Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xà Vương Tuyển Hậu-377.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 378: XÀ CỤC CƯNG LÀ KẺ TRỘM
Trời dần dần chuyển hoàng hôn, tầng mây cũng dần ảm đạm, mất đi ánh sáng, tựa hồ có thể có tuyết rơi.
Ba quả xà đản trên đường bay mái hiên các cửa tiệm đi.
“Hai vị ca ca, muội đói bụng.” Tiểu công chúa ngừng trú trên xà ngang của một cửa tiệm, đối mặt với hai vi ca ca, cúi đầu không đi.
Hoàng kim đản lão nhị cũng có chút gấp gáp: “Ca ca, chúng ta hình như đã quên đưa mẫu thân ra, cũng không có bà vú, chúng ta không có sữa uống, làm sao bây giờ?”
“Cái này...Chúng ta đi tìm mẫu thân trước được không?” Hoàng kim đản lão đại trong lòng cũng gấp, bụng cũng đói rồi.
“Nhưng là mẫu thân ở đâu?” Tiểu công chúa rung rung quả cầu vàng kim, buồn bã ỉu xìu hỏi.
Bỗng nhiên, Hoàng kim đản lão nhị hít hít mũi: “Ý? Ta ngửi được mùi sữa.”
Tiếp theo, hắn lại từ hướng của hương sữa nhìn theo, chỉ thấy rất nhiều thùng chứa sữa, có một đại thẩm còn cầm bát sữa cho những người khác uống.
“A, bên kia có sữa uống.” Hoàng kim đản lão nhị kinh hỉ kêu, động tác nhanh chóng “vèo” một tiếng bay qua.
“Nhị ca ca, đợi muội với.” Tiểu công chúa khẩn cấp đi theo.
Hoàng kim đản lão đại muốn gọi bọn họ lại cũng đã không còn kịp rồi, đành phải vội vàng đi qua: “Đệ đệ muội muội, sữa này không thể tùy tiện uống, phụ thân nói lấy đồ của người khác phải trả tiền.”
...
Đến trước cửa tiệm sữa, Hoàng kim đản lão nhị cười hì hì nhìn một trong những thùng sữa bên trong, hắn bay qua ngửi ngửi: “Da da, sữa này uống ngon nhất.”
Nói xong, trên người hắn kim quang chợt lóe, một con rắn nhỏ uốn lượn bên ven thùng, đang cúi đầu xuống uống sữa trong thùng.
Nối đuôi đến là tiểu công chúa, nàng cũng theo đó biến thân thành con rắn nhỏ, cùng nhị ca của nàng uống.
Lão bản của cửa hàng ngơ ngác nhìn mấy hài tử hư hỏng đột nhiên xuất hiện, thật vất vả rốt cục phản ứng lại.
Nàng tức giận cầm lấy vĩ đập ruồi xông qua: “Tiểu quỷ từ đâu đến, cư nhiên dám uống trộm sữa tươi của ta!”
Nhưng mà, vĩ đập vừa hạ xuống, liền bị một cỗ lực lượng ngăn lại, kim quang lóe ra trên vĩ đập của bà ta.
Bà ta cắn răng dùng sức nắm chặt vĩ đập, ánh mắt trừng to: “Ta không tin đấu không lại hai đứa tiểu quỷ các ngươi!”
Hoàng kim đản lão đại từ bả vai đại thẩm bay qua, ngữ khí thành khẩn mà tạ lỗi: “Đại thẩm, thực xin lỗi, đệ đệ cùng muội muội của ta không hiểu chuyện, không biết không thể tùy tiện ăn đồ của người khác, thỉnh người tha thứ.”
Đại thẩm lão bản nhìn Hoàng kim đản bay lượn trên không trước mắt trên người lóe ra kim quang, lửa giận càng lớn.
“Là ngươi ở trước mặt ta ăn trộm, hừ! Ba đứa tiểu quỷ các ngươi liên thủ đến uống trộm sữa tươi của ta phải không, ta phải mang bọn ngươi gặp quan, ta cũng không tin tiểu hài tử làm kẻ trộm sẽ không phải ngồi tù.”
Nói xong, bàn tay to béo của đại thẩm duỗi ra phía trước, muốn bắt lấy Hoàng kim đản lão đại.
Hoàng kim đản lão đại rất nhanh né được, làm cho đại thẩm kia bắt vào không trung.
Hắn vội vàng bay đến bên đệ đệ muội muội: “Mau chạy theo ca ca, đừng uống nữa.”
Tiếp theo, hắn thi pháp đưa bọn họ hai đệ muội tuyệt không quản thời gian địa điểm đã xảy ra chuyện gì mà cường ngạnh mang đi.
Dưới mái hiên của cửa tiệm, hai con rắn nhỏ bị một đoàn kim quang vây quanh bay hướng về phía trước, bọn họ không cam lòng giãy dụa : “Ca ca, chúng ta còn chưa uống no đâu, buông ra a.”
Hoàng kim đản lão đại hoàn toàn không nghe bọn họ nói, một lòng thầm nghĩ nhanh chút mang bọn họ đi, bởi vì đại thẩm kia mang theo gia đinh đuổi theo.
...
Bối Bối ủ rũ đứng ở đầu đường, mờ mịt nhìn bầu trời phía xa dần dần tối đi.
Nàng đưa tay dụi dụi mắt, gạt đi lớp mờ mịt đáy mắt: “Cục cưng, các con rốt cuộc đã đi đâu? Các con có biết mẫu thân rất lo lắng hay không ... Cục cưng, các con mau ra đây a...”
Nếu còn tìm không được bọn chúng thì làm sao bây giờ, trời cũng sắp tối rồi, chẳng lẽ bọn chúng bị bắt cóc? Hoặc là bị khi dễ? Hay là...
Đủ loại khả năng ở trong đầu nàng hiện lên, mỗi khả năng đều làm cho nàng kinh hồn đảm phách.
Bỗng nhiên, đằng trước truyền đến tiếng bát nháo, tựa hồ có người tiến về hướng này.
Bối Bối không có tâm tư đi để ý tới đã xảy ra chuyện gì, chính là vô lực nâng chân muốn nhường đường, lại bị một tiếng kêu gọi gấp khiến nàng dừng bước.
“Mẫu thân...”
Giọng kêu quen thuộc, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy một quả Hoàng kim đản mang theo hai con rắn nhỏ theo hướng của nàng xông tới.
Nàng giang hai tay tiếp được bọn chúng, vững vàng ôm vào trong lòng.
Nhìn vào trong ngực ba quả đã biến trở lại Hoàng kim đản kia, nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt thẳng rơi.
“Các con...Các con rốt cuộc đã đi đâu?”
Ba quả xà đản thực khác thường không hé răng, ngược lại còn chui sâu vào cái ôm của nàng, bộ dáng giống như đang trốn cái gì.
Bối Bối đối với cử chỉ của chúng nghi hoặc khó hiểu: “Các con sao vậy, có phải rất nhớ mẫu thân không? Bây giờ đã biết không thể rời mẫu thân rồi sao...”
Lời của nàng còn chưa nói xong, liền bị một đạo thanh âm tức giận đánh gãy: “Thì ra ngươi chính là mẹ của ba đứa nhóc này, hừ, ngươi dạy con sao thế, cư nhiên dạy chúng đến trộm sữa tươi của ta, thật sự là thế phong nhật hạ[1]!”
Nghe vậy, tâm tư của Bối Bối lược chuyển, cuối cùng có chút hiểu được các cục cưng của nàng vì sao lại vội vã nhào vào lòng nàng như vậy, sau đó lại trốn tránh không dám gặp ai, thì ra là làm chuyện xấu!
Tuy rằng biết con mình làm sai, nhưng Bối Bối vẫn ôm ấp, che chở chúng trong lòng.
Nàng lễ phép hướng đại thẩm đang tức giận kia cúi đầu một cái: “Đại thẩm, thật sự rất xin lỗi, ta không trông hài tử tốt, là bọn chúng không đúng, bọn họ uống trộm bao nhiêu sữa tươi của người, ta đền tiền cho người được chứ?”
Nghe thấy có tiền đền, đại thẩm sắc mặt cuối cùng thoáng hảo chuyển, nàng đưa ra hai ngón tay, ngạo mạn hếch đôi môi dày: “Chỉ cần ngươi đền ta hai mươi lượng bạc, ta sẽ không truy cứu chuyện bọn chúng trộm sữa này.”
Hai mươi lượng bạc?!
Bối Bối khóe miệng co lại, này rõ ràng chính là sấn hỏa đả kiếp[2] (1 trong 36 kế - thừa lúc cháy nhà mà trộm cướp), cho dù uống cả thùng sữa, cũng không cần hai mươi lượng bạc, thật đúng là hại người!
Nàng hít một hơi thật sâu, để cơn tức đang bốc lên trong lòng chậm rãi hạ xuống, sau đó mới miễn cưỡng mỉm cười: “Đại thẩm, ta nghĩ...Hai mươi lượng bạc có phải nhiều quá hay không...”
“Hừ! Hai mươi lượng coi như tiện nghi cho rồi, ngươi rốt cuộc có đền tiền không, không đền tiền chúng ta đi gặp quan.”
Bối Bối trên mặt tươi cười vừa thu lại, sắc mặt cũng trở nên không tốt lắm.
Nàng nhún nhún vai, tự tại nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi gặp quan, dù sao trên người ta cũng không có tiền.”
Đại thẩm kia nhất thời há hốc mồm, lập tức phản ứng lại, thật sâu cảm thấy Bối Bối đang chơi xỏ mình, lửa giận xông lên.
“Đi, gặp quan!”
Bà ta cực giận túm trụ tay Bối Bối, vài người vây xem nhìn thấy có kịch vui để xem, vì thế cũng phần phật đi theo giúp vui.
______
[1] Thế phong nhật hạ: thói đời ngày sau
[2] Chính là sấn hỏa đả kiếp: 1 trong 36 kế - thừa lúc cháy nhà mà trộm cướp
Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 378: XÀ CỤC CƯNG LÀ KẺ TRỘM
Trời dần dần chuyển hoàng hôn, tầng mây cũng dần ảm đạm, mất đi ánh sáng, tựa hồ có thể có tuyết rơi.
Ba quả xà đản trên đường bay mái hiên các cửa tiệm đi.
“Hai vị ca ca, muội đói bụng.” Tiểu công chúa ngừng trú trên xà ngang của một cửa tiệm, đối mặt với hai vi ca ca, cúi đầu không đi.
Hoàng kim đản lão nhị cũng có chút gấp gáp: “Ca ca, chúng ta hình như đã quên đưa mẫu thân ra, cũng không có bà vú, chúng ta không có sữa uống, làm sao bây giờ?”
“Cái này...Chúng ta đi tìm mẫu thân trước được không?” Hoàng kim đản lão đại trong lòng cũng gấp, bụng cũng đói rồi.
“Nhưng là mẫu thân ở đâu?” Tiểu công chúa rung rung quả cầu vàng kim, buồn bã ỉu xìu hỏi.
Bỗng nhiên, Hoàng kim đản lão nhị hít hít mũi: “Ý? Ta ngửi được mùi sữa.”
Tiếp theo, hắn lại từ hướng của hương sữa nhìn theo, chỉ thấy rất nhiều thùng chứa sữa, có một đại thẩm còn cầm bát sữa cho những người khác uống.
“A, bên kia có sữa uống.” Hoàng kim đản lão nhị kinh hỉ kêu, động tác nhanh chóng “vèo” một tiếng bay qua.
“Nhị ca ca, đợi muội với.” Tiểu công chúa khẩn cấp đi theo.
Hoàng kim đản lão đại muốn gọi bọn họ lại cũng đã không còn kịp rồi, đành phải vội vàng đi qua: “Đệ đệ muội muội, sữa này không thể tùy tiện uống, phụ thân nói lấy đồ của người khác phải trả tiền.”
...
Đến trước cửa tiệm sữa, Hoàng kim đản lão nhị cười hì hì nhìn một trong những thùng sữa bên trong, hắn bay qua ngửi ngửi: “Da da, sữa này uống ngon nhất.”
Nói xong, trên người hắn kim quang chợt lóe, một con rắn nhỏ uốn lượn bên ven thùng, đang cúi đầu xuống uống sữa trong thùng.
Nối đuôi đến là tiểu công chúa, nàng cũng theo đó biến thân thành con rắn nhỏ, cùng nhị ca của nàng uống.
Lão bản của cửa hàng ngơ ngác nhìn mấy hài tử hư hỏng đột nhiên xuất hiện, thật vất vả rốt cục phản ứng lại.
Nàng tức giận cầm lấy vĩ đập ruồi xông qua: “Tiểu quỷ từ đâu đến, cư nhiên dám uống trộm sữa tươi của ta!”
Nhưng mà, vĩ đập vừa hạ xuống, liền bị một cỗ lực lượng ngăn lại, kim quang lóe ra trên vĩ đập của bà ta.
Bà ta cắn răng dùng sức nắm chặt vĩ đập, ánh mắt trừng to: “Ta không tin đấu không lại hai đứa tiểu quỷ các ngươi!”
Hoàng kim đản lão đại từ bả vai đại thẩm bay qua, ngữ khí thành khẩn mà tạ lỗi: “Đại thẩm, thực xin lỗi, đệ đệ cùng muội muội của ta không hiểu chuyện, không biết không thể tùy tiện ăn đồ của người khác, thỉnh người tha thứ.”
Đại thẩm lão bản nhìn Hoàng kim đản bay lượn trên không trước mắt trên người lóe ra kim quang, lửa giận càng lớn.
“Là ngươi ở trước mặt ta ăn trộm, hừ! Ba đứa tiểu quỷ các ngươi liên thủ đến uống trộm sữa tươi của ta phải không, ta phải mang bọn ngươi gặp quan, ta cũng không tin tiểu hài tử làm kẻ trộm sẽ không phải ngồi tù.”
Nói xong, bàn tay to béo của đại thẩm duỗi ra phía trước, muốn bắt lấy Hoàng kim đản lão đại.
Hoàng kim đản lão đại rất nhanh né được, làm cho đại thẩm kia bắt vào không trung.
Hắn vội vàng bay đến bên đệ đệ muội muội: “Mau chạy theo ca ca, đừng uống nữa.”
Tiếp theo, hắn thi pháp đưa bọn họ hai đệ muội tuyệt không quản thời gian địa điểm đã xảy ra chuyện gì mà cường ngạnh mang đi.
Dưới mái hiên của cửa tiệm, hai con rắn nhỏ bị một đoàn kim quang vây quanh bay hướng về phía trước, bọn họ không cam lòng giãy dụa : “Ca ca, chúng ta còn chưa uống no đâu, buông ra a.”
Hoàng kim đản lão đại hoàn toàn không nghe bọn họ nói, một lòng thầm nghĩ nhanh chút mang bọn họ đi, bởi vì đại thẩm kia mang theo gia đinh đuổi theo.
...
Bối Bối ủ rũ đứng ở đầu đường, mờ mịt nhìn bầu trời phía xa dần dần tối đi.
Nàng đưa tay dụi dụi mắt, gạt đi lớp mờ mịt đáy mắt: “Cục cưng, các con rốt cuộc đã đi đâu? Các con có biết mẫu thân rất lo lắng hay không ... Cục cưng, các con mau ra đây a...”
Nếu còn tìm không được bọn chúng thì làm sao bây giờ, trời cũng sắp tối rồi, chẳng lẽ bọn chúng bị bắt cóc? Hoặc là bị khi dễ? Hay là...
Đủ loại khả năng ở trong đầu nàng hiện lên, mỗi khả năng đều làm cho nàng kinh hồn đảm phách.
Bỗng nhiên, đằng trước truyền đến tiếng bát nháo, tựa hồ có người tiến về hướng này.
Bối Bối không có tâm tư đi để ý tới đã xảy ra chuyện gì, chính là vô lực nâng chân muốn nhường đường, lại bị một tiếng kêu gọi gấp khiến nàng dừng bước.
“Mẫu thân...”
Giọng kêu quen thuộc, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy một quả Hoàng kim đản mang theo hai con rắn nhỏ theo hướng của nàng xông tới.
Nàng giang hai tay tiếp được bọn chúng, vững vàng ôm vào trong lòng.
Nhìn vào trong ngực ba quả đã biến trở lại Hoàng kim đản kia, nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt thẳng rơi.
“Các con...Các con rốt cuộc đã đi đâu?”
Ba quả xà đản thực khác thường không hé răng, ngược lại còn chui sâu vào cái ôm của nàng, bộ dáng giống như đang trốn cái gì.
Bối Bối đối với cử chỉ của chúng nghi hoặc khó hiểu: “Các con sao vậy, có phải rất nhớ mẫu thân không? Bây giờ đã biết không thể rời mẫu thân rồi sao...”
Lời của nàng còn chưa nói xong, liền bị một đạo thanh âm tức giận đánh gãy: “Thì ra ngươi chính là mẹ của ba đứa nhóc này, hừ, ngươi dạy con sao thế, cư nhiên dạy chúng đến trộm sữa tươi của ta, thật sự là thế phong nhật hạ[1]!”
Nghe vậy, tâm tư của Bối Bối lược chuyển, cuối cùng có chút hiểu được các cục cưng của nàng vì sao lại vội vã nhào vào lòng nàng như vậy, sau đó lại trốn tránh không dám gặp ai, thì ra là làm chuyện xấu!
Tuy rằng biết con mình làm sai, nhưng Bối Bối vẫn ôm ấp, che chở chúng trong lòng.
Nàng lễ phép hướng đại thẩm đang tức giận kia cúi đầu một cái: “Đại thẩm, thật sự rất xin lỗi, ta không trông hài tử tốt, là bọn chúng không đúng, bọn họ uống trộm bao nhiêu sữa tươi của người, ta đền tiền cho người được chứ?”
Nghe thấy có tiền đền, đại thẩm sắc mặt cuối cùng thoáng hảo chuyển, nàng đưa ra hai ngón tay, ngạo mạn hếch đôi môi dày: “Chỉ cần ngươi đền ta hai mươi lượng bạc, ta sẽ không truy cứu chuyện bọn chúng trộm sữa này.”
Hai mươi lượng bạc?!
Bối Bối khóe miệng co lại, này rõ ràng chính là sấn hỏa đả kiếp[2] (1 trong 36 kế - thừa lúc cháy nhà mà trộm cướp), cho dù uống cả thùng sữa, cũng không cần hai mươi lượng bạc, thật đúng là hại người!
Nàng hít một hơi thật sâu, để cơn tức đang bốc lên trong lòng chậm rãi hạ xuống, sau đó mới miễn cưỡng mỉm cười: “Đại thẩm, ta nghĩ...Hai mươi lượng bạc có phải nhiều quá hay không...”
“Hừ! Hai mươi lượng coi như tiện nghi cho rồi, ngươi rốt cuộc có đền tiền không, không đền tiền chúng ta đi gặp quan.”
Bối Bối trên mặt tươi cười vừa thu lại, sắc mặt cũng trở nên không tốt lắm.
Nàng nhún nhún vai, tự tại nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi gặp quan, dù sao trên người ta cũng không có tiền.”
Đại thẩm kia nhất thời há hốc mồm, lập tức phản ứng lại, thật sâu cảm thấy Bối Bối đang chơi xỏ mình, lửa giận xông lên.
“Đi, gặp quan!”
Bà ta cực giận túm trụ tay Bối Bối, vài người vây xem nhìn thấy có kịch vui để xem, vì thế cũng phần phật đi theo giúp vui.
______
[1] Thế phong nhật hạ: thói đời ngày sau
[2] Chính là sấn hỏa đả kiếp: 1 trong 36 kế - thừa lúc cháy nhà mà trộm cướp