Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Thần giao cách cảm 2
Bác sĩ tới rồi kiểm tra cho anh.
"Vết thương của bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai tháng là đã bình phục lại hoàn toàn. Còn việc sau này có để lại sẹo không thì sẽ không để lại sẹo nếu bệnh nhân thoa thuốc sẹo sau khi viết thương lành đầy đủ." bác sĩ nói.
"Cảm ơn bác sĩ." mẹ anh nói.
Anh nằm trên giường bệnh mơ màng không hiểu gì, anh chỉ nhớ rõ ràng hôm nay anh gác công việc lại về sớm nghỉ ngơi mà sao giờ lại nằm trong bệnh viện, trên tay anh còn bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Sao con lại ở đây?" anh nhàn nhạt hỏi mẹ mình, cất lên giọng nói lạnh lẽo thấu xương đủ để đóng băng người khác hỏi.
"Con còn dám hỏi ngược lại mẹ, sao con ở đây con còn không rõ." bà tức giận nói với anh.
Anh khó hiểu nhíu mày, anh cũng không muốn đôi co với bà, để anh về anh điều tra chuyện này sau.
"Mẹ về nghỉ ngơi đi, con từng tuổi này rồi có thể tự lo tốt cho bản thân, mẹ về đi." anh nói mà như ra lệnh với bà.
"Con dám đuổi mẹ?" bà chất vấn.
Ba anh đứng ngoài thấy tình hình căng thẳng liền đi thẳng vào.
"Mình à, con nói đúng rồi đấy, nó lớn rồi có thể tự lo cho bản thân, chúng ta già rồi cần nghỉ ngơi, giờ cũng đã muộn, thấy nó ổn rồi tôi cũng an tâm rồi, chúng ta về nghỉ ngơi mai lại vào thăm nó." ba anh nói.
Lần nào cũng như vậy, hễ anh và mẹ có cãi nhau hay xích mích mâu thuẫn đều là ba anh đứng ra giải vây, lần này cũng không ngoại lệ.
"Thôi được rồi, về nghỉ ngơi thôi." bà nói.
Nói xong ba mẹ anh rời đi để lại anh ở lại một mình với căn phòng trống vắng đầy mùi nước sát khuẩn ở bệnh viện.
Anh khó hiểu trước tình hình hiện tại của bản thân, anh chỉ nhớ anh về rồi leo lên giường nghỉ rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
À, đúng rồi. Trong lúc mê man anh có nghe thấy giọng Phạm Hoàng gọi anh, chắc chắn Phạm Hoàng biết gì đó về vụ việc này.
Nghĩ rồi anh đưa tay xuống túi quần lấy điện thoại gọi cho Phạm Hoàng như một thói quen thì nhớ ra mình đang mặc đồ bệnh nhân không có túi quần. Mà điện thoại anh cũng không mang theo.
Đột nhiên anh khua khua tay còn lại với lên đầu giường nhấn vào chuộng gọi bác sĩ.
Các bác sĩ thấy tín hiệu từ phòng anh thì một bác sĩ vội vàng chạy lên. Lên đến nơi thì thấy anh vẫn ngồi bình thản trên giường thì vị bác sĩ kia thở phào nhẽ nhõm.
"Xin hỏi cậu cần gì?" vị bác sĩ cất tiếng.
"Cho tôi mượn điện thoại." Anh lạnh lùng nói.
Lời nói của anh và cái khí thế bức người của anh khiến cho vị bác sĩ kia không rét mà run. Bác sĩ vội lấu điện thoại của mình đưa cho anh.
Anh nhận điện thoại nhanh chóng bấm một dãy số, đó chính là số điện thoại của Phạm Hoàng.
Bây giờ là 2 giờ đêm, Phạm Hoàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh khó chịu, nhăn mặt với lấy điện thoại xem có phải sếp gọi không tránh như lần trước anh tuôn ra những lời không nên nói.
Thấy trên màn hình là một dãy số lạ, anh bực tức bắt máy quát:"Alo"
Thấy đầu dây bên kia đã bắt máy Khúc Dạ Thành lạnh nhạt nói:
"Là tôi."
Phạm Hoàng bên này hoang mang cực độ vội vàng đáp lại:
"Sếp, sếp gọi giờ này có việc gì không?"
"Cậu điều tra về việc của tôi rồi chứ?" Anh hỏi.
Việc của sếp sao? Việc gì? Sếp bao nhiêu việc kêu mình đi điều tra biết đâu việc nào. Phạm Hoàng nghĩ trong đầu chợt nhớ đến sự việc ngày hôm nay, nghĩ đến đó, Phạm Hoàng đáp lại luôn:
"Thưa sếp, việc của sếp tôi đã điều tra rồi."
"Tốt, mang đến đây cho tôi." Anh ra lệnh.
Nói xong anh cúp máy để lại những tiếng tút vang lên trên đầu dây còn lại cùng với khuôn mặt khó hiểu của Phạm Hoàng.
Cuộc điện thoại chưa đến 20 giây, anh gọi xong trả lại máy điện thoại cho vị bác sĩ kia, đồng thời nói:"Cảm ơn."
Anh nói hai chữ cảm ơn một cách lạnh lùng. Khi vị bác sĩ kia nghe anh nói cảm ơn liền sửng sốt. Anh - Khúc Dạ Thành khét tiếng lạnh lùng, kiêu ngạo, máu lạnh, luôn cho mình là đúng và không có khái niệm mình sai, nay lại đi cảm ơn người khác.
Bác sĩ nghĩ chắc trời mai mưa to rồi. Nghĩ xong vị bác sĩ kia liền nói:
"Không có gì."
Nói xong liền quay người đi ra còn cẩn thận đóng cửa lại.
15 phút sau, Phạm Hoàng đến nơi trên tay cầm một chiếc laptop gõ cửa phòng anh.
Cốc...Cốc...Cốc
"Vào đi." Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nói.
Phạm Hoàng đẩy cửa bước vào, đi đến chỗ anh để chiếc laptop lên trước mặt anh, mở đoạn video mà Phạm Hoàng đã lấy được ở camera lắp ở hành lang trước cửa căn phòng trên lầu 5 của biệt thự lên.
Khi đoạn video được mở, anh chăm chú xem, xem xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây chỉ là camera được lắp ngoài hành lang nên anh chỉ thấy cảnh anh về và bước vào phòng, Phạm Hoàng đến, và đội ngũ nhân viên y tế đến đưa anh đi đến bệnh viện.
Còn những cái anh muốn biết thì anh vẫn chưa biết được, anh cau mày hỏi Phạm Hoàng:
"Chỉ có thế này thôi ư?"
Giọng điệu anh ngày càng lạnh khiến Phạm Hoàng sợ rét co ro người luôn.
"Vết thương của bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai tháng là đã bình phục lại hoàn toàn. Còn việc sau này có để lại sẹo không thì sẽ không để lại sẹo nếu bệnh nhân thoa thuốc sẹo sau khi viết thương lành đầy đủ." bác sĩ nói.
"Cảm ơn bác sĩ." mẹ anh nói.
Anh nằm trên giường bệnh mơ màng không hiểu gì, anh chỉ nhớ rõ ràng hôm nay anh gác công việc lại về sớm nghỉ ngơi mà sao giờ lại nằm trong bệnh viện, trên tay anh còn bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Sao con lại ở đây?" anh nhàn nhạt hỏi mẹ mình, cất lên giọng nói lạnh lẽo thấu xương đủ để đóng băng người khác hỏi.
"Con còn dám hỏi ngược lại mẹ, sao con ở đây con còn không rõ." bà tức giận nói với anh.
Anh khó hiểu nhíu mày, anh cũng không muốn đôi co với bà, để anh về anh điều tra chuyện này sau.
"Mẹ về nghỉ ngơi đi, con từng tuổi này rồi có thể tự lo tốt cho bản thân, mẹ về đi." anh nói mà như ra lệnh với bà.
"Con dám đuổi mẹ?" bà chất vấn.
Ba anh đứng ngoài thấy tình hình căng thẳng liền đi thẳng vào.
"Mình à, con nói đúng rồi đấy, nó lớn rồi có thể tự lo cho bản thân, chúng ta già rồi cần nghỉ ngơi, giờ cũng đã muộn, thấy nó ổn rồi tôi cũng an tâm rồi, chúng ta về nghỉ ngơi mai lại vào thăm nó." ba anh nói.
Lần nào cũng như vậy, hễ anh và mẹ có cãi nhau hay xích mích mâu thuẫn đều là ba anh đứng ra giải vây, lần này cũng không ngoại lệ.
"Thôi được rồi, về nghỉ ngơi thôi." bà nói.
Nói xong ba mẹ anh rời đi để lại anh ở lại một mình với căn phòng trống vắng đầy mùi nước sát khuẩn ở bệnh viện.
Anh khó hiểu trước tình hình hiện tại của bản thân, anh chỉ nhớ anh về rồi leo lên giường nghỉ rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
À, đúng rồi. Trong lúc mê man anh có nghe thấy giọng Phạm Hoàng gọi anh, chắc chắn Phạm Hoàng biết gì đó về vụ việc này.
Nghĩ rồi anh đưa tay xuống túi quần lấy điện thoại gọi cho Phạm Hoàng như một thói quen thì nhớ ra mình đang mặc đồ bệnh nhân không có túi quần. Mà điện thoại anh cũng không mang theo.
Đột nhiên anh khua khua tay còn lại với lên đầu giường nhấn vào chuộng gọi bác sĩ.
Các bác sĩ thấy tín hiệu từ phòng anh thì một bác sĩ vội vàng chạy lên. Lên đến nơi thì thấy anh vẫn ngồi bình thản trên giường thì vị bác sĩ kia thở phào nhẽ nhõm.
"Xin hỏi cậu cần gì?" vị bác sĩ cất tiếng.
"Cho tôi mượn điện thoại." Anh lạnh lùng nói.
Lời nói của anh và cái khí thế bức người của anh khiến cho vị bác sĩ kia không rét mà run. Bác sĩ vội lấu điện thoại của mình đưa cho anh.
Anh nhận điện thoại nhanh chóng bấm một dãy số, đó chính là số điện thoại của Phạm Hoàng.
Bây giờ là 2 giờ đêm, Phạm Hoàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh khó chịu, nhăn mặt với lấy điện thoại xem có phải sếp gọi không tránh như lần trước anh tuôn ra những lời không nên nói.
Thấy trên màn hình là một dãy số lạ, anh bực tức bắt máy quát:"Alo"
Thấy đầu dây bên kia đã bắt máy Khúc Dạ Thành lạnh nhạt nói:
"Là tôi."
Phạm Hoàng bên này hoang mang cực độ vội vàng đáp lại:
"Sếp, sếp gọi giờ này có việc gì không?"
"Cậu điều tra về việc của tôi rồi chứ?" Anh hỏi.
Việc của sếp sao? Việc gì? Sếp bao nhiêu việc kêu mình đi điều tra biết đâu việc nào. Phạm Hoàng nghĩ trong đầu chợt nhớ đến sự việc ngày hôm nay, nghĩ đến đó, Phạm Hoàng đáp lại luôn:
"Thưa sếp, việc của sếp tôi đã điều tra rồi."
"Tốt, mang đến đây cho tôi." Anh ra lệnh.
Nói xong anh cúp máy để lại những tiếng tút vang lên trên đầu dây còn lại cùng với khuôn mặt khó hiểu của Phạm Hoàng.
Cuộc điện thoại chưa đến 20 giây, anh gọi xong trả lại máy điện thoại cho vị bác sĩ kia, đồng thời nói:"Cảm ơn."
Anh nói hai chữ cảm ơn một cách lạnh lùng. Khi vị bác sĩ kia nghe anh nói cảm ơn liền sửng sốt. Anh - Khúc Dạ Thành khét tiếng lạnh lùng, kiêu ngạo, máu lạnh, luôn cho mình là đúng và không có khái niệm mình sai, nay lại đi cảm ơn người khác.
Bác sĩ nghĩ chắc trời mai mưa to rồi. Nghĩ xong vị bác sĩ kia liền nói:
"Không có gì."
Nói xong liền quay người đi ra còn cẩn thận đóng cửa lại.
15 phút sau, Phạm Hoàng đến nơi trên tay cầm một chiếc laptop gõ cửa phòng anh.
Cốc...Cốc...Cốc
"Vào đi." Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nói.
Phạm Hoàng đẩy cửa bước vào, đi đến chỗ anh để chiếc laptop lên trước mặt anh, mở đoạn video mà Phạm Hoàng đã lấy được ở camera lắp ở hành lang trước cửa căn phòng trên lầu 5 của biệt thự lên.
Khi đoạn video được mở, anh chăm chú xem, xem xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây chỉ là camera được lắp ngoài hành lang nên anh chỉ thấy cảnh anh về và bước vào phòng, Phạm Hoàng đến, và đội ngũ nhân viên y tế đến đưa anh đi đến bệnh viện.
Còn những cái anh muốn biết thì anh vẫn chưa biết được, anh cau mày hỏi Phạm Hoàng:
"Chỉ có thế này thôi ư?"
Giọng điệu anh ngày càng lạnh khiến Phạm Hoàng sợ rét co ro người luôn.