Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: Leo tường
Nằm trên chiếc giường anh suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên anh ngồi bật dậy, vội vội vàng vàng chạy đi lấy một cái balo, nhét vài bộ quần áo mặc bình thường vào trong, mặc kệ bản thân vẫn còn đang mặc đồ ngủ, anh vớ lấy đôi giày đi vội, chạy xuống gara để xe tùy tiện chọn một chiếc xe sang xịn mịn phóng với tốc độ nhanh nhất đến biệt thự Cố gia.
Theo như anh biết thì biệt thự Cố gia được lắp đặt rất nhiều camera muốn vào được bên trong e rằng rất khó, đã thế, mạng lưới vệ sĩ canh giữ biệt thự này cũng rất đông, muốn vào gặp được cô chỉ còn có một đường là leo cửa sổ vào mà thôi.
Nhưng vị trí phòng cô lại là nơi dễ bị phát hiện nhất, nên anh quyết định chọn leo đường vòng.
Một lúc sau, xe của anh đã đậu ở một chỗ cách biệt thự Cố gia cũng không xa lắm nhưng đủ để tránh được các góc camera hướng tới.
Vì anh biết một điều là dù anh có tránh được con mắt của vệ sĩ nơi này, nhưng anh không thể tránh được hết tất cả camera, anh rút máy ra bấm gọi cho một số điện thoại.
Tút...Tút...Tút...
Chuông điện thoại bắt đầu reo, và người anh gọi đến chính là Phạm Hoàng, lúc này cũng đã là đêm khuya rồi, Phạm Hoàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên phá đi giấc ngủ của Phạm Hoàng, Phạm Hoàng do có kinh nghiệm hai lần kia nên anh biết rõ ai gọi đến lúc đêm khuya này.
Đúng như Phạm Hoàng dự đoán, sếp anh gọi đến, anh nhanh chóng ngồi bật dậy, cơ thể tỉnh cả ngủ, anh bắt máy:
"Alo sếp."
Khúc Dạ Thành ở đầu dây bên kia thấy Phạm Hoàng đã nghe máy anh nói:
"Cậu hack hệ thống camera ở biệt thự Cố gia cho tôi, làm ngưng hoạt động của tất cả các camera bao giờ tôi bảo khởi động lại thì khởi động lại."
Phạm Hoàng nghe xong ngớ hết cả người ra, đang yên đang lành kêu anh hack rồi ngưng hoạt động của hệ thống camera ở biệt thự Cố gia làm gì.
Do lần trước Phạm Hoàng đã nhiều chuyện một lần và nhận về lời nói của Khúc Dạ Thành nên lần này Phạm Hoàng không giám hỏi thêm gì mà chỉ biết lẳng lặng nghe theo.
"Rõ thưa sếp." Phạm Hoàng nói với anh.
"Làm nhanh cho tôi, làm xong báo lại cho tôi ngay." Anh ra lệnh.
"Rõ."
Anh hài lòng cúp máy.
Phạm Hoàng ngao ngán lắc đầu, anh vội vàng lấy cái laptop chuyên dụng của anh, và bắt đầu công việc mà sếp đã giao cho.
Rõ dàng anh làm thư kí, học cũng học làm thư kí, vậy mà từ khi làm thư kí cho Khúc Dạ Thành, anh thấy anh không còn đơn giản là một thư kí nữa mà anh trở thành một nhân viên đa năng, việc gì cũng có thể làm, không ngán bất cứ nhiệm vụ nào mà sếp giao.
Trên màn hình laptop của Phạm Hoàng bắt đầu hiện ra rất nhiều dữ liệu, các ngón tay di chuyển qua lại trên bàn phím nhanh đên nỗi không nhìn rõ, cứ thế mà Phạm Hoàng xử lí hết hệ thống camera kia.
Mười phút sau, điện thoại anh - Khúc Dạ Thành nhận được một tin nhắn được gửi từ số điện thoại của Phạm Hoàng đến với nội dung:
"Sếp, việc anh giao tôi đã hoàn thành xong, hệ thống camera đã được ngưng hoạt động."
Anh đọc xong rất hài lòng, Phạm Hoàng chưa bao giờ khiến anh thất vọng, anh nhanh tay nhắn lại một chữ "Tốt" rồi anh bắn vào tài khoản của Phạm Hoàng một số tiền bằng hai tháng lương, Phạm Hoàng nhận được thì mặt cười ra hoa, vui đến nỗi ngủ vẫn cười.
Sau khi mọi thứ đã theo kế hoạch của anh, anh bắt đầu chọn đường vào, anh nhìn bao quát một lượt thì nhíu mày, cả biệt thự đã tắt hết đèn khóa hết cửa mà còn mỗi vị trí phòng của cô vẫn còn mở đèn sáng trưng, tí nữa lên phải phạt thật nặng vì cái tội không đi ngủ sớm mới được.
Anh chọn được một đường vào mà không chạm mặt vệ sĩ, anh bắt đầu hành động.
Anh đi vòng ra phía sau khuất lối của biệt thự Cố gia, bắt đầu leo tường vào, mọi thứ thật dễ dàng.
Leo tường thành công, tiếp theo anh leo lên vị trí cửa sổ phòng cô, thật may mắn làm sao, cô vẫn còn mở cửa sổ. Lần này leo lên chỗ cửa sổ phòng cô không còn dễ dàng như leo tường nữa, điểm để bám leo lên phía trên rất ít, khó khăn lắm anh mới leo đến nơi.
Cuối cùng anh cũng leo được đến cửa sổ phòng cô, anh bước một cách nhẹ nhàng vào trong phòng, thấy cô vẫn còn đang làm việc, tài liệu thì chất đống cao thành núi luôn được rồi, mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, đôi tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên bàn phím.
Cô thật chăm chỉ, nhưng anh không thích sự chăm chỉ này của cô, anh đứng chống hông, mặt không cảm xúc, đôi mắt hờ hững đúng kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt nhìn cô gái bé nhỏ đang làm việc, bộ dạng của anh như bị ai bắt nạt vậy, dáng đứng thì giống mấy bà thím chuyên đi hóng hớt.
Cô lúc này vừa hay xử lí xong tất cả tài liệu, vui vẻ vươn tay ưỡn người một cách thoải mái để giãn các cơ tránh đau mỏi cơ thể khi ngồi quá lâu, cô ngoảnh mặt sang nhìn thấy anh thì giật mình vì cái bộ dạng anh nhìn cô.
Theo như anh biết thì biệt thự Cố gia được lắp đặt rất nhiều camera muốn vào được bên trong e rằng rất khó, đã thế, mạng lưới vệ sĩ canh giữ biệt thự này cũng rất đông, muốn vào gặp được cô chỉ còn có một đường là leo cửa sổ vào mà thôi.
Nhưng vị trí phòng cô lại là nơi dễ bị phát hiện nhất, nên anh quyết định chọn leo đường vòng.
Một lúc sau, xe của anh đã đậu ở một chỗ cách biệt thự Cố gia cũng không xa lắm nhưng đủ để tránh được các góc camera hướng tới.
Vì anh biết một điều là dù anh có tránh được con mắt của vệ sĩ nơi này, nhưng anh không thể tránh được hết tất cả camera, anh rút máy ra bấm gọi cho một số điện thoại.
Tút...Tút...Tút...
Chuông điện thoại bắt đầu reo, và người anh gọi đến chính là Phạm Hoàng, lúc này cũng đã là đêm khuya rồi, Phạm Hoàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành.
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên phá đi giấc ngủ của Phạm Hoàng, Phạm Hoàng do có kinh nghiệm hai lần kia nên anh biết rõ ai gọi đến lúc đêm khuya này.
Đúng như Phạm Hoàng dự đoán, sếp anh gọi đến, anh nhanh chóng ngồi bật dậy, cơ thể tỉnh cả ngủ, anh bắt máy:
"Alo sếp."
Khúc Dạ Thành ở đầu dây bên kia thấy Phạm Hoàng đã nghe máy anh nói:
"Cậu hack hệ thống camera ở biệt thự Cố gia cho tôi, làm ngưng hoạt động của tất cả các camera bao giờ tôi bảo khởi động lại thì khởi động lại."
Phạm Hoàng nghe xong ngớ hết cả người ra, đang yên đang lành kêu anh hack rồi ngưng hoạt động của hệ thống camera ở biệt thự Cố gia làm gì.
Do lần trước Phạm Hoàng đã nhiều chuyện một lần và nhận về lời nói của Khúc Dạ Thành nên lần này Phạm Hoàng không giám hỏi thêm gì mà chỉ biết lẳng lặng nghe theo.
"Rõ thưa sếp." Phạm Hoàng nói với anh.
"Làm nhanh cho tôi, làm xong báo lại cho tôi ngay." Anh ra lệnh.
"Rõ."
Anh hài lòng cúp máy.
Phạm Hoàng ngao ngán lắc đầu, anh vội vàng lấy cái laptop chuyên dụng của anh, và bắt đầu công việc mà sếp đã giao cho.
Rõ dàng anh làm thư kí, học cũng học làm thư kí, vậy mà từ khi làm thư kí cho Khúc Dạ Thành, anh thấy anh không còn đơn giản là một thư kí nữa mà anh trở thành một nhân viên đa năng, việc gì cũng có thể làm, không ngán bất cứ nhiệm vụ nào mà sếp giao.
Trên màn hình laptop của Phạm Hoàng bắt đầu hiện ra rất nhiều dữ liệu, các ngón tay di chuyển qua lại trên bàn phím nhanh đên nỗi không nhìn rõ, cứ thế mà Phạm Hoàng xử lí hết hệ thống camera kia.
Mười phút sau, điện thoại anh - Khúc Dạ Thành nhận được một tin nhắn được gửi từ số điện thoại của Phạm Hoàng đến với nội dung:
"Sếp, việc anh giao tôi đã hoàn thành xong, hệ thống camera đã được ngưng hoạt động."
Anh đọc xong rất hài lòng, Phạm Hoàng chưa bao giờ khiến anh thất vọng, anh nhanh tay nhắn lại một chữ "Tốt" rồi anh bắn vào tài khoản của Phạm Hoàng một số tiền bằng hai tháng lương, Phạm Hoàng nhận được thì mặt cười ra hoa, vui đến nỗi ngủ vẫn cười.
Sau khi mọi thứ đã theo kế hoạch của anh, anh bắt đầu chọn đường vào, anh nhìn bao quát một lượt thì nhíu mày, cả biệt thự đã tắt hết đèn khóa hết cửa mà còn mỗi vị trí phòng của cô vẫn còn mở đèn sáng trưng, tí nữa lên phải phạt thật nặng vì cái tội không đi ngủ sớm mới được.
Anh chọn được một đường vào mà không chạm mặt vệ sĩ, anh bắt đầu hành động.
Anh đi vòng ra phía sau khuất lối của biệt thự Cố gia, bắt đầu leo tường vào, mọi thứ thật dễ dàng.
Leo tường thành công, tiếp theo anh leo lên vị trí cửa sổ phòng cô, thật may mắn làm sao, cô vẫn còn mở cửa sổ. Lần này leo lên chỗ cửa sổ phòng cô không còn dễ dàng như leo tường nữa, điểm để bám leo lên phía trên rất ít, khó khăn lắm anh mới leo đến nơi.
Cuối cùng anh cũng leo được đến cửa sổ phòng cô, anh bước một cách nhẹ nhàng vào trong phòng, thấy cô vẫn còn đang làm việc, tài liệu thì chất đống cao thành núi luôn được rồi, mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, đôi tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên bàn phím.
Cô thật chăm chỉ, nhưng anh không thích sự chăm chỉ này của cô, anh đứng chống hông, mặt không cảm xúc, đôi mắt hờ hững đúng kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt nhìn cô gái bé nhỏ đang làm việc, bộ dạng của anh như bị ai bắt nạt vậy, dáng đứng thì giống mấy bà thím chuyên đi hóng hớt.
Cô lúc này vừa hay xử lí xong tất cả tài liệu, vui vẻ vươn tay ưỡn người một cách thoải mái để giãn các cơ tránh đau mỏi cơ thể khi ngồi quá lâu, cô ngoảnh mặt sang nhìn thấy anh thì giật mình vì cái bộ dạng anh nhìn cô.