Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Thần giao cách cảm 1
Còn về phía anh. Cả ngày hôm nay trong lòng anh bồn chồn lo lắng, làm việc không vào, tâm hồn cứ lơ lửng ở đâu.
"Hôm nay mình làm sao vậy nhỉ?" anh tự hỏi.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh trở về ngôi biệt thự lạnh lẽo không chút hơi ấm, hôm nay anh quết định về sớm. Về đến biệt thự, vẫn theo thói quen anh bước lên căn phòng trên tầng 5 ấy, vừa bước vào, trái tim anh đau nhói, không như mọi lần anh bước vào chỉ thấy nhớ nhung cô.
Hôm nay anh bước vào trái tim của anh nhói lên từng đợt, anh cảm thấy nỗi bất an trong lòng mình càng ngày càng lớn mặc dù không biết mình đang lo lắng điều gì.
Anh bước những bước chân nặng trĩu đi về phía giường mệt mỏi nằm xuống, bất chợt anh va trúng một vật sắc nhọn ở đầu giường, cánh tay anh bị rạch ra một đường lớn, máu chảy thấm đẫm chiếc sơ mi trắng trên người anh.
Anh không cảm thấy đau đớn hay tê buốt gì, không biết vì sao anh lại như thế nữa.
Một lúc sau Phạm Hoàng tới đưa tài liệu sáng nay cho anh vì anh bỏ quên ở công ty đồng thời muốn bàn với anh một số chuyện.
"Bác Lâm, sếp đâu rồi ạ?" Phạm Hoàng hỏi Lâm quản gia.
"Cậu chủ ở căn phòng cuối cùng của tầng 5 thưa cậu." Lâm quản gia trả lời.
"Cảm ơn bác Lâm."
Phạm Hoàng đi lên căn phòng trên tầng 5.
Cốc...Cốc...Cốc...
Phạm Hoàng gõ cửa.
Sau 5 phút Phạm Hoàng đứng ngoài chờ mà không thấy anh nói gì, Phạm Hoàng khó hiểu:
"Có bao giờ sếp để nhân viên chờ đâu nhỉ, hay sếp không có trong phòng ta."
"Thôi cứ gõ cửa lần nữa cho chắc ăn."
Cốc...Cốc...Cốc...
"Sếp anh có trong đó không?"
Lần này Phạm Hoàng vừa gõ cửa vừa hỏi nhưng đứng chờ mãi vẫn không thấy gì, anh đánh liều mở cửa nhưng thật bất ngờ thay, cửa không hề khóa, bên trong không gian được bao bọc bởi một màu đen của bóng tối.
Vừa mở cửa ra một mùi tanh nồng đập ngay vào mũi của Phạm Hoàng. Phạm Hoàng hốt hoảng khi ngửi thấy mùi tanh này vội vàng khua tay tìm công tắc điện và mở điện lên, một cảnh tượng kinh dị đập vào mắt anh.
Sếp của anh - Khúc Dạ Thành nằm trên chiếc giường toàn màu đỏ của máu, chiếc áo sơ mi của anh đã thấm đẫm máu đến nỗi chiếc áo chuyển sang màu đỏ thẫm, Khúc Dạ Thành thì nằm bất tỉnh nhân sự trên chiếc giường rộng lớn, trên tay còn có một vết rạch sâu và dài, máu vẫn đang không ngừng chảy. Trên đầu giường là một chiếc dao sắc nhọn nhốm máu nằm yên một góc.
Phạm Hoàng hốt hoảng tột độ, nghĩ anh vì một cô gái mà ngu ngốc đên mức tự tử sao, thật điên rồ.
Phạm Hoàng rút điện thoại ra nhanh chóng gọi cấp cứu tới, chưa đầu 5 phút sau, xe cấp cứu đã tới biệt thự, nhân viên y tế chạy vào ào ào, những người làm trong nhà ngơ ngác nhìn nhau.
Phạm Hoàng xuống vừa hay thấy nhân viên y tế đến vội vàng đưa họ đến chỗ anh đưa anh đến bệnh viện.
Lâm quản gia khi thấy nhân viên y tế đưa anh xuống thì hoảng hốt, vội vàng chạy theo và gọi điện ngay cho ba mẹ anh.
Ba mẹ anh khi nghe tin anh bị như vậy thì tức tốc đến bệnh viện, và chờ anh ngoài cánh cửa phòng cấp cứu.
Ngoài phòng cấp cứu có ba mẹ anh, Lâm quản gia và Phạm Hoàng ai cũng lo lắng cho anh. Trong phòng cấp cứu các bác sĩ đang rất căng thẳng không kém gì bên ngoài.
Vết thương của anh rất sâu, và anh bị đứt hai đường mạch máu, các bác sĩ vừa truyền máu vừa nối gân cho anh, hai đường mạch máu mà anh bị đứt rất nguy hiểm, nếu sai sót có thể anh sẽ bị phế mất cả cánh tay trái, tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này là 50/50.
Một tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn ở trạng thái ban đầu.
Người ngồi bên ngoài càng thêm lo lắng, người ở bên trong thì căng thẳng vô cùng, anh nằm trên gường cấp cứu thì hôn mê bất tỉnh do anh mất quá nhiều máu và cũng do thuốc tê khiến anh không cảm thấy đau đớn gì mà cứ thế thiếp đi.
Thêm 30 phút trôi qua, 2 mạch máu của anh giờ đã được nối xong và vết thương của anh đang được khâu lại. Các bác sĩ ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã phẫu thuật thành công và không để lại bất cứ di chứng gì về sau cả.
Đèn phòng phẫu thuật lúc này chợt tắt, những con người ngồi ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.
Thấy bác sĩ đẩy anh ra ngoài và đưa đến phòng hồi sức, mẹ anh kéo một bác sĩ lại hỏi:
"Bác sĩ, con tôi nó sao rồi?"
"Phu nhân bà yên tâm, cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, cậu ấy bị đứt 2 đường mạch máu, tuy nhiên giờ không còn gì đáng ngại nữa, mong bà và người nhà đừng lo lắng quá, bây giờ cậu ấy được đưa đến phòng hồi sức để nghỉ ngơi, 1 tiếng nữa sẽ tỉnh lại, lúc đấy người nhà có thể vào thăm." Bác sĩ nói.
"Tôi biết rồi." Ba anh nói.
Nói xong bác sĩ cũng rời đi, mẹ anh lúc này quay sang Phạm Hoàng và Lâm quản gia hỏi:
"Tại sao đang yên đang lành thằng bé lại thành ra như vậy chứ?"
"Thưa phu nhân, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân rồi sẽ giải đáp thắc mắc của phu nhân." Pham Hoàng nói.
"Nghĩa là đến cậu còn không biết." bà trách móc.
"Thôi, bây giờ việc của chúng ta không phải ở đây mà trách móc lẫn nhau, bây giờ chúng ta chờ nó tỉnh lại lúc ý muốn hỏi gì thì hỏi." ba anh nói.
"Phạm Hoàng vất vả cho cậu rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, đưa Lâm quản gia về luôn, bà ấy có tuổi rồi, chúng tôi ở lại đây chờ thằng bé tỉnh được." ba anh nói tiếp.
Phạm Hoàng thầm cảm ơn ba anh trong lòng hàng nghìn lần, nếu còn tiếp tục ở đây, anh sẽ bị phu nhân hỏi cho đến chết mất.
"Vâng thưa ông, chào ông, chào phu nhân tôi xin phép."
Ba anh gật đầu đồng ý, Phạm Hoàng nhanh chóng đưa Lâm quản gia rời đi.
Một tiếng sau mẹ anh bước vào phòng chăm sóc đặc biệt ngồi xuống bên cạnh giường bệnh anh nằm. Vài phút sau anh mở mắt, cả thân thể khó chịu, vết thương trên tay hơi đau nhức.
Mẹ anh thấy vậy liền bấm chuông gọi bác sĩ đến.
"Hôm nay mình làm sao vậy nhỉ?" anh tự hỏi.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh trở về ngôi biệt thự lạnh lẽo không chút hơi ấm, hôm nay anh quết định về sớm. Về đến biệt thự, vẫn theo thói quen anh bước lên căn phòng trên tầng 5 ấy, vừa bước vào, trái tim anh đau nhói, không như mọi lần anh bước vào chỉ thấy nhớ nhung cô.
Hôm nay anh bước vào trái tim của anh nhói lên từng đợt, anh cảm thấy nỗi bất an trong lòng mình càng ngày càng lớn mặc dù không biết mình đang lo lắng điều gì.
Anh bước những bước chân nặng trĩu đi về phía giường mệt mỏi nằm xuống, bất chợt anh va trúng một vật sắc nhọn ở đầu giường, cánh tay anh bị rạch ra một đường lớn, máu chảy thấm đẫm chiếc sơ mi trắng trên người anh.
Anh không cảm thấy đau đớn hay tê buốt gì, không biết vì sao anh lại như thế nữa.
Một lúc sau Phạm Hoàng tới đưa tài liệu sáng nay cho anh vì anh bỏ quên ở công ty đồng thời muốn bàn với anh một số chuyện.
"Bác Lâm, sếp đâu rồi ạ?" Phạm Hoàng hỏi Lâm quản gia.
"Cậu chủ ở căn phòng cuối cùng của tầng 5 thưa cậu." Lâm quản gia trả lời.
"Cảm ơn bác Lâm."
Phạm Hoàng đi lên căn phòng trên tầng 5.
Cốc...Cốc...Cốc...
Phạm Hoàng gõ cửa.
Sau 5 phút Phạm Hoàng đứng ngoài chờ mà không thấy anh nói gì, Phạm Hoàng khó hiểu:
"Có bao giờ sếp để nhân viên chờ đâu nhỉ, hay sếp không có trong phòng ta."
"Thôi cứ gõ cửa lần nữa cho chắc ăn."
Cốc...Cốc...Cốc...
"Sếp anh có trong đó không?"
Lần này Phạm Hoàng vừa gõ cửa vừa hỏi nhưng đứng chờ mãi vẫn không thấy gì, anh đánh liều mở cửa nhưng thật bất ngờ thay, cửa không hề khóa, bên trong không gian được bao bọc bởi một màu đen của bóng tối.
Vừa mở cửa ra một mùi tanh nồng đập ngay vào mũi của Phạm Hoàng. Phạm Hoàng hốt hoảng khi ngửi thấy mùi tanh này vội vàng khua tay tìm công tắc điện và mở điện lên, một cảnh tượng kinh dị đập vào mắt anh.
Sếp của anh - Khúc Dạ Thành nằm trên chiếc giường toàn màu đỏ của máu, chiếc áo sơ mi của anh đã thấm đẫm máu đến nỗi chiếc áo chuyển sang màu đỏ thẫm, Khúc Dạ Thành thì nằm bất tỉnh nhân sự trên chiếc giường rộng lớn, trên tay còn có một vết rạch sâu và dài, máu vẫn đang không ngừng chảy. Trên đầu giường là một chiếc dao sắc nhọn nhốm máu nằm yên một góc.
Phạm Hoàng hốt hoảng tột độ, nghĩ anh vì một cô gái mà ngu ngốc đên mức tự tử sao, thật điên rồ.
Phạm Hoàng rút điện thoại ra nhanh chóng gọi cấp cứu tới, chưa đầu 5 phút sau, xe cấp cứu đã tới biệt thự, nhân viên y tế chạy vào ào ào, những người làm trong nhà ngơ ngác nhìn nhau.
Phạm Hoàng xuống vừa hay thấy nhân viên y tế đến vội vàng đưa họ đến chỗ anh đưa anh đến bệnh viện.
Lâm quản gia khi thấy nhân viên y tế đưa anh xuống thì hoảng hốt, vội vàng chạy theo và gọi điện ngay cho ba mẹ anh.
Ba mẹ anh khi nghe tin anh bị như vậy thì tức tốc đến bệnh viện, và chờ anh ngoài cánh cửa phòng cấp cứu.
Ngoài phòng cấp cứu có ba mẹ anh, Lâm quản gia và Phạm Hoàng ai cũng lo lắng cho anh. Trong phòng cấp cứu các bác sĩ đang rất căng thẳng không kém gì bên ngoài.
Vết thương của anh rất sâu, và anh bị đứt hai đường mạch máu, các bác sĩ vừa truyền máu vừa nối gân cho anh, hai đường mạch máu mà anh bị đứt rất nguy hiểm, nếu sai sót có thể anh sẽ bị phế mất cả cánh tay trái, tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này là 50/50.
Một tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn ở trạng thái ban đầu.
Người ngồi bên ngoài càng thêm lo lắng, người ở bên trong thì căng thẳng vô cùng, anh nằm trên gường cấp cứu thì hôn mê bất tỉnh do anh mất quá nhiều máu và cũng do thuốc tê khiến anh không cảm thấy đau đớn gì mà cứ thế thiếp đi.
Thêm 30 phút trôi qua, 2 mạch máu của anh giờ đã được nối xong và vết thương của anh đang được khâu lại. Các bác sĩ ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã phẫu thuật thành công và không để lại bất cứ di chứng gì về sau cả.
Đèn phòng phẫu thuật lúc này chợt tắt, những con người ngồi ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.
Thấy bác sĩ đẩy anh ra ngoài và đưa đến phòng hồi sức, mẹ anh kéo một bác sĩ lại hỏi:
"Bác sĩ, con tôi nó sao rồi?"
"Phu nhân bà yên tâm, cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, cậu ấy bị đứt 2 đường mạch máu, tuy nhiên giờ không còn gì đáng ngại nữa, mong bà và người nhà đừng lo lắng quá, bây giờ cậu ấy được đưa đến phòng hồi sức để nghỉ ngơi, 1 tiếng nữa sẽ tỉnh lại, lúc đấy người nhà có thể vào thăm." Bác sĩ nói.
"Tôi biết rồi." Ba anh nói.
Nói xong bác sĩ cũng rời đi, mẹ anh lúc này quay sang Phạm Hoàng và Lâm quản gia hỏi:
"Tại sao đang yên đang lành thằng bé lại thành ra như vậy chứ?"
"Thưa phu nhân, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân rồi sẽ giải đáp thắc mắc của phu nhân." Pham Hoàng nói.
"Nghĩa là đến cậu còn không biết." bà trách móc.
"Thôi, bây giờ việc của chúng ta không phải ở đây mà trách móc lẫn nhau, bây giờ chúng ta chờ nó tỉnh lại lúc ý muốn hỏi gì thì hỏi." ba anh nói.
"Phạm Hoàng vất vả cho cậu rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, đưa Lâm quản gia về luôn, bà ấy có tuổi rồi, chúng tôi ở lại đây chờ thằng bé tỉnh được." ba anh nói tiếp.
Phạm Hoàng thầm cảm ơn ba anh trong lòng hàng nghìn lần, nếu còn tiếp tục ở đây, anh sẽ bị phu nhân hỏi cho đến chết mất.
"Vâng thưa ông, chào ông, chào phu nhân tôi xin phép."
Ba anh gật đầu đồng ý, Phạm Hoàng nhanh chóng đưa Lâm quản gia rời đi.
Một tiếng sau mẹ anh bước vào phòng chăm sóc đặc biệt ngồi xuống bên cạnh giường bệnh anh nằm. Vài phút sau anh mở mắt, cả thân thể khó chịu, vết thương trên tay hơi đau nhức.
Mẹ anh thấy vậy liền bấm chuông gọi bác sĩ đến.