Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Cái tát của Dung Âm
Chiếc xe taxi dừng lại trước lối vào của Nghĩa trang tư nhân. Dung Âm mỉm cười nói với người tài xế…
_ Chú chờ cháu một lát ạ! Cháu sẽ ra ngay!
_ Con bé này! Gần 1 năm nay chú là người chở con đi chở con về đến nhẵn mặt cả mấy cọng cỏ ở đoạn đường này rồi thế mà còn khách sáo! Cứ đi đi! Chú chờ con ở đây!
_ Dạ! Cháu cám ơn chú!
Dung Âm cúi người xách đống đồ cúng lỉnh kỉnh lên, tự mở cửa xe bước xuống và đóng lại rất nhẹ nhàng.
Người tài xế nhìn bóng lưng gầy gầy của cô khuất sau những tán cây rậm rạp, tiếng thở dài vang lên kèm theo cái lắc đầu ngao ngán…
_ Ngày nào cũng như vậy, sáng nào cũng phải tới đây dọn dẹp hương khói, chẳng biết con bé đã gây ra lỗi lầm gì mà nhà chồng đối xử tàn nhẫn thế? Có người chồng thế này, thà ở vậy cho xong! Đúng là chồng giàu cũng có cái giá của chồng giàu! Con bé rõ xinh đẹp hiểu chuyện, đúng là phận hồng nhan mà!
Ngả người ra ghế, người tài xế bật nhạc lên từ chiếc Radio cũ rè rẹt, giọng nói mang theo sự bất lực cùng âm nhạc ảm đạm vang lên….
_ Mà không phải bản thân mình cũng vì tiền mà ngày nào cũng chở con bé tới đây sao? Một cuốc xe có giá bằng cả tháng làm việc….Haizzz….Rút cuộc thì ai cũng vì tiền thôi!
****
Lối vào nghĩa trang tư nhân sạch bóng, khung cảnh gọn gàng, thanh tịnh, tuy rằng không hề mang vẻ hoang vu u ám của nghĩa trang, nhưng cảm giác giá lạnh trầm lặng vẫn không thể bị xóa nhòa. Cho dù có là nơi dành cho những gia đình hào môn, thì người chết rồi cũng chỉ là cát bụi…Ở những nơi thế này, tiền bạc đâu còn giá trị gì nữa!
Đôi khi với một số người, cái chết cũng là một sự giải thoát!
Dung Âm đã quá quen thuộc con đường, đến mức nhắm mắt lại cô cũng có thể đi đúng….Ngôi mộ trắng tinh sạch sẽ nằm giữa một khuôn viên riêng biệt trồng rất nhiều hoa, lúc nào cũng tươm tất gọn gàng không một hạt bụi.
Cô dừng bước chân, đặt đồ cúng tế xuống thềm gạch, chắp tay trước mặt cúi lậy…Trong di ảnh đen trắng ấy là một người con gái rất xinh đẹp, đôi mắt bồ câu trong sáng và nụ cười như một đóa hoa…Trên bài vị ghi nắn nót ba chữ…
Mộ Lan Anh!
_ Em họ! Chị lại tới rồi!
Dung Âm nhẹ giọng nói với Lan Anh. Người con gái trong bức ảnh đang nở nụ cười rất dịu dàng. Rồi Dung Âm cúi người cởi dẹp, chân trần bước vào khuôn viên ấy, bắt đầu công việc mà suốt một năm qua, ngày nào cô cũng làm, đã thành thói quen.
Cẩn thận quét dọn nơi yên nghỉ của Lam Anh, sau đó tự tay cô lau sạch tất cả bụi bẩn bằng chiếc khăn ngâm trong nước pha rượu gừng, lau dọn tới mức mọi thứ sạch sẽ không còn một hạt bụi, sau đó sẽ tưới nước cho những bông hoa và nhỏ những cọng cỏ dại mọc ven đó…
Trời mùa hè, nắng lên rất sớm. Cái nóng hầm hập của ánh nắng bỏng rát chiếu vào gáy cô khiến cho là da cô nóng rực lên…Mồ hôi túa ra trên trán, nhỏ xuống đất thánh thót như mưa. Dung Âm lau vội vầng trán mướt mồ hôi của mình, cặm cụi làm việc…
Có một lần cô bị say nắng, choáng váng ngất xỉu trên đất, may mà nhờ chú tài xế tốt bụng giúp chở cô đi bệnh viện….
Nhớ lại ngày hôm đó, cô hâm hấp nóng sốt phải truyền nước, tới gần trưa mới đỡ đỡ một chút thì đột ngột Mạc Thiệu Khiêm xuất hiện. Hắn làm thủ tục xuất viện cho cô rồi chở cô về. Lúc đó Dung Âm cứ ngỡ hắn sẽ chở cô về nhà nghỉ ngơi…nhưng không! Chiếc xe của hắn đỗ ngay trước cửa nghĩa trang này, và hắn lôi thốc cô đang xây xẩm mặt mày vì sốt nóng ra khỏi xe, bắt cô làm tiếp công việc dọn dẹp mộ phần cho Lan Anh còn dang dở, mặc kệ lúc đó gương mặt cô cắt không còn giọt máu, và đôi bàn tay đang run lên của cô….
Từ đó cô cũng chẳng dám đang dọn dẹp mộ cho Lan Anh mà bất thình lình ốm nữa!
Trời hè oi bức cũng vậy!
Mà mùa đông rét buốt, tuyết rơi trắng xóa, băng đóng trơn trượt cũng vậy…Cho dù phải ngồi dưới trời tuyết rơi âm hơn 10 độ gió rít tứ bề, cô cũng cố gắng nghiến răng mà làm việc….
Chỉ là….cho dù như thế, cô cũng chưa từng một lời oán trách Lan Anh!
Vì thật lòng, chính từ sâu thẳm trong tâm khản của Dung Âm…cô cũng coi công việc này như một cách để mình chuộc lỗi…
Sắp xếp táo đỏ, lê ngọt và dâu tây ra, Dung Âm quỳ gối, thành kính rút nhang thắp hương….
Ánh mắt nhìn về di ảnh của Lan Anh, đầu gối cô chầm chậm quỳ xuống….
Gió thổi làm lao xao những tán lá xanh rì, thanh âm dịu dàng mang mác u buồn của Dung Âm vang lên, hòa cùng tiếng gió…
_ Lan Anh! Chị thành tâm tạ lỗi với em! Xin em hãy tha thứ cho chị!
****
_ Đến nơi rồi!
Người tài xế vui vẻ nói Dung Âm và cô mở cửa bước xuống xe. Trước khi ông rời đi cô còn chu đáo nghiêng người nhìn vào trong cửa sổ, ân cần nói với ông…
_ Chú về cần thận ạ!
Người tài xế gật đầu rối rít, vẫy vẫy tay với cô…
Dung Âm xách đồ lỉnh kỉnh, còn cố nán lại chờ cho xe taxi của ông đi khỏi mới kệ nệ vác đồ vào nhà.
Cuộc đời của cô, buồn nhiều hơn vui, từ lúc sinh ra tới giờ ngoài cha và mẹ ra, chẳng có mấy người thật lòng quan tâm cô. Vì thế Dung Âm luôn luôn quý trọng tình cảm của bất kì ai dành cho mình, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi thôi, cô cũng phải đối đáp lại gấp hai, gấp ba!
Đây là khu biệt thự cao cấp, xe taxi chỉ có thể đỗ bên ngoài, không được vào bên trong. Đoạn đường từ ngoài cổng vào tới căn biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm cũng không gần, nhưng ngày nào cũng đi, mãi rồi cũng thành quen chân….
Dung Âm đang vẩn vơ suy nghĩ, biết đâu sáu ngày nữa không còn được đi nữa, có khi đôi chân này của cô lại thấy nhớ con đường này ấy chứ?
Suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu khiến cho Dung Âm vẩn vơ cười cười….Đúng là điên khùng rồi, nhớ cái gì chứ?
Tản bộ một quãng, đến lúc những đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay bắt đầu thít lấy những ngón tay cô đau đớn, thì cũng là lúc cô tới nơi gọi là “nhà”!
Nhưng vừa bước đến cửa, Dung Âm đã bị cảnh tượng trước mắt là cho đờ người ra.
Trước khi đi dọn dẹp mộ cho Lan Anh, rõ ràng cô đã đóng cửa khóa cổng rất cẩn thận…Thế mà về nhà lại thấy nhà cửa mở toang?
Nơi này là chung cư cao cấp dành cho những nhân vật trên tầng xã hội, ngay cả giám đốc công an của Thành phố Thượng Hải đã về hưu cũng mua nhà ở đây! Đừng nói đến trộm cướp, ngay cả một đứa trẻ con cũng không được phép…đi lạc vào đây!
Hay là…Mạc Thiệu Khiêm về sớm?
Ý nghĩ ấy làm cho lòng Dung Âm đôt nhiên nặng trĩu….Chắc là hắn có việc về qua nhà, tiện thể kiểm tra đột xuất xem cô có hoàn thành nhiệm vụ hay không?
Chẳng thèm nén tiếng thở dài, Dung Âm mệt mỏi lê bước vào nhà, nhưng khi qua cổng đồng cao ngất ấy…Sân vườn trống hoác làm cô ngẩn người…
Chiếc xe BMW của vị đại gia đó không thấy đỗ trong sân….Không lẽ?
_ Ôi chị họ….À không! Phải là chị dâu! Bà Mạc! Mạc phu nhân đã về!
Một giọng nói cao vút tới mức chói tai, mỗi lần nghe thấy Dung Âm đều tưởng tượng ra tiếng vải vóc bị xé rách, khiến cho mi tâm cô bất giác cau chặt lại…
Trước thềm cửa, một dáng người cong cớn đang chờ cô. Cánh tay bám lên cánh cửa gỗ đeo một chiếc vòng bạch kim sáng lấp lánh, bộ váy màu vàng rực chói chang dưới nắng hè, mái tóc được uốn xoăn một cách cầu kì và gương mặt xinh đẹp nhưng hợm hĩnh ấy đang hướng mắt về phía cô mà buông lời diễu cợt…
_ Chị vừa đi làm Osin cho chị Lan Anh về đấy à? Chị đúng là phù hợp với mấy công việc lau dọn và hầu hạ người khác mà!
_ Chào Mai Hương! Chị cũng rất vui được gặp em!
Dung Âm nói một cách lãnh đạm, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn vào người… “em họ” của mình!
Thật ra Mai Hương không phải là em ruột của cô, mà là con riêng của vợ hai chú ruột của cô, tức bố của Lan Anh. Mẹ của Lan Anh mất sớm, chú cô tái giá với mẹ của Mai Hương, và đứa con gái đỏng đảnh này chính là nhị tiểu thư của Mộ gia!
Và con bé cũng noi gương khá tốt truyền thống gia đình, đó là đối xử tàn tệ với cô bất kì khi nào con bé muốn, mà chẳng sợ bất kì lời quở trách nào…!
Vì cô chẳng khác gì là cái gai trong mắt họ!
Còn lý do tại sao Mai Hương lại có chìa khóa biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm thì Dung Âm đoán là con bé lấy từ chỗ của chú của cô. Mạc Thiệu Khiêm đối với chú của cô như cha con ruột thịt, nên đã để lại chỗ của ông một chùm chìa khóa căn biệt thự của hắn, để bất cứ lúc nào ông cũng có thể tiện qua!
Hay bất cứ lúc nào, Mai Hương cũng có thể qua kiếm cớ để gây sự với cô!
_ Hôm nay chị tới quét dọn mộ phần cho chị tôi có sạch không?
Thanh âm nheo nhéo vang lên bên tai. Mai Hương chẳng có động thái gì khi nhìn Dung Âm khệ nệ bê xách, trơ tráo hỏi cô với chất giọng của chủ hỏi một đứa người ở!
Dung Âm thở dài, cô ngẩng đầu nhìn Mai Hương, thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhẹ nhàng nhưng cương quyết…
_ Thứ nhất, xét về vai vế, chị vẫn lớn tuổi hơn em! Em dùng giọng điệu như vậy hỏi chị là rất hỗn láo! Thứ hai, chị không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi xấc xược ấy của em! Thứ ba, đây không phải là Mộ gia trang giang sơn của em, em không có quyền hạch sách gì ở đây hết! Thứ tư, Mạc Thiệu Khiêm để lại chìa khóa cho ba em! Không phải cho em! Nên việc em đến đây tự tiện mở cửa vào đây có thể coi là xâm phạm cư gia bất hợp pháp! Chị có thể gọi cảnh sát đến bắt em!
_ CHỊ!!!
Mai Hương bị cô nói cho một tràng, cứng họng đờ miệng….Tức giận hét lên như một đứa trẻ hỗn xược đang ăn vạ.
Dung Âm ngẩng mặt nhìn Mai Hương với ánh mắt không chút thiện cảm. Cô xách đồ bước lên trên bậc thang, lạnh lùng lên tiếng.
_ Các người cứ luôn vỗ ngực rằng các người yêu thương Lan Anh, thương tiếc cho cô ấy! Nhưng các người đã bao giờ tới mộ cô ấy mà mó tận tay vào dọn dẹp bất cứ thứ gì chưa? Hay tất cả chỉ là nhờ tay chính đứa mà các người căm ghét?
Ánh mắt mỉa mai cùng nụ cười nửa miệng hiện trên môi, Dung Âm bước qua Mai Hương, lạnh giọng hỏi…
_ Các người yêu thương cái kiểu gì vậy?
_ CHỊ!
Mai Hương bị Dung Âm nói cho đến cứng họng, ánh mắt cô ta long lên sòng sọc, nhìn chẳng khác gì một con gà đang bị cắt cổ…Hàm răng cô ta nghiến chặt vào nhau, ánh mắt tàn nhẫn hướng về phía đồ đạc mà Dung Âm đang xách trên tay….
Cơn tức giận xộc tới, cô ta điên cuồng giật tất cả những túi tắm trên tay Dung Âm xuống…
Hoa quả, đồ lễ rơi tung téo trên sàn, tạo thành một bãi chiến trường hỗn độn, tiếng đồ vỡ vang lên xoáy vào óc Dung Âm…
_ CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY? ĐÂY TOÀN BỘ LÀ ĐỒ LỄ CỦA LAN ANH ĐÓ!
Dung Âm giận dữ hét lên, vội vàng ngồi thụp xuống để thu dọn trước cái nhìn đắc thắng của Mai Hương.
Ngay khi bàn tay cô vừa động tới chiếc đĩa sứ, bàn chân của Mai Hương đã sút bay chiếc đĩa ra xa, kèm theo một thanh âm vỡ nát…
_ Con khốn này!
Dung Âm tức giận đứng bật dậy, giang thẳng cánh tay, hướng đến gương mặt đang nhơn nhơn kia tát mạnh một cái.
BỐP!
Cái tát rất mạnh, làm cho gò má Mai Hương đỏ rực lên hằn đúng năm đốt ngón tay của cô, mái tóc cầu kì xõa tung sau cú va chạm mạnh, Mai Hương choáng váng ngã khụy xuống đất…
_ CHỊ….CHỊ…CHỊ DÁM ĐÁNH TÔI?
Thanh âm ngoa ngoắt hét lên, ánh mắt Dung Âm giận dữ sáng quắc nhìn vào gương mặt của Mai Hương…
Nhưng khi cô chưa kịp thốt lên lời nào, một thanh âm cao ngạo đã vang lên xoáy vào không gian…
Mạc Thiệu Khiêm đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt giận dữ lạnh buốt của hắn nhìn quang cảnh tan hoang trước mặt, nghiêm giọng nhìn Dung Âm….
_ Có chuyện gì vậy?
*****
_ Chú chờ cháu một lát ạ! Cháu sẽ ra ngay!
_ Con bé này! Gần 1 năm nay chú là người chở con đi chở con về đến nhẵn mặt cả mấy cọng cỏ ở đoạn đường này rồi thế mà còn khách sáo! Cứ đi đi! Chú chờ con ở đây!
_ Dạ! Cháu cám ơn chú!
Dung Âm cúi người xách đống đồ cúng lỉnh kỉnh lên, tự mở cửa xe bước xuống và đóng lại rất nhẹ nhàng.
Người tài xế nhìn bóng lưng gầy gầy của cô khuất sau những tán cây rậm rạp, tiếng thở dài vang lên kèm theo cái lắc đầu ngao ngán…
_ Ngày nào cũng như vậy, sáng nào cũng phải tới đây dọn dẹp hương khói, chẳng biết con bé đã gây ra lỗi lầm gì mà nhà chồng đối xử tàn nhẫn thế? Có người chồng thế này, thà ở vậy cho xong! Đúng là chồng giàu cũng có cái giá của chồng giàu! Con bé rõ xinh đẹp hiểu chuyện, đúng là phận hồng nhan mà!
Ngả người ra ghế, người tài xế bật nhạc lên từ chiếc Radio cũ rè rẹt, giọng nói mang theo sự bất lực cùng âm nhạc ảm đạm vang lên….
_ Mà không phải bản thân mình cũng vì tiền mà ngày nào cũng chở con bé tới đây sao? Một cuốc xe có giá bằng cả tháng làm việc….Haizzz….Rút cuộc thì ai cũng vì tiền thôi!
****
Lối vào nghĩa trang tư nhân sạch bóng, khung cảnh gọn gàng, thanh tịnh, tuy rằng không hề mang vẻ hoang vu u ám của nghĩa trang, nhưng cảm giác giá lạnh trầm lặng vẫn không thể bị xóa nhòa. Cho dù có là nơi dành cho những gia đình hào môn, thì người chết rồi cũng chỉ là cát bụi…Ở những nơi thế này, tiền bạc đâu còn giá trị gì nữa!
Đôi khi với một số người, cái chết cũng là một sự giải thoát!
Dung Âm đã quá quen thuộc con đường, đến mức nhắm mắt lại cô cũng có thể đi đúng….Ngôi mộ trắng tinh sạch sẽ nằm giữa một khuôn viên riêng biệt trồng rất nhiều hoa, lúc nào cũng tươm tất gọn gàng không một hạt bụi.
Cô dừng bước chân, đặt đồ cúng tế xuống thềm gạch, chắp tay trước mặt cúi lậy…Trong di ảnh đen trắng ấy là một người con gái rất xinh đẹp, đôi mắt bồ câu trong sáng và nụ cười như một đóa hoa…Trên bài vị ghi nắn nót ba chữ…
Mộ Lan Anh!
_ Em họ! Chị lại tới rồi!
Dung Âm nhẹ giọng nói với Lan Anh. Người con gái trong bức ảnh đang nở nụ cười rất dịu dàng. Rồi Dung Âm cúi người cởi dẹp, chân trần bước vào khuôn viên ấy, bắt đầu công việc mà suốt một năm qua, ngày nào cô cũng làm, đã thành thói quen.
Cẩn thận quét dọn nơi yên nghỉ của Lam Anh, sau đó tự tay cô lau sạch tất cả bụi bẩn bằng chiếc khăn ngâm trong nước pha rượu gừng, lau dọn tới mức mọi thứ sạch sẽ không còn một hạt bụi, sau đó sẽ tưới nước cho những bông hoa và nhỏ những cọng cỏ dại mọc ven đó…
Trời mùa hè, nắng lên rất sớm. Cái nóng hầm hập của ánh nắng bỏng rát chiếu vào gáy cô khiến cho là da cô nóng rực lên…Mồ hôi túa ra trên trán, nhỏ xuống đất thánh thót như mưa. Dung Âm lau vội vầng trán mướt mồ hôi của mình, cặm cụi làm việc…
Có một lần cô bị say nắng, choáng váng ngất xỉu trên đất, may mà nhờ chú tài xế tốt bụng giúp chở cô đi bệnh viện….
Nhớ lại ngày hôm đó, cô hâm hấp nóng sốt phải truyền nước, tới gần trưa mới đỡ đỡ một chút thì đột ngột Mạc Thiệu Khiêm xuất hiện. Hắn làm thủ tục xuất viện cho cô rồi chở cô về. Lúc đó Dung Âm cứ ngỡ hắn sẽ chở cô về nhà nghỉ ngơi…nhưng không! Chiếc xe của hắn đỗ ngay trước cửa nghĩa trang này, và hắn lôi thốc cô đang xây xẩm mặt mày vì sốt nóng ra khỏi xe, bắt cô làm tiếp công việc dọn dẹp mộ phần cho Lan Anh còn dang dở, mặc kệ lúc đó gương mặt cô cắt không còn giọt máu, và đôi bàn tay đang run lên của cô….
Từ đó cô cũng chẳng dám đang dọn dẹp mộ cho Lan Anh mà bất thình lình ốm nữa!
Trời hè oi bức cũng vậy!
Mà mùa đông rét buốt, tuyết rơi trắng xóa, băng đóng trơn trượt cũng vậy…Cho dù phải ngồi dưới trời tuyết rơi âm hơn 10 độ gió rít tứ bề, cô cũng cố gắng nghiến răng mà làm việc….
Chỉ là….cho dù như thế, cô cũng chưa từng một lời oán trách Lan Anh!
Vì thật lòng, chính từ sâu thẳm trong tâm khản của Dung Âm…cô cũng coi công việc này như một cách để mình chuộc lỗi…
Sắp xếp táo đỏ, lê ngọt và dâu tây ra, Dung Âm quỳ gối, thành kính rút nhang thắp hương….
Ánh mắt nhìn về di ảnh của Lan Anh, đầu gối cô chầm chậm quỳ xuống….
Gió thổi làm lao xao những tán lá xanh rì, thanh âm dịu dàng mang mác u buồn của Dung Âm vang lên, hòa cùng tiếng gió…
_ Lan Anh! Chị thành tâm tạ lỗi với em! Xin em hãy tha thứ cho chị!
****
_ Đến nơi rồi!
Người tài xế vui vẻ nói Dung Âm và cô mở cửa bước xuống xe. Trước khi ông rời đi cô còn chu đáo nghiêng người nhìn vào trong cửa sổ, ân cần nói với ông…
_ Chú về cần thận ạ!
Người tài xế gật đầu rối rít, vẫy vẫy tay với cô…
Dung Âm xách đồ lỉnh kỉnh, còn cố nán lại chờ cho xe taxi của ông đi khỏi mới kệ nệ vác đồ vào nhà.
Cuộc đời của cô, buồn nhiều hơn vui, từ lúc sinh ra tới giờ ngoài cha và mẹ ra, chẳng có mấy người thật lòng quan tâm cô. Vì thế Dung Âm luôn luôn quý trọng tình cảm của bất kì ai dành cho mình, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi thôi, cô cũng phải đối đáp lại gấp hai, gấp ba!
Đây là khu biệt thự cao cấp, xe taxi chỉ có thể đỗ bên ngoài, không được vào bên trong. Đoạn đường từ ngoài cổng vào tới căn biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm cũng không gần, nhưng ngày nào cũng đi, mãi rồi cũng thành quen chân….
Dung Âm đang vẩn vơ suy nghĩ, biết đâu sáu ngày nữa không còn được đi nữa, có khi đôi chân này của cô lại thấy nhớ con đường này ấy chứ?
Suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu khiến cho Dung Âm vẩn vơ cười cười….Đúng là điên khùng rồi, nhớ cái gì chứ?
Tản bộ một quãng, đến lúc những đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay bắt đầu thít lấy những ngón tay cô đau đớn, thì cũng là lúc cô tới nơi gọi là “nhà”!
Nhưng vừa bước đến cửa, Dung Âm đã bị cảnh tượng trước mắt là cho đờ người ra.
Trước khi đi dọn dẹp mộ cho Lan Anh, rõ ràng cô đã đóng cửa khóa cổng rất cẩn thận…Thế mà về nhà lại thấy nhà cửa mở toang?
Nơi này là chung cư cao cấp dành cho những nhân vật trên tầng xã hội, ngay cả giám đốc công an của Thành phố Thượng Hải đã về hưu cũng mua nhà ở đây! Đừng nói đến trộm cướp, ngay cả một đứa trẻ con cũng không được phép…đi lạc vào đây!
Hay là…Mạc Thiệu Khiêm về sớm?
Ý nghĩ ấy làm cho lòng Dung Âm đôt nhiên nặng trĩu….Chắc là hắn có việc về qua nhà, tiện thể kiểm tra đột xuất xem cô có hoàn thành nhiệm vụ hay không?
Chẳng thèm nén tiếng thở dài, Dung Âm mệt mỏi lê bước vào nhà, nhưng khi qua cổng đồng cao ngất ấy…Sân vườn trống hoác làm cô ngẩn người…
Chiếc xe BMW của vị đại gia đó không thấy đỗ trong sân….Không lẽ?
_ Ôi chị họ….À không! Phải là chị dâu! Bà Mạc! Mạc phu nhân đã về!
Một giọng nói cao vút tới mức chói tai, mỗi lần nghe thấy Dung Âm đều tưởng tượng ra tiếng vải vóc bị xé rách, khiến cho mi tâm cô bất giác cau chặt lại…
Trước thềm cửa, một dáng người cong cớn đang chờ cô. Cánh tay bám lên cánh cửa gỗ đeo một chiếc vòng bạch kim sáng lấp lánh, bộ váy màu vàng rực chói chang dưới nắng hè, mái tóc được uốn xoăn một cách cầu kì và gương mặt xinh đẹp nhưng hợm hĩnh ấy đang hướng mắt về phía cô mà buông lời diễu cợt…
_ Chị vừa đi làm Osin cho chị Lan Anh về đấy à? Chị đúng là phù hợp với mấy công việc lau dọn và hầu hạ người khác mà!
_ Chào Mai Hương! Chị cũng rất vui được gặp em!
Dung Âm nói một cách lãnh đạm, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn vào người… “em họ” của mình!
Thật ra Mai Hương không phải là em ruột của cô, mà là con riêng của vợ hai chú ruột của cô, tức bố của Lan Anh. Mẹ của Lan Anh mất sớm, chú cô tái giá với mẹ của Mai Hương, và đứa con gái đỏng đảnh này chính là nhị tiểu thư của Mộ gia!
Và con bé cũng noi gương khá tốt truyền thống gia đình, đó là đối xử tàn tệ với cô bất kì khi nào con bé muốn, mà chẳng sợ bất kì lời quở trách nào…!
Vì cô chẳng khác gì là cái gai trong mắt họ!
Còn lý do tại sao Mai Hương lại có chìa khóa biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm thì Dung Âm đoán là con bé lấy từ chỗ của chú của cô. Mạc Thiệu Khiêm đối với chú của cô như cha con ruột thịt, nên đã để lại chỗ của ông một chùm chìa khóa căn biệt thự của hắn, để bất cứ lúc nào ông cũng có thể tiện qua!
Hay bất cứ lúc nào, Mai Hương cũng có thể qua kiếm cớ để gây sự với cô!
_ Hôm nay chị tới quét dọn mộ phần cho chị tôi có sạch không?
Thanh âm nheo nhéo vang lên bên tai. Mai Hương chẳng có động thái gì khi nhìn Dung Âm khệ nệ bê xách, trơ tráo hỏi cô với chất giọng của chủ hỏi một đứa người ở!
Dung Âm thở dài, cô ngẩng đầu nhìn Mai Hương, thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhẹ nhàng nhưng cương quyết…
_ Thứ nhất, xét về vai vế, chị vẫn lớn tuổi hơn em! Em dùng giọng điệu như vậy hỏi chị là rất hỗn láo! Thứ hai, chị không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi xấc xược ấy của em! Thứ ba, đây không phải là Mộ gia trang giang sơn của em, em không có quyền hạch sách gì ở đây hết! Thứ tư, Mạc Thiệu Khiêm để lại chìa khóa cho ba em! Không phải cho em! Nên việc em đến đây tự tiện mở cửa vào đây có thể coi là xâm phạm cư gia bất hợp pháp! Chị có thể gọi cảnh sát đến bắt em!
_ CHỊ!!!
Mai Hương bị cô nói cho một tràng, cứng họng đờ miệng….Tức giận hét lên như một đứa trẻ hỗn xược đang ăn vạ.
Dung Âm ngẩng mặt nhìn Mai Hương với ánh mắt không chút thiện cảm. Cô xách đồ bước lên trên bậc thang, lạnh lùng lên tiếng.
_ Các người cứ luôn vỗ ngực rằng các người yêu thương Lan Anh, thương tiếc cho cô ấy! Nhưng các người đã bao giờ tới mộ cô ấy mà mó tận tay vào dọn dẹp bất cứ thứ gì chưa? Hay tất cả chỉ là nhờ tay chính đứa mà các người căm ghét?
Ánh mắt mỉa mai cùng nụ cười nửa miệng hiện trên môi, Dung Âm bước qua Mai Hương, lạnh giọng hỏi…
_ Các người yêu thương cái kiểu gì vậy?
_ CHỊ!
Mai Hương bị Dung Âm nói cho đến cứng họng, ánh mắt cô ta long lên sòng sọc, nhìn chẳng khác gì một con gà đang bị cắt cổ…Hàm răng cô ta nghiến chặt vào nhau, ánh mắt tàn nhẫn hướng về phía đồ đạc mà Dung Âm đang xách trên tay….
Cơn tức giận xộc tới, cô ta điên cuồng giật tất cả những túi tắm trên tay Dung Âm xuống…
Hoa quả, đồ lễ rơi tung téo trên sàn, tạo thành một bãi chiến trường hỗn độn, tiếng đồ vỡ vang lên xoáy vào óc Dung Âm…
_ CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY? ĐÂY TOÀN BỘ LÀ ĐỒ LỄ CỦA LAN ANH ĐÓ!
Dung Âm giận dữ hét lên, vội vàng ngồi thụp xuống để thu dọn trước cái nhìn đắc thắng của Mai Hương.
Ngay khi bàn tay cô vừa động tới chiếc đĩa sứ, bàn chân của Mai Hương đã sút bay chiếc đĩa ra xa, kèm theo một thanh âm vỡ nát…
_ Con khốn này!
Dung Âm tức giận đứng bật dậy, giang thẳng cánh tay, hướng đến gương mặt đang nhơn nhơn kia tát mạnh một cái.
BỐP!
Cái tát rất mạnh, làm cho gò má Mai Hương đỏ rực lên hằn đúng năm đốt ngón tay của cô, mái tóc cầu kì xõa tung sau cú va chạm mạnh, Mai Hương choáng váng ngã khụy xuống đất…
_ CHỊ….CHỊ…CHỊ DÁM ĐÁNH TÔI?
Thanh âm ngoa ngoắt hét lên, ánh mắt Dung Âm giận dữ sáng quắc nhìn vào gương mặt của Mai Hương…
Nhưng khi cô chưa kịp thốt lên lời nào, một thanh âm cao ngạo đã vang lên xoáy vào không gian…
Mạc Thiệu Khiêm đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt giận dữ lạnh buốt của hắn nhìn quang cảnh tan hoang trước mặt, nghiêm giọng nhìn Dung Âm….
_ Có chuyện gì vậy?
*****