Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 594 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 594 VẪN CÒN BIẾT ĐẾN MẶT MŨI NỮA SAO?
Cố Niệm Chi quay đầu, lạnh lùng nhìn sang bên dãy ghế bị cáo.
Hừ!
Hai cái thứ cặn bã đó mà vẫn còn biết đến mặt mũi nữa sao?!
Chúng lại còn đội bao giấy che mặt, không để người khác nhìn thấy mặt chúng nữa chứ!
Như vậy mà cũng được à?!
Cố Niệm Chi phát tác ngay không chút do dự, “Thưa ngài thẩm phán, tôi là luật sư đại diện nhận sự ủy thác của ba mẹ cô Lê Hải Thanh, người bị hại. Tôi đề nghị tòa án yêu cầu hai bị cáo lộ mặt để kiểm chứng thân phận.”
Cố Niệm Chi không biết nói tiếng Đức, ngôn ngữ mà cô đang dùng là thứ tiếng Anh tiêu chuẩn Oxford rất tròn vành rõ chữ.
Lẽ ra, ở trên tòa án nước Đức thì phải nói tiếng Đức, nếu không biết tiếng Đức, tòa án sẽ tìm phiên dịch giúp.
Ba mẹ Lê Hải Thanh đã cố tình thuê thêm một phiên dịch tiếng Đức đến.
Thế nhưng, đại đa số người Đức đều biết nói tiếng Anh, vì thế sau khi Cố Niệm Chi dùng tiếng Anh nói ra yêu cầu của mình, tòa án không yêu cầu phiên dịch mà tỏ vẻ đã nghe hiểu được yêu cầu của cô, hơn nữa cũng đồng ý với đề nghị đó.
Thẩm phán dùng tiếng Đức nói với hai kẻ bị cáo kia: “Đồng ý với yêu cầu của luật sự đại diện nguyên cáo. Bị cáo, đề nghị hai người bỏ túi giấy lộ mặt ra. Che mặt trên tòa án là thể hiện sự coi thường việc phán xét của tòa án.”
Hai bị cáo một nam một nữa. Nam tên là Seth, nữ tên là Nia, đều rất cao to thô kệch. Khi chúng tháo túi giấy che mặt xuống, nhìn chúng giống như người đã ba mươi bốn mươi tuổi vậy, thực sự không giống như “thiếu niên ngây ngô không hiểu gì” mà báo chí truyền thông nước Đức đã tung tin.
Theo như số tuổi mà họ đưa lên thì tên đàn ông vừa tròn hai mươi hai tuổi, còn ả đàn bà kia thì mới hai mươi mốt.
Cố Niệm Chi khinh bỉ nhìn bọn chúng một cái sau đó quay sang hỏi ba mẹ của nam bị cáo Seth đang ngồi dự thính phiên tòa: “Xin hỏi, nghi phạm nam đang ngồi trên ghế bị cáo kia là con trai của hai người phải không?”
Ramona, mẹ của Seth là một người đàn bà có khuôn mặt y như miếng thịt bò nướng chín vậy. Lúc này, mặt bà ta đỏ bừng lên hơn. Bà ta hất cằm lên, ngạo mạn nói: “Cô là ai? Có tư cách gì hỏi tôi?”
Ramona nói tiếng Đức. Rõ ràng bà ta hiểu tiếng Anh nhưng lại cố tình ra vẻ mình không hiểu.
Cố Niệm Chi không hiểu tiếng Đức, đang nhìn về phía phiên dịch để chờ anh ta, không ngờ lại nghe thấy Hà Chi Sơ bước tới dùng tiếng Đức lạnh lùng nói: “Vừa rồi thẩm phán đã xác nhận thân phận luật sư đại diện do ba mẹ nguyên cáo ủy thác của cô ấy. Bà giả vờ không hiểu tiếng Anh đã đành, lẽ nào ngay cả tiếng Đức bà cũng không hiểu sao? Người mà không cả hiểu tiếng Đức, vì sao lại có thể ngồi được ở vị trí cảnh sát cao cấp khu Rothlaw nước Đức nhỉ? Bà đã tốt nghiệp trung học chưa?”
Câu nói của Hà Chi Sơ làm Ramona tức nghẹn. Bà ta co quắp xê dịch trên ghế một chút mới lườm anh một cái, nói: “… Đúng thế, nó là con trai tôi.”
“Bà chắc chứ? Bà không tìm một kẻ không liên quan đến chịu tội thay đấy chứ?” Cố Niệm Chi quyết truy hỏi đến cùng, câu hỏi vô cùng sắc bén.
Ramona bị cô chọc giận hoàn toàn, đứng bật dậy quơ tay múa chân nói: “Nó là con trai tôi! Cô có cần kiểm tra DNA không?!”
“Đương nhiên là cần.” Cố Niệm Chi nhanh mồm nhanh miệng đốp lại, rồi cô quay sang nhìn về phía thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, ba mẹ bị cáo yêu cầu kiểm tra DNA, tôi đề nghị thẩm phán chấp thuận yêu cầu hợp lý này.”
Thẩm phán nhướng mày, nhìn sang phía Ramona: “Ramona, bà muốn kiểm tra DNA sao?”
Rõ ràng Ramona bị Cố Niệm Chi chọc tức nên mới nói ra mấy câu ấy, chứ làm sao bà ta có thể chủ động yêu cầu xét nghiệm DNA được chứ?!
Hơn nữa, chuyện chịu tội thay vốn nằm trong kế hoạch của bọn họ. Bà ta có ăn no rửng mỡ đâu mà chạy ra đây đòi tòa án cho xét nghiệm DNA?!
Ramona nghe thẩm phán hỏi vậy, hơi chột dạ lắc đầu: “Thưa ngài thẩm phán, trong tiến trình xét xử không có chuyện này, chúng tôi không…”
“Ơ? Bà không đồng ý cho xét nghiệm DNA à? Thế thì lạ thật đấy, vì sao vậy nhỉ? Vì sao thế nhỉ? Vì sao hả?” Ba câu vì sao liên tục của Cố Niệm Chi đã cắt đứt lời nói của Ramona. Cô quay sang nhìn thẩm phán: “Xin hỏi, trong quy trình xét xử của tòa án Đức, có phần xét nghiệm xác thực thân phận không?”
Thẩm phán thoáng suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu: “Có.”
“Vậy chúng tôi yêu cầu khởi động trình tự xét nghiệm xác thực rõ thân phận của bị cáo.” Cố Niệm Chi xoay một vòng tại chỗ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ramona đang hơi luống cuống: “Thưa ngài cảnh sát cao cấp này, bà là nhân viên chấp hành pháp luật nhưng lại cản trở trình tự chính đáng của tòa án. Biết luật mà phạm luật, làm lẫn lộn nhận thức của mọi người, ngăn cản chúng tôi đưa ra yêu cầu xét nghiệm xác thực thân phận của bị cáo chính đáng như vậy, xin hỏi, ý đồ của bà là gì?”
Cố Niệm Chi nói xong, người phiên dịch nước Đức kia lập tức dịch những lời của cô sang tiếng Đức.
Một số nhân viên công tác người Đức trong phiên tòa không hiểu tiếng Anh, lúc này nghe bản dịch đều vô cùng kinh ngạc, chỉ chỉ trỏ trỏ Ramona.
Ramona vô cùng tức giận, thế nhưng bà ta biết bà ta không thể gật đầu được. Một khi bà ta gật đầu, con trai bà ta sẽ ngồi tù chắc rồi…
Đến lúc đó, có muốn tìm người thế tội cũng không được nữa…
“Sao không nói gì thế? Ở trên tòa án có thể không nói gì được sao?” Cố Niệm Chi cao giọng lên, “Thưa ngài cảnh sát cao cấp, mời bà trả lời câu hỏi của tôi.”
“Ramona, đề nghị bà trả lời câu hỏi của luật sư đại diện bên nguyên.” Thẩm phán khẽ hắng giọng một tiếng, không bỏ qua cho Ramona.
Thẩm phán đã lên tiếng rồi, Ramona không thể không trả lời. Bà ta miễn cưỡng gật đầu, “Nếu các người muốn xét nghiệm thì cứ xét nghiệm đi.”
Cố Niệm Chi thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ, lúc này hẳn là nên “Đóng cửa, thả anh Trần ra”, thế nhưng tiếc rằng anh Trần lại không ở đây. Để người khác xét nghiệm, cô vẫn thấy hơi không yên tâm.
Có điều cũng chẳng còn cách nào khác, mình đành phải vất vả một chút, canh chừng kĩ hơn vậy.
Pháp y mà tòa án gọi tới lấy của Ramona và Seth mỗi người một xi lanh máu. Họ không lấy máu của York, người chồng hiện giờ của Ramona, vì York chỉ là ba dượng của con trai bà ta mà thôi, giữa hai người không có quan hệ huyết thống.
Cố Niệm Chi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thấy pháp y đã rút xong hai xi lanh máu rồi, cô vội đưa tay lên ra hiệu: “Chờ chút đã. Anh lấy thêm hai xi lanh nữa đi, tôi muốn lưu trữ lại.”
“Cô muốn cái gì cơ?!” Pháp y vô cùng kinh ngạc, “Sao văn phòng luật sư của Mỹ lại muốn lưu trữ của máu nữa vậy?!”
Bọn họ biết lần này ba mẹ nguyên cáo mời đến đây luật sư tài giỏi nhất của văn phòng luật sư lớn nhất nước Mỹ. Bọn họ vốn còn nghĩ rằng, luật sư giỏi nhất của văn phòng Luật sư lớn nhất nước Mỹ có giỏi đến mấy thì cũng có tác dụng gì đâu? Phép vua còn thua lệ làng.
Kết quả là luật sư tài giỏi còn chưa ra tay, nữ trợ lý trẻ tuổi này đã hung hăng dồn ép khiến bọn họ bắt đầu cảm thấy hơi chờn rồi.
Hà Chi Sơ ngồi bên cạnh lạnh nhạt nói: “Việc có cần lưu trữ máu hay không sẽ tùy thuộc vào từng vụ án khác nhau. Xét thấy ba mẹ của bị cáo có tiền án cản trở sự công bằng liêm chính của tư pháp, chúng tôi cần phải thận trọng hơn thôi.”
Những lời này chẳng khác gì một cây roi quất cho đám người Đức ở trên phiên tòa hoa mắt chóng mặt, ai ai cũng xấu hổ đến mức không chịu nổi.
Từ những người trên tòa án đến những người trông coi ngoài cửa tòa án đều nghẹn đến đỏ bừng mặt mũi vì câu nói vừa rồi của Hà Chi Sơ.
Bởi vì câu nói đó không hề sai, đúng là sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát cao cấp Ramona và chồng bà ta đã có ý đồ che lấp chứng cứ phạm tội của con trai nhà mình.
Sau đó, thực sự không thể che lấp được nữa, bà ta mới để cho con trai mình ra đầu thú.
Vietwriter.vn
Sau khi tự thú, lập tức có một chậu nước bẩn mang danh “chơi 3P” hắt thẳng lên người cô gái bị hại đáng thương kia.
Cố Niệm Chi lớn lên cùng với nhóm Hoắc Thiệu Hằng, là một cô gái vô cùng chính nghĩa, cực kì thù hận loại hành vi vì việc riêng mà bất chấp công lý, làm hại tính mạng người khác như thế này.
Cũng chính vì thế, Hà Chi Sơ mới chọn cô làm đại biểu trên tòa án trong số những người trợ lý của mình, vừa có thể rèn luyện năng lực của cô, lại có thể khiến cho cô bộc lộ cảm xúc đánh động thẩm phán một cách tự nhiên.
Đây chính là tính quan trọng của nhân cách và khả năng đánh động người khác.
Cố Niệm Chi cũng cảm nhận được khí thế bất khuất của Hà Chi Sơ, sống lưng bất giác càng đứng thẳng hơn.