Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Nỗi nhớ mong của anh
Người đó không ai khác chính là ba cô, người ba luôn yêu thương cô vô bờ bến.
"Ba" cô nhẹ nhàng chào ông.
"Tiểu Lệ mới đi thăm tiểu Vĩnh về hả con?" ba cô ân cần hỏi.
"Vâng ba, con vừa từ chỗ tiểu Vĩnh về, thằng bé lớn rất nhanh ba ạ."
Cô vừa nói dứt lời thì có một người con gái trẻ trung xinh đẹp bước ra từ phòng tắm, trên tay cầm một rổ hoa quả vừa rửa xong. Đó là chị cô.
"Chị" cô chào chị mình.
"Đi thăm tiểu Vĩnh về rồi đó hả? Vui không? Vui không?" Chị cô hồn nhiên hỏi.
"Vui chứ, chị cũng phải đi thăm cháu đi, cả tuần không thấy vào thăm cháu, tiểu Vĩnh nhớ chị lắm đó."
"Được, được, được tí chị sẽ thăm cháu, chị cũng nhớ tiểu Vĩnh lắm rồi." chị cô vừa cười vừa nói.
Nói xong chị cô ngồi xuống cầm dao lên và bổ hoa quả cho ba người ăn.
"Tiểu Lệ, bây giờ ba, mẹ và chị con phải về rồi, công việc đã trì hoãn khá nhiều, Cố thị cần ba, mẹ, và chị con về để giải quyết." ba cô nói.
"Nếu ba, mẹ và chị bận thì cứ về giải quyết đi ạ, không cần lo cho con, ở đây có mẹ Lam và Minh Thư rồi, con sẽ không gặp chuyện gì đâu." cô nói cho ba cô yên tâm.
"Có chuyện gì là phải nói cho ba biết ngay đấy, không được giấu biết chưa."
"À mà nghe nói con mở một công ty, có cần ba giúp gì không?" ông hỏi.
"Không cần đâu ba, Thiên Ý cũng đứng vững rồi, ba cứ yên tâm về giải quyết công việc, bao giờ ba nhớ con và tiểu Vĩnh ba có thể bay đến đây thăm con mà." cô nhí nhảnh nói.
"Cái gì? Công ty Thiên Ý là công ty của em ư?" chị cô hốt hoảng hỏi.
Ba cô cũng bất ngờ khi công ty của cô lại là công ty Thiên Ý.
"Đúng rồi, bộ lạ lắm sao hả?" cô hơi hoang mang hỏi lại.
Cô nào biết trong hiểu biết của mọi người xung quanh Thiên Ý là một công ty tuy mới nổi nhưng rất mạnh, trong vòng tám tháng tiếng tăm đã lẫy lừng cả nước có khi bay ra cả nước ngoài, trong giới kinh doanh bắt đầu có kẻ phải dè chừng.
Nhưng trong suy nghĩ của cô thì công ty Thiên Ý là một công ty còn non trẻ, tiếng tăm tầm thường, cô phải cố gắng hơn nữa để đưa công ty ngày càng lớn mạnh hơn.
"Rất tốt, đúng là con gái rượu của ba, con khiến ba rất bất ngờ." ba cô nói.
"Ba, bộ con không phải con gái rượu của ba hả." chị cô xị mặt ra.
"Cả hai đều là con gái rượu của ba, hai bình rượu mơ quý giá không ai có thể mua được hết." ba cô cười nói.
"Ba có nói thật không thế?" chị cô nheo mắt hỏi lại.
"Ơ hay cái con bé này."
Cô đứng một bên cười típ mắt trước sự đáng yêu của hai người họ.
Cả ba người nói chuyện một lúc rồi đi thăm An Vĩnh rồi trở về.
"À ba ơi, bao giờ ba, mẹ và chị về để con đi tiễn mọi người?" cô hỏi.
"Không cần đâu, con cứ ở đây cho khỏe, bây giờ ba trở về là bay về luôn." ba cô nói.
"Vâng." cô đáp lại bằng lời nói tiếc nuối.
Tiễn hai người họ ra về, bây giờ trời cũng đã tối, cô đi đến căng tin bệnh viện mua một suất ăn tối, ăn xong cô đi lên phòng bệnh của mình nghỉ ngơi.
Bên phía anh, lúc này anh cũng đã ăn tối xong, công việc cũng đã giải quyết xong.
Ngồi trong căn phòng xung quanh là bốn bức tường trắng, anh chợt cảm thấy trống rỗng, trong lòng lại nhớ đến cô.
Anh cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày anh nhớ đến cô rồi, anh nhớ hình ảnh cô cười, nhớ cô rất rất rất nhiều.
Xem ra đêm nay anh chẳng thể ngủ ngon giấc rồi.
Anh với tay lấy điện thoại trên chiếc bàn được đặt ở đầu giường, anh mở máy ra, ngắm nhìn người con gái anh thương trong bộ váy cưới màu trắng thướt tha, diễm lệ, cô thật xinh đẹp.
Đây là tấm ảnh cưới duy nhất anh cùng cô chụp, lúc đó anh ép cưới cô, chán ghét cô, vì để nhanh chóng có được cô, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ mà một cuộc hôn nhân cần có.
Đến cả một bộ ảnh cưới anh cũng không chụp, chỉ chụp duy nhất một tấm ảnh để lấy lệ.
Trong bức ảnh cô cười một cách hồn nhiên, ngây thơ, nụ cười đó anh chỉ thấy duy nhất một lần, nhưng nó lại chẳng dành cho anh.
Cưới được cô về, anh lại chẳng trân trọng mà nhẫn tâm hành hạ cô, lấy cớ trả thù để rồi bây giờ hối hận không kịp, nỗi tự trách trong dòng anh dâng lên.
Anh lấy tay chạm vào mặt cô ở trên hình, anh rất mong một ngày nào đó được gặp lại cô, anh sẽ bù đắp cho cô tất cả, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Ngắm ảnh cô một lúc, ảnh tắt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa kịp ngủ thì cửa phòng bệnh của anh bị một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp này rất đại trà không thể so sánh với cô, trên người cô ta mặc một bộ váy bó sát cơ thể, cắt xẻ táo bạo, mùi nước hoa nồng nặc đẩy cửa bước vào.
"Ba" cô nhẹ nhàng chào ông.
"Tiểu Lệ mới đi thăm tiểu Vĩnh về hả con?" ba cô ân cần hỏi.
"Vâng ba, con vừa từ chỗ tiểu Vĩnh về, thằng bé lớn rất nhanh ba ạ."
Cô vừa nói dứt lời thì có một người con gái trẻ trung xinh đẹp bước ra từ phòng tắm, trên tay cầm một rổ hoa quả vừa rửa xong. Đó là chị cô.
"Chị" cô chào chị mình.
"Đi thăm tiểu Vĩnh về rồi đó hả? Vui không? Vui không?" Chị cô hồn nhiên hỏi.
"Vui chứ, chị cũng phải đi thăm cháu đi, cả tuần không thấy vào thăm cháu, tiểu Vĩnh nhớ chị lắm đó."
"Được, được, được tí chị sẽ thăm cháu, chị cũng nhớ tiểu Vĩnh lắm rồi." chị cô vừa cười vừa nói.
Nói xong chị cô ngồi xuống cầm dao lên và bổ hoa quả cho ba người ăn.
"Tiểu Lệ, bây giờ ba, mẹ và chị con phải về rồi, công việc đã trì hoãn khá nhiều, Cố thị cần ba, mẹ, và chị con về để giải quyết." ba cô nói.
"Nếu ba, mẹ và chị bận thì cứ về giải quyết đi ạ, không cần lo cho con, ở đây có mẹ Lam và Minh Thư rồi, con sẽ không gặp chuyện gì đâu." cô nói cho ba cô yên tâm.
"Có chuyện gì là phải nói cho ba biết ngay đấy, không được giấu biết chưa."
"À mà nghe nói con mở một công ty, có cần ba giúp gì không?" ông hỏi.
"Không cần đâu ba, Thiên Ý cũng đứng vững rồi, ba cứ yên tâm về giải quyết công việc, bao giờ ba nhớ con và tiểu Vĩnh ba có thể bay đến đây thăm con mà." cô nhí nhảnh nói.
"Cái gì? Công ty Thiên Ý là công ty của em ư?" chị cô hốt hoảng hỏi.
Ba cô cũng bất ngờ khi công ty của cô lại là công ty Thiên Ý.
"Đúng rồi, bộ lạ lắm sao hả?" cô hơi hoang mang hỏi lại.
Cô nào biết trong hiểu biết của mọi người xung quanh Thiên Ý là một công ty tuy mới nổi nhưng rất mạnh, trong vòng tám tháng tiếng tăm đã lẫy lừng cả nước có khi bay ra cả nước ngoài, trong giới kinh doanh bắt đầu có kẻ phải dè chừng.
Nhưng trong suy nghĩ của cô thì công ty Thiên Ý là một công ty còn non trẻ, tiếng tăm tầm thường, cô phải cố gắng hơn nữa để đưa công ty ngày càng lớn mạnh hơn.
"Rất tốt, đúng là con gái rượu của ba, con khiến ba rất bất ngờ." ba cô nói.
"Ba, bộ con không phải con gái rượu của ba hả." chị cô xị mặt ra.
"Cả hai đều là con gái rượu của ba, hai bình rượu mơ quý giá không ai có thể mua được hết." ba cô cười nói.
"Ba có nói thật không thế?" chị cô nheo mắt hỏi lại.
"Ơ hay cái con bé này."
Cô đứng một bên cười típ mắt trước sự đáng yêu của hai người họ.
Cả ba người nói chuyện một lúc rồi đi thăm An Vĩnh rồi trở về.
"À ba ơi, bao giờ ba, mẹ và chị về để con đi tiễn mọi người?" cô hỏi.
"Không cần đâu, con cứ ở đây cho khỏe, bây giờ ba trở về là bay về luôn." ba cô nói.
"Vâng." cô đáp lại bằng lời nói tiếc nuối.
Tiễn hai người họ ra về, bây giờ trời cũng đã tối, cô đi đến căng tin bệnh viện mua một suất ăn tối, ăn xong cô đi lên phòng bệnh của mình nghỉ ngơi.
Bên phía anh, lúc này anh cũng đã ăn tối xong, công việc cũng đã giải quyết xong.
Ngồi trong căn phòng xung quanh là bốn bức tường trắng, anh chợt cảm thấy trống rỗng, trong lòng lại nhớ đến cô.
Anh cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày anh nhớ đến cô rồi, anh nhớ hình ảnh cô cười, nhớ cô rất rất rất nhiều.
Xem ra đêm nay anh chẳng thể ngủ ngon giấc rồi.
Anh với tay lấy điện thoại trên chiếc bàn được đặt ở đầu giường, anh mở máy ra, ngắm nhìn người con gái anh thương trong bộ váy cưới màu trắng thướt tha, diễm lệ, cô thật xinh đẹp.
Đây là tấm ảnh cưới duy nhất anh cùng cô chụp, lúc đó anh ép cưới cô, chán ghét cô, vì để nhanh chóng có được cô, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ mà một cuộc hôn nhân cần có.
Đến cả một bộ ảnh cưới anh cũng không chụp, chỉ chụp duy nhất một tấm ảnh để lấy lệ.
Trong bức ảnh cô cười một cách hồn nhiên, ngây thơ, nụ cười đó anh chỉ thấy duy nhất một lần, nhưng nó lại chẳng dành cho anh.
Cưới được cô về, anh lại chẳng trân trọng mà nhẫn tâm hành hạ cô, lấy cớ trả thù để rồi bây giờ hối hận không kịp, nỗi tự trách trong dòng anh dâng lên.
Anh lấy tay chạm vào mặt cô ở trên hình, anh rất mong một ngày nào đó được gặp lại cô, anh sẽ bù đắp cho cô tất cả, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.
Ngắm ảnh cô một lúc, ảnh tắt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa kịp ngủ thì cửa phòng bệnh của anh bị một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp này rất đại trà không thể so sánh với cô, trên người cô ta mặc một bộ váy bó sát cơ thể, cắt xẻ táo bạo, mùi nước hoa nồng nặc đẩy cửa bước vào.