Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Tôi sắp được gặp em rồi
Cuộc họp báo cứ thế diễn ra, vô số câu hỏi khó được đặt ra cô đều trả lời được một cách hoàn hảo khiến tất cả phóng viên có mặt ở đó ngơ ngác đến há hốc miệng, còn những người đến vì hóng hớt và tò mò thì không khỏi thán phục.
Cuộc họp báo kết thúc cũng đã đến trưa, cô cùng Minh Thư trở về sau một buổi sáng đầy mệt mỏi.
Về đến nhà trong bữa cơm trưa, ba cô trịnh trọng thông báo một tin quan trọng.
"Tiểu Lệ à, ba muốn nói cho con một tin quan trọng."
"Ba cứ nói đi ba, sao nhìn ba có vẻ nghiêm trọng thế ạ?"
"Ba ngày nữa là đám cưới của chị con với Thẩm Trạch Phong." ông Cố nói.
Cô nghe xong thì không khỏi bất ngờ, cô quay ra nhìn chị mình và hỏi lại:
"Thật sao chị?"
"Thật." Cố Tư Tư nói một cách chắc nịch.
"Hôm nay chị con cùng Thẩm Trạch Phong đã đi đăng kí kết hôn rồi." ba cô nói tiếp.
"Sao mà nhanh quá vậy, hai người mới gặp nhau còn chưa đến một ngày đã quyết định tới với nhau bằng một cuộc hôn nhân rồi, chị làm em hơi sốc đấy." cô nói đầy ngỡ ngàng.
"Chị còn bất ngờ nữa là em." Cố Tư Tư nói khiến mọi người cười rôm rả.
Một bữa ăn vui vẻ trôi qua.
Ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tin vui cứ thế ập tới khiến con người ta không khỏi bất ngờ nhất là cô.
Nhưng ở một nơi nào đó nhà họ Hứa, một người con gái đang lập một kế hoạch độc ác một cách tỉ mỉ, mà người bị nhắm tới lại là cô - Cố Giai Lệ.
Người đó không ai khác chính là Hứa Nhị Tâm. Cô ta đang lên kế hoạch trừ khử cô, khiến cô vĩnh viễn không còn mặt mũi nào đứng cạnh Khúc Dạ Thành, và cô ta sẽ trở thành người đứng bên cạnh anh, làm thiếu phu nhân nhà họ Khúc cao quý.
Từ ngày cô ta bị anh tống cổ về Hứa gia, ba cô ta luôn nhốt cô ta ở trong nhà dạy dỗ cô ta, nhưng cô ta không hề nghe mà ngược lại hôm nào cũng cãi vã với ba cô ta, tình cảm ba con trong cô ta bắt đầu rạn nứt dần.
Bắt đầu từ cái ngày nhục nhã đó, Nhị Tâm đã thề rằng cô ta nhất định phải có được anh, nếu cô ta không có được anh thì đừng hòng ai có được anh. Tính chiếm hữu trong người Nhị Tâm được sôi trào tột độ, ngày qua ngày cô ta đã lập ra vô số kế hoạch để anh thuộc về cô ta, nhưng tất cả đều không thực hiện được.
"Có vẻ như thời cơ đã gần tới rồi, đúng là ông trời đang giúp ta mà, Cố Giai Lệ, cô cứ chờ đi, người đàm ông đó sẽ thuộc về tôi, cô sẽ phải tránh xa anh ấy, anh ấy là của tôi, tôi không có được thì đừng hòng cô có được, tôi sẽ không để cho cô đắc ý đâu." Nhị Tâm nghĩ trong đầu, miệng nở ra một nụ cười quỷ dị.
Có lẽ Nhị Tâm đang dần phát điên rồi.
Còn về phía anh, anh đang rất vui vì sau ngày hôm nay là anh sẽ được gặp cô. Ngày anh mong chờ nhất cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Cả ngày hôm nay anh rất vui dù công việc rất nhiều. Có lẽ tâm trạng tốt thì công việc cũng được làm nhanh hơn và năng xuất hoàn thành công việc cũng cao hơn.
Một nửa ngày nữa trôi qua một cách nhanh chóng đối với một người bình thường, nhưng đối với anh thì thật dài.
Chỉ một nửa ngày thôi mà anh cảm giác còn lâu hơn quãng thời gian ba năm dài đằng đẵng anh đã chờ cô.
Chắc là do anh sắp gặp được người con gái anh thương nên tâm trạng háo hức như một đứa trẻ sắp được đi chơi ở một nơi tuyệt vời vậy.
Tối đến sau khi ăn tối xong, anh cho người làm về nhà sớm rồi anh đi lên căn phòng trên tầng năm quen thuộc.
Ba năm, một quãng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đối với anh lại như một cực hình tra tấn khốc liệt nhất, mọi thứ trong căn biệt thự của anh vẫn giữ nguyên như thế, vẫn giữ nguyên như ngày cô cất bước ra đi.
Khu vườn hoa cô trồng giờ đã nở hoa thơm ngát, căn biệt thự ngày ngày cũng được người làm trang trí các lọ hoa khắp xung quanh nhưng lại không khiến cho người ta thấy nhức mắt mà ngược lại rất đẹp và ôn hòa. Không nhưng thế, căn biệt thự lại có thêm mùi hoa thoang thoảng rất thơm.
Chiếc xích đu ngoài khuôn viên vẫn như vậy, vẫn để ở vị trí đó chờ cô quay lại, hệ thống kính chắn mưa trên sân thượng vẫn còn nguyên, thậm chí anh còn tự mình trang trí vài đồ vật nhỏ nhỏ xinh xinh ở đó.
Nằm trên chiếc giường đã phai mùi hương nhung nhớ quen thuộc, anh lại nhìn tấm ảnh cưới duy nhất của hai người, tấm ảnh này anh đã xem cả nghìn lần không biết chán vì được ngắm nhìn cô, ngắm nhìn nụ cười của cô là một sự hạnh phúc đối với anh.
"Tôi sắp được gặp em rồi." anh vừa nói với bức ảnh vừa nở một nụ cười hạnh phúc.
Qua đêm nay nữa thôi, anh chỉ cần chờ nốt đêm nay thôi, bước sang ngày mai là anh được gặp cô rồi, gặp người con gái anh ngày đêm nhung nhớ.
Cuộc họp báo kết thúc cũng đã đến trưa, cô cùng Minh Thư trở về sau một buổi sáng đầy mệt mỏi.
Về đến nhà trong bữa cơm trưa, ba cô trịnh trọng thông báo một tin quan trọng.
"Tiểu Lệ à, ba muốn nói cho con một tin quan trọng."
"Ba cứ nói đi ba, sao nhìn ba có vẻ nghiêm trọng thế ạ?"
"Ba ngày nữa là đám cưới của chị con với Thẩm Trạch Phong." ông Cố nói.
Cô nghe xong thì không khỏi bất ngờ, cô quay ra nhìn chị mình và hỏi lại:
"Thật sao chị?"
"Thật." Cố Tư Tư nói một cách chắc nịch.
"Hôm nay chị con cùng Thẩm Trạch Phong đã đi đăng kí kết hôn rồi." ba cô nói tiếp.
"Sao mà nhanh quá vậy, hai người mới gặp nhau còn chưa đến một ngày đã quyết định tới với nhau bằng một cuộc hôn nhân rồi, chị làm em hơi sốc đấy." cô nói đầy ngỡ ngàng.
"Chị còn bất ngờ nữa là em." Cố Tư Tư nói khiến mọi người cười rôm rả.
Một bữa ăn vui vẻ trôi qua.
Ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tin vui cứ thế ập tới khiến con người ta không khỏi bất ngờ nhất là cô.
Nhưng ở một nơi nào đó nhà họ Hứa, một người con gái đang lập một kế hoạch độc ác một cách tỉ mỉ, mà người bị nhắm tới lại là cô - Cố Giai Lệ.
Người đó không ai khác chính là Hứa Nhị Tâm. Cô ta đang lên kế hoạch trừ khử cô, khiến cô vĩnh viễn không còn mặt mũi nào đứng cạnh Khúc Dạ Thành, và cô ta sẽ trở thành người đứng bên cạnh anh, làm thiếu phu nhân nhà họ Khúc cao quý.
Từ ngày cô ta bị anh tống cổ về Hứa gia, ba cô ta luôn nhốt cô ta ở trong nhà dạy dỗ cô ta, nhưng cô ta không hề nghe mà ngược lại hôm nào cũng cãi vã với ba cô ta, tình cảm ba con trong cô ta bắt đầu rạn nứt dần.
Bắt đầu từ cái ngày nhục nhã đó, Nhị Tâm đã thề rằng cô ta nhất định phải có được anh, nếu cô ta không có được anh thì đừng hòng ai có được anh. Tính chiếm hữu trong người Nhị Tâm được sôi trào tột độ, ngày qua ngày cô ta đã lập ra vô số kế hoạch để anh thuộc về cô ta, nhưng tất cả đều không thực hiện được.
"Có vẻ như thời cơ đã gần tới rồi, đúng là ông trời đang giúp ta mà, Cố Giai Lệ, cô cứ chờ đi, người đàm ông đó sẽ thuộc về tôi, cô sẽ phải tránh xa anh ấy, anh ấy là của tôi, tôi không có được thì đừng hòng cô có được, tôi sẽ không để cho cô đắc ý đâu." Nhị Tâm nghĩ trong đầu, miệng nở ra một nụ cười quỷ dị.
Có lẽ Nhị Tâm đang dần phát điên rồi.
Còn về phía anh, anh đang rất vui vì sau ngày hôm nay là anh sẽ được gặp cô. Ngày anh mong chờ nhất cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Cả ngày hôm nay anh rất vui dù công việc rất nhiều. Có lẽ tâm trạng tốt thì công việc cũng được làm nhanh hơn và năng xuất hoàn thành công việc cũng cao hơn.
Một nửa ngày nữa trôi qua một cách nhanh chóng đối với một người bình thường, nhưng đối với anh thì thật dài.
Chỉ một nửa ngày thôi mà anh cảm giác còn lâu hơn quãng thời gian ba năm dài đằng đẵng anh đã chờ cô.
Chắc là do anh sắp gặp được người con gái anh thương nên tâm trạng háo hức như một đứa trẻ sắp được đi chơi ở một nơi tuyệt vời vậy.
Tối đến sau khi ăn tối xong, anh cho người làm về nhà sớm rồi anh đi lên căn phòng trên tầng năm quen thuộc.
Ba năm, một quãng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đối với anh lại như một cực hình tra tấn khốc liệt nhất, mọi thứ trong căn biệt thự của anh vẫn giữ nguyên như thế, vẫn giữ nguyên như ngày cô cất bước ra đi.
Khu vườn hoa cô trồng giờ đã nở hoa thơm ngát, căn biệt thự ngày ngày cũng được người làm trang trí các lọ hoa khắp xung quanh nhưng lại không khiến cho người ta thấy nhức mắt mà ngược lại rất đẹp và ôn hòa. Không nhưng thế, căn biệt thự lại có thêm mùi hoa thoang thoảng rất thơm.
Chiếc xích đu ngoài khuôn viên vẫn như vậy, vẫn để ở vị trí đó chờ cô quay lại, hệ thống kính chắn mưa trên sân thượng vẫn còn nguyên, thậm chí anh còn tự mình trang trí vài đồ vật nhỏ nhỏ xinh xinh ở đó.
Nằm trên chiếc giường đã phai mùi hương nhung nhớ quen thuộc, anh lại nhìn tấm ảnh cưới duy nhất của hai người, tấm ảnh này anh đã xem cả nghìn lần không biết chán vì được ngắm nhìn cô, ngắm nhìn nụ cười của cô là một sự hạnh phúc đối với anh.
"Tôi sắp được gặp em rồi." anh vừa nói với bức ảnh vừa nở một nụ cười hạnh phúc.
Qua đêm nay nữa thôi, anh chỉ cần chờ nốt đêm nay thôi, bước sang ngày mai là anh được gặp cô rồi, gặp người con gái anh ngày đêm nhung nhớ.