Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Ánh trăng nói hộ lòng em
Mạc Thiệu Khiêm về nhà thì trời đã muộn, căn biệt thự sang trọng sáng bừng ánh điện, nổi bật trong bóng đêm sâu thẳm, giống như một viên kim cương đặt trên nệm nhung đen, dưới ánh đèn lấp lánh tỏa ra vầng sáng huyền ảo kì diệu, tráng lệ thu hút.
Đôi mắt sâu thẳm của anh như chứa cả bầu trời đêm trên cao, ánh trăng đêm nay huyền hoặc, dịu dàng mà bí ẩn, in trong lòng mắt tĩnh lặng chất chứa…
Ánh trăng rất đẹp, nhưng lại giống như một ảo mộng hư vô, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời....
Hình như cũng lâu rồi, anh cũng không còn ngẩng mặt lên trời đêm sâu thẳm, mà ngắm nhìn ánh trăng…
****
Lúc Mạc Thiệu Khiêm vào nhà, một luồng ấm áp của ánh sáng, của mùi thơm thức ăn đang sôi trên bếp lan tỏa, và giọng hát trong vắt nhè nhẹ vang lên, với những nốt cao thanh mảnh vuốt ve, như sợ người khác nghe thấy…
Mạc Thiệu Khiêm đặt chiếc cặp da và gói vải xuống ghế, lặng lặng bước vào trong nhà….
Không một tiếng động, anh bước về phía căn bếp, nơi mà Dung Âm đang lúi húi nấu ăn. Tiếng ngâm nga nho nhỏ của cô vang lên, thanh âm ngọt ngào dịu dàng, Mạc Thiệu Khiêm đứng ở phía sau, trầm ngâm lắng nghe…
Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu sâu đậm?
Anh hỏi em yêu anh có bao phần đắm say?
Em đáp rằng em yêu anh thật nhiều
Chân tình không đổi
Chân tâm không đổi
Chỉ có ánh trăng kia nói hộ lòng em
Một nụ hôn nhè nhẹ làm rung động trái tim em
Một mối tình sâu đậm mà anh sẽ nhớ đến trọn đời
Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu sâu đậm?
Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu đắm say?
Anh hãy nghĩ mà xem
Anh hãy nhìn mà xem
Chỉ ánh trăng kia nói hộ lòng em…(*)
Bóng lưng gầy gầy, giọng hát mỏng manh, tựa như một cơn gió mùa hè, thoang thoảng hương hoa dịu mát…
Mạc Thiệu Khiêm im lặng lắng nghe, cái cách cô vuốt giọng thật nhỏ mỗi lần lên cao như sợ người khác nghe thấy, giống như đang gồng ép che dấu đi nội tâm của mình….
Bóng lưng khẽ cúi xuống của Dung Âm in vào lòng mắt anh, cánh tay mảnh mai chống xuống bàn bếp, một vài sợi tóc rơi xuống từ búi tóc của Dung Âm, rơi xuống cần cổ thanh mảnh xinh đẹp…
Mạc Thiệu Khiêm bất giác thở dài….
Tiếng ngâm nga khe khẽ đột nhiên dừng lại…Dung Âm bỗng nhiên cảm thấy lo sợ…Cô vội vã quay lưng lại, hoảng hốt tới mức đánh rơi cả chiếc muôi canh xuống đất…
Tiếng muôi canh bằng bạc rơi xuống nền đất nghe loảng xoảng, canh ở trong bắn tung lên tủ bếp, vương vãi ra sàn nhà…
_ Thôi chết…!
Dung Âm ấp úng kêu lên, vội vàng với lấy chiếc khăn lau vắt trên cánh tủ bếp, quỳ vội xuống sàn nhà để lau dọn.
Ánh nhìn của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trở nên thẳm thẳm, lòng mắt ấy giống như một mê cung, không cẩn thận sẽ đi lạc trong đó…
Dung Âm vội vã lau dọn vết canh bắn ra sàn, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng như thể bị cướp mất, và đôi giày da bóng loáng đắt tiền của Mạc Thiệu Khiêm hiện ra trước tầm mắt cô…
Bóng dáng mạnh mẽ của anh đổ xuống thân hình nhỏ nhắn của cô, lí do tại sao cô đột nhiên cảm thấy trời đất như tối sầm lại. Dung Âm ngẩn người một chút, nhìn đôi giày da trước mặt mình...
Mi mắt của cô hạ uống một chút…Dung Âm cúi đầu lau sạch những vết canh còn sót lại, đứng dậy rửa sạch tay rồi lách người qua Mạc Thiệu Khiêm, bước ra ngoài.
Mạc Thiệu Khiêm kéo chiếc ghế gỗ nặng trịch, ngón tay cởi bỏ khuy áo vest, đạo mạo ngồi xuống.
Dung Âm cúi người nhặt đôi dép đi trong nhà của Mạc Thiệu Khiêm lên, ánh mắt cô dừng lại nơi chiếc cặp da và gói vải lạ lẫm mà anh đặt trên sô pha….
Lúc Dung Âm quay lại, Mạc Thiệu Khiêm đang nghịch nghịch con dao chuyên dùng để cắt hoa quả bằng bạc. Dung Âm không lên tiếng, chầm chậm tiến về phía hắn, động tác rất tự nhiên mà quen thuộc, như đã làm rất nhiều lần, cô quỳ xuống trước mặt hắn…
Dung Âm tháo đôi giày trên chân anh ra, từng chiếc một, để gọn sang một bên, và đặt đôi dép đi trong nhà ra bên cạnh hắn.
Xong xuôi, cô lẳng lặng xách giày của anh đem đi cất…
Nhưng khi cô vừa quay lưng đi, chất giọng quen thuộc với Dung Âm tới nỗi mà ngay giữa đám đông nhộn nhạo cô cũng có thể nhận ra…
_ Có một hộp bánh bọc trong vải tôi đặt ngoài phòng khách. Mang vào đây!
Thanh âm trịnh thượng như bề trên đang nói với kẻ dưới ấy Dung Âm cũng đã chẳng còn khó chịu nữa, vì đơn giản cô đã quen rồi.
Cô không trả lời, lẳng lặng đi ra bên ngoài, lát sau cô quay trở lại với hộp bánh trên tay, đặt lên bàn.
_ Mở ra đi!
Mạc Thiệu Khiêm lên tiếng, và Dung Âm làm theo như một cái máy được lập trình sẵn.
Hộp bánh nướng Tân Cương hiện ra trước mắt, khiến cho đôi mắt phẳng lặng của cô có chút xao động…Như ngọn gió thổi qua mặt nước, tạo thành những đợt lao xao gợn sóng…
Bánh nướng Tân Cương là thức điểm tâm mà Mạc Thiệu Khiêm thích ăn nhất…
Nhưng cũng là thức điểm tâm, mà không bao giờ Mạc Thiệu Khiêm động tới…
Vì ngày trước, Lan Anh vì anh mà tập ăn bánh nướng Tân Cương, mặc dù cô không thích vị thịt dê, chỉ vì muốn được cùng anh ăn chung một món điểm tâm nên ráng ăn, còn ráng học làm bánh nướng Tân Cương nữa…Chân tình làm Mạc Thiệu Khiêm vô cùng cảm động.
Sau khi Lan Anh qua đời, thì Mạc Thiệu Khiêm cũng không bao giờ động tới bánh nướng Tân Cương nữa…
_ Đó là bánh nướng trong ngày giỗ của Lan Anh…Cô ăn thử xem!
Mi mắt của Dung Âm nhìn chằm chằm vào hộp bánh bị trống mất một chỗ, lòng mắt tĩnh lặng, cả cơ thể cũng như hóa thành tượng sáp, chẳng cử động lấy một ngón tay….
_ Sao vậy? Không dám ăn sao? Yên tâm! Không có bỏ độc đâu!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt của anh lại lạnh lùng tới mức tàn nhẫn, nhìn vào gương mặt cứng đờ cam chịu của Dung Âm…
_ Đang nghĩ gì vậy?
Ánh mắt sắc bén của anh nheo lại nhìn vào lòng mắt ngẩn ngơ của Dung Âm....Đôi môi của cô bật mở, thanh âm khàn nhẹ vang lên hòa cùng tiếng thở dài…
_ Tôi đang suy nghĩ tại sao hộp bánh lại mất một cái? Anh không ăn! Bánh mang tới cho anh nhất định chú thím Mộ không ăn! Mai Hương cũng sẽ không ăn…Thế thì là ai ăn!1
Câu trả lời của Dung Âm khiến Mạc Thiệu Khiêm bật cười, ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ chiếu vào gương mặt ương ngạnh của cô…
_ Đó là tất cả những gì cô nghĩ sao?
_ Phải!
Dung Âm nhẹ giọng trả lời, ánh mắt của cô mặc dù không hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm, nhưng cô cũng biết rõ lòng mắt sâu thẳm của anh đang mang sắc thái gì…
Nếu như không phải là khinh miệt, thì chắc chắn sẽ là tức giận…
_ Cô đúng là một ả đàn bà không tim không phổi! Cô không hề có một chút ăn năn nào sao? Một chút hổ thẹn cũng không có sao?
Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu, thanh âm khô khốc vang lên, nhìn về phía Dung Âm…
Ánh mắt của cô rời xuống nhìn vào những đầu ngón tay gầy guộc của mình…
Nếu như bây giờ cô nói cho Mạc Thiệu Khiêm biết, từng chiếc bánh nướng Tân Cương mà mỗi lần anh tới Mộ gia ăn, không phải là do Lan Anh làm, mà là do cô làm thì anh sẽ nghĩ sao?
Và sự thật là trong đĩa bánh Tân Cương đó, luôn sẽ có một chiếc bánh Tân Cương không nhân thịt dê, mà nhân thịt lợn, được đánh dấu dành riêng cho Lan Anh ăn trước mặt anh….thì anh sẽ nghĩ sao?
Lan Anh chưa từng vì Mạc Thiệu Khiêm mà thực sự tập được ăn vị gây của thịt dê, nhưng lại không muốn thú nhận điều đó, nên đã tìm cách lừa anh…
Ánh mắt của Dung Âm chầm chậm hướng lên, trong lòng mắt trong vắt chứa đựng một loại thương cảm bao dung….
Mạc Thiệu Khiêm không hề biết, Dung Âm không bao giờ nói nên anh không hề biết!
Và anh cũng không hề biết, Dung Âm không nói cho anh, chính là vì cô không đang tâm phá vỡ đi giấc mộng đẹp đẽ của anh, phá vỡ đi ảo tưởng tình yêu của anh…
Bởi vì vốn dĩ, trong trái tim non nớt trẻ dại ngày xưa của Dung Âm, cũng đã có hình bóng của anh…
Tình yêu giống như một thứ bùa mê, khiến cho người trúng bùa mê muội, sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì người mình yêu, sẵn sàng đứng trong bóng tối bảo vệ người mình yêu, mà chẳng toan tính, chẳng một lần mong được đáp lại…
Đó là ngày xưa….
Đó là những ngày xưa yêu dấu….
Còn bây giờ, Dung Âm cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm thật sự rất đáng thương. Anh bị ảo tưởng tốt đẹp đó lừa dối suốt bao nhiêu năm trời, mà vẫn kiên định tin vào đó….Tự lừa dối bản thân mình! Suốt đời quanh quẩn trong ảo mộng, vĩnh viễn không thể thoát ra…!
Dung Âm nhìn Mạc Thiệu Khiêm, ánh mắt vừa cảm thương, vừa mai mỉa…
Đây không phải là cảm giác đau thương nhất hay sao….?
Cô hiểu, vì chính cô cũng đã trải qua cảm giác đó, cảm giác đứng trong bóng tối, lặng lẽ như một cọng cỏ, nhìn người mình yêu thầm tay trong tay cùng người khác, cùng trái tim đau tới tan nát….
Cô đã từng yêu thầm anh như thế…
Nhưng anh không hề hay biết….
“Chỉ có ánh trăng kia nói hộ lòng em…”
*(Lời bài hát Ánh trăng nói hộ lòng em)
****
Đôi mắt sâu thẳm của anh như chứa cả bầu trời đêm trên cao, ánh trăng đêm nay huyền hoặc, dịu dàng mà bí ẩn, in trong lòng mắt tĩnh lặng chất chứa…
Ánh trăng rất đẹp, nhưng lại giống như một ảo mộng hư vô, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời....
Hình như cũng lâu rồi, anh cũng không còn ngẩng mặt lên trời đêm sâu thẳm, mà ngắm nhìn ánh trăng…
****
Lúc Mạc Thiệu Khiêm vào nhà, một luồng ấm áp của ánh sáng, của mùi thơm thức ăn đang sôi trên bếp lan tỏa, và giọng hát trong vắt nhè nhẹ vang lên, với những nốt cao thanh mảnh vuốt ve, như sợ người khác nghe thấy…
Mạc Thiệu Khiêm đặt chiếc cặp da và gói vải xuống ghế, lặng lặng bước vào trong nhà….
Không một tiếng động, anh bước về phía căn bếp, nơi mà Dung Âm đang lúi húi nấu ăn. Tiếng ngâm nga nho nhỏ của cô vang lên, thanh âm ngọt ngào dịu dàng, Mạc Thiệu Khiêm đứng ở phía sau, trầm ngâm lắng nghe…
Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu sâu đậm?
Anh hỏi em yêu anh có bao phần đắm say?
Em đáp rằng em yêu anh thật nhiều
Chân tình không đổi
Chân tâm không đổi
Chỉ có ánh trăng kia nói hộ lòng em
Một nụ hôn nhè nhẹ làm rung động trái tim em
Một mối tình sâu đậm mà anh sẽ nhớ đến trọn đời
Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu sâu đậm?
Anh hỏi em yêu anh có bao nhiêu đắm say?
Anh hãy nghĩ mà xem
Anh hãy nhìn mà xem
Chỉ ánh trăng kia nói hộ lòng em…(*)
Bóng lưng gầy gầy, giọng hát mỏng manh, tựa như một cơn gió mùa hè, thoang thoảng hương hoa dịu mát…
Mạc Thiệu Khiêm im lặng lắng nghe, cái cách cô vuốt giọng thật nhỏ mỗi lần lên cao như sợ người khác nghe thấy, giống như đang gồng ép che dấu đi nội tâm của mình….
Bóng lưng khẽ cúi xuống của Dung Âm in vào lòng mắt anh, cánh tay mảnh mai chống xuống bàn bếp, một vài sợi tóc rơi xuống từ búi tóc của Dung Âm, rơi xuống cần cổ thanh mảnh xinh đẹp…
Mạc Thiệu Khiêm bất giác thở dài….
Tiếng ngâm nga khe khẽ đột nhiên dừng lại…Dung Âm bỗng nhiên cảm thấy lo sợ…Cô vội vã quay lưng lại, hoảng hốt tới mức đánh rơi cả chiếc muôi canh xuống đất…
Tiếng muôi canh bằng bạc rơi xuống nền đất nghe loảng xoảng, canh ở trong bắn tung lên tủ bếp, vương vãi ra sàn nhà…
_ Thôi chết…!
Dung Âm ấp úng kêu lên, vội vàng với lấy chiếc khăn lau vắt trên cánh tủ bếp, quỳ vội xuống sàn nhà để lau dọn.
Ánh nhìn của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trở nên thẳm thẳm, lòng mắt ấy giống như một mê cung, không cẩn thận sẽ đi lạc trong đó…
Dung Âm vội vã lau dọn vết canh bắn ra sàn, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng như thể bị cướp mất, và đôi giày da bóng loáng đắt tiền của Mạc Thiệu Khiêm hiện ra trước tầm mắt cô…
Bóng dáng mạnh mẽ của anh đổ xuống thân hình nhỏ nhắn của cô, lí do tại sao cô đột nhiên cảm thấy trời đất như tối sầm lại. Dung Âm ngẩn người một chút, nhìn đôi giày da trước mặt mình...
Mi mắt của cô hạ uống một chút…Dung Âm cúi đầu lau sạch những vết canh còn sót lại, đứng dậy rửa sạch tay rồi lách người qua Mạc Thiệu Khiêm, bước ra ngoài.
Mạc Thiệu Khiêm kéo chiếc ghế gỗ nặng trịch, ngón tay cởi bỏ khuy áo vest, đạo mạo ngồi xuống.
Dung Âm cúi người nhặt đôi dép đi trong nhà của Mạc Thiệu Khiêm lên, ánh mắt cô dừng lại nơi chiếc cặp da và gói vải lạ lẫm mà anh đặt trên sô pha….
Lúc Dung Âm quay lại, Mạc Thiệu Khiêm đang nghịch nghịch con dao chuyên dùng để cắt hoa quả bằng bạc. Dung Âm không lên tiếng, chầm chậm tiến về phía hắn, động tác rất tự nhiên mà quen thuộc, như đã làm rất nhiều lần, cô quỳ xuống trước mặt hắn…
Dung Âm tháo đôi giày trên chân anh ra, từng chiếc một, để gọn sang một bên, và đặt đôi dép đi trong nhà ra bên cạnh hắn.
Xong xuôi, cô lẳng lặng xách giày của anh đem đi cất…
Nhưng khi cô vừa quay lưng đi, chất giọng quen thuộc với Dung Âm tới nỗi mà ngay giữa đám đông nhộn nhạo cô cũng có thể nhận ra…
_ Có một hộp bánh bọc trong vải tôi đặt ngoài phòng khách. Mang vào đây!
Thanh âm trịnh thượng như bề trên đang nói với kẻ dưới ấy Dung Âm cũng đã chẳng còn khó chịu nữa, vì đơn giản cô đã quen rồi.
Cô không trả lời, lẳng lặng đi ra bên ngoài, lát sau cô quay trở lại với hộp bánh trên tay, đặt lên bàn.
_ Mở ra đi!
Mạc Thiệu Khiêm lên tiếng, và Dung Âm làm theo như một cái máy được lập trình sẵn.
Hộp bánh nướng Tân Cương hiện ra trước mắt, khiến cho đôi mắt phẳng lặng của cô có chút xao động…Như ngọn gió thổi qua mặt nước, tạo thành những đợt lao xao gợn sóng…
Bánh nướng Tân Cương là thức điểm tâm mà Mạc Thiệu Khiêm thích ăn nhất…
Nhưng cũng là thức điểm tâm, mà không bao giờ Mạc Thiệu Khiêm động tới…
Vì ngày trước, Lan Anh vì anh mà tập ăn bánh nướng Tân Cương, mặc dù cô không thích vị thịt dê, chỉ vì muốn được cùng anh ăn chung một món điểm tâm nên ráng ăn, còn ráng học làm bánh nướng Tân Cương nữa…Chân tình làm Mạc Thiệu Khiêm vô cùng cảm động.
Sau khi Lan Anh qua đời, thì Mạc Thiệu Khiêm cũng không bao giờ động tới bánh nướng Tân Cương nữa…
_ Đó là bánh nướng trong ngày giỗ của Lan Anh…Cô ăn thử xem!
Mi mắt của Dung Âm nhìn chằm chằm vào hộp bánh bị trống mất một chỗ, lòng mắt tĩnh lặng, cả cơ thể cũng như hóa thành tượng sáp, chẳng cử động lấy một ngón tay….
_ Sao vậy? Không dám ăn sao? Yên tâm! Không có bỏ độc đâu!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt của anh lại lạnh lùng tới mức tàn nhẫn, nhìn vào gương mặt cứng đờ cam chịu của Dung Âm…
_ Đang nghĩ gì vậy?
Ánh mắt sắc bén của anh nheo lại nhìn vào lòng mắt ngẩn ngơ của Dung Âm....Đôi môi của cô bật mở, thanh âm khàn nhẹ vang lên hòa cùng tiếng thở dài…
_ Tôi đang suy nghĩ tại sao hộp bánh lại mất một cái? Anh không ăn! Bánh mang tới cho anh nhất định chú thím Mộ không ăn! Mai Hương cũng sẽ không ăn…Thế thì là ai ăn!1
Câu trả lời của Dung Âm khiến Mạc Thiệu Khiêm bật cười, ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ chiếu vào gương mặt ương ngạnh của cô…
_ Đó là tất cả những gì cô nghĩ sao?
_ Phải!
Dung Âm nhẹ giọng trả lời, ánh mắt của cô mặc dù không hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm, nhưng cô cũng biết rõ lòng mắt sâu thẳm của anh đang mang sắc thái gì…
Nếu như không phải là khinh miệt, thì chắc chắn sẽ là tức giận…
_ Cô đúng là một ả đàn bà không tim không phổi! Cô không hề có một chút ăn năn nào sao? Một chút hổ thẹn cũng không có sao?
Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu, thanh âm khô khốc vang lên, nhìn về phía Dung Âm…
Ánh mắt của cô rời xuống nhìn vào những đầu ngón tay gầy guộc của mình…
Nếu như bây giờ cô nói cho Mạc Thiệu Khiêm biết, từng chiếc bánh nướng Tân Cương mà mỗi lần anh tới Mộ gia ăn, không phải là do Lan Anh làm, mà là do cô làm thì anh sẽ nghĩ sao?
Và sự thật là trong đĩa bánh Tân Cương đó, luôn sẽ có một chiếc bánh Tân Cương không nhân thịt dê, mà nhân thịt lợn, được đánh dấu dành riêng cho Lan Anh ăn trước mặt anh….thì anh sẽ nghĩ sao?
Lan Anh chưa từng vì Mạc Thiệu Khiêm mà thực sự tập được ăn vị gây của thịt dê, nhưng lại không muốn thú nhận điều đó, nên đã tìm cách lừa anh…
Ánh mắt của Dung Âm chầm chậm hướng lên, trong lòng mắt trong vắt chứa đựng một loại thương cảm bao dung….
Mạc Thiệu Khiêm không hề biết, Dung Âm không bao giờ nói nên anh không hề biết!
Và anh cũng không hề biết, Dung Âm không nói cho anh, chính là vì cô không đang tâm phá vỡ đi giấc mộng đẹp đẽ của anh, phá vỡ đi ảo tưởng tình yêu của anh…
Bởi vì vốn dĩ, trong trái tim non nớt trẻ dại ngày xưa của Dung Âm, cũng đã có hình bóng của anh…
Tình yêu giống như một thứ bùa mê, khiến cho người trúng bùa mê muội, sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì người mình yêu, sẵn sàng đứng trong bóng tối bảo vệ người mình yêu, mà chẳng toan tính, chẳng một lần mong được đáp lại…
Đó là ngày xưa….
Đó là những ngày xưa yêu dấu….
Còn bây giờ, Dung Âm cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm thật sự rất đáng thương. Anh bị ảo tưởng tốt đẹp đó lừa dối suốt bao nhiêu năm trời, mà vẫn kiên định tin vào đó….Tự lừa dối bản thân mình! Suốt đời quanh quẩn trong ảo mộng, vĩnh viễn không thể thoát ra…!
Dung Âm nhìn Mạc Thiệu Khiêm, ánh mắt vừa cảm thương, vừa mai mỉa…
Đây không phải là cảm giác đau thương nhất hay sao….?
Cô hiểu, vì chính cô cũng đã trải qua cảm giác đó, cảm giác đứng trong bóng tối, lặng lẽ như một cọng cỏ, nhìn người mình yêu thầm tay trong tay cùng người khác, cùng trái tim đau tới tan nát….
Cô đã từng yêu thầm anh như thế…
Nhưng anh không hề hay biết….
“Chỉ có ánh trăng kia nói hộ lòng em…”
*(Lời bài hát Ánh trăng nói hộ lòng em)
****