Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-427.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 9: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [9]
Gió thổi qua, mang theo vài cánh hoa, xoáy vòng bay lượn ở quanh thân thể nàng, làm loạn lên những sợi tóc của nàng.
Nàng thực dứt khoát gạt đi tóc rối bên mặt, giương giọng kêu to: “Hắc Khi Phong, chàng đợi chút, ôi!”
Mới đi được một bước, nàng liền cảm thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, đau đến nàng thiếu chút nữa đứng không nổi.
Tiếng kêu đau đớn bén nhọn của nàng truyền vào tai hắn, làm bước chân của hắn dừng lại.
Hít sâu một hơi, hắn căng mặt quay đầu, nhìn thấy nàng nhăn mày một cách thống khổ, sắc mặt trắng xanh, quả nhiên bị thương.
Đáy mắt của hắn xẹt qua một chút lo lắng, nhíu nhíu mày, đi nhanh trở về.
“Bị thương ở đâu?”
Người yêu ngay tại trước mắt, Huyên Trữ thực dứt khoát ra vẻ yếu ớt dựa qua, chỉ vào mắt cá chân, đáng thương nhìn hắn.
“Chân ta bị trật rồi, đau quá.”
Không có cách nào đẩy nàng ra, hắn đành phải thuận thế đỡ nàng ngồi xuống, sau đó khom người xem xét mắt cá chân của nàng.
Giày cùng tất bị cởi ra, ngón tay thon dài chạm vào chân nàng, hơi ấm của hắn xuyên thấu qua da thịt truyền hướng nàng.
Lực chú ý của Huyên Trữ dần dần từ cái đau đớn của mắt cá chân trung chuyển, ánh mắt sáng lạng nhìn một bên mặt đang rất chân thật của hắn, vẫn còn mừng thầm.
Ngón tay Hắc Khi Phong nhẹ nhàng kiểm tra xung quanh mắt cá chân của nàng, xác định mức độ bị trật không quá nghiêm trọng, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cũng may không bị thương quá nghiêm trọng, ta kêu ngự y kê một thang thuốc cho nàng.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn thấy ánh mắt mê luyến của nàng đang bao phủ lại đây.
Hắn không được tự nhiên rời tầm mắt qua một bên, đột nhiên phát hiện tay mình đang nắm lấy bàn chân trắng nõn như ngọc của nàng.
Da thịt trắng noãn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, chiết xạ vầng sáng mê người, khiến hắn có chút sợ run.
Thì ra chân của nữ hài tử là dạng như vậy.
Bàn tay to của hắn, cùng bàn chân kiều nhỏ xinh xắn của nàng hình thành hai hình ảnh đối lập mãnh liệt, một loại cảm giác che chở tự phát của nam tính trỗi lên trong lồng ngực.
Trong lúc sợ hãi, tay hắn bất giác siết chặt hơn mắt cá chân nàng.
“A! Đau quá! Chàng muốn mưu sát ta a!”
Huyên Trữ cơ hồ là lập tức ồn ào lên, cảm giác đau đớn khiến nàng thiếu chút nữa giật chân lại, đáng tiếc chân bị thương, bằng không nàng thật sự sẽ giật chân lại.
Tiếng thét chói tai rắn chắc của nàng làm hắn tỉnh lại.
Mau chóng buông tay, hắn giống như một tiểu hài từ làm chuyện sai lập tức đưa tay ra sau, thần sắc trên mặt biến rồi lại biến.
“Ta… Thực xin lỗi.”
Ngữ khí của hắn đông cứng mà áy náy xin lỗi, vì bản thân vừa rồi không biết như thế nào lại lỗ mãng cảm thấy không đúng không nói nên lời lại xấu hổ.
Có lẽ là hắn che giấu rất tốt, Huyên Trữ tuyệt không hoài nghi hắn có ý tưởng khác.
Nàng bĩu môi vươn tay hướng hắn.
Nhìn bàn tay nhỏ bé trước mặt, Hắc Khi Phong theo phản xạ lui về sau một bước, giống như nàng là rắn độc mãnh thú.
Huyên Trữ tức giận thét lên: “Hắc Khi Phong, chàng là có ý tứ gì, ta có cái gì đáng sợ sao! Ta bị thương, chàng chẳng lẽ không biết rằng nên phát huy một chút phong độ của nam tử đỡ ta một chút a, đừng quên là chính chàng làm ta bị thương, thực không hiểu một đại nam nhân cư nhiên e lệ đến loại trình độ này, cho dù không chấp nhận…”
“Câm miệng.”
Giọng nói lạnh lẽo lập tức át đi tiếng lải nhải của nàng.
Sau đó, hai người cứ giằng co như vậy, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chính xác mà nói là Huyên Trữ đang trừng hắn.
“Nàng thực phiền toái.”
Hắc Khi Phong khó tránh được oán giận lên tiếng, sau đó khom người bế nàng lên.
Huyên Trữ thuận thế vòng ôm cổ hắn, đặt đầu lên bờ vai, hưởng thụ sự phục vụ từ hắn.
Trên đường về Di Hòa cung, người trên đường đi nhìn hắn bế nàng, đều lặng lẽ dùng ánh mắt khác biệt nhìn về hướng nàng.
Huyên Trữ âm thầm nháy mắt mấy cái với bọn họ, càng thêm ôm sát hơn cái nàng đang tựa vào.
Lại đi được vài bước, giọng nói của Hắc Khi Phong nhịn không được vang lên.
“Công chúa, xin nàng đừng ôm chặt như vậy, ta sắp không thể hô hấp rồi.”
“Sợ cái gì, nếu chàng không thể hô hấp thì ta cho độ khí cho chàng.”
“Công chúa!”
“Kêu la cái gì, bổn công chúa còn biết mình là công chúa.”
“Nàng đã biết thân phận của mình không tầm thường, xin công chúa chú ý lời nói lễ nghi, đừng để mất mặt Xích Diễm quốc.”
“Nơi này cũng không phải Xích Diễm quốc, sợ cái gì.”
“Nàng…”
“Ta muốn như vậy, trừ phi chàng chặn miệng ta lại.”
“…”
Xa xa, truyền đến chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn của Hắc Khi Phong .
…
Trong Di Hòa cung, Huyên Trữ ngồi trên giường, ngự y đang vì nàng chẩn đoán tận tường.
Cuối cùng, ngự y vuốt vuốt chòm râu, bình thản nói: “Công chúa chỉ bị thương nhẹ, lão phu kê chút thuốc để đắp, qua vài ngày sẽ ổn.”
“Qua vài ngày? Là bao nhiêu ngày?” Huyên Trữ động óc, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
“Đại khái là ba bốn ngày.”
Nghe vậy, Huyên Trữ bỉu lên đôi môi đỏ mọng, hạ giọng áp lực với ngự y: “Bổn công chúa không muốn khỏe lên nhanh như vậy.”
“A? Lão phu không hiểu ý của công chúa.”
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của ngự y, Huyên Trữ dứt khoát nói thẳng: “Ý ta là muốn kéo dài thêm vài ngày mới khỏe lên. mấy ngày nay ta muốn Hắc Khi Phong thay thuốc giúp ta, nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi [*], hắn làm ta bị thương hắn phải có trách nhiệm chăm sóc ta.”
Lúc này, ngự y rốt cục hiểu được tâm tư của Huyên Trữ.
Hắn cười ha hả: “Lão phu cẩn tuân ý tứ của công chúa.”
Huyên Trữ vui mừng mặt mày hớn hở, tiếp đó nàng lại có chút khẩn trương dặn dò: “Vậy ngươi cũng không nên lật tẩy ta trước mặt Hắc Khi Phong a.”
“Lão phu là đại phu, chỉ biết kê đơn bốc thuốc, những cái khác lão phu đều không biết.”
Nghe ngự y trả lời, Huyên Trữ cuối cùng cũng chân chính yên tâm.
“Cám ơn.” Nàng nở nụ cười.
“Không dám nhận không dám nhận.” Ngự y cười rất hòa thiện, trong mắt tinh quang lấp lánh.
…
Ngự y đi ra, Hắc Khi Phong đang đứng đưa lưng về phía cửa.
“Vương.”
Hắn xoay người, ánh mắt quét qua cửa tẩm thất, sau đó mới hỏi: “Sao rồi?”
“Thần đã vì công chúa kê phương thuốc, chỉ là chân của công chúa từng mắc bệnh cũ từ trước, lần này bị trật phải thêm chăm sóc cẩn thận gấp bội, nếu không hậu quả sẽ khó lường.”
“Bệnh cũ?” Hắc Khi Phong cảm thấy khiếp sợ.
Chân nàng có vấn đề gì sao? Bình thường không phải nhảy đông nhảy tây hay sao, làm sao có thể có bệnh cũ?
Ngự y cúi đầu hành lễ, thận trọng giải thích: “Đúng vậy, theo chuẩn xác của lão phu, chân của Huyên Trữ công chúa từng mắc bệnh nhiều năm, hơn nữa là gần vài năm nay mới khỏe lên, cho nên thương tật ở chân của công chúa phải chăm sóc cẩn thận.”
Mắc bệnh nhiều năm? Vậy không phải là trước đây nàng không tiện đi lại hay sao, dựa vào tính tình kiêu ngạo của nàng làm sao mà chịu được.
Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy tim bị căng lên, ngực như có gì ngăn lại.
“Vậy ngươi còn không kê phương thuốc tốt nhất giúp nàng trị liệu.” Lời nói của hắn có chút gấp gáp.
Nếu chân nàng lại xuất hiện vấn đề gì, lương tâm hắn làm sao có thể yên được.
“Thần đã kê phương thuốc tốt nhất rồi, chỉ là…” Ngự y tựa hồ có cái gì khó nói.
Tim của Hắc Khi Phong như bị kéo căng, bật thốt lên truy vấn: “Chỉ là cái gì?”
“Công chúa không chịu bôi thuốc, trừ phi… trừ phi Vương tự mình bôi.” Ngự y do dự một hồi mới nói đầy đủ.
Ngự y vừa mới nói xong, sắc mặt của Hắc Khi Phong liền trở nên âm trầm.
Hắn bước nhanh, thoáng chốc đã đi vào, khí thế hừng hực, như là muốn tìm người tính sổ.
_____[1] Nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi (男子汉大丈夫有所为有所不为): là 1 câu toàn văn – làm đàn ông có những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm. Ở đây HT tỷ đang nói Phong ca ko nên đả thương tỷ ấy
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 9: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [9]
Gió thổi qua, mang theo vài cánh hoa, xoáy vòng bay lượn ở quanh thân thể nàng, làm loạn lên những sợi tóc của nàng.
Nàng thực dứt khoát gạt đi tóc rối bên mặt, giương giọng kêu to: “Hắc Khi Phong, chàng đợi chút, ôi!”
Mới đi được một bước, nàng liền cảm thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, đau đến nàng thiếu chút nữa đứng không nổi.
Tiếng kêu đau đớn bén nhọn của nàng truyền vào tai hắn, làm bước chân của hắn dừng lại.
Hít sâu một hơi, hắn căng mặt quay đầu, nhìn thấy nàng nhăn mày một cách thống khổ, sắc mặt trắng xanh, quả nhiên bị thương.
Đáy mắt của hắn xẹt qua một chút lo lắng, nhíu nhíu mày, đi nhanh trở về.
“Bị thương ở đâu?”
Người yêu ngay tại trước mắt, Huyên Trữ thực dứt khoát ra vẻ yếu ớt dựa qua, chỉ vào mắt cá chân, đáng thương nhìn hắn.
“Chân ta bị trật rồi, đau quá.”
Không có cách nào đẩy nàng ra, hắn đành phải thuận thế đỡ nàng ngồi xuống, sau đó khom người xem xét mắt cá chân của nàng.
Giày cùng tất bị cởi ra, ngón tay thon dài chạm vào chân nàng, hơi ấm của hắn xuyên thấu qua da thịt truyền hướng nàng.
Lực chú ý của Huyên Trữ dần dần từ cái đau đớn của mắt cá chân trung chuyển, ánh mắt sáng lạng nhìn một bên mặt đang rất chân thật của hắn, vẫn còn mừng thầm.
Ngón tay Hắc Khi Phong nhẹ nhàng kiểm tra xung quanh mắt cá chân của nàng, xác định mức độ bị trật không quá nghiêm trọng, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cũng may không bị thương quá nghiêm trọng, ta kêu ngự y kê một thang thuốc cho nàng.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn thấy ánh mắt mê luyến của nàng đang bao phủ lại đây.
Hắn không được tự nhiên rời tầm mắt qua một bên, đột nhiên phát hiện tay mình đang nắm lấy bàn chân trắng nõn như ngọc của nàng.
Da thịt trắng noãn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, chiết xạ vầng sáng mê người, khiến hắn có chút sợ run.
Thì ra chân của nữ hài tử là dạng như vậy.
Bàn tay to của hắn, cùng bàn chân kiều nhỏ xinh xắn của nàng hình thành hai hình ảnh đối lập mãnh liệt, một loại cảm giác che chở tự phát của nam tính trỗi lên trong lồng ngực.
Trong lúc sợ hãi, tay hắn bất giác siết chặt hơn mắt cá chân nàng.
“A! Đau quá! Chàng muốn mưu sát ta a!”
Huyên Trữ cơ hồ là lập tức ồn ào lên, cảm giác đau đớn khiến nàng thiếu chút nữa giật chân lại, đáng tiếc chân bị thương, bằng không nàng thật sự sẽ giật chân lại.
Tiếng thét chói tai rắn chắc của nàng làm hắn tỉnh lại.
Mau chóng buông tay, hắn giống như một tiểu hài từ làm chuyện sai lập tức đưa tay ra sau, thần sắc trên mặt biến rồi lại biến.
“Ta… Thực xin lỗi.”
Ngữ khí của hắn đông cứng mà áy náy xin lỗi, vì bản thân vừa rồi không biết như thế nào lại lỗ mãng cảm thấy không đúng không nói nên lời lại xấu hổ.
Có lẽ là hắn che giấu rất tốt, Huyên Trữ tuyệt không hoài nghi hắn có ý tưởng khác.
Nàng bĩu môi vươn tay hướng hắn.
Nhìn bàn tay nhỏ bé trước mặt, Hắc Khi Phong theo phản xạ lui về sau một bước, giống như nàng là rắn độc mãnh thú.
Huyên Trữ tức giận thét lên: “Hắc Khi Phong, chàng là có ý tứ gì, ta có cái gì đáng sợ sao! Ta bị thương, chàng chẳng lẽ không biết rằng nên phát huy một chút phong độ của nam tử đỡ ta một chút a, đừng quên là chính chàng làm ta bị thương, thực không hiểu một đại nam nhân cư nhiên e lệ đến loại trình độ này, cho dù không chấp nhận…”
“Câm miệng.”
Giọng nói lạnh lẽo lập tức át đi tiếng lải nhải của nàng.
Sau đó, hai người cứ giằng co như vậy, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chính xác mà nói là Huyên Trữ đang trừng hắn.
“Nàng thực phiền toái.”
Hắc Khi Phong khó tránh được oán giận lên tiếng, sau đó khom người bế nàng lên.
Huyên Trữ thuận thế vòng ôm cổ hắn, đặt đầu lên bờ vai, hưởng thụ sự phục vụ từ hắn.
Trên đường về Di Hòa cung, người trên đường đi nhìn hắn bế nàng, đều lặng lẽ dùng ánh mắt khác biệt nhìn về hướng nàng.
Huyên Trữ âm thầm nháy mắt mấy cái với bọn họ, càng thêm ôm sát hơn cái nàng đang tựa vào.
Lại đi được vài bước, giọng nói của Hắc Khi Phong nhịn không được vang lên.
“Công chúa, xin nàng đừng ôm chặt như vậy, ta sắp không thể hô hấp rồi.”
“Sợ cái gì, nếu chàng không thể hô hấp thì ta cho độ khí cho chàng.”
“Công chúa!”
“Kêu la cái gì, bổn công chúa còn biết mình là công chúa.”
“Nàng đã biết thân phận của mình không tầm thường, xin công chúa chú ý lời nói lễ nghi, đừng để mất mặt Xích Diễm quốc.”
“Nơi này cũng không phải Xích Diễm quốc, sợ cái gì.”
“Nàng…”
“Ta muốn như vậy, trừ phi chàng chặn miệng ta lại.”
“…”
Xa xa, truyền đến chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn của Hắc Khi Phong .
…
Trong Di Hòa cung, Huyên Trữ ngồi trên giường, ngự y đang vì nàng chẩn đoán tận tường.
Cuối cùng, ngự y vuốt vuốt chòm râu, bình thản nói: “Công chúa chỉ bị thương nhẹ, lão phu kê chút thuốc để đắp, qua vài ngày sẽ ổn.”
“Qua vài ngày? Là bao nhiêu ngày?” Huyên Trữ động óc, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
“Đại khái là ba bốn ngày.”
Nghe vậy, Huyên Trữ bỉu lên đôi môi đỏ mọng, hạ giọng áp lực với ngự y: “Bổn công chúa không muốn khỏe lên nhanh như vậy.”
“A? Lão phu không hiểu ý của công chúa.”
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của ngự y, Huyên Trữ dứt khoát nói thẳng: “Ý ta là muốn kéo dài thêm vài ngày mới khỏe lên. mấy ngày nay ta muốn Hắc Khi Phong thay thuốc giúp ta, nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi [*], hắn làm ta bị thương hắn phải có trách nhiệm chăm sóc ta.”
Lúc này, ngự y rốt cục hiểu được tâm tư của Huyên Trữ.
Hắn cười ha hả: “Lão phu cẩn tuân ý tứ của công chúa.”
Huyên Trữ vui mừng mặt mày hớn hở, tiếp đó nàng lại có chút khẩn trương dặn dò: “Vậy ngươi cũng không nên lật tẩy ta trước mặt Hắc Khi Phong a.”
“Lão phu là đại phu, chỉ biết kê đơn bốc thuốc, những cái khác lão phu đều không biết.”
Nghe ngự y trả lời, Huyên Trữ cuối cùng cũng chân chính yên tâm.
“Cám ơn.” Nàng nở nụ cười.
“Không dám nhận không dám nhận.” Ngự y cười rất hòa thiện, trong mắt tinh quang lấp lánh.
…
Ngự y đi ra, Hắc Khi Phong đang đứng đưa lưng về phía cửa.
“Vương.”
Hắn xoay người, ánh mắt quét qua cửa tẩm thất, sau đó mới hỏi: “Sao rồi?”
“Thần đã vì công chúa kê phương thuốc, chỉ là chân của công chúa từng mắc bệnh cũ từ trước, lần này bị trật phải thêm chăm sóc cẩn thận gấp bội, nếu không hậu quả sẽ khó lường.”
“Bệnh cũ?” Hắc Khi Phong cảm thấy khiếp sợ.
Chân nàng có vấn đề gì sao? Bình thường không phải nhảy đông nhảy tây hay sao, làm sao có thể có bệnh cũ?
Ngự y cúi đầu hành lễ, thận trọng giải thích: “Đúng vậy, theo chuẩn xác của lão phu, chân của Huyên Trữ công chúa từng mắc bệnh nhiều năm, hơn nữa là gần vài năm nay mới khỏe lên, cho nên thương tật ở chân của công chúa phải chăm sóc cẩn thận.”
Mắc bệnh nhiều năm? Vậy không phải là trước đây nàng không tiện đi lại hay sao, dựa vào tính tình kiêu ngạo của nàng làm sao mà chịu được.
Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy tim bị căng lên, ngực như có gì ngăn lại.
“Vậy ngươi còn không kê phương thuốc tốt nhất giúp nàng trị liệu.” Lời nói của hắn có chút gấp gáp.
Nếu chân nàng lại xuất hiện vấn đề gì, lương tâm hắn làm sao có thể yên được.
“Thần đã kê phương thuốc tốt nhất rồi, chỉ là…” Ngự y tựa hồ có cái gì khó nói.
Tim của Hắc Khi Phong như bị kéo căng, bật thốt lên truy vấn: “Chỉ là cái gì?”
“Công chúa không chịu bôi thuốc, trừ phi… trừ phi Vương tự mình bôi.” Ngự y do dự một hồi mới nói đầy đủ.
Ngự y vừa mới nói xong, sắc mặt của Hắc Khi Phong liền trở nên âm trầm.
Hắn bước nhanh, thoáng chốc đã đi vào, khí thế hừng hực, như là muốn tìm người tính sổ.
_____[1] Nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi (男子汉大丈夫有所为有所不为): là 1 câu toàn văn – làm đàn ông có những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm. Ở đây HT tỷ đang nói Phong ca ko nên đả thương tỷ ấy