Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Tôi yêu anh
Minh Thư buồn bã đi đến một quán bar lớn nhất, sầm uất nhất của thành phố M mà uống rượu, uống rượu quên sầu.
Cô uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, rồi hết chai này đến chai khác. Rượu uống vào nóng rực, đầu vị chua chua ngọt ngọt để lại hậu vị đắng chát mà nuốt xuống bụng.
Cô khóc, khóc cho tình yêu đơn phương của bản thân, hôm nay thấy Phạm Hoàng cùng cô gái kia thân thiết đi cùng nhau bước vào trong căn hộ của anh, cô chỉ có thể gượng gạo chào một tiếng rồi bước nhanh vào nhà mà thôi.
Bây giờ cô ngồi đây uống rượu cũng đã rất lâu, số vỏ chai rượu cũng có thể xếp thành núi được rồi.
Cô cứ uống mãi, uống mãi, hết chai này lại gọi chai khác, cô uống từ lúc quán bar mới mở đến lúc quán bar gần đóng cửa rồi mà cô vẫn cứ uống.
Nhân viên pha chế thấy cô gái uống rất nhiều rượu, chắc lại vì tình, cô gái này uống cũng đã nhiều, nhiều đến nỗi quên cả trời đất trăng sao rồi mà vẫn cứ uống. Thấy vậy anh tốt bụng pha cho cô một li nước uống giải rượu nhưng cũng bị cô đẩy sang một bên và uống rượu tiếp, người nhân viên pha chế cũng chỉ biết thở dài rồi lắc đầu đầy ngao ngán.
Một lúc sau, khi khách trong quán bar đã về hết, quán cũng đóng cửa, cô cứ mãi ngồi đó.
Một nhân viên đến nói với cô:
"Kính chào quý khách, quán bar của chúng tôi đã đến giờ đóng cửa, hẹn quý khách vào một dịp khác."
Nhưng cô chẳng quan tâm mà tiếp tục uống nốt li rượu trong tay, đưa điện thoại lên nói với người nhân viên bằng chất giọng say xỉn:
"Thanh toán."
Người nhân viên cầm điện thoại của cô đi đến quầy thanh toán, thanh toán xong quay lại thì cô đã gục trên bàn, không biết làm thế nào thì người nhân viên chợt nhớ máy điện thoại của cô vẫn còn mở, thật may mắn.
Người nhân viên nhanh chóng vào danh bạ, bấm vào cái tên đứng đầu trong danh bạ, được đặc biệt đặt ở vị trí đầu là "Phạm Hoàng" mà gọi.
Lúc này đã là hai giờ sáng, Phạm Hoàng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cứ nghĩ giờ này chắc chỉ có sếp gọi, nhưng khi nhìn kĩ cái tên bên trên, anh lại chẳng ngờ là Minh Thư gọi.
Phạm Hoàng bắt máy nghe ngay.
"Alo."
Anh nói, đầu dây bên kia truyền đến một chất giọng nam khá ấm:
[Cho hỏi anh có phải người quen của chủ nhân chiếc điện thoại này không ạ?]
"Phải, cô ấy xảy ra chuyện gì sao?" Phạm Hoàng sốt sắng mà trả lời ngay.
[Thưa anh, cô ấy đang ở quán bar Moonline, hiện tại cô ấy đã uống rất nhiều rượu và không còn khả năng tự về, rất mong anh đến đón cô ấy về.] người nhân viên nói.
"Được." Phạm Hoàng nói rồi cúp máy, gấp gáp thay một bộ đồ thoải mái, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, lấy xe đi với tốc độ nhanh nhất đến quán bar Moonline.
Mười phút sau, anh xuất hiện và bước vào quán bar, ngay lập tức, thân hình một cô gái xinh xắn đang gục trên quầy bar đập vào mắt anh, người nhân viên thấy anh thì đoán chắc rằng đây là người quen của cô gái kia đến đón cô về.
Phạm Hoàng nhanh chóng bước đến bên Minh Thư, cảm ơn người nhân viên, rút ra một chút tiền cảm ơn đưa cho người nhân viên rồi bế cô lên, cầm theo chiếc túi xách và chiếc điện thoại sải bước ra khỏi cánh cửa quán bar, đặt cô lên xe đưa cô về chung cư.
Về đến căn hộ của cô, anh lục trong túi xách của cô lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa bước vào nhà.
Bước vào đến nhà, bế cô vào trong phòng cô, đặt cô gái nằm nhẹ nhàng xuống giường đắp chăn cho cô, anh đang định bước đi thì đột nhiên Minh Thư nắm lấy tay anh nói, giọng vẫn còn pha với cơn say:
"Phạm Hoàng, là anh sao?"
Còn cô khi được Phạm Hoàng đặt xuống giường thì mơ màng tỉnh được một chút, nhìn thấy anh đang ân cần đắp chăn cho mình, cô nghĩ đây là mơ, lúc anh bước đi, cô mạnh dạn dữ anh lại, cô nghĩ, dù sao thì đây cũng là mơ, cô hãy mạnh mẽ thổ lộ lòng mình một lần thử xem, dù có bị từ chối thì đây cũng chỉ là mơ mà thôi, tỉnh dậy cũng chẳng ai biết cả.
"Anh có thể ở lại đây với tôi được không? Tôi...tôi rất cô đơn."
"Minh Thư, cô say rồi, bỏ tôi ra, tôi đi lấy cho cô cốc nước."
Minh Thư nghe vậy thì ngồi choàng dậy ôm lấy eo anh.
"Không chịu, anh ở đây với tôi, không cho anh đi đâu cả." cô nói như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Thư Thư à." Phạm Hoàng nói, trong lời nói tràn đầy sự yêu thương.
Minh Thư đánh bạo, đứng dậy trên giường, ôm lấy cổ Phạm Hoàng mà kéo nằm xuống giường, Phạm Hoàng bị cô kéo bất ngờ theo quán tính ngã xuống đè lên người cô.
Ở khoảng cách gần như vây, Phạm Hoàng chợt nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống trước mặt Minh Thư, cô thích thú mà sờ vào yết hầu của anh. Hành động này của cô khiến Phạm Hoàng lúng túng, có chút mất bình tĩnh.
"Thư Thư à, cô say rồi." Phạm Hoàng vội nói.
"Không, tôi không hề say, bây giờ là lúc tôi tỉnh táo nhất, Phạm Hoàng, tôi nói cho anh biết, TÔI YÊU ANH, anh có nghe rõ không? Tôi yêu anh, rất rất yêu anh, thấy anh vui vẻ đi bên người khác, anh có biết tôi đau lòng lắm không hả." cô nói lớn.
Cô uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, rồi hết chai này đến chai khác. Rượu uống vào nóng rực, đầu vị chua chua ngọt ngọt để lại hậu vị đắng chát mà nuốt xuống bụng.
Cô khóc, khóc cho tình yêu đơn phương của bản thân, hôm nay thấy Phạm Hoàng cùng cô gái kia thân thiết đi cùng nhau bước vào trong căn hộ của anh, cô chỉ có thể gượng gạo chào một tiếng rồi bước nhanh vào nhà mà thôi.
Bây giờ cô ngồi đây uống rượu cũng đã rất lâu, số vỏ chai rượu cũng có thể xếp thành núi được rồi.
Cô cứ uống mãi, uống mãi, hết chai này lại gọi chai khác, cô uống từ lúc quán bar mới mở đến lúc quán bar gần đóng cửa rồi mà cô vẫn cứ uống.
Nhân viên pha chế thấy cô gái uống rất nhiều rượu, chắc lại vì tình, cô gái này uống cũng đã nhiều, nhiều đến nỗi quên cả trời đất trăng sao rồi mà vẫn cứ uống. Thấy vậy anh tốt bụng pha cho cô một li nước uống giải rượu nhưng cũng bị cô đẩy sang một bên và uống rượu tiếp, người nhân viên pha chế cũng chỉ biết thở dài rồi lắc đầu đầy ngao ngán.
Một lúc sau, khi khách trong quán bar đã về hết, quán cũng đóng cửa, cô cứ mãi ngồi đó.
Một nhân viên đến nói với cô:
"Kính chào quý khách, quán bar của chúng tôi đã đến giờ đóng cửa, hẹn quý khách vào một dịp khác."
Nhưng cô chẳng quan tâm mà tiếp tục uống nốt li rượu trong tay, đưa điện thoại lên nói với người nhân viên bằng chất giọng say xỉn:
"Thanh toán."
Người nhân viên cầm điện thoại của cô đi đến quầy thanh toán, thanh toán xong quay lại thì cô đã gục trên bàn, không biết làm thế nào thì người nhân viên chợt nhớ máy điện thoại của cô vẫn còn mở, thật may mắn.
Người nhân viên nhanh chóng vào danh bạ, bấm vào cái tên đứng đầu trong danh bạ, được đặc biệt đặt ở vị trí đầu là "Phạm Hoàng" mà gọi.
Lúc này đã là hai giờ sáng, Phạm Hoàng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cứ nghĩ giờ này chắc chỉ có sếp gọi, nhưng khi nhìn kĩ cái tên bên trên, anh lại chẳng ngờ là Minh Thư gọi.
Phạm Hoàng bắt máy nghe ngay.
"Alo."
Anh nói, đầu dây bên kia truyền đến một chất giọng nam khá ấm:
[Cho hỏi anh có phải người quen của chủ nhân chiếc điện thoại này không ạ?]
"Phải, cô ấy xảy ra chuyện gì sao?" Phạm Hoàng sốt sắng mà trả lời ngay.
[Thưa anh, cô ấy đang ở quán bar Moonline, hiện tại cô ấy đã uống rất nhiều rượu và không còn khả năng tự về, rất mong anh đến đón cô ấy về.] người nhân viên nói.
"Được." Phạm Hoàng nói rồi cúp máy, gấp gáp thay một bộ đồ thoải mái, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, lấy xe đi với tốc độ nhanh nhất đến quán bar Moonline.
Mười phút sau, anh xuất hiện và bước vào quán bar, ngay lập tức, thân hình một cô gái xinh xắn đang gục trên quầy bar đập vào mắt anh, người nhân viên thấy anh thì đoán chắc rằng đây là người quen của cô gái kia đến đón cô về.
Phạm Hoàng nhanh chóng bước đến bên Minh Thư, cảm ơn người nhân viên, rút ra một chút tiền cảm ơn đưa cho người nhân viên rồi bế cô lên, cầm theo chiếc túi xách và chiếc điện thoại sải bước ra khỏi cánh cửa quán bar, đặt cô lên xe đưa cô về chung cư.
Về đến căn hộ của cô, anh lục trong túi xách của cô lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa bước vào nhà.
Bước vào đến nhà, bế cô vào trong phòng cô, đặt cô gái nằm nhẹ nhàng xuống giường đắp chăn cho cô, anh đang định bước đi thì đột nhiên Minh Thư nắm lấy tay anh nói, giọng vẫn còn pha với cơn say:
"Phạm Hoàng, là anh sao?"
Còn cô khi được Phạm Hoàng đặt xuống giường thì mơ màng tỉnh được một chút, nhìn thấy anh đang ân cần đắp chăn cho mình, cô nghĩ đây là mơ, lúc anh bước đi, cô mạnh dạn dữ anh lại, cô nghĩ, dù sao thì đây cũng là mơ, cô hãy mạnh mẽ thổ lộ lòng mình một lần thử xem, dù có bị từ chối thì đây cũng chỉ là mơ mà thôi, tỉnh dậy cũng chẳng ai biết cả.
"Anh có thể ở lại đây với tôi được không? Tôi...tôi rất cô đơn."
"Minh Thư, cô say rồi, bỏ tôi ra, tôi đi lấy cho cô cốc nước."
Minh Thư nghe vậy thì ngồi choàng dậy ôm lấy eo anh.
"Không chịu, anh ở đây với tôi, không cho anh đi đâu cả." cô nói như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Thư Thư à." Phạm Hoàng nói, trong lời nói tràn đầy sự yêu thương.
Minh Thư đánh bạo, đứng dậy trên giường, ôm lấy cổ Phạm Hoàng mà kéo nằm xuống giường, Phạm Hoàng bị cô kéo bất ngờ theo quán tính ngã xuống đè lên người cô.
Ở khoảng cách gần như vây, Phạm Hoàng chợt nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống trước mặt Minh Thư, cô thích thú mà sờ vào yết hầu của anh. Hành động này của cô khiến Phạm Hoàng lúng túng, có chút mất bình tĩnh.
"Thư Thư à, cô say rồi." Phạm Hoàng vội nói.
"Không, tôi không hề say, bây giờ là lúc tôi tỉnh táo nhất, Phạm Hoàng, tôi nói cho anh biết, TÔI YÊU ANH, anh có nghe rõ không? Tôi yêu anh, rất rất yêu anh, thấy anh vui vẻ đi bên người khác, anh có biết tôi đau lòng lắm không hả." cô nói lớn.