Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Lấy đồ CỦA TÔI MÀ THAY
Trong một góc tối nhỏ hẹp ẩm ướt của thành phố M, một cô gái nhỏ đang bị ba thanh niên to lớn, thô tục ép vào góc tường.
Cô gái nhỏ sợ hãi lùi về sau, càng lùi ba tên kia càng sấn tới cười một cách dâm tà.
"Các người... các người muốn làm gì tôi." cô gái run sợ nói lắp bắp.
"Hahaha, làm gì sao, em gái à, em nghĩ bọn anh có thể làm gì em." một tên trong số ba tên đàn ông kia lên tiếng.
Cô gái vẫn tiếp tục sợ hãi lùi về phía sau. Lùi dần, lùi dần cuối cùng lưng cô gái cũng chạm vào tường. Tâm trí hỗn loạn, sự sợ hãi đang ở trên đỉnh cao nghìn kilômét, cô gái bật khóc nức nở, những giọt nước mắt như những viên ngọc châu lăn dài trên gò má của người thiếu nữ rồi trượt ra khỏi gương mặt rơi xuống dưới đất.
Ba tên kia thấy cô gái nhỏ khóc thì càng thích thú hơn mà tiến lại gần, chúng bắt đầu sờ soạng cô gái.
Tay chân của cô gái nhỏ bị chúng giữ chặt, cô cố phản kháng nhưng sức của một cô gái làm sao mà đấu lại được sức của ba tên cao to, thô thiển.
Một tên đưa tay mơn trớn vào vòng một căng đầy của cô rồi dùng lực thật mạnh xé rách chiếc áo phông cô đang mặc trên người. Cô gái hét lớn.
Tiếng hét này thu hút sự chú ý của Văn Long đang đi dạo ngoài đường gần chỗ ngõ nhỏ tối tăm kia. Chất giọng này sao lại quen tai đến thế, Văn Long nảy ra một cái tên trong đầu, trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành, hắn bắt đầu lo lắng vội vàng tiến nhanh vào trong ngõ.
Vào đến nơi, bên trong đây không gian tối tăm, nhá nhem. Chỉ có một ánh đèn cũ mờ mờ ảo ảo nhưng cũng đủ để cho hắn thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Một cô gái đang bị ba tên côn đồ sờ soạng, quần áo trên người cô gái kia xộc xệch, tóc tai rũ rượi, gương mặt ướt nhẹp vì nước mắt.
Tiến lại gần hơn chút nữa, gương mặt cô gái nhỏ dần dần lộ ra, trong phút chốc, Văn Long đã thực sự tức giận mà tiến đến đánh cho ba tên kia không ra hồn người.
Một tên bị hắn đánh cho gãy hai chân hai tay, một tên thì máu me be bét không rõ sống chết, còn một tên, tên này chính là tên đã xé áo cô gái nhỏ bị Văn Long đánh chết ngay tại chỗ.
Cô gái nhỏ kia không ai khác chính là Minh Châu, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, cô bị dọa cho một trận đến nỗ ngất ngay tại chỗ, ngã nhào xuống đất.
Văn Long bước đến dần Minh Châu, cởi chiếc sơ mi khoác ngoài ra quấn quanh người cô gái, bế cô lên bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Mọi hôm sẽ có thuộc hạ đi theo hắn nhưng hôm nay hắn lại không cho bất kì một ai đi theo mình. Sau khi ra đến ngoài ngõ, hắn rút điện thoại gọi thuộc hạ đến, chưa đầy năm phút sau, hai chiếc ô tô hạng sang đã đỗ trước mặt hắn, Văn Long bế cô ngồi lên xe không quên dặn dò thuộc hạ:
"Xử lí đi."
"Vâng!" một tên thuộc hạ lên tiếng trả lời hắn.
Một chiếc xe đánh lái đi, còn một chiếc xe ở lại xử lí ba tên kia.
Lần này Văn Long không về căn nhà không hẳn là nghèo mà không quá giàu kia nữa, lần này chiếc xe đưa hắn về một căn biệt thự rộng lớn, lộng lẫy, xa hoa.
Đây là biệt thự riêng của hắn, còn căn nhà kia chỉ là một trong những địa điểm mà người của hắn ngụy trang mà thôi.
Xem ra, độ giàu có của Văn Long cũng thuộc hạng khủng, kể ra thì bang Bạch Long do hắn đứng đầu là bang nổi tiếng về buôn bán vũ khí trong thế giới ngầm, một ngày bán được cả trăm, có khi cả nghìn lô vũ khí, hắn giàu cũng là điều hợp lí.
Bước vào trong biệt thự, người làm thấy hắn trở về trên tay còn bế theo một cô gái nhỏ thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng chẳng ai dám ho he gì mà chuyên tâm vào làm việc của mình. Vì hắn không thích người nhiều chuyện, nhiều lời, chỉ cần nói ra một câu không đúng, có khi mất mạng như chơi.
Mà căn biệt thự của hắn rộng lớn là thế nhưng cũng chỉ có năm người làm, một người làm trong phòng bếp, ba người dọn dẹp và một vị quản gia đã cứng tuổi.
Sau khi Văn Long bế Minh Châu vào một căn phòng, căn phòng này màu chủ đạo là hai màu đen trắng đối lập, đồ đạc ít nhưng đầy đủ và khá tiện nghi, đây là căn phòng của hắn.
Hắn đặt tiểu Châu nằm lên giường, trên gương mặt cô gái bé nhỏ vẫn còn vương một giọt nước mắt, chắc cô gái này sợ lắm, hắn sót xa ở trong lòng, đưa tay mà lau đi giọt nước mắt kia.
Hắn gọi một nữ người làm lên thay đồ cho cô.
"Ông chủ, không có đồ để thay cho cô ấy." nữ người làm kia nói.
"Lấy đồ của tôi mà thay." Văn Long nhàn nhạt nói.
"Vâng." nữ người làm trả lời hắn.
Giao việc xong cho nữ người làm, Văn Long đi tắm, gột rửa hết mùi máu tanh trên cơ thể. Bên ngoài nữ người làm loay hoay tìm đồ cho tiểu Châu mặc, nhưng khổ nỗi, đồ của Văn Long không áo sơ mi trắng, quần tây thì cũng chỉ có áo sơ mi đen và đồ ngủ.
Hắn to cao nên quần áo rất rộng, nữ người làm chọn một bộ đồ ngủ mới mặc cho tiểu Châu, mặc xong nữ người làm còn cẩn thận xắn tay quần và tay áo của bộ đồ ngủ kia cho bớt luộm thuộm.
Sau khi làm xong công việc được giao, nữ người làm nhanh chóng bước ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ phía phòng tắm vọng ra.
Cô gái nhỏ sợ hãi lùi về sau, càng lùi ba tên kia càng sấn tới cười một cách dâm tà.
"Các người... các người muốn làm gì tôi." cô gái run sợ nói lắp bắp.
"Hahaha, làm gì sao, em gái à, em nghĩ bọn anh có thể làm gì em." một tên trong số ba tên đàn ông kia lên tiếng.
Cô gái vẫn tiếp tục sợ hãi lùi về phía sau. Lùi dần, lùi dần cuối cùng lưng cô gái cũng chạm vào tường. Tâm trí hỗn loạn, sự sợ hãi đang ở trên đỉnh cao nghìn kilômét, cô gái bật khóc nức nở, những giọt nước mắt như những viên ngọc châu lăn dài trên gò má của người thiếu nữ rồi trượt ra khỏi gương mặt rơi xuống dưới đất.
Ba tên kia thấy cô gái nhỏ khóc thì càng thích thú hơn mà tiến lại gần, chúng bắt đầu sờ soạng cô gái.
Tay chân của cô gái nhỏ bị chúng giữ chặt, cô cố phản kháng nhưng sức của một cô gái làm sao mà đấu lại được sức của ba tên cao to, thô thiển.
Một tên đưa tay mơn trớn vào vòng một căng đầy của cô rồi dùng lực thật mạnh xé rách chiếc áo phông cô đang mặc trên người. Cô gái hét lớn.
Tiếng hét này thu hút sự chú ý của Văn Long đang đi dạo ngoài đường gần chỗ ngõ nhỏ tối tăm kia. Chất giọng này sao lại quen tai đến thế, Văn Long nảy ra một cái tên trong đầu, trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành, hắn bắt đầu lo lắng vội vàng tiến nhanh vào trong ngõ.
Vào đến nơi, bên trong đây không gian tối tăm, nhá nhem. Chỉ có một ánh đèn cũ mờ mờ ảo ảo nhưng cũng đủ để cho hắn thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Một cô gái đang bị ba tên côn đồ sờ soạng, quần áo trên người cô gái kia xộc xệch, tóc tai rũ rượi, gương mặt ướt nhẹp vì nước mắt.
Tiến lại gần hơn chút nữa, gương mặt cô gái nhỏ dần dần lộ ra, trong phút chốc, Văn Long đã thực sự tức giận mà tiến đến đánh cho ba tên kia không ra hồn người.
Một tên bị hắn đánh cho gãy hai chân hai tay, một tên thì máu me be bét không rõ sống chết, còn một tên, tên này chính là tên đã xé áo cô gái nhỏ bị Văn Long đánh chết ngay tại chỗ.
Cô gái nhỏ kia không ai khác chính là Minh Châu, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, cô bị dọa cho một trận đến nỗ ngất ngay tại chỗ, ngã nhào xuống đất.
Văn Long bước đến dần Minh Châu, cởi chiếc sơ mi khoác ngoài ra quấn quanh người cô gái, bế cô lên bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Mọi hôm sẽ có thuộc hạ đi theo hắn nhưng hôm nay hắn lại không cho bất kì một ai đi theo mình. Sau khi ra đến ngoài ngõ, hắn rút điện thoại gọi thuộc hạ đến, chưa đầy năm phút sau, hai chiếc ô tô hạng sang đã đỗ trước mặt hắn, Văn Long bế cô ngồi lên xe không quên dặn dò thuộc hạ:
"Xử lí đi."
"Vâng!" một tên thuộc hạ lên tiếng trả lời hắn.
Một chiếc xe đánh lái đi, còn một chiếc xe ở lại xử lí ba tên kia.
Lần này Văn Long không về căn nhà không hẳn là nghèo mà không quá giàu kia nữa, lần này chiếc xe đưa hắn về một căn biệt thự rộng lớn, lộng lẫy, xa hoa.
Đây là biệt thự riêng của hắn, còn căn nhà kia chỉ là một trong những địa điểm mà người của hắn ngụy trang mà thôi.
Xem ra, độ giàu có của Văn Long cũng thuộc hạng khủng, kể ra thì bang Bạch Long do hắn đứng đầu là bang nổi tiếng về buôn bán vũ khí trong thế giới ngầm, một ngày bán được cả trăm, có khi cả nghìn lô vũ khí, hắn giàu cũng là điều hợp lí.
Bước vào trong biệt thự, người làm thấy hắn trở về trên tay còn bế theo một cô gái nhỏ thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng chẳng ai dám ho he gì mà chuyên tâm vào làm việc của mình. Vì hắn không thích người nhiều chuyện, nhiều lời, chỉ cần nói ra một câu không đúng, có khi mất mạng như chơi.
Mà căn biệt thự của hắn rộng lớn là thế nhưng cũng chỉ có năm người làm, một người làm trong phòng bếp, ba người dọn dẹp và một vị quản gia đã cứng tuổi.
Sau khi Văn Long bế Minh Châu vào một căn phòng, căn phòng này màu chủ đạo là hai màu đen trắng đối lập, đồ đạc ít nhưng đầy đủ và khá tiện nghi, đây là căn phòng của hắn.
Hắn đặt tiểu Châu nằm lên giường, trên gương mặt cô gái bé nhỏ vẫn còn vương một giọt nước mắt, chắc cô gái này sợ lắm, hắn sót xa ở trong lòng, đưa tay mà lau đi giọt nước mắt kia.
Hắn gọi một nữ người làm lên thay đồ cho cô.
"Ông chủ, không có đồ để thay cho cô ấy." nữ người làm kia nói.
"Lấy đồ của tôi mà thay." Văn Long nhàn nhạt nói.
"Vâng." nữ người làm trả lời hắn.
Giao việc xong cho nữ người làm, Văn Long đi tắm, gột rửa hết mùi máu tanh trên cơ thể. Bên ngoài nữ người làm loay hoay tìm đồ cho tiểu Châu mặc, nhưng khổ nỗi, đồ của Văn Long không áo sơ mi trắng, quần tây thì cũng chỉ có áo sơ mi đen và đồ ngủ.
Hắn to cao nên quần áo rất rộng, nữ người làm chọn một bộ đồ ngủ mới mặc cho tiểu Châu, mặc xong nữ người làm còn cẩn thận xắn tay quần và tay áo của bộ đồ ngủ kia cho bớt luộm thuộm.
Sau khi làm xong công việc được giao, nữ người làm nhanh chóng bước ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ phía phòng tắm vọng ra.