Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Sự thật hé mở 2
Anh không nói gì khi nghe những lời này mà thay vào đó là hành động một cách nhanh chóng, anh đấm cho hắn mấy cú đấm trời giáng khiến hắn không kịp thở rồi rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Phạm Hoàng giọng anh lạnh lùng:
"Thu mua lại toàn bộ tập đoàn Hào thị trong vòng 2 phút cho tôi, thu mua xong lấy tên vợ tôi đứng tên."
"Vâng" Phạm Hoàng trả lời.
"Đồng thời lấy tất cả chứng cứ Văn Long phạm tội giao cho cảnh sát tống cậu ta vào tù mục xương cho tôi." anh gằn giọng.
"Vâng thưa sếp!"
Anh từ lâu đã thu thập tất cả mọi chứng cứ phạm tội, mọi tội ác của Văn Long từ lúc hắn ta lập nghiệp đến lúc hắn gây dựng được Hào thị lớn mạnh đến tận bây giờ, đáng lẽ ra số chứng cứ đấy chẳng để làm gì nhưng ngày hôm nay số chứng cứ đó đã thật sự có ích cho anh.
Còn về việc anh thu mua đứt tập đoàn Hào thị và để đứng tên cô là muốn tặng quà cho cô, coi như là quà xin lỗi của anh, nhưng hiện tại cô đang ở đâu?
Anh đã huy động tất cả lực lượng của mình để tìm kiếm cô nhưng cô cứ như nước bốc hơi không để lại bất cứ một vết tích gì, đến một dấu chân cũng không để lại.
2 phút sau Văn Long nhận được điện thoại thông báo Hào thị đã bị mua đứt, sau khi nghe điện thoại xong cũng là lúc cảnh sát tới bắt hắn ta đi. Còn Xuân Hòa khi thấy Văn Long như vậy thì trở mặt nói ra sự thật với hắn là đứa con trong bụng cô ta không phải là của hắn mà là của người khác, cô ta cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, nói xong nhanh chóng rời đi vì sợ liên lụy đến mình.
Có lẽ đây là quả báo sau tất cả chuyện ác hắn gây ra, hắn sẽ phải sống mà trả từ từ.
Sau một ngày sóng gió, sự thật được lật mở, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi. Anh tự hỏi mình rằng từ trước đến nay anh hận ai? Anh trả thù ai? Anh trả thù cho ai? Anh hành hạ cô vì điều gì? Ai mới là ân nhân thật sự của anh? Ai mới là người anh yêu thật lòng? Tất cả điều anh làm cứ như một trò cười.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu anh khiến anh trống rỗng, khiến anh rơi vào khoảng không vô tận.
Anh yêu cô nhưng anh đặt nỗi hận thù của mình lên hàng đầu, anh hành hạ cô dù cô chẳng làm gì sai. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không nhìn ra được sự thật mà làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái anh yêu rất nhiều.
Bây giờ thì anh mất cô thật rồi.
Anh đi uống rượu đến tận khuya, anh chẳng màng công việc, bây giờ trong tâm trí anh toàn là hình ảnh của cô.
Uống rượu giải sầu mà anh không say, cứ uống cạn hết ly này đến lý khác, hết chai này đến chai khác, uống đến lúc quán bar đóng cửa mới về.
Về đến biệt thự, anh theo thói quen bước lên căn phòng trên lầu 5, mở cửa ra bên trong là một khoảng không gian đen tối, mùi sữa tắm cô hay dùng vẫn vương vấn đâu đó trong căn phòng, nhưng chẳng còn ai ở trong cả.
Anh buồn bực xuống nhà lấy rượu ra uống tiếp, anh cứ uống hết chai này đến chai kia, vỏ chai rượu ngày càng nhiều nằm lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đến bây giờ anh mới để ý đến căn biệt thự của mình đã có rất nhiều thứ thay đổi. Rất nhiều loại hoa được trồng quanh biệt thự, những bức tường trống cũng đã được lấp đầy bởi những bức tranh tường nhiều màu sắc, rèm cửa cũng đã được thay mới không còn là màu đen mà là màu trắng, khu vườn sau cũng được đặt một cái xích đu lớn, trên tầng thượng còn có thêm bộ sô pha để ngồi ngắm sao trời.
Nhìn thật ấm áp, nhưng sự ấm áp đó chẳng thể nào lấp đầy nỗi nhớ, nỗi xót xa, nỗi đau, lòng tự trách của anh dành cho cô - Cố Giai Lệ.
Khắp nơi trong biệt thự đều mang hình ảnh của cô, có cả nụ cười của cô nữa, nụ cười của cô thật đẹp nhưng nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho anh, tất cả những gì anh làm cho cô đều là đau thương về thể xác và lẫn cả tinh thần sao anh xứng để nhận nụ cười của cô cơ chứ, anh cười nhạt cho bản thân tồi tệ của mình.
Tại sao lúc anh có cô thì anh không biết trân trọng cô chứ, tại sao anh không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô lớn đến vậy. Bây giờ cô đi rồi anh mới vỡ lẽ ra sự thật, mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô quá lớn, lớn đến mức anh cũng không biết nói như thế nào.
Muộn rồi, muộn thật rồi, sự thật muộn màng này đã lấy đi mọi thứ của anh, đã lấy đi nguồn sống trong tim anh, anh như người mất hồn mà uống rượu từ tối đến sáng, anh luôn tự hỏi " Nếu giờ bù đắp cho em thì có quá muộn không Cố Giai Lệ?" một câu hỏi không có đáp án.
Sáng ngày hôm sau khi Lâm quản gia đến làm thấy cả phòng khách ngập tràn mùi rượu, vỏ chai rượu chất đống dưới sàn nhà không thể đếm nổi, anh ngồi giữa căn phòng khách như một hạt cát trắng nhỏ nhoi giữa nền đất đen rộng lớn.
Không biết anh đã uống bao nhiêu rượu bà hốt hoảng chạy đến chỗ anh nói:
"Cậu chủ, cậu chủ đừng hành hạ bản thân như vậy, rồi thiếu phu nhân sẽ quay về thôi, cậu mà cứ như vậy không biết lúc cô ấy quay về cậu có còn sống hay không nữa."
"Thật sao, cô ấy sẽ quay về thật sao?" anh hỏi trong vô vọng.
"Không, tôi đã mang lại cho cô ấy quá nhiều tổn thương, cô ấy sẽ không quay về nữa đâu, sẽ không về nữa đâu." anh như chấp nhận sự thật nói.
"Thiếu phu nhân nhất định sẽ về, cậu nghe lời cái thân già này một lần được không? Cậu không thể hành hạ bản thân như thế này được, cậu phải tích cực lên, thiếu phu nhân có lẽ đang giận dỗi cậu thôi, rồi cô ấy sẽ về mà." Lâm quản gia an ủi anh.
Tuy không biết rõ thực hư câu chuyện của anh với tiểu Lệ, nhưng bà là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh ra nông nỗi này.
Nhìn anh như này bà rất xót, anh nói anh có lỗi với cô thì chắc lỗi này nặng lắm cô mới đi, anh mới trở nên thân tàn ma dại như bây giờ.
"Bác đừng cố an ủi con, cô ấy sẽ không trở về nữa đâu." anh đáp lại lời của Lâm quản gia.
"Thu mua lại toàn bộ tập đoàn Hào thị trong vòng 2 phút cho tôi, thu mua xong lấy tên vợ tôi đứng tên."
"Vâng" Phạm Hoàng trả lời.
"Đồng thời lấy tất cả chứng cứ Văn Long phạm tội giao cho cảnh sát tống cậu ta vào tù mục xương cho tôi." anh gằn giọng.
"Vâng thưa sếp!"
Anh từ lâu đã thu thập tất cả mọi chứng cứ phạm tội, mọi tội ác của Văn Long từ lúc hắn ta lập nghiệp đến lúc hắn gây dựng được Hào thị lớn mạnh đến tận bây giờ, đáng lẽ ra số chứng cứ đấy chẳng để làm gì nhưng ngày hôm nay số chứng cứ đó đã thật sự có ích cho anh.
Còn về việc anh thu mua đứt tập đoàn Hào thị và để đứng tên cô là muốn tặng quà cho cô, coi như là quà xin lỗi của anh, nhưng hiện tại cô đang ở đâu?
Anh đã huy động tất cả lực lượng của mình để tìm kiếm cô nhưng cô cứ như nước bốc hơi không để lại bất cứ một vết tích gì, đến một dấu chân cũng không để lại.
2 phút sau Văn Long nhận được điện thoại thông báo Hào thị đã bị mua đứt, sau khi nghe điện thoại xong cũng là lúc cảnh sát tới bắt hắn ta đi. Còn Xuân Hòa khi thấy Văn Long như vậy thì trở mặt nói ra sự thật với hắn là đứa con trong bụng cô ta không phải là của hắn mà là của người khác, cô ta cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi, nói xong nhanh chóng rời đi vì sợ liên lụy đến mình.
Có lẽ đây là quả báo sau tất cả chuyện ác hắn gây ra, hắn sẽ phải sống mà trả từ từ.
Sau một ngày sóng gió, sự thật được lật mở, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi. Anh tự hỏi mình rằng từ trước đến nay anh hận ai? Anh trả thù ai? Anh trả thù cho ai? Anh hành hạ cô vì điều gì? Ai mới là ân nhân thật sự của anh? Ai mới là người anh yêu thật lòng? Tất cả điều anh làm cứ như một trò cười.
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu anh khiến anh trống rỗng, khiến anh rơi vào khoảng không vô tận.
Anh yêu cô nhưng anh đặt nỗi hận thù của mình lên hàng đầu, anh hành hạ cô dù cô chẳng làm gì sai. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không nhìn ra được sự thật mà làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái anh yêu rất nhiều.
Bây giờ thì anh mất cô thật rồi.
Anh đi uống rượu đến tận khuya, anh chẳng màng công việc, bây giờ trong tâm trí anh toàn là hình ảnh của cô.
Uống rượu giải sầu mà anh không say, cứ uống cạn hết ly này đến lý khác, hết chai này đến chai khác, uống đến lúc quán bar đóng cửa mới về.
Về đến biệt thự, anh theo thói quen bước lên căn phòng trên lầu 5, mở cửa ra bên trong là một khoảng không gian đen tối, mùi sữa tắm cô hay dùng vẫn vương vấn đâu đó trong căn phòng, nhưng chẳng còn ai ở trong cả.
Anh buồn bực xuống nhà lấy rượu ra uống tiếp, anh cứ uống hết chai này đến chai kia, vỏ chai rượu ngày càng nhiều nằm lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Đến bây giờ anh mới để ý đến căn biệt thự của mình đã có rất nhiều thứ thay đổi. Rất nhiều loại hoa được trồng quanh biệt thự, những bức tường trống cũng đã được lấp đầy bởi những bức tranh tường nhiều màu sắc, rèm cửa cũng đã được thay mới không còn là màu đen mà là màu trắng, khu vườn sau cũng được đặt một cái xích đu lớn, trên tầng thượng còn có thêm bộ sô pha để ngồi ngắm sao trời.
Nhìn thật ấm áp, nhưng sự ấm áp đó chẳng thể nào lấp đầy nỗi nhớ, nỗi xót xa, nỗi đau, lòng tự trách của anh dành cho cô - Cố Giai Lệ.
Khắp nơi trong biệt thự đều mang hình ảnh của cô, có cả nụ cười của cô nữa, nụ cười của cô thật đẹp nhưng nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho anh, tất cả những gì anh làm cho cô đều là đau thương về thể xác và lẫn cả tinh thần sao anh xứng để nhận nụ cười của cô cơ chứ, anh cười nhạt cho bản thân tồi tệ của mình.
Tại sao lúc anh có cô thì anh không biết trân trọng cô chứ, tại sao anh không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô lớn đến vậy. Bây giờ cô đi rồi anh mới vỡ lẽ ra sự thật, mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô quá lớn, lớn đến mức anh cũng không biết nói như thế nào.
Muộn rồi, muộn thật rồi, sự thật muộn màng này đã lấy đi mọi thứ của anh, đã lấy đi nguồn sống trong tim anh, anh như người mất hồn mà uống rượu từ tối đến sáng, anh luôn tự hỏi " Nếu giờ bù đắp cho em thì có quá muộn không Cố Giai Lệ?" một câu hỏi không có đáp án.
Sáng ngày hôm sau khi Lâm quản gia đến làm thấy cả phòng khách ngập tràn mùi rượu, vỏ chai rượu chất đống dưới sàn nhà không thể đếm nổi, anh ngồi giữa căn phòng khách như một hạt cát trắng nhỏ nhoi giữa nền đất đen rộng lớn.
Không biết anh đã uống bao nhiêu rượu bà hốt hoảng chạy đến chỗ anh nói:
"Cậu chủ, cậu chủ đừng hành hạ bản thân như vậy, rồi thiếu phu nhân sẽ quay về thôi, cậu mà cứ như vậy không biết lúc cô ấy quay về cậu có còn sống hay không nữa."
"Thật sao, cô ấy sẽ quay về thật sao?" anh hỏi trong vô vọng.
"Không, tôi đã mang lại cho cô ấy quá nhiều tổn thương, cô ấy sẽ không quay về nữa đâu, sẽ không về nữa đâu." anh như chấp nhận sự thật nói.
"Thiếu phu nhân nhất định sẽ về, cậu nghe lời cái thân già này một lần được không? Cậu không thể hành hạ bản thân như thế này được, cậu phải tích cực lên, thiếu phu nhân có lẽ đang giận dỗi cậu thôi, rồi cô ấy sẽ về mà." Lâm quản gia an ủi anh.
Tuy không biết rõ thực hư câu chuyện của anh với tiểu Lệ, nhưng bà là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh ra nông nỗi này.
Nhìn anh như này bà rất xót, anh nói anh có lỗi với cô thì chắc lỗi này nặng lắm cô mới đi, anh mới trở nên thân tàn ma dại như bây giờ.
"Bác đừng cố an ủi con, cô ấy sẽ không trở về nữa đâu." anh đáp lại lời của Lâm quản gia.