Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Đám cưới thế kỉ (Happy Ending)
Đám cưới của cô và anh được tổ chức tại nhà thờ, sau mọi công tác chuẩn bị, cô khoác tay người ba của mình bước vào lễ đường lộng lẫy xa hoa cùng bộ váy cưới lấp lánh-một tác phẩm nghệ thuật. Điểm đến phía trước có anh đang đứng chờ, cô rất hạnh phúc, nước mắt rơi tựa những viên pha lê lấp lánh đang lăn trên gò má.
Khách mời phía dưới ngắm nhìn cô như một nữ thần sống.
Hôm nay là ngày cô đẹp nhất, lộng lẫy nhất bước từng bước trên lễ đường, cảm giác vẫn hồi hộp như lần đầu.
Sau một đoạn đường đi ngắn ngủi, cô và ba cô đã bước đến bên anh, lần này ông đặt tay cô lên tay anh, nén nước mắt mà nói:
"Chúc hai đứa hạnh phúc." rồi đi xuống phía dưới khán đài.
Cha xứ bắt đầu lễ cưới. Vẫn là những câu hỏi đó, vẫn là những câu trả lời đó nhưng lần này trong tim cả hai đều đã có nhau.
Cuối cùng cả hai đồng thanh nói:
"Con đồng ý." khách bên dưới vỗ tay chúc mừng hạnh phúc cho đôi vợ chồng.
Sau khi cả hai đã đồng ý, cánh cửa nhà thờ mở ra một lần nữa, nhiều thiên thần nhỏ bước vào đi theo hai hàng, dẫn đầu hai hàng là tiểu Vĩnh và Nhi Nhi, trên tay của cả hai cầm một hộp nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh được thiết kế bởi chính ý tưởng của anh.
Đằng sau là những đứa trẻ cầm những chiếc giỏ bên trong đựng toàn là cánh hoa hồng đỏ, chúng vừa đi vừa tung hoa trông rất đáng yêu.
Bước đến nơi, cha xứ làm phép cho đôi nhẫn:
"Xin Thiên Chúa chúc phúc cho những chiếc nhẫn này."
"Mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu." cha nói tiếp.
Lời nói vừa dứt, anh lấy nhẫn mà tiểu Vĩnh đang cầm đeo lên trên tay cô.
"Cố Giai Lệ, em hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của anh. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần." anh nói.
"Mời cô dâu trao nhẫn cho chú rể."
Cô lấy nhẫn mà Nhi Nhi cầm đeo lên tay anh.
"Khúc Dạ Thành, anh hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng cho tình yêu và lòng trung thành của em. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần." cô nói.
Cuối cùng anh cùng cô kí tên vào sổ hôn phối-nơi ghi tên những đôi uyên ương mới cưới.
Sau đó cha xứ bắt đầu tuyên bố hai người trở thành vợ chồng và chúc phúc cho hai người. Cuối cùng, cha xứ nói:
"Mời chú rể và cô dâu trao cho nhau nụ hôn."
Lời cha vừa dứt, anh khéo chiếc khăn voan cô đội lên, cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng cháy.
Phía bên dưới có người chúc mừng hạnh phúc của hai người, có người đã khóc vì sự hạnh phúc này.
Lúc bấy giờ máy quay đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng hạnh phúc của lễ cưới. Sự hạnh phúc của cô, giọt nước mắt của hạnh phúc của mọi người đều được quay lại hết.
Những bà mẹ đã rơi nước mắt là mẹ cô, mẹ anh, và mẹ Lam-người mẹ đặc biệt nhất, không chỉ những bà mẹ rơi nước mắt mà còn chị gái cô-Cố Tư Tư và Minh Thư-bạn thân cô cũng rơi nước mắt.
Phạm Hoàng đứng cạnh thấy Minh Thư khóc thì nói:
"Hay chúng ta cũng tổ chức một đám cưới như thế này đi."
"Ai thèm tổ chức lễ cưới với anh." Minh Thư bật cười nói làm Phạm Hoàng cười theo, vô thức mà ôm Minh Thư vào lòng.
Cuối cùng là màn mà những con người độc thân muốn lấy chồng mong chờ nhất, đó chính là tung hoa cưới.
Sau khi các cô gái đã đứng bên dưới chờ cô dâu tung hoa cưới, cô quay lưng lại tung thật cao bó hoa cưới nhỏ xinh về phía sau trao may mắn cho người con gái tiếp theo.
Thật bất ngờ, người bắt được hoa cưới chính là Minh Thư, xem ra lễ cưới tiếp theo là của Minh Thư và Phạm Hoàng rồi.
Một lễ cưới vui vẻ duy chỉ có một người có nỗi buồn và sự chạnh lòng, đó là Minh Châu, cô cùng cậu con trai hai tuổi tên Minh Chí đến dự lễ cưới.
Chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc này, Minh Châu tự hỏi thầm với lòng mình "Long, nếu anh còn thì có phải chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như họ?", tự hỏi, nhưng lại chẳng thể tự trả lời, Minh Châu cố nén nước mắt vào trong, cô phải thật kiên cường nuôi con khôn lớn, phải thật kiên cường nhìn thấy hạnh phúc của con rồi mới chạy tới bên anh-Văn Long, người cô yêu được.
"Long, chờ em." cô nói thật nhỏ chỉ đut cho bản thân nghe thấy, rồi nở nụ cười tươi mà bế con rời đi, để lại sự chúc phúc cho đôi vợ chồng Cố Giai Lê-Khúc Dạ Thành và quay bước ra khỏi lễ đường rộng lớn không dành cho cô.
____________________
Đêm tân hôn.
Có hai con người cháy như lửa hòa quyện vào nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, tận hưởng một đêm tân hôn trọn vẹn.
Và sau đêm tân hôn, anh và cô gửi hai đứa trẻ cho ông bà hai bên nhà nội ngoại chăm sóc, còn hai người đi hưởng tuần trăng mật tại nước Pháp thơ mộng, ăn những món ăn cùng nhau, đi chơi, chụp những bức ảnh cùng nhau, hạnh phúc ngập tràn.
____________________
Hạnh phúc thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần ta biết nắm bắt, biết chờ đợi, thấu hiểu sự nhẫn nại, thì hạnh phúc cũng chẳng còn là một điều quá xa vời, hay nói đơn giản là bạn có dám mạnh mẽ tiến tới và kiên cường vượt qua hay không mà thôi.
Hạnh phúc đến sau khi giông bão đi qua, trong tình yêu chỉ cần cả hai thấu hiểu và kiên trì đến cùng thì quả ngọt ở đích đến tương lai hay ở cuối chặng đường giông bão ấy vẫn luôn luôn đón chờ bạn.
____END____
Khách mời phía dưới ngắm nhìn cô như một nữ thần sống.
Hôm nay là ngày cô đẹp nhất, lộng lẫy nhất bước từng bước trên lễ đường, cảm giác vẫn hồi hộp như lần đầu.
Sau một đoạn đường đi ngắn ngủi, cô và ba cô đã bước đến bên anh, lần này ông đặt tay cô lên tay anh, nén nước mắt mà nói:
"Chúc hai đứa hạnh phúc." rồi đi xuống phía dưới khán đài.
Cha xứ bắt đầu lễ cưới. Vẫn là những câu hỏi đó, vẫn là những câu trả lời đó nhưng lần này trong tim cả hai đều đã có nhau.
Cuối cùng cả hai đồng thanh nói:
"Con đồng ý." khách bên dưới vỗ tay chúc mừng hạnh phúc cho đôi vợ chồng.
Sau khi cả hai đã đồng ý, cánh cửa nhà thờ mở ra một lần nữa, nhiều thiên thần nhỏ bước vào đi theo hai hàng, dẫn đầu hai hàng là tiểu Vĩnh và Nhi Nhi, trên tay của cả hai cầm một hộp nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh được thiết kế bởi chính ý tưởng của anh.
Đằng sau là những đứa trẻ cầm những chiếc giỏ bên trong đựng toàn là cánh hoa hồng đỏ, chúng vừa đi vừa tung hoa trông rất đáng yêu.
Bước đến nơi, cha xứ làm phép cho đôi nhẫn:
"Xin Thiên Chúa chúc phúc cho những chiếc nhẫn này."
"Mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu." cha nói tiếp.
Lời nói vừa dứt, anh lấy nhẫn mà tiểu Vĩnh đang cầm đeo lên trên tay cô.
"Cố Giai Lệ, em hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng trung thành của anh. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần." anh nói.
"Mời cô dâu trao nhẫn cho chú rể."
Cô lấy nhẫn mà Nhi Nhi cầm đeo lên tay anh.
"Khúc Dạ Thành, anh hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng cho tình yêu và lòng trung thành của em. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần." cô nói.
Cuối cùng anh cùng cô kí tên vào sổ hôn phối-nơi ghi tên những đôi uyên ương mới cưới.
Sau đó cha xứ bắt đầu tuyên bố hai người trở thành vợ chồng và chúc phúc cho hai người. Cuối cùng, cha xứ nói:
"Mời chú rể và cô dâu trao cho nhau nụ hôn."
Lời cha vừa dứt, anh khéo chiếc khăn voan cô đội lên, cả hai trao cho nhau nụ hôn nồng cháy.
Phía bên dưới có người chúc mừng hạnh phúc của hai người, có người đã khóc vì sự hạnh phúc này.
Lúc bấy giờ máy quay đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng hạnh phúc của lễ cưới. Sự hạnh phúc của cô, giọt nước mắt của hạnh phúc của mọi người đều được quay lại hết.
Những bà mẹ đã rơi nước mắt là mẹ cô, mẹ anh, và mẹ Lam-người mẹ đặc biệt nhất, không chỉ những bà mẹ rơi nước mắt mà còn chị gái cô-Cố Tư Tư và Minh Thư-bạn thân cô cũng rơi nước mắt.
Phạm Hoàng đứng cạnh thấy Minh Thư khóc thì nói:
"Hay chúng ta cũng tổ chức một đám cưới như thế này đi."
"Ai thèm tổ chức lễ cưới với anh." Minh Thư bật cười nói làm Phạm Hoàng cười theo, vô thức mà ôm Minh Thư vào lòng.
Cuối cùng là màn mà những con người độc thân muốn lấy chồng mong chờ nhất, đó chính là tung hoa cưới.
Sau khi các cô gái đã đứng bên dưới chờ cô dâu tung hoa cưới, cô quay lưng lại tung thật cao bó hoa cưới nhỏ xinh về phía sau trao may mắn cho người con gái tiếp theo.
Thật bất ngờ, người bắt được hoa cưới chính là Minh Thư, xem ra lễ cưới tiếp theo là của Minh Thư và Phạm Hoàng rồi.
Một lễ cưới vui vẻ duy chỉ có một người có nỗi buồn và sự chạnh lòng, đó là Minh Châu, cô cùng cậu con trai hai tuổi tên Minh Chí đến dự lễ cưới.
Chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc này, Minh Châu tự hỏi thầm với lòng mình "Long, nếu anh còn thì có phải chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như họ?", tự hỏi, nhưng lại chẳng thể tự trả lời, Minh Châu cố nén nước mắt vào trong, cô phải thật kiên cường nuôi con khôn lớn, phải thật kiên cường nhìn thấy hạnh phúc của con rồi mới chạy tới bên anh-Văn Long, người cô yêu được.
"Long, chờ em." cô nói thật nhỏ chỉ đut cho bản thân nghe thấy, rồi nở nụ cười tươi mà bế con rời đi, để lại sự chúc phúc cho đôi vợ chồng Cố Giai Lê-Khúc Dạ Thành và quay bước ra khỏi lễ đường rộng lớn không dành cho cô.
____________________
Đêm tân hôn.
Có hai con người cháy như lửa hòa quyện vào nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, tận hưởng một đêm tân hôn trọn vẹn.
Và sau đêm tân hôn, anh và cô gửi hai đứa trẻ cho ông bà hai bên nhà nội ngoại chăm sóc, còn hai người đi hưởng tuần trăng mật tại nước Pháp thơ mộng, ăn những món ăn cùng nhau, đi chơi, chụp những bức ảnh cùng nhau, hạnh phúc ngập tràn.
____________________
Hạnh phúc thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần ta biết nắm bắt, biết chờ đợi, thấu hiểu sự nhẫn nại, thì hạnh phúc cũng chẳng còn là một điều quá xa vời, hay nói đơn giản là bạn có dám mạnh mẽ tiến tới và kiên cường vượt qua hay không mà thôi.
Hạnh phúc đến sau khi giông bão đi qua, trong tình yêu chỉ cần cả hai thấu hiểu và kiên trì đến cùng thì quả ngọt ở đích đến tương lai hay ở cuối chặng đường giông bão ấy vẫn luôn luôn đón chờ bạn.
____END____