Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Hợp tác vui vẻ
"Người đó là ai?" Đình Khiêm trực tiếp hỏi.
"Cố Giai Lệ, vợ tôi." Anh nói.
Đình Khiêm nghe xong cái tên này lập tức bất ngờ. Cố Giai Lệ, cái tên thật quen thuộc, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
"Anh đưa tôi xem tài liệu của vợ anh, tôi cần chứng thực một chuyện rất quan trọng." Đình Khiêm nghiêm trọng nói.
"Chứng thực, vợ tôi, anh cần chứng thực điều gì?" Khúc Dạ Thành hỏi.
"Nghe tên quen thuộc, biết đâu người quen của tôi." Đình Nghiêm thành thật nói.
Thấy Đình Nghiêm thành thật, anh không nghi ngờ bất cứ điều gì mà đưa tài liệu của Cố Giai Lệ cho Đình Khiêm xem.
Thật ra Đình Khiêm biết tên vợ anh là Cố Giai Lệ vì anh đã từng đưa tài liệu về Cố Giai Lệ cho Nhị Tâm, nhưng anh ta không hề biết mặt của Cố Giai Lệ vì lúc đó bộ tài liệu đưa cho Nhị Tâm kia không hề có ảnh, thông tin cũng ít nên Đình Khiêm cũng không có nghi ngờ gì.
Đến hôm nay nghe lại cái tên này anh mới thấy nó vô cùng quen thuộc, chẳng nhẽ chính là cô bé đó, hay chỉ là sự trùng hợp?
Khi Đình Khiêm mở tài liệu ra nhìn thấy bức ảnh dán bên trên thì càng bất ngờ hơn, chính là cô bé đó, không ngờ lại gặp lại trong tình cảnh này.
"Sao tiểu Lệ lại là vợ của anh rồi?" Đình Khiêm hỏi.
Nghe Đình Khiêm hỏi anh nhíu mày hỏi ngược:
"Anh biết vợ tôi?"
"Không những biết mà còn rất thân." Đình Khiêm nói.
Nghe thấy câu này, Khúc Dạ Thành chính thức mơ hồ về cô. Mọi thông tin anh biết về cô chính thức trở về con số không tròn chĩnh, trở về vạch xuất phát ban đầu.
Đình Khiêm thấy khuôn mặt lơ mơ của anh thì cười nói:
"Chắc anh không biết về tiểu Lệ rồi, mà cũng đúng thôi, con bé chính là thánh giấu thông tin mà, làm sao mà anh biết được."
"Anh biết những gì về cô ấy kể hết cho tôi." anh lạnh lùng nói, có lẽ trong lời nói có lẫn một chút sự cầu xin nhưng câu từ bắn ra khỏi miệng thì trở thành một mệnh lệnh.
"Tiểu Lệ chính là đồng nghiệp của tôi." Đình Khiêm nói.
"Đồng nghiệp của anh?" Khúc Dạ Thành khó hiểu hỏi lại, từ khi nào cô vợ nhỏ của anh lại trở thành đồng nghiệp của Đình Khiêm rồi, rốt cuộc cô còn bao nhiêu bí ẩn.
"Đúng, nhưng nói đúng hơn là đồng nghiệp cũ, cô bé này rất giỏi có thể làm đồng nghiệp của tôi năm 18 tuổi, cái tuổi mà biết bao thiếu nữ còn mơ mộng, thì cô ấy đã vừa có thể học vừa có thể làm cho nhà nước rồi."
"Cô bé làm trong bộ phận nghiên cứu và chế tạo vũ khí, còn tôi thì làm trong bộ phận lắp đặt vũ khí. Mỗi vũ khí cô bé này chế tạo ra đều rất khác biệt so với người khác làm ra. Vũ khí thoạt nhìn thì nhỏ, cứ tưởng là không nguy hiểm mà nó lại nguy hiểm không tưởng, cô bé này phải công nhận rằng rất rất giỏi, rất có tiền đồ."
"Chỉ đáng tiếc sau hai năm làm cho nhà nước, cô ấy lại biến mất không tăm hơi, có huy động nhiều lực lượng thế nào cũng không tìm ra, không ngờ hôm nay tôi lại biết cô bé trong tình cảnh giống như năm xưa, thích chơi trò trốn tìm, đến một tung tích cũng không có." Đình Khiêm nói.
Còn anh nghe xong Đình Nghiêm nói thì ngu luôn rồi, thế mà cô lại có thể chế tạo ra vũ khí, còn làm việc cho nhà nước. Anh chợt nhớ ra con dao của cô, từ khi con dao này của cô làm anh bị thương, anh luôn mang nó bên mình. Anh thò tay vào túi lấy con dao ra cho Đình Khiêm xem.
Đình Khiêm trố mắt khi xem toàn bộ con dao, không ngờ cô đã làm đến cái mức này rồi, cái mức không ai có thể sánh bằng.
"Cô ấy đã giỏi lên rất nhiều."
"Tôi còn nhớ các loại vũ khí ngày trước cô ấy chế tạo ra đã rất khác biệt, lúc đó đã không ai sánh bằng cô ấy rồi, giờ cô ấy còn hơn lúc trước chứng tỏ cô ấy đã giỏi hơn trước rất nhiều và đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi." Đình Khiêm nể phục nói.
"Thật không thể tin được, vợ tôi nhìn vô hại mà nguy hiểm thế!" anh cảm thán.
"Cô ấy không phải người thường đâu, rất nguy hiểm đó, giờ anh mới biết à? thật tội nghiệp." Đình Khiêm châm chọc nói.
"Vậy Đình Khiêm, anh có thể tìm được cô ấy không?"
Anh bỏ qua lời chêu chọc của Đình Khiêm, nói ra câu nói lạnh hơn cả băng tuyết nghìn năm mà nói.
"Tìm thì có tìm được nhưng sẽ hơi mất thời gian, vì con bé giỏi nhất là biến mất, tôi cần thời gian để tìm kiếm tung tích." Đình Khiêm nói.
"Được, tôi đồng ý." anh nói.
"Vậy thì, hợp tác vui vẻ." Đình Khiêm giơ tay ra để bắt tay với anh.
Anh thấy vậy cũng giơ tay ra bắt tay nói:
"Hợp tác vui vẻ!" câu nói chứa nhiều hàm ý.
"Cố Giai Lệ, vợ tôi." Anh nói.
Đình Khiêm nghe xong cái tên này lập tức bất ngờ. Cố Giai Lệ, cái tên thật quen thuộc, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
"Anh đưa tôi xem tài liệu của vợ anh, tôi cần chứng thực một chuyện rất quan trọng." Đình Khiêm nghiêm trọng nói.
"Chứng thực, vợ tôi, anh cần chứng thực điều gì?" Khúc Dạ Thành hỏi.
"Nghe tên quen thuộc, biết đâu người quen của tôi." Đình Nghiêm thành thật nói.
Thấy Đình Nghiêm thành thật, anh không nghi ngờ bất cứ điều gì mà đưa tài liệu của Cố Giai Lệ cho Đình Khiêm xem.
Thật ra Đình Khiêm biết tên vợ anh là Cố Giai Lệ vì anh đã từng đưa tài liệu về Cố Giai Lệ cho Nhị Tâm, nhưng anh ta không hề biết mặt của Cố Giai Lệ vì lúc đó bộ tài liệu đưa cho Nhị Tâm kia không hề có ảnh, thông tin cũng ít nên Đình Khiêm cũng không có nghi ngờ gì.
Đến hôm nay nghe lại cái tên này anh mới thấy nó vô cùng quen thuộc, chẳng nhẽ chính là cô bé đó, hay chỉ là sự trùng hợp?
Khi Đình Khiêm mở tài liệu ra nhìn thấy bức ảnh dán bên trên thì càng bất ngờ hơn, chính là cô bé đó, không ngờ lại gặp lại trong tình cảnh này.
"Sao tiểu Lệ lại là vợ của anh rồi?" Đình Khiêm hỏi.
Nghe Đình Khiêm hỏi anh nhíu mày hỏi ngược:
"Anh biết vợ tôi?"
"Không những biết mà còn rất thân." Đình Khiêm nói.
Nghe thấy câu này, Khúc Dạ Thành chính thức mơ hồ về cô. Mọi thông tin anh biết về cô chính thức trở về con số không tròn chĩnh, trở về vạch xuất phát ban đầu.
Đình Khiêm thấy khuôn mặt lơ mơ của anh thì cười nói:
"Chắc anh không biết về tiểu Lệ rồi, mà cũng đúng thôi, con bé chính là thánh giấu thông tin mà, làm sao mà anh biết được."
"Anh biết những gì về cô ấy kể hết cho tôi." anh lạnh lùng nói, có lẽ trong lời nói có lẫn một chút sự cầu xin nhưng câu từ bắn ra khỏi miệng thì trở thành một mệnh lệnh.
"Tiểu Lệ chính là đồng nghiệp của tôi." Đình Khiêm nói.
"Đồng nghiệp của anh?" Khúc Dạ Thành khó hiểu hỏi lại, từ khi nào cô vợ nhỏ của anh lại trở thành đồng nghiệp của Đình Khiêm rồi, rốt cuộc cô còn bao nhiêu bí ẩn.
"Đúng, nhưng nói đúng hơn là đồng nghiệp cũ, cô bé này rất giỏi có thể làm đồng nghiệp của tôi năm 18 tuổi, cái tuổi mà biết bao thiếu nữ còn mơ mộng, thì cô ấy đã vừa có thể học vừa có thể làm cho nhà nước rồi."
"Cô bé làm trong bộ phận nghiên cứu và chế tạo vũ khí, còn tôi thì làm trong bộ phận lắp đặt vũ khí. Mỗi vũ khí cô bé này chế tạo ra đều rất khác biệt so với người khác làm ra. Vũ khí thoạt nhìn thì nhỏ, cứ tưởng là không nguy hiểm mà nó lại nguy hiểm không tưởng, cô bé này phải công nhận rằng rất rất giỏi, rất có tiền đồ."
"Chỉ đáng tiếc sau hai năm làm cho nhà nước, cô ấy lại biến mất không tăm hơi, có huy động nhiều lực lượng thế nào cũng không tìm ra, không ngờ hôm nay tôi lại biết cô bé trong tình cảnh giống như năm xưa, thích chơi trò trốn tìm, đến một tung tích cũng không có." Đình Khiêm nói.
Còn anh nghe xong Đình Nghiêm nói thì ngu luôn rồi, thế mà cô lại có thể chế tạo ra vũ khí, còn làm việc cho nhà nước. Anh chợt nhớ ra con dao của cô, từ khi con dao này của cô làm anh bị thương, anh luôn mang nó bên mình. Anh thò tay vào túi lấy con dao ra cho Đình Khiêm xem.
Đình Khiêm trố mắt khi xem toàn bộ con dao, không ngờ cô đã làm đến cái mức này rồi, cái mức không ai có thể sánh bằng.
"Cô ấy đã giỏi lên rất nhiều."
"Tôi còn nhớ các loại vũ khí ngày trước cô ấy chế tạo ra đã rất khác biệt, lúc đó đã không ai sánh bằng cô ấy rồi, giờ cô ấy còn hơn lúc trước chứng tỏ cô ấy đã giỏi hơn trước rất nhiều và đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi." Đình Khiêm nể phục nói.
"Thật không thể tin được, vợ tôi nhìn vô hại mà nguy hiểm thế!" anh cảm thán.
"Cô ấy không phải người thường đâu, rất nguy hiểm đó, giờ anh mới biết à? thật tội nghiệp." Đình Khiêm châm chọc nói.
"Vậy Đình Khiêm, anh có thể tìm được cô ấy không?"
Anh bỏ qua lời chêu chọc của Đình Khiêm, nói ra câu nói lạnh hơn cả băng tuyết nghìn năm mà nói.
"Tìm thì có tìm được nhưng sẽ hơi mất thời gian, vì con bé giỏi nhất là biến mất, tôi cần thời gian để tìm kiếm tung tích." Đình Khiêm nói.
"Được, tôi đồng ý." anh nói.
"Vậy thì, hợp tác vui vẻ." Đình Khiêm giơ tay ra để bắt tay với anh.
Anh thấy vậy cũng giơ tay ra bắt tay nói:
"Hợp tác vui vẻ!" câu nói chứa nhiều hàm ý.