Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Con quá hà khắc với bản thân
Tiếng tút tút khô khốc vọng ra từ điện thoại, Dung Âm thở dài ngắt kết nối, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn vào màn hình điện thoại đã tối om với vẻ mặt u sầu. Lồng ng*c cô căng lên đè nén một tiếng thở dài âu sầu…
Bỗng nhiên bàn tay ấm áp của cha cô vươn tới, vỗ nhè nhẹ lên những đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô. Nét cười dịu dàng lại mang vẻ u buồn của Dung Âm hiện trên gương mặt xinh xắn nhưng bi thương. Dù cô đã cố tình trang điểm che đi quầng mắt thâm quầng, nhưng nét u sầu vẫn phảng phất trên nét cười, trên ánh mắt.
_ Không sao đâu! Chỉ vài ngài nữa là con lại được ở cạnh cha mà!
Giọng nói trầm thấp ấm áp của Mộ Tuấn Văn vang lên. Dung Âm thở dài, ngoan ngoãn gật gật đầu. Ánh nhìn của cô dừng lại nơi khóe mắt in hằn nét chân chim của cha mình, mái tóc đã điểm bạc hết một nửa. Một năm nay ông trải qua cuộc sống cũng không đơn giản gì…
_ Lại như ngày xưa, cha nhỉ!
Dung Âm mỉm cười, cũng lâu rồi cũng không có ai nhìn cô với ánh mắt ấm áp như thế, mà cũng lâu rồi, Mộ Tuấn Văn cũng không nhìn thấy nét cười tươi tắn của cô…
Dung Âm tuy không phải là mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cô lại có đôi mắt rất đẹp, to tròn và trong sáng, cùng nụ cười tươi tắn ngây thơ…Ngày trước mỗi lần cô cười lên, ánh mắt đều long lanh như hai viên ngọc, trong sáng và vui tươi, chứ không u sầu đượm buồn như bây giờ!
Mộ Tuấn Văn thật lòng chỉ muốn một lần được nhìn thấy nụ cười vui tươi không một chút gượng ép của cô…
Như những ngày xưa.
_ Bao giờ cậu Mạc tới?
Mộ Tuấn Văn nhẹ giọng hỏi Dung Âm. Cô len lén cúi đầu, có chút ngại ngần trả lời…
_ Anh ấy nói anh ấy sẽ tới ngay, con nghĩ…chẳng khoảng 30 phút nữa ạ!
_ Sao có thể nhanh thế được? Từ nhà của cậu Mạc tới đây ít nhất cũng phải 1 tiếng…
_ Anh ấy đang ở nhà của chú Phúc ạ!
Thanh âm dè dặt của Dung Âm vang lên, nói ra một điều làm nụ cười trên gương mặt của Mộ Tuấn Văn trở nên gương gạo…
Những ngón tay hết co lại duỗi một cách ngượng ngập, Mộ Tuấn Văn cười xòa, gật gật đầu lên tiếng…
_ Cậu Mạc với Tuấn Phúc thân tình như ruột thịt! Cậu ấy thường tới nhà Tuấn Phúc cũng không có gì lạ! Vậy thì cũng sắp tới rồi đấy! Để ta dọn dẹp!
Chống tay xuống bàn, Mộ Tuấn Văn chầm chậm đứng dậy. Ánh mắt Dung Âm nhìn theo bóng lưng đã có phần còng xuống của cha mình, đôi mắt cô nhắm lạI, cố gắng không để rơi xuống một giọt nươc mắt nào nữa…
Cảm giác buồn bã bức bối trong lòng cha, cô đương nhiên hiểu…
Cho dù có là người vô tư thế nào, nhưng là anh em một nhà, người thì quyền quý cao sang, lên xe xuống ngựa, người thì vất vả lam lũ, chắc chắn cũng sẽ nảy sinh ra những ý niệm so sánh.
Dung Âm hiểu, trong lòng cha cô chưa từng nghĩ tới một chút thua thiệt của bản thân. Nhưng mặc cảm không thể lo lắng cho mẹ, cho cô luôn là bóng đen ám ảnh lấy tâm trí của ông…
Là một người đàn ông, không thể lo được cho vợ con. Lại còn mang tiếng nếu như không có một đồng gia sản của bố thì bản thân tự lực cũng chẳng làm nên cơ đồ gì…Đó là một điều hổ thẹn nhất đối với những người đàn ông có tự trọng, đặc biệt như cha cô!
Mộ Tuấn Văn đang với tay lấy chiếc đĩa sạch để dồ thức ăn, đột nhiên tấm lưng của ông bị dựa vào, eo hông của ông cũng bị một vòng ôm dịu dàng siết lấy…
_ Ưm….
Dung Âm thở dài, dụi mặt vào tấm lưng của ông. Mùi nước xả vải quen thuộc đến cả chục năm nay chẳng đổi đã trở thành một phần hương kí ức….
_ Con ứ muốn về nữa…Muốn ở đây với cha cơ!
Giọng nói nũng nịu của Dung Âm vang lên khiến Mộ Tuấn Văn bật cười. Đặt chiếc đĩa sứ sang một bên, xoay người lại ôm lấy con gái bảo bối của ông vào lòng. Trong lòng thương xót vô hạn, mà chẳng biết làm thế nào…
Tựa cằm vào đỉnh đầu cô, ông dịu dàng vuốt ve sống lưng gầy gầy của Dung Âm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ…
Dung Âm tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của ông, nhắm mắt lại, tâm hồn như trôi về một miền kí ức xa thẳm…
Giá mà cứ như thế này mãi, thì thật tốt biết bao!
_ Cha đừng buồn nữa! Cha nhé!
Dung Âm thì thầm với ông, giọng nói dịu dàng như dòng nước mát, róc rách chảy vào trái tim ông, xua tan nỗi buồn đang đè nặng lên trái tim ông lúc này…
_ Ừ….cha không buồn đâu! Yên tâm đi con gái!
Bàn tay thô ráp xoa xoa lấy cánh tay của cô, Dung Âm cũng biết những lời ông nói với cô chỉ là an ủi, giống như cô cũng chỉ đang muốn làm yên lòng ông mà thôi…
Nhưng đôi khi cuộc sống, lại cứ phải nhờ những lời nói dối ấy để tiếp diễn…Chúng ta cứ sống bằng cách lừa gạt lẫn nhau, và tự lừa gạt bản thân tin vào những điều ấy mà thôi…
Dung Âm níu lấy áo của Mộ Tuấn Văn, ngẩng đầu lên. Ngón tay ram ráp của ông dịu dàng vén một sợi tóc mai đang vương trước trán cô xuống, âu yếm xoa nhẹ gò má non mềm của cô…
Dung Âm nhìn ông, ánh mắt cô chợt dừng lại trước chiếc đồng hồ treo trên tường…Một tia mất mát không nỡ hiện lên trên lòng mắt trong vắt…Dung Âm thở dài, bàn tay cô xoa xoa lên tấm lưng rộng của ông, vỗ vỗ nhẹ nhẹ…
_ Cha! Con phải đi rồi!
_ Còn sớm mà! Cậu Mạc đã tới đâu!
Mộ Tuấn Văn tiếc nuối nói với cô, trong giọng nói cho chút mất mát…
Dung Âm lắc đầu, nén một tiếng thở dài, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại bỗng cảm thấy buốt lạnh.
_ Con ra sớm một chút! Anh ấy tới thì cũng đỡ mất công phải vòng vào đây. Cũng bớt cho cha một lời chào….
Dung Âm bỏ ngỏ câu nói của mình, lại thấy tầm mắt của Mộ Tuấn Văn trở nên chua xót.
Mạc Thiệu Khiêm không nên gặp cha cô! Cho dù anh luôn dành sự tôn trọng nhất định dành cho người – ừ thì – là bố vợ của mình…Nhưng cũng không nên để anh gặp ông!
Bàn tay thô ráp của ông chạm lên gò má của cô, thanh âm trầm ấm vang lên vô cùng đau lòng…
_ Dung Âm! Con lúc nào cũng nghĩ cho người khác….Nhưng lại quá hà khắc với bản thân mình!
Câu nói chạm tới tường thành mỏng manh của Dung Âm. Khóe mắt cô chợt nóng rát lên và đầu mũi có chút chua xót….
_ Cha…!
Dung Âm sụt sịt cúi đầu xuống, nghẹn giọng thốt lên…
_ Cha làm con sắp khóc rồi này…!
Lấy vội chiếc đĩa, Dung Âm quay người bước ra ngoài như bỏ trốn. Cô quỳ xuống trước bàn thức ăn chưa vơi được phân nửa, cắm cúi dọn dẹp mặt bàn thật sạch sẽ, cũng là cách để dằn lại cảm xúc đang dâng lên trong lòng…
Xếp gọn bát đĩa đã được rửa sạch sẽ lên giá. Dung Âm thở ra một hơi, lau bàn tay vào tấm tạp dề trắng rồi cởi nó ra.
Nhấc chiếc túi xách lên, Dung Âm bám lấy cổ áo của Mộ Tuấn Văn đang bần thần đứng ở bên ngoài cửa, khẽ níu xuống, kiễng chân hôn lên gò má của ông….
_ Tạm biệt cha! Con sẽ sớm về thôi!
Mộ Tuấn Văn đứng yên lặng nhìn cô, bàn tay to lớn dè dặt nửa muốn nửa không níu tay cô lại…
Thời tiết đêm hè lành lạnh, khiến Dung Âm có chút run rẩy. Cô bước ra ngoài sân, gió thổi làm tung bay mái tóc cô…
_ Dung Âm…
Tiếng gọi của Mộ Tuấn Văn vang lên khi ông vội vã chạy ra ngoài, mở cửa giúp cô…
Tiếng kẹt cửa vang lên náo động, khiến Dung Âm khẽ nheo nheo đôi mắt của mình lại…
_ Tiếng cửa có thể đánh thức hàng xóm dạy đó cha!
_ Ngày mai cha sẽ sửa nó…!
Mộ Tuấn Văn ngại ngần gãi đầu, nhìn con gái lách người bước qua cửa, rồi đưa tay vẫy vẫy với ông…
Mộ Tuấn Văn nhìn theo bóng lưng gầy gầy cô đơn của cô, những bước chân lẻ loi bước giữa con đường nhỏ, xung quanh là bóng đêm bủa vây, một vài ngọn đèn đường leo lắt không đủ chiếu sáng những bước chân cho cô…
Khóe mắt đỏ hoe, rưng rưng ngấn lệ…
Mộ Tuấn Văn khẽ lau hàng nước mắt, nghẹn ngào…
_ Tội nghiệp....con gái của tôi!
****
Bỗng nhiên bàn tay ấm áp của cha cô vươn tới, vỗ nhè nhẹ lên những đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô. Nét cười dịu dàng lại mang vẻ u buồn của Dung Âm hiện trên gương mặt xinh xắn nhưng bi thương. Dù cô đã cố tình trang điểm che đi quầng mắt thâm quầng, nhưng nét u sầu vẫn phảng phất trên nét cười, trên ánh mắt.
_ Không sao đâu! Chỉ vài ngài nữa là con lại được ở cạnh cha mà!
Giọng nói trầm thấp ấm áp của Mộ Tuấn Văn vang lên. Dung Âm thở dài, ngoan ngoãn gật gật đầu. Ánh nhìn của cô dừng lại nơi khóe mắt in hằn nét chân chim của cha mình, mái tóc đã điểm bạc hết một nửa. Một năm nay ông trải qua cuộc sống cũng không đơn giản gì…
_ Lại như ngày xưa, cha nhỉ!
Dung Âm mỉm cười, cũng lâu rồi cũng không có ai nhìn cô với ánh mắt ấm áp như thế, mà cũng lâu rồi, Mộ Tuấn Văn cũng không nhìn thấy nét cười tươi tắn của cô…
Dung Âm tuy không phải là mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cô lại có đôi mắt rất đẹp, to tròn và trong sáng, cùng nụ cười tươi tắn ngây thơ…Ngày trước mỗi lần cô cười lên, ánh mắt đều long lanh như hai viên ngọc, trong sáng và vui tươi, chứ không u sầu đượm buồn như bây giờ!
Mộ Tuấn Văn thật lòng chỉ muốn một lần được nhìn thấy nụ cười vui tươi không một chút gượng ép của cô…
Như những ngày xưa.
_ Bao giờ cậu Mạc tới?
Mộ Tuấn Văn nhẹ giọng hỏi Dung Âm. Cô len lén cúi đầu, có chút ngại ngần trả lời…
_ Anh ấy nói anh ấy sẽ tới ngay, con nghĩ…chẳng khoảng 30 phút nữa ạ!
_ Sao có thể nhanh thế được? Từ nhà của cậu Mạc tới đây ít nhất cũng phải 1 tiếng…
_ Anh ấy đang ở nhà của chú Phúc ạ!
Thanh âm dè dặt của Dung Âm vang lên, nói ra một điều làm nụ cười trên gương mặt của Mộ Tuấn Văn trở nên gương gạo…
Những ngón tay hết co lại duỗi một cách ngượng ngập, Mộ Tuấn Văn cười xòa, gật gật đầu lên tiếng…
_ Cậu Mạc với Tuấn Phúc thân tình như ruột thịt! Cậu ấy thường tới nhà Tuấn Phúc cũng không có gì lạ! Vậy thì cũng sắp tới rồi đấy! Để ta dọn dẹp!
Chống tay xuống bàn, Mộ Tuấn Văn chầm chậm đứng dậy. Ánh mắt Dung Âm nhìn theo bóng lưng đã có phần còng xuống của cha mình, đôi mắt cô nhắm lạI, cố gắng không để rơi xuống một giọt nươc mắt nào nữa…
Cảm giác buồn bã bức bối trong lòng cha, cô đương nhiên hiểu…
Cho dù có là người vô tư thế nào, nhưng là anh em một nhà, người thì quyền quý cao sang, lên xe xuống ngựa, người thì vất vả lam lũ, chắc chắn cũng sẽ nảy sinh ra những ý niệm so sánh.
Dung Âm hiểu, trong lòng cha cô chưa từng nghĩ tới một chút thua thiệt của bản thân. Nhưng mặc cảm không thể lo lắng cho mẹ, cho cô luôn là bóng đen ám ảnh lấy tâm trí của ông…
Là một người đàn ông, không thể lo được cho vợ con. Lại còn mang tiếng nếu như không có một đồng gia sản của bố thì bản thân tự lực cũng chẳng làm nên cơ đồ gì…Đó là một điều hổ thẹn nhất đối với những người đàn ông có tự trọng, đặc biệt như cha cô!
Mộ Tuấn Văn đang với tay lấy chiếc đĩa sạch để dồ thức ăn, đột nhiên tấm lưng của ông bị dựa vào, eo hông của ông cũng bị một vòng ôm dịu dàng siết lấy…
_ Ưm….
Dung Âm thở dài, dụi mặt vào tấm lưng của ông. Mùi nước xả vải quen thuộc đến cả chục năm nay chẳng đổi đã trở thành một phần hương kí ức….
_ Con ứ muốn về nữa…Muốn ở đây với cha cơ!
Giọng nói nũng nịu của Dung Âm vang lên khiến Mộ Tuấn Văn bật cười. Đặt chiếc đĩa sứ sang một bên, xoay người lại ôm lấy con gái bảo bối của ông vào lòng. Trong lòng thương xót vô hạn, mà chẳng biết làm thế nào…
Tựa cằm vào đỉnh đầu cô, ông dịu dàng vuốt ve sống lưng gầy gầy của Dung Âm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ…
Dung Âm tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của ông, nhắm mắt lại, tâm hồn như trôi về một miền kí ức xa thẳm…
Giá mà cứ như thế này mãi, thì thật tốt biết bao!
_ Cha đừng buồn nữa! Cha nhé!
Dung Âm thì thầm với ông, giọng nói dịu dàng như dòng nước mát, róc rách chảy vào trái tim ông, xua tan nỗi buồn đang đè nặng lên trái tim ông lúc này…
_ Ừ….cha không buồn đâu! Yên tâm đi con gái!
Bàn tay thô ráp xoa xoa lấy cánh tay của cô, Dung Âm cũng biết những lời ông nói với cô chỉ là an ủi, giống như cô cũng chỉ đang muốn làm yên lòng ông mà thôi…
Nhưng đôi khi cuộc sống, lại cứ phải nhờ những lời nói dối ấy để tiếp diễn…Chúng ta cứ sống bằng cách lừa gạt lẫn nhau, và tự lừa gạt bản thân tin vào những điều ấy mà thôi…
Dung Âm níu lấy áo của Mộ Tuấn Văn, ngẩng đầu lên. Ngón tay ram ráp của ông dịu dàng vén một sợi tóc mai đang vương trước trán cô xuống, âu yếm xoa nhẹ gò má non mềm của cô…
Dung Âm nhìn ông, ánh mắt cô chợt dừng lại trước chiếc đồng hồ treo trên tường…Một tia mất mát không nỡ hiện lên trên lòng mắt trong vắt…Dung Âm thở dài, bàn tay cô xoa xoa lên tấm lưng rộng của ông, vỗ vỗ nhẹ nhẹ…
_ Cha! Con phải đi rồi!
_ Còn sớm mà! Cậu Mạc đã tới đâu!
Mộ Tuấn Văn tiếc nuối nói với cô, trong giọng nói cho chút mất mát…
Dung Âm lắc đầu, nén một tiếng thở dài, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại bỗng cảm thấy buốt lạnh.
_ Con ra sớm một chút! Anh ấy tới thì cũng đỡ mất công phải vòng vào đây. Cũng bớt cho cha một lời chào….
Dung Âm bỏ ngỏ câu nói của mình, lại thấy tầm mắt của Mộ Tuấn Văn trở nên chua xót.
Mạc Thiệu Khiêm không nên gặp cha cô! Cho dù anh luôn dành sự tôn trọng nhất định dành cho người – ừ thì – là bố vợ của mình…Nhưng cũng không nên để anh gặp ông!
Bàn tay thô ráp của ông chạm lên gò má của cô, thanh âm trầm ấm vang lên vô cùng đau lòng…
_ Dung Âm! Con lúc nào cũng nghĩ cho người khác….Nhưng lại quá hà khắc với bản thân mình!
Câu nói chạm tới tường thành mỏng manh của Dung Âm. Khóe mắt cô chợt nóng rát lên và đầu mũi có chút chua xót….
_ Cha…!
Dung Âm sụt sịt cúi đầu xuống, nghẹn giọng thốt lên…
_ Cha làm con sắp khóc rồi này…!
Lấy vội chiếc đĩa, Dung Âm quay người bước ra ngoài như bỏ trốn. Cô quỳ xuống trước bàn thức ăn chưa vơi được phân nửa, cắm cúi dọn dẹp mặt bàn thật sạch sẽ, cũng là cách để dằn lại cảm xúc đang dâng lên trong lòng…
Xếp gọn bát đĩa đã được rửa sạch sẽ lên giá. Dung Âm thở ra một hơi, lau bàn tay vào tấm tạp dề trắng rồi cởi nó ra.
Nhấc chiếc túi xách lên, Dung Âm bám lấy cổ áo của Mộ Tuấn Văn đang bần thần đứng ở bên ngoài cửa, khẽ níu xuống, kiễng chân hôn lên gò má của ông….
_ Tạm biệt cha! Con sẽ sớm về thôi!
Mộ Tuấn Văn đứng yên lặng nhìn cô, bàn tay to lớn dè dặt nửa muốn nửa không níu tay cô lại…
Thời tiết đêm hè lành lạnh, khiến Dung Âm có chút run rẩy. Cô bước ra ngoài sân, gió thổi làm tung bay mái tóc cô…
_ Dung Âm…
Tiếng gọi của Mộ Tuấn Văn vang lên khi ông vội vã chạy ra ngoài, mở cửa giúp cô…
Tiếng kẹt cửa vang lên náo động, khiến Dung Âm khẽ nheo nheo đôi mắt của mình lại…
_ Tiếng cửa có thể đánh thức hàng xóm dạy đó cha!
_ Ngày mai cha sẽ sửa nó…!
Mộ Tuấn Văn ngại ngần gãi đầu, nhìn con gái lách người bước qua cửa, rồi đưa tay vẫy vẫy với ông…
Mộ Tuấn Văn nhìn theo bóng lưng gầy gầy cô đơn của cô, những bước chân lẻ loi bước giữa con đường nhỏ, xung quanh là bóng đêm bủa vây, một vài ngọn đèn đường leo lắt không đủ chiếu sáng những bước chân cho cô…
Khóe mắt đỏ hoe, rưng rưng ngấn lệ…
Mộ Tuấn Văn khẽ lau hàng nước mắt, nghẹn ngào…
_ Tội nghiệp....con gái của tôi!
****