Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Chỉ trong gang tấc
Ánh đèn pha sáng lóa chiếu thẳng vào gương mặt hốt hoảng của cô, luồng sáng làm nhức buốt đôi mắt của cô…Dung Âm sợ đến mức đầu gối cũng nhũn ra, chiếc xe lao tới như một con mãnh thú, mà đôi chân lại mất hết sức lực…Tiếng phanh xe chói gắt vang lên như muốn xé toạc không gian…Dung Âm sợ tới mức ngã khụy xuống đất, trơ mắt nhìn chiếc xe chồm tới…
Trong đầu cô trống rỗng, đôi mắt tê dại như thể nhìn thấy thần chết đang chìa bàn tay xương xẩu, cầm lưỡi hái tử thần vẫy tay với cô khi luồng sáng lao tới…Thậm chí cô còn ngửi thấy mùi khét của bánh xe cao su miết xuống mặt đường, mùi xăng và mùi máy móc…
Ngay khoảng khắc mà Dung Âm nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì không hiểu điều điên rồi gì đã xảy ra mà níu được chiếc xe ấy dừng khựng lại, đột ngột ngay phía trước, chỉ còn cách gương mặt kinh hãi của cô một gang tay…
Đôi mắt cô giật lên, mặc cho gương mặt vẫn tê dại và toàn thân vẫn tê liệt…Dung Âm chết lặng ngồi bệt trước mũi xe, thảng thốt sợ đến lạc linh hồn….
Cô vừa thoát chết…chỉ trong gang tấc!
_ ÂM NHI!
Tiếng quát hoảng hốt của Mộ Tuấn Văn gào lên phía sau…Đám đông xung quanh chộn rộn láo nháo, hiếu kì bu đen đỏ xung quanh, những chiếc xe đi ngang qua trước mặt Dung Âm cũng cố tình ghìm tốc độ lại, hiếu kì nhìn gương mặt từ tái xanh đến trắng bệch của cô, dòng xe bắt đầu lại chậm rì rì, tiếng còi xe lại inh ỏi vang lên…
Bỗng nhiên Dung Âm cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, và một bàn tay khác đặt lên đầu gối của cô…
Một thanh âm vội vã vang lên, thanh âm rất hay, dường như còn pha chút luyến láy giống như người nước ngoài đang nói chuyện…Đôi mắt cô hướng về phía gương mặt người đang hốt hoảng bên cạnh, lỗi tai lùng bùng nghe tiếng hỏi gấp gáp…
_ Cô gái! Cô không sao chứ?
Đó là một người đàn ông còn khá trẻ, đôi mắt rất sáng và sống mũi đẹp đẽ, mái tóc hung hung màu hạt dẻ thì phải…hay tại nắng làm cho cô chói mắt....đang vội vã lay khẽ cô…
_ Cô gì ơi…cô không sao chứ? Cô có bị thương ở đâu không?
Lúc này, tâm trí hoảng loạn của Dung Âm mới định thần lại…Cô thở hắt ra như hụt hơi, cô khẽ xua xua tay, những ngón tay thanh mảnh vẫn còn run rẩy…
_ Âm nhi! Âm nhi!
Lúc này Mộ Tuấn Phúc đã chạy kịp tới, trước khi kịp ôm lấy cô, đầu gối ông đã khụy xuống đất…
_ Con không sao chứ? Không sao chứ? Con có bị thương ở đâu không? Có chỗ nào chảy máu không?
_ Không sao! Con không sao ạ!
Dung Âm vội xua tay, gương mặt tuy rằng trắng bệch nhưng cô vẫn cố nở ra nụ cười an ủi cha mình…
_ Không sao! Con không sao đâu ạ! Cha…cha đừng lo!
Mộ Tuấn Phúc đỡ con gái đứng dậy, người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên theo…Bây giờ Dung Âm mới phát hiện ra hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn cả Mạc Thiệu Khiêm nữa. Từ tác phong đến thần thái đều toát ra dáng vẻ hiện đại năng động, có điều gì đó rất thu hút…Giống như phong thái của những thanh niên tại nước Mỹ hoa lệ…
_ Cháu xin lỗi bác! Do cháu không làm chủ được tốc độ suýt nữa thì gây nguy hiểm cho cô ấy! Để cháu chở bác và cô đi bệnh viện kiểm tra!
_ Không cần đâu!
Đối diện với sự vồn vã của người đàn ông bên cạnh, Dung Âm chỉ lắc đầu từ chối, cô vịn vào tay cha mình, nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Không! Là lỗi của tôi! Do tôi bước qua đường mà không chú ý….Xin lỗi anh!
Dáng điệu của Dung Âm khiến cho người đàn ông có vẻ ngạc nhiên…Lúc này cả cô và Mộ Tuấn Văn đều không biết, trong đầu người đàn ông kia vừa mới nghĩ, cô và ông là những kẻ ăn vạ chuyên ngã vờ trước đầu ô tô để kiếm mấy đồng tiêu xài…Hắn mới từ nước ngoài trở về, vừa về tới nơi đã được “phổ cập” kiến thức này, nên bây giờ khi thấy cô không phải là như hắn nghĩ, nhất thời có chút ngây ra…
Thật ra ban đầu hắn cứ nghĩ hai người là bọn ăn vạ nên còn chẳng thèm xuống, nhưng mà thấy mãi mà cô không đứng dậy, lại thấy Mộ Tuấn Văn lao tới, hắn mới giật mình nghĩ rằng có khi lại có tai nạn thật nên mới lao xuống…
Nhìn Dung Âm tập tễnh đứng dậy, lại thấy trong tay cô là một cốc trà đã bị đổ trào ra, ướt hết bộ quần áo trên người…Ánh mắt của hắn rất nhanh nhìn thấy chiếc xe chở hàng của cô…
_ Cô bán hàng ở đây ạ?
Dung Âm ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, khoảng khắc cô ngước mắt lên nhìn vào hắn, ánh mắt tinh tế và nụ cười rạng rỡ của người đàn ông lạ mắt giây phút khiến cô ngẩn ra…
Mà dường như trong đôi mắt đẹp đẽ của người đàn ông đó, cũng có điều gì đó dâng lên xao xuyến khác thường…
_ À…vâng! Nhưng tôi cũng sắp dọn hàng rồi! Tôi cũng không vấn đề gì! Xe của anh cũng không vấn đề gì! Một lần nữa xin lỗi anh!
Dung Âm khẽ cúi đầu, định quay người cùng cha cô rời đi, đột ngột lại bị người đàn ông đó nhanh nhẹn bước tới, chặn đứng trước mặt…
Ánh mắt của Dung Âm và của Mộ Tuấn Văn nhìn hắn đầy cảnh giác, người đàn ông đó cũng cảm thấy chút bất an trong đó, liền lập tức cười tươi giải thích…
_ Xin chú và cô đừng hiểu lầm! Thật ra là cháu muốn hỏi không biết nhà hai người có ở xa không?
Câu hỏi của hắn lại khiến cho ánh mắt của Dung Âm cảnh giác hơn, người đàn ông biết mình lỡ lời, lập tức cười tươi tắn, gãi gãi mái tóc cắt tỉa kiểu cách của mình lúng túng giải thích.
_ Xin lỗi tại tôi sống lâu ở nước ngoài nên tiếng trung có phần khập khiễng…Là thế này, tôi thấy cô có vẻ chân đau, mà ngồi chiếc xe kia còn ôm theo một thùng hàng nặng có vẻ không ổn…Tôi muốn xin phép được chở cô về nhà…Coi như chuộc lỗi!
_ Không cần đâu! Vừa nãy tôi ngã xuống nên bị trẹo chân một chút thôi! Một chút là khỏi! Không cần phiền anh!
Dung Âm lắc đầu, quả quyết từ chối, tập tễnh muốn rời đi…nhưng đúng là đôi chân của cô đau hơn cô tưởng.
Mộ Tuấn Văn dìu cô, ánh mắt cũng có phần lo lắng…Nhưng ông cũng không muốn để một người đàn ông lạ mặt chở con gái mình, cho dù nhìn người đàn ông đó có vẻ tử tế….nhưng sống lâu trên đời, ông biết những người gương mặt càng tử tế, càng dễ gạt người!
Nhưng người đàn ông đó có vẻ không muốn từ bỏ, hắn lại lần nữa chặn đường cô, tươi cười nói…
_ Thế này…thật ra cô rất giống một người mà tôi quen…nên là…
Câu nói bỏ ngỏ của hắn có chút ẩn ý, Dung Âm không cười không nói, nhưng gương mặt cô rất cương quyết…nhất định không đồng ý….
Nào ngờ người đàn ông đó lại lập tức đưa ra một biện pháp, khiến cho cả cô lẫn Mộ Tuấn Văn đều ngẩn người…
_ Chân cô đau thế này hàng hóa nhất định không ôm đồm được đâu, nguy hiểm lắm! Tôi tính thế này được không…Cô đưa hàng tôi chở, còn cha cô lại cô về nhà, tôi sẽ chở đồ về theo…
_ Cái này…
Dung Âm ấp úng, nào ngờ người đàn ông trước mặt có vẻ hiểu lầm ý của cô, lại nhanh nhẹn nói…
_ Nếu cô sợ tôi là kẻ lừa đảo….thì cô cầm chiếc đồng hồ này của tôi đi! Coi như tôi đặt cọc thùng hàng của cô!
Nói rồi, người đàn ông tháo ngay ra chiếc đồng hồ nạm đá quý sáng lóa của hắn, khiến cho Dung Âm vội vã xua tay…
_ Không phải! Tôi không có ý đó! Anh cất đồng hồ đi…!
_ Thôi…Âm nhi!
Lúc này, Mộ Tuấn Văn mới lên tiếng, dịu dàng nói với con gái…
_ Cha thấy chân con cũng đang đau, mà cậu đây cũng là người tốt có lòng, con đừng làm cậu ấy khó xử nữa! Cứ làm theo lời cậu ấy đi!
Nói rồi, ông hướng về phía người đàn ông đó, trầm thấp khách khí lên tiếng:
_ Vậy phiền cậu rồi!
_ Không có sao đâu! Chú! Để cháu giúp chú!
***
Kiến Hào trầm ngâm lái xe, ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn của người con gái phía trước, ánh mắt mông lung trầm ngâm, như thể hắn đang cố gắng đào sâu suy nghĩ điều gì đó…cố gắng lục lọi trong trí óc để nhớ ra điều gì đó…
Tại sao người con gái trước mặt này, lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ? Dường như hắn đã gặp cô ở đâu rồi….khó chịu là nhớ không ra!
Nhưng chắc chắn là hắn đã từng gặp cô….
Kiến Hào cau chặt mày lại, đôi mắt của hắn đảo qua một vòng, vừa rồi chú ấy gọi cô là gì nhỉ…?
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cái tên được nói ra như thể vọng về từ một vùng kí ức nào đó…
_ Âm nhi….Âm nhi….Âm….nhi….
“Cô ta là Mộ Dung Âm…Bây giờ cô ta là vợ mình! Là bà Mạc!”
_ DUNG ÂM!
Tiếng hét của Kiến Hào vang lên như thể hắn vừa tìm ra Châu Mỹ, gương mặt hắn bừng sáng lên, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi...
_ Cô ấy…chính là Mộ Dung Âm! Trời…chết tiệt!
Tiếng cười gằn như một hơi thở hắt ra….Cũng là do ngày trước Mạc Thiệu Khiêm chỉ đưa cho hắn duy nhất một tấm ảnh chụp cô, rồi từ đó hắn chưa từng được gặp lại, làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra…Cũng may là ấn tượng của hắn đối với cô quá sâu nên mới nhớ ra, chứ không thì…
Không ngờ người mà Mạc Thiệu Khiêm đang âm thầm tìm kiếm bấy lâu nay….hắn lại gặp ở đây….
Nụ cười tinh quái hiện trên môi, ánh mắt của Kiến Hào lóe sáng lên...
Đôi mắt hắn hướng về phái thùng trữ lạnh đựng đồ uống của cô….kèm theo một nụ cười và cái nhìn tính toán…
****
_ Cũng gần đến nhà tôi rồi! Cám ơn anh!
Kiến Hào nhìn Dung Âm khiêm nhường cúi người chào hắn, ánh nhìn hắn bao quát mấy ngã rẽ….Người phụ nữ này cũng quá cẩn trọng, không muốn hắn biết nhà của cô nên cố tình đỗ ở đây!
_ Được rồi! Cô và chú về cẩn thận! Tạm biệt!
Đặt giúp cô thùng trữ lạnh xuống, Kiến Hào lịch sự cúi người chào hai người và bước lên xe. Dung Âm chờ cho chiếc xe sang trọng đi khuất, mới thở dài tập tễnh cùng cha cô bê thùng lạnh lên xe, rồi ôm chặt để cha cô lai về…
Nhưng có một điều cô không ngờ rằng, khi về tới nhà, mở thùng lạnh ra….
Bên trong đó ngoài những ly trà chưa được bán hết cùng những cục nước đá chưa tan hết ra….là một chiếc đồng hộ nạm đá quý nằm trơ trọi bên trong….!1
****
Ngay khi Kiến hào cùng cha con cô rời đi, thì chiếc xe Taxi của Mạc Thiệu Khiêm tới…
Khoảng khắc…chỉ tựa như trong gang tấc…
Nhưng cuối cùng vẫn không thể gặp được nhau!
_ Dừng xe!
Mạc Thiệu Khiêm nói với tài xế và vội vã mở cửa chạy xuống….Nhưng anh muộn rồi!
Đoạn đường trống trải hoang vắng, đã không còn thấy hình dáng gầy gầy nhỏ bé của cô chạy qua chạy lại thoăn thoắt như một con chim sâu, cùng tiếng rao hàng lảnh lót của cô nữa…
Mạc Thiệu Khiêm không thể quên được nụ cươi tươi tắn con trẻ của cô khi anh nhìn thấy cô sau bấy nhiêu tháng ngày xa cách…Nhìn cô có vẻ gầy hơn, nhưng lại cười tươi hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn…
Mạc Thiệu Khiêm đi dọc con đường như một kẻ mất hồn….đến khi thật sự chấp nhận rằng cô đã rời đi, mới thở dài khựng lại…
Dang vẻ cô độc của anh giữa dòng người nườm nượp chạy qua thật tách biệt…
Lựa chọn rời đi cũng là anh!
Lựa chọn trở lại tìm cô cũng là anh!
Tại sao đối với cô, anh lại không thể cương quyết, không thể nhất quán, không thể lý trí được?
Mạc Thiệu Khiêm nhìn quanh quất khắp nơi, chợt dừng lại trước một quán nhỏ của một bà cụ….Một chút hi vọng lóe lên trong đôi mắt xao động ấy, Mạc Thiệu Khiêm vội vã chạy tới….
_ Bà ơi! Cho cháu hỏi! Bà có thấy một cô gái bán nước ở đoạn đường này không?
_ À….hai cha con cô bé bán trà cam quế chứ gì? Biết! Dạo mấy tuần này cô bé đều bán hàng ở đây….!
Cụ bà nheo nheo mắt chậm rãi nói, Mạc Thiệu Khiêm lập tức trở nên gấp gáp….
_ Bà có biết cô ấy ở đâu không ạ?
_ À….Ta không biết! Cô bé ấy ngày nào cũng đúng giờ lái xe tới đây bán nước rồi về, ngày nào cũng tặng ta một cốc trà….nhưng mà tội nghiệp….người tốt thì hay thiệt thòi!
_ Sao ạ?
Mạc Thiệu Khiêm ngẩn người trước tiếng thở dài của bà cụ…Ánh mắt kèm nhèm của cụ hướng về phía trước, lắc đầu lên tiếng.
_ Vừa rồi cô bé không để ý qua đường bị một cái xe tông trúng….
_ CÔ ẤY BỊ TAI NẠN Ạ?
Mạc Thiệu Khiêm hoảng loạn gắt lên, ánh mắt của hắn trở nên khiếp đảm, khiến cho bà cụ cũng giật bắn mình…
_ Ái chà cậu trẻ….cậu nhỏ tiếng thôi làm ta hết hồn…Cô bé ấy không sao! Cái xe phanh lại kịp! Nhưng mà chân chắc cũng bị đâu…Người lái xe ấy có vẻ là người tốt, còn giúp cô bé chở hàng về nhà…cô bé ấy thì cùng cha mình về rồi…Có vẻ không sao đâu, chỉ là chân đau thôi!
Nhìn gương mặt thất thần của Mạc Thiệu Khiêm, cụ bà nheo nheo mắt, ngờ vực hỏi…
_ Mà anh là ai đấy? Sao tự dưng lại quan tâm đến người ta?
Mạc Thiệu Khiêm nhìn bà cụ….câu hỏi của bà đột nhiên làm anh ngẩn ra…
Ừ….
Anh… bây giờ với cô là danh nghĩa gì?
Là danh nghĩa gì đây?
_ Cám ơn bà...!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, những bước chân nặng nề bước đi….gương mặt anh lo lắng tới mức ấn đường cũng cau chặt lại…
Rút điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm bấm hàng số, lạnh lùng và nghiêm khắc lên tiếng.
_ Cô và Linda bỏ hết toàn bộ công việc đang làm! Tập trung tìm kiếm tại tất cả bệnh viện lớn nhỏ tại Thượng Hải, xem có một cô gái nào tên là Mộ Dung Âm vào bệnh viện khám vì tai nạn giao thông hay không! Làm ngay đi!
Tắt điện thoại…Mạc Thiệu Khiêm ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh ngắt….tâm trạng cũng trống rỗng như chính bầu trời trên cao kia….
Rút cuộc….là mày đang nghĩ cái gì vậy hả?1
Mạc Thiệu Khiêm….!
****
Like và Vote cho Tác phẩm tâm huyết này của Kỳ Kỳ nha
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để cổ vũ tinh thần cho Kỳ có động lực ra chap mỗi ngày nhé...
Yêu thương
Thư Kỳ
Trong đầu cô trống rỗng, đôi mắt tê dại như thể nhìn thấy thần chết đang chìa bàn tay xương xẩu, cầm lưỡi hái tử thần vẫy tay với cô khi luồng sáng lao tới…Thậm chí cô còn ngửi thấy mùi khét của bánh xe cao su miết xuống mặt đường, mùi xăng và mùi máy móc…
Ngay khoảng khắc mà Dung Âm nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì không hiểu điều điên rồi gì đã xảy ra mà níu được chiếc xe ấy dừng khựng lại, đột ngột ngay phía trước, chỉ còn cách gương mặt kinh hãi của cô một gang tay…
Đôi mắt cô giật lên, mặc cho gương mặt vẫn tê dại và toàn thân vẫn tê liệt…Dung Âm chết lặng ngồi bệt trước mũi xe, thảng thốt sợ đến lạc linh hồn….
Cô vừa thoát chết…chỉ trong gang tấc!
_ ÂM NHI!
Tiếng quát hoảng hốt của Mộ Tuấn Văn gào lên phía sau…Đám đông xung quanh chộn rộn láo nháo, hiếu kì bu đen đỏ xung quanh, những chiếc xe đi ngang qua trước mặt Dung Âm cũng cố tình ghìm tốc độ lại, hiếu kì nhìn gương mặt từ tái xanh đến trắng bệch của cô, dòng xe bắt đầu lại chậm rì rì, tiếng còi xe lại inh ỏi vang lên…
Bỗng nhiên Dung Âm cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, và một bàn tay khác đặt lên đầu gối của cô…
Một thanh âm vội vã vang lên, thanh âm rất hay, dường như còn pha chút luyến láy giống như người nước ngoài đang nói chuyện…Đôi mắt cô hướng về phía gương mặt người đang hốt hoảng bên cạnh, lỗi tai lùng bùng nghe tiếng hỏi gấp gáp…
_ Cô gái! Cô không sao chứ?
Đó là một người đàn ông còn khá trẻ, đôi mắt rất sáng và sống mũi đẹp đẽ, mái tóc hung hung màu hạt dẻ thì phải…hay tại nắng làm cho cô chói mắt....đang vội vã lay khẽ cô…
_ Cô gì ơi…cô không sao chứ? Cô có bị thương ở đâu không?
Lúc này, tâm trí hoảng loạn của Dung Âm mới định thần lại…Cô thở hắt ra như hụt hơi, cô khẽ xua xua tay, những ngón tay thanh mảnh vẫn còn run rẩy…
_ Âm nhi! Âm nhi!
Lúc này Mộ Tuấn Phúc đã chạy kịp tới, trước khi kịp ôm lấy cô, đầu gối ông đã khụy xuống đất…
_ Con không sao chứ? Không sao chứ? Con có bị thương ở đâu không? Có chỗ nào chảy máu không?
_ Không sao! Con không sao ạ!
Dung Âm vội xua tay, gương mặt tuy rằng trắng bệch nhưng cô vẫn cố nở ra nụ cười an ủi cha mình…
_ Không sao! Con không sao đâu ạ! Cha…cha đừng lo!
Mộ Tuấn Phúc đỡ con gái đứng dậy, người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên theo…Bây giờ Dung Âm mới phát hiện ra hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn cả Mạc Thiệu Khiêm nữa. Từ tác phong đến thần thái đều toát ra dáng vẻ hiện đại năng động, có điều gì đó rất thu hút…Giống như phong thái của những thanh niên tại nước Mỹ hoa lệ…
_ Cháu xin lỗi bác! Do cháu không làm chủ được tốc độ suýt nữa thì gây nguy hiểm cho cô ấy! Để cháu chở bác và cô đi bệnh viện kiểm tra!
_ Không cần đâu!
Đối diện với sự vồn vã của người đàn ông bên cạnh, Dung Âm chỉ lắc đầu từ chối, cô vịn vào tay cha mình, nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Không! Là lỗi của tôi! Do tôi bước qua đường mà không chú ý….Xin lỗi anh!
Dáng điệu của Dung Âm khiến cho người đàn ông có vẻ ngạc nhiên…Lúc này cả cô và Mộ Tuấn Văn đều không biết, trong đầu người đàn ông kia vừa mới nghĩ, cô và ông là những kẻ ăn vạ chuyên ngã vờ trước đầu ô tô để kiếm mấy đồng tiêu xài…Hắn mới từ nước ngoài trở về, vừa về tới nơi đã được “phổ cập” kiến thức này, nên bây giờ khi thấy cô không phải là như hắn nghĩ, nhất thời có chút ngây ra…
Thật ra ban đầu hắn cứ nghĩ hai người là bọn ăn vạ nên còn chẳng thèm xuống, nhưng mà thấy mãi mà cô không đứng dậy, lại thấy Mộ Tuấn Văn lao tới, hắn mới giật mình nghĩ rằng có khi lại có tai nạn thật nên mới lao xuống…
Nhìn Dung Âm tập tễnh đứng dậy, lại thấy trong tay cô là một cốc trà đã bị đổ trào ra, ướt hết bộ quần áo trên người…Ánh mắt của hắn rất nhanh nhìn thấy chiếc xe chở hàng của cô…
_ Cô bán hàng ở đây ạ?
Dung Âm ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, khoảng khắc cô ngước mắt lên nhìn vào hắn, ánh mắt tinh tế và nụ cười rạng rỡ của người đàn ông lạ mắt giây phút khiến cô ngẩn ra…
Mà dường như trong đôi mắt đẹp đẽ của người đàn ông đó, cũng có điều gì đó dâng lên xao xuyến khác thường…
_ À…vâng! Nhưng tôi cũng sắp dọn hàng rồi! Tôi cũng không vấn đề gì! Xe của anh cũng không vấn đề gì! Một lần nữa xin lỗi anh!
Dung Âm khẽ cúi đầu, định quay người cùng cha cô rời đi, đột ngột lại bị người đàn ông đó nhanh nhẹn bước tới, chặn đứng trước mặt…
Ánh mắt của Dung Âm và của Mộ Tuấn Văn nhìn hắn đầy cảnh giác, người đàn ông đó cũng cảm thấy chút bất an trong đó, liền lập tức cười tươi giải thích…
_ Xin chú và cô đừng hiểu lầm! Thật ra là cháu muốn hỏi không biết nhà hai người có ở xa không?
Câu hỏi của hắn lại khiến cho ánh mắt của Dung Âm cảnh giác hơn, người đàn ông biết mình lỡ lời, lập tức cười tươi tắn, gãi gãi mái tóc cắt tỉa kiểu cách của mình lúng túng giải thích.
_ Xin lỗi tại tôi sống lâu ở nước ngoài nên tiếng trung có phần khập khiễng…Là thế này, tôi thấy cô có vẻ chân đau, mà ngồi chiếc xe kia còn ôm theo một thùng hàng nặng có vẻ không ổn…Tôi muốn xin phép được chở cô về nhà…Coi như chuộc lỗi!
_ Không cần đâu! Vừa nãy tôi ngã xuống nên bị trẹo chân một chút thôi! Một chút là khỏi! Không cần phiền anh!
Dung Âm lắc đầu, quả quyết từ chối, tập tễnh muốn rời đi…nhưng đúng là đôi chân của cô đau hơn cô tưởng.
Mộ Tuấn Văn dìu cô, ánh mắt cũng có phần lo lắng…Nhưng ông cũng không muốn để một người đàn ông lạ mặt chở con gái mình, cho dù nhìn người đàn ông đó có vẻ tử tế….nhưng sống lâu trên đời, ông biết những người gương mặt càng tử tế, càng dễ gạt người!
Nhưng người đàn ông đó có vẻ không muốn từ bỏ, hắn lại lần nữa chặn đường cô, tươi cười nói…
_ Thế này…thật ra cô rất giống một người mà tôi quen…nên là…
Câu nói bỏ ngỏ của hắn có chút ẩn ý, Dung Âm không cười không nói, nhưng gương mặt cô rất cương quyết…nhất định không đồng ý….
Nào ngờ người đàn ông đó lại lập tức đưa ra một biện pháp, khiến cho cả cô lẫn Mộ Tuấn Văn đều ngẩn người…
_ Chân cô đau thế này hàng hóa nhất định không ôm đồm được đâu, nguy hiểm lắm! Tôi tính thế này được không…Cô đưa hàng tôi chở, còn cha cô lại cô về nhà, tôi sẽ chở đồ về theo…
_ Cái này…
Dung Âm ấp úng, nào ngờ người đàn ông trước mặt có vẻ hiểu lầm ý của cô, lại nhanh nhẹn nói…
_ Nếu cô sợ tôi là kẻ lừa đảo….thì cô cầm chiếc đồng hồ này của tôi đi! Coi như tôi đặt cọc thùng hàng của cô!
Nói rồi, người đàn ông tháo ngay ra chiếc đồng hồ nạm đá quý sáng lóa của hắn, khiến cho Dung Âm vội vã xua tay…
_ Không phải! Tôi không có ý đó! Anh cất đồng hồ đi…!
_ Thôi…Âm nhi!
Lúc này, Mộ Tuấn Văn mới lên tiếng, dịu dàng nói với con gái…
_ Cha thấy chân con cũng đang đau, mà cậu đây cũng là người tốt có lòng, con đừng làm cậu ấy khó xử nữa! Cứ làm theo lời cậu ấy đi!
Nói rồi, ông hướng về phía người đàn ông đó, trầm thấp khách khí lên tiếng:
_ Vậy phiền cậu rồi!
_ Không có sao đâu! Chú! Để cháu giúp chú!
***
Kiến Hào trầm ngâm lái xe, ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn của người con gái phía trước, ánh mắt mông lung trầm ngâm, như thể hắn đang cố gắng đào sâu suy nghĩ điều gì đó…cố gắng lục lọi trong trí óc để nhớ ra điều gì đó…
Tại sao người con gái trước mặt này, lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ? Dường như hắn đã gặp cô ở đâu rồi….khó chịu là nhớ không ra!
Nhưng chắc chắn là hắn đã từng gặp cô….
Kiến Hào cau chặt mày lại, đôi mắt của hắn đảo qua một vòng, vừa rồi chú ấy gọi cô là gì nhỉ…?
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cái tên được nói ra như thể vọng về từ một vùng kí ức nào đó…
_ Âm nhi….Âm nhi….Âm….nhi….
“Cô ta là Mộ Dung Âm…Bây giờ cô ta là vợ mình! Là bà Mạc!”
_ DUNG ÂM!
Tiếng hét của Kiến Hào vang lên như thể hắn vừa tìm ra Châu Mỹ, gương mặt hắn bừng sáng lên, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi...
_ Cô ấy…chính là Mộ Dung Âm! Trời…chết tiệt!
Tiếng cười gằn như một hơi thở hắt ra….Cũng là do ngày trước Mạc Thiệu Khiêm chỉ đưa cho hắn duy nhất một tấm ảnh chụp cô, rồi từ đó hắn chưa từng được gặp lại, làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra…Cũng may là ấn tượng của hắn đối với cô quá sâu nên mới nhớ ra, chứ không thì…
Không ngờ người mà Mạc Thiệu Khiêm đang âm thầm tìm kiếm bấy lâu nay….hắn lại gặp ở đây….
Nụ cười tinh quái hiện trên môi, ánh mắt của Kiến Hào lóe sáng lên...
Đôi mắt hắn hướng về phái thùng trữ lạnh đựng đồ uống của cô….kèm theo một nụ cười và cái nhìn tính toán…
****
_ Cũng gần đến nhà tôi rồi! Cám ơn anh!
Kiến Hào nhìn Dung Âm khiêm nhường cúi người chào hắn, ánh nhìn hắn bao quát mấy ngã rẽ….Người phụ nữ này cũng quá cẩn trọng, không muốn hắn biết nhà của cô nên cố tình đỗ ở đây!
_ Được rồi! Cô và chú về cẩn thận! Tạm biệt!
Đặt giúp cô thùng trữ lạnh xuống, Kiến Hào lịch sự cúi người chào hai người và bước lên xe. Dung Âm chờ cho chiếc xe sang trọng đi khuất, mới thở dài tập tễnh cùng cha cô bê thùng lạnh lên xe, rồi ôm chặt để cha cô lai về…
Nhưng có một điều cô không ngờ rằng, khi về tới nhà, mở thùng lạnh ra….
Bên trong đó ngoài những ly trà chưa được bán hết cùng những cục nước đá chưa tan hết ra….là một chiếc đồng hộ nạm đá quý nằm trơ trọi bên trong….!1
****
Ngay khi Kiến hào cùng cha con cô rời đi, thì chiếc xe Taxi của Mạc Thiệu Khiêm tới…
Khoảng khắc…chỉ tựa như trong gang tấc…
Nhưng cuối cùng vẫn không thể gặp được nhau!
_ Dừng xe!
Mạc Thiệu Khiêm nói với tài xế và vội vã mở cửa chạy xuống….Nhưng anh muộn rồi!
Đoạn đường trống trải hoang vắng, đã không còn thấy hình dáng gầy gầy nhỏ bé của cô chạy qua chạy lại thoăn thoắt như một con chim sâu, cùng tiếng rao hàng lảnh lót của cô nữa…
Mạc Thiệu Khiêm không thể quên được nụ cươi tươi tắn con trẻ của cô khi anh nhìn thấy cô sau bấy nhiêu tháng ngày xa cách…Nhìn cô có vẻ gầy hơn, nhưng lại cười tươi hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn…
Mạc Thiệu Khiêm đi dọc con đường như một kẻ mất hồn….đến khi thật sự chấp nhận rằng cô đã rời đi, mới thở dài khựng lại…
Dang vẻ cô độc của anh giữa dòng người nườm nượp chạy qua thật tách biệt…
Lựa chọn rời đi cũng là anh!
Lựa chọn trở lại tìm cô cũng là anh!
Tại sao đối với cô, anh lại không thể cương quyết, không thể nhất quán, không thể lý trí được?
Mạc Thiệu Khiêm nhìn quanh quất khắp nơi, chợt dừng lại trước một quán nhỏ của một bà cụ….Một chút hi vọng lóe lên trong đôi mắt xao động ấy, Mạc Thiệu Khiêm vội vã chạy tới….
_ Bà ơi! Cho cháu hỏi! Bà có thấy một cô gái bán nước ở đoạn đường này không?
_ À….hai cha con cô bé bán trà cam quế chứ gì? Biết! Dạo mấy tuần này cô bé đều bán hàng ở đây….!
Cụ bà nheo nheo mắt chậm rãi nói, Mạc Thiệu Khiêm lập tức trở nên gấp gáp….
_ Bà có biết cô ấy ở đâu không ạ?
_ À….Ta không biết! Cô bé ấy ngày nào cũng đúng giờ lái xe tới đây bán nước rồi về, ngày nào cũng tặng ta một cốc trà….nhưng mà tội nghiệp….người tốt thì hay thiệt thòi!
_ Sao ạ?
Mạc Thiệu Khiêm ngẩn người trước tiếng thở dài của bà cụ…Ánh mắt kèm nhèm của cụ hướng về phía trước, lắc đầu lên tiếng.
_ Vừa rồi cô bé không để ý qua đường bị một cái xe tông trúng….
_ CÔ ẤY BỊ TAI NẠN Ạ?
Mạc Thiệu Khiêm hoảng loạn gắt lên, ánh mắt của hắn trở nên khiếp đảm, khiến cho bà cụ cũng giật bắn mình…
_ Ái chà cậu trẻ….cậu nhỏ tiếng thôi làm ta hết hồn…Cô bé ấy không sao! Cái xe phanh lại kịp! Nhưng mà chân chắc cũng bị đâu…Người lái xe ấy có vẻ là người tốt, còn giúp cô bé chở hàng về nhà…cô bé ấy thì cùng cha mình về rồi…Có vẻ không sao đâu, chỉ là chân đau thôi!
Nhìn gương mặt thất thần của Mạc Thiệu Khiêm, cụ bà nheo nheo mắt, ngờ vực hỏi…
_ Mà anh là ai đấy? Sao tự dưng lại quan tâm đến người ta?
Mạc Thiệu Khiêm nhìn bà cụ….câu hỏi của bà đột nhiên làm anh ngẩn ra…
Ừ….
Anh… bây giờ với cô là danh nghĩa gì?
Là danh nghĩa gì đây?
_ Cám ơn bà...!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, những bước chân nặng nề bước đi….gương mặt anh lo lắng tới mức ấn đường cũng cau chặt lại…
Rút điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm bấm hàng số, lạnh lùng và nghiêm khắc lên tiếng.
_ Cô và Linda bỏ hết toàn bộ công việc đang làm! Tập trung tìm kiếm tại tất cả bệnh viện lớn nhỏ tại Thượng Hải, xem có một cô gái nào tên là Mộ Dung Âm vào bệnh viện khám vì tai nạn giao thông hay không! Làm ngay đi!
Tắt điện thoại…Mạc Thiệu Khiêm ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh ngắt….tâm trạng cũng trống rỗng như chính bầu trời trên cao kia….
Rút cuộc….là mày đang nghĩ cái gì vậy hả?1
Mạc Thiệu Khiêm….!
****
Like và Vote cho Tác phẩm tâm huyết này của Kỳ Kỳ nha
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để cổ vũ tinh thần cho Kỳ có động lực ra chap mỗi ngày nhé...
Yêu thương
Thư Kỳ