Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-381.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 382: LỬA GIẬN NGẬP TRỜI
Quan đại nhân ngồi ở trên cao, mắt lé châm chọc nhìn Bối Bối mặt bị xưng phù đang quỳ gối dưới công đường .
“Ngươi còn có gì muốn nói không ?”
Hai tay Bối Bối bị trói sau lưng, bên cạnh còn bị lưỡi kiếm dí sát vào người.
Vết sưng trên mặt đang âm ỉ đau nhưng nàng cố nhịn xuống, khinh bỉ nhìn cái tên làm ra vẻ là quan đại nhân, sau đó lại liếc mắt nhìn nữ nhân béo đứng bên cạnh hắn.
“Các ngươi là cẩu quan ỷ thế hiếp đáp người dân, căn bản không xứng đáng làm quan phụ mẫu, ngày mà các ngươi ngồi chỗ đó không còn lâu lắm, ta hứa đấy." Nàng oán hận đảo mắt nhìn bọn chúng.
Khi nàng nói chuyện làm động đến vết thương trên mặt, còn ngực cũng bị nội thương, càng thêm đau đớn.
Nàng Tô Bối Bối cùng với bọn họ là kẻ thù không đội trời chung !
“Chát!”
Quan đại nhân đập quan ấn xuống bàn, trừng mắt nhìn Bối Bối, tức giận đến mặt đỏ tía tai : “Ngươi cũng dám làm càn nói xấu bản quan, nhìn ngươi là ta đã biết chưa được giáo huấn, người đâu, đè nàng ta xuống đánh ba mươi bản cho ta, bản quan muốn nhìn xem ngươi còn mạnh miệng hay là ta mạnh tay, đánh cho ta !”
“Dạ!”
Hai tên lính cầm gậy lập tức lên tiếng trả lời.
Bối Bối toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn thấy hai tên lính mang gậy thô cách mình càng ngày càng gần.
Không phải chứ?! Nàng sẽ bị đánh chết ở đây sao, nha nha, cẩu quan này thật đúng là lương tâm bị chó gặm mất rồi.
Mắt thấy hai tên lính phụ trách việc thi hành án ngày càng gần, Lâm bộ đầu rốt cục không thể im lặng được nữa .
Hắn thu hồi kiếm, chắp tay hành lễ “Đại nhân, thuộc hạ chỉ sợ làm như vậy sẽ xảy ra án mạng, hoặc là đại nhân có thể đem nàng nhốt lại trước, để cho nàng tỉnh táo rồi tiếp tục tra khảo.”
Quan đại nhân lại vỗ bàn một cái chát, lời nói nghiêm khắc đối với Lâm bộ đầu : “Bản quan làm như thế nào có cần ngươi dạy bảo sao ? Cút sang một bên đứng đi !”
Lâm bộ đầu chắp tay, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thương hại nhìn Bối Bối, sau đó đứng ở một bên cúi đầu nghe lệnh.
“Đông !” Hai cây gậy gỗ đồng thời đánh lên người Bối Bối, thân hình nàng đang cố gồng mình chờ đợi bản án.
Bối Bối vẻ mặt đau đớn, cái này chết chắc rồi, xong đời.
Cô Ngự Hàn, chàng còn không mau tới cứu lão bà thân yêu của chàng, ta sẽ bị đánh chết ở đây, ô.......
Rốt cục nhìn thấy Bối Bối lộ ra sắc mặt đau khổ, quan đại nhân cùng muội muội của hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, âm hiểm cười thầm.
Hắn đắc ý dào dạt, như là sự sống chết của Bối Bối đang nằm trong tay hắn, tay chậm rãi giơ lên quan ấn, sau đó dưới ánh mắt chật vật của Bối Bối một chút một chút tiếp cận mặt bàn.
“Chát ! Đánh......Cho ta !”
Hai cây gậy gỗ đồng thời giơ lên, Bối Bối run rẩy, rốt cuộc không thể che giấu được sự sợ hãi, nhắm chặt mắt, chờ đợi đau đớn đang đến.
Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông[1] đó, ngoài cửa nha môn tiến vào một bóng trắng, cùng với lửa giận ngút trời thét to : “Chết tiệt các ngươi, toàn bộ dừng tay cho bổn Vương !”
Hồng quang bắn về phía hai cây gậy gỗ, ngọn lửa lập tức thiêu cháy, ngọn lửa lan dần sang hai tên lính.
“Ai nha!” Hai tên lính ngã lăn ra đất, hai gậy gỗ trong tay vẫn cháy, lửa thiêu đau đớn, bọn họ vội vàng vất gậy sang một bên, luống cuống chùi tay vào quần, kêu rên liên tục.
Trong chớp mắt, Cô Ngự Hàn đi đến bên người Bối Bối, ngón tay bắn ra hồng quang, dây thừng trói tay nàng đứt đoạn.
Hắn đem nàng ôm vào ngực : “Tiểu Bối Bối, nàng thế nào? Mau nói chuyện với ta, để cho ta nghe giọng của nàng, Tiểu Bối Bối......”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trước mặt, Bối Bối cơ hồ mừng tới phát khóc, nàng há miệng muốn nói chuyện, lại làm cho lồng ngực đang bị nội thương nhói đau.
“Khụ, khụ, khụ, đau.” Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ nhăn nhó.
Nghe tiếng nói chật vật của nàng, trái tim của Cô Ngự Hàn co rút đau đớn, hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng bị nội thương rất nhỏ.
Tức giận lại tăng thêm một tầng, hắn phẫn nộ hét to : “Cuối cùng là ai đã đả thương nàng, toàn bộ lăn hết ra đây cho ta!”
Quan đại nhân kinh hồn bạt vía chỉ chỉ Cô Ngự Hàn : “Thật là to gan..... Ngươi là ai, cũng dám quát tháo tại công đường.”
Lâm bộ đầu đứng ở một bên, chậm rãi thu hồi kiếm trong tay.
Hắn nhìn kỹ Cô Ngự Hàn một lúc lâu, đồng tử trong mắt co rút lại vài cái, sau đó quỳ xuống cất tiếng nói: “Ty chức khấu kiến Vương .”
“Vương, Vương......Vương ?” Cái này quan đại nhân hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng bắt đầu sợ hãi, run rẩy.
Bên cạnh hắn, mụ béo sợ tới mức mỡ trên người cũng run run, ánh mắt đăm đăm nhìn Cô Ngự Hàn miệng thì thào : “Vương ? Hắn là.......Xích Diễm Vương ? Vậy...... Nữ nhân kia là........”
Mọi việc xung quanh, Cô Ngự Hàn tạm thời nhìn như không thấy, hắn thật cẩn thận ôm lấy Bối Bối đi lên ghế ngồi, sau đó tỉ mỉ kiểm tra trên người nàng còn vết thương nào khác không.
Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai gò má sưng đỏ, cơn giận trong lồng ngực như núi lửa sắp phun trào.
Hắn nhẹ nhàng thổi thổi vết thương : “Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi, là ta tới chậm, làm nàng........Bị thương.”
Nhìn con mắt đen tràn ngập đau lòng, Bối Bối cảm giác đáy lòng từ từ mềm đi, vừa rồi tất cả những nỗi sợ hãi, đều im lặng rút lui, lưu lại chỉ còn là sự ỷ lại đối với hắn.
“Chàng rốt cuộc cũng đã tới, ta sợ đợi không được chàng đến thì sẽ bị đánh chết dưới cây gậy gỗ.....”
Lòng Cô Ngự Hàn càng thêm đau, hắn gắt gao nắm chặt tay nàng : “ Không được nói chữ kia.”
Cảm giác tay hắn run rẩy, Bối Bối cơ hồ có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm của hắn có bao nhiêu sợ hãi, nàng nuốt xuống những nghẹn ngào, nhẹ nhàng gật đầu : “Ta sẽ không bao giờ gặp chuyện xui xẻo, sẽ vĩnh viễn ở cùng chàng.”
“Ngoan.” Đôi mày đang nhíu lại mới thoáng thả lỏng ra.
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi của nàng, hắn thật cẩn thận tránh đụng vào vết thương để không làm nàng đau.
Hôn môi qua đi, hắn xoay người, Thương Tuyệt Lệ hiểu ý đi tới : “Vương, thuộc hạ đã điều tra ra, vết thương trên mặt Vương hậu là do nữ nhân béo đánh, nội thương là do Lâm bộ đầu đánh.”
Cô Ngự Hàn thong thả nhìn chung quanh, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua những người đang quỳ ở dưới công đường, hai tay siết lại kêu lên răng rắc.
“Mấy tên chết tiệt này, ngay cả Vương hậu của bổn Vương cũng dám đánh, các ngươi muốn chết sớm.......Bổn Vương sẽ cho các ngươi được toại nguyện!”
_______
[1]Chỉ mành treo chuông: rơi vào tình huống nguy hiểm
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 382: LỬA GIẬN NGẬP TRỜI
Quan đại nhân ngồi ở trên cao, mắt lé châm chọc nhìn Bối Bối mặt bị xưng phù đang quỳ gối dưới công đường .
“Ngươi còn có gì muốn nói không ?”
Hai tay Bối Bối bị trói sau lưng, bên cạnh còn bị lưỡi kiếm dí sát vào người.
Vết sưng trên mặt đang âm ỉ đau nhưng nàng cố nhịn xuống, khinh bỉ nhìn cái tên làm ra vẻ là quan đại nhân, sau đó lại liếc mắt nhìn nữ nhân béo đứng bên cạnh hắn.
“Các ngươi là cẩu quan ỷ thế hiếp đáp người dân, căn bản không xứng đáng làm quan phụ mẫu, ngày mà các ngươi ngồi chỗ đó không còn lâu lắm, ta hứa đấy." Nàng oán hận đảo mắt nhìn bọn chúng.
Khi nàng nói chuyện làm động đến vết thương trên mặt, còn ngực cũng bị nội thương, càng thêm đau đớn.
Nàng Tô Bối Bối cùng với bọn họ là kẻ thù không đội trời chung !
“Chát!”
Quan đại nhân đập quan ấn xuống bàn, trừng mắt nhìn Bối Bối, tức giận đến mặt đỏ tía tai : “Ngươi cũng dám làm càn nói xấu bản quan, nhìn ngươi là ta đã biết chưa được giáo huấn, người đâu, đè nàng ta xuống đánh ba mươi bản cho ta, bản quan muốn nhìn xem ngươi còn mạnh miệng hay là ta mạnh tay, đánh cho ta !”
“Dạ!”
Hai tên lính cầm gậy lập tức lên tiếng trả lời.
Bối Bối toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn thấy hai tên lính mang gậy thô cách mình càng ngày càng gần.
Không phải chứ?! Nàng sẽ bị đánh chết ở đây sao, nha nha, cẩu quan này thật đúng là lương tâm bị chó gặm mất rồi.
Mắt thấy hai tên lính phụ trách việc thi hành án ngày càng gần, Lâm bộ đầu rốt cục không thể im lặng được nữa .
Hắn thu hồi kiếm, chắp tay hành lễ “Đại nhân, thuộc hạ chỉ sợ làm như vậy sẽ xảy ra án mạng, hoặc là đại nhân có thể đem nàng nhốt lại trước, để cho nàng tỉnh táo rồi tiếp tục tra khảo.”
Quan đại nhân lại vỗ bàn một cái chát, lời nói nghiêm khắc đối với Lâm bộ đầu : “Bản quan làm như thế nào có cần ngươi dạy bảo sao ? Cút sang một bên đứng đi !”
Lâm bộ đầu chắp tay, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thương hại nhìn Bối Bối, sau đó đứng ở một bên cúi đầu nghe lệnh.
“Đông !” Hai cây gậy gỗ đồng thời đánh lên người Bối Bối, thân hình nàng đang cố gồng mình chờ đợi bản án.
Bối Bối vẻ mặt đau đớn, cái này chết chắc rồi, xong đời.
Cô Ngự Hàn, chàng còn không mau tới cứu lão bà thân yêu của chàng, ta sẽ bị đánh chết ở đây, ô.......
Rốt cục nhìn thấy Bối Bối lộ ra sắc mặt đau khổ, quan đại nhân cùng muội muội của hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, âm hiểm cười thầm.
Hắn đắc ý dào dạt, như là sự sống chết của Bối Bối đang nằm trong tay hắn, tay chậm rãi giơ lên quan ấn, sau đó dưới ánh mắt chật vật của Bối Bối một chút một chút tiếp cận mặt bàn.
“Chát ! Đánh......Cho ta !”
Hai cây gậy gỗ đồng thời giơ lên, Bối Bối run rẩy, rốt cuộc không thể che giấu được sự sợ hãi, nhắm chặt mắt, chờ đợi đau đớn đang đến.
Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông[1] đó, ngoài cửa nha môn tiến vào một bóng trắng, cùng với lửa giận ngút trời thét to : “Chết tiệt các ngươi, toàn bộ dừng tay cho bổn Vương !”
Hồng quang bắn về phía hai cây gậy gỗ, ngọn lửa lập tức thiêu cháy, ngọn lửa lan dần sang hai tên lính.
“Ai nha!” Hai tên lính ngã lăn ra đất, hai gậy gỗ trong tay vẫn cháy, lửa thiêu đau đớn, bọn họ vội vàng vất gậy sang một bên, luống cuống chùi tay vào quần, kêu rên liên tục.
Trong chớp mắt, Cô Ngự Hàn đi đến bên người Bối Bối, ngón tay bắn ra hồng quang, dây thừng trói tay nàng đứt đoạn.
Hắn đem nàng ôm vào ngực : “Tiểu Bối Bối, nàng thế nào? Mau nói chuyện với ta, để cho ta nghe giọng của nàng, Tiểu Bối Bối......”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trước mặt, Bối Bối cơ hồ mừng tới phát khóc, nàng há miệng muốn nói chuyện, lại làm cho lồng ngực đang bị nội thương nhói đau.
“Khụ, khụ, khụ, đau.” Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ nhăn nhó.
Nghe tiếng nói chật vật của nàng, trái tim của Cô Ngự Hàn co rút đau đớn, hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng bị nội thương rất nhỏ.
Tức giận lại tăng thêm một tầng, hắn phẫn nộ hét to : “Cuối cùng là ai đã đả thương nàng, toàn bộ lăn hết ra đây cho ta!”
Quan đại nhân kinh hồn bạt vía chỉ chỉ Cô Ngự Hàn : “Thật là to gan..... Ngươi là ai, cũng dám quát tháo tại công đường.”
Lâm bộ đầu đứng ở một bên, chậm rãi thu hồi kiếm trong tay.
Hắn nhìn kỹ Cô Ngự Hàn một lúc lâu, đồng tử trong mắt co rút lại vài cái, sau đó quỳ xuống cất tiếng nói: “Ty chức khấu kiến Vương .”
“Vương, Vương......Vương ?” Cái này quan đại nhân hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng bắt đầu sợ hãi, run rẩy.
Bên cạnh hắn, mụ béo sợ tới mức mỡ trên người cũng run run, ánh mắt đăm đăm nhìn Cô Ngự Hàn miệng thì thào : “Vương ? Hắn là.......Xích Diễm Vương ? Vậy...... Nữ nhân kia là........”
Mọi việc xung quanh, Cô Ngự Hàn tạm thời nhìn như không thấy, hắn thật cẩn thận ôm lấy Bối Bối đi lên ghế ngồi, sau đó tỉ mỉ kiểm tra trên người nàng còn vết thương nào khác không.
Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai gò má sưng đỏ, cơn giận trong lồng ngực như núi lửa sắp phun trào.
Hắn nhẹ nhàng thổi thổi vết thương : “Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi, là ta tới chậm, làm nàng........Bị thương.”
Nhìn con mắt đen tràn ngập đau lòng, Bối Bối cảm giác đáy lòng từ từ mềm đi, vừa rồi tất cả những nỗi sợ hãi, đều im lặng rút lui, lưu lại chỉ còn là sự ỷ lại đối với hắn.
“Chàng rốt cuộc cũng đã tới, ta sợ đợi không được chàng đến thì sẽ bị đánh chết dưới cây gậy gỗ.....”
Lòng Cô Ngự Hàn càng thêm đau, hắn gắt gao nắm chặt tay nàng : “ Không được nói chữ kia.”
Cảm giác tay hắn run rẩy, Bối Bối cơ hồ có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm của hắn có bao nhiêu sợ hãi, nàng nuốt xuống những nghẹn ngào, nhẹ nhàng gật đầu : “Ta sẽ không bao giờ gặp chuyện xui xẻo, sẽ vĩnh viễn ở cùng chàng.”
“Ngoan.” Đôi mày đang nhíu lại mới thoáng thả lỏng ra.
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi của nàng, hắn thật cẩn thận tránh đụng vào vết thương để không làm nàng đau.
Hôn môi qua đi, hắn xoay người, Thương Tuyệt Lệ hiểu ý đi tới : “Vương, thuộc hạ đã điều tra ra, vết thương trên mặt Vương hậu là do nữ nhân béo đánh, nội thương là do Lâm bộ đầu đánh.”
Cô Ngự Hàn thong thả nhìn chung quanh, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua những người đang quỳ ở dưới công đường, hai tay siết lại kêu lên răng rắc.
“Mấy tên chết tiệt này, ngay cả Vương hậu của bổn Vương cũng dám đánh, các ngươi muốn chết sớm.......Bổn Vương sẽ cho các ngươi được toại nguyện!”
_______
[1]Chỉ mành treo chuông: rơi vào tình huống nguy hiểm