Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Đi thôi
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, lòng mỗi người một khác.
Cô thì lo lắng, anh thì hồi hộp mong chờ, và còn tiểu Vĩnh thì háo hức, trong lòng cậu bé luôn chờ mong mình có một mái ấm gia đình hoàn hảo như bao đứa trẻ.
Qua một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn tiếp xúc với ba của mình, cậu thấy ba cậu thật ra cũng không phải người xấu mà ngược lại rất tốt với cậu và vô cùng yêu thương mẹ cậu.
Quá khứ đau thương của ba mẹ cậu đã được dì Thư kể cho nghe rất nhiều lần, ba cũng không phủ nhận điều mà dì thư kể là sai mà ngược lại còn thành thật chấp nhận đó đúng là sự thật.
Tuy có chút buồn nhưng cậu vẫn nhìn ra được ba cậu đã thay đổi rất nhiều, cũng đã rất hối hận rồi. Vì vậy cậu muốn ba mẹ cậu về bên nhau, không về cậu cũng phải kéo họ về bên nhau.
Chỉ còn cách một tiếng nữa thôi là anh được gặp cô rồi, được gặp vợ anh. Đột nhiên gmail của anh có một tin nhắn gửi đến.
"Xin chào!
Tôi là người đứng đầu tập đoàn Thiên Ý, theo như dự định chúng ta sẽ gặp nhau để bàn chuyện hợp tác.
Một tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở Khúc thị để bàn chuyện hợp tác.
Trân trọng!
^^^-Cố Giai Lệ-"^^^
Sau khi đọc xong mặt anh vui như mở cờ, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú đẹp như tạc tượng của anh. Nhanh chóng anh nhắn lại một dòng "Được" rồi gửi đi.
Bên phía cô ngay sau khi gửi tin nhắn gmail cho anh xong thì một phút sau nhận được một chữ "Được" của anh gửi lại trong lòng hơi hụt hẫng.
Rõ ràng anh biết cô đứng đầu Thiên Ý rồi mà sao anh vẫn hờ hững như vậy, trái tim cô hơi nhói lên, hay cô đang mong chờ điều gì từ anh.
Gạt đi mọi suy nghĩ hỗn tạp, hôm nay là một ngày quan trọng đối với cô, ngày mà cô đối diện với nỗi đau và vết thương không thể nào lành lặn trong lòng chính là anh. Đối diện với tâm bệnh và cắt đứt mọi suy nghĩ, tình cảm sâu đậm được cô coi là thứ tình cảm không đáng có. Đặc biệt hôm nay cô đến để đề nghị li hôn, lấy lại tự do vốn có của mình.
Cô hôm nay sẽ ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, cô phải thật cao ngạo giống như anh hoặc là sẽ hơn anh cả anh, phải thật mạnh mẽ đứng trước mặt anh.
Cô quyết định chọn một chiếc váy hai màu xanh nước biển thẫm và màu đen, nhìn hai màu thì chẳng hợp nhau, nhưng khi kết hợp lại thành một chiếc váy loang sắc thì nó lại hợp đến không ngờ tới, màu xanh nước biển thẫm phía trên thân váy loang xuống dưới chân váy là một màu đen quyền lực và bí ẩn.
Chiếc váy được thiết kế trễ vai, từ phần vai váy đến phần ngực váy được đính những viên kim cương nhỏ lấp lánh, tinh tế kết hợp với màu xanh nước biển thẫm như một bầu trời sao đêm phả xuống mặt biển tĩnh lặng đầy huyền bí, tạo cho người ta cảm giác muốn khám phá và chinh phục. Phần chân váy dài qua đầu gối một chút, xòe nhẹ một cách mềm mại, nữ tính.
Kết hợp cùng một đôi giày cao gót nhung màu đen sang trọng và quý phái. Và không thể thiếu đó chính là một chiếc túi sách cầm tay màu trắng kem làm nổi bật và tạo điểm nhấn cho cả bộ đồ.
Mái tóc được cô búi lên gọn gàng, gương mặt được cô trang điểm theo phong cách sắc xảo, thêm chút nghiêm nghị.
Sau bốn mươi lăm phút chuẩn bị cho bản thân cô bước ra với dáng vẻ xinh đẹp, cao ngạo, và lạnh lùng, giống như một nữ đế cao cao tại thượng đứng trên vạn người không ai có thể với tới.
"Cậu đẹp quá đi!" Minh Thư cảm thán.
Trái ngược với cô thì Minh Thư lại ăn mặc theo phong cách thể thao, cá tính, năng động.
"Đi thôi nào." Minh Thư nói.
"Đi đâu, cậu ở nhà." cô nói luôn.
"Mình cũng muốn đi, cậu xem mình chuẩn bị như thế này rồi mà không được đi sao?" Minh Thư đáng thương nói.
"Không được đi, cậu còn nhớ lúc chuẩn bị tới đây cậu đã nói gì không? Ở nhà đi." Cô dập tắt ngỏm hi vọng của Minh Thư.
"Bà cô của tôi ơi, cậu nhớ dai thật đó, nhưng trước khi đến đây mình nói gì với cậu ý nhỉ? Mình không có nhớ." Minh Thư đánh trống lảng.
"Cậu không nhớ chứ gì? để mình nhắc cho cậu nhớ." Cô đe dọa Minh Thư.
Minh Thư nghe vậy, liền dùng chiêu cũ, đôi mắt bắt đầu long lanh ngấn lệ, nước mắt trực trào sắp rơi.
"Cho mình đi đi mà, mình đến đó ngắm cảnh thôi cũng được, mình sẽ không phá đâu." Minh Thư tỏ vẻ đáng thương như một đứa trẻ bị cướp kẹo.
Minh Thư biết dáng vẻ này của chính mình khiến cho cô bạn thân Cố Giai Lệ của cô không thể nào cưỡng lại được nên cố diễn thảm hại thêm chút, một giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má.
Cô nhìn thấy vậy lại mềm lòng rồi, lúc nào chiêu này cũng có tác dụng với cô, bất lực cô nói:
"Được rồi, chúng ta cùng đi, nhưng không được phá biết chưa."
"Thật sao?" Minh Thư vội quẹt đi nước mắt rồi hỏi lại, không để tiểu Lệ trả lời Minh Thư nhanh nhảu nói tiếp:
"Đi thôi!"
Nói rồi kéo Cố Giai Lệ ra xe riêng phong cách thể thao màu đen đời mới và đi đến Khúc thị.
Cô thì lo lắng, anh thì hồi hộp mong chờ, và còn tiểu Vĩnh thì háo hức, trong lòng cậu bé luôn chờ mong mình có một mái ấm gia đình hoàn hảo như bao đứa trẻ.
Qua một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn tiếp xúc với ba của mình, cậu thấy ba cậu thật ra cũng không phải người xấu mà ngược lại rất tốt với cậu và vô cùng yêu thương mẹ cậu.
Quá khứ đau thương của ba mẹ cậu đã được dì Thư kể cho nghe rất nhiều lần, ba cũng không phủ nhận điều mà dì thư kể là sai mà ngược lại còn thành thật chấp nhận đó đúng là sự thật.
Tuy có chút buồn nhưng cậu vẫn nhìn ra được ba cậu đã thay đổi rất nhiều, cũng đã rất hối hận rồi. Vì vậy cậu muốn ba mẹ cậu về bên nhau, không về cậu cũng phải kéo họ về bên nhau.
Chỉ còn cách một tiếng nữa thôi là anh được gặp cô rồi, được gặp vợ anh. Đột nhiên gmail của anh có một tin nhắn gửi đến.
"Xin chào!
Tôi là người đứng đầu tập đoàn Thiên Ý, theo như dự định chúng ta sẽ gặp nhau để bàn chuyện hợp tác.
Một tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở Khúc thị để bàn chuyện hợp tác.
Trân trọng!
^^^-Cố Giai Lệ-"^^^
Sau khi đọc xong mặt anh vui như mở cờ, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú đẹp như tạc tượng của anh. Nhanh chóng anh nhắn lại một dòng "Được" rồi gửi đi.
Bên phía cô ngay sau khi gửi tin nhắn gmail cho anh xong thì một phút sau nhận được một chữ "Được" của anh gửi lại trong lòng hơi hụt hẫng.
Rõ ràng anh biết cô đứng đầu Thiên Ý rồi mà sao anh vẫn hờ hững như vậy, trái tim cô hơi nhói lên, hay cô đang mong chờ điều gì từ anh.
Gạt đi mọi suy nghĩ hỗn tạp, hôm nay là một ngày quan trọng đối với cô, ngày mà cô đối diện với nỗi đau và vết thương không thể nào lành lặn trong lòng chính là anh. Đối diện với tâm bệnh và cắt đứt mọi suy nghĩ, tình cảm sâu đậm được cô coi là thứ tình cảm không đáng có. Đặc biệt hôm nay cô đến để đề nghị li hôn, lấy lại tự do vốn có của mình.
Cô hôm nay sẽ ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, cô phải thật cao ngạo giống như anh hoặc là sẽ hơn anh cả anh, phải thật mạnh mẽ đứng trước mặt anh.
Cô quyết định chọn một chiếc váy hai màu xanh nước biển thẫm và màu đen, nhìn hai màu thì chẳng hợp nhau, nhưng khi kết hợp lại thành một chiếc váy loang sắc thì nó lại hợp đến không ngờ tới, màu xanh nước biển thẫm phía trên thân váy loang xuống dưới chân váy là một màu đen quyền lực và bí ẩn.
Chiếc váy được thiết kế trễ vai, từ phần vai váy đến phần ngực váy được đính những viên kim cương nhỏ lấp lánh, tinh tế kết hợp với màu xanh nước biển thẫm như một bầu trời sao đêm phả xuống mặt biển tĩnh lặng đầy huyền bí, tạo cho người ta cảm giác muốn khám phá và chinh phục. Phần chân váy dài qua đầu gối một chút, xòe nhẹ một cách mềm mại, nữ tính.
Kết hợp cùng một đôi giày cao gót nhung màu đen sang trọng và quý phái. Và không thể thiếu đó chính là một chiếc túi sách cầm tay màu trắng kem làm nổi bật và tạo điểm nhấn cho cả bộ đồ.
Mái tóc được cô búi lên gọn gàng, gương mặt được cô trang điểm theo phong cách sắc xảo, thêm chút nghiêm nghị.
Sau bốn mươi lăm phút chuẩn bị cho bản thân cô bước ra với dáng vẻ xinh đẹp, cao ngạo, và lạnh lùng, giống như một nữ đế cao cao tại thượng đứng trên vạn người không ai có thể với tới.
"Cậu đẹp quá đi!" Minh Thư cảm thán.
Trái ngược với cô thì Minh Thư lại ăn mặc theo phong cách thể thao, cá tính, năng động.
"Đi thôi nào." Minh Thư nói.
"Đi đâu, cậu ở nhà." cô nói luôn.
"Mình cũng muốn đi, cậu xem mình chuẩn bị như thế này rồi mà không được đi sao?" Minh Thư đáng thương nói.
"Không được đi, cậu còn nhớ lúc chuẩn bị tới đây cậu đã nói gì không? Ở nhà đi." Cô dập tắt ngỏm hi vọng của Minh Thư.
"Bà cô của tôi ơi, cậu nhớ dai thật đó, nhưng trước khi đến đây mình nói gì với cậu ý nhỉ? Mình không có nhớ." Minh Thư đánh trống lảng.
"Cậu không nhớ chứ gì? để mình nhắc cho cậu nhớ." Cô đe dọa Minh Thư.
Minh Thư nghe vậy, liền dùng chiêu cũ, đôi mắt bắt đầu long lanh ngấn lệ, nước mắt trực trào sắp rơi.
"Cho mình đi đi mà, mình đến đó ngắm cảnh thôi cũng được, mình sẽ không phá đâu." Minh Thư tỏ vẻ đáng thương như một đứa trẻ bị cướp kẹo.
Minh Thư biết dáng vẻ này của chính mình khiến cho cô bạn thân Cố Giai Lệ của cô không thể nào cưỡng lại được nên cố diễn thảm hại thêm chút, một giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má.
Cô nhìn thấy vậy lại mềm lòng rồi, lúc nào chiêu này cũng có tác dụng với cô, bất lực cô nói:
"Được rồi, chúng ta cùng đi, nhưng không được phá biết chưa."
"Thật sao?" Minh Thư vội quẹt đi nước mắt rồi hỏi lại, không để tiểu Lệ trả lời Minh Thư nhanh nhảu nói tiếp:
"Đi thôi!"
Nói rồi kéo Cố Giai Lệ ra xe riêng phong cách thể thao màu đen đời mới và đi đến Khúc thị.