Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Quả thật lời nói của Hà Ca không hề phóng đại, cảm giác ngứa ngáy khi xà dâm độc phát tác hôm nay mạnh hơn trước rất nhiều.
Tôi co quắp người dưới vòi nước trong phòng, mặc cho nước lạnh từ trên đầu ào ào đổ xuống, ngước nhìn Hà Ca lắc đầu: “Tôi không muốn chết.”
‘Muôn dân’ trong mắt Hà Ca không bao gồm tôi, trong mắt bọn họ tôi chỉ là một người gieo họa.
Nhưng tôi không muốn chết, ba tôi đồng ý sau khi thi đại học dẫn tôi đi du lịch, mẹ tôi đồng ý dẫn tôi đến bờ biển, cho tôi thoải mái ăn hải sản.
Tôi còn hẹn với Trương Ngọc Chi, chờ thi đại học xong, sẽ thức đêm đọc tiểu thuyết, chơi thoải mái.
Chờ lên đại học, ba mẹ không ở bên cạnh, chúng tôi có thể thả lỏng, mặc quần áo bình thường không được mặc, ăn đồ nướng cực cay, một lần uống hai cốc trà sữa…
Nước xối xuống tóc, trượt đến mắt tôi, tôi nhìn thấy chiếc đinh gỗ đào trong tay Hà Ca kia, ánh mắt kiên định nói: “Nếu như anh thấy tôi thật sự không nhịn được chạy về phía kia, vậy anh đóng đinh tôi đi.”
Ánh mắt Hà Ca chợt lóe, chân cuộn lại ngồi xuống dưới mái hiên, thật sự im lặng ngồi nhìn tôi.
Nước từ tai chảy xuống, trong tiếng nước ào ào, tiếng gọi kia càng ngày càng rõ ràng.
Nước lạnh vẫn xối xuống, nhưng có lẽ xuất phát từ tính tự vệ của cơ thể, cảm giác khô nóng trong lòng càng mãnh liệt.
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay xoay chuyển, Mặc Dạ đứng ở bên cạnh vòi nước nhìn tôi nhưng không lên tiếng.
Mễ Bà Tần lại đốt ngải, cho dù bị nước xối, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nồng nặc của lá ngải, nhưng cổ họng cũng sắp bốc hỏa.
Tôi hơi há miệng, nước lạnh rót vào trong cổ họng, lại vẫn ngày càng nóng…
Đầu lưỡi theo bản năng muốn vươn ra, chân đang ngồi xổm chỉ muốn cử động.
Hà Ca thấy tôi chuyển động, hai mắt như mũi kim sắc nhọn nhìn sang.
Tôi cắt chặt đầu lưỡi, duỗi tay lên đỉnh đầu, nắm chặt vào vòi nước kia.
Cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn chống đỡ qua đêm nay, ít nhất phải chống đỡ đến…
Đột nhiên tôi không biết mình phải chống đỡ đến khi nào nữa.
Trong lòng chợt rời rạc, dường như tiếng gọi bên tai ngày càng rõ ràng, giống như vô số con rắn đang lè lưỡi kêu xì xì.
Mở miệng hít sâu một hơi, trong miệng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Tôi chợt cắn lấy đầu lưỡi, mùi vị ngai ngái tản ra trong miệng, đau đớn khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Sau đó một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy hai gò má tôi, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Dạ tựa như tên của hắn vậy, đen như mực: “Há miệng!”
Hàm răng tôi nghiến chặt, cắn vào đầu lưỡi
Nếu như không tỉnh táo, tôi sợ mình sẽ há miệng, lại phát ra loại âm thanh kia.
“Long Duy!” Ánh mắt Mặc Dạ vẫn trầm lắng, tựa như mang theo lửa giận, một tay bóp hai gò má của tôi, một ngón tay dứt khoát đưa vào.
Ngón tay hắn cứng rắn như ngọc, cạy mở hàm răng tôi ra.
Máu đỏ tươi từ tay hắn chảy xuống, trong nháy mắt bị nước xối đi.
Mặc Dạ thở dài một hơi, một tay giơ ra ôm lấy tôi, xoay người đi ra ngoài.
Trên người Mặc Dạ hơi lạnh, rõ ràng không phải lạnh lẽo như nước, nhưng lại khiến cơ thể tôi dễ chịu hơn nước, còn có thể áp chế cảm giác khô nóng kia.
Tôi không nhịn được dán chặt lên trên người Mặc Dạ, nhớ đến buổi tối đầu tiên xà dâm độc phát tác, dường như cũng là loại cảm giác mát lạnh thích hợp này ôm chặt lấy tôi.
“Để ý kỹ nơi này.” Mặc Dạ mang tôi nhanh chóng bay đi.
Tôi mơ hồ biết bản lĩnh của Mặc Dạ rất lợi hại, vốn không dốc hết sức trong chuyện của thôn Hồi Long, nhưng thật không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.
Không lâu sau, Mặc Dạ mang tôi đến một sơn động, hắn ôm tôi đi vào, một quả cầu đá cực to bên cạnh sơn động lăn đến, lấp kín cửa sơn động.
Hắn khẽ vươn tay, ánh sáng trắng lóe trên vách động, chiếu sáng bên trong động.
“Mặc Dạ…” Tôi theo bản năng dán chặt lên người vào Mặc Dạ, nhưng đầu tôi vẫn còn ý thức, muốn đẩy hắn ra.
Mặc Dạ chỉ im lặng ôm tôi vào trong động, tận cùng trong động lại là một đầm nước, nước từ trong khe đá chảy ra, tích tụ mà thành.
Đầm nước lạnh buốt, hơn nữa âm khí nặng.
Mặc Dạ đặt tôi vào trong, nước lạnh thấu xương khiến cơ thể tôi chợt rùng mình, nhưng loại cảm giác khô nóng kia cũng tan đi không ít.
“Nơi này là… động phủ trước kia của ta, em cứ ngâm trong đầm nước lạnh này một lát.” Mặc Dạ âm trầm nhìn tôi, kéo lấy cánh tay của tôi.
Nơi bị rắn cắn đã chuyển sang màu xanh, sưng tấy.
Ánh mắt Mặc Dạ lóe lên vẻ đau xót, ngón tay khẽ chạm vào: “Ta quên mất, bây giờ em cũng chỉ là…”
Tôi nào có bây giờ, trước kia!
Người Mặc Dạ muốn nói là người trước kia!
Tôi vội rút tay lại, dường như Mặc Dạ cũng biết mình lỡ lời, ngồi xuống tảng đá bên cạnh đầm nước, nhìn tảng đá không biết là bị nước mài phẳng hay vốn đã như vậy bên cạnh.
Tôi lấy dao cạo trong túi quần ra, rạch nơi bị sưng thành hình chữ thập.
Có lẽ sưng quá to, lưỡi dao vừa xẹt qua, một chút đau đớn cũng không thấy.
Đột nhiên Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi, dường như thở hắt ra một hơi, sau đó lại từ từ quay đầu lại.
“Nọc rắn này cũng không được coi là trí mạng.” Tôi sợ đầm nước bị bẩn, nặn máu mủ ra bên ngoài.
Máu biến thành màu đen tỏa ra mùi tanh trong không khí.
Dường như tấm lưng căng chặt của Mặc Dạ chợt nhúc nhích, nhưng vẫn không quay đầu.
Trước tiên tôi gạt máu bầm trong miệng vết thương ra, sau đó ép từ bả vai xuống cánh tay, từ từ nặn máu độc ra ngoài.
Ngước mắt nhìn bóng lưng Mặc Dạ, không biết vì sao, trong lòng không nhịn được chua xót.
“Anh có thể biến thành rắn đen kia không?” Tôi thu lại ánh mắt, nhìn máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng vết thương, uốn lượn trên cánh tay xuống ngón tay rồi nhỏ xuống đất.
Mặc Dạ nghe thấy vậy thì quay đầu, không hiểu nhìn tôi.
“Giống như trước đây anh ở trong mơ của tôi…” Tôi hít sâu một hơi, nhìn từng giọt từng giọt máu đỏ sẫm rơi xuống mặt đất.
Quay đầu nhìn Mặc Dạ: “Có thể chứ?”
“Không phải trước kia em rất sợ rắn đen kia sao?” Trong mắt Mặc Dạ toát ra kinh ngạc.
Tay tôi siết chặt thành nắm đấm, để máu chảy ngược lại trở về, sau đó lại từ từ ép máu xuống.
Rắn đen kia xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cùng tôi lớn lên, im lặng không nói gì, nhưng có nó ở đây, tôi sẽ nghĩ đây là giấc mơ của tôi.
Nhưng Mặc Dạ…
Từ khi hắn hóa thành người đi ra, hắn đã không còn là vì tôi nữa rồi.
Hắn chỉ là vì người trong trí nhớ của hắn…
Trong động chỉ có tiếng nước suối chảy vào trong đầm nước cùng tiếng thở dốc của tôi.
Dường như Mặc Dạ hiểu ra cái gì, giọng điệu trầm xuống: “Long Duy, rốt cuộc em đang sợ cái gì? Chẳng lẽ gả cho ta khiến em khó lòng tiếp nhận hơn việc cúng tế cho quan tài rắn?”
“Thật ra đối với tôi gả cho anh và cúng tế vào quan tài rắn không có gì khác nhau.” Tôi thấy máu chảy ra sắp trở thành màu nhạt rồi.
Lúc này mới rút tay lại vào trong nước: “Cúng tế vào quan tài rắn cũng là bởi vì tôi là người trong trí nhớ của anh. Gả cho anh, cũng là bởi vì tôi có thể làm người kia.”
“Đó đều không phải là tôi, như vậy khác gì chết chứ?” Tôi rủ tay xuống, một tay khác đặt lên tảng đá.
Tôi ghé đầu lên trên đó, nhìn Mặc Dạ: “Nếu như tôi không phải người trong trí nhớ của anh, có phải anh sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Những năm này, có phải anh cũng không bảo vệ tôi?”
“Tại sao phải phân chia rạch ròi như vậy?” Trong giọng nói của Mặc Dạ chứa đầy khó hiểu.
Tôi cười nhẹ, nhưng vừa cười, đầu lại hơi choáng váng: “Thật ra tôi rất hâm mộ cô ta, anh và Liễu Đông Phương đều nhớ đến cô ta, từ trong lời của các anh, chắc hẳn cô ta là một người rất tốt.”
“Cô ta không phải người tốt.” Giọng điệu Mặc Dạ trầm thấp, nhìn tôi nói: “Nhưng là một người rất lợi hại. Bởi vì cô ta mới có quan tài rắn…”
Tôi chợt ngước mắt nhìn Mặc Dạ: “Cho nên quan tài rắn vì cô ta mà có?”
“Em bẫy ta?” Mặc Dạ đột nhiên lại gần, nhìn chằm chằm tôi: “Long Duy, em đừng cho rằng ta…”
Trong mắt Mặc Dạ mang theo hơi lạnh trước nay chưa từng có, khiến trong lòng tôi rét run.
Tôi thu lại cánh tay đặt trên tảng đá, từ từ lặn vào trong nước: “Vậy có phải anh có biện pháp đối phó với quan tài rắn hay không?”
Rõ ràng thực lực của Mặc Dạ rất mạnh, ít nhất mạnh hơn Liễu Đông Phương, vì vậy hắn ở đâu, Liễu Đông Phương đều không ra tay.
Dường như Long Thiền từ quan tài rắn đi ra cũng hơi e ngại Mặc Dạ.
“Đúng.” Thân thể Mặc Dạ mềm nhũn như rắn mà nằm xuống.
Trường bào màu đen rải trên mặt đất, đầu dần dần tìm đến trước mặt tôi, giọng nói âm u: “Long Duy , ta nói rồi, chỉ cần em gả cho ta, ta có thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì giúp em?”
Giọng nói của hắn như mang theo mê hoặc, tôi nhìn vào mắt hắn, khó khăn lắm mới tỉnh táo hơn chút, nhưng rồi lại hơi mơ hồ.
Mùi vị ngòn ngọt của máu tản ra trong không khí, lại giống như không phải mùi máu, có chút giống ô mai vừa bóc hộp, cũng hơi giống dưa hấu mới bổ trong ngày hè, mùi thơm nhàn nhạt mà trong veo, khiến cho người ta chảy nước miếng.
Ánh mắt Mặc Dạ trầm thấp, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo căng thẳng, lại dường như mang theo âm mưu tính toán từ lâu, cười: “Long Duy, em bằng lòng gả cho ta không?”
Hình như trong cổ họng tôi có cái gì muốn phun ra, đầu óc dần dần trở nên mơ hồ, hai tay không nhịn được ôm lấy cổ Mặc Dạ, cơ thể ngâm trong nước mượn lực trồi đến gần.
Mặc Dạ giơ một tay ôm lấy eo tôi, hai chân vừa chuyển động đã tiến vào trong đầm nước, khẽ khàng siết lấy eo tôi.
Từ từ tiến đến bên môi tôi, hôn nhẹ lên môi tôi: “Long Duy, nói em bằng lòng.”
Tôi co quắp người dưới vòi nước trong phòng, mặc cho nước lạnh từ trên đầu ào ào đổ xuống, ngước nhìn Hà Ca lắc đầu: “Tôi không muốn chết.”
‘Muôn dân’ trong mắt Hà Ca không bao gồm tôi, trong mắt bọn họ tôi chỉ là một người gieo họa.
Nhưng tôi không muốn chết, ba tôi đồng ý sau khi thi đại học dẫn tôi đi du lịch, mẹ tôi đồng ý dẫn tôi đến bờ biển, cho tôi thoải mái ăn hải sản.
Tôi còn hẹn với Trương Ngọc Chi, chờ thi đại học xong, sẽ thức đêm đọc tiểu thuyết, chơi thoải mái.
Chờ lên đại học, ba mẹ không ở bên cạnh, chúng tôi có thể thả lỏng, mặc quần áo bình thường không được mặc, ăn đồ nướng cực cay, một lần uống hai cốc trà sữa…
Nước xối xuống tóc, trượt đến mắt tôi, tôi nhìn thấy chiếc đinh gỗ đào trong tay Hà Ca kia, ánh mắt kiên định nói: “Nếu như anh thấy tôi thật sự không nhịn được chạy về phía kia, vậy anh đóng đinh tôi đi.”
Ánh mắt Hà Ca chợt lóe, chân cuộn lại ngồi xuống dưới mái hiên, thật sự im lặng ngồi nhìn tôi.
Nước từ tai chảy xuống, trong tiếng nước ào ào, tiếng gọi kia càng ngày càng rõ ràng.
Nước lạnh vẫn xối xuống, nhưng có lẽ xuất phát từ tính tự vệ của cơ thể, cảm giác khô nóng trong lòng càng mãnh liệt.
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay xoay chuyển, Mặc Dạ đứng ở bên cạnh vòi nước nhìn tôi nhưng không lên tiếng.
Mễ Bà Tần lại đốt ngải, cho dù bị nước xối, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nồng nặc của lá ngải, nhưng cổ họng cũng sắp bốc hỏa.
Tôi hơi há miệng, nước lạnh rót vào trong cổ họng, lại vẫn ngày càng nóng…
Đầu lưỡi theo bản năng muốn vươn ra, chân đang ngồi xổm chỉ muốn cử động.
Hà Ca thấy tôi chuyển động, hai mắt như mũi kim sắc nhọn nhìn sang.
Tôi cắt chặt đầu lưỡi, duỗi tay lên đỉnh đầu, nắm chặt vào vòi nước kia.
Cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn chống đỡ qua đêm nay, ít nhất phải chống đỡ đến…
Đột nhiên tôi không biết mình phải chống đỡ đến khi nào nữa.
Trong lòng chợt rời rạc, dường như tiếng gọi bên tai ngày càng rõ ràng, giống như vô số con rắn đang lè lưỡi kêu xì xì.
Mở miệng hít sâu một hơi, trong miệng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Tôi chợt cắn lấy đầu lưỡi, mùi vị ngai ngái tản ra trong miệng, đau đớn khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Sau đó một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy hai gò má tôi, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Dạ tựa như tên của hắn vậy, đen như mực: “Há miệng!”
Hàm răng tôi nghiến chặt, cắn vào đầu lưỡi
Nếu như không tỉnh táo, tôi sợ mình sẽ há miệng, lại phát ra loại âm thanh kia.
“Long Duy!” Ánh mắt Mặc Dạ vẫn trầm lắng, tựa như mang theo lửa giận, một tay bóp hai gò má của tôi, một ngón tay dứt khoát đưa vào.
Ngón tay hắn cứng rắn như ngọc, cạy mở hàm răng tôi ra.
Máu đỏ tươi từ tay hắn chảy xuống, trong nháy mắt bị nước xối đi.
Mặc Dạ thở dài một hơi, một tay giơ ra ôm lấy tôi, xoay người đi ra ngoài.
Trên người Mặc Dạ hơi lạnh, rõ ràng không phải lạnh lẽo như nước, nhưng lại khiến cơ thể tôi dễ chịu hơn nước, còn có thể áp chế cảm giác khô nóng kia.
Tôi không nhịn được dán chặt lên trên người Mặc Dạ, nhớ đến buổi tối đầu tiên xà dâm độc phát tác, dường như cũng là loại cảm giác mát lạnh thích hợp này ôm chặt lấy tôi.
“Để ý kỹ nơi này.” Mặc Dạ mang tôi nhanh chóng bay đi.
Tôi mơ hồ biết bản lĩnh của Mặc Dạ rất lợi hại, vốn không dốc hết sức trong chuyện của thôn Hồi Long, nhưng thật không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.
Không lâu sau, Mặc Dạ mang tôi đến một sơn động, hắn ôm tôi đi vào, một quả cầu đá cực to bên cạnh sơn động lăn đến, lấp kín cửa sơn động.
Hắn khẽ vươn tay, ánh sáng trắng lóe trên vách động, chiếu sáng bên trong động.
“Mặc Dạ…” Tôi theo bản năng dán chặt lên người vào Mặc Dạ, nhưng đầu tôi vẫn còn ý thức, muốn đẩy hắn ra.
Mặc Dạ chỉ im lặng ôm tôi vào trong động, tận cùng trong động lại là một đầm nước, nước từ trong khe đá chảy ra, tích tụ mà thành.
Đầm nước lạnh buốt, hơn nữa âm khí nặng.
Mặc Dạ đặt tôi vào trong, nước lạnh thấu xương khiến cơ thể tôi chợt rùng mình, nhưng loại cảm giác khô nóng kia cũng tan đi không ít.
“Nơi này là… động phủ trước kia của ta, em cứ ngâm trong đầm nước lạnh này một lát.” Mặc Dạ âm trầm nhìn tôi, kéo lấy cánh tay của tôi.
Nơi bị rắn cắn đã chuyển sang màu xanh, sưng tấy.
Ánh mắt Mặc Dạ lóe lên vẻ đau xót, ngón tay khẽ chạm vào: “Ta quên mất, bây giờ em cũng chỉ là…”
Tôi nào có bây giờ, trước kia!
Người Mặc Dạ muốn nói là người trước kia!
Tôi vội rút tay lại, dường như Mặc Dạ cũng biết mình lỡ lời, ngồi xuống tảng đá bên cạnh đầm nước, nhìn tảng đá không biết là bị nước mài phẳng hay vốn đã như vậy bên cạnh.
Tôi lấy dao cạo trong túi quần ra, rạch nơi bị sưng thành hình chữ thập.
Có lẽ sưng quá to, lưỡi dao vừa xẹt qua, một chút đau đớn cũng không thấy.
Đột nhiên Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi, dường như thở hắt ra một hơi, sau đó lại từ từ quay đầu lại.
“Nọc rắn này cũng không được coi là trí mạng.” Tôi sợ đầm nước bị bẩn, nặn máu mủ ra bên ngoài.
Máu biến thành màu đen tỏa ra mùi tanh trong không khí.
Dường như tấm lưng căng chặt của Mặc Dạ chợt nhúc nhích, nhưng vẫn không quay đầu.
Trước tiên tôi gạt máu bầm trong miệng vết thương ra, sau đó ép từ bả vai xuống cánh tay, từ từ nặn máu độc ra ngoài.
Ngước mắt nhìn bóng lưng Mặc Dạ, không biết vì sao, trong lòng không nhịn được chua xót.
“Anh có thể biến thành rắn đen kia không?” Tôi thu lại ánh mắt, nhìn máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng vết thương, uốn lượn trên cánh tay xuống ngón tay rồi nhỏ xuống đất.
Mặc Dạ nghe thấy vậy thì quay đầu, không hiểu nhìn tôi.
“Giống như trước đây anh ở trong mơ của tôi…” Tôi hít sâu một hơi, nhìn từng giọt từng giọt máu đỏ sẫm rơi xuống mặt đất.
Quay đầu nhìn Mặc Dạ: “Có thể chứ?”
“Không phải trước kia em rất sợ rắn đen kia sao?” Trong mắt Mặc Dạ toát ra kinh ngạc.
Tay tôi siết chặt thành nắm đấm, để máu chảy ngược lại trở về, sau đó lại từ từ ép máu xuống.
Rắn đen kia xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cùng tôi lớn lên, im lặng không nói gì, nhưng có nó ở đây, tôi sẽ nghĩ đây là giấc mơ của tôi.
Nhưng Mặc Dạ…
Từ khi hắn hóa thành người đi ra, hắn đã không còn là vì tôi nữa rồi.
Hắn chỉ là vì người trong trí nhớ của hắn…
Trong động chỉ có tiếng nước suối chảy vào trong đầm nước cùng tiếng thở dốc của tôi.
Dường như Mặc Dạ hiểu ra cái gì, giọng điệu trầm xuống: “Long Duy, rốt cuộc em đang sợ cái gì? Chẳng lẽ gả cho ta khiến em khó lòng tiếp nhận hơn việc cúng tế cho quan tài rắn?”
“Thật ra đối với tôi gả cho anh và cúng tế vào quan tài rắn không có gì khác nhau.” Tôi thấy máu chảy ra sắp trở thành màu nhạt rồi.
Lúc này mới rút tay lại vào trong nước: “Cúng tế vào quan tài rắn cũng là bởi vì tôi là người trong trí nhớ của anh. Gả cho anh, cũng là bởi vì tôi có thể làm người kia.”
“Đó đều không phải là tôi, như vậy khác gì chết chứ?” Tôi rủ tay xuống, một tay khác đặt lên tảng đá.
Tôi ghé đầu lên trên đó, nhìn Mặc Dạ: “Nếu như tôi không phải người trong trí nhớ của anh, có phải anh sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Những năm này, có phải anh cũng không bảo vệ tôi?”
“Tại sao phải phân chia rạch ròi như vậy?” Trong giọng nói của Mặc Dạ chứa đầy khó hiểu.
Tôi cười nhẹ, nhưng vừa cười, đầu lại hơi choáng váng: “Thật ra tôi rất hâm mộ cô ta, anh và Liễu Đông Phương đều nhớ đến cô ta, từ trong lời của các anh, chắc hẳn cô ta là một người rất tốt.”
“Cô ta không phải người tốt.” Giọng điệu Mặc Dạ trầm thấp, nhìn tôi nói: “Nhưng là một người rất lợi hại. Bởi vì cô ta mới có quan tài rắn…”
Tôi chợt ngước mắt nhìn Mặc Dạ: “Cho nên quan tài rắn vì cô ta mà có?”
“Em bẫy ta?” Mặc Dạ đột nhiên lại gần, nhìn chằm chằm tôi: “Long Duy, em đừng cho rằng ta…”
Trong mắt Mặc Dạ mang theo hơi lạnh trước nay chưa từng có, khiến trong lòng tôi rét run.
Tôi thu lại cánh tay đặt trên tảng đá, từ từ lặn vào trong nước: “Vậy có phải anh có biện pháp đối phó với quan tài rắn hay không?”
Rõ ràng thực lực của Mặc Dạ rất mạnh, ít nhất mạnh hơn Liễu Đông Phương, vì vậy hắn ở đâu, Liễu Đông Phương đều không ra tay.
Dường như Long Thiền từ quan tài rắn đi ra cũng hơi e ngại Mặc Dạ.
“Đúng.” Thân thể Mặc Dạ mềm nhũn như rắn mà nằm xuống.
Trường bào màu đen rải trên mặt đất, đầu dần dần tìm đến trước mặt tôi, giọng nói âm u: “Long Duy , ta nói rồi, chỉ cần em gả cho ta, ta có thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì giúp em?”
Giọng nói của hắn như mang theo mê hoặc, tôi nhìn vào mắt hắn, khó khăn lắm mới tỉnh táo hơn chút, nhưng rồi lại hơi mơ hồ.
Mùi vị ngòn ngọt của máu tản ra trong không khí, lại giống như không phải mùi máu, có chút giống ô mai vừa bóc hộp, cũng hơi giống dưa hấu mới bổ trong ngày hè, mùi thơm nhàn nhạt mà trong veo, khiến cho người ta chảy nước miếng.
Ánh mắt Mặc Dạ trầm thấp, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo căng thẳng, lại dường như mang theo âm mưu tính toán từ lâu, cười: “Long Duy, em bằng lòng gả cho ta không?”
Hình như trong cổ họng tôi có cái gì muốn phun ra, đầu óc dần dần trở nên mơ hồ, hai tay không nhịn được ôm lấy cổ Mặc Dạ, cơ thể ngâm trong nước mượn lực trồi đến gần.
Mặc Dạ giơ một tay ôm lấy eo tôi, hai chân vừa chuyển động đã tiến vào trong đầm nước, khẽ khàng siết lấy eo tôi.
Từ từ tiến đến bên môi tôi, hôn nhẹ lên môi tôi: “Long Duy, nói em bằng lòng.”