Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Tự nhiên như ở nhà
"Anh...sao anh lại ở đây? Làm cách nào mà anh vào được đây?" Cô bất ngờ đến nỗi lắp bắp khi nhìn thấy bộ dạng anh nhìn cô mà hỏi.
Mặt anh thì hằm hằm như muốn giết người, hai tay thì chống hông như đang muốn khiêu chiến. Trên người anh mặc bộ đồ ngủ màu đen thoải mái, sau lưng đeo thêm một chiếc balo.
"Em đoán xem tại sao tôi lại ở đây?" Giọng anh lạnh tanh mang theo chút tức giận khiến cô rùng mình.
"Làm sao mà em biết được." cô hơi lớn tiếng nói thẳng.
Cô vừa làm một khối lượng công việc lớn, làm xong quay qua thì đã nhìn thấy anh đứng trong phòng mình, đã thế cái dáng vẻ còn như muốn giết người, cô đâu có làm cái gì sai, sao anh lại giận cô như vậy.
"Em giám lớn tiếng với tôi." anh nói khi nghe thấy cô nói lớn tiếng với mình.
"Có gì mà em không giám." cô phản bác.
Anh nghe thấy vậy liền đi nhanh lại gần chiếc ghế làm việc cô đang ngồi, cô đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng lắm vội đứng lên chạy nhưng chưa kịp chạy đã bị anh túm lại mà ôm vào lòng.
"Vợ, em đừng quát tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy." anh đột nhiên hạ giọng nhận lỗi nghe rất đáng thương.
Mắt cô híp lại, dáng vẻ tổng tài cao lãnh, kiêu ngạo, lạnh lùng của anh bay đi đâu mất rồi, sao tự nhiên lại nhõng nhẽo như vậy, thật khiến người ta sởn gai ốc.
"Ghê quá đi, sao tự nhiên anh lại nhõng nhẽo như vậy?"
Nghe câu hỏi của cô anh đen mặt.
"Sao anh lại vào được đây, đừng nói anh leo cửa sổ vào đó nha." cô nói tiếp.
"Đúng vậy, tôi leo cửa sổ vào." anh trả lời.
"Cái gì?" cô nói có phần hơi lớn khiến anh chói tai.
"Anh vào đây làm gì? Anh có cả một cái biệt thự rộng lớn không ở lại đi leo cửa sổ vào đây, đầu óc anh có bình thường không vậy?"
"Tôi bình thường nên tôi mới có mặt ở đây, tôi nhớ em tôi mới leo cửa sổ vào."
Nghe thấy lời anh nói cô thấy thật ấm áp, cảm giác có người luôn nhớ tới mình thật hạnh phúc, nhất thời cô bị câu nói của anh làm cho đơ người không biết nói gì nữa.
Anh nhân cơ hội vứt cái balo ra một góc ôm chặt lấy cô hơn, bông nhiên bụng cô đánh trống. Cô ngượng đến chín mặt.
"Em chưa ăn tối sao?" anh hỏi.
"Em chưa." cô cười trừ nói.
"Em làm việc không ăn tối, công việc quan trọng vậy sao, đã thế còn làm việc đến tối khuya." anh trách móc và rất xót cô.
Cô biết anh thương cô nên mới nói vậy, cô cúi đầu hối lỗi.
Anh chỉ biết thở dài trước hành động của cô.
"Nhưng mẹ có để phần cơm cho em, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được rồi." cô nói.
"Đi xuống ăn cơm." Nói rồi anh thay đôi giày trắng năng động ra, lấy đôi dép đi trong nhà ở trong phòng cô đi vào và kéo cô đi xuống phòng bếp mà không hỏi phòng bếp nhà cô ở đâu.
Xuống đến nơi, đúng là mẹ cô vẫn để lại một phần đồ ăn khá nhiều cho cô, anh lấy đồ ăn hâm nóng lại luôn.
Cô bị hành động này của anh làm cho lơ ngơ.
"Anh tự nhiên như đây là nhà anh ý nhỉ? tại sao anh lại biết phòng bếp nhà em ở đây?" cô hỏi.
"Tôi biết rõ mọi ngóc ngách nhà em, càng biết rõ mọi chỗ trên cơ thể em hơn." anh nói, ẩn ý hiện ra.
"Anh....ưm." cô đang định nói gì đó liền bị anh hôn, mọi lời nói nuốt hết xuống bụng.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng cô đẩy anh ra, dí người anh ngồi xuống như thể là làm chuyện xấu sắp bị phát hiện ra vậy.
Anh bất ngờ bị dí xuống thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiếng bước chân ngày một gần.
"Tiểu Lệ giờ con mới ăn sao?" mẹ cô hỏi.
Hóa ra bà xuống uống nước thì thấy cô ở trong bếp nên cất tiếng hỏi.
"Vâng ạ." cô thở phào nhẹ nhõm trả lời bà.
Bà nghe thấy vậy thì rót nước uống, uống xong nói:
"Ăn nhanh mà đi ngủ sớm nha con."
"Vâng ạ."
Rồi bà đi lên phòng, anh lúc này mới đứng lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng nói:
"Sao em phải làm như vậy?"
"Ba mẹ em vẫn đang rất bài xích anh nên em mới làm như vậy." cô giải thích.
"Rất nhanh thôi, tôi sẽ đến đây, quang minh chính đại bước vào đây để xin ba mẹ rước em về."
Cô nghe thấy vậy mỉm cười hạnh phúc, đồ ăn cũng đã nóng, vì là do bữa tối anh ăn không vào nên anh ăn rất ít, sẵn tiện nên anh ngồi xuống ăn cùng cô luôn, bữa ăn ngọt ngào nhanh chóng diễn ra. Ăn xong cả hai cùng rửa bát rồi đi lên phòng cô.
Cô lúc này mới đi tắm, vì làm việc xuyên mấy tiếng đồng hồ nên giờ cô mới có thời gian đi tắm. Bước đến tủ quần áo, cô chọn một bộ váy ngủ thoải mái để chuẩn bị đi tắm thì nhìn thấy balo của anh, cô hiếu kì hỏi:
"Anh mang balo này đến đây làm gì?"
"Tôi chỉ mang vài bộ quần áo đến đây thôi mà." anh thản nhiên nói.
"Anh định ở đây luôn hả trời!"
"Từ bây giờ tối nào tôi cũng đến đây với em, nhớ để cửa sổ cho tôi."
Nghe anh nói cô chỉ biết bất lực đến ngao ngán, rồi bước vào phòng tắm tắm rửa. Anh nhìn thấy cô ngán ngẩm thì bất giác cười, trong đầu nghĩ "thật đáng yêu".
Đúng là chẳng ai khi yêu là bình thường cả, ai rồi cũng sẽ bị con quỷ tình yêu nhập mà thôi, sự thay đổi khi yêu thật bất thường, quá bất thường rồi.
Mặt anh thì hằm hằm như muốn giết người, hai tay thì chống hông như đang muốn khiêu chiến. Trên người anh mặc bộ đồ ngủ màu đen thoải mái, sau lưng đeo thêm một chiếc balo.
"Em đoán xem tại sao tôi lại ở đây?" Giọng anh lạnh tanh mang theo chút tức giận khiến cô rùng mình.
"Làm sao mà em biết được." cô hơi lớn tiếng nói thẳng.
Cô vừa làm một khối lượng công việc lớn, làm xong quay qua thì đã nhìn thấy anh đứng trong phòng mình, đã thế cái dáng vẻ còn như muốn giết người, cô đâu có làm cái gì sai, sao anh lại giận cô như vậy.
"Em giám lớn tiếng với tôi." anh nói khi nghe thấy cô nói lớn tiếng với mình.
"Có gì mà em không giám." cô phản bác.
Anh nghe thấy vậy liền đi nhanh lại gần chiếc ghế làm việc cô đang ngồi, cô đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng lắm vội đứng lên chạy nhưng chưa kịp chạy đã bị anh túm lại mà ôm vào lòng.
"Vợ, em đừng quát tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy." anh đột nhiên hạ giọng nhận lỗi nghe rất đáng thương.
Mắt cô híp lại, dáng vẻ tổng tài cao lãnh, kiêu ngạo, lạnh lùng của anh bay đi đâu mất rồi, sao tự nhiên lại nhõng nhẽo như vậy, thật khiến người ta sởn gai ốc.
"Ghê quá đi, sao tự nhiên anh lại nhõng nhẽo như vậy?"
Nghe câu hỏi của cô anh đen mặt.
"Sao anh lại vào được đây, đừng nói anh leo cửa sổ vào đó nha." cô nói tiếp.
"Đúng vậy, tôi leo cửa sổ vào." anh trả lời.
"Cái gì?" cô nói có phần hơi lớn khiến anh chói tai.
"Anh vào đây làm gì? Anh có cả một cái biệt thự rộng lớn không ở lại đi leo cửa sổ vào đây, đầu óc anh có bình thường không vậy?"
"Tôi bình thường nên tôi mới có mặt ở đây, tôi nhớ em tôi mới leo cửa sổ vào."
Nghe thấy lời anh nói cô thấy thật ấm áp, cảm giác có người luôn nhớ tới mình thật hạnh phúc, nhất thời cô bị câu nói của anh làm cho đơ người không biết nói gì nữa.
Anh nhân cơ hội vứt cái balo ra một góc ôm chặt lấy cô hơn, bông nhiên bụng cô đánh trống. Cô ngượng đến chín mặt.
"Em chưa ăn tối sao?" anh hỏi.
"Em chưa." cô cười trừ nói.
"Em làm việc không ăn tối, công việc quan trọng vậy sao, đã thế còn làm việc đến tối khuya." anh trách móc và rất xót cô.
Cô biết anh thương cô nên mới nói vậy, cô cúi đầu hối lỗi.
Anh chỉ biết thở dài trước hành động của cô.
"Nhưng mẹ có để phần cơm cho em, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được rồi." cô nói.
"Đi xuống ăn cơm." Nói rồi anh thay đôi giày trắng năng động ra, lấy đôi dép đi trong nhà ở trong phòng cô đi vào và kéo cô đi xuống phòng bếp mà không hỏi phòng bếp nhà cô ở đâu.
Xuống đến nơi, đúng là mẹ cô vẫn để lại một phần đồ ăn khá nhiều cho cô, anh lấy đồ ăn hâm nóng lại luôn.
Cô bị hành động này của anh làm cho lơ ngơ.
"Anh tự nhiên như đây là nhà anh ý nhỉ? tại sao anh lại biết phòng bếp nhà em ở đây?" cô hỏi.
"Tôi biết rõ mọi ngóc ngách nhà em, càng biết rõ mọi chỗ trên cơ thể em hơn." anh nói, ẩn ý hiện ra.
"Anh....ưm." cô đang định nói gì đó liền bị anh hôn, mọi lời nói nuốt hết xuống bụng.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng cô đẩy anh ra, dí người anh ngồi xuống như thể là làm chuyện xấu sắp bị phát hiện ra vậy.
Anh bất ngờ bị dí xuống thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiếng bước chân ngày một gần.
"Tiểu Lệ giờ con mới ăn sao?" mẹ cô hỏi.
Hóa ra bà xuống uống nước thì thấy cô ở trong bếp nên cất tiếng hỏi.
"Vâng ạ." cô thở phào nhẹ nhõm trả lời bà.
Bà nghe thấy vậy thì rót nước uống, uống xong nói:
"Ăn nhanh mà đi ngủ sớm nha con."
"Vâng ạ."
Rồi bà đi lên phòng, anh lúc này mới đứng lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng nói:
"Sao em phải làm như vậy?"
"Ba mẹ em vẫn đang rất bài xích anh nên em mới làm như vậy." cô giải thích.
"Rất nhanh thôi, tôi sẽ đến đây, quang minh chính đại bước vào đây để xin ba mẹ rước em về."
Cô nghe thấy vậy mỉm cười hạnh phúc, đồ ăn cũng đã nóng, vì là do bữa tối anh ăn không vào nên anh ăn rất ít, sẵn tiện nên anh ngồi xuống ăn cùng cô luôn, bữa ăn ngọt ngào nhanh chóng diễn ra. Ăn xong cả hai cùng rửa bát rồi đi lên phòng cô.
Cô lúc này mới đi tắm, vì làm việc xuyên mấy tiếng đồng hồ nên giờ cô mới có thời gian đi tắm. Bước đến tủ quần áo, cô chọn một bộ váy ngủ thoải mái để chuẩn bị đi tắm thì nhìn thấy balo của anh, cô hiếu kì hỏi:
"Anh mang balo này đến đây làm gì?"
"Tôi chỉ mang vài bộ quần áo đến đây thôi mà." anh thản nhiên nói.
"Anh định ở đây luôn hả trời!"
"Từ bây giờ tối nào tôi cũng đến đây với em, nhớ để cửa sổ cho tôi."
Nghe anh nói cô chỉ biết bất lực đến ngao ngán, rồi bước vào phòng tắm tắm rửa. Anh nhìn thấy cô ngán ngẩm thì bất giác cười, trong đầu nghĩ "thật đáng yêu".
Đúng là chẳng ai khi yêu là bình thường cả, ai rồi cũng sẽ bị con quỷ tình yêu nhập mà thôi, sự thay đổi khi yêu thật bất thường, quá bất thường rồi.