân phó phục vụ dọn đồ ăn, rượu ngon lên, mọi mặt vô cùng chu đáo. Vị Trương tổng này cũng là người đúng giờ, vậy nhưng lúc đến lại mang theo chút phiền toái.
Ông ta không chỉ mang người của công ty đến, mà còn dẫn theo vài người đàn ông. Lúc đó Nghênh Thần đang đi qua quầy lễ tân, để Đường Kỳ Sâm ở lại tiếp đón.
Trương tổng béo ục ịch, cười nói sang sảng: “Tôi tự tiện dẫn theo vài người bạn, thêm phiền toái cho Đường tổng rồi.”
Đường Kỳ Sâm bắt tay với ông ta, sảng khoái cười nói: “Đâu có đâu có, càng đông càng thêm vui.”
Người đàn ông được dẫn đến tuổi cũng còn khá trẻ, nhưng lời nói ứng xử cũng tỏ vẻ là người từng trải, cười nói: “Đường tổng, rất vui được gặp mặt, đã nghe danh từ lâu, quả nhiên là thanh niên tài tuấn.”
Đường Kỳ Sâm bắt tay anh ta: “Khách khí rồi.”
Trương tổng vui vẻ giới thiệu: “Cậu ta là Phó Đông, là đối tác lâu năm của tôi.”
Trong lúc bọn họ đang khách sáo nói chuyện, Nghênh Thần quay trở lại.
Cô đẩy cửa bước vào, gương mặt tươi cười xinh đẹp: “Xin chào Trương tổng.”
Phó Đông đang ngồi quay lưng về phía cửa đột nhiên xoay người lại.
Ánh mắt gặp nhau, trong lòng Nghênh Thần trầm xuống.
À, là kẻ thù cũ sao?
Thật là trùng hợp, hai người ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng đều đang nhớ lại vụ việc lần trước Nghênh Thần giúp đỡ Lâm Đức.
Khi đó Phó Đông bị vả mặt, cảm giác đó đến bây giờ hắn ta vẫn nhớ rõ.
Hôm nay hắn ta cũng coi như được xem là khách quý, lại có quan hệ tốt với Trương tổng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để giải hận.
Quả nhiên, khi rượu lên, hắn nắm lấy cơ hội, mời hết ly này tới ly khác. Vì lễ phép trên bàn tiệc, “khách” đã mời rượu, Nghênh Thần chắc chắn phải đáp ứng.
Nghênh Thần cũng chẳng phải quả hồng mềm, loại việc lấy việc công trả thù riêng hèn hạ này, cô nhìn một cái là nhận ra ngay, nhất quyết không chịu thua kém Phó Đông.
Để khiến hắn lúng túng, khi đối phương nâng ly rượu, cô đều chỉ nhàn nhạt cười nhìn hắn ta, không có bất kỳ phản ứng nào.
Không khí có chút kỳ dị.
Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng cười nói: “Tôi phải long trọng giới thiệu một chút vị trưởng phòng này của tôi, hai tuần trước còn từng lên TV.”
Trương tổng hứng thú hỏi: “Sao vậy?”
“Thấy việc bất bình mà chẳng tha, cứu được một bạn nhỏ.”
“Thật không tồi! Người tốt làm chuyện tốt.”
“Ha ha, Hứa chủ tịch của chúng tôi còn ký lệnh khen thưởng, tiểu Nghênh cũng phải xin nghỉ ở nhà dưỡng thương mấy ngày.”
“Ồ? Bị thương sao?”
Đường Kỳ Sâm nói: “Đúng vậy, bị trúng một dao của kẻ bắt cóc, mấy ngày hôm trước còn phải đi bệnh viện kiểm tra, miệng vết thương còn chưa khép lại hoàn toàn, phải vậy không Nghênh Thần?”
Trương tổng lập tức nói: “Vậy tốt nhất không nên uống rượu nữa.”
Chỉ chờ những lời này, Đường Kỳ Sâm liền nâng chén rượu, gật đầu thân thiện với Phó Đông: “Xin lỗi Phó tổng, xem ra ly rượu này chỉ có thể để tôi uống thay.”
Phó Đông ngượng ngùng cười, rời phương hướng, cụng ly với Đường Kỳ Sâm.
Cả buổi tối, Đường Kỳ Sâm luôn cố ý vô tình bảo hộ Nghênh Thần. Đều là người thông minh, Phó Đông cũng không trở mặt tìm Nghênh Thần gây phiền toái trước mặt mọi người.
Cơm tối cứ như vậy bình yên kết thúc.
Đưa Trương tổng trở về khách sạn, kết thúc cuộc xã giao.
Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cổ, “Cuối cùng cũng kết thúc.”
Nghênh Thần đưa chai nước cho anh, “Cảm ơn anh đã giúp tôi, để tôi đưa anh về.”
Đường Kỳ Sâm đã uống rượu nên không thể lái xe, anh hỏi: “Em với vị Phó Đông kia từng có xích mích?”
Nghênh Thần cười cười, không có ý định kể với anh.
Sau khi đưa Đường Kỳ Sâm về chung cư, Nghênh Thần cũng quay về.
Buổi đêm trong thành phố, cái khô nóng của ngày mùa hè đã biến mất, hôm nay phía nam có một cơn bão, nhờ vậy mà Hạnh Thành cũng được hưởng một chút không khí đầu thu mát mẻ.
Đúng lúc này radio phát một bài hát tiếng Anh kinh điển, Nghênh Thần duỗi tay phải ra định điều chỉnh âm lượng.
Cô giảm tốc độ, mắt liếc nhanh về phía màn hình trên xe.
Nhưng đột nhiên
“Ầm!” Một tiếng vang lên, cùng với tâm thanh chói tai này, cả người Nghênh Thần bị văng về phía trước, lực đạo vô cùng lớn, dây an toàn cũng bị kéo dãn hết cỡ.
Nghênh Thần bị va vào đồng hồ đo tốc độ, đầu dường như muốn nứt ra, bên tai vang lên những tiếng ong ong.
Đầu óc trống rỗng phải tới hơn mười giây, sau đó Nghênh Thần mới lấy lại được ý thức, cô nhận ra,
Xe bị theo đuôi.
Đau đớn kịch liệt từ trán bắt đầu lan ra, Nghênh Thần vô cùng hoảng hốt sợ hãi, cô run rẩy với lấy di động từ trong túi xách. Khi thần kinh con người rơi vào trạng thái căng thẳng đến tận cùng, thường sẽ theo bản năng cầu xin giúp đỡ từ người mà họ ỷ lại nhất.
“Tút ——”
“Tút ——”
Sau mấy tiếng tút dài, thanh âm đàn ông trầm thấp vang lên.
Giọng nói Nghênh Thần yếu ớt: “Anh, anh đừng cúp máy.”
Đầu dây bên kia chỉ truyền lại tiếng hô hấp.
Nghênh Thần: “…… Em bị tai nạn.”
Có người qua đường tốt bụng báo cảnh sát, đèn xe từ chiếc Audi bên lề đường vẫn tiếp tục nhấp nháy. Nghênh Thần được người khác đỡ ra, lót một tờ báo, cứ như vậy ngồi dưới đất.
Cảnh sát giao thông vừa đến, đang hỏi Nghênh Thần tình huống xảy ra tai nạn.
“Xin cô cho biết tên họ cùng tuổi tác?”
“Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã lái xe được bao lâu?”
“Xin cô xuất trình chứng minh thư cùng bằng lái xe.”
Đầu Nghênh Thần đang rất đau, đã cố hết sức để trả lời mấy vấn đề vừa rồi, hiện tại cô thực sự không còn sức lực để lấy giấy tờ.
“Để tôi lấy.” Một giọng nam vang lên.
Cảnh sát giao thông quay đầu lại, kinh ngạc: “Vị đồng chí này?”
Hơi thở Lệ Khôn hơi hỗn loạn, hất đầu về phía Nghênh Thần, nói: “Tôi là bạn của cô ấy.”
Cảnh sát giao thông: “Ồ, vậy được, tôi nói cho anh tình hình một chút, chiếc Audi bị theo đuôi, lái xe gây tai nạn đã chạy trốn, chúng tôi đã báo lên yêu cầu lấy CCTV theo dõi. Còn có, bạn của anh có vẻ như đã bị thương, tốt nhất nên đưa cô ấy đi kiểm tra một chút.”
Lệ Khôn: “Được.”
Anh đi đến bên cạnh Nghênh Thần, ngồi xổm xuống, tầm mắt song song với cô.
Nghênh Thần ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy đáng thương nhìn anh.
Lệ Khôn cũng không né tránh, trầm giọng hỏi: “Bằng lái xe để ở đâu? Tôi giúp em lấy.”
“Ở hộp đựng đồ bên trái.”
Lệ Khôn liếc nhìn chiếc trán sưng đỏ của cô, sau đó yên lặng đứng dậy.
Sau khi xử lý xong xuôi thủ tục với cảnh sát giao thông, Lệ Không quay ra hỏi Nghênh Thần: “Đi được không?”
Nghênh Thần gật gật đầu, thử đứng dậy, mới đứng được một nửa, choáng váng xộc thẳng lên đầu, tay cô vô thức hướng sang bên cạnh nắm lấy.
“Cẩn thận.” Lệ Khôn duỗi tay đỡ lấy cô, sợ cô lại ngã, lại nâng cả tay còn lại của cô.
Nghênh Thần dường như bị anh nửa ôm trong lồng ngực.
“Ngồi xe tôi đi bệnh viện, xe của em tạm thời cứ để ở đây, tôi sẽ nhờ bạn đến đây chờ người của công ty bảo hiểm tới.
Nghênh Thần dựa toàn bộ thân mình lên người Lệ Khôn, cô chợt hỏi: “Anh vừa mới tắm sao?”
Lệ Khôn: “Ừ.” Sau đó cúi đầu liếc cô một cái, “Tỉnh táo như vậy? Xem ra không có vấn đề gì.”
Nghênh Thần nhanh chóng nhắm mắt, càng dính chặt vào người anh: “Đau đầu quá, phải làm sao bây giờ, mắt cũng bắt đầu đau rồi.”
Lệ Khôn không nói gì, một lúc sau mới thấp giọng: “Thành thật một chút.”
Nghênh Thần lập tức nghiêng đầu, dựa vào lồng ngực anh, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Đi tới bệnh viện gần nhất chụp siêu âm, bác sĩ xem xong nói không có vấn đề gì.
Nghênh Thần nghe vậy nóng nảy: “Bác sĩ lại xem lại một chút, không bị chấn động não sao?”
Bác sĩ: “Không có.”
Nghênh Thần: “Thế còn thần kinh? Ít nhất cũng phải bị thương mấy sợi dây thần kinh chứ?”
Bác sĩ: “Yên tâm, không có.”
Nghênh Thần: “Vậy, vậy chắc là sẽ bị xuất huyết não chứ?”
Bác sĩ: “Tôi kê cho cô hai liều thuốc giảm sưng, sáng tối bôi một lần, sau ba bốn ngày thì sẽ không việc gì.”
Lệ Khôn đứng ở sau lưng Nghênh Thần, rũ mắt nhìn cô, khóe miệng khe khẽ cong lên.
Không thực hiện được ý đồ của mình, hai chữ mất mát đều hiện rõ trên mặt Nghênh Thần.
Ra khỏi bệnh viện, gió đêm lùa từng cơn, Nghênh Thần ủ rũ, không hy vọng Lệ Khôn sẽ liếc nhìn cô một chút, cầm theo một túi thuốc, vô cùng buồn bã đáng thương đi về phía lề đường cái.
Lệ Khôn cúi đầu, rút thuốc lá ra.
Bóng dáng Nghênh Thần dừng lại.
Anh cầm một điếu thuốc ngậm trong miệng, tay trái cầm bật lửa.
Nghênh Thần đứng đó, nhìn trái nhìn phải, tìm xem có chiếc xe taxi nào không.
Thấy một chiếc, Nghênh Thần dùng sức vẫy tay —— “Này”, chiếc xe cứ vậy mà phóng đi.
Lệ Khôn đánh lửa, lần thứ nhất không cháy.
Gió nổi lên, thổi cho đầu tóc Nghênh Thần bay loạn xạ, từng đợt từng đợt che mặt.
Thảm quá, thực sự là quá thảm rồi.
Cái trán sưng vù, sắc môi trắng bệch, thân gái một thân một mình lại còn phải tự về nhà.
Ánh mắt Lệ Khôn liếc lên, lại thu hồi tầm mắt, lại liếc lên, lại thu hồi.
Cuối cùng anh bực bội rút điếu thuốc ra, lên tiếng:
“Đừng gọi xe nữa.”
Nghênh Thần đột nhiên xoay người, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như sao.
Lệ Khôn rời mắt, chỉ hận lúc đi ra khỏi cửa không mang theo kính râm. Anh cứng ngắc duy trì bộ dạng lãnh khốc, sau đó khàn khàn nói ra ba tiếng:
“Tôi đưa về.”
Vạn Khoa cách nơi này nửa giờ lái xe, một đường này hai người trên xe không nói gì.
Tới cổng tiểu khu, Lệ Khôn nhanh chóng ấn mở khóa, âm thanh “Cùm cụp” giòn vang, ý bảo Nghênh Thần mau mau xuống xe.
Nghênh Thần ai một tiếng, “Cảm ơn anh.” Sau đó lại ai một tiếng, lầu bà lầu bầu: “Đầu choáng váng quá.” Cô còn xoa xoa đôi mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Sao lại thế này nhỉ.”
Lệ Khôn làm như không thấy, ánh đèn bên trong xe làm nổi bật lên đường nét khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc của anh.
Nghênh Thần đẩy cửa xe, chân vừa dẫm xuống, liền kêu lên một tiếng thống khổ “A”.
Lệ Khôn không kịp suy nghĩ đã đẩy cửa xe ra vòng sang, “Bị ngã sao?”
Nghênh Thần xoa xoa mông, nhìn anh chớp chớp mắt.
“Ưm ……”
Lệ Khôn duỗi tay kéo cô đứng lên, “Ưm cái rắm!” Hằm răng anh nghiến chặt: “Bám lấy tôi! …… Đưa em đi lên.”
Đi xuyên qua hoa viên của tiểu khu, qua một con đường nhỏ rải sỏi, đến thang máy ở tòa nhà mười sáu tầng, suốt một đường này, Nghênh Thần chính là một “người vô lực”, toàn bộ thân mình đều vô cùng quang minh chính đại dựa vào Lệ Khôn.
Thậm chí lúc mở cửa, cũng “yếu ớt” nói với anh: “Mật mã là 198804, anh giúp em ấn số được không.”
Lúc này Lệ Khôn ngây ngốc.
Mấy số này, chẳng phải là tháng năm sinh của anh sao?!
Thật là con mẹ nhà nó!
Từ bé Nghênh Thần đã là quỷ nhỏ phiền phức, đêm nay cô triệt để đem danh hiệu này phát huy tới cực điểm.
Lệ Khôn đỡ cô ngồi trên sô pha, không nói một câu cứ thế định rời đi.
Nghênh Thần ngồi đó, hai tay ôm đầu kêu: “Đau quá đi.”
Lệ Khôn bước được vài bước, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn cô.
Anh vừa quay đầu, hai tay Nghênh Thần dùng sức, làm một khuôn mặt kỳ quái, còn kêu hai tiếng ụt ịt như heo kêu.
Mặt mũi Lệ Khôn không chút biến hóa nào, nhưng sắc mặt rõ ràng cho thấy anh đang nhịn cười.
Nghênh Thần lắc lắc đầu, tựa như làm nũng: “Buổi tối em đi tiếp khách, toàn phải quan tâm tiếp đãi bọn họ, còn chưa ăn một chút gì.”
Lệ Khôn lập tức xùy cười, khinh thường ghét bỏ, nghĩ thầm: Khổ nhục kế? Cửa cũng không có đâu.
Một giây.
Hai giây.
Năm giây.
Lệ Khôn chậm rãi lấy chìa khóa xe ra, bạnh cằm hỏi:
“Ăn cái gì?”
Nghênh Thần ngồi quỳ trên sô pha, lập tức phấn khởi: “Bánh mì.”
Lệ Khôn cất bước, liền nghe thấy giọng nói nũng nịu như tiếng mèo kêu: “Trong nhà có lò nướng đó.”
“……”
———
“Đây là bột mì, đây là bột nở, sữa bò ở ngăn tủ bên tay phải.”
Lệ Khôn khom lưng lấy ra một hộp, nhìn hạn sử dụng, rồi mới vặn nắp.
Toàn bộ quá trình anh vô cùng lạnh nhạt, thoạt nhìn có thể thấy tâm tình vô cùng kém.
Đánh trứng, nhào bột, thêm đủ loại gia vị, động tác không thể nói là nhẹ nhàng được.
Lệ Khôn cảm thấy bản thân nhất định phát điên rồi nên mới ở đây làm bánh mì cho cô. Bây giờ muốn đi cũng không còn kịp rồi, càng nghĩ càng tức giận. Càng giận, càng cho thêm nhiều bột mì.
Bỗng nhiên, bên hông mềm nhũn.
Nghênh Thần ở phía sau, đôi tay vòng qua eo anh, một giây lập tức buông ra.
Lệ Khôn chỉ cảm thấy sau lưng dường như đang có cái gì bị lôi kéo, cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc tạp dề màu xanh.
Nghênh Thần: “Đeo vào đi, đừng để quần áo bị bẩn.”
Lệ Khôn: “À, bây giờ đầu không đau, không choáng váng nữa sao?”
Nghênh Thần: “Ừm, anh ở đây, em thế nào cũng không đau?”
Trong lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung, Nghênh Thần lặng yên không tiếng động rời khỏi phòng bếp.
Đi ra phòng khách , cô bỗng dưng quay đầu lại, cửa của phòng bếp như một chiếc khung ảnh, bên trong ánh đèn sáng ngời. Người đàn ông bên trong cúi đầu nhào bột, động tác không mấy thuần thục, cũng không mấy nguyện ý.
Nhưng một màn này, nếu như bỏ qua hết thảy những ân ân oán oán của thời gian qua
——
Tình yêu của cô, mối tình đầu của cô, gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.
Nghênh Thần chợt nghẹn ngào.
Tiếng Lệ Khôn từ phòng bếp vọng ra: “Muối để đâu?”
Nghênh Thần hoàn hồn, “Ở bên tay trái của anh.” Nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Em thích ăn ngọt.”
Lệ Khôn lại tiếp tục thêm vào hai thìa lớn bột mì, nói: “Thích thì ăn không thì thôi.”
Lại còn so đo với ai không biết, Nghênh Thần nghĩ thầm: “Thật là gắt gỏng.”
Vì thế cô liền đặt cho anh một cái biệt danh: “……Khôn gắt gỏng.”
Lệ Khôn: “……”
Nghênh Thần chủ động nói chuyện phiếm: “Trước kia, không phải anh vẫn thường xuyên làm mấy thứ này sao? Tại sao bây giờ.”
Lệ Khôn cắt ngang, “Đó là trước kia.”
Nghênh Thần không nói được gì, cô nhất quyết không chịu thua tiếp tục: “Đói bụng thì ăn cái gì cũng ngon.”
Lệ Khôn hừ cười: “Đói bụng ăn quàng, lạnh không chọn áo.”
Nghênh Thần bỗng đột nhiên tiến tới trước mặt anh, rất gần, ánh mắt vô tội: “Hửh? Anh muốn cởi áo cho em mặc không?”
Cánh tay Lệ Khôn cứng đờ, dường như để phát tiết, lại cho thêm hai thìa lớn bột mì nữa.
Nghênh Thần không tiếp tục trêu chọc anh nữa, sợ anh đem phòng bếp cho nổ tung, vì thế đi ra ngoài xem TV.
Tiếng nồi niêu từ phòng bếp thỉnh thoảng lại phát ra, Nghênh Thần tự bôi thuốc lên vết thương trên trán xong, Lệ Khôn cũng bưng bánh mì đi ra. Anh đặt đĩa bánh lên bàn, động tác vô cùng thô bạo.
Nghênh Thần đi tới nhìn, “Cái này ……”
Lệ Khôn mím chặt môi, chậm rãi quay đầu đi, vô cùng trấn định nói: “Đừng ăn, tôi đi ra tiệm bánh mua cho em.”
Nghênh Thần vội vàng đáp lại: “Không sao hết, tuy rằng nhìn không đẹp, nhưng có thể ăn là được.”
Cô nhanh chóng cầm lấy một chiếc đưa lên miệng cắn, nhưng một miếng này —— “Ai da.”
Nghênh Thần nhíu mày, xoa răng, buồn bực nhìn anh.
Khóe miệng Lệ Khôn hơi mím, tự mình cầm lấy một chiếc bánh mì ước lượng trên tay, sau đó lấy ra một quả hạch đào từ đống đồ ăn vặt trên bàn, dùng hành động để cho cô biết lý do.
Lệ Khôn giơ bánh mì lên rồi hung hăng nện xuống.
“Phanh” một thanh âm trầm đục.
Hạch đào nát, bánh mì thì vẫn còn nguyên vẹn không hề sứt mẻ, thậm chí đến cả vụn bánh cũng không hề rơi xuống dù chỉ là một chút.
Nghênh Thần trợn tròn mắt, Lệ Khôn cũng có điểm ngượng nghịu.
“Anh ……”
“Tôi ……”
Hai người cùng lúc lên tiếng, ánh mắt giao nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Yên lặng vài giây, rồi cùng cười vang.
Ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng.
Hai người cùng cười đùa.
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
Guồng quay công việc trở lại như cũ.
Sau khi qua những ngày cuối tháng bận rộn, Nghênh Thần cuối cùng cũng có thời gian xả hơi.
Sau cuộc họp định kỳ vào thứ hai hàng tuần của lãnh đạo công ty, Hứa Vĩ Thành gọi Nghênh Thần và Đường Kỳ Sâm vào văn phòng.
“Xí nghiệp cung cấp nguyên liệu Đức Hâm ở Tứ Xuyên này, đến bây giờ vẫn chưa bàn bạc xong được với chúng ta, theo như tôi biết được, đã có ba nhà xí nghiệp khác đệ đơn cạnh tranh với bọn họ.”
Hứa Vĩ Thành đưa cho hai người bọn họ mỗi người một bảng số liệu báo cáo.
“Kiểm nghiệm kết quả của hàng mẫu lần trước mang về, chất lượng kim loại khu mỏ của bọn họ vô cùng tốt, là nguyên liệu chất lượng tốt điển hình.” Hứa Vĩ Thành nhìn vào quyển lịch đặt trên bàn, nói: “Trương tổng của Đức Hâm chiều nay sẽ đến đây làm việc, tôi đã sắp xếp, buổi tối mời ông ta ăn một bữa cơm. Kỳ Sâm, cậu và Nghênh Thần cùng nhau tiếp đãi ông ta đi.”
Nghênh Thần mới được điều về không lâu, vẫn chưa nắm rõ được mạng lưới quan hệ của công ty.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Đường Kỳ Sâm: “Vị Trương tổng này, tôi mới chỉ nói chuyện qua điện thoại vài lần, cũng không khác biệt lắm so với những chủ sở hữu khu mỏ mà chúng ta từng tiếp xúc.”
Nghênh Thần hiểu rõ, những người như vậy đều là sống dựa vào núi, dựa vào tài nguyên để làm giàu, làm việc đơn giản trực tiếp, không thích loanh quanh lòng vòng.
Đường Kỳ Sâm: “Không sao hết, trong bữa tiệc em phụ trách chiêu đãi, uống rượu xã giao cứ để cho tôi.”
Nghênh Thần cười cười, cũng chưa nói gì.
6 giờ tối, tại nhà hàng Lâm Lang.
Nghênh Thần phân phó phục vụ dọn đồ ăn, rượu ngon lên, mọi mặt vô cùng chu đáo. Vị Trương tổng này cũng là người đúng giờ, vậy nhưng lúc đến lại mang theo chút phiền toái.
Ông ta không chỉ mang người của công ty đến, mà còn dẫn theo vài người đàn ông. Lúc đó Nghênh Thần đang đi qua quầy lễ tân, để Đường Kỳ Sâm ở lại tiếp đón.
Trương tổng béo ục ịch, cười nói sang sảng: “Tôi tự tiện dẫn theo vài người bạn, thêm phiền toái cho Đường tổng rồi.”
Đường Kỳ Sâm bắt tay với ông ta, sảng khoái cười nói: “Đâu có đâu có, càng đông càng thêm vui.”
Người đàn ông được dẫn đến tuổi cũng còn khá trẻ, nhưng lời nói ứng xử cũng tỏ vẻ là người từng trải, cười nói: “Đường tổng, rất vui được gặp mặt, đã nghe danh từ lâu, quả nhiên là thanh niên tài tuấn.”
Đường Kỳ Sâm bắt tay anh ta: “Khách khí rồi.”
Trương tổng vui vẻ giới thiệu: “Cậu ta là Phó Đông, là đối tác lâu năm của tôi.”
Trong lúc bọn họ đang khách sáo nói chuyện, Nghênh Thần quay trở lại.
Cô đẩy cửa bước vào, gương mặt tươi cười xinh đẹp: “Xin chào Trương tổng.”
Phó Đông đang ngồi quay lưng về phía cửa đột nhiên xoay người lại.
Ánh mắt gặp nhau, trong lòng Nghênh Thần trầm xuống.
À, là kẻ thù cũ sao?
Thật là trùng hợp, hai người ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng đều đang nhớ lại vụ việc lần trước Nghênh Thần giúp đỡ Lâm Đức.
Khi đó Phó Đông bị vả mặt, cảm giác đó đến bây giờ hắn ta vẫn nhớ rõ.
Hôm nay hắn ta cũng coi như được xem là khách quý, lại có quan hệ tốt với Trương tổng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để giải hận.
Quả nhiên, khi rượu lên, hắn nắm lấy cơ hội, mời hết ly này tới ly khác. Vì lễ phép trên bàn tiệc, “khách” đã mời rượu, Nghênh Thần chắc chắn phải đáp ứng.
Nghênh Thần cũng chẳng phải quả hồng mềm, loại việc lấy việc công trả thù riêng hèn hạ này, cô nhìn một cái là nhận ra ngay, nhất quyết không chịu thua kém Phó Đông.
Để khiến hắn lúng túng, khi đối phương nâng ly rượu, cô đều chỉ nhàn nhạt cười nhìn hắn ta, không có bất kỳ phản ứng nào.
Không khí có chút kỳ dị.
Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng cười nói: “Tôi phải long trọng giới thiệu một chút vị trưởng phòng này của tôi, hai tuần trước còn từng lên TV.”
Trương tổng hứng thú hỏi: “Sao vậy?”
“Thấy việc bất bình mà chẳng tha, cứu được một bạn nhỏ.”
“Thật không tồi! Người tốt làm chuyện tốt.”
“Ha ha, Hứa chủ tịch của chúng tôi còn ký lệnh khen thưởng, tiểu Nghênh cũng phải xin nghỉ ở nhà dưỡng thương mấy ngày.”
“Ồ? Bị thương sao?”
Đường Kỳ Sâm nói: “Đúng vậy, bị trúng một dao của kẻ bắt cóc, mấy ngày hôm trước còn phải đi bệnh viện kiểm tra, miệng vết thương còn chưa khép lại hoàn toàn, phải vậy không Nghênh Thần?”
Trương tổng lập tức nói: “Vậy tốt nhất không nên uống rượu nữa.”
Chỉ chờ những lời này, Đường Kỳ Sâm liền nâng chén rượu, gật đầu thân thiện với Phó Đông: “Xin lỗi Phó tổng, xem ra ly rượu này chỉ có thể để tôi uống thay.”
Phó Đông ngượng ngùng cười, rời phương hướng, cụng ly với Đường Kỳ Sâm.
Cả buổi tối, Đường Kỳ Sâm luôn cố ý vô tình bảo hộ Nghênh Thần. Đều là người thông minh, Phó Đông cũng không trở mặt tìm Nghênh Thần gây phiền toái trước mặt mọi người.
Cơm tối cứ như vậy bình yên kết thúc.
Đưa Trương tổng trở về khách sạn, kết thúc cuộc xã giao.
Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cổ, “Cuối cùng cũng kết thúc.”
Nghênh Thần đưa chai nước cho anh, “Cảm ơn anh đã giúp tôi, để tôi đưa anh về.”
Đường Kỳ Sâm đã uống rượu nên không thể lái xe, anh hỏi: “Em với vị Phó Đông kia từng có xích mích?”
Nghênh Thần cười cười, không có ý định kể với anh.
Sau khi đưa Đường Kỳ Sâm về chung cư, Nghênh Thần cũng quay về.
Buổi đêm trong thành phố, cái khô nóng của ngày mùa hè đã biến mất, hôm nay phía nam có một cơn bão, nhờ vậy mà Hạnh Thành cũng được hưởng một chút không khí đầu thu mát mẻ.
Đúng lúc này radio phát một bài hát tiếng Anh kinh điển, Nghênh Thần duỗi tay phải ra định điều chỉnh âm lượng.
Cô giảm tốc độ, mắt liếc nhanh về phía màn hình trên xe.
Nhưng đột nhiên
“Ầm!” Một tiếng vang lên, cùng với tâm thanh chói tai này, cả người Nghênh Thần bị văng về phía trước, lực đạo vô cùng lớn, dây an toàn cũng bị kéo dãn hết cỡ.
Nghênh Thần bị va vào đồng hồ đo tốc độ, đầu dường như muốn nứt ra, bên tai vang lên những tiếng ong ong.
Đầu óc trống rỗng phải tới hơn mười giây, sau đó Nghênh Thần mới lấy lại được ý thức, cô nhận ra,
Xe bị theo đuôi.
Đau đớn kịch liệt từ trán bắt đầu lan ra, Nghênh Thần vô cùng hoảng hốt sợ hãi, cô run rẩy với lấy di động từ trong túi xách. Khi thần kinh con người rơi vào trạng thái căng thẳng đến tận cùng, thường sẽ theo bản năng cầu xin giúp đỡ từ người mà họ ỷ lại nhất.
“Tút ——”
“Tút ——”
Sau mấy tiếng tút dài, thanh âm đàn ông trầm thấp vang lên.
Giọng nói Nghênh Thần yếu ớt: “Anh, anh đừng cúp máy.”
Đầu dây bên kia chỉ truyền lại tiếng hô hấp.
Nghênh Thần: “…… Em bị tai nạn.”
Có người qua đường tốt bụng báo cảnh sát, đèn xe từ chiếc Audi bên lề đường vẫn tiếp tục nhấp nháy. Nghênh Thần được người khác đỡ ra, lót một tờ báo, cứ như vậy ngồi dưới đất.
Cảnh sát giao thông vừa đến, đang hỏi Nghênh Thần tình huống xảy ra tai nạn.
“Xin cô cho biết tên họ cùng tuổi tác?”
“Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã lái xe được bao lâu?”
“Xin cô xuất trình chứng minh thư cùng bằng lái xe.”
Đầu Nghênh Thần đang rất đau, đã cố hết sức để trả lời mấy vấn đề vừa rồi, hiện tại cô thực sự không còn sức lực để lấy giấy tờ.
“Để tôi lấy.” Một giọng nam vang lên.
Cảnh sát giao thông quay đầu lại, kinh ngạc: “Vị đồng chí này?”
Hơi thở Lệ Khôn hơi hỗn loạn, hất đầu về phía Nghênh Thần, nói: “Tôi là bạn của cô ấy.”
Cảnh sát giao thông: “Ồ, vậy được, tôi nói cho anh tình hình một chút, chiếc Audi bị theo đuôi, lái xe gây tai nạn đã chạy trốn, chúng tôi đã báo lên yêu cầu lấy CCTV theo dõi. Còn có, bạn của anh có vẻ như đã bị thương, tốt nhất nên đưa cô ấy đi kiểm tra một chút.”
Lệ Khôn: “Được.”
Anh đi đến bên cạnh Nghênh Thần, ngồi xổm xuống, tầm mắt song song với cô.
Nghênh Thần ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy đáng thương nhìn anh.
Lệ Khôn cũng không né tránh, trầm giọng hỏi: “Bằng lái xe để ở đâu? Tôi giúp em lấy.”
“Ở hộp đựng đồ bên trái.”
Lệ Khôn liếc nhìn chiếc trán sưng đỏ của cô, sau đó yên lặng đứng dậy.
Sau khi xử lý xong xuôi thủ tục với cảnh sát giao thông, Lệ Không quay ra hỏi Nghênh Thần: “Đi được không?”
Nghênh Thần gật gật đầu, thử đứng dậy, mới đứng được một nửa, choáng váng xộc thẳng lên đầu, tay cô vô thức hướng sang bên cạnh nắm lấy.
“Cẩn thận.” Lệ Khôn duỗi tay đỡ lấy cô, sợ cô lại ngã, lại nâng cả tay còn lại của cô.
Nghênh Thần dường như bị anh nửa ôm trong lồng ngực.
“Ngồi xe tôi đi bệnh viện, xe của em tạm thời cứ để ở đây, tôi sẽ nhờ bạn đến đây chờ người của công ty bảo hiểm tới.
Nghênh Thần dựa toàn bộ thân mình lên người Lệ Khôn, cô chợt hỏi: “Anh vừa mới tắm sao?”
Lệ Khôn: “Ừ.” Sau đó cúi đầu liếc cô một cái, “Tỉnh táo như vậy? Xem ra không có vấn đề gì.”
Nghênh Thần nhanh chóng nhắm mắt, càng dính chặt vào người anh: “Đau đầu quá, phải làm sao bây giờ, mắt cũng bắt đầu đau rồi.”
Lệ Khôn không nói gì, một lúc sau mới thấp giọng: “Thành thật một chút.”
Nghênh Thần lập tức nghiêng đầu, dựa vào lồng ngực anh, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Đi tới bệnh viện gần nhất chụp siêu âm, bác sĩ xem xong nói không có vấn đề gì.
Nghênh Thần nghe vậy nóng nảy: “Bác sĩ lại xem lại một chút, không bị chấn động não sao?”
Bác sĩ: “Không có.”
Nghênh Thần: “Thế còn thần kinh? Ít nhất cũng phải bị thương mấy sợi dây thần kinh chứ?”
Bác sĩ: “Yên tâm, không có.”
Nghênh Thần: “Vậy, vậy chắc là sẽ bị xuất huyết não chứ?”
Bác sĩ: “Tôi kê cho cô hai liều thuốc giảm sưng, sáng tối bôi một lần, sau ba bốn ngày thì sẽ không việc gì.”
Lệ Khôn đứng ở sau lưng Nghênh Thần, rũ mắt nhìn cô, khóe miệng khe khẽ cong lên.
Không thực hiện được ý đồ của mình, hai chữ mất mát đều hiện rõ trên mặt Nghênh Thần.
Ra khỏi bệnh viện, gió đêm lùa từng cơn, Nghênh Thần ủ rũ, không hy vọng Lệ Khôn sẽ liếc nhìn cô một chút, cầm theo một túi thuốc, vô cùng buồn bã đáng thương đi về phía lề đường cái.
Lệ Khôn cúi đầu, rút thuốc lá ra.
Bóng dáng Nghênh Thần dừng lại.
Anh cầm một điếu thuốc ngậm trong miệng, tay trái cầm bật lửa.
Nghênh Thần đứng đó, nhìn trái nhìn phải, tìm xem có chiếc xe taxi nào không.
Thấy một chiếc, Nghênh Thần dùng sức vẫy tay —— “Này”, chiếc xe cứ vậy mà phóng đi.
Lệ Khôn đánh lửa, lần thứ nhất không cháy.
Gió nổi lên, thổi cho đầu tóc Nghênh Thần bay loạn xạ, từng đợt từng đợt che mặt.
Thảm quá, thực sự là quá thảm rồi.
Cái trán sưng vù, sắc môi trắng bệch, thân gái một thân một mình lại còn phải tự về nhà.
Ánh mắt Lệ Khôn liếc lên, lại thu hồi tầm mắt, lại liếc lên, lại thu hồi.
Cuối cùng anh bực bội rút điếu thuốc ra, lên tiếng:
“Đừng gọi xe nữa.”
Nghênh Thần đột nhiên xoay người, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như sao.
Lệ Khôn rời mắt, chỉ hận lúc đi ra khỏi cửa không mang theo kính râm. Anh cứng ngắc duy trì bộ dạng lãnh khốc, sau đó khàn khàn nói ra ba tiếng:
“Tôi đưa về.”
Vạn Khoa cách nơi này nửa giờ lái xe, một đường này hai người trên xe không nói gì.
Tới cổng tiểu khu, Lệ Khôn nhanh chóng ấn mở khóa, âm thanh “Cùm cụp” giòn vang, ý bảo Nghênh Thần mau mau xuống xe.
Nghênh Thần ai một tiếng, “Cảm ơn anh.” Sau đó lại ai một tiếng, lầu bà lầu bầu: “Đầu choáng váng quá.” Cô còn xoa xoa đôi mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Sao lại thế này nhỉ.”
Lệ Khôn làm như không thấy, ánh đèn bên trong xe làm nổi bật lên đường nét khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc của anh.
Nghênh Thần đẩy cửa xe, chân vừa dẫm xuống, liền kêu lên một tiếng thống khổ “A”.
Lệ Khôn không kịp suy nghĩ đã đẩy cửa xe ra vòng sang, “Bị ngã sao?”
Nghênh Thần xoa xoa mông, nhìn anh chớp chớp mắt.
“Ưm ……”
Lệ Khôn duỗi tay kéo cô đứng lên, “Ưm cái rắm!” Hằm răng anh nghiến chặt: “Bám lấy tôi! …… Đưa em đi lên.”
Đi xuyên qua hoa viên của tiểu khu, qua một con đường nhỏ rải sỏi, đến thang máy ở tòa nhà mười sáu tầng, suốt một đường này, Nghênh Thần chính là một “người vô lực”, toàn bộ thân mình đều vô cùng quang minh chính đại dựa vào Lệ Khôn.
Thậm chí lúc mở cửa, cũng “yếu ớt” nói với anh: “Mật mã là 198804, anh giúp em ấn số được không.”
Lúc này Lệ Khôn ngây ngốc.
Mấy số này, chẳng phải là tháng năm sinh của anh sao?!
Thật là con mẹ nhà nó!
Từ bé Nghênh Thần đã là quỷ nhỏ phiền phức, đêm nay cô triệt để đem danh hiệu này phát huy tới cực điểm.
Lệ Khôn đỡ cô ngồi trên sô pha, không nói một câu cứ thế định rời đi.
Nghênh Thần ngồi đó, hai tay ôm đầu kêu: “Đau quá đi.”
Lệ Khôn bước được vài bước, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn cô.
Anh vừa quay đầu, hai tay Nghênh Thần dùng sức, làm một khuôn mặt kỳ quái, còn kêu hai tiếng ụt ịt như heo kêu.
Mặt mũi Lệ Khôn không chút biến hóa nào, nhưng sắc mặt rõ ràng cho thấy anh đang nhịn cười.
Nghênh Thần lắc lắc đầu, tựa như làm nũng: “Buổi tối em đi tiếp khách, toàn phải quan tâm tiếp đãi bọn họ, còn chưa ăn một chút gì.”
Lệ Khôn lập tức xùy cười, khinh thường ghét bỏ, nghĩ thầm: Khổ nhục kế? Cửa cũng không có đâu.
Một giây.
Hai giây.
Năm giây.
Lệ Khôn chậm rãi lấy chìa khóa xe ra, bạnh cằm hỏi:
“Ăn cái gì?”
Nghênh Thần ngồi quỳ trên sô pha, lập tức phấn khởi: “Bánh mì.”
Lệ Khôn cất bước, liền nghe thấy giọng nói nũng nịu như tiếng mèo kêu: “Trong nhà có lò nướng đó.”
“……”
———
“Đây là bột mì, đây là bột nở, sữa bò ở ngăn tủ bên tay phải.”
Lệ Khôn khom lưng lấy ra một hộp, nhìn hạn sử dụng, rồi mới vặn nắp.
Toàn bộ quá trình anh vô cùng lạnh nhạt, thoạt nhìn có thể thấy tâm tình vô cùng kém.
Đánh trứng, nhào bột, thêm đủ loại gia vị, động tác không thể nói là nhẹ nhàng được.
Lệ Khôn cảm thấy bản thân nhất định phát điên rồi nên mới ở đây làm bánh mì cho cô. Bây giờ muốn đi cũng không còn kịp rồi, càng nghĩ càng tức giận. Càng giận, càng cho thêm nhiều bột mì.
Bỗng nhiên, bên hông mềm nhũn.
Nghênh Thần ở phía sau, đôi tay vòng qua eo anh, một giây lập tức buông ra.
Lệ Khôn chỉ cảm thấy sau lưng dường như đang có cái gì bị lôi kéo, cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc tạp dề màu xanh.
Nghênh Thần: “Đeo vào đi, đừng để quần áo bị bẩn.”
Lệ Khôn: “À, bây giờ đầu không đau, không choáng váng nữa sao?”
Nghênh Thần: “Ừm, anh ở đây, em thế nào cũng không đau?”
Trong lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung, Nghênh Thần lặng yên không tiếng động rời khỏi phòng bếp.
Đi ra phòng khách , cô bỗng dưng quay đầu lại, cửa của phòng bếp như một chiếc khung ảnh, bên trong ánh đèn sáng ngời. Người đàn ông bên trong cúi đầu nhào bột, động tác không mấy thuần thục, cũng không mấy nguyện ý.
Nhưng một màn này, nếu như bỏ qua hết thảy những ân ân oán oán của thời gian qua
——
Tình yêu của cô, mối tình đầu của cô, gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.
Nghênh Thần chợt nghẹn ngào.
Tiếng Lệ Khôn từ phòng bếp vọng ra: “Muối để đâu?”
Nghênh Thần hoàn hồn, “Ở bên tay trái của anh.” Nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Em thích ăn ngọt.”
Lệ Khôn lại tiếp tục thêm vào hai thìa lớn bột mì, nói: “Thích thì ăn không thì thôi.”
Lại còn so đo với ai không biết, Nghênh Thần nghĩ thầm: “Thật là gắt gỏng.”
Vì thế cô liền đặt cho anh một cái biệt danh: “……Khôn gắt gỏng.”
Lệ Khôn: “……”
Nghênh Thần chủ động nói chuyện phiếm: “Trước kia, không phải anh vẫn thường xuyên làm mấy thứ này sao? Tại sao bây giờ.”
Lệ Khôn cắt ngang, “Đó là trước kia.”
Nghênh Thần không nói được gì, cô nhất quyết không chịu thua tiếp tục: “Đói bụng thì ăn cái gì cũng ngon.”
Lệ Khôn hừ cười: “Đói bụng ăn quàng, lạnh không chọn áo.”
Nghênh Thần bỗng đột nhiên tiến tới trước mặt anh, rất gần, ánh mắt vô tội: “Hửh? Anh muốn cởi áo cho em mặc không?”
Cánh tay Lệ Khôn cứng đờ, dường như để phát tiết, lại cho thêm hai thìa lớn bột mì nữa.
Nghênh Thần không tiếp tục trêu chọc anh nữa, sợ anh đem phòng bếp cho nổ tung, vì thế đi ra ngoài xem TV.
Tiếng nồi niêu từ phòng bếp thỉnh thoảng lại phát ra, Nghênh Thần tự bôi thuốc lên vết thương trên trán xong, Lệ Khôn cũng bưng bánh mì đi ra. Anh đặt đĩa bánh lên bàn, động tác vô cùng thô bạo.
Nghênh Thần đi tới nhìn, “Cái này ……”
Lệ Khôn mím chặt môi, chậm rãi quay đầu đi, vô cùng trấn định nói: “Đừng ăn, tôi đi ra tiệm bánh mua cho em.”
Nghênh Thần vội vàng đáp lại: “Không sao hết, tuy rằng nhìn không đẹp, nhưng có thể ăn là được.”
Cô nhanh chóng cầm lấy một chiếc đưa lên miệng cắn, nhưng một miếng này —— “Ai da.”
Nghênh Thần nhíu mày, xoa răng, buồn bực nhìn anh.
Khóe miệng Lệ Khôn hơi mím, tự mình cầm lấy một chiếc bánh mì ước lượng trên tay, sau đó lấy ra một quả hạch đào từ đống đồ ăn vặt trên bàn, dùng hành động để cho cô biết lý do.
Lệ Khôn giơ bánh mì lên rồi hung hăng nện xuống.
“Phanh” một thanh âm trầm đục.
Hạch đào nát, bánh mì thì vẫn còn nguyên vẹn không hề sứt mẻ, thậm chí đến cả vụn bánh cũng không hề rơi xuống dù chỉ là một chút.
Nghênh Thần trợn tròn mắt, Lệ Khôn cũng có điểm ngượng nghịu.
“Anh ……”
“Tôi ……”
Hai người cùng lúc lên tiếng, ánh mắt giao nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Yên lặng vài giây, rồi cùng cười vang.
Ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng.
Hai người cùng cười đùa.