Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-436.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 18: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [18]
Bị một nữ nhân khinh thường, sắc mặt của Hắc Khi Dạ biến đổi rồi lại biến đổi, con ngươi đen âm trầm nheo lại.
“Vội vã muốn chết như vậy sao?”
Hắn tiến lên một bước, lòng bàn tay vừa lật, thu một cây kiếm từ dưới đất lên, chỉ phía trước, hướng thẳng Huyên Trữ đâm tới.
Hắc Khi Phong ngưng khí phản kích, trong chớp mắt hai người lại đấu với nhau.
Nhưng mà, lần quyết đấu này thực rõ ràng Hắc Khi Phong ngay từ đầu đã rơi xuống thế hạ phong.
Kiếm quang sắc bén loạn xạ giữa không trung, phát ra những âm thanh chói tai.
“Keng keng…” Mũi kiếm cắt qua không khí, uy hiếp thẳng đầu của Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong cả kinh, ngửa mặt lên thét dài, hoàng quang sáng chói ở giữa không trung bắn ra.
Tại tiêu điểm của ánh sáng, một con cự xà cuộn tròn mà vũ động.
Tiếp theo sau cũng thêm một âm thanh thét dài, một con cự xà màu đen quay cuồng công kích hướng cự hoàng xà.
Hai con cự xà kịch liệt chiến đấu giữa không trung, kích ra vô số ánh sáng, cây đại thụ trên vách núi bị đuôi rắn quét đến lá rụng đều đều.
Đang lúc hai cự xà đang đánh nhau, trên mặt đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Huyên Trữ.
“Các ngươi muốn làm gì, đừng lại đây…”
Huyên Trữ hoảng sợ nhìn hướng Lôi Hành cùng Lôi Vân đang bước tới gần, ra sức nhích thân mình ra sau, lại hoàn toàn không phát hiện sau lưng nàng chính là vách núi, không còn đường lui.
Ở giữa không trung Hắc Khi Phong khi nghe tiếng thì quay sang, lớn tiếng nhắc nhở:“Cẩn thận!”
Ngay sau đó, hắn lo lắng thoát khỏi sự dây dưa cùng cự hắc xà, phi thân đuổi tới bên người nàng.
Huyên Trữ ngẩng đầu, lại nhìn thấy cự hắc xà ở phía sau của Hắc Khi Phong đánh lén.
“Hắc Khi Phong, cẩn thận phía sau…”
Nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, Hắc Khi Phong vốn đã biến thành cự hoàng xà liền ngang nhiên trúng công kích của cự hắc xà.
“Grư…” Cự hoàng xà đau đớn thét lên, thân thể tựa như diều đứt dây thẳng hướng vách núi rơi xuống. (Bùm Bùm: Ta không phải xà nên không biết xà thét như thế nào nên ta mượn tạm bản quyền của nàng Ranbubam nha… Nhưng mà ta cũng ko phải nói nàng Ranbubam là xà nha hô hô…)
Huyên Trữ mở to hai mắt, cái gì cũng không kịp nghĩ nhiều đưa tay ôm lấy cự hoàng xà: “Hắc Khi Phong…”
Vì thế, một người một xà liền cùng nhau rơi xuống vách núi.
Gió rít gào thét thổi qua gò má, Huyên Trữ ôm chặt lấy cự hoàng xà không buông tay.
Hắc Khi Phong miễn cưỡng chống một hơi, hắn cố gắng mở mắt xà, bắt lấy chút khí lực cuối cùng: “Công chúa, nàng mau buông tay, ta đẩy nàng lên.”
“Không! Muốn chết thì cùng chết.”
Tay nàng ôm lấy cổ hắn càng thêm chặt, đôi mắt kiên định nhìn hắn.
“Tội tình gì phải làm thế.” Hắc Khi Phong muốn giãy khỏi tay nàng để đưa nàng lên, lại tác động vết thương trên người, hắn đau đớn thét một tiếng, vô lực nhìn đỉnh vách cách bọn họ càng ngày càng xa, thẳng đến khi không thấy gì nữa.
Hắn nghiêm trọng nhăn trán lại, ánh mắt đen láy thăm dò qua lại vách đá, muốn tìm ra biện pháp khác.
Huyên Trữ thấy đôi mắt tinh quang chớp lóe của hắn, lòng như ngẫm được gì đó, nàng dứt khoát đem mặt cũng dính sát vào đầu hắn, kiên quyết nói:“Hắc Khi Phong, chàng đừng nghĩ sẽ bỏ ta lại, ta chết cũng không buông tay.”
Đuôi xà cuốn một cái, vòng trụ thắt lưng nàng, quấn vòng quanh nàng.
Hắn chỉ là nhìn nàng một cách sâu sắc, không hề lên tiếng.
Gió rít càng ngày càng cắt vào da thịt một cách đau đớn, theo chiều sâu rơi xuống, độ ấm của không khí ngày càng giảm, thậm chí làm người ta bắt đầu cảm thấy lạnh.
“Uỳnh uỳnh…”
Một thanh âm trầm đục không biết từ đâu phát ra.
Cuối cùng, một tiếng rơi mạnh xuống kèm theo sau là tro bụi văng tứ tung làm vang dội cả đáy vực.
…
Không biết ngủ say bao lâu, Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người như bị nghiền qua, xương cốt đều sắp rã ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy trên người vừa lạnh vừa đau, thân mình cũng không thể động đậy.
Mí mắt nàng giựt giựt, tốn rất nhiều sức mới mở được mắt.
Ánh vào mắt đầu tiên chính là gương mặt anh tuấn kia của Hắc Khi Phong, chỉ là quá tái nhợt, còn dính vết máu, mắt nhắm chặt, một bộ dáng tĩnh mịch.
“Hắc Khi Phong, Hắc Khi Phong…” Giọng nàng run run gọi hắn.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…
Nàng kinh hoảng muốn đứng dậy, lại phát hiện tay hắn gắt gao ôm bên hông nàng, mà nàng thì ngã trên ngực hắn.
Trong lúc lơ đãng, dư quang từ đuôi mắt nàng nhìn thấy hai tay mình đầy vết máu khô.
Nàng hoảng sợ nhìn hai tay của mình, vô ý thức ở trên người hắn tìm vết thương.
Vừa rồi tay nàng là đặt ở thắt lưng hắn, cho nên…
Bỗng nhiên, nàng hồi tưởng lại quá trình rơi xuống, hắn dùng thân xà vây quanh nàng, nàng nghe được tiếng va chạm… Cũng là hắn dùng thân thể đỡ hết thảy va chạm.
Nước mắt nàng không ngừng tuôn, loại cảm giác sợ hãi vì vừa mới mất đi hắn khiến nàng gần như sụp đổ.
“Không… Không…”
Bàn tay nhỏ bé dính đầy máu tươi run rẩy đặt lên mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ:“Hắc Khi Phong, chàng tỉnh lại, tỉnh lại đi, đừng ngủ, tỉnh lại… Hu hu hu… Đừng bỏ lại ta một mình, Hắc Khi Phong… Xin chàng tỉnh lại…”
Nhưng mà bất kể nàng kêu gọi như thế nào, hắn vẫn thủy chung nhắm chặt mắt, một chút nhúc nhích cũng không.
Kêu gọi hồi lâu, nàng che miệng lại, tùy ý để nước mắt thấm ướt vết máu đã khô trong tay nàng, nhiễm đỏ hai má của nàng.
Rốt cuộc, nàng cố lấy dũng khí đưa tay dò xét hơi thở của hắn.
“Còn có hô hấp, chàng còn sống, còn sống…” Nàng trong tình cảnh nước mắt, nước mũi… hòa vào nhau mà thì thào.
Cố gắng nuốt xuống nghẹn ứa trong cổ họng, nàng quệt đi nước mắt, khiến chính mình trở nên kiên cường.
Đưa tay gạt đi cánh tay đặt bên hông nàng, nàng giãy dụa, cắn răng nhịn xuống đau đớn từ nội thương của mình.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng ở một cái động phía trước cách đó không xa, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
“Hắc Khi Phong, ráng chịu đựng, ta sẽ không để cho chàng chết, nhất định sẽ không.”
Nàng nghẹn ngào, cố sức di động thân thể hắn, hướng tới cái hang chắn gió che mưa kia.
Thật vất vả, nàng rốt cuộc cũng khuân được hắn vào hang động.
Nàng thật cẩn thận đưa hắn dựa vào vách đá, sau đó tìm một ít cỏ khô trải hoàn chỉnh, lại nghiêng người hắn nằm xuống, bắt đầu cởi bỏ y phục của hắn để kiểm tra vết thương.
Sau khi cởi bỏ phần y phục phía trên, nhìn thấy lưng hắn có vô số vết rách, máu loang lổ.
“Nhất định rất đau đúng không?”
Hai mắt nàng đẫm lệ nhẹ nhàng vuốt qua từng vết thương, mỗi một vết thương đều tựa một khe nứt trong tim nàng, rất đau, rất đau…
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 18: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [18]
Bị một nữ nhân khinh thường, sắc mặt của Hắc Khi Dạ biến đổi rồi lại biến đổi, con ngươi đen âm trầm nheo lại.
“Vội vã muốn chết như vậy sao?”
Hắn tiến lên một bước, lòng bàn tay vừa lật, thu một cây kiếm từ dưới đất lên, chỉ phía trước, hướng thẳng Huyên Trữ đâm tới.
Hắc Khi Phong ngưng khí phản kích, trong chớp mắt hai người lại đấu với nhau.
Nhưng mà, lần quyết đấu này thực rõ ràng Hắc Khi Phong ngay từ đầu đã rơi xuống thế hạ phong.
Kiếm quang sắc bén loạn xạ giữa không trung, phát ra những âm thanh chói tai.
“Keng keng…” Mũi kiếm cắt qua không khí, uy hiếp thẳng đầu của Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong cả kinh, ngửa mặt lên thét dài, hoàng quang sáng chói ở giữa không trung bắn ra.
Tại tiêu điểm của ánh sáng, một con cự xà cuộn tròn mà vũ động.
Tiếp theo sau cũng thêm một âm thanh thét dài, một con cự xà màu đen quay cuồng công kích hướng cự hoàng xà.
Hai con cự xà kịch liệt chiến đấu giữa không trung, kích ra vô số ánh sáng, cây đại thụ trên vách núi bị đuôi rắn quét đến lá rụng đều đều.
Đang lúc hai cự xà đang đánh nhau, trên mặt đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Huyên Trữ.
“Các ngươi muốn làm gì, đừng lại đây…”
Huyên Trữ hoảng sợ nhìn hướng Lôi Hành cùng Lôi Vân đang bước tới gần, ra sức nhích thân mình ra sau, lại hoàn toàn không phát hiện sau lưng nàng chính là vách núi, không còn đường lui.
Ở giữa không trung Hắc Khi Phong khi nghe tiếng thì quay sang, lớn tiếng nhắc nhở:“Cẩn thận!”
Ngay sau đó, hắn lo lắng thoát khỏi sự dây dưa cùng cự hắc xà, phi thân đuổi tới bên người nàng.
Huyên Trữ ngẩng đầu, lại nhìn thấy cự hắc xà ở phía sau của Hắc Khi Phong đánh lén.
“Hắc Khi Phong, cẩn thận phía sau…”
Nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, Hắc Khi Phong vốn đã biến thành cự hoàng xà liền ngang nhiên trúng công kích của cự hắc xà.
“Grư…” Cự hoàng xà đau đớn thét lên, thân thể tựa như diều đứt dây thẳng hướng vách núi rơi xuống. (Bùm Bùm: Ta không phải xà nên không biết xà thét như thế nào nên ta mượn tạm bản quyền của nàng Ranbubam nha… Nhưng mà ta cũng ko phải nói nàng Ranbubam là xà nha hô hô…)
Huyên Trữ mở to hai mắt, cái gì cũng không kịp nghĩ nhiều đưa tay ôm lấy cự hoàng xà: “Hắc Khi Phong…”
Vì thế, một người một xà liền cùng nhau rơi xuống vách núi.
Gió rít gào thét thổi qua gò má, Huyên Trữ ôm chặt lấy cự hoàng xà không buông tay.
Hắc Khi Phong miễn cưỡng chống một hơi, hắn cố gắng mở mắt xà, bắt lấy chút khí lực cuối cùng: “Công chúa, nàng mau buông tay, ta đẩy nàng lên.”
“Không! Muốn chết thì cùng chết.”
Tay nàng ôm lấy cổ hắn càng thêm chặt, đôi mắt kiên định nhìn hắn.
“Tội tình gì phải làm thế.” Hắc Khi Phong muốn giãy khỏi tay nàng để đưa nàng lên, lại tác động vết thương trên người, hắn đau đớn thét một tiếng, vô lực nhìn đỉnh vách cách bọn họ càng ngày càng xa, thẳng đến khi không thấy gì nữa.
Hắn nghiêm trọng nhăn trán lại, ánh mắt đen láy thăm dò qua lại vách đá, muốn tìm ra biện pháp khác.
Huyên Trữ thấy đôi mắt tinh quang chớp lóe của hắn, lòng như ngẫm được gì đó, nàng dứt khoát đem mặt cũng dính sát vào đầu hắn, kiên quyết nói:“Hắc Khi Phong, chàng đừng nghĩ sẽ bỏ ta lại, ta chết cũng không buông tay.”
Đuôi xà cuốn một cái, vòng trụ thắt lưng nàng, quấn vòng quanh nàng.
Hắn chỉ là nhìn nàng một cách sâu sắc, không hề lên tiếng.
Gió rít càng ngày càng cắt vào da thịt một cách đau đớn, theo chiều sâu rơi xuống, độ ấm của không khí ngày càng giảm, thậm chí làm người ta bắt đầu cảm thấy lạnh.
“Uỳnh uỳnh…”
Một thanh âm trầm đục không biết từ đâu phát ra.
Cuối cùng, một tiếng rơi mạnh xuống kèm theo sau là tro bụi văng tứ tung làm vang dội cả đáy vực.
…
Không biết ngủ say bao lâu, Huyên Trữ chỉ cảm thấy cả người như bị nghiền qua, xương cốt đều sắp rã ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy trên người vừa lạnh vừa đau, thân mình cũng không thể động đậy.
Mí mắt nàng giựt giựt, tốn rất nhiều sức mới mở được mắt.
Ánh vào mắt đầu tiên chính là gương mặt anh tuấn kia của Hắc Khi Phong, chỉ là quá tái nhợt, còn dính vết máu, mắt nhắm chặt, một bộ dáng tĩnh mịch.
“Hắc Khi Phong, Hắc Khi Phong…” Giọng nàng run run gọi hắn.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…
Nàng kinh hoảng muốn đứng dậy, lại phát hiện tay hắn gắt gao ôm bên hông nàng, mà nàng thì ngã trên ngực hắn.
Trong lúc lơ đãng, dư quang từ đuôi mắt nàng nhìn thấy hai tay mình đầy vết máu khô.
Nàng hoảng sợ nhìn hai tay của mình, vô ý thức ở trên người hắn tìm vết thương.
Vừa rồi tay nàng là đặt ở thắt lưng hắn, cho nên…
Bỗng nhiên, nàng hồi tưởng lại quá trình rơi xuống, hắn dùng thân xà vây quanh nàng, nàng nghe được tiếng va chạm… Cũng là hắn dùng thân thể đỡ hết thảy va chạm.
Nước mắt nàng không ngừng tuôn, loại cảm giác sợ hãi vì vừa mới mất đi hắn khiến nàng gần như sụp đổ.
“Không… Không…”
Bàn tay nhỏ bé dính đầy máu tươi run rẩy đặt lên mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ:“Hắc Khi Phong, chàng tỉnh lại, tỉnh lại đi, đừng ngủ, tỉnh lại… Hu hu hu… Đừng bỏ lại ta một mình, Hắc Khi Phong… Xin chàng tỉnh lại…”
Nhưng mà bất kể nàng kêu gọi như thế nào, hắn vẫn thủy chung nhắm chặt mắt, một chút nhúc nhích cũng không.
Kêu gọi hồi lâu, nàng che miệng lại, tùy ý để nước mắt thấm ướt vết máu đã khô trong tay nàng, nhiễm đỏ hai má của nàng.
Rốt cuộc, nàng cố lấy dũng khí đưa tay dò xét hơi thở của hắn.
“Còn có hô hấp, chàng còn sống, còn sống…” Nàng trong tình cảnh nước mắt, nước mũi… hòa vào nhau mà thì thào.
Cố gắng nuốt xuống nghẹn ứa trong cổ họng, nàng quệt đi nước mắt, khiến chính mình trở nên kiên cường.
Đưa tay gạt đi cánh tay đặt bên hông nàng, nàng giãy dụa, cắn răng nhịn xuống đau đớn từ nội thương của mình.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng ở một cái động phía trước cách đó không xa, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
“Hắc Khi Phong, ráng chịu đựng, ta sẽ không để cho chàng chết, nhất định sẽ không.”
Nàng nghẹn ngào, cố sức di động thân thể hắn, hướng tới cái hang chắn gió che mưa kia.
Thật vất vả, nàng rốt cuộc cũng khuân được hắn vào hang động.
Nàng thật cẩn thận đưa hắn dựa vào vách đá, sau đó tìm một ít cỏ khô trải hoàn chỉnh, lại nghiêng người hắn nằm xuống, bắt đầu cởi bỏ y phục của hắn để kiểm tra vết thương.
Sau khi cởi bỏ phần y phục phía trên, nhìn thấy lưng hắn có vô số vết rách, máu loang lổ.
“Nhất định rất đau đúng không?”
Hai mắt nàng đẫm lệ nhẹ nhàng vuốt qua từng vết thương, mỗi một vết thương đều tựa một khe nứt trong tim nàng, rất đau, rất đau…