Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-409.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.5 - Chương 15: ÂN TÌNH VÀ UY NGHIÊM ĐỀU TRỌNG
Trong điện phủ, ca múa người người đều vui vẻ, rượu ngon món ngon mùi hương lượn lờ, làm cho ngón trỏ người ta động đậy.
Hoắc Giả vẫn duy trì tươi cười trên mặt , ánh mắt lại là âm thầm đánh giá vẻ mặt Cô Ngự Hàn.
Trầm ngâm một chút, hắn muốn mở mồm, cuối cùng vẫn là quyết định duy trì im lặng.
Ánh mắt Cô Ngự Hàn thản nhiên đảo qua Hoắc Giả, sau đó đem tầm mắt dừng ở cửa lớn cung điện, cố ý vô tình nhẹ nhàng nhướng môi:“Hoắc tiền bối, Liên Tâm muội muội trễ như vậy cũng không đến, có phải lại bướng bỉnh đi chơi nơi nào hay không?”
Hắn cố ý tăng thêm hai chữ "bướng bỉnh", nói xong đồng thời còn có thâm ý khác nhìn Hoắc Giả liếc một cái.
Nghe vậy, Hoắc Giả chấn động một chút, ánh mắt che kín nếp nhăn chống đỡ chống đỡ, chỉ là trong nháy mắt suy nghĩ, hắn liền vội vàng đứng dậy quỳ xuống, thành thành khẩn cúi đầu.
“Vương xin thứ tội, Tâm Nhi không hiểu chuyện mạo phạm Vương hậu nương nương, lão phu đã giáo huấn nó, nó cũng biết chính mình sai lầm rồi, giờ phút này đang ở bên trong điện suy nghĩ về tội của mình.”
“À? Liên Tâm muội muội thật sự biết sai lầm rồi sao?” Cô Ngự Hàn nhíu mày.
“Đúng vậy, tiểu nữ xác thực biết sai......”
Ai ngờ, hắn một câu đều còn chưa có nói xong, chỗ cửa liền truyền đến tiếng hổn hển lên án, cũng đồng thời đánh gãy lời Hoắc Giả.
“Cha, con không có sai, cha...... Người rõ ràng nói với con là đến nói chuyện cùng Hàn ca ca để cho con gả cho Hàn ca ca, người không phải cũng nói Tô Bối Bối không xứng làm Vương hậu sao? Nhưng là hiện tại vì sao......”
Hai má của Hoắc Liên Tâm tức giận đến đỏ bừng, đăng đăng đăng hai ba bước vội chạy vào, lấy ánh mắt chỉ trích nhìn Hoắc Giả.
Không thể tưởng được nữ nhi lại đột nhiên xuất hiện, càng thêm không thể tưởng được nữ nhi thế nhưng có thể không dùng đầu óc mà nói như vậy, sắc mặt của Hoắc Giả lúc xanh lúc trắng, tức giận đến cả người phát run, cũng sợ đến tay phát run.
Hắn phẫn nộ, tức giận quát:“Ngươi câm miệng!”
“Con không muốn câm miệng, cha, người đã nói muốn thay con lấy lại công đạo, con mới là người được chọn làm thể tử của Hàn ca ca, người từ nhỏ đến lớn không phải vẫn nói với con như vậy sao? Cha......”
“Ba!” Một cái vang dội, bàn tay dừng ở trên mặt Hoắc Liên Tâm, dấu tay màu đỏ lập tức hiện lên ở trên gương mặt trắng nõn của nàng.
Hoắc Liên Tâm sợ ngây người, nàng vừa nổi giận lại đau lòng hốc mắt đỏ lên, ủy khuất nhìn Hoắc Giả:“Cha, người đánh con...... Ô ô ô......”
Nàng ôm mặt, xấu hổ và giận dữ chạy ra, còn đánh ngã một cung nữ khiêu vũ.
Cô Ngự Hàn từ đầu tới đuôi đều không nói một lời nhìn một màn trước mắt này, khóe môi lộ một nụ cười lãnh đạm trào phúng.
Cảm giác được ánh mắt lạnh giá của Cô Ngự Hàn , Hoắc Giả cảm thấy da đầu một trận run lên, hắn từ từ quay đầu, vẻ mặt thất bại xám tro chống lại ánh mắt của Cô Ngự Hàn, không dám thở mạnh một chút.
Cô Ngự Hàn cười bí hiểm, bước đi xuống bậc thang, nhìn cửa trống trơn, chậm rãi nói:“Hoắc tiền bối, ta lấy ai làm thê tử dường như phải được qua sàng chọn của ngươi? Không biết Vương hậu của ta làm sao không xứng làm Vương hậu? Có phải không đủ điêu ngoa, hoặc là không đủ sức đảm đương ngôi vị Vương hậu hay không?”
“Vương...... Vương, lão phu...... Lão phu...... Xin Vương thứ tội, Tâm Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện nói lung tung, khẩn cầu Vương trăm ngàn lần đừng để trong lòng.” Hoắc Giả kiên trì nói.
“Làm càn!” Cô Ngự Hàn bỗng nhiên nghiêm mặt, hét lớn.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn xanh mét trừng Hoắc Giả:“Hoắc tiền bối, bổn vương niệm tình ngươi là công thần tiền triều, đối với cha con các ngươi đối đãi lễ nghĩa có thừa, không thể tưởng được cha con các ngươi lại ngầm tính toán chuyện không đúng với phận sự, phải bị tội gì?”
Hoắc Giả “Phù phù” Một chút lại quỳ trên mặt đất, đuối lý gấp đôi:“Vương, xin thứ cho tội, lão phu không có các dạy con gái, không có các dạy con gái......”
Cô Ngự Hàn vung ống tay áo, hừ nhẹ:“Ngươi thật sự không biết dạy con gái, hơn nữa tà tâm không nhỏ, hôn sự của bổn vương nên để ngươi tới quyết định sao? Ngươi nói thê tử của bổn vương là ai bổn vương phải lấy người đó sao? Hoắc tiền bối, bổn vương luôn luôn đối với ngươi kính trọng có thừa, ngươi chính là không phải được coi trọng nên không sợ gì nữa ngay cả cuộc sống của bổn vương cũng muốn điều khiển? Hay là nói ngươi muốn ngồi lên Vương vị của bổn vương?!”
“Oan uổng a, Vương, xin người nhất định phải tra rõ, lão phu tuyệt đối tuyệt đối không dám có ý tưởng như thế, Vương tra xét cho rõ ràng a.” Hoắc Giả sợ tới mức cái trán toát ra mồ hôi lạnh, khí thế trưởng bối ban đầu sớm đã biến mất vô tung tích.
Nữ nhi a, ngươi như thế nào liền thiếu kiên nhẫn như vậy! Tình nghĩa chỉ là chuyện nhỏ, mạo phạm Vương uy, làm cho cha phải hạ đài bảo mệnh như thế nào?
Cô Ngự Hàn ngồi trở lại chỗ ngồi, giả bộ giận dữ nói:“Hoắc tiền bối, bổn vương tin tưởng ngươi không có ý phạm thượng, nhưng mà...... Mới vừa rồi những lời này bổn vương đã nghe vào tai, bổn vương không muốn lấy tội danh có tâm làm phản ghép trên người ngươi, dù sao ngươi từng đã cứu cố phụ Vương của ta một mạng.”
“Lão phu khấu tạ Vương ân.” Hoắc Giả lại phủ phục một chút.
“Nhưng là...... Bổn vương hy vọng ngươi sau khi trở về dạy Liên Tâm muội muội cho tốt, nàng làm Vương hậu của ta bị thương là sự thật, nếu để cho đại thần khác trong cung biết, bổn vương không biết sẽ xảy ra sóng gió như thế nào, ngươi cũng nên biết tội danh thương tổn đường đường Vương hậu nương nương......”
Nói xong lời cuối cùng, Cô Ngự Hàn cố ý kéo dài âm cuối, sau đó vẻ mặt khó xử nhìn Hoắc Giả.
Hoắc Giả lập tức ngầm hiểu:“Lão phu sẽ lập tức mang Tâm Nhi rời đi.”
Cô Ngự Hàn gật gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói:“Bổn vương sẽ làm những người nhìn thấy chuyện Liên Tâm muội muội công kích Vương hậu câm miệng, ngươi có thể yên tâm đừng để chuyện vì tình riêng mà tổn hại danh tiếng lại xảy ra nữa.”
“Lão phu hổ thẹn, lão phu tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của Vương , vì tỏ vẻ bồi tội, lão phu sẽ hàng năm tiến cống hoàng cung , hơn nữa còn sống thì còn đem hết toàn lực hiệp trợ giám sát trị an phương bắc, chia sẻ lo lắng với Vương.”
Nghe vậy, trong mắt Cô Ngự Hàn xẹt qua một luồng ánh sáng, bạc môi mở ra một chút như là mỉm cười hòa khí sinh lợi:“Hoắc tiền bối không hỗ có phong độ của một đại tướng, để việc sóng gió này bình ổn, bổn vương hoan nghênh Hoắc tiền bối lúc nào cũng có thể tiến cung ôn chuyện, mấy ngày nay, bổn vương chiêu đãi nồng hậu Hoắc tiền bối coi như vừa lòng chăng, aiz...... Nếu không có sự kiện Liên Tâm muội muội dĩ hạ phạm thượng kia ......”
Hắn giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đối với chuyện phát triển như vậy rất tiếc nuối.
“Lão phu hổ thẹn.”
......
Anh Nhi ở bên ngoài thò đầu vào nhìn hồi lâu, chỉ nhìn thấy Vương không biết cùng Hoắc Giả nói cái gì đó, bộ dáng giống như vẫn chưa nói xong.
Nàng sốt ruột đi tới đi lui:“Chẳng lẽ Vương thật sự không để ý tới chuyện Vương hậu nương nương ở ngoài cung sao...... Không được, hoàng cung bên ngoài không an toàn, ta muốn tìm viện binh vì Vương hậu nương nương đi!”
Hạ quyết tâm, nàng bước nhanh hướng tới một hướng khác chạy vội đi.
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.5 - Chương 15: ÂN TÌNH VÀ UY NGHIÊM ĐỀU TRỌNG
Trong điện phủ, ca múa người người đều vui vẻ, rượu ngon món ngon mùi hương lượn lờ, làm cho ngón trỏ người ta động đậy.
Hoắc Giả vẫn duy trì tươi cười trên mặt , ánh mắt lại là âm thầm đánh giá vẻ mặt Cô Ngự Hàn.
Trầm ngâm một chút, hắn muốn mở mồm, cuối cùng vẫn là quyết định duy trì im lặng.
Ánh mắt Cô Ngự Hàn thản nhiên đảo qua Hoắc Giả, sau đó đem tầm mắt dừng ở cửa lớn cung điện, cố ý vô tình nhẹ nhàng nhướng môi:“Hoắc tiền bối, Liên Tâm muội muội trễ như vậy cũng không đến, có phải lại bướng bỉnh đi chơi nơi nào hay không?”
Hắn cố ý tăng thêm hai chữ "bướng bỉnh", nói xong đồng thời còn có thâm ý khác nhìn Hoắc Giả liếc một cái.
Nghe vậy, Hoắc Giả chấn động một chút, ánh mắt che kín nếp nhăn chống đỡ chống đỡ, chỉ là trong nháy mắt suy nghĩ, hắn liền vội vàng đứng dậy quỳ xuống, thành thành khẩn cúi đầu.
“Vương xin thứ tội, Tâm Nhi không hiểu chuyện mạo phạm Vương hậu nương nương, lão phu đã giáo huấn nó, nó cũng biết chính mình sai lầm rồi, giờ phút này đang ở bên trong điện suy nghĩ về tội của mình.”
“À? Liên Tâm muội muội thật sự biết sai lầm rồi sao?” Cô Ngự Hàn nhíu mày.
“Đúng vậy, tiểu nữ xác thực biết sai......”
Ai ngờ, hắn một câu đều còn chưa có nói xong, chỗ cửa liền truyền đến tiếng hổn hển lên án, cũng đồng thời đánh gãy lời Hoắc Giả.
“Cha, con không có sai, cha...... Người rõ ràng nói với con là đến nói chuyện cùng Hàn ca ca để cho con gả cho Hàn ca ca, người không phải cũng nói Tô Bối Bối không xứng làm Vương hậu sao? Nhưng là hiện tại vì sao......”
Hai má của Hoắc Liên Tâm tức giận đến đỏ bừng, đăng đăng đăng hai ba bước vội chạy vào, lấy ánh mắt chỉ trích nhìn Hoắc Giả.
Không thể tưởng được nữ nhi lại đột nhiên xuất hiện, càng thêm không thể tưởng được nữ nhi thế nhưng có thể không dùng đầu óc mà nói như vậy, sắc mặt của Hoắc Giả lúc xanh lúc trắng, tức giận đến cả người phát run, cũng sợ đến tay phát run.
Hắn phẫn nộ, tức giận quát:“Ngươi câm miệng!”
“Con không muốn câm miệng, cha, người đã nói muốn thay con lấy lại công đạo, con mới là người được chọn làm thể tử của Hàn ca ca, người từ nhỏ đến lớn không phải vẫn nói với con như vậy sao? Cha......”
“Ba!” Một cái vang dội, bàn tay dừng ở trên mặt Hoắc Liên Tâm, dấu tay màu đỏ lập tức hiện lên ở trên gương mặt trắng nõn của nàng.
Hoắc Liên Tâm sợ ngây người, nàng vừa nổi giận lại đau lòng hốc mắt đỏ lên, ủy khuất nhìn Hoắc Giả:“Cha, người đánh con...... Ô ô ô......”
Nàng ôm mặt, xấu hổ và giận dữ chạy ra, còn đánh ngã một cung nữ khiêu vũ.
Cô Ngự Hàn từ đầu tới đuôi đều không nói một lời nhìn một màn trước mắt này, khóe môi lộ một nụ cười lãnh đạm trào phúng.
Cảm giác được ánh mắt lạnh giá của Cô Ngự Hàn , Hoắc Giả cảm thấy da đầu một trận run lên, hắn từ từ quay đầu, vẻ mặt thất bại xám tro chống lại ánh mắt của Cô Ngự Hàn, không dám thở mạnh một chút.
Cô Ngự Hàn cười bí hiểm, bước đi xuống bậc thang, nhìn cửa trống trơn, chậm rãi nói:“Hoắc tiền bối, ta lấy ai làm thê tử dường như phải được qua sàng chọn của ngươi? Không biết Vương hậu của ta làm sao không xứng làm Vương hậu? Có phải không đủ điêu ngoa, hoặc là không đủ sức đảm đương ngôi vị Vương hậu hay không?”
“Vương...... Vương, lão phu...... Lão phu...... Xin Vương thứ tội, Tâm Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện nói lung tung, khẩn cầu Vương trăm ngàn lần đừng để trong lòng.” Hoắc Giả kiên trì nói.
“Làm càn!” Cô Ngự Hàn bỗng nhiên nghiêm mặt, hét lớn.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn xanh mét trừng Hoắc Giả:“Hoắc tiền bối, bổn vương niệm tình ngươi là công thần tiền triều, đối với cha con các ngươi đối đãi lễ nghĩa có thừa, không thể tưởng được cha con các ngươi lại ngầm tính toán chuyện không đúng với phận sự, phải bị tội gì?”
Hoắc Giả “Phù phù” Một chút lại quỳ trên mặt đất, đuối lý gấp đôi:“Vương, xin thứ cho tội, lão phu không có các dạy con gái, không có các dạy con gái......”
Cô Ngự Hàn vung ống tay áo, hừ nhẹ:“Ngươi thật sự không biết dạy con gái, hơn nữa tà tâm không nhỏ, hôn sự của bổn vương nên để ngươi tới quyết định sao? Ngươi nói thê tử của bổn vương là ai bổn vương phải lấy người đó sao? Hoắc tiền bối, bổn vương luôn luôn đối với ngươi kính trọng có thừa, ngươi chính là không phải được coi trọng nên không sợ gì nữa ngay cả cuộc sống của bổn vương cũng muốn điều khiển? Hay là nói ngươi muốn ngồi lên Vương vị của bổn vương?!”
“Oan uổng a, Vương, xin người nhất định phải tra rõ, lão phu tuyệt đối tuyệt đối không dám có ý tưởng như thế, Vương tra xét cho rõ ràng a.” Hoắc Giả sợ tới mức cái trán toát ra mồ hôi lạnh, khí thế trưởng bối ban đầu sớm đã biến mất vô tung tích.
Nữ nhi a, ngươi như thế nào liền thiếu kiên nhẫn như vậy! Tình nghĩa chỉ là chuyện nhỏ, mạo phạm Vương uy, làm cho cha phải hạ đài bảo mệnh như thế nào?
Cô Ngự Hàn ngồi trở lại chỗ ngồi, giả bộ giận dữ nói:“Hoắc tiền bối, bổn vương tin tưởng ngươi không có ý phạm thượng, nhưng mà...... Mới vừa rồi những lời này bổn vương đã nghe vào tai, bổn vương không muốn lấy tội danh có tâm làm phản ghép trên người ngươi, dù sao ngươi từng đã cứu cố phụ Vương của ta một mạng.”
“Lão phu khấu tạ Vương ân.” Hoắc Giả lại phủ phục một chút.
“Nhưng là...... Bổn vương hy vọng ngươi sau khi trở về dạy Liên Tâm muội muội cho tốt, nàng làm Vương hậu của ta bị thương là sự thật, nếu để cho đại thần khác trong cung biết, bổn vương không biết sẽ xảy ra sóng gió như thế nào, ngươi cũng nên biết tội danh thương tổn đường đường Vương hậu nương nương......”
Nói xong lời cuối cùng, Cô Ngự Hàn cố ý kéo dài âm cuối, sau đó vẻ mặt khó xử nhìn Hoắc Giả.
Hoắc Giả lập tức ngầm hiểu:“Lão phu sẽ lập tức mang Tâm Nhi rời đi.”
Cô Ngự Hàn gật gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói:“Bổn vương sẽ làm những người nhìn thấy chuyện Liên Tâm muội muội công kích Vương hậu câm miệng, ngươi có thể yên tâm đừng để chuyện vì tình riêng mà tổn hại danh tiếng lại xảy ra nữa.”
“Lão phu hổ thẹn, lão phu tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của Vương , vì tỏ vẻ bồi tội, lão phu sẽ hàng năm tiến cống hoàng cung , hơn nữa còn sống thì còn đem hết toàn lực hiệp trợ giám sát trị an phương bắc, chia sẻ lo lắng với Vương.”
Nghe vậy, trong mắt Cô Ngự Hàn xẹt qua một luồng ánh sáng, bạc môi mở ra một chút như là mỉm cười hòa khí sinh lợi:“Hoắc tiền bối không hỗ có phong độ của một đại tướng, để việc sóng gió này bình ổn, bổn vương hoan nghênh Hoắc tiền bối lúc nào cũng có thể tiến cung ôn chuyện, mấy ngày nay, bổn vương chiêu đãi nồng hậu Hoắc tiền bối coi như vừa lòng chăng, aiz...... Nếu không có sự kiện Liên Tâm muội muội dĩ hạ phạm thượng kia ......”
Hắn giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đối với chuyện phát triển như vậy rất tiếc nuối.
“Lão phu hổ thẹn.”
......
Anh Nhi ở bên ngoài thò đầu vào nhìn hồi lâu, chỉ nhìn thấy Vương không biết cùng Hoắc Giả nói cái gì đó, bộ dáng giống như vẫn chưa nói xong.
Nàng sốt ruột đi tới đi lui:“Chẳng lẽ Vương thật sự không để ý tới chuyện Vương hậu nương nương ở ngoài cung sao...... Không được, hoàng cung bên ngoài không an toàn, ta muốn tìm viện binh vì Vương hậu nương nương đi!”
Hạ quyết tâm, nàng bước nhanh hướng tới một hướng khác chạy vội đi.