Black Rose 22
Moderator
-
Chương 3: Cẩu nam nữ trong truyền thuyết (1)
Toàn thân Đậu Đậu đều đau đớn, lười dây dưa với đôi cẩu nam nữ này, “Được rồi, được rồi, được rồi, tôi tha thứ cho các người, tôi tác thành cho các người, tôi chúc phúc cho các người.”
Ho hai tiếng rồi thở hổn hển, Đậu Đậu nhún vai, “Bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi được rồi chứ?”
“Thật thế sao? Chị thật sự đã tha thứ cho em rồi sao?”
Kim San làm bộ không dám tin, quay lưng lại với La Chính Hi, nhưng lại lộ ra một nụ cười đắc ý với Đậu Đậu.
Cô ta nhìn Đậu Đậu, dùng khẩu hình để nói, “Đồ quái dị, chị cứ chờ mà đi ngủ với thằng đần nhà họ Cố kia đi.”
“Bây giờ yên tâm rồi chứ?” La Chính Hi đau lòng đỡ Kim San dậy, vừa dỗ dành vỗ nhẹ lưng cô ta vừa dắt tay cô ta ra ngoài, “Em đấy, đúng là quá hiền lành rồi...”
Kim San hiền lành? Mắt chó của ngươi bị mù rồi hả!
Bọn trẻ con bây giờ đúng là ghê gớm, mới tí tuổi đã biết làm mấy chuyện buồn nôn tập thể rồi!
Đậu Đậu không ngớt cảm khái, âm thầm thề, đợi dưỡng xong cơ thể thì việc đầu tiên làm sẽ là thay trời hành đạo, chỉnh đốn đôi cẩu nam nữ này.
Vừa vận hành Đạo Đức tâm kinh vừa nhắm mắt dưỡng thần, qua một buổi sáng, Đậu Đậu đã cảm nhận được rõ ràng cơ thể có sức lại rồi.
Đột nhiên, trong hành lang bệnh viện xuất hiện một hơi thở vô cùng tinh khiết, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Chốt cửa chuyển động, người tiến vào đầu tiên là mẹ kế của nguyên chủ, Lý Thúy Vân.
Bà ta mặc váy dài màu đỏ, trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy, “Cố phu nhân, người ở đây.”
Quan sát Lý Thúy Vân trên dưới một lần, Đậu Đậu không nhịn được cười thành tiếng. Dây chuyền vàng lớn, đồng hồ đeo tay, tay đeo cái vòng trứng chim rất khoa trương, thưởng thức của Lý Thúy Vân này đúng thật là...
Lý Thúy Vân giả vờ dịu dàng, kéo tay Đậu Đậu như thân thiết lắm, “Đậu Đậu, đây là Cố phu nhân, mau gọi dì đi, mau lên.”
Cố phu nhân?
Mẹ của tên ngốc nhà họ Cố kia?
“Con chào dì ạ.”
Đậu Đậu theo ánh mắt của Lý Thúy Vân nhìn người phụ nữ ở cửa, trong lòng hiểu rất rõ __ Nhẫn kim cương Cartier, vòng tay Swarovski, túi xách Hermes, váy là kiểu mới của Dior...
Xa hoa nhưng vẫn khiêm tốn, so sánh ra thì Lý Thúy Vân chính là một kẻ nhà giàu mới nổi!
Đừng hỏi tại sao cô biết rõ như vậy, kiếp trước quá nửa tiền bắt yêu của cô đều tiêu tốn vào mấy thứ xa xỉ phẩm này đấy. Người sống trên đời, phải đối xử tốt với mình một chút. Nếu cô không tiêu thì để một đống tiền bắt yêu mốc lên à? Cô cũng không phải đồ ngốc. Chẳng lẽ còn thật sự nghe lời sư phụ khoác đạo bào lang thang khắp nơi chắc?
“Nếu đã tỉnh rồi thì đi theo ta đi.”
Cố phu nhân mặc dù chê Đậu Đậu xấu, nhưng đáng tiếc không còn cách nào cả, ai bảo con trai bà ấy ngốc chứ. Hơn nữa đoán mệnh đã chỉ rõ Đậu Đậu vượng phu vượng tài, không chừng còn có thể chữa khỏi bệnh ngốc của con trai bà nữa. Cho nên hôm nay bất kể như thế nào, bà cũng phải đón Đậu Đậu về Cố gia.
Trước đó, bà ấy đứng xa, nên Đậu Đậu vẫn chưa chắc chắn lắm. Bây giờ lại gần rồi thì hơi thở tinh khiết như có như không trên người đối phương càng nồng nặc hơn. Chóp mũi giật giật, Đậu Đậu càng tin chắc vào suy đoán trong lòng.
Là hồn khí tinh khiết! Trên người Cố phu nhân này lại có hồn khí tinh khiết!
Cô trọng sinh trên người Kim Đậu Đậu nên tu luyện tương đối khó khăn. Ngồi thiền cả buổi sáng, đến việc tự kiểm tra bên trong thân thể mình cũng không làm được. Nếu như có hồn khí tinh khiết ở bên cạnh, vậy sẽ hoàn toàn khác rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hồn khí tinh khiết bắt nguồn từ linh hồn sạch sẽ nhất, sao lại có ở trên người một phụ nữ nhiễm thế tục được chứ?
À, đúng rồi!
Thằng con trai ngốc của nhà họ Cố.
Kiềm chế sự kích động trong lòng, Đậu Đậu dè đặt mở miệng muốn xác định một chút, “Dì, con trai của dì vừa sinh ra đã ngốc rồi sao?”