Black Rose 22
Moderator
-
Chương 2: Xấu có rèn luyện (2)
Y tá thay xong thuốc liền đi ra ngoài, Đậu Đậu sắp xếp lại tin tức đã biết, rồi mặt không thiết sống mà soi gương.
Lúc này, một người đàn ông bảnh bao đẩy cửa đi vào, “Tỉnh rồi?”
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn một cái.
La Chính Hi, nam, 18 tuổi, chồng chưa cưới của nguyên chủ.
À, chồng chưa cưới cũ.
Nhận thức này khiến cô không nhịn được mà nhìn kỹ gã đàn ông này thêm một chút, ba chữ “Không đạt chuẩn” suýt nữa bật ra khỏi miệng. Nghĩ đến kiếp trước cô đã sống hai trăm năm mươi năm, được mệnh danh là sư thúc xinh đẹp tuyệt trần núi Đạo Vương. Đàn ông theo đuổi cô xếp hàng từ tiền triều đến hiện đại, từ con cháu hoàng thất đến tổng tài bá đạo, tuổi tác phân bổ muôn hình muôn vẻ. Có loại mỹ nam nào cô chưa từng gặp cơ chứ? Người này cùng lắm chỉ được coi là không xấu thôi.
Thật không hiểu tại sao nguyên chủ lại vì loại đàn ông này mà cắt cổ tay, đúng là làm mất hết mặt mũi phụ nữ toàn thiên hạ rồi!
Đậu Đậu than thở một lúc, miễn cưỡng hỏi cho có, “Có chuyện gì à?”
“Chúng ta đã huỷ bỏ hôn ước rồi.”
“Anh không cần nhắc lại chuyện tôi đã biết đâu, còn có chuyện gì nữa không?”
La Chính Hi thấy Đậu Đậu hờ hững không thèm nhìn gã, sắc mặt có chút phức tạp.
Sao Kim Đậu Đậu lại trở nên xấu xí như vậy, cô bé trắng nõn xinh đẹp trong ký ức của gã thật sự là cô sao? Khi đó cô có đôi mắt mèo vô cùng đáng yêu, trên trán còn có một cái bớt hoa lan sinh động như thật. Gã thích cô, nghĩ đủ cách thuyết phục cha mẹ đính hôn với nhà họ Kim đã suy tàn. Nhưng từ sau khi trán cô bị bỏng, tính cách càng ngày càng kỳ cục, người cũng... càng ngày càng xấu.
“Đừng có lại ép tôi đến thăm cô nữa, tôi đã nói rồi, người tôi yêu là San San. Hơn nữa, cô đã là người của nhà họ Cố rồi.”
Đậu Đậu cong khoé môi, cảm giác IQ của mình có vẻ không đủ dùng, “Ý của anh là tôi cắt cổ tay tự sát chính là vì muốn anh đến thăm tôi hả?”
La Chính Hi nhướn mày, giống như đang nói, chẳng lẽ không phải là như vậy sao?
Đậu Đậu không nhịn được cười lạnh một tiếng, “Đừng đùa nữa cậu trai trẻ, cậu không biết cậu trông bình thường lắm à.”
Sau đó thấy La Chính Hi sừng sỡ không lên tiếng, Đậu Đậu bèn nghĩ đến chuyện gì đó, nên vội vàng chữa lại, “Khụ, chuyện đó, tôi nói là, tôi xấu, tôi là người xấu nhất trên đời. Sau khi đại nạn không chết tôi cảm thụ sâu sắc được là tôi không xứng với anh, tôi chúc anh hạnh phúc.”
Sắc mặt La Chính Hi dễ chịu hơn không ít, “... Cám ơn.”
“Ha ha.”
“San San cảm thấy rất có lỗi với cô, cô ấy hy vọng cô có thể tha thứ cho cô ấy.”
La Chính Hi nói rồi đứng lên mở cửa phòng bệnh ra, “San San, vào đi.”
Đậu Đậu ngẩng đầu lên, em gái cặn bã mặc quần đùi ngắn cũn cỡn, đi giày cao gót, ngực to người đẹp mông cong từ từ lộ nguyên hình.
Kim San, nữ, 15 tuổi, em gái con mẹ kế của nguyên chủ.
Nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi, lại cao hơn nguyên chủ nửa cái đầu.
Đậu Đậu nhớ tới các kiểu ức hiếp mà đứa em gái này làm với nguyên chủ, đặc biệt muốn thay trời hành đạo.
Nhưng!
Muốn báo thù cũng phải đánh thắng được người ta đã!
Nhìn cái cơ thể nhỏ bé này của nguyên chủ đi, có thể bảo đảm bản thân không toi đã là a di đà phật rồi.
Đậu Đậu siết chặt nắm tay, quyết định tạm thời nén giận.
“Chị, xin lỗi, không phải em cố ý muốn cướp anh Chính Hi với chị đâu.”
Tiểu mỹ nữ khom lưng cúi rạp người với cô, chảy hai hàng nước mắt cá sấu xuống, “Em biết bọn em làm như vậy là có lỗi với chị, nhưng em với anh Chính Hi là thật lòng yêu nhau. Chị, chị tác thành cho bọn em đi, San San cầu xin chị đấy.”
Đậu Đậu bỗng dưng bị người làm lễ cúi lạy, không nhịn được ha ha cười lạnh một tiếng, “Chuyện đã được định xong cả rồi, còn cần tôi phải tác thành nữa à?”
La Chính Hi thấy Kim San quỳ xuống, đau lòng không chịu nổi. Gã cũng không quan tâm mình đang là người đuối lý, lập tức mở miệng oán trách Đậu Đậu, “Kim Đậu Đậu, San San là em gái của cô, sao cô có thể hung dữ với cô ấy như thế được? Cô ấy vì chuyện này đã tự trách lâu như vậy rồi, đến một câu tha thứ cô cũng không thể nói hay sao?”