Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Cô là hạng người không tim không gan
Buổi sáng mùa hè tới sớm hơn thường lệ, cùng hơi nóng làm cho người ta bức bối…Thời gian của buổi sáng còn chưa tới, mà chân trời đã bừng nắng hạ. Cửa sổ phòng ngủ hé mở, từng cơn gió làm đung đưa rèm cửa, mang theo hương thơm của những loài hoa được trồng trong vườn căn biệt thự có giá tới 2 triệu đô…
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, và dừng lại bên ngoài ngưỡng cửa. Cánh cửa gỗ mở ra, người đàn ông đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa mở, ánh nhìn rơi xuống thân hình gầy gầy của người con gái nằm trên giường đang thiêm thiếp ngủ. Sau một đêm dài dằng dặc, vừa tủi nhục vừa đau đớn, chỉ có những phút giây này, mới thực sự dành cho cô…
Ánh mắt dừng lại một khoảng khắc, rất nhỏ, trước khi cánh cửa phòng ngủ của cô đóng lại…
Tiếng bước chân chầm chậm rời đi…và đôi mắt của người con gái ấy nhẹ nhàng mở ra….
Tiếng thở dài kìm nén, ánh mắt tĩnh lặng, buồn mang mác như một bản tình ca dang dở hướng về phía quyển lịch chi chít những dấu gạch đỏ trên những ngày đã trôi qua….
Cơ thể ẩn đau đớn, nơi nào đó rát bỏng khiến những chuyển động cơ thể dù là nhỏ nhất của cô cũng trở nên khó khăn…Thở ra một hơi dài nén lại nỗi đau đã chẳng còn xa lạ, nhưng lại chẳng thể nào quen được ấy đi…Cô tiến tới quyển lịch, cánh tay gầy guộc còn đầy vết tích xanh tím nhấc chiếc bút lên, cẩn thận gạch chéo lên ngày hôm nay!
Cho dù đã biết rất rõ số ngày còn lại, nhưng cô vẫn cứ đếm nó, như một thói quen…
6 ngày!
Chỉ còn 6 ngày nữa thôi….Cuộc sống địa ngục này của cô sẽ chấm dứt!
Chỉ còn 6 ngày nữa thôi!
****
Tiếng thức ăn đang chín xèo xèo trên chảo, mùi thức ăn thơm phức thơm lừng trong căn bếp tiện nghi với đầy đủ trang thiết bị từ máy hút mùi, máy rửa bát, máy rửa hoa quả, máy sấy hay hàng tỉ tỉ những thứ khác phục vụ giới nhà giàu mà con người có thể nghĩ ra….Bàn đá cẩm thạch sừng sững nằm ngay chính giữa căn phòng rộng thênh thang chỉ dùng cho việc nấu nướng cũng đủ thể hiện sự xa hoa của chủ nhân căn nhà này.
Thức ăn đang reo vui trong chảo, được cô xếp cẩn thận ra đĩa, rồi bày lên trước mặt vị đại gia – cũng là chủ nhân căn nhà này – đang ngồi đọc báo buổi sáng, thói quen của mấy tên tài phiệt không có gì ngoài tiền!
Cô cởi chiếc tạp dề để gọn trên mặt bếp, ngồi xuống đối diện với anh – hay đúng hơn là đối diện với tờ báo mà anh đang cầm trong tay!
Ngay trên trang nhất, hình ảnh một người đàn ông khí chất ngời ngời gần như choán hết mặt báo. Mái tóc được chăm sóc một cách cẩn thận, ánh nhìn có chút lãnh đạm, sống mũi cao và đôi môi nghiêm nghị…Bức ảnh mờ mờ với góc chụp khuất, rõ ràng là chụp lén, nhưng khí khái thành đạt cùng sức hút mãnh liệt từ người đàn ông này vẫn không hề thuyên giảm. Anh vừa đi ra khỏi công ty, còn đang cài lại cúc cổ tay áo, chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương được chế tác độc quyền nổi bần bật trên cổ tay trái.
Mà trùng hợp thế, vị đại gia đang đọc báo buổi sáng đây cũng đang đeo một chiếc đồng hồ Rolex giống y xì trên cổ tay trái!
Đọc một bài báo viết về bản thân mình trước mặt người khác, kẻ đó sẽ bị đánh giá là kẻ phô trương! Nhưng người đối diện trước mặt lại là ANH!
Tại sao bất cứ hành động nào cho dù chướng tai gai mắt tới mấy, mà áp đặt lên người đàn ông này, đều trở nên hợp mắt tới vậy?
Đây có phải là hào quang của kẻ bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền như trong tiểu thuyết ngôn tình hay không?
Cô liếc mắt qua tờ báo. Người viết bài báo về anh cũng quá phô trương đi, có thể mặt dày mà đề dòng tweet giật gân trên trang nhất như thế này…
“TỶ PHÚ TRẺ TUỔI NHẤT THƯỢNG HẢI – NGÀI MẠC THIỆU KHIÊM SẼ LY HÔN?”1
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt…Cái ngài Mạc Thiệu Khiêm đội trời đạp đất đó đang đọc bài báo viết về việc mình ly hôn ngay trước mặt VỢ của anh ta đó!
Không biết người viết bài báo này mà nhận được tin này, liệu có nghi ngờ về nhân sinh hay không?
Mà điều kì lạ hơn, chính là vợ của anh – hay nói cách khác – chính là cô…Mộ Dung Âm lại chẳng hề có bất kì phản ứng gì!
Chẳng phải như mấy bà vợ khác! Khóc lóc bù lu bù loa, tóm lấy cổ áo anh mà tra khảo, mà phán xét, hay lên trên mạng viết tâm thư đính chính ầm ĩ, hay thậm chí còn làm náo động lên, đòi một đòi hai kiện cái người đã đưa ra tin đồn thất thiệt này cho ra lẽ!
Vì đơn giản, cô và Mạc Thiệu Khiêm – chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa – hay nói đúng hơn…là vợ chồng trên bản hợp đồng hôn nhân mà cô đang chờ từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây đến ngày hết hiệu lực!
Cũng chẳng rõ khi cuộc hôn nhân là kết thúc, ai mới là người hạnh phúc hơn!
Nhưng chắc chắn – cô sẽ không bảo giờ hạnh phúc ít hơn anh!
_ Đã chuẩn bị đồ đầy đủ chưa?
Mạc Thiệu Khiêm đột ngột gập tở báo lại, ánh mắt cũng chẳng thèm liếc cô một tiếng, hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối khi ngón tay anh kéo đĩa thức ăn thơm ngon lại gần…1
Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ chẳng hiểu chút gì trong câu nói của anh, nhưng Dung Âm lại khá điềm nhiên…vì cô đâu phải người khác!
Ngày nào cũng vậy!
Sáng nào cũng vậy!
Cũng là câu hỏi như vậy thay cho câu “Chào buổi sáng” mà!
_ Đã chuẩn bị xong hết rồi!
_ Xe sẽ tới vào lúc 8h! Đừng có trễ!
_ Tôi biết rồi!
Cũng chẳng phải là chuyện mới lạ, đều là chuyện ngày nào cũng làm đến mức thành thói quen, tại sao anh cứ phải mất thời gian nhắc đi nhắc lại?
Phải chăng đây là cách mà anh tra tấn tinh thần cô…Ngày qua ngày? Tháng qua tháng? Năm qua năm?
Không phải là cuộc đối thoại ngọt ngào của người chồng căn dặn vợ mang đồ ăn cho cha mẹ chồng đâu, vì cha mẹ của Mặc Thiệu Khiêm đã mất từ lâu rồi, anh là do người khác nuôi nấng!
Mà người khác này cũng chẳng ai xa lạ, chính là người chú ruột của cô!
Nói ra thì dài dòng lắm, nhưng đích đến cũng tựu trung lại tại một điểm…cả người chú này, lẫn người chồng đây…Đều căm hận cô đến tận xương tủy!
Mà cái việc mà anh ép cô từ ngày kết hôn, sáng nào cũng đúng giờ ấy phút ấy ra khỏi nhà đi làm, chính là đi dọn dẹp mộ phần cho người con gái mà anh yêu thương nhất trên đời – Lan Anh!1
Cũng là con gái của chú ruột cô!
Và là em họ của cô!
Mộ Dung Âm thở dài, câu chuyện cuộc đời cô mà dựng thành phim, chắc chắn sẽ trở thành một câu chuyện cẩu huyết có vị có thế cho mà xem!
Mạc Thiệu Khiêm là tỷ phú trẻ tuổi nhất Thượng Hải, lý do chủ yếu là vì cha mẹ anh trước khi qua đời đã để lại cho anh một công ty chế tác vàng bạc đá quý lớn nhất Đại Lục. Năm 28 tuổi anh trở thành người thừa kế của công ty trị giá hàng triệu đô la…..Loại người như anh ta phải ngồi xe công thức một, cài số lùi hàng trăm km nữa mới lùi về vạch đích!
Nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng của Mạc Thiệu Khiêm cũng không phải dạng xoàng. Chỉ có 5 năm sở hữu công ty, nhờ vào mưu lược và tài kinh doanh tháo vát của mình, anh đã phát triển thêm nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, thậm chí còn mua được cả một mỏ vàng tại Tây Bán Cầu để khai thác nguyên liệu…Giá trị của Tập đoàn được tôn lên hàng chục, rồi hàng trăm triệu đô!
Một người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như anh, năm đó công khai kết hôn cùng cô, đúng là khiến xã hội được phen náo động!
Chuyện của cô, cũng chẳng mất công dài dòng như của Mạc Thiệu Khiêm, vì chẳng có gì để nói. Cô chỉ là một đứa con gái nghèo, cha của cô là một tài xế taxi bình thường, mẹ của cô thì mất sớm….Vậy đó!
Nếu như so sánh trong chuỗi thức ăn, thì người như Mạc Thiêu Khiêm chính là ở đỉnh tháp, còn người như cô, chính là ở tầng đáy rồi!
Vì thế khi hôn lễ được tổ chức, ai cũng nói đó là hôn lễ trong mơ, truyện cổ thích ngoài đời thực, Lọ Lem lấy được Hoàng tử, cóc mà ăn được thịt thiên nga, vân vân và vân vân…!
Nhưng tất cả những điều đó, chỉ là lớp vỏ bề ngoài!
Thực tế thì tàn khốc lắm!
Người đàn ông lúc nào cũng khí chất tuấn kiệt, anh dũng ngời ngời này, đêm tân hôn trước khi cường bạo cô, đã nói với cô một lời, mà có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ quên!
“Mộ Dung Âm! Cô hãy nhớ! Ngày cô bước chân vào nhà này, chính là ngày cô bước chân vào Địa ngục! Pháp luật không bắt cô đền tội cho Lan Anh! Thì tôi sẽ là người làm điều đó! Đối với tôi, cô chẳng khác gì một thứ đồ vật làm ấm giường! Vợ của Mạc Thiệu Khiêm này ư? Hạng người như cô không xứng đáng! Chỉ có Lan Anh mới xứng đáng mà thôi!1
Nhớ lại những ngày tháng đầu, cô gần như bị rơi vào trầm cảm, cổ tay trái còn có vết sẹo để lại lúc cô cố gắng rạch tay để tự tử. Nhưng đen đủi thế nào lại bị Mạc Thiệu Khiêm phát hiện ra và cứu sống! Sau ngày hôm đó anh cũng thôi mấy trò biến thái đi, chẳng phải vì thương xót gì cô đâu, mà sợ nhỡ như cô chết sớm quá, thì mối thù trong lòng anh chẳng có chỗ nào mà trút xuống!
Rồi lâu dần…cũng thành quen!
Dung Âm cũng chẳng còn khổ sở hoảng sợ như những ngày đầu nữa…Cô dần trở nên chai lỳ và vô cảm, giống như một cái máy trong nhà, với lẽ sống là chờ ngày tháng hợp đồng kia được chấm dứt!
_ Cô mua hoa gì đặt lên mộ Lan Anh?
_ Hoa hồng trắng!
_ Đổi thành Cúc họa mi đi!1
Dao dĩa trên tay cô khựng lại…Mộ Dung Âm ngước nhìn Mạc Thiệu Khiêm, thanh âm vang lên có chút bối rối…
_ Hoa hồng trắng là hoa mà Lan Anh thích! Với cả bây giờ đang là mùa hè, Cúc họa mi phải vào giữa thu, bây giờ không thể tìm thấy1
_ Cô cũng biết cô ấy thích gì sao?
Câu hỏi đột ngột vang lên, khiến cho đôi môi của Dung Âm đang mở ra lập tức mím chặt lại….À…thì ra là thế!
Đổi hoa chỉ là cái cớ!
Vũ nhục cô mới là thật!
_ Hạng người không tim không gan như cô cũng quan tâm đến cô ấy thích gì sao? Tưởng rằng trong lòng cô luôn ôm mối hận cô ấy? Trái tim của cô đen thẫm bẩn thỉu! Mùi rắn độc còn lan cả ra đây, làm thức ăn cũng nuốt không nổi!1
Mặc Thiệu Khiêm lạnh lùng nói, bàn tay anh nhấc đĩa thức ăn trước mặt lên, nghiêng cổ tay, dốc toàn bộ đồ ăn xuống sàn nhà.
Miếng trứng trong miệng Dung Âm trở nên nghẹn đắng. Cô nghiến chặt hàm răng lại, cố gắng ép mình nuốt xuống những miếng thức ăn đang bứ lên trong cổ.
Gương mặt điềm nhiên tĩnh lặng của Dung Âm hoàn toàn chọc giận Thiệu Khiêm. Ánh lau miệng bằng khăn trắng, vứt mạnh xuống bàn và đứng dậy, nhấc chiếc áo khoác lên, tiến gần đến phía cô…
Cơ thể cao lớn cuối xuống, ghé sát vào tai cô, buông ra những lời khiến cho đôi tay cô nắm chặt dao dĩa run lên từng nhịp….
_ Cô đếm từng ngày để rời xa tôi! Cô cũng nên nhớ tôi cũng đếm từng ngày để đáp cô ra ngoài như đáp một cọng rác! Nhưng vợ yêu, nói cho cô biết, cho dù còn có một ngày, một giờ, một phút, tôi cũng sẽ không để cô sống thanh thản yên ổn! Cô sẽ phải giống mà dằn vặt về những gì mà cô đã làm với Lan Anh của tôi! Thứ đàn bà như cô, vĩnh viễn đừng mong có gì tốt đẹp!1
*****
Cám ơn những lượt Like, Vote của các bạn nhiều lắm lắm
Theo dõi tài khoản của Thư Kỳ để nhận truyện mới mỗi ngày nhé
Yêu thương ~ Thư Kỳ
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, và dừng lại bên ngoài ngưỡng cửa. Cánh cửa gỗ mở ra, người đàn ông đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa mở, ánh nhìn rơi xuống thân hình gầy gầy của người con gái nằm trên giường đang thiêm thiếp ngủ. Sau một đêm dài dằng dặc, vừa tủi nhục vừa đau đớn, chỉ có những phút giây này, mới thực sự dành cho cô…
Ánh mắt dừng lại một khoảng khắc, rất nhỏ, trước khi cánh cửa phòng ngủ của cô đóng lại…
Tiếng bước chân chầm chậm rời đi…và đôi mắt của người con gái ấy nhẹ nhàng mở ra….
Tiếng thở dài kìm nén, ánh mắt tĩnh lặng, buồn mang mác như một bản tình ca dang dở hướng về phía quyển lịch chi chít những dấu gạch đỏ trên những ngày đã trôi qua….
Cơ thể ẩn đau đớn, nơi nào đó rát bỏng khiến những chuyển động cơ thể dù là nhỏ nhất của cô cũng trở nên khó khăn…Thở ra một hơi dài nén lại nỗi đau đã chẳng còn xa lạ, nhưng lại chẳng thể nào quen được ấy đi…Cô tiến tới quyển lịch, cánh tay gầy guộc còn đầy vết tích xanh tím nhấc chiếc bút lên, cẩn thận gạch chéo lên ngày hôm nay!
Cho dù đã biết rất rõ số ngày còn lại, nhưng cô vẫn cứ đếm nó, như một thói quen…
6 ngày!
Chỉ còn 6 ngày nữa thôi….Cuộc sống địa ngục này của cô sẽ chấm dứt!
Chỉ còn 6 ngày nữa thôi!
****
Tiếng thức ăn đang chín xèo xèo trên chảo, mùi thức ăn thơm phức thơm lừng trong căn bếp tiện nghi với đầy đủ trang thiết bị từ máy hút mùi, máy rửa bát, máy rửa hoa quả, máy sấy hay hàng tỉ tỉ những thứ khác phục vụ giới nhà giàu mà con người có thể nghĩ ra….Bàn đá cẩm thạch sừng sững nằm ngay chính giữa căn phòng rộng thênh thang chỉ dùng cho việc nấu nướng cũng đủ thể hiện sự xa hoa của chủ nhân căn nhà này.
Thức ăn đang reo vui trong chảo, được cô xếp cẩn thận ra đĩa, rồi bày lên trước mặt vị đại gia – cũng là chủ nhân căn nhà này – đang ngồi đọc báo buổi sáng, thói quen của mấy tên tài phiệt không có gì ngoài tiền!
Cô cởi chiếc tạp dề để gọn trên mặt bếp, ngồi xuống đối diện với anh – hay đúng hơn là đối diện với tờ báo mà anh đang cầm trong tay!
Ngay trên trang nhất, hình ảnh một người đàn ông khí chất ngời ngời gần như choán hết mặt báo. Mái tóc được chăm sóc một cách cẩn thận, ánh nhìn có chút lãnh đạm, sống mũi cao và đôi môi nghiêm nghị…Bức ảnh mờ mờ với góc chụp khuất, rõ ràng là chụp lén, nhưng khí khái thành đạt cùng sức hút mãnh liệt từ người đàn ông này vẫn không hề thuyên giảm. Anh vừa đi ra khỏi công ty, còn đang cài lại cúc cổ tay áo, chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương được chế tác độc quyền nổi bần bật trên cổ tay trái.
Mà trùng hợp thế, vị đại gia đang đọc báo buổi sáng đây cũng đang đeo một chiếc đồng hồ Rolex giống y xì trên cổ tay trái!
Đọc một bài báo viết về bản thân mình trước mặt người khác, kẻ đó sẽ bị đánh giá là kẻ phô trương! Nhưng người đối diện trước mặt lại là ANH!
Tại sao bất cứ hành động nào cho dù chướng tai gai mắt tới mấy, mà áp đặt lên người đàn ông này, đều trở nên hợp mắt tới vậy?
Đây có phải là hào quang của kẻ bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền như trong tiểu thuyết ngôn tình hay không?
Cô liếc mắt qua tờ báo. Người viết bài báo về anh cũng quá phô trương đi, có thể mặt dày mà đề dòng tweet giật gân trên trang nhất như thế này…
“TỶ PHÚ TRẺ TUỔI NHẤT THƯỢNG HẢI – NGÀI MẠC THIỆU KHIÊM SẼ LY HÔN?”1
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt…Cái ngài Mạc Thiệu Khiêm đội trời đạp đất đó đang đọc bài báo viết về việc mình ly hôn ngay trước mặt VỢ của anh ta đó!
Không biết người viết bài báo này mà nhận được tin này, liệu có nghi ngờ về nhân sinh hay không?
Mà điều kì lạ hơn, chính là vợ của anh – hay nói cách khác – chính là cô…Mộ Dung Âm lại chẳng hề có bất kì phản ứng gì!
Chẳng phải như mấy bà vợ khác! Khóc lóc bù lu bù loa, tóm lấy cổ áo anh mà tra khảo, mà phán xét, hay lên trên mạng viết tâm thư đính chính ầm ĩ, hay thậm chí còn làm náo động lên, đòi một đòi hai kiện cái người đã đưa ra tin đồn thất thiệt này cho ra lẽ!
Vì đơn giản, cô và Mạc Thiệu Khiêm – chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa – hay nói đúng hơn…là vợ chồng trên bản hợp đồng hôn nhân mà cô đang chờ từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây đến ngày hết hiệu lực!
Cũng chẳng rõ khi cuộc hôn nhân là kết thúc, ai mới là người hạnh phúc hơn!
Nhưng chắc chắn – cô sẽ không bảo giờ hạnh phúc ít hơn anh!
_ Đã chuẩn bị đồ đầy đủ chưa?
Mạc Thiệu Khiêm đột ngột gập tở báo lại, ánh mắt cũng chẳng thèm liếc cô một tiếng, hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối khi ngón tay anh kéo đĩa thức ăn thơm ngon lại gần…1
Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ chẳng hiểu chút gì trong câu nói của anh, nhưng Dung Âm lại khá điềm nhiên…vì cô đâu phải người khác!
Ngày nào cũng vậy!
Sáng nào cũng vậy!
Cũng là câu hỏi như vậy thay cho câu “Chào buổi sáng” mà!
_ Đã chuẩn bị xong hết rồi!
_ Xe sẽ tới vào lúc 8h! Đừng có trễ!
_ Tôi biết rồi!
Cũng chẳng phải là chuyện mới lạ, đều là chuyện ngày nào cũng làm đến mức thành thói quen, tại sao anh cứ phải mất thời gian nhắc đi nhắc lại?
Phải chăng đây là cách mà anh tra tấn tinh thần cô…Ngày qua ngày? Tháng qua tháng? Năm qua năm?
Không phải là cuộc đối thoại ngọt ngào của người chồng căn dặn vợ mang đồ ăn cho cha mẹ chồng đâu, vì cha mẹ của Mặc Thiệu Khiêm đã mất từ lâu rồi, anh là do người khác nuôi nấng!
Mà người khác này cũng chẳng ai xa lạ, chính là người chú ruột của cô!
Nói ra thì dài dòng lắm, nhưng đích đến cũng tựu trung lại tại một điểm…cả người chú này, lẫn người chồng đây…Đều căm hận cô đến tận xương tủy!
Mà cái việc mà anh ép cô từ ngày kết hôn, sáng nào cũng đúng giờ ấy phút ấy ra khỏi nhà đi làm, chính là đi dọn dẹp mộ phần cho người con gái mà anh yêu thương nhất trên đời – Lan Anh!1
Cũng là con gái của chú ruột cô!
Và là em họ của cô!
Mộ Dung Âm thở dài, câu chuyện cuộc đời cô mà dựng thành phim, chắc chắn sẽ trở thành một câu chuyện cẩu huyết có vị có thế cho mà xem!
Mạc Thiệu Khiêm là tỷ phú trẻ tuổi nhất Thượng Hải, lý do chủ yếu là vì cha mẹ anh trước khi qua đời đã để lại cho anh một công ty chế tác vàng bạc đá quý lớn nhất Đại Lục. Năm 28 tuổi anh trở thành người thừa kế của công ty trị giá hàng triệu đô la…..Loại người như anh ta phải ngồi xe công thức một, cài số lùi hàng trăm km nữa mới lùi về vạch đích!
Nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng của Mạc Thiệu Khiêm cũng không phải dạng xoàng. Chỉ có 5 năm sở hữu công ty, nhờ vào mưu lược và tài kinh doanh tháo vát của mình, anh đã phát triển thêm nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, thậm chí còn mua được cả một mỏ vàng tại Tây Bán Cầu để khai thác nguyên liệu…Giá trị của Tập đoàn được tôn lên hàng chục, rồi hàng trăm triệu đô!
Một người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như anh, năm đó công khai kết hôn cùng cô, đúng là khiến xã hội được phen náo động!
Chuyện của cô, cũng chẳng mất công dài dòng như của Mạc Thiệu Khiêm, vì chẳng có gì để nói. Cô chỉ là một đứa con gái nghèo, cha của cô là một tài xế taxi bình thường, mẹ của cô thì mất sớm….Vậy đó!
Nếu như so sánh trong chuỗi thức ăn, thì người như Mạc Thiêu Khiêm chính là ở đỉnh tháp, còn người như cô, chính là ở tầng đáy rồi!
Vì thế khi hôn lễ được tổ chức, ai cũng nói đó là hôn lễ trong mơ, truyện cổ thích ngoài đời thực, Lọ Lem lấy được Hoàng tử, cóc mà ăn được thịt thiên nga, vân vân và vân vân…!
Nhưng tất cả những điều đó, chỉ là lớp vỏ bề ngoài!
Thực tế thì tàn khốc lắm!
Người đàn ông lúc nào cũng khí chất tuấn kiệt, anh dũng ngời ngời này, đêm tân hôn trước khi cường bạo cô, đã nói với cô một lời, mà có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ quên!
“Mộ Dung Âm! Cô hãy nhớ! Ngày cô bước chân vào nhà này, chính là ngày cô bước chân vào Địa ngục! Pháp luật không bắt cô đền tội cho Lan Anh! Thì tôi sẽ là người làm điều đó! Đối với tôi, cô chẳng khác gì một thứ đồ vật làm ấm giường! Vợ của Mạc Thiệu Khiêm này ư? Hạng người như cô không xứng đáng! Chỉ có Lan Anh mới xứng đáng mà thôi!1
Nhớ lại những ngày tháng đầu, cô gần như bị rơi vào trầm cảm, cổ tay trái còn có vết sẹo để lại lúc cô cố gắng rạch tay để tự tử. Nhưng đen đủi thế nào lại bị Mạc Thiệu Khiêm phát hiện ra và cứu sống! Sau ngày hôm đó anh cũng thôi mấy trò biến thái đi, chẳng phải vì thương xót gì cô đâu, mà sợ nhỡ như cô chết sớm quá, thì mối thù trong lòng anh chẳng có chỗ nào mà trút xuống!
Rồi lâu dần…cũng thành quen!
Dung Âm cũng chẳng còn khổ sở hoảng sợ như những ngày đầu nữa…Cô dần trở nên chai lỳ và vô cảm, giống như một cái máy trong nhà, với lẽ sống là chờ ngày tháng hợp đồng kia được chấm dứt!
_ Cô mua hoa gì đặt lên mộ Lan Anh?
_ Hoa hồng trắng!
_ Đổi thành Cúc họa mi đi!1
Dao dĩa trên tay cô khựng lại…Mộ Dung Âm ngước nhìn Mạc Thiệu Khiêm, thanh âm vang lên có chút bối rối…
_ Hoa hồng trắng là hoa mà Lan Anh thích! Với cả bây giờ đang là mùa hè, Cúc họa mi phải vào giữa thu, bây giờ không thể tìm thấy1
_ Cô cũng biết cô ấy thích gì sao?
Câu hỏi đột ngột vang lên, khiến cho đôi môi của Dung Âm đang mở ra lập tức mím chặt lại….À…thì ra là thế!
Đổi hoa chỉ là cái cớ!
Vũ nhục cô mới là thật!
_ Hạng người không tim không gan như cô cũng quan tâm đến cô ấy thích gì sao? Tưởng rằng trong lòng cô luôn ôm mối hận cô ấy? Trái tim của cô đen thẫm bẩn thỉu! Mùi rắn độc còn lan cả ra đây, làm thức ăn cũng nuốt không nổi!1
Mặc Thiệu Khiêm lạnh lùng nói, bàn tay anh nhấc đĩa thức ăn trước mặt lên, nghiêng cổ tay, dốc toàn bộ đồ ăn xuống sàn nhà.
Miếng trứng trong miệng Dung Âm trở nên nghẹn đắng. Cô nghiến chặt hàm răng lại, cố gắng ép mình nuốt xuống những miếng thức ăn đang bứ lên trong cổ.
Gương mặt điềm nhiên tĩnh lặng của Dung Âm hoàn toàn chọc giận Thiệu Khiêm. Ánh lau miệng bằng khăn trắng, vứt mạnh xuống bàn và đứng dậy, nhấc chiếc áo khoác lên, tiến gần đến phía cô…
Cơ thể cao lớn cuối xuống, ghé sát vào tai cô, buông ra những lời khiến cho đôi tay cô nắm chặt dao dĩa run lên từng nhịp….
_ Cô đếm từng ngày để rời xa tôi! Cô cũng nên nhớ tôi cũng đếm từng ngày để đáp cô ra ngoài như đáp một cọng rác! Nhưng vợ yêu, nói cho cô biết, cho dù còn có một ngày, một giờ, một phút, tôi cũng sẽ không để cô sống thanh thản yên ổn! Cô sẽ phải giống mà dằn vặt về những gì mà cô đã làm với Lan Anh của tôi! Thứ đàn bà như cô, vĩnh viễn đừng mong có gì tốt đẹp!1
*****
Cám ơn những lượt Like, Vote của các bạn nhiều lắm lắm
Theo dõi tài khoản của Thư Kỳ để nhận truyện mới mỗi ngày nhé
Yêu thương ~ Thư Kỳ