Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Tìm hiểu về cô
Hôm nay anh mặc quần thể thao dài và áo phông rộng, mái tóc không vuốt keo rũ xuống trán, nhìn khác xa so với anh ngày thường.
Ngày thường anh đề mặc vest đen sơ mi trắng thắt cà vạt tóc vuốt keo khí chất ngút trời.
Hình ảnh hôm nay của anh với ngày thường cứ như hai người, nhưng khí chất thì vẫn vậy lạnh lùng và cao ngạo.
Tất cả người làm, cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ khi nhìn thấy anh như vậy đều trố mắt, họ không ngờ có một ngày anh thay đổi sang phong các trẻ trung như vậy, thật đẹp.
Những cô người làm trẻ tuổi nhìn thấy thì bị mê luyến, nhưng nỗi sợ của họ đối với anh vẫn cao hơn nỗi mê trai này.
Ai nấy cũng tấm tắc khen thầm anh rất đẹp trai, mà cũng đúng người đẹp mặc gì chả đẹp, người đẹp đến mặc giẻ rách cũng đẹp. Sắc đẹp của anh thù không còn gì phải bàn cãi, anh quá đẹp, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, sắc bén, anh đẹp như điêu khắc, vẻ đẹp có một không hai. Đã thế lại còn cộng thêm dáng người cao ráo, thân hình tỉ lệ chuẩn. Vẻ đẹp của anh như hội tụ tất cả vẻ đẹp của thế giới, như các thiên thần đã đặt hết tâm huyết vào anh vậy.
Lâm quản gia thấy anh phấn chấn như vậy thì vô cùng vui. Bà hỏi anh:
"Hôm nay là thứ ba, cậu chủ không lên công ty xử lý công việc sao?"
"Không bác Lâm, hôm nay con đã giao hết việc cho Phạm Hoàng, với lại hôm nay cũng không có cuộc họp nào nên con quyết định nghỉ một ngày." Anh trả lời Lâm quản gia.
"Cũng tốt, nghỉ ngơi thư giãn ở nhà một ngày cho thoải mái." Lâm quản gia nói.
"Hôm nay cậu cũng dậy sớm, cậu muốn ăn gì để tôi bảo nhà bếp nấu?" Lâm quản gia hỏi tiếp.
"Ăn gì cũng được thưa bác."
"Được!"
Như suy nghĩ ra điều gì đó, anh nói lại:
"À bác Lâm ơi."
"Sao vậy cậu chủ, có việc gì sao?" bà đang đi về hướng phòng bếp thì anh gọi, bà quay lại đáp.
"Cho con một bữa sáng giống như sở thích của Lệ nhi là được." anh nói.
Bà nghe xong thì hiểu ngay ý của anh. Anh đang muốn tìm hiểu về cô, bà cười thầm trong lòng.
"Được!" bà đáp lại anh rồi đi vào nhà bếp dặn dò.
Một lúc sau, người làm mang bữa sáng lên cho anh gồm một tô cháo yến mạch, một bát salad rau củ, một cốc cacao nóng, thêm ít trái cây.
Khi anh nhìn thấy những món ăn trước mặt, anh thầm nghĩ "ăn có khác gì mình đâu, hay là nhà bếp không hiểu ý mình nhẻ?"
Nghĩ rồi anh nói với cô người làm cạnh đó đi xuống bếp gọi đầu bếp lên anh có chuyện muốn gặp.
Đầu bếp khi nghe anh muốn nói chuyện thì trán đổ mồ hôi, mặt mày tái méc, tay chân bắt đầu run, trong lòng lo sợ cực độ, chú không muốn lên nói chuyện với anh chút nào, nhưng không muốn cũng phải lên.
Chú lên đến nơi thì thấy anh đang cau mày nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn đang nghi ngút hơi trước mắt. Thấy cảnh tượng này thì chú càng lo sợ hơn.
"Thưa cậu chủ, đồ ăn tôi làm có vấn đề gì sao ạ, nếu không hợp khẩu vị, không ngon, tôi sẽ lập tức làm món khác cho cậu." chú đầu bếp run sợ nói.
"Không đồ ăn chú làm đều rất ngon, nhưng cái tôi muốn là những món ăn giống sở thích của Lệ nhi, sao chú lại làm những món giống khẩu phần ăn của tôi vậy?" anh nói.
Chú đầu bếp nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chú nói:
"Thưa cậu chủ, đây là thực đơn của thiếu phu nhân ạ. Đây chính là thực đơn hằng ngày thiếu phu nhân soạn cho cả cậu và cô ấy. Thiếu phu nhân đã soạn trước thực đơn của cả năm nên tôi cũng không biết sở thích của thiếu phu nhân thích ăn những gì ạ."
Anh nghe vậy thì ngạc nhiên:
"Cô ấy soạn thực đơn cả năm luôn rồi sao?"
"Đúng vậy thưa cậu." chú đầu bếp trả lời anh.
"Không có việc gì nữa đâu, chú đi làm việc của mình đi."
"Vậy có cần thay đổi món ăn không cậu chủ?" chú đầu bếp hỏi thêm một câu cho chắc cú.
"Không cần." anh lạnh lùng đáp.
"Vâng!" chú đầu bếp vui vẻ đi xuống bếp.
Mọi người thấy chú vui vẻ đi xuống như vậy thì tò mò hỏi:
"Cậu chủ gọi chú lên có việc gì vậy chú, sao chú vui vậy?" cô bé người làm nhanh nhảu hỏi chú.
"À không có việc gì đâu, chỉ là cậu chủ thắc mắc tại sao cậu gọi bữa sáng giống sở thích của tiểu Lệ nhưng lại mang lên bữa sáng như thực đơn ý mà." chú vui vẻ đáp lại.
"Vậy chú trả lời thế nào?" cô bé người làm hỏi tiếp.
"Tôi bảo đây là một trong số thực đơn tiểu Lệ soạn cả năm nên tôi cũng không biết tiểu Lệ thích gì, mà sự thật đúng là vậy mà." chú nói.
"Àaaaaa." tất cả người làm nghe vậy thì à lên một tiếng.
Họ ngầm hiểu hành động này của anh những cũng cười khổ cho anh, muốn tìm hiểu sở thích của cô mà cô lại soạn thực đơn cả năm nên chả biết đường nào mà lần.
Nhưng khi nhắc đến cô mọi người đều buồn, cả tháng rồi họ chưa được gặp cô, họ rất nhớ cô, thiếu vắng cô căn biệt thự này như không có sức sống mặc dù cô đã trang trí cho nơi này nhìn rất ấm áp. Không gian dưới bếp một lần nữa rơi vào im lặng, trầm lắng.
Còn anh ở trên phòng ăn thì ngao ngán, cứ nghĩ thực đơn hằng ngày của anh là do đầu bếp soạn, ai ngờ là do cô soạn sẵn cho anh cả năm luôn. Thế này thì làm sao mà anh biết được sở thích ăn uống của cô, anh thở dài chán trường và bắt đầu ăn.
Trong đầu thì nghĩ "mới khởi đầu mà đã khó khăn thế này rồi thì về sau thế nào?". Anh khóc trong lòng một chút.
Ngày thường anh đề mặc vest đen sơ mi trắng thắt cà vạt tóc vuốt keo khí chất ngút trời.
Hình ảnh hôm nay của anh với ngày thường cứ như hai người, nhưng khí chất thì vẫn vậy lạnh lùng và cao ngạo.
Tất cả người làm, cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ khi nhìn thấy anh như vậy đều trố mắt, họ không ngờ có một ngày anh thay đổi sang phong các trẻ trung như vậy, thật đẹp.
Những cô người làm trẻ tuổi nhìn thấy thì bị mê luyến, nhưng nỗi sợ của họ đối với anh vẫn cao hơn nỗi mê trai này.
Ai nấy cũng tấm tắc khen thầm anh rất đẹp trai, mà cũng đúng người đẹp mặc gì chả đẹp, người đẹp đến mặc giẻ rách cũng đẹp. Sắc đẹp của anh thù không còn gì phải bàn cãi, anh quá đẹp, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, sắc bén, anh đẹp như điêu khắc, vẻ đẹp có một không hai. Đã thế lại còn cộng thêm dáng người cao ráo, thân hình tỉ lệ chuẩn. Vẻ đẹp của anh như hội tụ tất cả vẻ đẹp của thế giới, như các thiên thần đã đặt hết tâm huyết vào anh vậy.
Lâm quản gia thấy anh phấn chấn như vậy thì vô cùng vui. Bà hỏi anh:
"Hôm nay là thứ ba, cậu chủ không lên công ty xử lý công việc sao?"
"Không bác Lâm, hôm nay con đã giao hết việc cho Phạm Hoàng, với lại hôm nay cũng không có cuộc họp nào nên con quyết định nghỉ một ngày." Anh trả lời Lâm quản gia.
"Cũng tốt, nghỉ ngơi thư giãn ở nhà một ngày cho thoải mái." Lâm quản gia nói.
"Hôm nay cậu cũng dậy sớm, cậu muốn ăn gì để tôi bảo nhà bếp nấu?" Lâm quản gia hỏi tiếp.
"Ăn gì cũng được thưa bác."
"Được!"
Như suy nghĩ ra điều gì đó, anh nói lại:
"À bác Lâm ơi."
"Sao vậy cậu chủ, có việc gì sao?" bà đang đi về hướng phòng bếp thì anh gọi, bà quay lại đáp.
"Cho con một bữa sáng giống như sở thích của Lệ nhi là được." anh nói.
Bà nghe xong thì hiểu ngay ý của anh. Anh đang muốn tìm hiểu về cô, bà cười thầm trong lòng.
"Được!" bà đáp lại anh rồi đi vào nhà bếp dặn dò.
Một lúc sau, người làm mang bữa sáng lên cho anh gồm một tô cháo yến mạch, một bát salad rau củ, một cốc cacao nóng, thêm ít trái cây.
Khi anh nhìn thấy những món ăn trước mặt, anh thầm nghĩ "ăn có khác gì mình đâu, hay là nhà bếp không hiểu ý mình nhẻ?"
Nghĩ rồi anh nói với cô người làm cạnh đó đi xuống bếp gọi đầu bếp lên anh có chuyện muốn gặp.
Đầu bếp khi nghe anh muốn nói chuyện thì trán đổ mồ hôi, mặt mày tái méc, tay chân bắt đầu run, trong lòng lo sợ cực độ, chú không muốn lên nói chuyện với anh chút nào, nhưng không muốn cũng phải lên.
Chú lên đến nơi thì thấy anh đang cau mày nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn đang nghi ngút hơi trước mắt. Thấy cảnh tượng này thì chú càng lo sợ hơn.
"Thưa cậu chủ, đồ ăn tôi làm có vấn đề gì sao ạ, nếu không hợp khẩu vị, không ngon, tôi sẽ lập tức làm món khác cho cậu." chú đầu bếp run sợ nói.
"Không đồ ăn chú làm đều rất ngon, nhưng cái tôi muốn là những món ăn giống sở thích của Lệ nhi, sao chú lại làm những món giống khẩu phần ăn của tôi vậy?" anh nói.
Chú đầu bếp nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chú nói:
"Thưa cậu chủ, đây là thực đơn của thiếu phu nhân ạ. Đây chính là thực đơn hằng ngày thiếu phu nhân soạn cho cả cậu và cô ấy. Thiếu phu nhân đã soạn trước thực đơn của cả năm nên tôi cũng không biết sở thích của thiếu phu nhân thích ăn những gì ạ."
Anh nghe vậy thì ngạc nhiên:
"Cô ấy soạn thực đơn cả năm luôn rồi sao?"
"Đúng vậy thưa cậu." chú đầu bếp trả lời anh.
"Không có việc gì nữa đâu, chú đi làm việc của mình đi."
"Vậy có cần thay đổi món ăn không cậu chủ?" chú đầu bếp hỏi thêm một câu cho chắc cú.
"Không cần." anh lạnh lùng đáp.
"Vâng!" chú đầu bếp vui vẻ đi xuống bếp.
Mọi người thấy chú vui vẻ đi xuống như vậy thì tò mò hỏi:
"Cậu chủ gọi chú lên có việc gì vậy chú, sao chú vui vậy?" cô bé người làm nhanh nhảu hỏi chú.
"À không có việc gì đâu, chỉ là cậu chủ thắc mắc tại sao cậu gọi bữa sáng giống sở thích của tiểu Lệ nhưng lại mang lên bữa sáng như thực đơn ý mà." chú vui vẻ đáp lại.
"Vậy chú trả lời thế nào?" cô bé người làm hỏi tiếp.
"Tôi bảo đây là một trong số thực đơn tiểu Lệ soạn cả năm nên tôi cũng không biết tiểu Lệ thích gì, mà sự thật đúng là vậy mà." chú nói.
"Àaaaaa." tất cả người làm nghe vậy thì à lên một tiếng.
Họ ngầm hiểu hành động này của anh những cũng cười khổ cho anh, muốn tìm hiểu sở thích của cô mà cô lại soạn thực đơn cả năm nên chả biết đường nào mà lần.
Nhưng khi nhắc đến cô mọi người đều buồn, cả tháng rồi họ chưa được gặp cô, họ rất nhớ cô, thiếu vắng cô căn biệt thự này như không có sức sống mặc dù cô đã trang trí cho nơi này nhìn rất ấm áp. Không gian dưới bếp một lần nữa rơi vào im lặng, trầm lắng.
Còn anh ở trên phòng ăn thì ngao ngán, cứ nghĩ thực đơn hằng ngày của anh là do đầu bếp soạn, ai ngờ là do cô soạn sẵn cho anh cả năm luôn. Thế này thì làm sao mà anh biết được sở thích ăn uống của cô, anh thở dài chán trường và bắt đầu ăn.
Trong đầu thì nghĩ "mới khởi đầu mà đã khó khăn thế này rồi thì về sau thế nào?". Anh khóc trong lòng một chút.